Chương 69: Âm mưu
Ngô Tiếu Tiếu
09/07/2014
Thuộc hạ tên Tiêu Hàn kia ôm quyền đi đến, lập tức trầm giọng bẩm báo: “Người của chúng ta bị tập kích, có một người bị giết”.
“Cái gì?”
Vài giọng nói vang lên cùng một lúc, trong đó giọng Thượng Quan Diệu là vang nhất, âm ngao nhất, tiếp đến là Thượng Quan Lâm với vẻ mặt không thể tin nổi, lập tức đưa mắt nhìn qua Dạ Vô Quân đứng cạnh, trong mắt là băng giá sâu thẳm. Kẻ nào dám giết người ngay trong Hoàng cung, lại còn ở ngày thọ tiên của Thái hậu, người này ẩn thân quá sâu, thần không biết quỷ không hay giết được người của thái tử Bắc triều Yến Dục, người bên cạnh thái tử ắt hẳn phải là cao thủ rất lợi hại, thế nhưng lại dưới tình huống trở tay không kịp mà bị giết, người này không tầm thường.
Những người có mặt đều thầm đánh giá thực lực của người ở trong tối kia. Mà người bị giết hôm nay là thuộc hạ của Yến Dục, đây rõ ràng là muốn khơi mào sự rạn nứt quan hệ hai nước, dụng tâm thật âm hiểm.
Thượng Quan Diệu và Thượng Quan Lâm mơ hồ đoán được người này là ai trước tiên, kẻ này chắc chắn chính là kẻ liên tiếp gây loạn trong cung, rốt cuộc hắn là ai? Tiếp cận họ gần như thế, lại che giấu sâu đến vậy.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hai người nổi lên hung tàn độc ác, còn có nghi ngờ nặng nề. Đại điện yên tĩnh không chút tiếng động, Bắc thái tử Yấn Dục sắc mặt khó coi đến cực điểm, ngũ quan tà mị bị một lớp lạnh lùng bao phủ, lông mày dài nhỏ khẽ nhếch, chớp động hai lần, trong đôi mắt là băng hoa lạnh thấu xương và vô cùng bí hiểm, môi mỏng nhếch lên. Thật lâu cũng không nói câu nào.
Công chúa Yến Linh đứng cạnh là người phản ứng đầu tiên, thét lên một tiếng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn.
“Bọn họ giờ đang ở đâu?”
Nàng chỉ chính là những người bị tập kích và thuộc hạ bị chết kia, Tiêu Hàn khom người, mặt hơi cúi xuống, tuy không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng qua đôi tay nắm chặt nổi đầy gần xanh kia, có thể thấy được trong lòng hắn đang rất phẫn nộ, bọn họ đều là thuộc hạ của Thái tử, cùng đến Đông Tần, không ngờ lại bị tập kích, trong đó còn có một người đã chết, Tiêu Hàn nghe thấy câu hỏi của công chúa thì trầm giọng mở miệng.
“Mời đi theo thuộc hạ.”
Tiêu Hàn nói xong, thẳng lưng đi ra ngoài, Yến Dục và Yến Linh đi theo sau hắn, trong đại điện, ánh đèn như nước, trong áng sáng mang theo sự âm u, Hoàng đế Thượng Quan Diệu âm trầm vung tay lên, Vương gia Thượng Quan Lâm và Dạ Vô Quân theo sau hắn đi ra ngoài.
Trước cửa điện có một nhóm thái giám, vừa thấy Hoàng thượng đi ra thì lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng. . .”.
Thượng Quan Diệu không nói gì mà đi theo bóng người đằng trước, Thượng Quan Lâm và Dạ Vô Quân cũng theo sát phía sau, đại thái giám Tiểu Đình Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, tuyệt không dám sơ suất, lập tức đứng dậy, vung tay dẫn mấy thái giám của Cảnh Phúc cung đốt đen đuổi theo.
Đêm, quỷ mị âm hàn, một tia ánh sáng cũng không có, ánh trăng sáng rõ hồi nãy cũng trốn sau mây đen, bầu không khí không có chút tinh thần nào mà âm u bao phủ một lớp sương mù, gió lạnh thổi qua, đèn lồng lay động, ánh sáng tiêu điều còn mang theo chết choc, bóng đêm như một đôi mắt của quỷ dữ nhìn chằm chằm họ, làm cho con người ta kinh hãi, không tự chủ được bước nhanh hơn, đi qua khỏi chỗ lạnh lùng chết chóc đó.
Xuyên qua hành lang dài tăm tối, sau đó qua một con đường gấp khúc nhỏ hẹp rồi đến một vườn cây, núi giả xếp đống, cây cối san sát, ngài hành lang khắc hoa kia, trên bãi cỏ xanh lúc này có vài người đang đứng, thỉnh thoảng có vài giọng nói vang lên.
Mấy người này chính là thuộc hạ của Bắc thái tử Yến Dục, lúc này đang bị thương, còn có một người bị giết, mấy người khác đang vây quanh kiểm tra xem có thể cứu được không.
Trừ những người này ra còn có một ít thị vệ và thái giám trong cung, thị vệ giơ cao đèn lồng trong tay, chăm chú nhìn vào những người đang bị thương.
Mấy tiểu thái giám vừa thấy có người đến, ngươi đi đầu lại đúng là Tiêu Hàn vừa đi bẩm báo, phía sau Tiêu Hàn là một đám người, trong số đó có một người mặc long bào, thần tình âm ngao, cả người tỏa ra lạnh lùng, là Hoàng thượng. . . . . .
Thái giám thấy Hoàng thượng đến, sợ đến mức quỳ sụp xuống.
“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng.”
Có người mở miệng đầu tiên, liền tiếp có người quỳ xuống, thanh âm nhất thời vang lên: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng”.
Những người bị thương cũng thấy chủ tử của mình đến, lập tức đứng lên hành lễ: “Thuộc hạ khấu kiến chủ tử”.
Yến Dục nhíu mày, vung tay lên: “Miễn”.
Mấy tên thuộc hạ này của hắn đều có võ công không tầm thường, không phải cao thủ nhất đẳng thì thân thủ cũng rất cao, nhưng hôm nay lại có hai ba người bị thương, một người chết, thân là thái tử Bắc triều, sắc mặt Yến Dục khó coi đến cực điểm, bước chân trầm ổn lướt qua mọi người, vết thương của mấy tên thuộc hạ khác không nguy hiểm tính mạng, nhưng có một người bị giết, cảnh này khiến sắc mặt hắn trở nên tối tăm.
Tiêu Hàn thấy sắc mặt thái tử thì biết trong lòng chủ tử tức giận, cũng không dám nói gì, cúi đầu đứng sang một bên.
Công chúa Yến Linh luôn luôn kiêu ngạo lúc này thấy thuộc hạ Bắc triều đều bị thương thì rất giận giữ, trong lúc tức giận còn không quên hỏi Thượng Quan Diệu.
“Hoàng thượng, chuyện này là thế nào? Đường đường là đại nội hoàng cung thế nhưng lại để hung thủ tự nhiên ra vào, còn giết người Bắc Yến ta, việc này phải xử lý thế nào đây?”
Tuy Yến Linh thích Thượng Quan Diệu nhưng thích là một chuyện, mất mặt là chuyện khác, thân là người Bắc Yến, nàng vẫn có sự tự giác này, ánh mắt bức người nhìn chằm chằm Thượng Quan Diệu.
Sắc mặt Thượng Quan Diệu âm hàn, cả người tỏa ra sự lạnh lùng và sát khí, lạnh lẽo nhìn những thị vệ thái giám đang quỳ, giọng nói mười phần sát khí vang lên.
“Tống Uyên đâu?”
Tống Uyên thân là thống lĩnh thị vệ trong cung, xảy ra chuyện như vậy lại không thấy bóng người, điều này làm hắn sao có thể không giận, đồng tử Thượng Quan Diệu biến thành màu đỏ đậm, khóe môi là nụ cười lãnh huyết.
