Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Chương 67: Nhường một chút?
Mặc Quân
06/09/2024
Cung Trĩ ở nhà một thời gian, sau khi nhận được phiếu điểm, cuộc họp hàng nằm của các công ty cũng vội vàng bắt đầu.
Khải Minh là tập đoàn lớn, bởi vậy các công ty con thuộc tập đoàn, tổ dự án độc lập, công ty chi nhánh thay phiên họp. Cung Dực bận rộn chân không chạm đất, hắn sắp kết hôn với Chu Nhan, trước kia đều là Cung Trĩ làm bạn nữ đi cùng, lần này đổi thành thiếu phu nhân tương lai danh chính ngôn thuận.
Cung Trĩ cũng vui vẻ được thanh nhàn, nhưng năm nay Triều Sinh phát triển tốt, cô ấy cũng ở đó lộ mặt trước mọi người. Vì làm chỗ dựa cho Thẩm Dĩnh, mình cũng phải đi.
Năm nay là lần đầu tiên hai người dự họp thường niên, không thể qua loa. Cung Trĩ đặt may quần áo, tìm đội tạo mẫu đến. Những việc này từ trước đến giờ đều là mẹ Khâu Tư Nghiên của nàng lo liệu, cho dù không có Khâu Tư Nghiên, cũng có Trương Sơn, lần này tự mình làm, khiến hai người họ rất giật mình.
Khâu Tư Nghiên liền gọi điện cho con trai khóc lóc kể lể: "Cục cưng nhà mình vì nữ yêu tinh kia, làm cái quái gì thế không biết! Nó thật sự nghĩ mình là vợ hiền sao?"
Cung Trĩ nhận được điện thoại của anh trai gọi cho mình trong lúc cấp bách, cười run rẩy hết cả người: "Mẹ nói như vậy thật?"
"Em phải để ý một chút." Cung Dực nói chuyện với vẻ mỏi mệt.
Lúc trước Cung Trĩ ngất xỉu bất thường, quả là dọa sợ cả nhà. Trước đây cảm thấy con trai quan trọng, cho đến khi bờ vực sống còn, cái tốt của con gái liền hiện ra, huống chi, Cung Trĩ vốn cũng là đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn.
Bởi vậy biết rõ Cung Trĩ có thể làm chuyện khác người, là gia đình truyền thống, có lẽ cách thể hiện sự quan tâm duy nhất lúc này là giả bộ như cái gì cũng không biết.
Cái khác, còn cần thời gian để làm quen.
Nhưng giả vờ không biết không có nghĩa là tiểu yêu tinh không có gia thế gì kia có thể giẫm đạp con gái nhà mình như vậy.
Khâu Tư Nghiên rất hối hận. Sớm biết tiểu yêu tinh này uy lực lớn như vậy, lúc trước bà làm gì dám để con gái đi cản con trai? Con trai kéo về, con gái thì dâng ra.
Vừa nghĩ tới đó, Khâu Tư Nghiên liền trút toàn bộ lửa giận lên con trai.
"Mẹ mắng anh té tát." Cung Dực bất đắc dĩ, bắt chước vài câu của Khâu Tư Nghiên, "Nếu lúc trước con không có ý đồ xấu, sẽ không có ý đồ với cô gái đó, con không có ý đồ với cô gái đó, mẹ cũng không cần gọi em con đi cứu viện. Em gái con không đi cứu viện, sẽ không gặp được con hồ ly tinh đó!"
Cung Trĩ rất buồn cười, nghe giọng nói đau khổ của ông anh mình: "Chị dâu em cũng thỉnh thoảng nói anh."
"Vậy à?" Cung Trĩ đáp lời, liền nghĩ tới hướng đi cốt truyện trong dàn ý, không nhịn được có chút bận tâm, "Anh, anh quyết định kết hôn với chị Chu Nhan thật sao?"
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Dĩnh mặc lễ phục đi ra, xoay một vòng trước mặt Cung Trĩ. Cung Trĩ kéo kéo cổ áo thấp ngực, ra dấu tay với Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh biết ý Cung Trĩ, che miệng cười với Cung Trĩ, xích lại gần Cung Trĩ hơn.
Cung Trĩ không tránh né, ánh mắt của nàng đảo qua những người khác, thấy bọn họ đều vô thức tránh đi ánh mắt. Mà Thẩm Dĩnh cũng nghe thấy tiếng thở dài của Cung Dực ở đầu dây bên kia.
