Chương 3: Giai nhân đáng yêu
Ngô Tiếu Tiếu
08/07/2014
Hơi nước nóng bốc lên lượn lờ trong không khí tẩm cung, hương hoa rất chọc người, cửa sổ hơi hé ra một góc để xua tan hơi nước bên trong, gió khe khẽ hiu hiu thổi, tấm rèm lụa mỏng màu trắng xanh như vằn nước bị gió nhẹ nhàng vén lên một góc.
Trong bồn tắm hình tròn là một người đang ngồi dựa vào sườn bồn, chỉ để lộ ra hai vai trắng nộn hương diễm, mái tóc đen nhánh đã gội rửa sạch sẽ vẫn còn nhỏ từng giọt từng giọt nước ấm được chia làm đôi rối tung trên bờ vai, ngọn tóc nổi trên mặt nước, màu đen xinh đẹp, màu trắng hương diễm làm cho người ta phải lóa mắt.
Cung nữ Tú Tú đứng bên thở cũng không dám thở mạnh, cẩn thận hầu hạ, hai đồng tử nhìn không chớp mắt vào Hoàng hậu đang lặng yên tắm rửa, có nghĩ thế nào cũng không ra được rốt cuộc là có chuyện gì?
Sao Hoàng hậu lại không ngốc, thời tiết tháng mười mà rơi vào trong hồ Cẩm Lí, lại ngâm trong đó lâu như vậy, theo lý mà nói dù không chết cũng là sống dở chết dở, nhưng nữ tử trước mắt chẳng những không có việc gì mà ngược lại còn hết ngốc, chẳng những hết ngốc, hơn nữa còn rất lợi hại, vừa nghĩ đến lúc nãy Hoàng hậu tàn nhẫn thế nào, Tú Tú lại không nhịn được run rẩy vài cái.
Lúc này, một giọng nói ôn hòa mềm mại lại rất ngọt nào vang lên.
“Tú Tú, nói cho ta biết chút chuyện trong cung đi?”
Tú Tú sửng sốt, lời này của Hoàng hậu nương nương là có ý gì đây, nàng ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoàng hậu, có điều chỉ nhìn thấy được sau lưng của nàng, còn có mái tóc tơ lụa đen như mực, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng, chỉ nghe thấy giọng nói ngọt ngào vừa rồi, tuyệt đối sẽ không nghĩ nữ nhân này có một mặt thô bạo như lúc nãy, Tú Tú mau chóng cẩn thận mở miệng.
“Nương nương muốn biết cái gì, Tú Tú nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.”
*tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
Đây tuyệt đối là giọng điệu chân chó*, hiện giờ nàng cũng không dám làm qua loa cho xong việc, nhớ đến bàn tay chảy máu đầm đìa của Tiểu Hà vừa rồi, da đầu hơi hơi run lên, xem ra bọn nàng sau này phải biết kiềm chế một chút, nếu như lại có lần tiếp theo, chỉ sợ sẽ chết rất khó coi.
*chân chó: nịnh bợ, lấy lòng
Vân Tiếu vừa nghe Tú Tú nói xong, vừa lòng nở nụ cười, hai tay khẽ vốc nước lên, động tác tao nhã để nước chảy từ xương quai xanh xuống, đèn lồng đung đưa, từng giọt từng giọt nước được ánh đèn chiếu sáng, chuyển động trên làn da trắng nõn.
“Ta tên là gì?”
“Vân Tiếu, con gái của Nhiếp Chính Vương đương triều.” Mặc dù Tú Tú có chút kinh ngạc, có điều thật sự không dám trả lời qua loa, lập tức mở miệng.
Bàn tay ngọc thon thon của Vân Tiếu dừng lại một chút, khóe môi cong lên phát ra một nụ cười như hoa, đồng tử loé sáng, quả nhiên a, nếu không làm sao có thể trở thành Hoàng hậu chứ, nhưng mà tên của ngốc hậu này lại giống tên kiếp trước của mình, thế thì sau này gọi cũng tiện hơn.
“Trong cung có bao nhiêu nữ nhân?”
Đối với điều này thì Vân Tiếu không có hứng thú, nhưng mà những người này chỉ e sẽ không cam tâm để một đứa ngốc chiếm lấy vị trí Hoàng hậu, tương lai sẽ có rất nhiều người có thể là kẻ địch của nàng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hậu cung này vốn chính là cái ổ ăn thịt người, nàng là một nữ nhân truyền kỳ ở hiện đại, cũng không đến mức sẽ chết bởi tay mấy nữ nhân ở đây một lần nữa.