Nghe thấy lời nói âm trầm của Hoàng thượng, thị vệ và thái giám không nhịn được run run, một người trong đó nhanh chóng bẩm báo.
“Bẩm Hoàng thượng, Tống đại nhân dẫn người đuổi theo thích khách. . . “
“Thích khách?”
Thượng Quan Diệu và Thượng Quan Lâm đồng thanh kêu lên, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là khó có thể tin, người ẩn mình trong cung luôn luôn che dấu hành tung không chút kẽ hở, sao lúc này lại để lộ ra như vậy, nếu có thể giết được thuộc hạ của của Yến Dục thì sao có thể có người phát hiện? Trong lòng hai người đều cực kì nghi ngờ, nhất thời không biết nói gì, lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Rõ ràng thích khách không chỉ có một, những người này sao lại có thể đi lại tự nhiên trong cung như vậy?”
Người vừa nói là Dạ Vô Quân, cả một đêm không nói câu này, lúc này mới nói một câu đã làm người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Ngũ quan của Bắc thái tử Yến Dục càng trở nên âm trầm, tia sáng sắc lạnh bắn về phía Thượng Quan Diệu, lành lạnh mở miệng: “Chúng ta sẽ chờ Diệu đế cho chúng ta một câu trả lời xác đáng”.
Yến Dục nói xong, quay đầu mệnh lệnh Tiêu Hàn: “Mang người đi”.
Mấy người bị thương cũng đứng dậy đỡ lẫn nhau, còn hai ba người không bị thương thì khiêng thi thể của thuộc hạ bỏ mạng kia, đoàn người quay đầu rời đi, Yến Linh đi sau cùng, quay đầu nhìn lại, trong mắt có ánh sáng khó diễn tả.
Đoàn người, có vẻ thực thảm hại.
Giọng nói trầm lạnh của Thượng Quan Diệu vang lên: “Người đâu, đưa Bắc thái tử hồi cung”.
Lập tức có thị vệ nhận lệnh theo sau, mọi người biến mất trong màn đêm.
Thượng Quan Diệu nhíu mày, trong đôi mắt sắc bén như cất chứa đao kiếm, khát máu âm ngoan, hai tay chắp sau người, đi qua đi lại, suy tư về tất cả những chuyện xảy ra tối nay, tất cả đều có gì đó rất quỷ dị.
Quanh người Thượng Quan Lâm toát lên sự lạnh lùng, nhìn hoàng huynh của mình không chớp mắt, hắn biết trong lòng hoàng huynh hiện giờ nhất định đang lo lắng, người bị giết hôm nay là thuộc hạ của Bắc thái tử, nếu họ không giao được hung thủ ra, chỉ e Bắc thái tử sẽ không chấp nhận, đến lúc đó quan hệ giữa họ và Bắc Yến sẽ trở nên căng thẳng, như vậy chính là ba phương vây khốn, cho nên sự kiện thích khách lần này nhất định phải điều tra cho ra.
Bốn bề yên tĩnh, gió đêm thổi qua, lạnh thấu xương.
Bỗng tiếng bước chân đều đặn vang lên, rất nhanh có một đội người xuất hiện trước mặt, đúng là thống lĩnh thị vệ trong cung Tống Uyên, hắn dẫn một đám người xuất hiện, vừa đến thì thấy Hoàng thượng đứng ở một bãi đất trống, mà những người bị thương mà người bị giết kia thì không thấy, thực rõ ràng là đã bị Bắc thái tử đem đi, sắc mặt Hoàng thượng khó coi đến cực điểm, cánh môi nhếch lên biểu biểu hiện tâm tình cuồng nộ của hắn, Tống Uyên không dám sơ suất, quỳ xuống hành lễ, một tay chống trên đấy mà cẩn thận bẩm báo.
“Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ đuổi theo thích khách, phát hiện hắn đi vào Thanh Phong Các, thuộc hạ không dám tự ý xông vào Thanh Phong Các, đang chuẩn bị dẫn theo những người bị thương đến gặp Hoàng thượng.”
Ra là Tống Uyên dẫn người đuổi theo thích khác, đuổi thẳng đến Thanh Phong Các, Thanh Phong Các này chính là nơi ở của Tây Môn Thược tiên sinh, Hoàng thượng từng hạ thánh chỉ không cho phép bất kể ai quấy rầy Tây Môn tiên sinh, lúc đó hắn không dám tùy tiện hạ lệnh nên chuẩn bị đi bẩm báo chủ tử rồi tính tiếp.
Thượng Quan Diệu nghe Tống Uyên nói vậy, hồi lâu không nói gì, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, khóe môi là nụ cười lạnh lẽo, vung tay mệnh lệnh: “Lập tức dẫn người đến Thanh Phong Các bắt người, mặt khác bắt Tây Môn Thược đến đại lao Hình bộ tăng cường canh giữ”.
Hoàng thượng vừa dứt lời, vương gia Thượng Quan Lam nghĩ rằng mình nghe lầm, dùng sức chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Hoàng huynh.
Lời vừa rồi của Hoàng huynh có ý gì, bắt Tây Môn Thược, còn đưa y vào đại lao, hắn không phải luôn kính trọng Tây Môn Thược, muốn trọng dụng y sao? Sao hiện giờ lại trở mặt vô tình như vậy, còn muốn bắt y.
“Hoàng thượng đây là có ý gì?”
Trong giọng nói của Thượng Quan Lâm mang theo sự chán nản, đối với cách hành xử của Hoàng thượng, hắn có chút không thể đồng tình, trước kia còn có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng hiện tại lại phát hiện hắn ta rất nhiều lúc, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, không biết có phải do Tây Môn Thược chọc đến hắn nên hắn mới đối đãi với y như vậy không, tuy nói thích khách chạy vào Thanh Phong Các những cũng không chứng minh Tây Môn Thược có tội, mà nếu có thể giết thuộc hạ của Bắc thái tử dễ dàng như thế, rất nhiên võ công cực kì cao, sao lại để bị Tống Uyên phát hiện chứ, trong đây nhất định có uẩn khúc gì đó, hắn không tin Hoàng huynh không biết. . .
“Thích khách chạy vào Thanh Phong Các, đương nhiên Tây Môn Thược không thoát được can hệ, trong cung liên tiếp xảy ray chuyện, bí ẩn như vậy, trừ kẻ tâm kế thâm hậu như Tây Môn Thược, ngươi cho rằng còn có thể là ai?”
Thượng Quan Diệu ngang nhiên quở trách Thượng Quan Lâm, đôi mắt đông lạnh như băng bắn thẳng hướng Lâm vương.
“Tây Môn Thược võ công bí hiểm, e rằng Tống Uyên và thị vệ trong cung cũng không phải đối thủ của hắn, hoàng đệ vẫn nên cùng Tống Uyên đi bắt phạm nhân đi.”
Thượng Quan Diệu ra lệnh xong cũng không để tâm đến khuôn mặt âm ngao của Thượng Quan Lâm, quay người dẫn thái giám rời đi, phía sau, Tống Uyên lớn tiếng đáo: “Thần lĩnh chỉ”.
Đợi Hoàng thượng đi hẳn, Tổng Uyên dẫn thuộc hạ chính là thị vệ đứng lên, đến trước mặt Thượng Quan Lâm, cẩn thận mở miệng: “Vương gia, việc này. . .”.
Tâm tình Thượng Quan Lâm vô cùng không tốt, tuy quan hệ giữa Tống Uyên và hắn không tồi, những những thời điểm thế này thì cũng không dám nói gì thêm.
