Chương 33: Thích khách
Ngô Tiếu Tiếu
08/07/2014
Vân Trinh cũng không nghi ngờ cái gì cả, đối với muội muội này hắn là thương yêu từ tận đáy lòng, không chỉ bởi vì muội ấy ngốc, mà còn bởi nàng phải trở thành một quân cờ cho sản nghiệp chính trị của gia đình, rõ ràng tư duy đã không tốt lại phải chịu sự lợi dụng của người khác.
Hôn sự này Vân Trinh đã từng ngăn cản nhưng không thành công, phụ thân cũng từng ngăn cản, thậm chí đồng ý vì Tiếu Nhi mà giao ra đại quyền trong tay, nhưng người của hoàng thất mãi mãi vô sỉ, Thái hậu muốn lợi dụng Vân gia làm việc cho bà ta, lại muốn không chế được Vân gia, cho nên mới biến Tiếu Nhi thành một quân cờ.
Nhưng dù có như vậy chung quy cũng không ngăn được bão táp tiến đến, sớm muộn gì Vân gia cũng sẽ bị thôn tính, khi đó Tiếu Nhi sẽ là người đầu tiên phải chết.
Hoàng đế mới đối với muội ấy sớm đã căm hận đến tận xương tủy.
Nếu hắn đoán không sai, chỉ e ngày mai trong cung sẽ phái người tới đón nàng hồi cung.
“Tiếu Nhi, ca ca xin lỗi muội”. Vân Trinh nắm vai Vân Tiếu, hai huynh muội cùng đứng trên cầu hình vòm giữa hồ ngắm hoàng hôn ngả về tây, thật giống như một ma quỷ lấy máu nhuộn đẫm một góc trời.
Lòng Vân Tiếu đau xót, dựa vào trước ngực hắn, giờ khắc này, Vân Trinh thật sự là anh trai của nàng, phát ra từ tận tim phổi ngũ tạng.
“Tiếu Nhi, ca ca sẽ không để muội có chuyện gì, ta, nhất định sẽ bảo phụ thân mau chóng giao đại quyền, khi đó cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, tìm một nơi không có tranh đấu sống cuộc sống hạnh phúc, được không?”
Vân Trinh dịu dàng mở miệng, vẽ ra một bức tranh thật tươi đẹp khiến Vân Tiếu rung động, dưới những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, mắt nàng phiếm ánh lệ như những hạt trân châu, tươi cười xinh đẹp.
Ca ca, phụ thân, các người là người thân của ta, ta cũng như vậy, sẽ không để cho các người có chuyện gì.
Trong lòng Vân Tiếu thầm nhủ, sắc trời bắt đầu tối, gió nổi lên, Vân Trinh buông vai nàng dịu dàng mở miệng: “Tiếu Nhi, trở về đi, nổi gió rồi, cẩn thận cảm lạnh”.
Tú Tú và Xảo Nhi đi đến đỡ Vân Tiếu trở về từ giữa hồ.
Ánh mắt Vân Trinh vẫn dõi theo bóng dáng nàng, bé nhỏ yếu ới, mắt hắn mơ màng ưu thương, chậm rãi đắm chìm vào trong màn đêm.
~~~ Ngọc Hiên ~~~
Im lặng mà an ổn, Vân Tiếu dùng xong bữa tối, nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp suy nghĩ một số việc, trong phòng, ánh nến chớp động.
Gió đêm thổi qua, lụa mỏng bay lên, hàn khí lành lạnh tràn vào làm cho người ta không nhịn được rùng mình một cái, Tú Tú đứng bên cạnh bình phong lập tức cảm giác được, đi ra đóng cửa sổ, Vân Tiếu ho nhẹ một tiếng, Tú Tú dừng động tác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nương nương lắc lắc đầu ý bảo nàng đừng đóng cửa sổ.
Gió đêm lạnh thấy khiến tâm hồn người ta thoải mái.
