Chương 49: Bạch Liên hoa, Lục trà nữ (3)
Ngô Tiếu Tiếu
26/10/2015
Lúc này trong Tứ Phương Quán vô cùng náo
nhiệt, lấy Giang đại tiểu thư làm trung tâm, phụ thân Giang Tập Nguyệt
chính là trọng thần trưởng quản bộ binh, phụ thân Lam Tiểu Lăng là Lam
đại tướng quân, quản lý binh quyền trong kinh sư, là nơi dự trữ binh
lính của Đại Tuyên, tùy thời làm hậu phương cho quân, cho nên thân phận
cũng tôn quý.
Sở dĩ có chuyện như hôm nay chính là vì Lam Tiểu Lăng nhìn không quen bộ dáng cao cao tại thượng của Giang Tập Nguyệt. Lúc nào cũng tỏ ra mình là tài nữ vô song mọi người đều vây quanh mình, đám nam nhân còn khắp nơi nói Giang Tập Nguyệt thế này thế nọ, có một lần Giang Tập Nguyệt đã châm chọc nói Lam Tiểu Lăng là một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không thể nhịn Lam Tiểu Lăng mới tức giận mắng Giang Tập Nguyệt giả dối thanh cao, cho nên mới có trận tỷ thí hôm nay.
Sở Dật Lâm cùng Vân Nhiễm đi vào Tứ Phương quán khiến mọi người dời lực chú ý sang người bọn họ.
Định vương là thân vương lại trưởng quản vệ quân Lương Thành ai dám cuồng vọng trước mặt hắn.
Đối với việc Sở Dật Lâm theo sát bên người Vân Nhiễm có không ít danh môn khuê tú ghen tị vận khí của nàng thật tốt. Vừa bị Yến quận vương từ hôn đã được Định vương nhìn trúng.
Vân Nhiễm cũng làm ngơ bỏ qua những lời nghị luận. Đột nhiên một đạo âm thanh trong trẻo vang lên, khiến cho mọi người im lặng: “Quận chúa Trường Bình sợ rằng không biết quy củ của nơi này? Lão Tiêu, mời ngươi nói cho quận chúa về quy củ của Tứ Phương Quán đi.”
Giang Tập Nguyệt mặc một thân nguyệt nha phượng vĩ, áo khoác ngắn tay, màu sắc làm nổi bật lên da thịt như ngọc, mi thanh, quỳnh mũi, môi anh đào, khuôn mặt tinh tế động lòng người, chẳng qua ngạo khí quá lớn khiến nàng kiêu căng hống hách. Tuy rằng không phải là nữ nhi hoàng tộc được chiều chuộng, nhưng ngạo khí cũng không thua kém nửa phần, Vẫn Nhiễm thấy ngạo khí trên người nữ nhân này còn cao hơn cả công chúa An Nhạc.
Giang Tập Nguyệt vừa dút lời, mọi người trong Tứ Phương Quán đền nhìn về phía Vân Nhiễm, Vân Nhiễm quả thật không biết quy củ của Tứ Phương Quán, ba năm trước nàng rời kinh, nơi này còn chưa có mở cửa.
Định vương ánh mắt sắc bén lệ khí bắn thẳng về phía Giang Tập Nguyệt, nàng ta cũng thẳng tắp nhìn Định vương, không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng không có nửa điểm sợ hãi.
Lúc này lão Tiêu người phụ trách Tứ Phương Quán dẫn hai hạ nhân đi tới: “Thảo dân gặp qua Định vương điện hạ.”
Sở Dật Lâm gật đầu một cái, nhìn vế phía lão Tiêu: “Quận chúa là khách của bổn vương, Tiêu lão có cần ngay cả bổn vương cũng cần kiểm tra.”
Lão tiêu nhìn Định vương rồi lại nhìn Giang đại tiểu thư vẻ mặt lạnh lùng không chịu thỏa hiệp, thản nhiên mở miệng: “Lão Tiêu, nếu hôm nay nhân nhượng thỏa hiệp, xem ra Tứ Phương Quán cũng không cần mở cửa, tránh làm ô nhục văn nhân nhã nhặn.”
