Chương 179: Cung Hình.
Ngô Tiếu Tiếu
15/04/2016
Hoàng cung Đông Viêm, mái ngói hình trăng
khuyết, như cung điện nằm trong mây, hành lang dài thấp thoáng bóng trúc xanh, hoa cỏ đua nhau, là nơi huy hoàng hoa lệ.
Trong cung cứ ba bước gặp một đội lính canh, năm binh một tướng, phòng thủ cực nghiêm ngặt.
Mọi người vào cung đều phải kiểm tra.
Đi đầu là hai người rất xuất chúng, một người mặc áo xanh thắt lưng ngọc bích, dáng vẻ thong dong, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, liên hương, thoang thoảng mùi thanh trúc.
Bên cạnh hắn là một nam thanh niên tuấn dật như trăng, không nhiễm bụi trần, mặt mày cao quý, mỗi cái nhăn mày đều độ vẻ xinh đẹp.
Một người là Vĩnh vương Đông Viêm Cơ Tinh Hà, người còn lại là Vân Nhiễm dịch dung, thân phận Lãm Nguyệt công tử.
Hai người im lặng đi vào hoàng cung.”
“Cơ Tinh Hà, chỉ sợ đây không phải trò của ngươi?”
Vân Nhiễm nhìn binh lính đang đứng canh gác, trêu chọc Cơ Tinh Hà.
Không cần nghĩ nàng cũng biết, đây là tác phẩm của Cơ Kình thiên, người này chẳng những nắm giữ triều đình Đông Viêm, ngay cả hoàng cung Đông Viêm cũng cầm chặt, Cơ Tinh Hà có cách xoay người sao?
Vân Nhiễm tiến lại gần Cơ Tinh Hà: “Kẻ này bừng bừng dã tâm như vậy, ngươi còn dễ dàng tha thứ cho hắn, có điều bây giờ ta quan tâm hắn nắm giữ Đông Viêm trong tay, ngươi làm thế nào để đảo ngược tình thế.”
Cơ Tinh Hà nhướng mày, ánh mắt sâu như biển, khóe môi cười rộ, dạt dào mùi thanh trúc.
Hắn đạm mạc: “Chỉ cần ngươi cứu sống phụ vương, ta có thời gian để đánh tan tầng tầng phòng thủ của hắn.”
“Được, chỉ mong chúng ta hợp tác thuận lợi.”
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo, hai người đi vào trong, cuối cùng cũng tới gần cung điện của hoàng thượng, một nhóm binh lính chặn đường bọn họ.
“Ai?”
Vài tên lính cầm trường thương, ngăn cản đường đi của Vĩnh vương cùng Vân Nhiễm.
Đến khi nhìn rõ người tới là Vĩnh vương, binh tướng cầm đầu lạnh lùng lên tiếng: “Hóa ra là Vĩnh vương điện hạ, không biết người vào cung có chuyện gì.”
“Cút ngay.” Cơ Tinh Hà trầm mặt quát lạnh.
Hắn là Vĩnh vương điện hạ, khi nào thì tới lượt binh lính khoa chân múa tay.
Nhưng tên này rõ ràng không để hắn vào mắt, ngạo mạn lên tiếng: “Vương gia, thuộc hạ phụng lệnh của thái tử, canh giữ cửa cung, không cho bất kỳ ai tùy tiện ra vào, tránh thương tổn hoàng thượng.”
Cơ Tinh Hà không nói lời vô nghĩa với những kẻ này, ra lệnh cho vài tên thuộc hạ phía sau: “Bắt những kẻ không biết trời cao đất dày này lại cho ta, đây là hoàng cung, không phải phủ thái tử.”
Hắn ra lệnh, thuộc hạ phía sau hành động, lắc mình vung kiếm lên đối đầu với thuộc hạ của Cơ Kình Thiên. Nhưng hai bên còn chưa giao tranh phía sau đã vang lên một tiếng quát lạnh: “Dừng tay, nháo cái gì, không biết hoàng thượng đang bị bệnh sao?”
Cơ Tinh Hà cùng Vân Nhiễm nâng mắt nhìn qua thấy Cơ Kình Thiên mặc cẩm y màu đen dẫn theo vài người đi tới. Vân Nhiễm vừa nhìn thấy hắn, đã nổi sát khí, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Vài tên thuộc hạ vừa chặn Cơ Tinh Hà cùng Vân Nhiễm cung kính hành lễ: “Gặp qua điện hạ.”
