Chương 26: Đệ nhất công tử Yên Kinh
Ngô Tiếu Tiếu
08/07/2014
Vân Tiếu hoài nghi là mình nghe lầm rồi, lạnh lùng mở to mắt nhìn nàng ta, ánh mắt sắc bén như mũi đao khiến cho Tô Khất Nhi bất tri bất giác sợ hãi, rụt cổ lại một chút, nhỏ giọng nói thầm.
“Đại tỷ, tỷ không thấy rằng chủ ý này của ta cũng không tồi sao, tốt hơn là đánh đơn như kia, nếu không ta để cho tỷ làm lão đại được chưa?”
Bộ dáng nàng ta giống như thực là oan ức vậy, thì ra từ đầu tới đuôi nàng ta coi Vân Tiếu là một tên trộm, căn bản không hề đem những lời của nàng để vào trong tai, Vân Tiếu mặt biến sắc, đột nhiên đứng lên, hung ác mở miệng: “Ngươi nói lại lần nữa xem, xem ta có đánh rơi răng ngươi hay không”.
Tuy rằng nàng chỉ là một kẻ ngốc, là thiên kim Vương phủ đáng ngưỡng mộ, lại là Hoàng hậu đương triều, thế mà lại sa cơ đến mức phải thông đồng với tên trộm này, điều này thực sự cũng chỉ có Tô Khất Nhi đáng giận này có thể nghĩ ra, chẳng những trộm bạc, lại còn dám tìm sự giúp đỡ khắp nơi.
Tô Khất Nhi vẻ mặt tươi cười, đứng lên thật cẩn thận kéo Vân Tiếu ngồi xuống.
“Nếu Vân tỷ tỷ không muốn thì quên cái này đi, không nên tức giận a, đừng nóng giận, nóng giận sẽ tổn thương thân thể, nóng giận sẽ hại đến thân thể”. Vẻ mặt nàng ta tươi cười lấy lòng, sau đó lại thật là cẩn thận mở miệng: “Chúng ta cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết rồi, ta từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được ăn cái gì, Vân tỷ tỷ có thể mời ta một bữa cơm không?”
Vân Tiếu mắt trợn trắng, Tô Khất Nhi này, cũng thực là có bản lĩnh rồi, từ hôm qua đến giờ mà không có ăn cơm, thế mà còn có thể chạy như vậy, nếu như nàng ta ăn no, thì thật đúng là một người không tệ a, ánh mắt Vân Tiếu chợt lóe, chợt có một ý nghĩ, có điều khi nhìn Tô Khất Nhi tư thái một lưu manh đầu đường như vậy, cũng liền bỏ qua ý nghĩ này.
Muốn nàng mời một bữa cơm cũng được, đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên tê một tiếng tiếng vó ngựa vang lên, vù vù xé gió, lá rụng bụi đất bay lên một lúc lâu, hai người nheo lại mắt, chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đang hò hét chạy qua, như khi xa phu điều khiển xe ngựa kéo lấy dây cương, tuấn mã bay lên nhấc vó trước một lúc, sau đó phát ra một tiếng hí dài, cuối cùng cũng ngừng lại hẳn.
Vân Tiếu và Tô Khất Nhi khuôn mặt bám đầy bụi, hơn nữa lúc trước lại chạy nhanh khiến đầu tóc rối tinh, giờ đây bộ dáng thực là chật vật không chịu nổi, thật giống như là hai kẻ ăn mày, lại còn là hai ăn mày chịu nhiều khổ cực, giờ phút này một đôi mắt to linh động đang chớp chớp, trái phải nhìn quanh, không rõ chiếc xe ngựa xa hoa kia dừng lại làm gì?
Trên chiếc xe ngựa xa hoa, tấm rèm gấm hoa lệ châu ngọc được nhấc lên, một đôi bàn tay tinh tế như ngọc được nhấc ra, thon dài, mượt mà, sáng bóng lấp lánh, chỉ đơn giản nhìn đôi bàn tay này, cũng liền biết, người bên trong xe chắc chắn là một người khuynh quốc khuynh thành, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, nhất định là một người có bộ dáng thần thái tuyệt mỹ khiến người lẫn thần đều ghen tị.