Giang Tập Nguyệt vừa dứt lời, một đạo âm thanh khác đã vang lên: “Giang Tập Nguyệt đừng tự mèo khen mèo dài đuổi, bộ dạng như kiểu khắp thiên hạ mọi người đều thua kém ngươi, thật là nực cười.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn lại thấy một nữ tử cao gầy, ngũ quan rõ ràng, mặt mày sáng sủa, cả người tỏa ra tư thế hiên ngang oai hùng, vừa nhìn đã biết nàng ta là người luyện võ, giơ tay nhấc chân đều hào sảng, nử tử này là ai? Sở Dật Lâm nhìn ra nghi vấn của Vân Nhiễm liền thấp giọng nói: “Đây là tiểu thư Lam gia, Lam Tiểu Lăng.”
Vân Nhiễm thấy người này thật không tệ, nhưng có người lại không cho là như vậy, Giang Tập Nguyệt trào phúng lên tiếng: “Chúc mừng Lam đại tiểu thư đã phát hiện ra sự thật.”
Nàng ta nói xong bên người liền có người phụ họa: “Giang tỷ tỷ thật thẳng thắn, tốt xấu gì cũng giữ lại chút thể diện cho Lam tiểu thư.”
“Nhược Hàm muội muội nói có lý, là ta quá thẳng thắn, chính là con người ta chính trực, không thích vòng vo, nói chuyện thật dễ đả thương người.”
Giang Tập Nguyệt nói chuyện, mang theo một cỗ ngạo khí, cùng nữ tử xinh xắn lanh lợi bên cạnh cười cười.
Vân Nhiễm phát hiện nữ tử xinh xắn kia có chút giống thái hậu đương triều, xem ra nàng ta là người nhà mẹ đẻ thái hậu, tiểu thư Mai gia.
Ngoại trừ Mai gia tiểu thư, Vân Nhiễm còn thấy biể muội mình Triệu Thanh Nghiên, các nàng đúng một nhóm dung mạo mỹ lệ, tài văn chương bức người, khó trách một đám mắt đều cao hơn đầu, khinh thường người khác.
Triệu Thanh Nghiên nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt khinh miệt, cái gì cũng không biết còn xông vào Tứ Phương Quán, rõ ràng là không tự lượng sức mình, tự mình rước lấy nhục.
Vân Nhiễm kéo kéo khóe miệng, xem ra những người này đều rất hiểu thân thể này, không học vấn, không nghề nghiệp, cầm kỳ thư họa món nào cũng không tinh, trời sinh tính tinh còn kiêu ngạo, nhưng Vân Nhiễm không phải nàng ta, tốt xấu gì cũng là quân y, ở trường cũng học rất nhiều thứ này nọ, không thể nói rằng là tinh thông, nhưng bồi các nàng chơi một chút thì không vấn đề gì, dám khinh thường nàng, nàng sẽ khiến họ ngã không dậy nổi.
Bên kia Lam Tiểu Lăng căm tức hướng tới Giang Tập Nguyệt quát: “Giang Tập Nguyệt, ngươi cũng không sợ lưỡi bị ngắn sao, suốt ngày đả kích người khác, không đả kích người ngươi sẽ chết sao, còn bày đặt ra vẻ đệ nhất tài nữ Lương Thành, ngươi cho rằng mọi người đều bị mù sao, không ốm mà rên rỉ vài câu thơ, làm như mình trong sáng thánh thiện vô song, ta khinh.”
Khuôn mặt cao ngạo của Giang Tập Nguyệt có chút u ám nhưng vẫn thản nhiên mở miệng: “Đây là tu dưỡng của Lam tiểu thư sao?”
Nàng cười lạnh hai tiếng nhìn về phía lão Tiêu: “Lão Tiêu, còn không bắt đầu, ngươi quên ta và Lam tiểu thư sắp bắt đầu tỷ thí sao?”
Lão Tiêu ngẩng đầu nhìn Định vương, vẻ mặt khó xử, quận chúa là do Định vương dẫn tới, nếu hắn làm khó nàng, không phải là làm khó Định vương sao, bọn họ cũng không muốn đắc tội người này.
“Vương gia, người xem nên làm sao?”
Sở Dật Lam nâng mắt lạnh lùng nhìn Giang Tập Nguyệt cách đó không xa.
Giang Tập Nguyệt cũng không chút yếu thế nhìn lại, bốn phía đều im lặng, không ai dám cử động, chỉ một tiếng động cũng có khả năng chọc phiền toái.