Cơ Kình Thiên không nhìn thuộc hạ mà nhìn Cơ Tinh Hà: “Vương đệ, không phải đệ không biết gần đây sức khỏe phụ vương không tốt, đệ gây sự làm gì?”
Khuôn mặt tuấn nhã Cơ Tinh Hà ẩn nụ cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia sáng phức tạp: “Hoàng huynh, đang tính giam lỏng phụ hoàng sao.”
Cơ Kinh Thiên biến sắc mặt: “Vương đệ nói linh tinh gì đó?”
“Ta nói bậy, thân là con trai phụ hoàng, đến gặp người còn không được, ngay cả đám nhãi nhép này cũng dám ngăn cản ta, chẳng lẽ không phải chủ ý của ngươi.”
“Bản cung chỉ bảo bọn họ ngăn cản người không liên quan, không có việc gì không cần làm phiền phụ hoàng nghỉ ngơi, để cho ông yên tĩnh.”
“Ai nói bổn vương quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi, bổn vương tìm danh y tới kiểm tra sức khỏe cho người. Phụ hoàng vẫn mơ màng miên man, bổn vương nghi ngờ có người động chân tay, nên đặc biệt tìm danh y vào cung, ta nghĩ rất nhanh có thể tra ra phụ hoàng bị làm sao?”
“Vương đệ, bổn vương biết đệ lo lắng cho phụ hoàng, bản cung cũng vậy, ta đã tìm không ít danh y vào cung, nhưng tất cả đều nói người không bị bệnh, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ không có chuyện gì.”
“Không có việc gì, ha ha.”
Cơ Tinh Hà khẽ cười, ánh mắt âm u lóe sáng: “Phụ hoàng không phải của mình thái tử huynh, người cũng là phụ hoàng của bổn vương. Thái tử huynh hiếu thảo, bổn vương cũng hiếu thảo, cho nên dẫn danh y vào cung kiểm tra cho hoàng thượng, hi vọng thái tử huynh không ngăn cản lòng thành của bổn vương.”
Cơ Kình Thiên quan sát Vân Nhiễm, ánh mắt chợt u ám, vương đệ cho cùng dứt giậu sao? Tìm một người trẻ tuổi như vậy tới chữa bệnh cho phụ hoàng, Cơ Kình Thiên ngạo mạn chỉ vào Vân Nhiễm.
“Đây là danh y theo lời ngươi sao.”
Hắn vừa dứt lời, vài vị đại thần đều bàn tán, ý nói Vĩnh vương sinh sự, người này trẻ tuổi như vậy, vừa nhìn đã biết là bất tài, sao có thể là danh ý.
Không khác kẻ lừa đảo là mấy, nhất định là điện hạ bị hắn lừa.
Cơ Tinh Hà không để ý tới hoàng huynh, cười u ám nếu như hắn nói cho hoàng huynh vị này là Lãm Nguyệt của Lãm Y Cốc, chỉ sợ thái độ của hắn sẽ khác bây giờ. Có điều nếu nói ra, chỉ sợ hắn sẽ không để mình gặp phụ vương.
Cơ Tinh Hà không nói ra thân phận của Vân Nhiễm, dĩ nhiên nàng cũng im lặng.
Giọng nàng hơi khàn khàn: “Vị này chính là thái tử Đông Viêm đi, tại hạ được gọi là thánh thủ, chỉ cần tại hạ ra tay, bệnh nào cũng chữa được. Bất kể là bệnh gì, chỉ cần ta liếc mắt nhìn, có thể tìm ra bệnh. Cho nên thái tử yến tâm, nếu hoàng thượng bị bệnh chỉ cần tại hạ ra tay, cam đoan sẽ khỏi.”
Vân Nhiễm rung đùi đắc ý, làm ra vẻ kẻ lừa đảo, lang băm giang hồ, vài viên quan sau lưng Cơ Kình Thiên lắc đầu thở dài.
Vĩnh vương thật sự hồ đồ, sao lại tìm một tên lừa đảo tới chữa bệnh cho điện hạ.
Ngày xưa hoàng thượng thương hắn nhiều như vậy, xem ra đã nhìn lầm.