Vân Tiếu thầm đánh giá, ánh mặt trời tỏa ra hàng vạn tia sáng chói chang, một bóng hình cao lớn bước ra từ trong xe ngựa.
Ánh nắng mặt trời nhu hòa bao phủ trên đầu hắn, giống như một vị thiên thần từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước mặt các nàng.
Mặt mày như họa, đẹp giống như tiên nhân, trên khuôn mặt là ngũ quan xinh đẹp, da thịt trơn bóng giống như một khối Cổ Ngọc, tinh tế bóng loáng, mày rậm nhỏ dài, ánh mắt sáng như một đôi sao lấp lánh trên bầu trời đem, lóe ra tia sáng chói mắt, đôi môi màu đỏ gợi cảm yêu mị nhếch lên, vẫn chưa nói gì, Vân Tiếu và Tô Khất Nhi nhìn nam tử yêu mị trước mắt quên cả phản ứng, chỉ thấy hắn là một người vô cùng xinh đẹp giống như là trong suốt vậy, trong đó lại mang theo một chút xa cách, trong đôi mắt yêu mị đó lại mang theo một chút u buồn, hấp dẫn người khác, lại làm cho người ta không thể tới gần.
Từ đầu tới cuối, nam nhân này cũng không có nói một câu, tóc đen như mực, giống nước chảy mây trôi trút xuống, che đi một phần khuôn mặt tinh tế kia, thân mình khẽ động, người kia cũng đã xoay người bước lên xe ngựa.
Vân Tiếu lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt các nàng, một thỏi bạc lặng lẽ rơi xuống.
Nam nhân này có ý gì vậy, Vân Tiếu chớp chớp mắt, ngẩng đầu quay lại nhìn, chỉ thấy xe ngựa đã chậm rãi chạy đi, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của hai người.
Vân Tiếu quay đầu sang bên cạnh nhìn Tô Khất Nhi, chỉ thấy người này giống như rơi vào trong một căn bệnh kì lạ, vẻ mặt ngây ngô cười, miệng há ra rơi ra giọt nước miếng kêu chít chít, ánh mắt si mê nhìn theo chiếc xe ngựa kia.
Vân Tiếu đầu tiên là muốn ói, nam nhân kia thực sự là không tệ, nhưng cũng không có cần lộ ra ngoài như vậy được không, dùng sức đẩy Tô Khất Nhi, chỉ vào bạc trên mặt đất hỏi: “Cái này là có ý tứ gì vậy?”
Nàng ta hiện giờ mới chậm chạp phản ứng lại, nam nhân kia sẽ không phải là, không phải là…?
Thì ra là người ta đã coi cả hai người các nàng là ăn mày a, a, a, Vân Tiếu đứng lên, ngửa mặt lên trời thét dài, chuyện này gọi là cái gì đây, Vân Tiếu nàng, đường đường là thiên kim của Vân Vương phủ, Hoàng hậu Đông Tần quốc, vậy mà lại bị người ta coi là kẻ ăn mày.
Mà Tô Khất Nhi lại trái ngược lại với nàng hoàn toàn, nhặt lượng bạc dưới đất lên, ha ha cười rộ lên, si mê lúc trước cũng đã mất, cả người tỉnh táo lại, đứng lên: “Đi nhanh đi nhanh, chúng ta đi ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm”.
“Tô Khất Nhi, ngươi không thấy nam nhân kia thật là quá đáng sao, vậy mà lại xem hai chúng ta là ăn mày?”
Vân Tiếu tức giận bất bình rống lên, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Khất Nhi, nữ nhân này một chút tri giác cũng không có hay sao, nhìn thấy tiền là quên hết mọi chuyện, có điều nàng đã quên một chuyện Tô Khất Nhi không cùng một giai cấp với nàng, cho nên giờ phút này nữ nhân này đang cười với vẻ mặt háo sắc và hạnh phúc.