“Bẩm nương nương, trong cung có hơn hai mươi phi tử, trừ Hoàng hậu nương nương, Tứ phi vị¹ đã có hai vị phi tử là Đức phi nương nương là Hiền phi nương nương, có có hai người Chiêu nghi, Chiêu viện², những người khác đều Lương hoãn và Quý nhân dưới ngũ phẩm.”
Tú Tú cung kính bẩm báo, chỉ có điều trong lòng lại âm thầm thở dài, mặc dù người ta là quý nhân hạng lục phẩm nhưng ỷ vào sau lưng có Đức phi, Hiền phi nương nương làm chỗ dựa, cũng thường xuyên bắt nạt Hoàng hậu, ai bảo Hoàng hậu là đồ ngốc a, nhưng cái vị trước mắt này thì không phải rồi, trong lòng Tú Tú dấy lên một niềm hy vọng, chỉ e Hoàng hậu hiện giờ sẽ không để cho người ta bắt nạt nữa rồi.
Hai mươi mấy phi tử, Vân Tiếu tự nhiên lại thấy đổ mồ hôi, nam nhân này căn bản vốn là lợn giống ha, sớm muộn gì cũng có ngày cạn kiệt tinh lực mà chết a.
Nhưng cái loại heo này thì liên quan gì đến nàng, đoán chừng cái thân thể hiện tại của nàng này, nam nhân kia chắc chả thèm liếc mắt một cái đâu, nàng mừng rỡ thanh nhàn, tốt nhất là tìm thời cơ xuất cung đi.
“Nước lạnh rồi.”
“Nương nương đứng lên đi,” Tú Tú nhanh nhẹn cầm áo tắm màu trắng phía trên tấm bình phong, cung kính đi qua, hầu hạ Vân Tiếu ra khỏi bồn tắm, lau khô hơi nước trên người nàng, thay tiết y* trắng, vừa nâng tay lập tức ngây ngẩn cả người, Hoàng hậu vừa mới tắm rửa xong tựa như một đóa phù dung nổi trên mặt nước, tươi mát động lòng người đến cực điểm, làn da trắng nõn hơi hồng hồng lộ ra, đôi mắt chớp a chớp, tròng mắt đen nhánh cực kỳ linh động, chói mắt như trân châu đen, lông mi thật dài tựa như một cây quạt nhỏ phe phẩy qua lại, cả người đều toát ra phong tình.
*tiết y: áo lót
“Sao thế?”
Vân Tiếu kỳ quái nhíu mày, nhìn cung nữ tên Tú Tú này, bộ dạng Tú Tú thực nhỏ nhắn, gương mặt mang theo một nét đẹp dịu dàng thanh tú, thật giống với tên của nàng, ánh mắt thanh khiết hơn nô tỳ tên Tiểu Hà kia nhiều lắm, tuy rằng khi trước nàng ta cũng thật đáng giận, nhưng cũng không phải cái loại xấu xa từ tận tâm địa, đi theo một kẻ ngốc, nói như vậy cũng đã kém hơn người khác một bậc, e là đã bị ức hiếp không ít.
“Không sao ạ, nương nương thật xinh đẹp.”
“Xinh đẹp sao?” Vân Tiếu sờ sờ mặt mình, nàng còn chưa chân chính xem bộ mặt cổ đại của mình, nghe vậy không khỏi có chút hứng thú, nữ nhân thích chưng diện bẩm sinh, họ thích trang điểm xinh đẹp vì người mình yêu, nhưng thực ra cũng không hẳn là vậy, dù nữ nhân đứng một mình cũng muốn tỏa sáng.
“Nương nương ngồi xuống đi, tóc còn rất ẩm ướt, thời tiết thế này sẽ cảm lạnh, ” Tú Tú vươn tay đưa Vân Tiếu ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu chải đầu cho nương nương.
Trên bàn trang điểm có một chiếc gương đồng viền vàng khắc hoa, lung linh tinh xảo, trong gương phải chiếu rõ ràng gương mặt nàng.
Lông mi cong cong, hàng mi thật dài uốn lượn, mắt vừa to vừa tròn, khi con ngươi chuyển động thì hết sức linh hoạt, thật giống quả bồ đào óng ánh toả sáng, dưới chiếc mũi nhỏ rất cao là một cái miệng nho nhỏ, giờ phút này mang một màu phấn hồng rất mê người, khuôn mặt này rất được, nhưng không phải loại kinh diễm, mà là xinh đẹp đáng yêu, thật giống như búp bê vải tinh xảo được bày trong cửa hàng hoa lệ ở hiện đại, làm cho người ta chỉ cần liếc nhìn một cái lập tức không tự chủ được muốn ôm vào lòng che chở.
