Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Chương 25
Mặc Quân
08/08/2022
"Anh, em cảm thấy không thoải mái, không quay lại nữa nhé."
Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu ra bộ dáng lười biếng của Cung Trĩ, đối phương đứng ở cửa câu lạc bộ, vẻ mặt ung dung, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Cậu trai giữ cửa trẻ tuổi khôi ngô đã lén nhìn nàng mấy lần, nhưng nàng hồn nhiên không phát hiện, khóe miệng mang nụ cười hơi ngạo mạn.
"Hử? Khó chịu ở đâu à. Em nhìn thấy hắn liền khó chịu đó."
Hình như nhận ra được cái nhìn chằm chằm của Thẩm Dĩnh, Cung Trĩ quay qua nhìn cô, khóe miệng của nàng cong lên, nở một nụ cười.
Trong phút chốc, Thẩm Dĩnh dường như nghe thấy tiếng hoa nở.
Đây chỉ là một cô bé hai mươi tuổi. Nếu qua mấy năm nữa, không biết sẽ lớn lên trông ra sao, sẽ hiện ra vẻ đẹp như thế nào.
Hay là giống như khi mẫu đơn nở rộ, quốc sắc thiên hương, ung dung hoa quý.
Thật lâu không chờ được Thẩm Dĩnh đáp lại, trong mắt Cung Trĩ lóe lên một chút nghi ngờ, nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, đưa tay quơ quơ ở trước mặt Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh chớp chớp mắt, hoàn hồn lại, kiềm lại sự kinh ngạc bởi vẻ đẹp trong nháy mắt đó, bước một bước về phía Cung Trĩ.
[Ký chủ, mới vừa rồi ánh mắt nữ chính nhìn cô có trăm triệu điểm bất thường.] Hệ thống nhỏ giọng nói.
[Cô nhìn lầm.] Cung Trĩ không đếm xỉa tới trả lời, nhìn Thẩm Dĩnh tới gần mình, cười với mình, duỗi tay ra, đưa màn hình điện thoại cho mình xem.
Sau khi nhìn thấy thời gian đặt xe còn lại hiển thị bên trên, Cung Trĩ gật đầu, cười với Thẩm Dĩnh.
[Tôi chính là sinh mệnh máy móc cao cấp mỗi ngày đều có kiểm tra nâng cấp hệ thống, làm sao sẽ nhìn lầm??]
Hệ thống kêu ầm lên ở trong đầu Cung Trĩ, bị nghi ngờ chuyên ngành nó không nhịn được!!
Cung Trĩ cảm thấy mình giống như một hải vương*, vừa phải gọi điện thoại cho anh mình, dỗ hắn giúp mình đối phó với đối tượng hẹn hò, còn phải nói chuyện với hệ thống ấu trĩ này, còn phải ứng đối với Thẩm Dĩnh, tránh cho cô mất hứng một cái liền tăng trị số hắc hóa...
(*Hải vương chỉ người đa tình, lăng nhăng, bắt cá nhiều tay.)
[Ngay cả thời gian chuyển kiếp của tôi cũng có thể lầm, còn nói chính mình sẽ không phạm sai lầm?]
Cung Trĩ chặn miệng hệ thống bằng một câu nói. Mà lúc này Thẩm Dĩnh đã tiến tới bên tai Cung Trĩ, cô sợ giọng mình bị Cung Dực nghe được, bèn hạ giọng rất thấp, hơi thở cũng phất qua bên tai Cung Trĩ: "Ở đây không đỗ xe được, chúng ta phải đi ra ngoài."
Cung Trĩ cảm thấy bên tai tê dại, khí nóng dâng lên. Nàng gần như là trong vô thức cách ra xa một chút, lại sờ sờ tai của mình, phía trên quả nhiên có hơi nóng. Trước giờ nàng không biết tai mình lại nhạy cảm như vậy, vì vậy đôi chút mất tự nhiên, nhìn Thẩm Dĩnh, lại hơi lo lắng đối phương có tức giận không.
Giận sẽ tăng trị số hắc hóa.