Vân Nhiễm nhìn trong mắt Giang Tập Nguyệt lóe qua tức giận, nhưng nhìn về phía Định vương lại mang theo đau dơn, chả lẽ nàng ta thích Sở Dật Lâm cho nên mới làm khó mình.
Nháy mắt Vân Nhiễm liền hiểu ra tất cả, hóa ra chân tướng là như vậy. Nhưng mà cho dù nàng ta thích điện vương cũng không nên làm khó nàng, nàng cũng không phải chỉ biết ngồi không chờ chết. Giang đại tiểu thư, đệ nhất tài nữ Lương thành, nếu hôm nay bị người khác đánh bại, ta xem ngươi còn cao ngạo được không. Vân Nhiễm vân đạm phong khinh liếc mắt nhìn mọi người còn thấy có Đường Tử Khiên và Tần Dục Thành.
Vân Nhiễm lên tiếng: “Không biết Tứ Phương Quán có quy củ gì, có thể nói cho ta biết được không.”
Người nào lại không nhìn ra Định vương có ý che chở cho quận chúa Trương Bình, không ai h.q dám lên tiếng.
Đường Tử Khiên chỉ sợ thiên hạ không loạn sang sảng mở miệng: “Quận chúa Trường Bình, là như thế này, Tứ Thư Quán có một quy định bất thành văn, mặc kệ là ai muốn tiến vào phải tự làm hai câu thơ, không giới hạn đề tài, do chính mình làm là được.”
Đường Tử Khiên cười như không cười nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa có muốn ta giúp không?”
Nàng nâng tay lên tao nhã nói: “Hóa ra là như vậy, không phải chỉ là làm thơ thôi sao, ta còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng khiến cho mọi người giương cung bạt kiếm giống như đại họa sắp xảy ra.”
Nhìn nàng bình tĩnh thong dong như không thèm để ý, khiến mọi người kinh ngạc, quận chúa nói vậy là có ý gì, không lẽ nàng có thể làm thơ sao, không nghe qua nàng biết làm.
Một số người còn cho rằng nàng đang giả vờ bình tĩnh, nhất định là như vậy, cho tới bây giờ không có nghe qua nàng biết làm thơ.
Định vương bên cạnh lên tiếng: “Trường Bình, có ta ở đây.”
Hắn cũng nhận định là Vân Nhiễm không biết làm thơ, cũng có chút tiếc nuối, tuy nói là cưới vợ phải cưới người hiền, nhưng có thêm khả năng văn chương thơ phú càng làm cho người ta thêm yêu thích. Nhưng hắn đã quyết định muốn cưới Trường Bình, sẽ không cho phép người khác có cơ hội sỉ nhục nàng.
Vân Nhiễm lại bày ra bộ dáng không thèm để ý, nhìn lão Tiêu “Chuẩn bị giấy mang đến, không phải là muốn xem ta viết thơ sao, đừng nói là hai khổ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Lời nói phóng đãng đến cực điểm làm mọi người kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đến Giang đại tiểu thư cũng khong dám muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, h.q làm thơ chủ yếu là phải dựa vào linh cảm?
Cái này mọi người đều cho rằng nàng nói khoác, nào có ai có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lão Tiêu đã sớm chuẩn bị giấy mực, Sở Dật Lâm muốn ngăn cản đã không có biện pháp, trong lòng có chút căm phẫn, lúc trước còn thấy Vân Nhiễm biết tiến lùi thỏa đáng, sao giờ lại manh động thất thố, nàng cái gì cũng không biết, còn dám kêu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tất cả mọi người đều chú ý động tĩnh bên này, đa phần đều chờ xem kịch vui, ai chẳng biết vị quận chúa này căn bản không tài, không đức, chưa ai thấy nàng làm qua thơ từ ca phú, cũng không ai nghe thấy nàng đánh đàn vẽ tranh. Cho nên hôm nay nàng là nói khoác đi, hoặc là nàng từng bồi người khác làm thơ, nhưng trước mắt có nhiều người như vậy, nếu sao chép thật dễ bị phát hiện.
Vân Nhiễm đi qua Định vương theo sát nàng, tính lúc nàng gặp khó khăn sẽ ra tay giúp, nàng là Định vương phi của hắn, sao có thể để nàng mất mặt trước mặt mọi người.