Thượng Quan Lâm lạnh lùng nhìn hướng hoàng huynh rời đi, hồi lâu sau không nói một câu, hắn ta bảo mình đi bắt Tây Môn Thược, loại chuyện thế này chắc cũng chỉ có Hoàng huynh mới nói ra được, Tây Môn Thược này lúc trước chính là hắn ta lệnh cho hắn ngàn khó vạn khổ mới mời được vào cung, hiện giờ lại bảo hắn đi bắt người, điều này làm hắn thật khó mà kham nổi, tuy hắn cũng từng nghi ngờ Tây Môn Thược, nhưng chuyện đêm nay rõ ràng chỉ là một âm mưu, hắn không tin với sự linh hoạt của Hoàng thượng lại không nhìn ra được.
Dạ Vô Quân nãy giờ vẫn đứng sau Thượng Quan Lâm xem náo nhiệt, thoải mái an nhàn đi qua, nhẹ nhàng ném lại một câu lạnh lùng.
“Đáng đời lắm, tự làm tự chịu.”
Nói xong dẫn thuộc hạ của mình đi về phía sau Thượng Quan Lâm, trực tiếp xuất cung, không thèm để ý đến Thượng Quan Lâm.
Trong màn đêm, sắc mặt Thượng Quan Lâm cực kì đen, cuồng bạo lạnh lẽo quấn quanh thân thể, hắn nghiến răng nghiến lợi kêu to: “Dạ Vô Quân!”.
Đáng tiếc người đã đi xa lại chả thèm để ý đến hắn, chỉ có Tống Uyên bên cạnh là run rẩy một cái, lui lại vài bước, chờ hành động tiếp theo của hắn, lúc lâu sau mới nghe được Thượng Quan Lâm vung tay nói: “Đi, đến Thanh Phong Các bắt người”.
***
Trong thư phòng Cảnh Phúc cung.
Ngũ quan tuấn dật lập thể của Thượng Quan Diệu bị che phủ bởi một tầng sương lạnh, đèn lưu ly chiếu vào đôi mắt đen nhánh của hắn, u ám khát máu, khóe môi khẽ nhếch, khẽ tự vào nhuyễn tháp phía sau bàn.
Đứng dưới là hai nam tử gầy gò nghiêm nghị, mặt không chút thay đổi cũng không nhúc nhích, chờ câu hỏi của Hoàng đế.
Hai người này là ám vệ bí mật của Thượng Quan Diệu, xuất quỷ nhập thần, ngay Thái hậu nương nương cũng không biết hắn ẩn dấu hai người như vậy, Minh Nguyệt và Minh Nhật.
“Thế nào? Thích khách kia rốt cục là ai?”
Lời nói lạnh lẽo của Thượng Quan Diệu vang lên, hắn đã sớm âm thầm mang hai thị vệ này vào Hoàng cung, ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, theo dõi động tĩnh của Thanh Phong Các.
Minh Nguyệt mặc cẩm y, cung kính ôm quyền đáp: “Bẩm chủ tử, thuộc hạ thấy thích khách có vài người, kẻ cầm đầu hình như là người bên cạnh Thái hậu, một nữ tử tên Gia Diệp”.
Minh Nguyệt và Minh Nhật là ám vệ của Hoàng thượng, đối với những người trong cung thì rõ như long bàn tay, đương nhiên cũng biết người bên cạnh Thái hậu.
“Gia Diệp.”
Đôi đồng tử của Thượng Quan Diệu trầm xuống, nữ tử tên Gia Diệp kia hắn cũng biết, võ công cực kì lợi hại, vẫn thường làm việc cho mẫu hậu, hắn có nằm mơ cũng không ngờ, mẫu hậu vì vu oan cho Tây Mộ Thược mà lại phái nàng ta đi giết người của Yến Dục, chẳng lẽ bà không biết làm vậy sẽ rất dễ khiến quan hệ hai nước đổ vỡ, hay là bà cho rằng có con cừu Tây Môn Thược chết thay thì bất kể thế nào cũng có kết quả để giải thích với bên kia,
Tuy hiện giờ hắn đồng ý với quan điểm của bà, giết Tây Môn Thược, người không thể dùng chỉ có thể diệt trừ, y đã biết hắn muốn diệt trừ Vân Mặc, nếu y tiết lộ chuyện này ra ngoài, hắn sẽ trở thành hoàng đế đê tiện nhất trong mắt người thiên hạ, hơn nữa cách hành xử của hắn vô cùng thông minh, giữ lại là một tai họa.
Nhưng nghĩ đến mẫu hậu tự ý làm ra chuyện này, thế nhưng vì diệt trừ một người mà hoàn toàn không từ thủ đoạn, Thượng Quan Diệu thân là Hoàng thượng liền không thể làm ngơ, sắc mặt âm ngao, không nói một câu mà lạnh lùng phất tay: “Các ngươi lui xuống đi, đừng để người khác phát hiện”.
“Dạ, chủ tử.”
Minh Nguyệt Minh Nhật lên tiếp đáp rồi lui ra ngoài, trong thư phòng, Thượng Quan Diệu hơi nhắm mắt, đôi mày dài hẹp nhíu lại một chỗ, lông mi dày thỉnh thoảng rung động, vẻ mặt không có vẻ như nghỉ ngơi mà là suy nghĩ một vấn đề gì đó.
Giết thuộc hạ của Yến Dục là Gia Diệp dẫn người đi làm, thực hiển nhiên là phụng mệnh đi làm, mà những người kia chỉ e là thuộc hạ của Diệp Khuynh Thiên, hắn vẫn trung thành tuyệt đối với mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu mở miệng, chuyện gì hắn cũng làm, không hỏi lý do, không phân phải trái. . .
Sắc mặt Thượng Quan Diệu càng tối, bản thân mình rốt cục phải đối đầu với bao nhiêu người đây, vương quyền tối cao này ít nhiều cũng đã chạm tới, trong lòng hắn nổi lên sự hung tàn, hắn nhất định sẽ từng bước tiền tới trung tâm quyền lực, ngôi vị Hoàng đế thật vất vả mới có được này tuyệt không để người khác đe dọa nửa phần, lập tức mở choàng đôi mắt đỏ đậm, quát lạnh phía bên ngoài: “Tiểu Đình Tử”.
Tiểu Đình Tử vội vàng chạy vào, sợ hãi quỳ xuống: “Hoàng thượng”.
“Nghỉ ngơi.”
“Dạ, Hoàng thượng.” Tiểu Đình Tử thở phào, thì ra Hoàng thượng cần đi nghỉ, dọa hắn sợ hết hồn, nhanh nhẹn chạy đến hầu hạ chủ tử quay về cung nghỉ ngơi. . . . . .
Đêm đen không sao cũng không trăng.
Trừ vài tia sáng âm u phát ra từ phía đèn treo hành lang thì không hề có ánh sáng nào khác, Vân Tiểu dẫn Uyển Uyển Tú Tú, còn có Tiểu Nguyên Tiểu Chiêu quay về Kim Hoa cung.
Dọc trên đường đi thỉnh thoảng cũng gặp mấy thái giám cung nữ, Vân Tiếu cười hì hì một cách kì bí, dọa mấy cung nữ thái giám này phải tránh sang một bên, cung kính cẩn thận, hai mắt dán chặt lên mặt đấy, tuyệt không dám liếc loạn đi đây, sợ rước họa vào thân.
Gần đây chiến tích hiển hách của vị ngốc hậu này đã truyền khắp hậu cung, ngay Hoàng thượng và Thái hậu còn dám gây sự, mấy nhân vật nhỏ bé như họ, rời xa vẫn hơn.
Gương mặt Vân Tiếu vẫn vẻ thuần lương vô hại, ánh mắt lấp lánh nước chớp chớp, nhìn nhìn cái này, ngắm ngắm cái kia, cuối cùng tốt bụng tha cho mấy cung nữ đó, dẫn người của mình đi.
Đợi nàng vừa đi, mấy thái giám cung nữ phía sau đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, rũ vai xua tay tỏ vẻ thật vất vả, có một tiểu thái giám không quên nhắc nhở moi người: “Đi nhanh thôi, không biết chừng Hoàng hậu sẽ quay lại”.