"Vậy nếu không làm sao bây giờ? Chả nhẽ... vẫn còn nghĩ rằng Tống Chỉ sẽ quay về tìm anh thật sao?"
Tống Chỉ...
Thẩm Dĩnh chậm rãi nghiền ngẫm cái tên này. Cô không có quên đêm hôm ấy hai đứa xác định mối quan hệ, nghe thấy giọng của cô ta. Điều đó từng khiến cô lo lắng không chịu nổi, khiến cô có cảm giác như người trước mặt sắp rời đi..
Lúc đó cô được Cung Trĩ vỗ về.
Mà bây giờ, cô nhìn Cung Trĩ.
Hệ thống truyền đến tiếng cảnh cáo máy móc: [Trị số hắc hóa 25]
Cung Trĩ ngước mắt nhìn, nàng sờ lên gò má Thẩm Dĩnh an ủi qua loa, lập tức đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Quanh năm nhảy disco ở trị số hắc hoá 99, bây giờ trị số hắc hóa dao động không làm Cung Trĩ để ý.
Mà Thẩm Dĩnh mím môi, cô cúi đầu, lôi kéo ngón tay Cung Trĩ.
Cung Trĩ vẫn còn đang gọi điện thoại: "Nhưng chị ấy sắp quay về."
Cung Dực lặng im hồi lâu, mới nói: "... Đến lúc đó hẵng nói. Thực ra, anh luôn cảm thấy..."
Hắn còn chưa nói hết, Thẩm Dĩnh giật giật ngón tay Cung Trĩ, giọng mềm như có thể bóp ra nước: "Em đi thay quần áo cùng chị được không. Ở phòng thử đồ, em chọn giúp chị. Đỡ phải mặc xong lại không hài lòng."
Cung Dực: "... ???"
Từ đâu ra hồ ly tinh?? Quá vô liêm sỉ! Không có nhìn thấy em gái đang nói chuyện với anh trai sao!
Nhưng em gái Cung tổng chính là hôn quân nghe lời yêu phi. Nàng bật cười, rất quả quyết cúp điện thoại: "Anh, chúng mình nói chuyện sau nha."
Cung Dực: "???"
Em vẫn là em gái của anh sao!!!
Hắn không nhịn được nhớ lại những lời nói đó của mẹ, nếu...hắn vội vàng dừng lại, nghiến răng nghiến lợi, họp thường niên hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp Thẩm Dĩnh, đến lúc đó phải làm cô ta mất mặt.
Cung Trĩ kéo tay Thẩm Dĩnh, nhà tạo mẫu đưa mấy bộ trang phục đến, Cung Trĩ liếc nhìn, chọn lấy mấy bộ. Mà Thẩm Dĩnh vươn tay, lôi ra một bộ, nói: "Cái này đi."
Cung Trĩ quay đầu, chỉ thấy bộ lễ phục xanh ngọc dần chuyển màu đó và bộ trong tay mình vừa vặn tôn nhau lên, như là một đôi. Cái trong tay Cung Trĩ là Khâu Tư Nghiên chuẩn bị cho con gái, ai mà ngờ được, thế mà lại có thể đến với nhau, cảm giác như số phận sắp đặt.
"Vậy thì bộ này đi."
Hai người vào phòng thay đồ, Thẩm Dĩnh quay đầu nhìn Cung Trĩ, nở nụ cười. Cung Trĩ im lặng một lát, mang theo quần áo: "... Em nghĩ em nên ra ngoài..."
"Vào cùng đi, ra ngoài làm cái gì?"
Thẩm Dĩnh tiến lên một bước, chân vừa vặn kẹp vào giữa hai chân Cung Trĩ. Cung Trĩ khép lại cũng không phải, mở ra thì càng không phải. Nàng im lặng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh: "...Chị muốn làm cái gì? Bên ngoài đều là người."
Vậy thì đừng làm loạn chứ!!!
Thẩm Dĩnh tiến lại gần, nét mặt vô tội cực kỳ: "Em nói xem chị muốn làm cái gì?"
Em thấy chị muốn gây rối.
Cung Trĩ vừa nảy ra ý tưởng, Thẩm Dĩnh liền bật cười: "Có phải em nghĩ rằng chị muốn làm cái gì? Tiểu Cung Đổng thật là..."