Mà trị số hắc hóa là mạng sống của nàng...
Đẳng thức này làm cho ánh mắt nàng nhìn Thẩm Dĩnh mang theo một chút xin tha, trông rất tội nghiệp và đáng yêu.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn theo động tác của Cung Trĩ dừng lại trên chiếc tai nhỏ của nàng, khi nhìn thấy lỗ tai vốn dĩ non mềm trắng nõn trở nên đỏ ngầu, trông mềm mại đáng yêu. Thẩm Dĩnh cười lên, cô lại gần một chút, đưa tay chạm vào tai Cung Trĩ.
Cung Trĩ bị lạnh đột ngột dọa nhảy ra sau một bước, nghi ngờ không thôi nhìn Thẩm Dĩnh, không biết rốt cuộc cô có ý gì.
Nhưng cho dù không biết đối phương có ý gì, nàng cũng cảm thấy động tác như vậy hình như...quá thân mật, vì vậy trên mặt cũng đỏ ửng lên.
"Không cần lo lắng, em nói chuyện, chị dắt em đi."
Thẩm Dĩnh đến gần một chút, nhỏ giọng nói.
Cung Trĩ đánh giá Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh không hề kháng cự, chỉ vào điện thoại của Cung Trĩ. Đầu dây bên kia Cung Dực mãi không nghe thấy giọng Cung Trĩ, tiếng nói chuyện cũng lớn lên, ngay cả Thẩm Dĩnh cũng có thể nghe được.
"... A, không sao, em ở đây." Cung Trĩ vội vàng trấn an anh, gật đầu với Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh liền dắt tay Cung Trĩ.
Hôm nay đây là lần thứ hai Thẩm Dĩnh dắt tay Cung Trĩ.
So với ban nãy, lòng bàn tay có vẻ hơi ướt, dường như đang nói cho Thẩm Dĩnh, trước đó chủ nhân hồi hộp.
Hồi hộp? Hồi hộp cái gì chứ?
"Cũng sẽ không ăn em." Thẩm Dĩnh khẽ nói, nói xong cô lại cảm thấy có hơi buồn cười, quay đầu nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ bị Thẩm Dĩnh dắt đi, tinh thần đều đặt ở đầu dây bên kia, nàng thỉnh thoảng đáp một câu, ánh mắt thẫn thờ, đi theo dẫn dắt của Thẩm Dĩnh, ngoan ngoãn như đứa trẻ. Kết hợp với bề ngoài vốn đã yêu kiều, càng giống như là một đứa con nít đáng yêu, chỉ cần người khác cẩn thận chở che.
Thẩm Dĩnh nhớ lại cảm giác thèm ăn nhiều lần dâng lên trước đây, tâm tư của cô cũng không kiềm được trôi xa.
Nếu Cung Trĩ là thức ăn, có lẽ cũng đủ để gọi là mỹ vị đỉnh cấp thế giới nhỉ.
Luôn khiến cô thèm ăn như vậy.
"Anh, em cũng không phải trẻ con. Anh nói em đều biết. Bây giờ em còn cần một ít thời gian. Chẳng lẽ khi cha mẹ nhồi nhét vị hôn thê cho anh, anh cũng thông cảm cho họ như thế sao?"
Giọng đầu dây bên kia vốn đang ổn định tức khắc có chút tức nổ phổi. Cung Trĩ nở nụ cười: "Được rồi, anh xem, suy bụng ta ra bụng người. Anh không muốn, em cũng không muốn. Chúng ta là đồng minh."
Thẩm Dĩnh im lặng nghe, nhìn quanh đường, rồi cúi đầu nhìn vị trí tài xế hiển thị trên điện thoại.
Cô bỗng cảm thấy trên người ấm áp, quay đầu nhìn thấy chiếc áo blazer của Cung Trĩ khoác trên vai mình, mà Cung Trĩ thì nở một nụ cười với cô.
"Nói chuyện điện thoại xong rồi?" Thẩm Dĩnh hỏi.
"Ừ. Vừa rồi cảm ơn chị."