Nàng đang suy nghĩ làm sao hóa giải được thế cục hiện giờ, điều mà phụ thân cố kỵ là nàng, như vậy chỉ còn cách nàng rời khỏi cung, mấy ngày nay xuất cung e là rất nhanh sẽ phải trở về, vậy lần tới muốn rời cung…
Đồng tử sáng như sao của Vân Tiếu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, quang minh không được thì phải dùng kế đen tối, nàng một mình xuất cung, việc này sẽ không thể đổ lên đầu Vân Vương phủ, để xem người trong cung ăn nói thế nào, Vân Tiếu nghĩ vậy cao hứng mỉm cười.
Xảo Nhi đứng dưới đèn, đang buộc dải lụa, tất cả đều thực ôn hòa.
Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi, Vân Tiếu phất phất tay, Tú Tú đi tới, kéo Xảo Nhi còn đang nghiêm túc làm việc: “Xảo Nhi, nương nương muốn nghỉ ngơi, ngươi đi xuống nghỉ đi”.
“Dạ”. Xảo Nhi cười một cách hồn nhiên, trên người nàng người ta không thể tìm thấy một tia tạp niệm, là sắc thái hồn nhiên nhất trên đời.
Xảo Nhi và Tiểu Hà đều đã lui xuống, trong phòng chỉ còn lại mình Tú Tú hầu hạ, còn có vài thái giám và hạ nhân đứng trông ngoài cửa.
“Nương nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi”. Tú Tú cung kính mở miệng, Vân Tiếu gật đầu, rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi, lúc sắp ngủ còn không quên dăn Tú Tú: “Ngày mai Uyển Uyển tới, ngươi nghĩ nên giải thích mới mọi người thế nào về chuyện này?”
Tú Tú sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý nương nương.
“Ta biết phải nói sao, nương nương người yên tâm”.
“Ừ”. Vân Tiếu không hề lên tiếng, cả ngày nay nàng quả thật mệt mỏi, nặng nề ngủ.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động, Tú Tú nghiêng người tựa vào một cái bệ thấp ngủ mất, hôm nay nàng chạy theo chủ tử cả ngày cũng mệt chết đi.
Thái giám và hạ nhân đứng trông ngoài cửa cũng đều mệt mỏi, lúc này, có mấy bóng đen nhẹ nhàng tiến vào từ cửa sau Vân Vương phủ, cẩn thận tránh được thủ vệ của Vương phủ, có thể thấy bọn họ cực kỳ quen thuộc địa hình Vân Vương phủ, vừa tiến vào đã nhắm thẳng Ngọc Hiên mà đến.
Mấy người động tác hơi chậm chạp, vừa nhìn đã biết là loại nhân vật tầm thường, cho nên vừa với gần Ngọc Hiện thì đã đánh thức Vân Tiếu.
Vân Tiếu nằm trên giường, mở to một đôi mắt khát máu, lạnh lùng nhìn ra ngoài cử sổ, ánh sáng mờ nhạt xuyên thấu ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được đầu người chớp lên, những người này dò xét xung quanh một phen rồi nhỏ giọng trao đổi.
“Động thủ ngay bây giờ sao?”
“Đúng, con ngốc này dám đánh muội muội ta, hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho nó, nhất định phải giết”.
Một giọng nói tàn nhẫn vang lên.
Gió nhẹ thổi qua truyền vào trong phòng, khóe miệng Vân Tiếu nhếch lên nụ cười lạnh, khinh thường tràn đầy đáy mắt, thì ra Lý gia thật sự chẳng phải mặt hàng hay ho gì.
Tên cầm đầu kia hiển nhiên là ca ca của Lý Nhược Vân, nhất định là thấy muội muội bị uất ức nên dẫn người đến tính toán sổ sách đây mà, có điều ít nhất cũng phải tìm nhân vật lợi hại chút chứ, nhìn xem hắn tìm đến loại người nào, hành động chậm chạp, hơi thở nặng nề, chẳng qua chỉ là thuộc hạ bình thường thôi, thế mà dám can đảm đến Vân Vương phủ náo loạn cơ đấy.
