Chương 35: Nói lời giữ lời
Ngô Tiếu Tiếu
08/07/2014
Vân Tiếu đang rối rắm, có nên nghĩ ra biện pháp gì hay không, làm dịu đi cục diện bế tắc trong Vân Vương phủ một chút, nhưng bản thân hiện giờ đang là một kẻ ngốc, vừa mở miệng chắc chắn sẽ lộ, thật đúng là ở thế khó xử a.
Tú Tú đi từ ngoài vào, cẩn thận bẩm báo: “Nương nương, Uyển Uyển đến”.
Nàng không ngờ Uyển Uyển thật sự là người nói lời giữ lời như thế, chuyện này nếu đổi lại là một người khác, chỉ e sẽ không đến đây, bởi vì có năm trăm lượng bạc sau này cũng có thể sống tốt rồi, so ra thì tốt hơn là đi làm nô tỳ của ngươci khác, nhưng nàng ta lại đến đây, xem ra nương nương thật đúng là nhìn đúng người.
“Để nàng ta vào”.
Vân Tiếu vừa nghe Uyển Uyển đến lập tức gác chuyện Vân Vương phi qua một bên.
Tú Tú quay người đi ra đưa Uyển Uyển vào, hôm nay Uyển Uyển mặc một bộ nữ trang cũ, tóc búi thành một búi, lập tức trở thành một tiểu nha đầu thanh tú nhỏ nhắn, chỉ là hơi gầy, đôi mắt rất to, hiện giờ đang cung kính hành lễ với Vân Tiếu.
“Uyển Uyển tham kiến chủ tử”.
“Đứng lên đi”. Vân Tiếu ra hiệu cho nàng đứng lên.
Uyển Uyển lên tiếng trả lời, dâng dược thảo mua đến lên: “Chủ tử, đã làm xong việc”.
“Ừm”. Vân Tiếu gật đầu, lại một lần nữa hài lòng với năng lực làm việc của Uyển Uyển, bởi vì trong số dược thảo này có rất nhiều cây có độc tố, hiệu thuốc hẳn là sẽ không dễ bán ra, trừ phi đưa ra bằng chứng là người quan phủ, nếu không căn bán rất khó mua được, nhưng Uyển Uyển vẫn có cách làm được, điều này làm cho nàng rất vừa lòng.
“Không xảy ra việc gì chứ”.
Vân Tiếu ra hiệu cho Tú Tú lấy đồ lại, trước mắt còn một việc phải làm.
“Không có việc gì, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, những người đó không ai không thích bạc”.
Uyển Uyển cười đánh giá phòng ngủ, trong mắt tràn ngập tán thưởng, không hổ là Vân vương phủ, quả nhiên vô cùng xa hoa.
“Ừ, hiện giờ ngươi đi làm một việc khác cho ta, đi lấy ngân đao về đây, đây là ngân phiếu một ngàn lượng”.
“Hả?”
Tú Tú thốt lên một tiếng, nương nương có phải quá tin tưởng nha đầu này rồi không, tối qua năm trăm lượng, hôm nay lại là một ngàn lượng a, không kìm được mở miệng: “Nương nương, ta đi với Uyển Uyển nha”.
Tuy Uyển Uyển rất cảm động vì sự tín nhiệm của nương nương, nhưng cũng không hi vọng người khác sẽ nghĩ nhiều, gật đầu: “Dạ, để cho nàng đi với ta đi chủ tử”.
“Nàng ta còn có việc khác”. Vân Tiếu quay đầu nhìn Tú Tú, nha đầu kia lòng dạ hẹp hòi đúng là có thừa a, sở dĩ nàng để Uyển Uyển đi là vì nàng tin tưởng nàng ta, đã tin đương nhiên sẽ không phái người đi theo nàng ta.
“Tú Tú, bây giờ đi bẩm báo với Vân Vương gia, nói hôm qua ta cứu một nha đầu, nàng vì báo ân nên tiến phủ hầu hạ ta”.
“Dạ”. Hai người đồng thời đáp, đều đi làm việc của mình.
Vân Mặc và Vân Trinh nghe tin đều không đồng ý thu giữ Uyển Uyển, bây giờ đang là lúc nào, nếu nha đầu kia là mật thám người khác phái đến, bọn họ có thể gặp phiền toái, như vậy sẽ càng hại đến Tiếu Nhi, cho nên Vân Mặc lập tức giận tái mặt.
