Chương 42: Hoàng Hậu là giả điên
Ngô Tiếu Tiếu
08/07/2014
Chiêu Dương cung, lúc này chính là rơi vào bên trong nước sôi lửa bỏng.
Nữ tử quyến rũ kiều diễm ngồi trên cao kia vừa nghe thấy người quỳ phía dưới nói, miệng há to có thể nhét được một quả trứng gà, so với hình tượng tao nhã ban đầu không còn sót lại chút nào, hai mắt trợn lên thật lớn, chén trà đang bưng trên tay, sơ sẩy một cái liền rơi xuống đất vỡ nát, phát ra một thanh âm chói tai.
Dạ Tố Tuyết phục hồi lại tinh thần, khó có thể tin hỏi lại một lần nữa.
“Ngươi nói hoàng hậu không ngốc, là giả vờ ?”
Người đang quỳ dưới kia, đúng là cung nữ Tiểu Hà của Kim Hoa cung, sau khi được Nguyệt Mai nói đến hiểu đại nghĩa, hơn nữa lại được dụ dỗ bảo đảm, liền quyết định đầu quân cho Đức phi nương nương, Đức phi nương nương rất được Hoàng Thượng ân sủng, hơn nữa lại còn là chất nữ của Thái Hậu, một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu, mình đi theo nàng ta, ở trong cung nhất định sẽ thuận lợi như cá gặp nước, đi theo cái con ngốc kia, không biết khi nào thì sẽ mất cái đầu a, tuy rằng hiện tại nàng ta không ngốc, nhưng lại giả ngây giả dại, nếu như chuyện này bị truyền ra bên ngoài, Hoàng Thượng nhất định sẽ không tha cho nàng ta, đến lúc đó, đừng nói bản thân nàng ta, mà ngay cả tính mạng thái giám và cung nữ của Kim Hoa cung, chỉ sợ là sẽ không nào có thể thoát được, vậy nên tốt nhất nàng vẫn nên nghĩ sớm đướng thoát thân.
“Dạ, nương nương, sau ngày Hoàng Hậu bị rơi xuống Cẩm Lí trì, thì liền không còn giống với lúc trước nữa, nàng ta cũng không còn ngốc nữa”.
“Nếu như vậy nàng ta đánh bản cung và đám nô tài, còn đánh cả Hoàng Thượng, kỳ thật đều là trong lúc còn tỉnh táo hay sao?”
Đức phi vô cùng kinh ngạc, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng có chút run rẩy, nữ nhân này lá gan thật là lớn dám cả gan làm loạn, cso phải nàng ta nghĩ mình có chỗ dựa thì không cần phải sợ hãi, thật sự là quá tốt rồi, vậy mà mình lại có thể bắt được một nhược điểm vô cùng lớn như vậy của nàng ta, nếu như có thể chứng minh nàng ta không có ngốc, lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, tin tưởng rằng nữ nhân này nhất định sẽ bị giết, ngay cả Vân Vương phủ cũng không có chuyện tốt, lúc đó không phải Dạ gia các nàng có thể ngẩng đầu được rồi hay sao, Dạ Tố Tuyết sau khi cân nhắc một phen, hưng phấn bao phủ cả người.
“Được lắm, đây thật sự là quá tốt rồi, nếu như chuyện này làm xong, ngươi sẽ trở thành đại cung nữ của Chiêu Dương cung”.
“Tạ nương nương, tạ nương nương”.
“Ừ, có điều ngươi phải giúp bản cung làm một việc, bản cung nhất đinh phải để cho Hoàng Thượng tận mắt nhìn xem con ngốc này lại dám giả ngây giả dại như thế nào, chỉ cần nàng ta lộ ra một điểm sơ hở, Hoàng Thượng nhất định sẽ xử tội nàng ta, Vân phủ cũng sẽ gặp đại họa”.