Tốt, tốt lắm.
Vân Tiếu vừa nghĩ xong, có người kích động nhảy vào từ cửa sổ, theo sau cũng có mấy bóng người nhảy vào theo.
Bởi vì cửa sổ phòng mở, bốn phía thông gió, cho nên bọn người kia chuẩn bị cái gì mà mê hương căn bản không có tác dụng, có điều bọn họ cũng không sợ, thái giám và hạ nhân của Vương phủ bên ngoài đã ngủ say hết, trong phòng chỉ có một con ngốc và một nha đầu, mỗi người một đứa là có thể kết liễu các nàng.
Vài người đều nghĩ giống như vậy. Khi tiến lại gần, đứng cạnh rèm lụa, nam từ cầm đầu nhếch đuôi lông mày, ánh mắt dữ tợn vung tay lên, lập tức có một thuộc hạ giơ tay bóp cổ Tú Tú, mà tên còn lại thình lình vén rèm lụa lên, tập kích người trên giường.
Vân Tiếu hừ lạnh một tiếng, nghiêng người một cái lập tức tránh ra khiến người kia nhào vào khoảng không, thân thể linh hoạt nhảy lên, phi thân từ trên giường xuống.
Tóc đen mềm mượt như mây xoã tung trên vai, tiết y trắng như phù dung, tươi cười hồn nhiên ngọt ngào làm cho người khác không thể dời mắt, tuy im hơi lạnh tiếng nhưng lại giống như một âm hồn bóng đêm, lộ ra hàn ý trong suốt khiến người ta kinh hãi lo sợ.
Tiếng động trong phòng kinh động đến Tú Tú, nàng vừa mở mắt ra liền nhìn thấy có người muốn bóp cổ mình, cuống quýt đá một đá, khiến cho nam tử không hề đề phòng ăn một đạp, kêu đau một tiếng.
Tú Tú đã kêu lên: “Người đâu a, có thích khách a, có thích khách.”
Tiếng kêu kinh động thái giám và hạ nhân Vương phủ gác đêm bên ngoài, còn cả thủ vệ, rất nhiều người vội vàng chạy tới…
Hôn sự này Vân Trinh đã từng ngăn cản nhưng không thành công, phụ thân cũng từng ngăn cản, thậm chí đồng ý vì Tiếu Nhi mà giao ra đại quyền trong tay, nhưng người của hoàng thất mãi mãi vô sỉ, Thái hậu muốn lợi dụng Vân gia làm việc cho bà ta, lại muốn không chế được Vân gia, cho nên mới biến Tiếu Nhi thành một quân cờ.
Nhưng dù có như vậy chung quy cũng không ngăn được bão táp tiến đến, sớm muộn gì Vân gia cũng sẽ bị thôn tính, khi đó Tiếu Nhi sẽ là người đầu tiên phải chết.
Hoàng đế mới đối với muội ấy sớm đã căm hận đến tận xương tủy.
Nếu hắn đoán không sai, chỉ e ngày mai trong cung sẽ phái người tới đón nàng hồi cung.
“Tiếu Nhi, ca ca xin lỗi muội”. Vân Trinh nắm vai Vân Tiếu, hai huynh muội cùng đứng trên cầu hình vòm giữa hồ ngắm hoàng hôn ngả về tây, thật giống như một ma quỷ lấy máu nhuộn đẫm một góc trời.
Lòng Vân Tiếu đau xót, dựa vào trước ngực hắn, giờ khắc này, Vân Trinh thật sự là anh trai của nàng, phát ra từ tận tim phổi ngũ tạng.
“Tiếu Nhi, ca ca sẽ không để muội có chuyện gì, ta, nhất định sẽ bảo phụ thân mau chóng giao đại quyền, khi đó cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, tìm một nơi không có tranh đấu sống cuộc sống hạnh phúc, được không?”