Cơ Kình Thiên khinh thường nhìn tên này tự biên tự diễn, lại thản nhiên nhìn Cơ Tinh Hà: “Nếu vương đệ đã có lòng thành, vậy dẫn người vào kiểm tra cho phụ hoàng đi, nếu bản cung tiếp tục ngăn cản, chỉ sợ vương đệ oán trách bản cung không cho đệ tận hiếu.”
Nói xong, Cơ Kình Thiên nhìn vài tên thuộc hạ: “Tránh ra, để cho Vĩnh vương dẫn người vào.”
“Ân, thái tử điện hạ.”
Cơ Tinh Hà liếc nhìn Vân Nhiễm, hai người đi vào, Cơ Kình Thiên nói chuyện với vị đại thần: “Nếu vương đệ mời danh y tiến cung, chúng ta cũng đi xem y thuật cao siêu, nói không chừng vị thánh thủ này có thể điều tra ra bệnh của phụ hoàng.”
Vân Nhiễm mặc kệ đám người này châm chọc khiêu khích, đi theo sau Cơ Tinh Hà vào tẩm cung của hoàng thượng.
Bên trong một mảnh yên tĩnh, hai vị thái giám quỳ dưới đất hầu hạ không dám thở mạnh, ngoài ra còn có hai vị ngự y thay nhau kiểm tra cho hoàng thượng, không phát ra một tiếng động nào.
Hoàng đế Đông Viêm im lặng nằm ngủ trên giường phượng.
Lão hoàng đế vì hôn mê nhiều ngày, cả người gầy rộc, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, hơi thở mỏng manh, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng người này đã về cõi tiên.
Cơ Tinh Hà vừa trông thấy phụ hoàng đã đỏ mắt, nhanh chóng chạy tới trước giường, nghẹn ngào: “Phụ hoàng, con dẫn người về đây cứu ngài, ngài nhất định sẽ khỏe, không có chuyện gì.”
Cơ Kình Thiên khinh thường, ánh mắt lạnh lùng, căn bản không để lời hắn nói vào trong lòng, hắn tàn khốc lên tiếng: “Vương đệ, vẫn nhanh để cho danh y kiểm tra cho phụ hoàng đi, ngài cần nghỉ ngơi.”
Tuy rằng tên này nhìn qua hoàn toàn vô dụng, nhưng Cơ Kình Thiên thấy mình cách ngai vàng còn vài bước nhỏ, không dám sơ xuất.
Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh, tra nam, đây là bức cung, hại chết huynh đệ của mình giờ còn muốn hại cha mình. Tuy nói con đường ngai vàng đầy tàn nhẫn mưa máu, nhưng nàng còn chưa thấy ai vô sỉ sát huynh giết cha như hắn.
Hôm nay nàng sẽ phá trận này, khiến hắn trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế lướt qua.
Chỉ nghĩ đã thấy sung sướng.
Cơ Kình Thiên, bản cung sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vân Nhiễm nảy sinh ý nghĩ ác độc, lạnh mặt lướt qua Cơ Kình Thiên, hắn cảnh giác nhìn lại, tính cảnh giác của tên này không tệ.
Vĩnh vương đứng dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hắn nhướng mày quan sát.
Thái giám nhanh chóng bẩm báo: “Thái tử, Triệu tướng quân cùng đám người Bộc Dương hầu tiến cung, bọn họ nói Vinh vương mời được danh y, bọn họ muốn xem có thể tra ra được bệnh lạ của hoàng thượng.”
Đám triều thần đi theo thái tử đen mặt, Cơ Kinh Thiên lạnh lẽo nhìn vương đệ Cơ Tinh Hà.
Không ngờ vị đệ đệ này cũng thật nhanh tay, dẫn theo người vào cung, còn triệu tập đại thần tới đây.
Nhưng chỉ bằng tên lừa đảo này có thể tra ra bệnh của phụ hoàng sao, thật sự mơ mộng cuồng vọng.
Cơ Kình Thiên phất tay, thái giám nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh các vị đại thần tiến vào.
Những người này thuộc phe Vĩnh vương, cũng là phe hoàng thất, bởi vì bọn họ nhìn ta hoàng thượng thích Vĩnh vương điện hạ. Người này ôn hòa, khoan dung, nhân nghĩa, thích hợp làm hoàng đế, thái tử ngày càng cuồng bạo tàn nhẫn, giết huynh đệ, bây giờ hoàng thượng lại sinh bệnh lạ mê man bất tỉnh, ngự y cũng không tra ra được bệnh gì.”