Đây thật sự là quá tốt rồi, không ngờ rằng nàng vừamới xuất mã, chuyện này cũng liền có chuyển biến tốt rồi, xem ra ông trời vẫn là đứng về phía nàng rồi.
“Nô tỳ xin nghe theo mệnh lệnh của nương nương làm việc”.
“Được, ” Dạ Tố Tuyết vừa lòng gật đầu, tuy rằng trong lòng khinh thường cung nữ ti bỉ vô sỉ này, trong cung có người hữu dụng như vậy, cũng sẽ sống được lâu hơn, hơn nữa làm vậy cũng chỉ là để cho mình sống thoải mái hơn một chút, vốn cũng không có gì là sai, Dạ Tố Tuyết quay đầu phân phó Nguyệt Mai bên cạnh: “Bố trí những chuyện mà nàng ta cần làm tiếp theo”.
“Nương nương, nô tỳ đã hiểu”.
Nguyệt Mai dẫn Tiểu Hà đi ra ngoài, trên đại điện, Dạ Tố Tuyết ngoại trừ kinh ngạc ra, vẫn chỉ là kinh ngạc, không thể nào mà nghĩ ra được nhầm lẫn ở đâu, chuyện về con ngốc của Vân gia truyền khắp kinh thành hơn mười năm, ai ai cũng vì Vân phủ tiếc hận, nhưng mà kết quả lộ ra lại là con ngốc kai căn bản không hề ngốc, chẳng lẽ đây là dã tâm của Nhiếp Chính Vương Vân Mặc, nếu như không làm như vậy, chỉ sợ Hoàng Thượng chưa chắc đã cưới Vân Tiếu tiến cung, nhất định là như vậy, nếu như thật sự là như vậy, vậy thì dã tâm của Vân gia thật là không thể lường được, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, ánh mắt Dạ Tố Tuyết âm trầm mang theo tia sáng lạnh.
Việc này nếu như làm xong, cô tuyệt đối sẽ không trách tội lên trên đầu nàng, hơn nữa Hoàng Thượng cũng đã hứa hẹn với nàng rồi, vị trí Hoàng Hậu này nhất định là của nàng, Dạ gia ở trên tay nàng nhất định sẽ càng ngày càng lớn mạnh…
Ban đêm, trăng tròn nhẹ chiếu những tia sáng dịu dàng xuống.
Đầu mùa đông, khí lạnh tràn ngập bên trong tẩm cung, chiếc đỉnh khéo léo tinh xảo được đốt Huân Hương, đèn cung đình chiếu sáng cả cung điện, vài thân mình mảnh khảnh được chiếc lên phía vách tường sáng trắng kia, từ sau bình phong lưu ly phát ra từng thanh âm rì rầm.
Phía trên nhuyễn tháp, Vân Tiếu đang ngồi đọc sách, trong tay là một cái tiểu ấm lô, tuy rằng nàng cảm thấy không cần thiết, nhưng mà nha đầu Tú Tú kia, lại kiên trig bắt nàng cầm ấm lô, nói làm như vậy sẽ dễ ngủ hơn, ngay cả thân mình cũng sẽ ấm.
Uyển Uyển mang theo một bộ áo choàng lại đây, khoác lên trên người nàng.
“Nương nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi, đêm đã khuya”.
“Ừ, đi pha cho ta chén trà hoa lại đây”. Vân Tiếu ngẩng đầu, trong đôi mắt đen giấu kín một tia sáng thông minh, nói xong liền hơi nhếch môi, vẻ mặt có chút cẩn thận, Uyển Uyển cũng không dám nói thêm gì nữa, xoay người đi pha trà hoa.
Lúc này, từ sau bình phong lưu ly hiện ra hai người, phía trước là Tú Tú, đi phía sau là Tiểu Hà.
Tú Tú thở ra một hơi, cười mở miệng: “Nương nương, Tiểu Hà nói có việc muốn tìm nương nương”.