Vân Nhiễm dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Định vương, nàng còn đang tính xem nên viết thơ gì, nói thật người hiện đại không thích thơ ca, từ cổ chí kim có biết bao danh nhân thơ cỏ, từ nhỏ đến lớn cũng không biết đã phải học bao nhiêu bài thơ, tùy tiện nhặt ra cũng đã nhiều không đếm hết, ngu gì nàng phải tự viết, nghĩ thế khóe môi nở nụ cười, tự tin viết xuống, Định vương đầu tiên là nhíu mi sau đó là kinh ngạc, điều này sao có thể? Chưa từng nghe qua Trường Bình biết thơ ca từ phú, sao giờ hạ bút đã thành thơ. Định vương tự suy ngẫm sau đó cho rằng ba năm ở Phượng Thai Huyền nàng có kỳ ngộ gặp đươc thế ngoại cao nhân chỉ điểm cho nên mới có thể thông minh như vậy.
Nghĩ thế hắn càng hưng phấn hơn, càng muốn cưới được nàng, có tài nữ như vậy, gia thế lại tốt xứng làm Định vương phi, hắn chỉ cần nắm được tâm của nàng la tốt rồi.
Tứ Phương Quán lặng ngắt như tờ, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, tư thái tao nhã, thần thái đạm mạc lấy làm ngạc nhiên không thôi, chẳng lẽ quận chúa thực sự là tài nữ.
Không ít người tỏ ra hưng phấn, cách đó không xa Giang Tập Nguyệt lại nhíu mi nhìn chằm chằm Định vương, khẽ cắn môi, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Bên cạnh Giang Tập Nguyệt còn có người nhỏ giọng nói thầm: “Các ngươi xem, bộ dáng quận chúa viết thật sự có phong cách quý phái, mạnh mẽ như rồng, thẳng như tùng bách, nhất cử nhất động đều có phong phạm. Có người lại nói: “Ngươi khi nào thì nghe qua nàng ta thích thơ ca, từ phú, nàng chỉ biết kiêu căng ngạo mạn thôi.”
Nói chuyện là tiểu thư Mai gia, Mai Nhược Hàm vốn xinh xẵn lanh lợi, ngũ quan tú lệ, nhưng lời nói lại lộ ra điêu ngoa, nàng là cháu gái thái hậu, cho tới giờ đều kiêu căng tàn nhẫn, ai dám trêu chọc nàng, ho nên không ai dám phản bác.
Một bên Triệu Thanh Nghiên mím môi cười khẽ, khẽ nhéo eo Mai Nhược Hàm: “Mọi người đều là bạn, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì.”
Mai Nhược Hàm cũng cười né tránh: “Tỷ Tỷ tốt, tha cho ta đi, lần sau ta không dám.”
Bên này vui đùa, Nam Tiểu Lăng lại lo lắng nhìn quận chúa Trường Bình, không biết nàng có thật sự làm được không.
Ngồi cạnh Nam Tiểu Lăng là một nữ tử nhu mỳ xinh đẹp, trên mặt cũng lo lắng nhìn Tiểu Lăng quan tâm hỏi: “Quận chúa biết làm thơ sao, nếu nàng chép của người khác có thể sẽ gặp phiền phức, bọn người Giang Tập Nguyệt nhất định không bỏ qua cho nàng, nàng sẽ bị châm chọc, công kích.”
Nam Tiểu Lăng hừ lạnh: “Ngươi có biết vì sao Giang Tập Nguyệt muốn làm khó quận chúa không.”
Nữ tử xinh đẹp lắc đầu: “Không biết, nữ nhân này luôn tự cho mình là thanh cao siêu phàm h.q không để người khác vào mắt, không ngờ hôm nay lại muốn tim quận chúa gây phiền phức.”
Nam Tiểu Lăng khẽ cười lời nói châm chọc: “Nàng ta là ghen tỵ, chẳng lẽ ngươi không biết, vị Giang tiểu thư này thích Định vương điện hạ, mà Định vương lại cùng quận chúa đi dạo phố, nàng ta sao có thể chịu được, cho nên mới tìm quận chúa gây chuyện.”
“Lại có chuyện như vậy sao.”
Nam Tiểu Lăng vừa dứt lời nữ tử áo hồng kinh ngạc, ánh mắt liếc về phía quận chúa cùng Định vương, xem ra Định vương thật đúng là có ý với quận chúa.
Bốn Phía mọi người không ngừng bàn tán, Vân Nhiễm cũng đã tùy tay viết ba khổ thơ, hạ bút nhìn lão Tiêu: “Lão Tiêu, mời xem.”