Cung Trĩ trả lời, nàng cởi nơ ra, đeo trên cánh tay, lộ ra áo sơ mi màu trắng mặc bên trong, cổ áo cởi ra, lộ ra một chút màu vàng, dưới ánh đèn màu vàng nhạt là một chiếc vòng cổ tinh xảo. Nàng đút một tay vào túi, tay kia thì buông xuống một bên.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh đảo quanh nàng một vòng, đang định lấy xuống chiếc áo trên vai, Cung Trĩ liền đè xuống bả vai Thẩm Dĩnh, lắc đầu với cô: "Tay chị rất lạnh. Em hơi nóng, chị xem lòng bàn tay em còn toát mồ hôi này."
Thẩm Dĩnh cười: "Em luôn săn sóc như vậy à?"
"Hả?"
"Lần đầu tiên chúng ta đi gặp mẹ chị, giỏ trái cây là em chuẩn bị đúng không? Với cả sau đó..."
Thấy Thẩm Dĩnh liệt kê tiếp, Cung Trĩ liền hơi xấu hổ ngắt lời cô: "Có...có gì không ổn sao? Chúng ta không phải là bạn à?"
Nói đến đây, Cung Trĩ không xác định lắm: "Chúng ta là bạn đúng chứ?"
Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ một cách thâm thúy: "Em đối với bạn nào cũng săn sóc như vậy?"
Cung Trĩ chớp mắt, hình như không rõ lắm: "Em cũng không biết, chẳng qua cứ làm như vậy thôi. Bạn khác cũng sẽ không nhắc đến."
"Bây giờ chị đang nói đến đây." Thẩm Dĩnh mở miệng, cô suy nghĩ một lúc, nói tiếp, "Đừng tốt như vậy với tất cả bạn bè."
Tốt bụng là một thứ rất rẻ mạt, lại rất xa xỉ. Khi bạn tốt với rất nhiều người như vậy, họ sẽ coi đó là điều hiển nhiên. Mà một khi bạn không còn như vậy nữa, họ sẽ cuồng loạn lên án bạn.
Nhớ lại quá khứ, tâm trạng của Thẩm Dĩnh nhất thời dao động.
Thấy Thẩm Dĩnh im lặng, Cung Trĩ có chút phòng bị theo bản năng: [Hệ thống, mau kiểm tra xem trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh.]
[Tích, đang kiểm tra trị số hắc hóa...trị số hắc hóa 83]
Thấy tin tức này, hệ thống mừng rỡ như điên: [Ký chủ! Trị số hắc hóa lại giảm xuống!]
Cung Trĩ ngẫm nghĩ một hồi; [Xem thử ghi chép xem, tôi luôn cảm thấy thứ cô ấy đang nghĩ không giống như là giảm trị số hắc hóa.]
Hệ thống lập tức lật ra lịch sử ghi chép. Hai người đều bị khiếp sợ bởi danh sách trị số hắc hóa tăng giảm thật dài.
[Không, không xem danh sách, tôi cũng không biết tâm trạng của nữ chính, phức tạp như vậy...] Hệ thống lắp ba lắp bắp nói.
Cung Trĩ suy tư một hồi, toát lên một ý nghĩ: [Kiểm tra cứ mở đi, tiện nắm giữ.]
Hệ thống lập tức vui vẻ đồng ý.
Mãi không được trả lời, Thẩm Dĩnh tiến lên một bước, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Cung Trĩ: "Chị mới vừa nói, em nghe được không?"
[Trị số hắc hóa 84]
[Ký chủ...Trị số hắc hóa lại tăng lên...]
Cung Trĩ: "..." Nàng hơi bất đắc dĩ nhìn Thẩm Dĩnh, "Biết rồi."
Thẩm Dĩnh đi xa hơn một chút, trên đường có hai ánh đèn ở đằng xa, cô quay đầu xem biển số xe: "Biết là tốt rồi, phải nhớ bảo vệ bản thân."
"... Nói như chị rất biết bảo vệ bản thân vậy, suýt chút nữa thì đem mình đi bán rồi." Cung Trĩ khẽ nói.