“Ừ, ” Vân Tiếu điều chỉnh hơi thở một chút, ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập ý cười, ánh mắt tự nhiên dới về phía Tiểu Hà, Tiểu Hà vừa chạm phải ánh mắt lóe ra tia nhìn chất vấn của Vân Tiếu, liền có chút chột dạ, cúi đầu nhìn xuống đất, đáy lòng hừ lạnh, đợi cho qua đêm nay, để xem ngươi còn chịu được không.
“Có việc gì sao? Tiểu Hà”.
Vân Tiếu ôn hoà mở miệng, cùng với bình thường không khác là mấy, khóe môi cũng mang theo một chút ý cười lạnh lẽo.
Tiểu Hà ngẩng đầu thật cẩn thận mở miệng: “Nương nương, có người muốn gặp nương nương, bảo nô tỳ đến thỉnh nương nương qua đó xem một chút
Bên trong tẩm cung thực im lặng, Uyển Uyển bưng trà lại đây, ánh mắt không hề lộ ra điều gì, lạnh lùng nhìn nha đầu kia, có ý định muốn hại nương nương đúng hay không, nàng ta sẽ không được dễ chịu gì đâu, dâng trà lên phía trên.
“Nương nương”.
Vân Tiếu tiếp nhận chén trà, cũng không có hỏi người nào muốn gặp nàng, mà tao nhã mở miệng: “Tiểu Hà nghe nói hôm nay ngươi thân mình không được thoải mái, phải không?”
Tiểu Hà ngẩn ra, trong lòng nổi lên tia bất an, sao lại có cảm giác không được tốt cho lắm, nhưng mà lại nói không nên lời, lại càng thêm vô cùng cẩn thận: “Dạ, hôm nay nô tỳ thân mình không được thoải mái, làm phiền nương nương lo lắng rồi”.
Vân Tiếu gật đầu, khẽ nhấm nháp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Uyển Uyển đứng một bên: “Đi, lấy một viên dưỡng sinh hoàn mà phụ thân đã cho ta đem lại đây cho Tiểu Hà ăn, thứ này có bệnh chữa bệnh, không bệnh dưỡng sinh, chính là thứ tốt, giá trị vô cùng quý giá”.
Uyển Uyển lên tiếng: “Dạ, nương nương, ” liền xoay người hướng về phía trong điện đi vào.
Tiểu Hà vừa nghe thấy lời của Vân Tiếu, da đầu ẩn ẩn run lên, bùm một tiếng quỳ xuống đến, nhanh chóng mở miệng: “Nương nương, nô tỳ đã khỏe hơn rồi, thuốc của nương nương quý giá như vậy, người vẫn nên giữ lại đi”.
“Đối với ta những nô tài không phạm sai làm gì, từ trước đến nay vẫn luôn rất khoan dung, nhưng nếu như đã chọc tới ta, thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác”.
Câu cuối cùng toát lên sự tàn bạo độc ác, Tiểu Hà không chịu nổi mà rùng mình một cái, chỉ trong nháy mắt, nàng đã nghĩ sẽ thành thật khai ra những chuyện mà nàng đã làm rồi, nhưng nghĩ đến nữ nhân này lén lừa gạt Hoàng Thượng, chuyện này cho dù tự mình không nói ra, thì sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó, các nàng một người cũng đừng nghĩ sẽ giữ được cái đầu của mình.
“Nương nương, nô tỳ đã làm ra chuyện gì không nên làm hay sao?”
Vẻ mặt Tiểu Hà mờ mịt, cẩn thận mở miệng, Tú Tú đứng một bên, cũng nhanh chóng quỳ xuống cùng nàng ta, hai người cùng nhau lớn lên ở trong cung, tình cảm vốn như tỷ muội, vả lại Tú Tú cũng không có nghĩ gì sâu xa, bởi vậy cũng chỉ nghĩ đơn thuần là Tiểu Hà đã làm cái gì đó chọc giận nương nương mà thôi.