Đối với dung mạo thế này, Vân Tiếu vừa lòng đến không ngờ, khóe môi không tự chủ được cong lên một nụ cười nhẹ, vừa cười hai má lại lộ ra lúm đồng tiền rất mê người, lại càng đáng yêu động lòng người hơn.
Tú Tú đứng bên cạnh vừa giúp nàng chải đầu, vừa ngắm nương nương qua gương, không tự chủ được thở dài.
“Trước kia sao lại không phát hiện ra nương nương thật xinh đẹp chứ?”
“Xinh đẹp sao?”
Vân Tiếu sờ sờ mặt, cái gọi là xinh đẹp chẳng qua là vì vừa thay đổi một linh hồn, khiến cho trước giờ vốn đờ đẫn trở nên linh động , mới có thể không tự chủ được phát ra mị lực, nếu như vẫn là người ngốc như trước, chỉ sợ dù có là vẻ mặt này vẫn không hấp dẫn được người ta.
“Vâng, thật xinh đẹp.”
Tú Tú dùng sức gật đầu, lúc này nàng cũng không phải là vuốt mông ngựa*, nương nương thật sự rất đẹp.
*vuốt mông ngựa: nịnh bợ
Vân Tiếu không muốn tiếp tục chủ đề này, đêm đã khuya lắm rồi, vươn tay to nhã ngáp một cái, vừa tắm nước ấm thơm ngào ngạt rồi, thân mình đã rã rời mềm yết, nàng muốn ngủ một giấc thật sâu, quay đầu quét mắt qua tẩm cung một lượt, hướng ra ngoài cửa hô một tiếng: “Người đâu.”
Hai tiểu thái giám lập tức chạy vội vào, cung kính cẩn thận mở miệng: “Nương nương?”
“Dọn dẹp những thứ này đi.”
Nàng chỉ chỉ bồn tắm trong tẩm cung, hai thám giám Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu lập tức tuân mệnh, động tác gọn gàng thu dọn bồn tắm, Tú Tú cũng đi giúp một tay, ba người rất nhanh đã dọn xong, cẩn thận đứng trong tẩm cung nghe lệnh.
“Đi xuống hết đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng, nương nương. ” Ba người đồng thời thở phảo nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi thối lui ra ngoài, Vân Tiếu đứng dậy đi về giường lớn, bỗng nhiên dường như nàng nhớ tới cái gì kêu một tiếng: “Chờ một chút?”
Trong bồn tắm hình tròn là một người đang ngồi dựa vào sườn bồn, chỉ để lộ ra hai vai trắng nộn hương diễm, mái tóc đen nhánh đã gội rửa sạch sẽ vẫn còn nhỏ từng giọt từng giọt nước ấm được chia làm đôi rối tung trên bờ vai, ngọn tóc nổi trên mặt nước, màu đen xinh đẹp, màu trắng hương diễm làm cho người ta phải lóa mắt.
Cung nữ Tú Tú đứng bên thở cũng không dám thở mạnh, cẩn thận hầu hạ, hai đồng tử nhìn không chớp mắt vào Hoàng hậu đang lặng yên tắm rửa, có nghĩ thế nào cũng không ra được rốt cuộc là có chuyện gì?
Sao Hoàng hậu lại không ngốc, thời tiết tháng mười mà rơi vào trong hồ Cẩm Lí, lại ngâm trong đó lâu như vậy, theo lý mà nói dù không chết cũng là sống dở chết dở, nhưng nữ tử trước mắt chẳng những không có việc gì mà ngược lại còn hết ngốc, chẳng những hết ngốc, hơn nữa còn rất lợi hại, vừa nghĩ đến lúc nãy Hoàng hậu tàn nhẫn thế nào, Tú Tú lại không nhịn được run rẩy vài cái.
Lúc này, một giọng nói ôn hòa mềm mại lại rất ngọt nào vang lên.
“Tú Tú, nói cho ta biết chút chuyện trong cung đi?”
Tú Tú sửng sốt, lời này của Hoàng hậu nương nương là có ý gì đây, nàng ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoàng hậu, có điều chỉ nhìn thấy được sau lưng của nàng, còn có mái tóc tơ lụa đen như mực, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng, chỉ nghe thấy giọng nói ngọt ngào vừa rồi, tuyệt đối sẽ không nghĩ nữ nhân này có một mặt thô bạo như lúc nãy, Tú Tú mau chóng cẩn thận mở miệng.
“Nương nương muốn biết cái gì, Tú Tú nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.”
*tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
Đây tuyệt đối là giọng điệu chân chó*, hiện giờ nàng cũng không dám làm qua loa cho xong việc, nhớ đến bàn tay chảy máu đầm đìa của Tiểu Hà vừa rồi, da đầu hơi hơi run lên, xem ra bọn nàng sau này phải biết kiềm chế một chút, nếu như lại có lần tiếp theo, chỉ sợ sẽ chết rất khó coi.
*chân chó: nịnh bợ, lấy lòng
Vân Tiếu vừa nghe Tú Tú nói xong, vừa lòng nở nụ cười, hai tay khẽ vốc nước lên, động tác tao nhã để nước chảy từ xương quai xanh xuống, đèn lồng đung đưa, từng giọt từng giọt nước được ánh đèn chiếu sáng, chuyển động trên làn da trắng nõn.
“Ta tên là gì?”
“Vân Tiếu, con gái của Nhiếp Chính Vương đương triều.” Mặc dù Tú Tú có chút kinh ngạc, có điều thật sự không dám trả lời qua loa, lập tức mở miệng.
Bàn tay ngọc thon thon của Vân Tiếu dừng lại một chút, khóe môi cong lên phát ra một nụ cười như hoa, đồng tử loé sáng, quả nhiên a, nếu không làm sao có thể trở thành Hoàng hậu chứ, nhưng mà tên của ngốc hậu này lại giống tên kiếp trước của mình, thế thì sau này gọi cũng tiện hơn.
“Trong cung có bao nhiêu nữ nhân?”
Đối với điều này thì Vân Tiếu không có hứng thú, nhưng mà những người này chỉ e sẽ không cam tâm để một đứa ngốc chiếm lấy vị trí Hoàng hậu, tương lai sẽ có rất nhiều người có thể là kẻ địch của nàng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hậu cung này vốn chính là cái ổ ăn thịt người, nàng là một nữ nhân truyền kỳ ở hiện đại, cũng không đến mức sẽ chết bởi tay mấy nữ nhân ở đây một lần nữa.
“Bẩm nương nương, trong cung có hơn hai mươi phi tử, trừ Hoàng hậu nương nương, Tứ phi vị¹ đã có hai vị phi tử là Đức phi nương nương là Hiền phi nương nương, có có hai người Chiêu nghi, Chiêu viện², những người khác đều Lương hoãn và Quý nhân dưới ngũ phẩm.”
Tú Tú cung kính bẩm báo, chỉ có điều trong lòng lại âm thầm thở dài, mặc dù người ta là quý nhân hạng lục phẩm nhưng ỷ vào sau lưng có Đức phi, Hiền phi nương nương làm chỗ dựa, cũng thường xuyên bắt nạt Hoàng hậu, ai bảo Hoàng hậu là đồ ngốc a, nhưng cái vị trước mắt này thì không phải rồi, trong lòng Tú Tú dấy lên một niềm hy vọng, chỉ e Hoàng hậu hiện giờ sẽ không để cho người ta bắt nạt nữa rồi.
Hai mươi mấy phi tử, Vân Tiếu tự nhiên lại thấy đổ mồ hôi, nam nhân này căn bản vốn là lợn giống ha, sớm muộn gì cũng có ngày cạn kiệt tinh lực mà chết a.
Nhưng cái loại heo này thì liên quan gì đến nàng, đoán chừng cái thân thể hiện tại của nàng này, nam nhân kia chắc chả thèm liếc mắt một cái đâu, nàng mừng rỡ thanh nhàn, tốt nhất là tìm thời cơ xuất cung đi.
“Nước lạnh rồi.”
“Nương nương đứng lên đi,” Tú Tú nhanh nhẹn cầm áo tắm màu trắng phía trên tấm bình phong, cung kính đi qua, hầu hạ Vân Tiếu ra khỏi bồn tắm, lau khô hơi nước trên người nàng, thay tiết y* trắng, vừa nâng tay lập tức ngây ngẩn cả người, Hoàng hậu vừa mới tắm rửa xong tựa như một đóa phù dung nổi trên mặt nước, tươi mát động lòng người đến cực điểm, làn da trắng nõn hơi hồng hồng lộ ra, đôi mắt chớp a chớp, tròng mắt đen nhánh cực kỳ linh động, chói mắt như trân châu đen, lông mi thật dài tựa như một cây quạt nhỏ phe phẩy qua lại, cả người đều toát ra phong tình.
*tiết y: áo lót
“Sao thế?”