Cung Trĩ nhớ ra, đây chỉ là phòng thay đồ, không có gì cách âm. Nàng mím môi, nhưng trên mặt lại dần nhuộm đỏ.
Thẩm Dĩnh thấy vậy nhìn không rời mắt, tới gần hơn, nói nhỏ bên tai Cung Trĩ: "A Trĩ, em đỏ mặt kìa."
Cung Trĩ không nói chuyện, Thẩm Dĩnh lại không có ý định buông tha nàng. Cô luôn có một chút ý đồ xấu đối với Cung Trĩ như vậy, muốn nhìn cô gái luôn luôn chín chắn này trở nên ngại ngùng như tuổi của nàng.
Cũng có thể là vì Thẩm Dĩnh muốn có được người trước mặt.
Thẩm Dĩnh vén tóc bên tai Cung Trĩ, giọng ướt át nói bên tai Cung Trĩ: "Tiểu Cung đổng, muốn hôn chị không?"
Cung Trĩ nuốt nước bọt, nàng đảo qua mặt Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh nghiêng mặt, chậm rãi liếc mắt đưa tình với Cung Trĩ.
Khi cảm nhận được tay Cung Trĩ kẹp lại bờ eo của mình, Thẩm Dĩnh rốt cuộc nở nụ cười chiến thắng như yêu phi hoạ quốc, nhưng mới chỉ bật cười một tiếng đã bị chặn ở môi lưỡi, hóa thành tiếng cười thầm. Sau đó không biết là ai chặn môi lưỡi ai.
Tóm lại bộ đồ này, thay lâu hơn bình thường.
Đội tạo mẫu Cung Trĩ tìm đều là đội chuyên nghiệp phục vụ nhà họ rất lâu. Mấy chuyện ăn chơi đàng điếm của kẻ có tiền sớm đã nhìn thấy quá nhiều, dù nhìn thấy cũng có thể coi như mắt mình bị mù, không thấy gì cả.
Làm nghề này, quan trọng nhất là phải kín miệng.
Nhưng khách hàng lần này có hơi khác.
Cung Trĩ đi ra, môi mím thật chặt, nhăn mày, mặt mũi ửng hồng.
Mấy nhà tạo hình liếc nhìn nhau, đi lên dỗ người vui vẻ. Còn Thẩm Dĩnh, xách váy chậm rãi đi ra, vẻ mặt thoả mãn, hai mắt nheo lại mang cảm giác quyến rũ lười biếng. Cô quét mắt nhìn về phía Cung Trĩ, nhẹ nhàng cười một tiếng, chào hỏi những người khác: "Hôm nay tiểu công chúa là nhân vật chính, trang điểm cho tôi nhạt nhoà một chút."
Giọng điệu tràn đầy khiêu khích này!
Những nhà tạo mẫu khác nhìn nhau mấy lần, trong mắt có chút hóng hớt.
Mà Cung Trĩ thì liếc Thẩm Dĩnh một cái, nghiêng đầu đi khi đối phương mỉm cười, im lặng một lát mới rầu rĩ không vui nói: "Nhanh lên, thời gian không còn nhiều."
Chiều cao của Cung Trĩ vừa phải, khuôn mặt cũng sáng sủa, trang điểm lên trông rất sang trọng. Chỉ là nét mặt của tiểu công chúa có chút ỉu xìu, xem ra tâm tình không tốt.
Tâm tình sao mà tốt được hả? Miệt mài học tập nhiều ngày, kết quả thua trong một chiêu.
Cung Trĩ nhớ đến là hận, vừa nghĩ vừa mắng Khương Nhiên. Cho tài liệu giảng dạy dỏm, chẳng có tác dụng gì. Không có thứ gì chuyên dụng cho phái nữ sao? So sức lức, nàng, nàng so không lại Thẩm Dĩnh!! Mô típ tổng tài bá đạo không thích hợp với nàng!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cung Trĩ càng xấu, quả thực muốn đấm vào đất.
Người mỗi ngày rèn luyện là nàng mà, sao so không lại chứ!!!
Đến khi hai người trang điểm xong, Cung Trĩ mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh đã đứng ở đó chờ mình. Khi nhìn mình, Thẩm Dĩnh rõ ràng bất ngờ vì đẹp, khiến Cung Trĩ có chút nguôi giận. Nàng khẽ hừ một tiếng, nhìn Thẩm Dĩnh, khẽ nâng cánh tay, Thẩm Dĩnh liền tới gần, tự giác ghé mình vào Cung Trĩ, cười lấy lòng Cung Trĩ: "Chúng ta đi thôi."