“Nương nương, nếu như Tiểu Hà làm sai cái gi, nô tỳ nguyện ý chịu phạt cùng nàng ấy”.
Vân Tiếu không có nói gì, Uyển Uyển mang theo dưỡng sinh hoàn từ trong điện ra, nhìn trường hợp trước mặt, lanh lợi lướt qua, duỗi tay ra nâng Tiểu Hà lên, sau đó lại nâng Tú Tú dậy: “Hai người các ngươi làm cái gì vậy? Nương nương không phải đã nói sao? Là vì Tiểu Hà bị bệnh, dưỡng sinh hoàn này chính là dược liệu trân quý của Vân Vương phủ, thưởng cho ngươi, là để cho người về sau càng tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử, sao lại bị dọa thành như vậy rồi, người không biết lại còn thật sự tưởng rằng ngươi có ý đồ gì đâu?”
Mỗi một câu nói ra, Tiểu Hà lại nói không được một chữ nào, nhưng mà Tú Tú quỳ một bên, lại kéo kéo ống tay áo của Tiểu Hà.
“Nương nương luôn luôn thương xót chúng ta, Tiểu Hà, ăn vào đi”.
Tiểu Hà mở to hai mắt, nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, tên đã lên dây không thể không phóng, tuy rằng có cảm giác không tốt, nhưng trực giác cho nàng biết, Hoàng Hậu cũng không thể ở trước mặt người khác mà sẽ hại mình đi, nếu như không chịu uống thuốc, chuyện này cũng sẽ không thể thành công, nương nương cũng không có khả năng sẽ đi theo nàng ra ngoài, nếu như vậy cũng không có các nào để giao phó với Đức phi nơi đó, bởi vậy liền duỗi tay ra nhận lấy viên thuốc trong tay Uyển Uyển, ở trước mặt vài người uống xuống.
Vân Tiếu vừa lòng nở nụ cười, thản nhiên lên tiếng: “Ai muốn gặp ta a”.
Nữ tử quyến rũ kiều diễm ngồi trên cao kia vừa nghe thấy người quỳ phía dưới nói, miệng há to có thể nhét được một quả trứng gà, so với hình tượng tao nhã ban đầu không còn sót lại chút nào, hai mắt trợn lên thật lớn, chén trà đang bưng trên tay, sơ sẩy một cái liền rơi xuống đất vỡ nát, phát ra một thanh âm chói tai.
Dạ Tố Tuyết phục hồi lại tinh thần, khó có thể tin hỏi lại một lần nữa.
“Ngươi nói hoàng hậu không ngốc, là giả vờ ?”
Người đang quỳ dưới kia, đúng là cung nữ Tiểu Hà của Kim Hoa cung, sau khi được Nguyệt Mai nói đến hiểu đại nghĩa, hơn nữa lại được dụ dỗ bảo đảm, liền quyết định đầu quân cho Đức phi nương nương, Đức phi nương nương rất được Hoàng Thượng ân sủng, hơn nữa lại còn là chất nữ của Thái Hậu, một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu, mình đi theo nàng ta, ở trong cung nhất định sẽ thuận lợi như cá gặp nước, đi theo cái con ngốc kia, không biết khi nào thì sẽ mất cái đầu a, tuy rằng hiện tại nàng ta không ngốc, nhưng lại giả ngây giả dại, nếu như chuyện này bị truyền ra bên ngoài, Hoàng Thượng nhất định sẽ không tha cho nàng ta, đến lúc đó, đừng nói bản thân nàng ta, mà ngay cả tính mạng thái giám và cung nữ của Kim Hoa cung, chỉ sợ là sẽ không nào có thể thoát được, vậy nên tốt nhất nàng vẫn nên nghĩ sớm đướng thoát thân.