Lão Tiêu bước đến thư án, nhìn thơ Vân Nhiễm viết, chưa biết nội dung thế nào, nhưng nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ hữu lực, có phong phạm, quả nhiên là thể dùng để viết thư pháp, lão Tiêu khen ngợi: “Thư pháp tốt.”
Sở dĩ có chuyện như hôm nay chính là vì Lam Tiểu Lăng nhìn không quen bộ dáng cao cao tại thượng của Giang Tập Nguyệt. Lúc nào cũng tỏ ra mình là tài nữ vô song mọi người đều vây quanh mình, đám nam nhân còn khắp nơi nói Giang Tập Nguyệt thế này thế nọ, có một lần Giang Tập Nguyệt đã châm chọc nói Lam Tiểu Lăng là một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không thể nhịn Lam Tiểu Lăng mới tức giận mắng Giang Tập Nguyệt giả dối thanh cao, cho nên mới có trận tỷ thí hôm nay.
Sở Dật Lâm cùng Vân Nhiễm đi vào Tứ Phương quán khiến mọi người dời lực chú ý sang người bọn họ.
Định vương là thân vương lại trưởng quản vệ quân Lương Thành ai dám cuồng vọng trước mặt hắn.
Đối với việc Sở Dật Lâm theo sát bên người Vân Nhiễm có không ít danh môn khuê tú ghen tị vận khí của nàng thật tốt. Vừa bị Yến quận vương từ hôn đã được Định vương nhìn trúng.
Vân Nhiễm cũng làm ngơ bỏ qua những lời nghị luận. Đột nhiên một đạo âm thanh trong trẻo vang lên, khiến cho mọi người im lặng: “Quận chúa Trường Bình sợ rằng không biết quy củ của nơi này? Lão Tiêu, mời ngươi nói cho quận chúa về quy củ của Tứ Phương Quán đi.”
Giang Tập Nguyệt mặc một thân nguyệt nha phượng vĩ, áo khoác ngắn tay, màu sắc làm nổi bật lên da thịt như ngọc, mi thanh, quỳnh mũi, môi anh đào, khuôn mặt tinh tế động lòng người, chẳng qua ngạo khí quá lớn khiến nàng kiêu căng hống hách. Tuy rằng không phải là nữ nhi hoàng tộc được chiều chuộng, nhưng ngạo khí cũng không thua kém nửa phần, Vẫn Nhiễm thấy ngạo khí trên người nữ nhân này còn cao hơn cả công chúa An Nhạc.
Giang Tập Nguyệt vừa dút lời, mọi người trong Tứ Phương Quán đền nhìn về phía Vân Nhiễm, Vân Nhiễm quả thật không biết quy củ của Tứ Phương Quán, ba năm trước nàng rời kinh, nơi này còn chưa có mở cửa.
Định vương ánh mắt sắc bén lệ khí bắn thẳng về phía Giang Tập Nguyệt, nàng ta cũng thẳng tắp nhìn Định vương, không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng không có nửa điểm sợ hãi.
Lúc này lão Tiêu người phụ trách Tứ Phương Quán dẫn hai hạ nhân đi tới: “Thảo dân gặp qua Định vương điện hạ.”
Sở Dật Lâm gật đầu một cái, nhìn vế phía lão Tiêu: “Quận chúa là khách của bổn vương, Tiêu lão có cần ngay cả bổn vương cũng cần kiểm tra.”
Lão tiêu nhìn Định vương rồi lại nhìn Giang đại tiểu thư vẻ mặt lạnh lùng không chịu thỏa hiệp, thản nhiên mở miệng: “Lão Tiêu, nếu hôm nay nhân nhượng thỏa hiệp, xem ra Tứ Phương Quán cũng không cần mở cửa, tránh làm ô nhục văn nhân nhã nhặn.”
Giang Tập Nguyệt vừa dứt lời, một đạo âm thanh khác đã vang lên: “Giang Tập Nguyệt đừng tự mèo khen mèo dài đuổi, bộ dạng như kiểu khắp thiên hạ mọi người đều thua kém ngươi, thật là nực cười.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn lại thấy một nữ tử cao gầy, ngũ quan rõ ràng, mặt mày sáng sủa, cả người tỏa ra tư thế hiên ngang oai hùng, vừa nhìn đã biết nàng ta là người luyện võ, giơ tay nhấc chân đều hào sảng, nử tử này là ai? Sở Dật Lâm nhìn ra nghi vấn của Vân Nhiễm liền thấp giọng nói: “Đây là tiểu thư Lam gia, Lam Tiểu Lăng.”