Mấy người kia cứ như bị sói đuổi, chạy nhanh như tia chớp, mà Vân Tiếu vẫn chưa đi xa nên nghe thấy lời nói của tiểu thái giám kia, không khỏi quay đầu lại, đèn hành lang tia sáng tia tối chiếu lên khuôn mặt nàng, u ám không rõ, khóe môi còn cong lên lộ ý cười.
Uyển Uyển vừa đỡ nàng vừa nhỏ giọng nhắc: “Nương nương, chúng ta về thôi, đêm khuya lắm rồi”.
Vân Tiếu gật đầu, đoàn người nhanh chóng dọc theo hành lang dài đi về Kim Hoa cung.
Đã là giờ hợi*, đêm đã khuya, đoàn cười về đến Kim Hoa cung, Uyển Uyển và Tú Tú hầu hạ nương nương vào tẩm cung nghỉ ngơi, hai thái giám cũng trở về, đêm nay họ không phải trực.
*giờ hợi: 21h – 23h
Trong tẩm cung, Vân Tiếu chuyển chuyển ánh mắt, nở nụ cười nhìn Tú Tú đang sửa sang tóc cho mình, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Tú Tú đi nghỉ đi, đêm nay Uyển Uyển trực, để nàng ta hầu hạ ta là được rồi”.
“Dạ, nương nương.” Tú Tú hơi cúi người, đã gỡ hết búi tóc của Vân Tiếu, giờ đang mềm mại xõa trên vai, nhìn vô cùng mềm mại óng ả.
Tú Tú lui xuống, Uyển Uyển đi qua bình phong ra ngoài cửa điện kiểm tra xem có ai nghe lén không, mà trong tẩm cung, giọng nói của Vân Tiếu vang lên.
“Lưu Tinh.”
Một bóng đen chợt xuất hiện, Lưu Tinh xuất hiện trước mắt nàng, cung kính đứng một bên chờ Vân Tiếu lên tiếng.
“Việc làm đến đâu rồi?”
Thì ra đêm nay Vân Tiếu tham gia thọ yến, cùng lúc đó cũng lệnh cho Lưu Tinh âm thầm tập kích người của Bắc thái tử Yến Dục, sau đó cố ý trốn đến Thanh Phong Các, như vậy có thể giá họa cho Tây Môn Thược, phụ thân và ca ca lãnh binh đi Phong Nha Quan, trong này nhất định có phần của Tây Môn Thược, cho nên nàng tuyệt đối không tha thứ cho nam nhân đó, vì vậy đã dùng mưu kế hãm hại hắn, có lẽ hắn không dễ bị diệt trừ như vậy, nhưng dựa vào bản tính đa nghi của tên Hoàng đế kia thì chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn, như vậy hắn sẽ tự hiểu nơi này không phải chỗ của hắn, sớm ngày rời khỏi nơi này.
“Chủ tử, ta không hề ra tay.”
Lưu Tinh thành thật bẩm báo, sự việc xảy ra biến cố, hắn không ra tay, bởi vì có người khác làm giùm.
“Ừm.” Vân Tiếu nhíu mày, lúc đó vẻ mặt Yến Dục rất khó coi, Hoàng đế ngay cả đoán đén hoa đăng cũng chưa tổ chức đã lệnh cho tất cả lui ra, nàng nghĩ thuộc hạ của Yến Dục đã xảy ra chuyện gì đó, không ngờ Lưu Tinh lại không ra tay, xem ra có người khác đã nhanh tay hơn.
Vậy là ai đã giành việc này với nàng.
“Có người ra tay, hơn nữa không phải một người, có vài người, giết được một thuộc hạ của Yến Dục, còn đả thương mấy người bên đó, sau đó chúng chạy vào Thanh Phong Các, mấy người kia dường như cũng muốn giá họa cho họ Tây Môn thược.”
Lưu Tinh dứt lời, khuôn mặt Vân Tiếu cứng ngắc, nghiêm túc suy nghĩ xem còn ai muốn đối phó với Tây Môn Thược, cuối cùng nghĩ rới Thái hậu, Tây Môn Thược ở lại đây đối với Thái hậu là một sự đe dọa rất lớn, bởi sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ chĩa mũi dùi sang Dạ gia, cho nên Thái hậu mới muốn diệt trừ Tây Môn Thược, nhất định là vậy.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Vân Tiếu phất tay cho Lưu Tinh lui xuống, tự mình ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm đánh giá bản thân, khuôn mặt thanh lệ, tóc đen như mực mượt như tơ, tùy ý để xõa trên vai làm nổi bật đôi mắt to tròn của mình, thanh thuần đáng yên, đối với dung mạo này, nàng vẫn luôn vừa lòng, dù không phải đẹp nhất nhưng lại trọc người ta yêu mến, Vân Tiếu nhếch miệng cười, nụ cười khiến hai lúm đồng tiền hiện ra, khuôn mặt to bằng bàn tay lộ ra hương thơm như rượu thuần.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một bong người xuất hiện từ sau bình phong, là Uyển Uyển đang tới.
“Nương nương, đã muốn nghỉ chưa?”
Vân Tiếu nâng mi, nụ cười nhàn nhạt như hoa quỳnh đêm khuya, mị hoặc kinh người, đang định mở miệng trả lời thì trong không khí bỗng bị bao phủ một tầng lạnh lẽo, ánh mắt nàng lập tức lạnh xuống, hơi thở lạnh lùng kia xuất phát từ một chỗ tối, đêm nay trong tẩm cung xuất hiện một vị khách không mời, bàn tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc đen nhánh, ánh mắt phản chiếu qua chiếc gương, quét qua mọi nơi. . .
Gió nhẹ phất quá, toàn bộ đèn trong tẩm cung đều vụt tắt, tối đen nhìn không rõ thứ gì, hơn nữa ánh mắt cũng chưa thích ứng được, Vân Tiêu lập tức cảnh giác, thân mình vụt đến, bên trái dựa vào bình phong, chỉ còn ba mặt phải cảnh giác, nàng vươn tay quơ quơ, ngăn cản người tiếp cận, nàng cũng không phải người võ công cao cường, có thể nhìn trong bóng tối, người đang ẩn thân gần đây nhất định thân thủ cực cao.
Uyển Uyển đứng một bên khác cũng cảm nhận được sự khác thường, sớm đã căng thẳng kêu: “Nương nương, người không sao chứ”.
Nàng cũng vừa đi vừa mò qua bên này, ánh mắt cũng chưa thích ứng với bóng tối nên chỉ có thể mò mò đến cạnh Vân Tiếu.
Lúc này Vân Tiếu đã thích ứng được với bóng tối trong điện, thấy Uyển Uyển lần mò xung quanh thì vươn tay định kéo nàng ta, bỗng một luồng khí thể lạnh lẽo bao quanh cả người nàng, một cánh tay thon dãi vươn đến bắt lấy nàng, quay tròn một trăm tám mươi độ, để nàng vẫn như trước tựa vào bình phong, nhưng lần này, nàng đang tựa vào lồng ngực của nam nhân đang ôm chặt mình.
Nam nhân dính chặt lấy nàng, tựa vào cạnh tấm bình phong, cả tẩm cung đều chìm trong hàn khí, ngay cả bản thân thân thể này cũng lạnh, một chút độ ấm cũng không có, hô hấp cũng phả ra khí lạnh, làm cho Vân Tiếu dựa trong long hắn nhìn không được rung mình một cái, liên tưởng ngay đến hàn băng ngàn năm không bao giờ tan trong kỉ băng hà.
Nhưng nàng lại ngửi được mùi hương quen thuộc, không khỏi nhíu mày, nam nhân này lại làm trò gì vậy, mới không lâu trước nàng vừa thấy hắn hơi ít lạnh lùng đi một chút, trở lại có mấy phần độ ấm, trong mắt tùy ý có vài phần mệt mỏi biếng nhác, nhưng đêm nay, hắn lại còn lạnh hơn trước, hơn cả lúc hắn định giết nàng vào lần đâu tiền gặp nhau, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Vân Tiếu nghĩ đến đây, trầm giọng hỏi.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Cái gì?”