“Dạ, nương nương, sau ngày Hoàng Hậu bị rơi xuống Cẩm Lí trì, thì liền không còn giống với lúc trước nữa, nàng ta cũng không còn ngốc nữa”.
“Nếu như vậy nàng ta đánh bản cung và đám nô tài, còn đánh cả Hoàng Thượng, kỳ thật đều là trong lúc còn tỉnh táo hay sao?”
Đức phi vô cùng kinh ngạc, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng có chút run rẩy, nữ nhân này lá gan thật là lớn dám cả gan làm loạn, cso phải nàng ta nghĩ mình có chỗ dựa thì không cần phải sợ hãi, thật sự là quá tốt rồi, vậy mà mình lại có thể bắt được một nhược điểm vô cùng lớn như vậy của nàng ta, nếu như có thể chứng minh nàng ta không có ngốc, lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, tin tưởng rằng nữ nhân này nhất định sẽ bị giết, ngay cả Vân Vương phủ cũng không có chuyện tốt, lúc đó không phải Dạ gia các nàng có thể ngẩng đầu được rồi hay sao, Dạ Tố Tuyết sau khi cân nhắc một phen, hưng phấn bao phủ cả người.
“Được lắm, đây thật sự là quá tốt rồi, nếu như chuyện này làm xong, ngươi sẽ trở thành đại cung nữ của Chiêu Dương cung”.
“Tạ nương nương, tạ nương nương”.
“Ừ, có điều ngươi phải giúp bản cung làm một việc, bản cung nhất đinh phải để cho Hoàng Thượng tận mắt nhìn xem con ngốc này lại dám giả ngây giả dại như thế nào, chỉ cần nàng ta lộ ra một điểm sơ hở, Hoàng Thượng nhất định sẽ xử tội nàng ta, Vân phủ cũng sẽ gặp đại họa”.
Đây thật sự là quá tốt rồi, không ngờ rằng nàng vừamới xuất mã, chuyện này cũng liền có chuyển biến tốt rồi, xem ra ông trời vẫn là đứng về phía nàng rồi.
“Nô tỳ xin nghe theo mệnh lệnh của nương nương làm việc”.
“Được, ” Dạ Tố Tuyết vừa lòng gật đầu, tuy rằng trong lòng khinh thường cung nữ ti bỉ vô sỉ này, trong cung có người hữu dụng như vậy, cũng sẽ sống được lâu hơn, hơn nữa làm vậy cũng chỉ là để cho mình sống thoải mái hơn một chút, vốn cũng không có gì là sai, Dạ Tố Tuyết quay đầu phân phó Nguyệt Mai bên cạnh: “Bố trí những chuyện mà nàng ta cần làm tiếp theo”.
“Nương nương, nô tỳ đã hiểu”.
Nguyệt Mai dẫn Tiểu Hà đi ra ngoài, trên đại điện, Dạ Tố Tuyết ngoại trừ kinh ngạc ra, vẫn chỉ là kinh ngạc, không thể nào mà nghĩ ra được nhầm lẫn ở đâu, chuyện về con ngốc của Vân gia truyền khắp kinh thành hơn mười năm, ai ai cũng vì Vân phủ tiếc hận, nhưng mà kết quả lộ ra lại là con ngốc kai căn bản không hề ngốc, chẳng lẽ đây là dã tâm của Nhiếp Chính Vương Vân Mặc, nếu như không làm như vậy, chỉ sợ Hoàng Thượng chưa chắc đã cưới Vân Tiếu tiến cung, nhất định là như vậy, nếu như thật sự là như vậy, vậy thì dã tâm của Vân gia thật là không thể lường được, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, ánh mắt Dạ Tố Tuyết âm trầm mang theo tia sáng lạnh.