Cung Trĩ ừ một tiếng. Hai người đi về phía trước mấy bước, Thẩm Dĩnh chợt nhỏ giọng nói: "Lần sau chị nhường em."
"Ai cần chị nhường chứ!" Cung Trĩ tức nổ phổi trả lời.
Thẩm Dĩnh nín cười, cô khẽ che môi đỏ, ho nhẹ một tiếng, nghẹn cười: "Được, vậy chị chờ xem."
Không bằng nói, cô quả thực chờ mong cực kỳ.
Nhường một cách thoả đáng, sau đó cầm tù đối phương trong lòng, nhìn đối phương nỗ lực giãy giụa, chủ động dây dưa.
Cái này thú vị và tình thú hơn nhiều so với phòng tối gì đó.
Lần tiếp theo, ừm, nhường nhiều hơn một lúc đi... Đợi em ấy cảm thấy chính mình nắm chắc thắng lợi trong tay thì mới phản công vậy.
Thẩm Dĩnh cười đoan trang, thật ra trong đầu toàn thứ đồi truỵ, chỉ muốn phi lễ người bên cạnh ra sao. Mà Tiểu Cung đổng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ chờ xoa tay hằm hè, báo thù rửa hận.
Hai người nhìn nhau, đều bật cười ha ha. Trông chẳng khác nào tình chị em giả trân mỗi người có ý đồ riêng.
Làm đội tạo mẫu phía sau thấy vậy sửng sốt hồi lâu, đến khi khách hàng đi rồi, mới thầm hỏi nhau: "Quan hệ này...rốt cuộc là tốt hay là không tốt?"
Nhìn không rõ, chỉ cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Lần này Trương Sơn lái một chiếc xe sang trọng có hơi nổi bật, chiếc xe chậm rãi lái vào trong nhà hàng. Năm nay là năm đầu tiên Thẩm Dĩnh công khai lộ mặt, cũng là năm đầu tiên Cung Trĩ thực tế nhúng tay vào Triều Sinh. Thẩm Dĩnh tốn khoản tiền khổng lồ bao hết sân bãi ở chỗ xa hoa nhất thành phố A.
Cũng là hôm nay, Triều Sinh bắt đầu họp thường niên.
Khải Minh là tập đoàn lớn, bởi vậy các công ty con thuộc tập đoàn, tổ dự án độc lập, công ty chi nhánh thay phiên họp. Cung Dực bận rộn chân không chạm đất, hắn sắp kết hôn với Chu Nhan, trước kia đều là Cung Trĩ làm bạn nữ đi cùng, lần này đổi thành thiếu phu nhân tương lai danh chính ngôn thuận.
Cung Trĩ cũng vui vẻ được thanh nhàn, nhưng năm nay Triều Sinh phát triển tốt, cô ấy cũng ở đó lộ mặt trước mọi người. Vì làm chỗ dựa cho Thẩm Dĩnh, mình cũng phải đi.
Năm nay là lần đầu tiên hai người dự họp thường niên, không thể qua loa. Cung Trĩ đặt may quần áo, tìm đội tạo mẫu đến. Những việc này từ trước đến giờ đều là mẹ Khâu Tư Nghiên của nàng lo liệu, cho dù không có Khâu Tư Nghiên, cũng có Trương Sơn, lần này tự mình làm, khiến hai người họ rất giật mình.
Khâu Tư Nghiên liền gọi điện cho con trai khóc lóc kể lể: "Cục cưng nhà mình vì nữ yêu tinh kia, làm cái quái gì thế không biết! Nó thật sự nghĩ mình là vợ hiền sao?"
Cung Trĩ nhận được điện thoại của anh trai gọi cho mình trong lúc cấp bách, cười run rẩy hết cả người: "Mẹ nói như vậy thật?"
"Em phải để ý một chút." Cung Dực nói chuyện với vẻ mỏi mệt.
Lúc trước Cung Trĩ ngất xỉu bất thường, quả là dọa sợ cả nhà. Trước đây cảm thấy con trai quan trọng, cho đến khi bờ vực sống còn, cái tốt của con gái liền hiện ra, huống chi, Cung Trĩ vốn cũng là đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn.
Bởi vậy biết rõ Cung Trĩ có thể làm chuyện khác người, là gia đình truyền thống, có lẽ cách thể hiện sự quan tâm duy nhất lúc này là giả bộ như cái gì cũng không biết.