Vài giọng nói vang lên cùng một lúc, trong đó giọng Thượng Quan Diệu là vang nhất, âm ngao nhất, tiếp đến là Thượng Quan Lâm với vẻ mặt không thể tin nổi, lập tức đưa mắt nhìn qua Dạ Vô Quân đứng cạnh, trong mắt là băng giá sâu thẳm. Kẻ nào dám giết người ngay trong Hoàng cung, lại còn ở ngày thọ tiên của Thái hậu, người này ẩn thân quá sâu, thần không biết quỷ không hay giết được người của thái tử Bắc triều Yến Dục, người bên cạnh thái tử ắt hẳn phải là cao thủ rất lợi hại, thế nhưng lại dưới tình huống trở tay không kịp mà bị giết, người này không tầm thường.
Những người có mặt đều thầm đánh giá thực lực của người ở trong tối kia. Mà người bị giết hôm nay là thuộc hạ của Yến Dục, đây rõ ràng là muốn khơi mào sự rạn nứt quan hệ hai nước, dụng tâm thật âm hiểm.
Thượng Quan Diệu và Thượng Quan Lâm mơ hồ đoán được người này là ai trước tiên, kẻ này chắc chắn chính là kẻ liên tiếp gây loạn trong cung, rốt cuộc hắn là ai? Tiếp cận họ gần như thế, lại che giấu sâu đến vậy.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hai người nổi lên hung tàn độc ác, còn có nghi ngờ nặng nề. Đại điện yên tĩnh không chút tiếng động, Bắc thái tử Yấn Dục sắc mặt khó coi đến cực điểm, ngũ quan tà mị bị một lớp lạnh lùng bao phủ, lông mày dài nhỏ khẽ nhếch, chớp động hai lần, trong đôi mắt là băng hoa lạnh thấu xương và vô cùng bí hiểm, môi mỏng nhếch lên. Thật lâu cũng không nói câu nào.
Công chúa Yến Linh đứng cạnh là người phản ứng đầu tiên, thét lên một tiếng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn.
“Bọn họ giờ đang ở đâu?”
Nàng chỉ chính là những người bị tập kích và thuộc hạ bị chết kia, Tiêu Hàn khom người, mặt hơi cúi xuống, tuy không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng qua đôi tay nắm chặt nổi đầy gần xanh kia, có thể thấy được trong lòng hắn đang rất phẫn nộ, bọn họ đều là thuộc hạ của Thái tử, cùng đến Đông Tần, không ngờ lại bị tập kích, trong đó còn có một người đã chết, Tiêu Hàn nghe thấy câu hỏi của công chúa thì trầm giọng mở miệng.
“Mời đi theo thuộc hạ.”
Tiêu Hàn nói xong, thẳng lưng đi ra ngoài, Yến Dục và Yến Linh đi theo sau hắn, trong đại điện, ánh đèn như nước, trong áng sáng mang theo sự âm u, Hoàng đế Thượng Quan Diệu âm trầm vung tay lên, Vương gia Thượng Quan Lâm và Dạ Vô Quân theo sau hắn đi ra ngoài.
Trước cửa điện có một nhóm thái giám, vừa thấy Hoàng thượng đi ra thì lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng. . .”.
Thượng Quan Diệu không nói gì mà đi theo bóng người đằng trước, Thượng Quan Lâm và Dạ Vô Quân cũng theo sát phía sau, đại thái giám Tiểu Đình Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, tuyệt không dám sơ suất, lập tức đứng dậy, vung tay dẫn mấy thái giám của Cảnh Phúc cung đốt đen đuổi theo.
Đêm, quỷ mị âm hàn, một tia ánh sáng cũng không có, ánh trăng sáng rõ hồi nãy cũng trốn sau mây đen, bầu không khí không có chút tinh thần nào mà âm u bao phủ một lớp sương mù, gió lạnh thổi qua, đèn lồng lay động, ánh sáng tiêu điều còn mang theo chết choc, bóng đêm như một đôi mắt của quỷ dữ nhìn chằm chằm họ, làm cho con người ta kinh hãi, không tự chủ được bước nhanh hơn, đi qua khỏi chỗ lạnh lùng chết chóc đó.
Xuyên qua hành lang dài tăm tối, sau đó qua một con đường gấp khúc nhỏ hẹp rồi đến một vườn cây, núi giả xếp đống, cây cối san sát, ngài hành lang khắc hoa kia, trên bãi cỏ xanh lúc này có vài người đang đứng, thỉnh thoảng có vài giọng nói vang lên.
Mấy người này chính là thuộc hạ của Bắc thái tử Yến Dục, lúc này đang bị thương, còn có một người bị giết, mấy người khác đang vây quanh kiểm tra xem có thể cứu được không.
Trừ những người này ra còn có một ít thị vệ và thái giám trong cung, thị vệ giơ cao đèn lồng trong tay, chăm chú nhìn vào những người đang bị thương.
Mấy tiểu thái giám vừa thấy có người đến, ngươi đi đầu lại đúng là Tiêu Hàn vừa đi bẩm báo, phía sau Tiêu Hàn là một đám người, trong số đó có một người mặc long bào, thần tình âm ngao, cả người tỏa ra lạnh lùng, là Hoàng thượng. . . . . .
Thái giám thấy Hoàng thượng đến, sợ đến mức quỳ sụp xuống.
“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng.”
Có người mở miệng đầu tiên, liền tiếp có người quỳ xuống, thanh âm nhất thời vang lên: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng”.
Những người bị thương cũng thấy chủ tử của mình đến, lập tức đứng lên hành lễ: “Thuộc hạ khấu kiến chủ tử”.
Yến Dục nhíu mày, vung tay lên: “Miễn”.
Mấy tên thuộc hạ này của hắn đều có võ công không tầm thường, không phải cao thủ nhất đẳng thì thân thủ cũng rất cao, nhưng hôm nay lại có hai ba người bị thương, một người chết, thân là thái tử Bắc triều, sắc mặt Yến Dục khó coi đến cực điểm, bước chân trầm ổn lướt qua mọi người, vết thương của mấy tên thuộc hạ khác không nguy hiểm tính mạng, nhưng có một người bị giết, cảnh này khiến sắc mặt hắn trở nên tối tăm.
Tiêu Hàn thấy sắc mặt thái tử thì biết trong lòng chủ tử tức giận, cũng không dám nói gì, cúi đầu đứng sang một bên.
Công chúa Yến Linh luôn luôn kiêu ngạo lúc này thấy thuộc hạ Bắc triều đều bị thương thì rất giận giữ, trong lúc tức giận còn không quên hỏi Thượng Quan Diệu.
“Hoàng thượng, chuyện này là thế nào? Đường đường là đại nội hoàng cung thế nhưng lại để hung thủ tự nhiên ra vào, còn giết người Bắc Yến ta, việc này phải xử lý thế nào đây?”
Tuy Yến Linh thích Thượng Quan Diệu nhưng thích là một chuyện, mất mặt là chuyện khác, thân là người Bắc Yến, nàng vẫn có sự tự giác này, ánh mắt bức người nhìn chằm chằm Thượng Quan Diệu.
Sắc mặt Thượng Quan Diệu âm hàn, cả người tỏa ra sự lạnh lùng và sát khí, lạnh lẽo nhìn những thị vệ thái giám đang quỳ, giọng nói mười phần sát khí vang lên.
“Tống Uyên đâu?”
Tống Uyên thân là thống lĩnh thị vệ trong cung, xảy ra chuyện như vậy lại không thấy bóng người, điều này làm hắn sao có thể không giận, đồng tử Thượng Quan Diệu biến thành màu đỏ đậm, khóe môi là nụ cười lãnh huyết.
Nghe thấy lời nói âm trầm của Hoàng thượng, thị vệ và thái giám không nhịn được run run, một người trong đó nhanh chóng bẩm báo.