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu nhìn Cung Trĩ, trị số hắc hóa lại không có tăng lên.
Mặt cô không cảm xúc: "Là chiếc xe kia, lên xe về nhà."
Cung Trĩ mỉm cười, đi theo sau Thẩm Dĩnh: "Nói mới nhớ, chị còn chưa nói cho em biết, tại sao chị cũng sẽ ở đó."
"Chị là sinh viên tốt nghiệp khoa Kinh tế Thương mại trường đại học A, các đàn anh đàn chị cũng có không ít người làm ăn không tệ. Bây giờ công ty chính là thời điểm phát triển, chị muốn liên lạc với các đàn anh đàn chị nhiều hơn, xem có cơ hội nào không." Thẩm Dĩnh trả lời, mặt không đổi sắc.
[Xem lý do với cái cớ này là đã chuẩn bị xong từ trước rồi.]
Cung Trĩ không nhịn được cảm khái. Họ có thể gặp nhau ở đây, cũng không biết là ảnh hưởng của cốt truyện hay là cái gì, dù sao cũng không phải là một chuyện có thể tiên đoán được. Nhưng Thẩm Dĩnh vẫn sớm nghĩ ra được một cái cớ. Tính cách và phương pháp làm việc cẩn thận này, quả thực khiến cho Cung Trĩ đã từng là nhà tư bản nổi lên lòng yêu tài.
Nghĩ tới những chuyện mà Thẩm Dĩnh đã từng trải qua trong tiểu thuyết, nghĩ đến cô gái thông minh và tài năng như vậy cuối cùng trở nên phụ thuộc vào những người khác, không còn có ngày ngẩng đầu dậy, Cung Trĩ cảm thấy hết sức đáng tiếc.
Nàng quay đầu nói với Thẩm Dĩnh: "Đi theo em, em sẽ không làm chị thất vọng, nhất định sẽ để chị đạt được mọi mong muốn của mình."
Cung Trĩ tin chắc, Thẩm Dĩnh đi theo nàng, nhất định có thể phát huy tài năng của mình ở mức độ cao nhất.
Nàng có tự tin này.
"Được, không phải chúng ta đã ký hợp đồng từ lâu rồi sao?" Thẩm Dĩnh cười lên, "Không cần nhấn mạnh lại nữa, chị vốn chính là người của em."
Chỉ cần em giống như lúc này mãi, Thẩm Dĩnh cảm thấy, cô có thể tiếp tục chung sống hòa thuận với Cung Trĩ.
Hai người không ai chú ý tới, ánh mắt tài xế taxi nhìn hai người từ kính chiếu hậu ngập tràn nụ cười từ ái.
Đoạn đường này không ai nói gì, mặc dù không nói chuyện, nhưng có lẽ những việc đã trải qua ngày hôm nay cũng làm cho hai người buông chút đề phòng, quan hệ của hai người trở nên thoải mái hơn một chút.
[Trị số hắc hóa 82]
Trị số hắc hóa làm người sung sướng này.
Chỉ tiếc Cung Trĩ từ trước đến giờ là một người không an phận.
Hai người vào cửa, Thẩm Dĩnh đang định chúc ngủ ngon, Cung Trĩ gọi lại Thẩm Dĩnh: "Đúng rồi, mẹ chị có tin tức về nguồn thận chưa?"
Thẩm Dĩnh hơi cảnh giác nhìn Cung Trĩ: "Còn chưa có, nhưng chị vẫn luôn để ý."
Mà Thẩm Dĩnh biết, tin tức về nguồn thận sắp có rồi. Mà lúc này đây Cung Trĩ hỏi tới, là có ý gì?
Cung Trĩ gật gù, làm bộ như không nhìn ra sự phòng bị của Thẩm Dĩnh: "Ừ, em nhớ là cũng sắp có rồi."
[Trị số hắc hóa 85]
Trị số hắc hóa chợt nhảy lên làm Cung Trĩ hơi mỉm cười.
[Quả nhiên, chị ấy sống lại.]
Quả nhiên, em ấy sống lại.
Cung Trĩ cùng Thẩm Dĩnh cùng lúc nghĩ đến.
Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu ra bộ dáng lười biếng của Cung Trĩ, đối phương đứng ở cửa câu lạc bộ, vẻ mặt ung dung, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Cậu trai giữ cửa trẻ tuổi khôi ngô đã lén nhìn nàng mấy lần, nhưng nàng hồn nhiên không phát hiện, khóe miệng mang nụ cười hơi ngạo mạn.
"Hử? Khó chịu ở đâu à. Em nhìn thấy hắn liền khó chịu đó."
Hình như nhận ra được cái nhìn chằm chằm của Thẩm Dĩnh, Cung Trĩ quay qua nhìn cô, khóe miệng của nàng cong lên, nở một nụ cười.
Trong phút chốc, Thẩm Dĩnh dường như nghe thấy tiếng hoa nở.
Đây chỉ là một cô bé hai mươi tuổi. Nếu qua mấy năm nữa, không biết sẽ lớn lên trông ra sao, sẽ hiện ra vẻ đẹp như thế nào.
Hay là giống như khi mẫu đơn nở rộ, quốc sắc thiên hương, ung dung hoa quý.
Thật lâu không chờ được Thẩm Dĩnh đáp lại, trong mắt Cung Trĩ lóe lên một chút nghi ngờ, nàng nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, đưa tay quơ quơ ở trước mặt Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh chớp chớp mắt, hoàn hồn lại, kiềm lại sự kinh ngạc bởi vẻ đẹp trong nháy mắt đó, bước một bước về phía Cung Trĩ.
[Ký chủ, mới vừa rồi ánh mắt nữ chính nhìn cô có trăm triệu điểm bất thường.] Hệ thống nhỏ giọng nói.
[Cô nhìn lầm.] Cung Trĩ không đếm xỉa tới trả lời, nhìn Thẩm Dĩnh tới gần mình, cười với mình, duỗi tay ra, đưa màn hình điện thoại cho mình xem.
Sau khi nhìn thấy thời gian đặt xe còn lại hiển thị bên trên, Cung Trĩ gật đầu, cười với Thẩm Dĩnh.
[Tôi chính là sinh mệnh máy móc cao cấp mỗi ngày đều có kiểm tra nâng cấp hệ thống, làm sao sẽ nhìn lầm??]
Hệ thống kêu ầm lên ở trong đầu Cung Trĩ, bị nghi ngờ chuyên ngành nó không nhịn được!!
Cung Trĩ cảm thấy mình giống như một hải vương*, vừa phải gọi điện thoại cho anh mình, dỗ hắn giúp mình đối phó với đối tượng hẹn hò, còn phải nói chuyện với hệ thống ấu trĩ này, còn phải ứng đối với Thẩm Dĩnh, tránh cho cô mất hứng một cái liền tăng trị số hắc hóa...
(*Hải vương chỉ người đa tình, lăng nhăng, bắt cá nhiều tay.)
[Ngay cả thời gian chuyển kiếp của tôi cũng có thể lầm, còn nói chính mình sẽ không phạm sai lầm?]
Cung Trĩ chặn miệng hệ thống bằng một câu nói. Mà lúc này Thẩm Dĩnh đã tiến tới bên tai Cung Trĩ, cô sợ giọng mình bị Cung Dực nghe được, bèn hạ giọng rất thấp, hơi thở cũng phất qua bên tai Cung Trĩ: "Ở đây không đỗ xe được, chúng ta phải đi ra ngoài."
Cung Trĩ cảm thấy bên tai tê dại, khí nóng dâng lên. Nàng gần như là trong vô thức cách ra xa một chút, lại sờ sờ tai của mình, phía trên quả nhiên có hơi nóng. Trước giờ nàng không biết tai mình lại nhạy cảm như vậy, vì vậy đôi chút mất tự nhiên, nhìn Thẩm Dĩnh, lại hơi lo lắng đối phương có tức giận không.
Giận sẽ tăng trị số hắc hóa.
Mà trị số hắc hóa là mạng sống của nàng...