Cái khác, còn cần thời gian để làm quen.
Nhưng giả vờ không biết không có nghĩa là tiểu yêu tinh không có gia thế gì kia có thể giẫm đạp con gái nhà mình như vậy.
Khâu Tư Nghiên rất hối hận. Sớm biết tiểu yêu tinh này uy lực lớn như vậy, lúc trước bà làm gì dám để con gái đi cản con trai? Con trai kéo về, con gái thì dâng ra.
Vừa nghĩ tới đó, Khâu Tư Nghiên liền trút toàn bộ lửa giận lên con trai.
"Mẹ mắng anh té tát." Cung Dực bất đắc dĩ, bắt chước vài câu của Khâu Tư Nghiên, "Nếu lúc trước con không có ý đồ xấu, sẽ không có ý đồ với cô gái đó, con không có ý đồ với cô gái đó, mẹ cũng không cần gọi em con đi cứu viện. Em gái con không đi cứu viện, sẽ không gặp được con hồ ly tinh đó!"
Cung Trĩ rất buồn cười, nghe giọng nói đau khổ của ông anh mình: "Chị dâu em cũng thỉnh thoảng nói anh."
"Vậy à?" Cung Trĩ đáp lời, liền nghĩ tới hướng đi cốt truyện trong dàn ý, không nhịn được có chút bận tâm, "Anh, anh quyết định kết hôn với chị Chu Nhan thật sao?"
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Dĩnh mặc lễ phục đi ra, xoay một vòng trước mặt Cung Trĩ. Cung Trĩ kéo kéo cổ áo thấp ngực, ra dấu tay với Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh biết ý Cung Trĩ, che miệng cười với Cung Trĩ, xích lại gần Cung Trĩ hơn.
Cung Trĩ không tránh né, ánh mắt của nàng đảo qua những người khác, thấy bọn họ đều vô thức tránh đi ánh mắt. Mà Thẩm Dĩnh cũng nghe thấy tiếng thở dài của Cung Dực ở đầu dây bên kia.
"Vậy nếu không làm sao bây giờ? Chả nhẽ... vẫn còn nghĩ rằng Tống Chỉ sẽ quay về tìm anh thật sao?"
Tống Chỉ...
Thẩm Dĩnh chậm rãi nghiền ngẫm cái tên này. Cô không có quên đêm hôm ấy hai đứa xác định mối quan hệ, nghe thấy giọng của cô ta. Điều đó từng khiến cô lo lắng không chịu nổi, khiến cô có cảm giác như người trước mặt sắp rời đi..
Lúc đó cô được Cung Trĩ vỗ về.
Mà bây giờ, cô nhìn Cung Trĩ.
Hệ thống truyền đến tiếng cảnh cáo máy móc: [Trị số hắc hóa 25]
Cung Trĩ ngước mắt nhìn, nàng sờ lên gò má Thẩm Dĩnh an ủi qua loa, lập tức đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Quanh năm nhảy disco ở trị số hắc hoá 99, bây giờ trị số hắc hóa dao động không làm Cung Trĩ để ý.
Mà Thẩm Dĩnh mím môi, cô cúi đầu, lôi kéo ngón tay Cung Trĩ.
Cung Trĩ vẫn còn đang gọi điện thoại: "Nhưng chị ấy sắp quay về."
Cung Dực lặng im hồi lâu, mới nói: "... Đến lúc đó hẵng nói. Thực ra, anh luôn cảm thấy..."
Hắn còn chưa nói hết, Thẩm Dĩnh giật giật ngón tay Cung Trĩ, giọng mềm như có thể bóp ra nước: "Em đi thay quần áo cùng chị được không. Ở phòng thử đồ, em chọn giúp chị. Đỡ phải mặc xong lại không hài lòng."
Cung Dực: "... ???"
Từ đâu ra hồ ly tinh?? Quá vô liêm sỉ! Không có nhìn thấy em gái đang nói chuyện với anh trai sao!
Nhưng em gái Cung tổng chính là hôn quân nghe lời yêu phi. Nàng bật cười, rất quả quyết cúp điện thoại: "Anh, chúng mình nói chuyện sau nha."
Cung Dực: "???"
Em vẫn là em gái của anh sao!!!