“Đi thôi, đây chính là bạc Vô Quân đưa cho chúng ta nha, hắn cũng thật là có lòng tốt nha, không hổ là đệ nhất công tử Yên Kinh, chẳng những đẹp, hơn nữa tâm địa cũng thực là thiện lương a”.
“Vô Quân? Đệ nhất công tử Yên Kinh?”
Vân Tiếu có chút mơ hồ, Tô Khất Nhi giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, kinh ngạc nhìn Vân Tiếu: “Tỷ sẽ không phải ngay cả Vô Quân đệ nhất công tử Yên Kinh cũng không biết chứ, hắn chính là công tử tuấn tú nhất kinh thành, thế nhưng tỷ lại không biết sao”.
Tô Khất Nhi nói xong câu cuối còn làm ra vẻ cực kì thương tâm, dường như việc Vân Tiếu không biết Vô Quân đã xúc phạm đến nàng ta vậy, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Vân Tiếu có chút buồn cười, đương nhiên nàng cố gắng nhịn xuống.
Nam tử vừa rồi là đệ nhất công tử Yên Kinh, muốn nói đẹp sao? Quả thật là rất đẹp, hơn nữa loại vẻ đẹp này không mang theo hương vị trần tục chút nào, quan trọng nhất là ánh mắt trong sáng, không hề có một tia xun xoe tầm thường của trần thế, có điều đối với Vân Tiếu đã xem hết những nam nữ xinh đẹp trên điện ảnh và truyền hình mà nói, mỹ mạo cũng không phải là điều quan trọng nhất, cho nên nàng cũng không có nghĩ là mình đã làm ra chuyện gì tày trời cho lắm, nhưng mà Tô Khất Nhi lại không có nghĩ như vậy, vậy người không cùng suy nghĩ không nên gặp nhau nữa, Vân Tiếu nhướng mày.
“Ngươi đã có bạc, vậy thì cũng không cần ta mời ăn cơm nữa, tự ngươi đi đi, chúng ta chia tay ở đây, “
Vân Tiếu ôm quyền, rất có phong vị của giang hồ, hào sảng mở miệng, Tú Tú vẫn còn đang ở trên đường chờ nàng, nếu như mà lại không có thấy mình, chỉ sợ khi về sẽ bị ăn trái cây. (chắc bị ném trái cây hoặc là giáo huấn, vì nguyên văn là hảo quả cũng có nghĩa là điểm tâm, tức là thứ được thêm ngoài lề, đoán là giáo huấn =.=)
Ai ngờ nàng vừa mở miệng, Tô Khất Nhi kia thế nhưng lại nóng nảy, bước nhanh lại đây nắm lấy cánh tay của nàng, vẻ mặt thành thật mở miệng: “Tỷ tỷ, đừng giận, chúng ta cùng nhau đi ăn một chút đi, gặp được nhau chính là duyên phận, về sau ta với tỷ cùng lăn lộn, được không a”.
Vân Tiếu khuôn mặt hắc tuyến, là duyên phận, cũng là nghiệt duyên, vừa ra đường đã đụng phải người này, nàng dùng sức rút tay ra, chuẩn bị dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt, nhưng Tô Khất Nhi kia làm sao có thể bỏ ra chứ.
Rõ như ban ngày, dưới ánh mặt trời chói chang, hai nam nhân lại dây dưa với nhau trên đường, tuy rằng trên ngã tư đường này cũng không có nhiều người cho lắm, nhưng ngẫu nhiên vài người đi qua vẫn dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, tư thế kia cực kì ám muội không rõ ràng.
Vân Tiếu tức giận đến mức muốn đánh người này một cái, nàng thật sự là muốn nổi điên, phát tài thì kệ nàng ta, lôi kéo lấy nàng làm gì, đang định phát hỏa, bỗng nhiên trên ngã tư đường lại xuất hiện thêm một chiếc xe ngựa, lần này lại trực tiếp dừng lại, một tiếng hừ lạnh truyền ra.
“Đồi phong bại tục”.