Vân Tiếu kỳ quái nhíu mày, nhìn cung nữ tên Tú Tú này, bộ dạng Tú Tú thực nhỏ nhắn, gương mặt mang theo một nét đẹp dịu dàng thanh tú, thật giống với tên của nàng, ánh mắt thanh khiết hơn nô tỳ tên Tiểu Hà kia nhiều lắm, tuy rằng khi trước nàng ta cũng thật đáng giận, nhưng cũng không phải cái loại xấu xa từ tận tâm địa, đi theo một kẻ ngốc, nói như vậy cũng đã kém hơn người khác một bậc, e là đã bị ức hiếp không ít.
“Không sao ạ, nương nương thật xinh đẹp.”
“Xinh đẹp sao?” Vân Tiếu sờ sờ mặt mình, nàng còn chưa chân chính xem bộ mặt cổ đại của mình, nghe vậy không khỏi có chút hứng thú, nữ nhân thích chưng diện bẩm sinh, họ thích trang điểm xinh đẹp vì người mình yêu, nhưng thực ra cũng không hẳn là vậy, dù nữ nhân đứng một mình cũng muốn tỏa sáng.
“Nương nương ngồi xuống đi, tóc còn rất ẩm ướt, thời tiết thế này sẽ cảm lạnh, ” Tú Tú vươn tay đưa Vân Tiếu ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu chải đầu cho nương nương.
Trên bàn trang điểm có một chiếc gương đồng viền vàng khắc hoa, lung linh tinh xảo, trong gương phải chiếu rõ ràng gương mặt nàng.
Lông mi cong cong, hàng mi thật dài uốn lượn, mắt vừa to vừa tròn, khi con ngươi chuyển động thì hết sức linh hoạt, thật giống quả bồ đào óng ánh toả sáng, dưới chiếc mũi nhỏ rất cao là một cái miệng nho nhỏ, giờ phút này mang một màu phấn hồng rất mê người, khuôn mặt này rất được, nhưng không phải loại kinh diễm, mà là xinh đẹp đáng yêu, thật giống như búp bê vải tinh xảo được bày trong cửa hàng hoa lệ ở hiện đại, làm cho người ta chỉ cần liếc nhìn một cái lập tức không tự chủ được muốn ôm vào lòng che chở.
Đối với dung mạo thế này, Vân Tiếu vừa lòng đến không ngờ, khóe môi không tự chủ được cong lên một nụ cười nhẹ, vừa cười hai má lại lộ ra lúm đồng tiền rất mê người, lại càng đáng yêu động lòng người hơn.
Tú Tú đứng bên cạnh vừa giúp nàng chải đầu, vừa ngắm nương nương qua gương, không tự chủ được thở dài.
“Trước kia sao lại không phát hiện ra nương nương thật xinh đẹp chứ?”
“Xinh đẹp sao?”
Vân Tiếu sờ sờ mặt, cái gọi là xinh đẹp chẳng qua là vì vừa thay đổi một linh hồn, khiến cho trước giờ vốn đờ đẫn trở nên linh động , mới có thể không tự chủ được phát ra mị lực, nếu như vẫn là người ngốc như trước, chỉ sợ dù có là vẻ mặt này vẫn không hấp dẫn được người ta.
“Vâng, thật xinh đẹp.”
Tú Tú dùng sức gật đầu, lúc này nàng cũng không phải là vuốt mông ngựa*, nương nương thật sự rất đẹp.
*vuốt mông ngựa: nịnh bợ
Vân Tiếu không muốn tiếp tục chủ đề này, đêm đã khuya lắm rồi, vươn tay to nhã ngáp một cái, vừa tắm nước ấm thơm ngào ngạt rồi, thân mình đã rã rời mềm yết, nàng muốn ngủ một giấc thật sâu, quay đầu quét mắt qua tẩm cung một lượt, hướng ra ngoài cửa hô một tiếng: “Người đâu.”
Hai tiểu thái giám lập tức chạy vội vào, cung kính cẩn thận mở miệng: “Nương nương?”
“Dọn dẹp những thứ này đi.”
Nàng chỉ chỉ bồn tắm trong tẩm cung, hai thám giám Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu lập tức tuân mệnh, động tác gọn gàng thu dọn bồn tắm, Tú Tú cũng đi giúp một tay, ba người rất nhanh đã dọn xong, cẩn thận đứng trong tẩm cung nghe lệnh.
“Đi xuống hết đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Vâng, nương nương. ” Ba người đồng thời thở phảo nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi thối lui ra ngoài, Vân Tiếu đứng dậy đi về giường lớn, bỗng nhiên dường như nàng nhớ tới cái gì kêu một tiếng: “Chờ một chút?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.