Vân Nhiễm thấy người này thật không tệ, nhưng có người lại không cho là như vậy, Giang Tập Nguyệt trào phúng lên tiếng: “Chúc mừng Lam đại tiểu thư đã phát hiện ra sự thật.”
Nàng ta nói xong bên người liền có người phụ họa: “Giang tỷ tỷ thật thẳng thắn, tốt xấu gì cũng giữ lại chút thể diện cho Lam tiểu thư.”
“Nhược Hàm muội muội nói có lý, là ta quá thẳng thắn, chính là con người ta chính trực, không thích vòng vo, nói chuyện thật dễ đả thương người.”
Giang Tập Nguyệt nói chuyện, mang theo một cỗ ngạo khí, cùng nữ tử xinh xắn lanh lợi bên cạnh cười cười.
Vân Nhiễm phát hiện nữ tử xinh xắn kia có chút giống thái hậu đương triều, xem ra nàng ta là người nhà mẹ đẻ thái hậu, tiểu thư Mai gia.
Ngoại trừ Mai gia tiểu thư, Vân Nhiễm còn thấy biể muội mình Triệu Thanh Nghiên, các nàng đúng một nhóm dung mạo mỹ lệ, tài văn chương bức người, khó trách một đám mắt đều cao hơn đầu, khinh thường người khác.
Triệu Thanh Nghiên nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt khinh miệt, cái gì cũng không biết còn xông vào Tứ Phương Quán, rõ ràng là không tự lượng sức mình, tự mình rước lấy nhục.
Vân Nhiễm kéo kéo khóe miệng, xem ra những người này đều rất hiểu thân thể này, không học vấn, không nghề nghiệp, cầm kỳ thư họa món nào cũng không tinh, trời sinh tính tinh còn kiêu ngạo, nhưng Vân Nhiễm không phải nàng ta, tốt xấu gì cũng là quân y, ở trường cũng học rất nhiều thứ này nọ, không thể nói rằng là tinh thông, nhưng bồi các nàng chơi một chút thì không vấn đề gì, dám khinh thường nàng, nàng sẽ khiến họ ngã không dậy nổi.
Bên kia Lam Tiểu Lăng căm tức hướng tới Giang Tập Nguyệt quát: “Giang Tập Nguyệt, ngươi cũng không sợ lưỡi bị ngắn sao, suốt ngày đả kích người khác, không đả kích người ngươi sẽ chết sao, còn bày đặt ra vẻ đệ nhất tài nữ Lương Thành, ngươi cho rằng mọi người đều bị mù sao, không ốm mà rên rỉ vài câu thơ, làm như mình trong sáng thánh thiện vô song, ta khinh.”
Khuôn mặt cao ngạo của Giang Tập Nguyệt có chút u ám nhưng vẫn thản nhiên mở miệng: “Đây là tu dưỡng của Lam tiểu thư sao?”
Nàng cười lạnh hai tiếng nhìn về phía lão Tiêu: “Lão Tiêu, còn không bắt đầu, ngươi quên ta và Lam tiểu thư sắp bắt đầu tỷ thí sao?”
Lão Tiêu ngẩng đầu nhìn Định vương, vẻ mặt khó xử, quận chúa là do Định vương dẫn tới, nếu hắn làm khó nàng, không phải là làm khó Định vương sao, bọn họ cũng không muốn đắc tội người này.
“Vương gia, người xem nên làm sao?”
Sở Dật Lam nâng mắt lạnh lùng nhìn Giang Tập Nguyệt cách đó không xa.
Giang Tập Nguyệt cũng không chút yếu thế nhìn lại, bốn phía đều im lặng, không ai dám cử động, chỉ một tiếng động cũng có khả năng chọc phiền toái.
Vân Nhiễm nhìn trong mắt Giang Tập Nguyệt lóe qua tức giận, nhưng nhìn về phía Định vương lại mang theo đau dơn, chả lẽ nàng ta thích Sở Dật Lâm cho nên mới làm khó mình.