Vân Tiếu nghe vậy lại càng thêm tức giận, trợn mắt trừng qua, căn bản không thể nhìn thấy người nói chuyện bên trong đó, có điều nghe bốn chữ kia vang lên nhưng thực sự là âm vang hữu lực, trầm bổng du dương…
“Đại tỷ, tỷ không thấy rằng chủ ý này của ta cũng không tồi sao, tốt hơn là đánh đơn như kia, nếu không ta để cho tỷ làm lão đại được chưa?”
Bộ dáng nàng ta giống như thực là oan ức vậy, thì ra từ đầu tới đuôi nàng ta coi Vân Tiếu là một tên trộm, căn bản không hề đem những lời của nàng để vào trong tai, Vân Tiếu mặt biến sắc, đột nhiên đứng lên, hung ác mở miệng: “Ngươi nói lại lần nữa xem, xem ta có đánh rơi răng ngươi hay không”.
Tuy rằng nàng chỉ là một kẻ ngốc, là thiên kim Vương phủ đáng ngưỡng mộ, lại là Hoàng hậu đương triều, thế mà lại sa cơ đến mức phải thông đồng với tên trộm này, điều này thực sự cũng chỉ có Tô Khất Nhi đáng giận này có thể nghĩ ra, chẳng những trộm bạc, lại còn dám tìm sự giúp đỡ khắp nơi.
Tô Khất Nhi vẻ mặt tươi cười, đứng lên thật cẩn thận kéo Vân Tiếu ngồi xuống.
“Nếu Vân tỷ tỷ không muốn thì quên cái này đi, không nên tức giận a, đừng nóng giận, nóng giận sẽ tổn thương thân thể, nóng giận sẽ hại đến thân thể”. Vẻ mặt nàng ta tươi cười lấy lòng, sau đó lại thật là cẩn thận mở miệng: “Chúng ta cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết rồi, ta từ hôm qua đến giờ vẫn chưa được ăn cái gì, Vân tỷ tỷ có thể mời ta một bữa cơm không?”
Vân Tiếu mắt trợn trắng, Tô Khất Nhi này, cũng thực là có bản lĩnh rồi, từ hôm qua đến giờ mà không có ăn cơm, thế mà còn có thể chạy như vậy, nếu như nàng ta ăn no, thì thật đúng là một người không tệ a, ánh mắt Vân Tiếu chợt lóe, chợt có một ý nghĩ, có điều khi nhìn Tô Khất Nhi tư thái một lưu manh đầu đường như vậy, cũng liền bỏ qua ý nghĩ này.
Muốn nàng mời một bữa cơm cũng được, đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên tê một tiếng tiếng vó ngựa vang lên, vù vù xé gió, lá rụng bụi đất bay lên một lúc lâu, hai người nheo lại mắt, chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đang hò hét chạy qua, như khi xa phu điều khiển xe ngựa kéo lấy dây cương, tuấn mã bay lên nhấc vó trước một lúc, sau đó phát ra một tiếng hí dài, cuối cùng cũng ngừng lại hẳn.
Vân Tiếu và Tô Khất Nhi khuôn mặt bám đầy bụi, hơn nữa lúc trước lại chạy nhanh khiến đầu tóc rối tinh, giờ đây bộ dáng thực là chật vật không chịu nổi, thật giống như là hai kẻ ăn mày, lại còn là hai ăn mày chịu nhiều khổ cực, giờ phút này một đôi mắt to linh động đang chớp chớp, trái phải nhìn quanh, không rõ chiếc xe ngựa xa hoa kia dừng lại làm gì?
Trên chiếc xe ngựa xa hoa, tấm rèm gấm hoa lệ châu ngọc được nhấc lên, một đôi bàn tay tinh tế như ngọc được nhấc ra, thon dài, mượt mà, sáng bóng lấp lánh, chỉ đơn giản nhìn đôi bàn tay này, cũng liền biết, người bên trong xe chắc chắn là một người khuynh quốc khuynh thành, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, nhất định là một người có bộ dáng thần thái tuyệt mỹ khiến người lẫn thần đều ghen tị.