Vân Trinh dịu dàng mở miệng, vẽ ra một bức tranh thật tươi đẹp khiến Vân Tiếu rung động, dưới những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, mắt nàng phiếm ánh lệ như những hạt trân châu, tươi cười xinh đẹp.
Ca ca, phụ thân, các người là người thân của ta, ta cũng như vậy, sẽ không để cho các người có chuyện gì.
Trong lòng Vân Tiếu thầm nhủ, sắc trời bắt đầu tối, gió nổi lên, Vân Trinh buông vai nàng dịu dàng mở miệng: “Tiếu Nhi, trở về đi, nổi gió rồi, cẩn thận cảm lạnh”.
Tú Tú và Xảo Nhi đi đến đỡ Vân Tiếu trở về từ giữa hồ.
Ánh mắt Vân Trinh vẫn dõi theo bóng dáng nàng, bé nhỏ yếu ới, mắt hắn mơ màng ưu thương, chậm rãi đắm chìm vào trong màn đêm.
~~~ Ngọc Hiên ~~~
Im lặng mà an ổn, Vân Tiếu dùng xong bữa tối, nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp suy nghĩ một số việc, trong phòng, ánh nến chớp động.
Gió đêm thổi qua, lụa mỏng bay lên, hàn khí lành lạnh tràn vào làm cho người ta không nhịn được rùng mình một cái, Tú Tú đứng bên cạnh bình phong lập tức cảm giác được, đi ra đóng cửa sổ, Vân Tiếu ho nhẹ một tiếng, Tú Tú dừng động tác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nương nương lắc lắc đầu ý bảo nàng đừng đóng cửa sổ.
Gió đêm lạnh thấy khiến tâm hồn người ta thoải mái.
Nàng đang suy nghĩ làm sao hóa giải được thế cục hiện giờ, điều mà phụ thân cố kỵ là nàng, như vậy chỉ còn cách nàng rời khỏi cung, mấy ngày nay xuất cung e là rất nhanh sẽ phải trở về, vậy lần tới muốn rời cung…
Đồng tử sáng như sao của Vân Tiếu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, quang minh không được thì phải dùng kế đen tối, nàng một mình xuất cung, việc này sẽ không thể đổ lên đầu Vân Vương phủ, để xem người trong cung ăn nói thế nào, Vân Tiếu nghĩ vậy cao hứng mỉm cười.
Xảo Nhi đứng dưới đèn, đang buộc dải lụa, tất cả đều thực ôn hòa.
Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi, Vân Tiếu phất phất tay, Tú Tú đi tới, kéo Xảo Nhi còn đang nghiêm túc làm việc: “Xảo Nhi, nương nương muốn nghỉ ngơi, ngươi đi xuống nghỉ đi”.
“Dạ”. Xảo Nhi cười một cách hồn nhiên, trên người nàng người ta không thể tìm thấy một tia tạp niệm, là sắc thái hồn nhiên nhất trên đời.
Xảo Nhi và Tiểu Hà đều đã lui xuống, trong phòng chỉ còn lại mình Tú Tú hầu hạ, còn có vài thái giám và hạ nhân đứng trông ngoài cửa.
“Nương nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi”. Tú Tú cung kính mở miệng, Vân Tiếu gật đầu, rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi, lúc sắp ngủ còn không quên dăn Tú Tú: “Ngày mai Uyển Uyển tới, ngươi nghĩ nên giải thích mới mọi người thế nào về chuyện này?”
Tú Tú sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý nương nương.
“Ta biết phải nói sao, nương nương người yên tâm”.
“Ừ”. Vân Tiếu không hề lên tiếng, cả ngày nay nàng quả thật mệt mỏi, nặng nề ngủ.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động, Tú Tú nghiêng người tựa vào một cái bệ thấp ngủ mất, hôm nay nàng chạy theo chủ tử cả ngày cũng mệt chết đi.