Việc này nếu như làm xong, cô tuyệt đối sẽ không trách tội lên trên đầu nàng, hơn nữa Hoàng Thượng cũng đã hứa hẹn với nàng rồi, vị trí Hoàng Hậu này nhất định là của nàng, Dạ gia ở trên tay nàng nhất định sẽ càng ngày càng lớn mạnh…
Ban đêm, trăng tròn nhẹ chiếu những tia sáng dịu dàng xuống.
Đầu mùa đông, khí lạnh tràn ngập bên trong tẩm cung, chiếc đỉnh khéo léo tinh xảo được đốt Huân Hương, đèn cung đình chiếu sáng cả cung điện, vài thân mình mảnh khảnh được chiếc lên phía vách tường sáng trắng kia, từ sau bình phong lưu ly phát ra từng thanh âm rì rầm.
Phía trên nhuyễn tháp, Vân Tiếu đang ngồi đọc sách, trong tay là một cái tiểu ấm lô, tuy rằng nàng cảm thấy không cần thiết, nhưng mà nha đầu Tú Tú kia, lại kiên trig bắt nàng cầm ấm lô, nói làm như vậy sẽ dễ ngủ hơn, ngay cả thân mình cũng sẽ ấm.
Uyển Uyển mang theo một bộ áo choàng lại đây, khoác lên trên người nàng.
“Nương nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi, đêm đã khuya”.
“Ừ, đi pha cho ta chén trà hoa lại đây”. Vân Tiếu ngẩng đầu, trong đôi mắt đen giấu kín một tia sáng thông minh, nói xong liền hơi nhếch môi, vẻ mặt có chút cẩn thận, Uyển Uyển cũng không dám nói thêm gì nữa, xoay người đi pha trà hoa.
Lúc này, từ sau bình phong lưu ly hiện ra hai người, phía trước là Tú Tú, đi phía sau là Tiểu Hà.
Tú Tú thở ra một hơi, cười mở miệng: “Nương nương, Tiểu Hà nói có việc muốn tìm nương nương”.
“Ừ, ” Vân Tiếu điều chỉnh hơi thở một chút, ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập ý cười, ánh mắt tự nhiên dới về phía Tiểu Hà, Tiểu Hà vừa chạm phải ánh mắt lóe ra tia nhìn chất vấn của Vân Tiếu, liền có chút chột dạ, cúi đầu nhìn xuống đất, đáy lòng hừ lạnh, đợi cho qua đêm nay, để xem ngươi còn chịu được không.
“Có việc gì sao? Tiểu Hà”.
Vân Tiếu ôn hoà mở miệng, cùng với bình thường không khác là mấy, khóe môi cũng mang theo một chút ý cười lạnh lẽo.
Tiểu Hà ngẩng đầu thật cẩn thận mở miệng: “Nương nương, có người muốn gặp nương nương, bảo nô tỳ đến thỉnh nương nương qua đó xem một chút
Bên trong tẩm cung thực im lặng, Uyển Uyển bưng trà lại đây, ánh mắt không hề lộ ra điều gì, lạnh lùng nhìn nha đầu kia, có ý định muốn hại nương nương đúng hay không, nàng ta sẽ không được dễ chịu gì đâu, dâng trà lên phía trên.
“Nương nương”.
Vân Tiếu tiếp nhận chén trà, cũng không có hỏi người nào muốn gặp nàng, mà tao nhã mở miệng: “Tiểu Hà nghe nói hôm nay ngươi thân mình không được thoải mái, phải không?”
Tiểu Hà ngẩn ra, trong lòng nổi lên tia bất an, sao lại có cảm giác không được tốt cho lắm, nhưng mà lại nói không nên lời, lại càng thêm vô cùng cẩn thận: “Dạ, hôm nay nô tỳ thân mình không được thoải mái, làm phiền nương nương lo lắng rồi”.
Vân Tiếu gật đầu, khẽ nhấm nháp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Uyển Uyển đứng một bên: “Đi, lấy một viên dưỡng sinh hoàn mà phụ thân đã cho ta đem lại đây cho Tiểu Hà ăn, thứ này có bệnh chữa bệnh, không bệnh dưỡng sinh, chính là thứ tốt, giá trị vô cùng quý giá”.