Vân Tiếu thầm đánh giá, ánh mặt trời tỏa ra hàng vạn tia sáng chói chang, một bóng hình cao lớn bước ra từ trong xe ngựa.
Ánh nắng mặt trời nhu hòa bao phủ trên đầu hắn, giống như một vị thiên thần từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước mặt các nàng.
Mặt mày như họa, đẹp giống như tiên nhân, trên khuôn mặt là ngũ quan xinh đẹp, da thịt trơn bóng giống như một khối Cổ Ngọc, tinh tế bóng loáng, mày rậm nhỏ dài, ánh mắt sáng như một đôi sao lấp lánh trên bầu trời đem, lóe ra tia sáng chói mắt, đôi môi màu đỏ gợi cảm yêu mị nhếch lên, vẫn chưa nói gì, Vân Tiếu và Tô Khất Nhi nhìn nam tử yêu mị trước mắt quên cả phản ứng, chỉ thấy hắn là một người vô cùng xinh đẹp giống như là trong suốt vậy, trong đó lại mang theo một chút xa cách, trong đôi mắt yêu mị đó lại mang theo một chút u buồn, hấp dẫn người khác, lại làm cho người ta không thể tới gần.
Từ đầu tới cuối, nam nhân này cũng không có nói một câu, tóc đen như mực, giống nước chảy mây trôi trút xuống, che đi một phần khuôn mặt tinh tế kia, thân mình khẽ động, người kia cũng đã xoay người bước lên xe ngựa.
Vân Tiếu lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt các nàng, một thỏi bạc lặng lẽ rơi xuống.
Nam nhân này có ý gì vậy, Vân Tiếu chớp chớp mắt, ngẩng đầu quay lại nhìn, chỉ thấy xe ngựa đã chậm rãi chạy đi, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của hai người.
Vân Tiếu quay đầu sang bên cạnh nhìn Tô Khất Nhi, chỉ thấy người này giống như rơi vào trong một căn bệnh kì lạ, vẻ mặt ngây ngô cười, miệng há ra rơi ra giọt nước miếng kêu chít chít, ánh mắt si mê nhìn theo chiếc xe ngựa kia.
Vân Tiếu đầu tiên là muốn ói, nam nhân kia thực sự là không tệ, nhưng cũng không có cần lộ ra ngoài như vậy được không, dùng sức đẩy Tô Khất Nhi, chỉ vào bạc trên mặt đất hỏi: “Cái này là có ý tứ gì vậy?”
Nàng ta hiện giờ mới chậm chạp phản ứng lại, nam nhân kia sẽ không phải là, không phải là…?
Thì ra là người ta đã coi cả hai người các nàng là ăn mày a, a, a, Vân Tiếu đứng lên, ngửa mặt lên trời thét dài, chuyện này gọi là cái gì đây, Vân Tiếu nàng, đường đường là thiên kim của Vân Vương phủ, Hoàng hậu Đông Tần quốc, vậy mà lại bị người ta coi là kẻ ăn mày.
Mà Tô Khất Nhi lại trái ngược lại với nàng hoàn toàn, nhặt lượng bạc dưới đất lên, ha ha cười rộ lên, si mê lúc trước cũng đã mất, cả người tỉnh táo lại, đứng lên: “Đi nhanh đi nhanh, chúng ta đi ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm”.
“Tô Khất Nhi, ngươi không thấy nam nhân kia thật là quá đáng sao, vậy mà lại xem hai chúng ta là ăn mày?”
Vân Tiếu tức giận bất bình rống lên, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Khất Nhi, nữ nhân này một chút tri giác cũng không có hay sao, nhìn thấy tiền là quên hết mọi chuyện, có điều nàng đã quên một chuyện Tô Khất Nhi không cùng một giai cấp với nàng, cho nên giờ phút này nữ nhân này đang cười với vẻ mặt háo sắc và hạnh phúc.
“Đi thôi, đây chính là bạc Vô Quân đưa cho chúng ta nha, hắn cũng thật là có lòng tốt nha, không hổ là đệ nhất công tử Yên Kinh, chẳng những đẹp, hơn nữa tâm địa cũng thực là thiện lương a”.