Đẳng thức này làm cho ánh mắt nàng nhìn Thẩm Dĩnh mang theo một chút xin tha, trông rất tội nghiệp và đáng yêu.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn theo động tác của Cung Trĩ dừng lại trên chiếc tai nhỏ của nàng, khi nhìn thấy lỗ tai vốn dĩ non mềm trắng nõn trở nên đỏ ngầu, trông mềm mại đáng yêu. Thẩm Dĩnh cười lên, cô lại gần một chút, đưa tay chạm vào tai Cung Trĩ.
Cung Trĩ bị lạnh đột ngột dọa nhảy ra sau một bước, nghi ngờ không thôi nhìn Thẩm Dĩnh, không biết rốt cuộc cô có ý gì.
Nhưng cho dù không biết đối phương có ý gì, nàng cũng cảm thấy động tác như vậy hình như...quá thân mật, vì vậy trên mặt cũng đỏ ửng lên.
"Không cần lo lắng, em nói chuyện, chị dắt em đi."
Thẩm Dĩnh đến gần một chút, nhỏ giọng nói.
Cung Trĩ đánh giá Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh không hề kháng cự, chỉ vào điện thoại của Cung Trĩ. Đầu dây bên kia Cung Dực mãi không nghe thấy giọng Cung Trĩ, tiếng nói chuyện cũng lớn lên, ngay cả Thẩm Dĩnh cũng có thể nghe được.
"... A, không sao, em ở đây." Cung Trĩ vội vàng trấn an anh, gật đầu với Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh liền dắt tay Cung Trĩ.
Hôm nay đây là lần thứ hai Thẩm Dĩnh dắt tay Cung Trĩ.
So với ban nãy, lòng bàn tay có vẻ hơi ướt, dường như đang nói cho Thẩm Dĩnh, trước đó chủ nhân hồi hộp.
Hồi hộp? Hồi hộp cái gì chứ?
"Cũng sẽ không ăn em." Thẩm Dĩnh khẽ nói, nói xong cô lại cảm thấy có hơi buồn cười, quay đầu nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ bị Thẩm Dĩnh dắt đi, tinh thần đều đặt ở đầu dây bên kia, nàng thỉnh thoảng đáp một câu, ánh mắt thẫn thờ, đi theo dẫn dắt của Thẩm Dĩnh, ngoan ngoãn như đứa trẻ. Kết hợp với bề ngoài vốn đã yêu kiều, càng giống như là một đứa con nít đáng yêu, chỉ cần người khác cẩn thận chở che.
Thẩm Dĩnh nhớ lại cảm giác thèm ăn nhiều lần dâng lên trước đây, tâm tư của cô cũng không kiềm được trôi xa.
Nếu Cung Trĩ là thức ăn, có lẽ cũng đủ để gọi là mỹ vị đỉnh cấp thế giới nhỉ.
Luôn khiến cô thèm ăn như vậy.
"Anh, em cũng không phải trẻ con. Anh nói em đều biết. Bây giờ em còn cần một ít thời gian. Chẳng lẽ khi cha mẹ nhồi nhét vị hôn thê cho anh, anh cũng thông cảm cho họ như thế sao?"
Giọng đầu dây bên kia vốn đang ổn định tức khắc có chút tức nổ phổi. Cung Trĩ nở nụ cười: "Được rồi, anh xem, suy bụng ta ra bụng người. Anh không muốn, em cũng không muốn. Chúng ta là đồng minh."
Thẩm Dĩnh im lặng nghe, nhìn quanh đường, rồi cúi đầu nhìn vị trí tài xế hiển thị trên điện thoại.
Cô bỗng cảm thấy trên người ấm áp, quay đầu nhìn thấy chiếc áo blazer của Cung Trĩ khoác trên vai mình, mà Cung Trĩ thì nở một nụ cười với cô.
"Nói chuyện điện thoại xong rồi?" Thẩm Dĩnh hỏi.
"Ừ. Vừa rồi cảm ơn chị."