“Không được, lập tức đuổi nha đầu kia đi”.
“Vương gia, nô tỳ vốn cũng muốn đuổi nha đầu kia đi, nhưng nàng ta rất được nương nương yêu quý, chỉ cần nàng ta vừa đi nương nương đã nháo không thôi”.
“Hừm”. Vân Mặc nhíu mày, không ngờ Vân Tiếu lại chẳng hiểu ra sao nhận một người vào, thật sự là vô tình cứu được hay là có dụng tâm tiếp cận người của Vân Vương phủ đây?
“Cha, chi bằng giữ nàng ta lại đi, chúng ta để ý nha đầu kia một chút, nếu thật sự nàng ta có hành động gì thiếu suy nghĩ, chúng ta giết không tha”.
Mắt Vân Trinh chợt lóe lên, đó là một loại ánh sáng biến hóa kỳ lạ.
Da đầu Tú Tú bỗng tê dại, lúc trước còn tưởng Vân công tử này tính cách ôn hòa, nhu nhã an nhàn, không ngờ cũng là một chủ tử nham hiểm, xem ra Vân Vương phủ này vốn không có người nào bình thường, người sau tàn độc hơn người trước.
Vân Mặc nghĩ con gái ngốc của mình hiếm khi kiên trì muốn một nha đầu, nếu thế thì chiều theo nó đi, có điều không quên dặn dò Tú Tú.
“Tạm thời giữ nàng ta lại, nếu nàng ta có hành động mờ ám gì ngươi phải lập tức báo cho ta”.
“Dạ, Vương gia”.
Tú Tú lui ra, phù một tiếng toát mồ hôi, gió thổi qua thật lạnh lẽo, có điều cũng may, bản thân đã hoàn thành được một việc cho chủ tử.
Trong chính sảnh.
Quanh thân Tiểu Mặc mang sát khí âm u, gương mặt cương nghị, lạnh lùng tà mị như hàn băng, đồng tử đen sâu thẳm thâm trầm nhìn Vân Trinh.
Vân Trinh nhu hòa lại kiên định mở miệng: “Cha, cha vẫn nên giao đại quyền ra thôi, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc ẩn cư”.
“Có thể sao?”
Vân Mặc cuời khổ, bản thân đã đề cập với Thái hậu nương nương vài lần, đầu tiên Thái hậu lấy lý do Hoàng thượng mới tuổi trẻ không hiểu chuyện để từ chối, hy vọng ông kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, gần đây thì trực tiếp không thèm nghe lời ông nói, tìm một lý do qua loa tắc trách, ông có thể cảm nhận được Thái hậu và Hoàng thượng muốn trừ khử Vân gia, cho nên mới kiên trì để ông chấp chưởng đại quyền, trong triều đã có một bộ phận triều thần phản đối ông, cho rằng ông nắm đại quyên không chịu buông, có ý đồ gây rối, thực ra đây chính là mục đích của Thái hậu.
“Cha?”
“Vân Trinh, có lẽ ngay từ đầu cha đã sai rồi”.
Vân Mặc mệt mỏi đơn độc lấy tay đỡ đầu, khép hờ mắt, tóc mai đã điểm nhè nhẹ những sợi bạc, cả người tiều tuỵ đi rất nhiều.
“Cha đã đưa hưu thư cho Lý phủ chưa?”
Tối qua mẹ bị đuổi về Lý phủ, nói vậy nhất định bà rất đau khổ, nếu hôm nay cha lại cho đưa hưu thư qua, chỉ e lại là một lần dày vò mẹ nữa, sống không bằng chết, hắn tin mẹ càng nguyện sống chết cùng phụ thân, mặc dù là con, cũng muốn cả nhà chết cùng một chỗ, hắn biết trong lòng mẹ yêu phụ thân bao nhiêu.
“Ừm, ta sẽ phái người đưa qua, con ra ngoài đi”.
Vân Trinh nhìn cha mình như vậy trong lòng cũng rất đau, lại không biết phải nói gì, quyền lực của vua làm rối kỉ cương, giống như rơi xuống vực sâu, bọn họ có khả năng thay đổi gì chứ, trước mắt phải xem làm thế nào để giảm thương tổn xuống mức thấp nhất, hắn, Vân Trinh thề sẽ cùng phụ thân gánh vác.
Tại Ngọc Hiên, Vân Tiếu nghe Tú Tú bẩm báo không sót một câu, khóe môi cười yếu ớt.