Thái giám và hạ nhân đứng trông ngoài cửa cũng đều mệt mỏi, lúc này, có mấy bóng đen nhẹ nhàng tiến vào từ cửa sau Vân Vương phủ, cẩn thận tránh được thủ vệ của Vương phủ, có thể thấy bọn họ cực kỳ quen thuộc địa hình Vân Vương phủ, vừa tiến vào đã nhắm thẳng Ngọc Hiên mà đến.
Mấy người động tác hơi chậm chạp, vừa nhìn đã biết là loại nhân vật tầm thường, cho nên vừa với gần Ngọc Hiện thì đã đánh thức Vân Tiếu.
Vân Tiếu nằm trên giường, mở to một đôi mắt khát máu, lạnh lùng nhìn ra ngoài cử sổ, ánh sáng mờ nhạt xuyên thấu ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được đầu người chớp lên, những người này dò xét xung quanh một phen rồi nhỏ giọng trao đổi.
“Động thủ ngay bây giờ sao?”
“Đúng, con ngốc này dám đánh muội muội ta, hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho nó, nhất định phải giết”.
Một giọng nói tàn nhẫn vang lên.
Gió nhẹ thổi qua truyền vào trong phòng, khóe miệng Vân Tiếu nhếch lên nụ cười lạnh, khinh thường tràn đầy đáy mắt, thì ra Lý gia thật sự chẳng phải mặt hàng hay ho gì.
Tên cầm đầu kia hiển nhiên là ca ca của Lý Nhược Vân, nhất định là thấy muội muội bị uất ức nên dẫn người đến tính toán sổ sách đây mà, có điều ít nhất cũng phải tìm nhân vật lợi hại chút chứ, nhìn xem hắn tìm đến loại người nào, hành động chậm chạp, hơi thở nặng nề, chẳng qua chỉ là thuộc hạ bình thường thôi, thế mà dám can đảm đến Vân Vương phủ náo loạn cơ đấy.
Tốt, tốt lắm.
Vân Tiếu vừa nghĩ xong, có người kích động nhảy vào từ cửa sổ, theo sau cũng có mấy bóng người nhảy vào theo.
Bởi vì cửa sổ phòng mở, bốn phía thông gió, cho nên bọn người kia chuẩn bị cái gì mà mê hương căn bản không có tác dụng, có điều bọn họ cũng không sợ, thái giám và hạ nhân của Vương phủ bên ngoài đã ngủ say hết, trong phòng chỉ có một con ngốc và một nha đầu, mỗi người một đứa là có thể kết liễu các nàng.
Vài người đều nghĩ giống như vậy. Khi tiến lại gần, đứng cạnh rèm lụa, nam từ cầm đầu nhếch đuôi lông mày, ánh mắt dữ tợn vung tay lên, lập tức có một thuộc hạ giơ tay bóp cổ Tú Tú, mà tên còn lại thình lình vén rèm lụa lên, tập kích người trên giường.
Vân Tiếu hừ lạnh một tiếng, nghiêng người một cái lập tức tránh ra khiến người kia nhào vào khoảng không, thân thể linh hoạt nhảy lên, phi thân từ trên giường xuống.
Tóc đen mềm mượt như mây xoã tung trên vai, tiết y trắng như phù dung, tươi cười hồn nhiên ngọt ngào làm cho người khác không thể dời mắt, tuy im hơi lạnh tiếng nhưng lại giống như một âm hồn bóng đêm, lộ ra hàn ý trong suốt khiến người ta kinh hãi lo sợ.
Tiếng động trong phòng kinh động đến Tú Tú, nàng vừa mở mắt ra liền nhìn thấy có người muốn bóp cổ mình, cuống quýt đá một đá, khiến cho nam tử không hề đề phòng ăn một đạp, kêu đau một tiếng.
Tú Tú đã kêu lên: “Người đâu a, có thích khách a, có thích khách.”
Tiếng kêu kinh động thái giám và hạ nhân Vương phủ gác đêm bên ngoài, còn cả thủ vệ, rất nhiều người vội vàng chạy tới…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.