Cung Trĩ trả lời, nàng cởi nơ ra, đeo trên cánh tay, lộ ra áo sơ mi màu trắng mặc bên trong, cổ áo cởi ra, lộ ra một chút màu vàng, dưới ánh đèn màu vàng nhạt là một chiếc vòng cổ tinh xảo. Nàng đút một tay vào túi, tay kia thì buông xuống một bên.
Ánh mắt Thẩm Dĩnh đảo quanh nàng một vòng, đang định lấy xuống chiếc áo trên vai, Cung Trĩ liền đè xuống bả vai Thẩm Dĩnh, lắc đầu với cô: "Tay chị rất lạnh. Em hơi nóng, chị xem lòng bàn tay em còn toát mồ hôi này."
Thẩm Dĩnh cười: "Em luôn săn sóc như vậy à?"
"Hả?"
"Lần đầu tiên chúng ta đi gặp mẹ chị, giỏ trái cây là em chuẩn bị đúng không? Với cả sau đó..."
Thấy Thẩm Dĩnh liệt kê tiếp, Cung Trĩ liền hơi xấu hổ ngắt lời cô: "Có...có gì không ổn sao? Chúng ta không phải là bạn à?"
Nói đến đây, Cung Trĩ không xác định lắm: "Chúng ta là bạn đúng chứ?"
Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ một cách thâm thúy: "Em đối với bạn nào cũng săn sóc như vậy?"
Cung Trĩ chớp mắt, hình như không rõ lắm: "Em cũng không biết, chẳng qua cứ làm như vậy thôi. Bạn khác cũng sẽ không nhắc đến."
"Bây giờ chị đang nói đến đây." Thẩm Dĩnh mở miệng, cô suy nghĩ một lúc, nói tiếp, "Đừng tốt như vậy với tất cả bạn bè."
Tốt bụng là một thứ rất rẻ mạt, lại rất xa xỉ. Khi bạn tốt với rất nhiều người như vậy, họ sẽ coi đó là điều hiển nhiên. Mà một khi bạn không còn như vậy nữa, họ sẽ cuồng loạn lên án bạn.
Nhớ lại quá khứ, tâm trạng của Thẩm Dĩnh nhất thời dao động.
Thấy Thẩm Dĩnh im lặng, Cung Trĩ có chút phòng bị theo bản năng: [Hệ thống, mau kiểm tra xem trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh.]
[Tích, đang kiểm tra trị số hắc hóa...trị số hắc hóa 83]
Thấy tin tức này, hệ thống mừng rỡ như điên: [Ký chủ! Trị số hắc hóa lại giảm xuống!]
Cung Trĩ ngẫm nghĩ một hồi; [Xem thử ghi chép xem, tôi luôn cảm thấy thứ cô ấy đang nghĩ không giống như là giảm trị số hắc hóa.]
Hệ thống lập tức lật ra lịch sử ghi chép. Hai người đều bị khiếp sợ bởi danh sách trị số hắc hóa tăng giảm thật dài.
[Không, không xem danh sách, tôi cũng không biết tâm trạng của nữ chính, phức tạp như vậy...] Hệ thống lắp ba lắp bắp nói.
Cung Trĩ suy tư một hồi, toát lên một ý nghĩ: [Kiểm tra cứ mở đi, tiện nắm giữ.]
Hệ thống lập tức vui vẻ đồng ý.
Mãi không được trả lời, Thẩm Dĩnh tiến lên một bước, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Cung Trĩ: "Chị mới vừa nói, em nghe được không?"
[Trị số hắc hóa 84]
[Ký chủ...Trị số hắc hóa lại tăng lên...]
Cung Trĩ: "..." Nàng hơi bất đắc dĩ nhìn Thẩm Dĩnh, "Biết rồi."
Thẩm Dĩnh đi xa hơn một chút, trên đường có hai ánh đèn ở đằng xa, cô quay đầu xem biển số xe: "Biết là tốt rồi, phải nhớ bảo vệ bản thân."
"... Nói như chị rất biết bảo vệ bản thân vậy, suýt chút nữa thì đem mình đi bán rồi." Cung Trĩ khẽ nói.
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu nhìn Cung Trĩ, trị số hắc hóa lại không có tăng lên.