“Bẩm Hoàng thượng, Tống đại nhân dẫn người đuổi theo thích khách. . . “
“Thích khách?”
Thượng Quan Diệu và Thượng Quan Lâm đồng thanh kêu lên, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là khó có thể tin, người ẩn mình trong cung luôn luôn che dấu hành tung không chút kẽ hở, sao lúc này lại để lộ ra như vậy, nếu có thể giết được thuộc hạ của của Yến Dục thì sao có thể có người phát hiện? Trong lòng hai người đều cực kì nghi ngờ, nhất thời không biết nói gì, lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Rõ ràng thích khách không chỉ có một, những người này sao lại có thể đi lại tự nhiên trong cung như vậy?”
Người vừa nói là Dạ Vô Quân, cả một đêm không nói câu này, lúc này mới nói một câu đã làm người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Ngũ quan của Bắc thái tử Yến Dục càng trở nên âm trầm, tia sáng sắc lạnh bắn về phía Thượng Quan Diệu, lành lạnh mở miệng: “Chúng ta sẽ chờ Diệu đế cho chúng ta một câu trả lời xác đáng”.
Yến Dục nói xong, quay đầu mệnh lệnh Tiêu Hàn: “Mang người đi”.
Mấy người bị thương cũng đứng dậy đỡ lẫn nhau, còn hai ba người không bị thương thì khiêng thi thể của thuộc hạ bỏ mạng kia, đoàn người quay đầu rời đi, Yến Linh đi sau cùng, quay đầu nhìn lại, trong mắt có ánh sáng khó diễn tả.
Đoàn người, có vẻ thực thảm hại.
Giọng nói trầm lạnh của Thượng Quan Diệu vang lên: “Người đâu, đưa Bắc thái tử hồi cung”.
Lập tức có thị vệ nhận lệnh theo sau, mọi người biến mất trong màn đêm.
Thượng Quan Diệu nhíu mày, trong đôi mắt sắc bén như cất chứa đao kiếm, khát máu âm ngoan, hai tay chắp sau người, đi qua đi lại, suy tư về tất cả những chuyện xảy ra tối nay, tất cả đều có gì đó rất quỷ dị.
Quanh người Thượng Quan Lâm toát lên sự lạnh lùng, nhìn hoàng huynh của mình không chớp mắt, hắn biết trong lòng hoàng huynh hiện giờ nhất định đang lo lắng, người bị giết hôm nay là thuộc hạ của Bắc thái tử, nếu họ không giao được hung thủ ra, chỉ e Bắc thái tử sẽ không chấp nhận, đến lúc đó quan hệ giữa họ và Bắc Yến sẽ trở nên căng thẳng, như vậy chính là ba phương vây khốn, cho nên sự kiện thích khách lần này nhất định phải điều tra cho ra.
Bốn bề yên tĩnh, gió đêm thổi qua, lạnh thấu xương.
Bỗng tiếng bước chân đều đặn vang lên, rất nhanh có một đội người xuất hiện trước mặt, đúng là thống lĩnh thị vệ trong cung Tống Uyên, hắn dẫn một đám người xuất hiện, vừa đến thì thấy Hoàng thượng đứng ở một bãi đất trống, mà những người bị thương mà người bị giết kia thì không thấy, thực rõ ràng là đã bị Bắc thái tử đem đi, sắc mặt Hoàng thượng khó coi đến cực điểm, cánh môi nhếch lên biểu biểu hiện tâm tình cuồng nộ của hắn, Tống Uyên không dám sơ suất, quỳ xuống hành lễ, một tay chống trên đấy mà cẩn thận bẩm báo.
“Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ đuổi theo thích khách, phát hiện hắn đi vào Thanh Phong Các, thuộc hạ không dám tự ý xông vào Thanh Phong Các, đang chuẩn bị dẫn theo những người bị thương đến gặp Hoàng thượng.”
Ra là Tống Uyên dẫn người đuổi theo thích khác, đuổi thẳng đến Thanh Phong Các, Thanh Phong Các này chính là nơi ở của Tây Môn Thược tiên sinh, Hoàng thượng từng hạ thánh chỉ không cho phép bất kể ai quấy rầy Tây Môn tiên sinh, lúc đó hắn không dám tùy tiện hạ lệnh nên chuẩn bị đi bẩm báo chủ tử rồi tính tiếp.
Thượng Quan Diệu nghe Tống Uyên nói vậy, hồi lâu không nói gì, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, khóe môi là nụ cười lạnh lẽo, vung tay mệnh lệnh: “Lập tức dẫn người đến Thanh Phong Các bắt người, mặt khác bắt Tây Môn Thược đến đại lao Hình bộ tăng cường canh giữ”.
Hoàng thượng vừa dứt lời, vương gia Thượng Quan Lam nghĩ rằng mình nghe lầm, dùng sức chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Hoàng huynh.
Lời vừa rồi của Hoàng huynh có ý gì, bắt Tây Môn Thược, còn đưa y vào đại lao, hắn không phải luôn kính trọng Tây Môn Thược, muốn trọng dụng y sao? Sao hiện giờ lại trở mặt vô tình như vậy, còn muốn bắt y.
“Hoàng thượng đây là có ý gì?”
Trong giọng nói của Thượng Quan Lâm mang theo sự chán nản, đối với cách hành xử của Hoàng thượng, hắn có chút không thể đồng tình, trước kia còn có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng hiện tại lại phát hiện hắn ta rất nhiều lúc, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, không biết có phải do Tây Môn Thược chọc đến hắn nên hắn mới đối đãi với y như vậy không, tuy nói thích khách chạy vào Thanh Phong Các những cũng không chứng minh Tây Môn Thược có tội, mà nếu có thể giết thuộc hạ của Bắc thái tử dễ dàng như thế, rất nhiên võ công cực kì cao, sao lại để bị Tống Uyên phát hiện chứ, trong đây nhất định có uẩn khúc gì đó, hắn không tin Hoàng huynh không biết. . .
“Thích khách chạy vào Thanh Phong Các, đương nhiên Tây Môn Thược không thoát được can hệ, trong cung liên tiếp xảy ray chuyện, bí ẩn như vậy, trừ kẻ tâm kế thâm hậu như Tây Môn Thược, ngươi cho rằng còn có thể là ai?”
Thượng Quan Diệu ngang nhiên quở trách Thượng Quan Lâm, đôi mắt đông lạnh như băng bắn thẳng hướng Lâm vương.
“Tây Môn Thược võ công bí hiểm, e rằng Tống Uyên và thị vệ trong cung cũng không phải đối thủ của hắn, hoàng đệ vẫn nên cùng Tống Uyên đi bắt phạm nhân đi.”
Thượng Quan Diệu ra lệnh xong cũng không để tâm đến khuôn mặt âm ngao của Thượng Quan Lâm, quay người dẫn thái giám rời đi, phía sau, Tống Uyên lớn tiếng đáo: “Thần lĩnh chỉ”.
Đợi Hoàng thượng đi hẳn, Tổng Uyên dẫn thuộc hạ chính là thị vệ đứng lên, đến trước mặt Thượng Quan Lâm, cẩn thận mở miệng: “Vương gia, việc này. . .”.
Tâm tình Thượng Quan Lâm vô cùng không tốt, tuy quan hệ giữa Tống Uyên và hắn không tồi, những những thời điểm thế này thì cũng không dám nói gì thêm.
Thượng Quan Lâm lạnh lùng nhìn hướng hoàng huynh rời đi, hồi lâu sau không nói một câu, hắn ta bảo mình đi bắt Tây Môn Thược, loại chuyện thế này chắc cũng chỉ có Hoàng huynh mới nói ra được, Tây Môn Thược này lúc trước chính là hắn ta lệnh cho hắn ngàn khó vạn khổ mới mời được vào cung, hiện giờ lại bảo hắn đi bắt người, điều này làm hắn thật khó mà kham nổi, tuy hắn cũng từng nghi ngờ Tây Môn Thược, nhưng chuyện đêm nay rõ ràng chỉ là một âm mưu, hắn không tin với sự linh hoạt của Hoàng thượng lại không nhìn ra được.