Nếu Uyển Uyển dám phản bội nàng, không cần phụ thân và ca ca ra tay, nàng là người đầu tiên không bỏ qua cho nàng ta…
Tú Tú đi từ ngoài vào, cẩn thận bẩm báo: “Nương nương, Uyển Uyển đến”.
Nàng không ngờ Uyển Uyển thật sự là người nói lời giữ lời như thế, chuyện này nếu đổi lại là một người khác, chỉ e sẽ không đến đây, bởi vì có năm trăm lượng bạc sau này cũng có thể sống tốt rồi, so ra thì tốt hơn là đi làm nô tỳ của ngươci khác, nhưng nàng ta lại đến đây, xem ra nương nương thật đúng là nhìn đúng người.
“Để nàng ta vào”.
Vân Tiếu vừa nghe Uyển Uyển đến lập tức gác chuyện Vân Vương phi qua một bên.
Tú Tú quay người đi ra đưa Uyển Uyển vào, hôm nay Uyển Uyển mặc một bộ nữ trang cũ, tóc búi thành một búi, lập tức trở thành một tiểu nha đầu thanh tú nhỏ nhắn, chỉ là hơi gầy, đôi mắt rất to, hiện giờ đang cung kính hành lễ với Vân Tiếu.
“Uyển Uyển tham kiến chủ tử”.
“Đứng lên đi”. Vân Tiếu ra hiệu cho nàng đứng lên.
Uyển Uyển lên tiếng trả lời, dâng dược thảo mua đến lên: “Chủ tử, đã làm xong việc”.
“Ừm”. Vân Tiếu gật đầu, lại một lần nữa hài lòng với năng lực làm việc của Uyển Uyển, bởi vì trong số dược thảo này có rất nhiều cây có độc tố, hiệu thuốc hẳn là sẽ không dễ bán ra, trừ phi đưa ra bằng chứng là người quan phủ, nếu không căn bán rất khó mua được, nhưng Uyển Uyển vẫn có cách làm được, điều này làm cho nàng rất vừa lòng.
“Không xảy ra việc gì chứ”.
Vân Tiếu ra hiệu cho Tú Tú lấy đồ lại, trước mắt còn một việc phải làm.
“Không có việc gì, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, những người đó không ai không thích bạc”.
Uyển Uyển cười đánh giá phòng ngủ, trong mắt tràn ngập tán thưởng, không hổ là Vân vương phủ, quả nhiên vô cùng xa hoa.
“Ừ, hiện giờ ngươi đi làm một việc khác cho ta, đi lấy ngân đao về đây, đây là ngân phiếu một ngàn lượng”.
“Hả?”
Tú Tú thốt lên một tiếng, nương nương có phải quá tin tưởng nha đầu này rồi không, tối qua năm trăm lượng, hôm nay lại là một ngàn lượng a, không kìm được mở miệng: “Nương nương, ta đi với Uyển Uyển nha”.
Tuy Uyển Uyển rất cảm động vì sự tín nhiệm của nương nương, nhưng cũng không hi vọng người khác sẽ nghĩ nhiều, gật đầu: “Dạ, để cho nàng đi với ta đi chủ tử”.
“Nàng ta còn có việc khác”. Vân Tiếu quay đầu nhìn Tú Tú, nha đầu kia lòng dạ hẹp hòi đúng là có thừa a, sở dĩ nàng để Uyển Uyển đi là vì nàng tin tưởng nàng ta, đã tin đương nhiên sẽ không phái người đi theo nàng ta.
“Tú Tú, bây giờ đi bẩm báo với Vân Vương gia, nói hôm qua ta cứu một nha đầu, nàng vì báo ân nên tiến phủ hầu hạ ta”.
“Dạ”. Hai người đồng thời đáp, đều đi làm việc của mình.
Vân Mặc và Vân Trinh nghe tin đều không đồng ý thu giữ Uyển Uyển, bây giờ đang là lúc nào, nếu nha đầu kia là mật thám người khác phái đến, bọn họ có thể gặp phiền toái, như vậy sẽ càng hại đến Tiếu Nhi, cho nên Vân Mặc lập tức giận tái mặt.
“Không được, lập tức đuổi nha đầu kia đi”.
“Vương gia, nô tỳ vốn cũng muốn đuổi nha đầu kia đi, nhưng nàng ta rất được nương nương yêu quý, chỉ cần nàng ta vừa đi nương nương đã nháo không thôi”.