Mặt cô không cảm xúc: "Là chiếc xe kia, lên xe về nhà."
Cung Trĩ mỉm cười, đi theo sau Thẩm Dĩnh: "Nói mới nhớ, chị còn chưa nói cho em biết, tại sao chị cũng sẽ ở đó."
"Chị là sinh viên tốt nghiệp khoa Kinh tế Thương mại trường đại học A, các đàn anh đàn chị cũng có không ít người làm ăn không tệ. Bây giờ công ty chính là thời điểm phát triển, chị muốn liên lạc với các đàn anh đàn chị nhiều hơn, xem có cơ hội nào không." Thẩm Dĩnh trả lời, mặt không đổi sắc.
[Xem lý do với cái cớ này là đã chuẩn bị xong từ trước rồi.]
Cung Trĩ không nhịn được cảm khái. Họ có thể gặp nhau ở đây, cũng không biết là ảnh hưởng của cốt truyện hay là cái gì, dù sao cũng không phải là một chuyện có thể tiên đoán được. Nhưng Thẩm Dĩnh vẫn sớm nghĩ ra được một cái cớ. Tính cách và phương pháp làm việc cẩn thận này, quả thực khiến cho Cung Trĩ đã từng là nhà tư bản nổi lên lòng yêu tài.
Nghĩ tới những chuyện mà Thẩm Dĩnh đã từng trải qua trong tiểu thuyết, nghĩ đến cô gái thông minh và tài năng như vậy cuối cùng trở nên phụ thuộc vào những người khác, không còn có ngày ngẩng đầu dậy, Cung Trĩ cảm thấy hết sức đáng tiếc.
Nàng quay đầu nói với Thẩm Dĩnh: "Đi theo em, em sẽ không làm chị thất vọng, nhất định sẽ để chị đạt được mọi mong muốn của mình."
Cung Trĩ tin chắc, Thẩm Dĩnh đi theo nàng, nhất định có thể phát huy tài năng của mình ở mức độ cao nhất.
Nàng có tự tin này.
"Được, không phải chúng ta đã ký hợp đồng từ lâu rồi sao?" Thẩm Dĩnh cười lên, "Không cần nhấn mạnh lại nữa, chị vốn chính là người của em."
Chỉ cần em giống như lúc này mãi, Thẩm Dĩnh cảm thấy, cô có thể tiếp tục chung sống hòa thuận với Cung Trĩ.
Hai người không ai chú ý tới, ánh mắt tài xế taxi nhìn hai người từ kính chiếu hậu ngập tràn nụ cười từ ái.
Đoạn đường này không ai nói gì, mặc dù không nói chuyện, nhưng có lẽ những việc đã trải qua ngày hôm nay cũng làm cho hai người buông chút đề phòng, quan hệ của hai người trở nên thoải mái hơn một chút.
[Trị số hắc hóa 82]
Trị số hắc hóa làm người sung sướng này.
Chỉ tiếc Cung Trĩ từ trước đến giờ là một người không an phận.
Hai người vào cửa, Thẩm Dĩnh đang định chúc ngủ ngon, Cung Trĩ gọi lại Thẩm Dĩnh: "Đúng rồi, mẹ chị có tin tức về nguồn thận chưa?"
Thẩm Dĩnh hơi cảnh giác nhìn Cung Trĩ: "Còn chưa có, nhưng chị vẫn luôn để ý."
Mà Thẩm Dĩnh biết, tin tức về nguồn thận sắp có rồi. Mà lúc này đây Cung Trĩ hỏi tới, là có ý gì?
Cung Trĩ gật gù, làm bộ như không nhìn ra sự phòng bị của Thẩm Dĩnh: "Ừ, em nhớ là cũng sắp có rồi."
[Trị số hắc hóa 85]
Trị số hắc hóa chợt nhảy lên làm Cung Trĩ hơi mỉm cười.
[Quả nhiên, chị ấy sống lại.]
Quả nhiên, em ấy sống lại.
Cung Trĩ cùng Thẩm Dĩnh cùng lúc nghĩ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.