Dạ Vô Quân nãy giờ vẫn đứng sau Thượng Quan Lâm xem náo nhiệt, thoải mái an nhàn đi qua, nhẹ nhàng ném lại một câu lạnh lùng.
“Đáng đời lắm, tự làm tự chịu.”
Nói xong dẫn thuộc hạ của mình đi về phía sau Thượng Quan Lâm, trực tiếp xuất cung, không thèm để ý đến Thượng Quan Lâm.
Trong màn đêm, sắc mặt Thượng Quan Lâm cực kì đen, cuồng bạo lạnh lẽo quấn quanh thân thể, hắn nghiến răng nghiến lợi kêu to: “Dạ Vô Quân!”.
Đáng tiếc người đã đi xa lại chả thèm để ý đến hắn, chỉ có Tống Uyên bên cạnh là run rẩy một cái, lui lại vài bước, chờ hành động tiếp theo của hắn, lúc lâu sau mới nghe được Thượng Quan Lâm vung tay nói: “Đi, đến Thanh Phong Các bắt người”.
***
Trong thư phòng Cảnh Phúc cung.
Ngũ quan tuấn dật lập thể của Thượng Quan Diệu bị che phủ bởi một tầng sương lạnh, đèn lưu ly chiếu vào đôi mắt đen nhánh của hắn, u ám khát máu, khóe môi khẽ nhếch, khẽ tự vào nhuyễn tháp phía sau bàn.
Đứng dưới là hai nam tử gầy gò nghiêm nghị, mặt không chút thay đổi cũng không nhúc nhích, chờ câu hỏi của Hoàng đế.
Hai người này là ám vệ bí mật của Thượng Quan Diệu, xuất quỷ nhập thần, ngay Thái hậu nương nương cũng không biết hắn ẩn dấu hai người như vậy, Minh Nguyệt và Minh Nhật.
“Thế nào? Thích khách kia rốt cục là ai?”
Lời nói lạnh lẽo của Thượng Quan Diệu vang lên, hắn đã sớm âm thầm mang hai thị vệ này vào Hoàng cung, ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, theo dõi động tĩnh của Thanh Phong Các.
Minh Nguyệt mặc cẩm y, cung kính ôm quyền đáp: “Bẩm chủ tử, thuộc hạ thấy thích khách có vài người, kẻ cầm đầu hình như là người bên cạnh Thái hậu, một nữ tử tên Gia Diệp”.
Minh Nguyệt và Minh Nhật là ám vệ của Hoàng thượng, đối với những người trong cung thì rõ như long bàn tay, đương nhiên cũng biết người bên cạnh Thái hậu.
“Gia Diệp.”
Đôi đồng tử của Thượng Quan Diệu trầm xuống, nữ tử tên Gia Diệp kia hắn cũng biết, võ công cực kì lợi hại, vẫn thường làm việc cho mẫu hậu, hắn có nằm mơ cũng không ngờ, mẫu hậu vì vu oan cho Tây Mộ Thược mà lại phái nàng ta đi giết người của Yến Dục, chẳng lẽ bà không biết làm vậy sẽ rất dễ khiến quan hệ hai nước đổ vỡ, hay là bà cho rằng có con cừu Tây Môn Thược chết thay thì bất kể thế nào cũng có kết quả để giải thích với bên kia,
Tuy hiện giờ hắn đồng ý với quan điểm của bà, giết Tây Môn Thược, người không thể dùng chỉ có thể diệt trừ, y đã biết hắn muốn diệt trừ Vân Mặc, nếu y tiết lộ chuyện này ra ngoài, hắn sẽ trở thành hoàng đế đê tiện nhất trong mắt người thiên hạ, hơn nữa cách hành xử của hắn vô cùng thông minh, giữ lại là một tai họa.
Nhưng nghĩ đến mẫu hậu tự ý làm ra chuyện này, thế nhưng vì diệt trừ một người mà hoàn toàn không từ thủ đoạn, Thượng Quan Diệu thân là Hoàng thượng liền không thể làm ngơ, sắc mặt âm ngao, không nói một câu mà lạnh lùng phất tay: “Các ngươi lui xuống đi, đừng để người khác phát hiện”.
“Dạ, chủ tử.”
Minh Nguyệt Minh Nhật lên tiếp đáp rồi lui ra ngoài, trong thư phòng, Thượng Quan Diệu hơi nhắm mắt, đôi mày dài hẹp nhíu lại một chỗ, lông mi dày thỉnh thoảng rung động, vẻ mặt không có vẻ như nghỉ ngơi mà là suy nghĩ một vấn đề gì đó.
Giết thuộc hạ của Yến Dục là Gia Diệp dẫn người đi làm, thực hiển nhiên là phụng mệnh đi làm, mà những người kia chỉ e là thuộc hạ của Diệp Khuynh Thiên, hắn vẫn trung thành tuyệt đối với mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu mở miệng, chuyện gì hắn cũng làm, không hỏi lý do, không phân phải trái. . .
Sắc mặt Thượng Quan Diệu càng tối, bản thân mình rốt cục phải đối đầu với bao nhiêu người đây, vương quyền tối cao này ít nhiều cũng đã chạm tới, trong lòng hắn nổi lên sự hung tàn, hắn nhất định sẽ từng bước tiền tới trung tâm quyền lực, ngôi vị Hoàng đế thật vất vả mới có được này tuyệt không để người khác đe dọa nửa phần, lập tức mở choàng đôi mắt đỏ đậm, quát lạnh phía bên ngoài: “Tiểu Đình Tử”.
Tiểu Đình Tử vội vàng chạy vào, sợ hãi quỳ xuống: “Hoàng thượng”.
“Nghỉ ngơi.”
“Dạ, Hoàng thượng.” Tiểu Đình Tử thở phào, thì ra Hoàng thượng cần đi nghỉ, dọa hắn sợ hết hồn, nhanh nhẹn chạy đến hầu hạ chủ tử quay về cung nghỉ ngơi. . . . . .
Đêm đen không sao cũng không trăng.
Trừ vài tia sáng âm u phát ra từ phía đèn treo hành lang thì không hề có ánh sáng nào khác, Vân Tiểu dẫn Uyển Uyển Tú Tú, còn có Tiểu Nguyên Tiểu Chiêu quay về Kim Hoa cung.
Dọc trên đường đi thỉnh thoảng cũng gặp mấy thái giám cung nữ, Vân Tiếu cười hì hì một cách kì bí, dọa mấy cung nữ thái giám này phải tránh sang một bên, cung kính cẩn thận, hai mắt dán chặt lên mặt đấy, tuyệt không dám liếc loạn đi đây, sợ rước họa vào thân.
Gần đây chiến tích hiển hách của vị ngốc hậu này đã truyền khắp hậu cung, ngay Hoàng thượng và Thái hậu còn dám gây sự, mấy nhân vật nhỏ bé như họ, rời xa vẫn hơn.
Gương mặt Vân Tiếu vẫn vẻ thuần lương vô hại, ánh mắt lấp lánh nước chớp chớp, nhìn nhìn cái này, ngắm ngắm cái kia, cuối cùng tốt bụng tha cho mấy cung nữ đó, dẫn người của mình đi.
Đợi nàng vừa đi, mấy thái giám cung nữ phía sau đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, rũ vai xua tay tỏ vẻ thật vất vả, có một tiểu thái giám không quên nhắc nhở moi người: “Đi nhanh thôi, không biết chừng Hoàng hậu sẽ quay lại”.
Mấy người kia cứ như bị sói đuổi, chạy nhanh như tia chớp, mà Vân Tiếu vẫn chưa đi xa nên nghe thấy lời nói của tiểu thái giám kia, không khỏi quay đầu lại, đèn hành lang tia sáng tia tối chiếu lên khuôn mặt nàng, u ám không rõ, khóe môi còn cong lên lộ ý cười.