“Vô Quân? Đệ nhất công tử Yên Kinh?”
Vân Tiếu có chút mơ hồ, Tô Khất Nhi giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, kinh ngạc nhìn Vân Tiếu: “Tỷ sẽ không phải ngay cả Vô Quân đệ nhất công tử Yên Kinh cũng không biết chứ, hắn chính là công tử tuấn tú nhất kinh thành, thế nhưng tỷ lại không biết sao”.
Tô Khất Nhi nói xong câu cuối còn làm ra vẻ cực kì thương tâm, dường như việc Vân Tiếu không biết Vô Quân đã xúc phạm đến nàng ta vậy, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Vân Tiếu có chút buồn cười, đương nhiên nàng cố gắng nhịn xuống.
Nam tử vừa rồi là đệ nhất công tử Yên Kinh, muốn nói đẹp sao? Quả thật là rất đẹp, hơn nữa loại vẻ đẹp này không mang theo hương vị trần tục chút nào, quan trọng nhất là ánh mắt trong sáng, không hề có một tia xun xoe tầm thường của trần thế, có điều đối với Vân Tiếu đã xem hết những nam nữ xinh đẹp trên điện ảnh và truyền hình mà nói, mỹ mạo cũng không phải là điều quan trọng nhất, cho nên nàng cũng không có nghĩ là mình đã làm ra chuyện gì tày trời cho lắm, nhưng mà Tô Khất Nhi lại không có nghĩ như vậy, vậy người không cùng suy nghĩ không nên gặp nhau nữa, Vân Tiếu nhướng mày.
“Ngươi đã có bạc, vậy thì cũng không cần ta mời ăn cơm nữa, tự ngươi đi đi, chúng ta chia tay ở đây, “
Vân Tiếu ôm quyền, rất có phong vị của giang hồ, hào sảng mở miệng, Tú Tú vẫn còn đang ở trên đường chờ nàng, nếu như mà lại không có thấy mình, chỉ sợ khi về sẽ bị ăn trái cây. (chắc bị ném trái cây hoặc là giáo huấn, vì nguyên văn là hảo quả cũng có nghĩa là điểm tâm, tức là thứ được thêm ngoài lề, đoán là giáo huấn =.=)
Ai ngờ nàng vừa mở miệng, Tô Khất Nhi kia thế nhưng lại nóng nảy, bước nhanh lại đây nắm lấy cánh tay của nàng, vẻ mặt thành thật mở miệng: “Tỷ tỷ, đừng giận, chúng ta cùng nhau đi ăn một chút đi, gặp được nhau chính là duyên phận, về sau ta với tỷ cùng lăn lộn, được không a”.
Vân Tiếu khuôn mặt hắc tuyến, là duyên phận, cũng là nghiệt duyên, vừa ra đường đã đụng phải người này, nàng dùng sức rút tay ra, chuẩn bị dùng lời lẽ nghiêm khắc để cự tuyệt, nhưng Tô Khất Nhi kia làm sao có thể bỏ ra chứ.
Rõ như ban ngày, dưới ánh mặt trời chói chang, hai nam nhân lại dây dưa với nhau trên đường, tuy rằng trên ngã tư đường này cũng không có nhiều người cho lắm, nhưng ngẫu nhiên vài người đi qua vẫn dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, tư thế kia cực kì ám muội không rõ ràng.
Vân Tiếu tức giận đến mức muốn đánh người này một cái, nàng thật sự là muốn nổi điên, phát tài thì kệ nàng ta, lôi kéo lấy nàng làm gì, đang định phát hỏa, bỗng nhiên trên ngã tư đường lại xuất hiện thêm một chiếc xe ngựa, lần này lại trực tiếp dừng lại, một tiếng hừ lạnh truyền ra.
“Đồi phong bại tục”.
Vân Tiếu nghe vậy lại càng thêm tức giận, trợn mắt trừng qua, căn bản không thể nhìn thấy người nói chuyện bên trong đó, có điều nghe bốn chữ kia vang lên nhưng thực sự là âm vang hữu lực, trầm bổng du dương…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.