Nháy mắt Vân Nhiễm liền hiểu ra tất cả, hóa ra chân tướng là như vậy. Nhưng mà cho dù nàng ta thích điện vương cũng không nên làm khó nàng, nàng cũng không phải chỉ biết ngồi không chờ chết. Giang đại tiểu thư, đệ nhất tài nữ Lương thành, nếu hôm nay bị người khác đánh bại, ta xem ngươi còn cao ngạo được không. Vân Nhiễm vân đạm phong khinh liếc mắt nhìn mọi người còn thấy có Đường Tử Khiên và Tần Dục Thành.
Vân Nhiễm lên tiếng: “Không biết Tứ Phương Quán có quy củ gì, có thể nói cho ta biết được không.”
Người nào lại không nhìn ra Định vương có ý che chở cho quận chúa Trương Bình, không ai h.q dám lên tiếng.
Đường Tử Khiên chỉ sợ thiên hạ không loạn sang sảng mở miệng: “Quận chúa Trường Bình, là như thế này, Tứ Thư Quán có một quy định bất thành văn, mặc kệ là ai muốn tiến vào phải tự làm hai câu thơ, không giới hạn đề tài, do chính mình làm là được.”
Đường Tử Khiên cười như không cười nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa có muốn ta giúp không?”
Nàng nâng tay lên tao nhã nói: “Hóa ra là như vậy, không phải chỉ là làm thơ thôi sao, ta còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng khiến cho mọi người giương cung bạt kiếm giống như đại họa sắp xảy ra.”
Nhìn nàng bình tĩnh thong dong như không thèm để ý, khiến mọi người kinh ngạc, quận chúa nói vậy là có ý gì, không lẽ nàng có thể làm thơ sao, không nghe qua nàng biết làm.
Một số người còn cho rằng nàng đang giả vờ bình tĩnh, nhất định là như vậy, cho tới bây giờ không có nghe qua nàng biết làm thơ.
Định vương bên cạnh lên tiếng: “Trường Bình, có ta ở đây.”
Hắn cũng nhận định là Vân Nhiễm không biết làm thơ, cũng có chút tiếc nuối, tuy nói là cưới vợ phải cưới người hiền, nhưng có thêm khả năng văn chương thơ phú càng làm cho người ta thêm yêu thích. Nhưng hắn đã quyết định muốn cưới Trường Bình, sẽ không cho phép người khác có cơ hội sỉ nhục nàng.
Vân Nhiễm lại bày ra bộ dáng không thèm để ý, nhìn lão Tiêu “Chuẩn bị giấy mang đến, không phải là muốn xem ta viết thơ sao, đừng nói là hai khổ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Lời nói phóng đãng đến cực điểm làm mọi người kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đến Giang đại tiểu thư cũng khong dám muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, h.q làm thơ chủ yếu là phải dựa vào linh cảm?
Cái này mọi người đều cho rằng nàng nói khoác, nào có ai có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lão Tiêu đã sớm chuẩn bị giấy mực, Sở Dật Lâm muốn ngăn cản đã không có biện pháp, trong lòng có chút căm phẫn, lúc trước còn thấy Vân Nhiễm biết tiến lùi thỏa đáng, sao giờ lại manh động thất thố, nàng cái gì cũng không biết, còn dám kêu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tất cả mọi người đều chú ý động tĩnh bên này, đa phần đều chờ xem kịch vui, ai chẳng biết vị quận chúa này căn bản không tài, không đức, chưa ai thấy nàng làm qua thơ từ ca phú, cũng không ai nghe thấy nàng đánh đàn vẽ tranh. Cho nên hôm nay nàng là nói khoác đi, hoặc là nàng từng bồi người khác làm thơ, nhưng trước mắt có nhiều người như vậy, nếu sao chép thật dễ bị phát hiện.
Vân Nhiễm đi qua Định vương theo sát nàng, tính lúc nàng gặp khó khăn sẽ ra tay giúp, nàng là Định vương phi của hắn, sao có thể để nàng mất mặt trước mặt mọi người.
Vân Nhiễm dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Định vương, nàng còn đang tính xem nên viết thơ gì, nói thật người hiện đại không thích thơ ca, từ cổ chí kim có biết bao danh nhân thơ cỏ, từ nhỏ đến lớn cũng không biết đã phải học bao nhiêu bài thơ, tùy tiện nhặt ra cũng đã nhiều không đếm hết, ngu gì nàng phải tự viết, nghĩ thế khóe môi nở nụ cười, tự tin viết xuống, Định vương đầu tiên là nhíu mi sau đó là kinh ngạc, điều này sao có thể? Chưa từng nghe qua Trường Bình biết thơ ca từ phú, sao giờ hạ bút đã thành thơ. Định vương tự suy ngẫm sau đó cho rằng ba năm ở Phượng Thai Huyền nàng có kỳ ngộ gặp đươc thế ngoại cao nhân chỉ điểm cho nên mới có thể thông minh như vậy.