Uyển Uyển vừa đỡ nàng vừa nhỏ giọng nhắc: “Nương nương, chúng ta về thôi, đêm khuya lắm rồi”.
Vân Tiếu gật đầu, đoàn người nhanh chóng dọc theo hành lang dài đi về Kim Hoa cung.
Đã là giờ hợi*, đêm đã khuya, đoàn cười về đến Kim Hoa cung, Uyển Uyển và Tú Tú hầu hạ nương nương vào tẩm cung nghỉ ngơi, hai thái giám cũng trở về, đêm nay họ không phải trực.
*giờ hợi: 21h – 23h
Trong tẩm cung, Vân Tiếu chuyển chuyển ánh mắt, nở nụ cười nhìn Tú Tú đang sửa sang tóc cho mình, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Tú Tú đi nghỉ đi, đêm nay Uyển Uyển trực, để nàng ta hầu hạ ta là được rồi”.
“Dạ, nương nương.” Tú Tú hơi cúi người, đã gỡ hết búi tóc của Vân Tiếu, giờ đang mềm mại xõa trên vai, nhìn vô cùng mềm mại óng ả.
Tú Tú lui xuống, Uyển Uyển đi qua bình phong ra ngoài cửa điện kiểm tra xem có ai nghe lén không, mà trong tẩm cung, giọng nói của Vân Tiếu vang lên.
“Lưu Tinh.”
Một bóng đen chợt xuất hiện, Lưu Tinh xuất hiện trước mắt nàng, cung kính đứng một bên chờ Vân Tiếu lên tiếng.
“Việc làm đến đâu rồi?”
Thì ra đêm nay Vân Tiếu tham gia thọ yến, cùng lúc đó cũng lệnh cho Lưu Tinh âm thầm tập kích người của Bắc thái tử Yến Dục, sau đó cố ý trốn đến Thanh Phong Các, như vậy có thể giá họa cho Tây Môn Thược, phụ thân và ca ca lãnh binh đi Phong Nha Quan, trong này nhất định có phần của Tây Môn Thược, cho nên nàng tuyệt đối không tha thứ cho nam nhân đó, vì vậy đã dùng mưu kế hãm hại hắn, có lẽ hắn không dễ bị diệt trừ như vậy, nhưng dựa vào bản tính đa nghi của tên Hoàng đế kia thì chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn, như vậy hắn sẽ tự hiểu nơi này không phải chỗ của hắn, sớm ngày rời khỏi nơi này.
“Chủ tử, ta không hề ra tay.”
Lưu Tinh thành thật bẩm báo, sự việc xảy ra biến cố, hắn không ra tay, bởi vì có người khác làm giùm.
“Ừm.” Vân Tiếu nhíu mày, lúc đó vẻ mặt Yến Dục rất khó coi, Hoàng đế ngay cả đoán đén hoa đăng cũng chưa tổ chức đã lệnh cho tất cả lui ra, nàng nghĩ thuộc hạ của Yến Dục đã xảy ra chuyện gì đó, không ngờ Lưu Tinh lại không ra tay, xem ra có người khác đã nhanh tay hơn.
Vậy là ai đã giành việc này với nàng.
“Có người ra tay, hơn nữa không phải một người, có vài người, giết được một thuộc hạ của Yến Dục, còn đả thương mấy người bên đó, sau đó chúng chạy vào Thanh Phong Các, mấy người kia dường như cũng muốn giá họa cho họ Tây Môn thược.”
Lưu Tinh dứt lời, khuôn mặt Vân Tiếu cứng ngắc, nghiêm túc suy nghĩ xem còn ai muốn đối phó với Tây Môn Thược, cuối cùng nghĩ rới Thái hậu, Tây Môn Thược ở lại đây đối với Thái hậu là một sự đe dọa rất lớn, bởi sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ chĩa mũi dùi sang Dạ gia, cho nên Thái hậu mới muốn diệt trừ Tây Môn Thược, nhất định là vậy.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Vân Tiếu phất tay cho Lưu Tinh lui xuống, tự mình ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm đánh giá bản thân, khuôn mặt thanh lệ, tóc đen như mực mượt như tơ, tùy ý để xõa trên vai làm nổi bật đôi mắt to tròn của mình, thanh thuần đáng yên, đối với dung mạo này, nàng vẫn luôn vừa lòng, dù không phải đẹp nhất nhưng lại trọc người ta yêu mến, Vân Tiếu nhếch miệng cười, nụ cười khiến hai lúm đồng tiền hiện ra, khuôn mặt to bằng bàn tay lộ ra hương thơm như rượu thuần.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một bong người xuất hiện từ sau bình phong, là Uyển Uyển đang tới.
“Nương nương, đã muốn nghỉ chưa?”
Vân Tiếu nâng mi, nụ cười nhàn nhạt như hoa quỳnh đêm khuya, mị hoặc kinh người, đang định mở miệng trả lời thì trong không khí bỗng bị bao phủ một tầng lạnh lẽo, ánh mắt nàng lập tức lạnh xuống, hơi thở lạnh lùng kia xuất phát từ một chỗ tối, đêm nay trong tẩm cung xuất hiện một vị khách không mời, bàn tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc đen nhánh, ánh mắt phản chiếu qua chiếc gương, quét qua mọi nơi. . .
Gió nhẹ phất quá, toàn bộ đèn trong tẩm cung đều vụt tắt, tối đen nhìn không rõ thứ gì, hơn nữa ánh mắt cũng chưa thích ứng được, Vân Tiêu lập tức cảnh giác, thân mình vụt đến, bên trái dựa vào bình phong, chỉ còn ba mặt phải cảnh giác, nàng vươn tay quơ quơ, ngăn cản người tiếp cận, nàng cũng không phải người võ công cao cường, có thể nhìn trong bóng tối, người đang ẩn thân gần đây nhất định thân thủ cực cao.
Uyển Uyển đứng một bên khác cũng cảm nhận được sự khác thường, sớm đã căng thẳng kêu: “Nương nương, người không sao chứ”.
Nàng cũng vừa đi vừa mò qua bên này, ánh mắt cũng chưa thích ứng với bóng tối nên chỉ có thể mò mò đến cạnh Vân Tiếu.
Lúc này Vân Tiếu đã thích ứng được với bóng tối trong điện, thấy Uyển Uyển lần mò xung quanh thì vươn tay định kéo nàng ta, bỗng một luồng khí thể lạnh lẽo bao quanh cả người nàng, một cánh tay thon dãi vươn đến bắt lấy nàng, quay tròn một trăm tám mươi độ, để nàng vẫn như trước tựa vào bình phong, nhưng lần này, nàng đang tựa vào lồng ngực của nam nhân đang ôm chặt mình.
Nam nhân dính chặt lấy nàng, tựa vào cạnh tấm bình phong, cả tẩm cung đều chìm trong hàn khí, ngay cả bản thân thân thể này cũng lạnh, một chút độ ấm cũng không có, hô hấp cũng phả ra khí lạnh, làm cho Vân Tiếu dựa trong long hắn nhìn không được rung mình một cái, liên tưởng ngay đến hàn băng ngàn năm không bao giờ tan trong kỉ băng hà.
Nhưng nàng lại ngửi được mùi hương quen thuộc, không khỏi nhíu mày, nam nhân này lại làm trò gì vậy, mới không lâu trước nàng vừa thấy hắn hơi ít lạnh lùng đi một chút, trở lại có mấy phần độ ấm, trong mắt tùy ý có vài phần mệt mỏi biếng nhác, nhưng đêm nay, hắn lại còn lạnh hơn trước, hơn cả lúc hắn định giết nàng vào lần đâu tiền gặp nhau, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Vân Tiếu nghĩ đến đây, trầm giọng hỏi.
“Ngươi làm gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.