Hiện tại thái tử nắm giữ triều chính Đông Viêm, nếu như hoàng thượng băng hà thái tử sẽ thế chỗ, giang sơn rơi vào tay thái tử tàn bạo bất nhân.
Cho nên phe hoàng thất rất nóng ruột, trước đó nhận được tin báo của Vĩnh vương, bọn họ lập tức tiến cung.
Phe hoàng gia vừa tới liền hành lễ với thái tử cùng Vĩnh vương.
“Gặp qua thái tử, Vĩnh vương điện hạ.”
Cơ Kình Thiên phất tay: “Triệu tướng quân, Bộc Dương hầu, Tả thượng thư đứng lên đi.”
Đợi mấy người này đứng đậy, Cơ Kình Thiên nhìn Cơ Tinh Hà: “Vương đệ, thời gian không còn sớm, mời vị thánh thủ này kiểm tra cho phụ hoàng đi.”
Cơ Tinh Hà gật đầu, Vân Nhiễm đi tới bên cạnh.
Đám người phe thái tử lộ lên vẻ cười cợt khinh thường.
Lúc này phe hoàng gia mới để ý tới thiếu niên tuấn tú bên cạnh Vĩnh vương, ngơ ngẩn đây là danh y.
Điện hạ muốn làm gì, cả đám ngây ngốc, biến sắc, có người nói thầm, không phải điện hạ tuyệt vọng hóa liều, mời một mỹ thiếu niên xinh đẹp đến khám bệnh, quá hồ nháo.
Giọng Cơ Tinh Hà ôn hòa: “Lãm Nguyệt, mời ngươi kiểm tra cho phụ hoàng ta.”
“Được.”
Vân Nhiễm đi tới trước giường, chậm rãi ngồi xuống ghế nhỏ, kéo tay hoàng đế Đông Viêm.
Phe thái tử cười lạnh, Lãm Nguyệt, ngay cả cái tên cũng ẻo lả có thể làm nên chuyện gì.
Bất quá có người nhíu mày, Lãm Nguyệt, tên này có chút quen thuộc.
Ai nhỉ, có người cố gắng suy nghĩ, sau đó sắc mặt có chút biến, nhanh chóng thì thầm với với bên cạnh: “Quỷ y Lãm Y Cốc tên là gì?”
“Lãm Nguyệt.”
“Không phải tên quái thai kia chứ.”
“Nghe nói Lãm Nguyệt công tử là thiếu niên mĩ mạo, chẳng lẽ là hắn.”
“Thật hay giả.”
Phe thái tử rối loạn nhìn Cơ Kình Thiên, mặt mày lãnh khốc nổi sóng ngầm, nhưng hắn tự an tủi, nghe nói tên kia rất quái thai, hiếm khi quan tâm tới người danh giá, nhất định là trùng tên.
Đúng vậy, bọn họ không cần dọa chính mình.
Phe thái tử khủng hoàng bất an, phe Triệu tướng quân lại kích động, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, lại nhìn Vĩnh vương.
“Điện hạ, có phải hắn là Lãm Nguyệt công tử của Lãm Y Cốc.”
Cơ Kình Thiên cùng đám người nhìn chằm chằm Vĩnh vương.
Cơ Tinh Hà quét mắt nhìn đám người phe thái tử đang kinh sợ.
Hắn nở nụ cười, khinh thường lơ đễnh.
Giọng hắn ôn hòa, đạm mạc: “Đúng vậy, là Lãm Nguyệt công tử của Lãm Y Cốc, bổn vương mất sức chín trâu hai hổ mới mời được người tới, cho nên hoàng huynh không cần lo lắng không tra ra được bệnh của phụ hoàng, ngài nhất định sẽ khỏe lại.”
Cơ Tinh Hà vừa dứt lời, phe hoàng gia lập tức thay đối thái độ cung kính với Vân Nhiễm, bọn họ đã sớm nghe người này cổ quái, được dân chúng yêu quý, bởi vì người nghèo tới đây chữa bệnh hắn không lấy tiền.
Không những thế, nước nào xảy ra thiên tai dịch bệnh vị này sẽ phái người tới giúp dân chúng, cho nên danh tiếng rất vang dội.