Uyển Uyển lên tiếng: “Dạ, nương nương, ” liền xoay người hướng về phía trong điện đi vào.
Tiểu Hà vừa nghe thấy lời của Vân Tiếu, da đầu ẩn ẩn run lên, bùm một tiếng quỳ xuống đến, nhanh chóng mở miệng: “Nương nương, nô tỳ đã khỏe hơn rồi, thuốc của nương nương quý giá như vậy, người vẫn nên giữ lại đi”.
“Đối với ta những nô tài không phạm sai làm gì, từ trước đến nay vẫn luôn rất khoan dung, nhưng nếu như đã chọc tới ta, thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác”.
Câu cuối cùng toát lên sự tàn bạo độc ác, Tiểu Hà không chịu nổi mà rùng mình một cái, chỉ trong nháy mắt, nàng đã nghĩ sẽ thành thật khai ra những chuyện mà nàng đã làm rồi, nhưng nghĩ đến nữ nhân này lén lừa gạt Hoàng Thượng, chuyện này cho dù tự mình không nói ra, thì sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó, các nàng một người cũng đừng nghĩ sẽ giữ được cái đầu của mình.
“Nương nương, nô tỳ đã làm ra chuyện gì không nên làm hay sao?”
Vẻ mặt Tiểu Hà mờ mịt, cẩn thận mở miệng, Tú Tú đứng một bên, cũng nhanh chóng quỳ xuống cùng nàng ta, hai người cùng nhau lớn lên ở trong cung, tình cảm vốn như tỷ muội, vả lại Tú Tú cũng không có nghĩ gì sâu xa, bởi vậy cũng chỉ nghĩ đơn thuần là Tiểu Hà đã làm cái gì đó chọc giận nương nương mà thôi.
“Nương nương, nếu như Tiểu Hà làm sai cái gi, nô tỳ nguyện ý chịu phạt cùng nàng ấy”.
Vân Tiếu không có nói gì, Uyển Uyển mang theo dưỡng sinh hoàn từ trong điện ra, nhìn trường hợp trước mặt, lanh lợi lướt qua, duỗi tay ra nâng Tiểu Hà lên, sau đó lại nâng Tú Tú dậy: “Hai người các ngươi làm cái gì vậy? Nương nương không phải đã nói sao? Là vì Tiểu Hà bị bệnh, dưỡng sinh hoàn này chính là dược liệu trân quý của Vân Vương phủ, thưởng cho ngươi, là để cho người về sau càng tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử, sao lại bị dọa thành như vậy rồi, người không biết lại còn thật sự tưởng rằng ngươi có ý đồ gì đâu?”
Mỗi một câu nói ra, Tiểu Hà lại nói không được một chữ nào, nhưng mà Tú Tú quỳ một bên, lại kéo kéo ống tay áo của Tiểu Hà.
“Nương nương luôn luôn thương xót chúng ta, Tiểu Hà, ăn vào đi”.
Tiểu Hà mở to hai mắt, nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, tên đã lên dây không thể không phóng, tuy rằng có cảm giác không tốt, nhưng trực giác cho nàng biết, Hoàng Hậu cũng không thể ở trước mặt người khác mà sẽ hại mình đi, nếu như không chịu uống thuốc, chuyện này cũng sẽ không thể thành công, nương nương cũng không có khả năng sẽ đi theo nàng ra ngoài, nếu như vậy cũng không có các nào để giao phó với Đức phi nơi đó, bởi vậy liền duỗi tay ra nhận lấy viên thuốc trong tay Uyển Uyển, ở trước mặt vài người uống xuống.
Vân Tiếu vừa lòng nở nụ cười, thản nhiên lên tiếng: “Ai muốn gặp ta a”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.