Hắn không nhịn được nhớ lại những lời nói đó của mẹ, nếu...hắn vội vàng dừng lại, nghiến răng nghiến lợi, họp thường niên hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp Thẩm Dĩnh, đến lúc đó phải làm cô ta mất mặt.
Cung Trĩ kéo tay Thẩm Dĩnh, nhà tạo mẫu đưa mấy bộ trang phục đến, Cung Trĩ liếc nhìn, chọn lấy mấy bộ. Mà Thẩm Dĩnh vươn tay, lôi ra một bộ, nói: "Cái này đi."
Cung Trĩ quay đầu, chỉ thấy bộ lễ phục xanh ngọc dần chuyển màu đó và bộ trong tay mình vừa vặn tôn nhau lên, như là một đôi. Cái trong tay Cung Trĩ là Khâu Tư Nghiên chuẩn bị cho con gái, ai mà ngờ được, thế mà lại có thể đến với nhau, cảm giác như số phận sắp đặt.
"Vậy thì bộ này đi."
Hai người vào phòng thay đồ, Thẩm Dĩnh quay đầu nhìn Cung Trĩ, nở nụ cười. Cung Trĩ im lặng một lát, mang theo quần áo: "... Em nghĩ em nên ra ngoài..."
"Vào cùng đi, ra ngoài làm cái gì?"
Thẩm Dĩnh tiến lên một bước, chân vừa vặn kẹp vào giữa hai chân Cung Trĩ. Cung Trĩ khép lại cũng không phải, mở ra thì càng không phải. Nàng im lặng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh: "...Chị muốn làm cái gì? Bên ngoài đều là người."
Vậy thì đừng làm loạn chứ!!!
Thẩm Dĩnh tiến lại gần, nét mặt vô tội cực kỳ: "Em nói xem chị muốn làm cái gì?"
Em thấy chị muốn gây rối.
Cung Trĩ vừa nảy ra ý tưởng, Thẩm Dĩnh liền bật cười: "Có phải em nghĩ rằng chị muốn làm cái gì? Tiểu Cung Đổng thật là..."
Cung Trĩ nhớ ra, đây chỉ là phòng thay đồ, không có gì cách âm. Nàng mím môi, nhưng trên mặt lại dần nhuộm đỏ.
Thẩm Dĩnh thấy vậy nhìn không rời mắt, tới gần hơn, nói nhỏ bên tai Cung Trĩ: "A Trĩ, em đỏ mặt kìa."
Cung Trĩ không nói chuyện, Thẩm Dĩnh lại không có ý định buông tha nàng. Cô luôn có một chút ý đồ xấu đối với Cung Trĩ như vậy, muốn nhìn cô gái luôn luôn chín chắn này trở nên ngại ngùng như tuổi của nàng.
Cũng có thể là vì Thẩm Dĩnh muốn có được người trước mặt.
Thẩm Dĩnh vén tóc bên tai Cung Trĩ, giọng ướt át nói bên tai Cung Trĩ: "Tiểu Cung đổng, muốn hôn chị không?"
Cung Trĩ nuốt nước bọt, nàng đảo qua mặt Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh nghiêng mặt, chậm rãi liếc mắt đưa tình với Cung Trĩ.
Khi cảm nhận được tay Cung Trĩ kẹp lại bờ eo của mình, Thẩm Dĩnh rốt cuộc nở nụ cười chiến thắng như yêu phi hoạ quốc, nhưng mới chỉ bật cười một tiếng đã bị chặn ở môi lưỡi, hóa thành tiếng cười thầm. Sau đó không biết là ai chặn môi lưỡi ai.
Tóm lại bộ đồ này, thay lâu hơn bình thường.
Đội tạo mẫu Cung Trĩ tìm đều là đội chuyên nghiệp phục vụ nhà họ rất lâu. Mấy chuyện ăn chơi đàng điếm của kẻ có tiền sớm đã nhìn thấy quá nhiều, dù nhìn thấy cũng có thể coi như mắt mình bị mù, không thấy gì cả.
Làm nghề này, quan trọng nhất là phải kín miệng.
Nhưng khách hàng lần này có hơi khác.
Cung Trĩ đi ra, môi mím thật chặt, nhăn mày, mặt mũi ửng hồng.