Không ngờ Vĩnh vương lại mời được người như vậy tới cửa, phe hoàng thất hưng phấn, xem ra hoàng thượng có hi vọng rồi.
Phe thái tử cẩn thận nhìn điện hạ, không ngờ Vĩnh vương lại có năng lực mời được Lãm Nguyệt công tử.
Đây chính là phiền phức, bọn họ bận rộn một hồi, cuối cùng lại vô ích.
Nhất là khi hoàng thượng tỉnh lại, biết cục diện bây giờ, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với thái tử.
Khuôn mặt lập thể kiên cường của Cơ Kình Thiên càng thêm cứng rắn, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm thiếu niên trước giường, trong lòng nhanh chóng hiện lên suy nghĩ, khóe môi nhếch lên, khẽ thả lỏng.
Lãm Nguyệt công tử, có chút thú vị, cho dù hắn y thuật cao siêu thì thế nào, người này vốn không có bệnh, cho dù hắn tìm cũng không ra, sợ cái gì.
Ha, ha, Cơ Kình Thiên cười lạnh hai tiếng, nghĩ tới chuyện của Vĩnh vương, bị đánh trọng thương, cuối cùng lại không chết, xem ra bên trong có dính dáng đến vị này, nhất định là hắn ra tay.
Hắn có nên nói cho vị công tử này biết, xen vào việc của người khác, mệnh rất ngắn.
Tronng mắt Cơ Kình Thiên lóe lên sát khi, liếc mắt nhìn vài vị triều thần, khiến bọn họ bình tĩnh lại.
Gấp cái gì, thấy thái tử trấn tĩnh, trong lòng bọn họ hiểu, thái tử nắm chắc, sẽ không để mặc cho người khác sắp đặt.
Cho nên Lãm Nguyệt công tử dù có lợi hại thì đã làm sao.
Phe thái tử bình tĩnh lại.
Trong tẩm cung, ai luồng sóng ngầm mãnh liệt giao tranh, tất cả đều nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Nàng không để ý tới đám người kia, lạnh nhạt kiểm tra bệnh cho hoàng đế Đông Viêm.
Mạch tượng bình thường, không trúng độc, không hạ cổ, không có dấu hiệu bất thường, sở dĩ hoàng đế Đông Viêm tiều tụy như vậy là vì tự nhiên hôn mê, ông không động, các chức năng trong cơ thể suy yếu, không ăn không uống tới người sắt cũng không chịu nổi.
Ông còn sống tới bây giờ là dựa vào tổ yến linh chi ngự y cho dùng, chờ tới khi sức lực cạn kiệt, cho dù có nhân sâm tổ yến cũng không dưỡng được thân thể, ông sẽ chết không cần nghi ngờ.
Vân Nhiễm buông tay ra, từ từ đứng dậy.
Đám người Cơ Tinh Hà nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
“Sao rồi? Hoàng thượng người.”
Vân Nhiễm nhướng mày, thản nhiên nói: “Người không bị bệnh.”
Phe hoàng thất đen mặt, Cơ Tinh Hà tái mặt, cả người như bị rút hết sức lực, nhìn hoàng đế Đông Viêm.
Người khác nói hắn không tin, Lãm Nguyệt nói hắn sẽ tin.
Cơ Tinh Hà đau lòng bổ nhào đến trước giường cầm tay hoàng đế.
“Phụ hoàng, sao lại thế này, rốt cuộc người bị làm sao?”
Phe hoàng thấy quỳ xuống, kịch liệt kêu: “Hoàng thượng.”
Cơ Kình Thiên cùng phe thái tử thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái.
Đám người quét mắt nhìn phe hoàng thất, ý muốn nói, hừ tìm được Lãm Nguyệt công tử thì đa sao, hoàng thượng không bị bệnh, dù hắn có năng lực cũng không tìm ra được.
Vân Nhiễm không để ý tới kẻ khác, đi lại trong tẩm cung, vẻ mặt đăm chiêu, nếu Đông Viêm hoàng không bị bệnh như vậy là có dược vật khiến ông lâm vào trạng thái hôn mê. Kẻ đứng sau cũng thật thông minh, nghĩ ra cách vi diệu như vậy, không hạ độc, nên dù ngự y có kiểm tra cũng không tìm ra bệnh, vì ông không bị bệnh.