“Hừm”. Vân Mặc nhíu mày, không ngờ Vân Tiếu lại chẳng hiểu ra sao nhận một người vào, thật sự là vô tình cứu được hay là có dụng tâm tiếp cận người của Vân Vương phủ đây?
“Cha, chi bằng giữ nàng ta lại đi, chúng ta để ý nha đầu kia một chút, nếu thật sự nàng ta có hành động gì thiếu suy nghĩ, chúng ta giết không tha”.
Mắt Vân Trinh chợt lóe lên, đó là một loại ánh sáng biến hóa kỳ lạ.
Da đầu Tú Tú bỗng tê dại, lúc trước còn tưởng Vân công tử này tính cách ôn hòa, nhu nhã an nhàn, không ngờ cũng là một chủ tử nham hiểm, xem ra Vân Vương phủ này vốn không có người nào bình thường, người sau tàn độc hơn người trước.
Vân Mặc nghĩ con gái ngốc của mình hiếm khi kiên trì muốn một nha đầu, nếu thế thì chiều theo nó đi, có điều không quên dặn dò Tú Tú.
“Tạm thời giữ nàng ta lại, nếu nàng ta có hành động mờ ám gì ngươi phải lập tức báo cho ta”.
“Dạ, Vương gia”.
Tú Tú lui ra, phù một tiếng toát mồ hôi, gió thổi qua thật lạnh lẽo, có điều cũng may, bản thân đã hoàn thành được một việc cho chủ tử.
Trong chính sảnh.
Quanh thân Tiểu Mặc mang sát khí âm u, gương mặt cương nghị, lạnh lùng tà mị như hàn băng, đồng tử đen sâu thẳm thâm trầm nhìn Vân Trinh.
Vân Trinh nhu hòa lại kiên định mở miệng: “Cha, cha vẫn nên giao đại quyền ra thôi, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc ẩn cư”.
“Có thể sao?”
Vân Mặc cuời khổ, bản thân đã đề cập với Thái hậu nương nương vài lần, đầu tiên Thái hậu lấy lý do Hoàng thượng mới tuổi trẻ không hiểu chuyện để từ chối, hy vọng ông kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, gần đây thì trực tiếp không thèm nghe lời ông nói, tìm một lý do qua loa tắc trách, ông có thể cảm nhận được Thái hậu và Hoàng thượng muốn trừ khử Vân gia, cho nên mới kiên trì để ông chấp chưởng đại quyền, trong triều đã có một bộ phận triều thần phản đối ông, cho rằng ông nắm đại quyên không chịu buông, có ý đồ gây rối, thực ra đây chính là mục đích của Thái hậu.
“Cha?”
“Vân Trinh, có lẽ ngay từ đầu cha đã sai rồi”.
Vân Mặc mệt mỏi đơn độc lấy tay đỡ đầu, khép hờ mắt, tóc mai đã điểm nhè nhẹ những sợi bạc, cả người tiều tuỵ đi rất nhiều.
“Cha đã đưa hưu thư cho Lý phủ chưa?”
Tối qua mẹ bị đuổi về Lý phủ, nói vậy nhất định bà rất đau khổ, nếu hôm nay cha lại cho đưa hưu thư qua, chỉ e lại là một lần dày vò mẹ nữa, sống không bằng chết, hắn tin mẹ càng nguyện sống chết cùng phụ thân, mặc dù là con, cũng muốn cả nhà chết cùng một chỗ, hắn biết trong lòng mẹ yêu phụ thân bao nhiêu.
“Ừm, ta sẽ phái người đưa qua, con ra ngoài đi”.
Vân Trinh nhìn cha mình như vậy trong lòng cũng rất đau, lại không biết phải nói gì, quyền lực của vua làm rối kỉ cương, giống như rơi xuống vực sâu, bọn họ có khả năng thay đổi gì chứ, trước mắt phải xem làm thế nào để giảm thương tổn xuống mức thấp nhất, hắn, Vân Trinh thề sẽ cùng phụ thân gánh vác.
Tại Ngọc Hiên, Vân Tiếu nghe Tú Tú bẩm báo không sót một câu, khóe môi cười yếu ớt.
Nếu Uyển Uyển dám phản bội nàng, không cần phụ thân và ca ca ra tay, nàng là người đầu tiên không bỏ qua cho nàng ta…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.