Mấy nhà tạo hình liếc nhìn nhau, đi lên dỗ người vui vẻ. Còn Thẩm Dĩnh, xách váy chậm rãi đi ra, vẻ mặt thoả mãn, hai mắt nheo lại mang cảm giác quyến rũ lười biếng. Cô quét mắt nhìn về phía Cung Trĩ, nhẹ nhàng cười một tiếng, chào hỏi những người khác: "Hôm nay tiểu công chúa là nhân vật chính, trang điểm cho tôi nhạt nhoà một chút."
Giọng điệu tràn đầy khiêu khích này!
Những nhà tạo mẫu khác nhìn nhau mấy lần, trong mắt có chút hóng hớt.
Mà Cung Trĩ thì liếc Thẩm Dĩnh một cái, nghiêng đầu đi khi đối phương mỉm cười, im lặng một lát mới rầu rĩ không vui nói: "Nhanh lên, thời gian không còn nhiều."
Chiều cao của Cung Trĩ vừa phải, khuôn mặt cũng sáng sủa, trang điểm lên trông rất sang trọng. Chỉ là nét mặt của tiểu công chúa có chút ỉu xìu, xem ra tâm tình không tốt.
Tâm tình sao mà tốt được hả? Miệt mài học tập nhiều ngày, kết quả thua trong một chiêu.
Cung Trĩ nhớ đến là hận, vừa nghĩ vừa mắng Khương Nhiên. Cho tài liệu giảng dạy dỏm, chẳng có tác dụng gì. Không có thứ gì chuyên dụng cho phái nữ sao? So sức lức, nàng, nàng so không lại Thẩm Dĩnh!! Mô típ tổng tài bá đạo không thích hợp với nàng!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cung Trĩ càng xấu, quả thực muốn đấm vào đất.
Người mỗi ngày rèn luyện là nàng mà, sao so không lại chứ!!!
Đến khi hai người trang điểm xong, Cung Trĩ mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh đã đứng ở đó chờ mình. Khi nhìn mình, Thẩm Dĩnh rõ ràng bất ngờ vì đẹp, khiến Cung Trĩ có chút nguôi giận. Nàng khẽ hừ một tiếng, nhìn Thẩm Dĩnh, khẽ nâng cánh tay, Thẩm Dĩnh liền tới gần, tự giác ghé mình vào Cung Trĩ, cười lấy lòng Cung Trĩ: "Chúng ta đi thôi."
Cung Trĩ ừ một tiếng. Hai người đi về phía trước mấy bước, Thẩm Dĩnh chợt nhỏ giọng nói: "Lần sau chị nhường em."
"Ai cần chị nhường chứ!" Cung Trĩ tức nổ phổi trả lời.
Thẩm Dĩnh nín cười, cô khẽ che môi đỏ, ho nhẹ một tiếng, nghẹn cười: "Được, vậy chị chờ xem."
Không bằng nói, cô quả thực chờ mong cực kỳ.
Nhường một cách thoả đáng, sau đó cầm tù đối phương trong lòng, nhìn đối phương nỗ lực giãy giụa, chủ động dây dưa.
Cái này thú vị và tình thú hơn nhiều so với phòng tối gì đó.
Lần tiếp theo, ừm, nhường nhiều hơn một lúc đi... Đợi em ấy cảm thấy chính mình nắm chắc thắng lợi trong tay thì mới phản công vậy.
Thẩm Dĩnh cười đoan trang, thật ra trong đầu toàn thứ đồi truỵ, chỉ muốn phi lễ người bên cạnh ra sao. Mà Tiểu Cung đổng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ chờ xoa tay hằm hè, báo thù rửa hận.
Hai người nhìn nhau, đều bật cười ha ha. Trông chẳng khác nào tình chị em giả trân mỗi người có ý đồ riêng.
Làm đội tạo mẫu phía sau thấy vậy sửng sốt hồi lâu, đến khi khách hàng đi rồi, mới thầm hỏi nhau: "Quan hệ này...rốt cuộc là tốt hay là không tốt?"
Nhìn không rõ, chỉ cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Lần này Trương Sơn lái một chiếc xe sang trọng có hơi nổi bật, chiếc xe chậm rãi lái vào trong nhà hàng. Năm nay là năm đầu tiên Thẩm Dĩnh công khai lộ mặt, cũng là năm đầu tiên Cung Trĩ thực tế nhúng tay vào Triều Sinh. Thẩm Dĩnh tốn khoản tiền khổng lồ bao hết sân bãi ở chỗ xa hoa nhất thành phố A.
Cũng là hôm nay, Triều Sinh bắt đầu họp thường niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.