Nghĩ thế hắn càng hưng phấn hơn, càng muốn cưới được nàng, có tài nữ như vậy, gia thế lại tốt xứng làm Định vương phi, hắn chỉ cần nắm được tâm của nàng la tốt rồi.
Tứ Phương Quán lặng ngắt như tờ, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, tư thái tao nhã, thần thái đạm mạc lấy làm ngạc nhiên không thôi, chẳng lẽ quận chúa thực sự là tài nữ.
Không ít người tỏ ra hưng phấn, cách đó không xa Giang Tập Nguyệt lại nhíu mi nhìn chằm chằm Định vương, khẽ cắn môi, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Bên cạnh Giang Tập Nguyệt còn có người nhỏ giọng nói thầm: “Các ngươi xem, bộ dáng quận chúa viết thật sự có phong cách quý phái, mạnh mẽ như rồng, thẳng như tùng bách, nhất cử nhất động đều có phong phạm. Có người lại nói: “Ngươi khi nào thì nghe qua nàng ta thích thơ ca, từ phú, nàng chỉ biết kiêu căng ngạo mạn thôi.”
Nói chuyện là tiểu thư Mai gia, Mai Nhược Hàm vốn xinh xẵn lanh lợi, ngũ quan tú lệ, nhưng lời nói lại lộ ra điêu ngoa, nàng là cháu gái thái hậu, cho tới giờ đều kiêu căng tàn nhẫn, ai dám trêu chọc nàng, ho nên không ai dám phản bác.
Một bên Triệu Thanh Nghiên mím môi cười khẽ, khẽ nhéo eo Mai Nhược Hàm: “Mọi người đều là bạn, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì.”
Mai Nhược Hàm cũng cười né tránh: “Tỷ Tỷ tốt, tha cho ta đi, lần sau ta không dám.”
Bên này vui đùa, Nam Tiểu Lăng lại lo lắng nhìn quận chúa Trường Bình, không biết nàng có thật sự làm được không.
Ngồi cạnh Nam Tiểu Lăng là một nữ tử nhu mỳ xinh đẹp, trên mặt cũng lo lắng nhìn Tiểu Lăng quan tâm hỏi: “Quận chúa biết làm thơ sao, nếu nàng chép của người khác có thể sẽ gặp phiền phức, bọn người Giang Tập Nguyệt nhất định không bỏ qua cho nàng, nàng sẽ bị châm chọc, công kích.”
Nam Tiểu Lăng hừ lạnh: “Ngươi có biết vì sao Giang Tập Nguyệt muốn làm khó quận chúa không.”
Nữ tử xinh đẹp lắc đầu: “Không biết, nữ nhân này luôn tự cho mình là thanh cao siêu phàm h.q không để người khác vào mắt, không ngờ hôm nay lại muốn tim quận chúa gây phiền phức.”
Nam Tiểu Lăng khẽ cười lời nói châm chọc: “Nàng ta là ghen tỵ, chẳng lẽ ngươi không biết, vị Giang tiểu thư này thích Định vương điện hạ, mà Định vương lại cùng quận chúa đi dạo phố, nàng ta sao có thể chịu được, cho nên mới tìm quận chúa gây chuyện.”
“Lại có chuyện như vậy sao.”
Nam Tiểu Lăng vừa dứt lời nữ tử áo hồng kinh ngạc, ánh mắt liếc về phía quận chúa cùng Định vương, xem ra Định vương thật đúng là có ý với quận chúa.
Bốn Phía mọi người không ngừng bàn tán, Vân Nhiễm cũng đã tùy tay viết ba khổ thơ, hạ bút nhìn lão Tiêu: “Lão Tiêu, mời xem.”
Lão Tiêu bước đến thư án, nhìn thơ Vân Nhiễm viết, chưa biết nội dung thế nào, nhưng nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ hữu lực, có phong phạm, quả nhiên là thể dùng để viết thư pháp, lão Tiêu khen ngợi: “Thư pháp tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.