Tất cả mọi người đều đặt tâm trí lên người Đông Viêm hoàng.
Mọi người chỉ lo đau lòng, Cơ Kình Thiên lại nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, thấy thiếu niên có vẻ mặt đăm chiêu, quan sát tẩm cung, trong lòng khe trầm xuống, bàn tay khẽ nắm lại nói nhanh: “Vương đệ, ngươi tìm Lãm Nguyệt công tử tới, hắn đã kiểm tra hoàng thượng không bị bệnh, không trúng độc, ông chỉ tự nhiên hôn mê, có khi rất nhanh sẽ tỉnh lại. Kiểm tra cũng đã làm, mời vương đệ cùng các vị đại thần đi ra ngoài cho phụ hoàng nghỉ ngơi.”
Cơ Tinh Hà không để ý tới hắn, Cơ Kình Thiên trầm giọng lên tiếng: “Vương đệ, ngươi hồ nháo cũng có điểm dừng, được rồi, lập tức dẫn Lãm Nguyệt công tử đi, phụ vương cần phải nghỉ ngơi, nếu không đừng trách bản cung đuổi người.”
Cơ Kình Thiên vừa dứt lời, một thanh âm vang lên: “Thải tử điện hạ sao phải vội vàng như vậy, bản công tử nói hoàng thượng không bị bệnh, cũng không có nỏi trong tẩm cung này không có bí mật.”
Mọi người ngẩng đầu thấy Vân Nhiễm đứng bên vách tường, quan sát một bức tranh, trên tranh vẽ một mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, tóc vấn vân cao kế, váy hồng diễm lệ, chính là người hoàng thượng thích nhất Thục phi nương nương.
Đám người Cơ Tinh Hà nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, không biết nàng có ý gì.
Cơ Kình Thiên lại biến sắc, ánh mắt đầy sát khí, sắc bén bắn về phía Vân Nhiễm.
“Lãm Nguyệt công tử, ngươi cũng đã kiểm tra, không cần ở trong này giả thần giả quỷ, vẫn nên tời khỏi đây, nếu không đừng trách bản cung trở mặt vô tình.”
Vân Nhiễm cười lạnh, nhìn chằm chằm Cơ Kình Thiên: “Thái tử điện hạ, ngươi thử cho ta xem, ta có sợ không, thân làm thái tử, mắt thấy bản công tử sắp tìm ra nguyên nhân hoàng thượng hôn mê, ngươi chẳng những mất hứng, còn muốn trở mặt. Ngươi có ý gì, ước mong hoàng thượng bất tỉnh, thừa cơ đăng vị sao.”
“Chết tiệt, ngươi dám đại nghịch bất đạo.”
Cơ Kình Thiên âm trầm hét lên: “Người đâu, bắt tên cuồng vọng này lại cho bản cung.”
Có người lắc mình từ ngoài vào.
Vân Nhiễm không quan tâm đến những tên đó, vung tay bắn ra kình lực, đánh vỡ bức tranh trên tường, nàng chỉ vào bức tranh.
“Đây chính là nguyên nhân khiến hoàng đế hôn mê.”
Đám người Cơ Tinh Hà biến sắc mặt, ánh mắt hắn thị huyết chỉ vào đám thị vệ: “Lập tức cút ra ngoài.”
Vài tên thị vệ nhìn chằm chằm thái tử điện hạ.
Cơ Kình Thiên nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ánh mắt đỏ sậm, ngôi hoàng đế gần trong gang tấc bị tên này hủy diệt, hắn muốn giết người.
Cơ Kình Thiên máu dồn lên đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vân Nhiễm.
Nhưng cục diện đã như vậy, hắn cũng đành chấp nhận, cố gắng kiềm chế không hộc máu, phất tay cho thị vệ lui xuống.”
Cơ Tinh Hà nhìn Vân Nhiễm: “Lãm Nguyệt, tranh này có vấn đề gì.”
Vân Nhiễm ngồi xuống sờ bức họa, trầm giọng lên tiếng: “Tranh này có sợi tơ bảy màu, được ngâm qua tam diệp ỷ la, sau đó phơi nắng dưới ánh mặt trời, sau đó nhuộm lại, có tác dụng khiến người ta mê man. Tam diệp ỷ la vốn vô sắc vô vị, cho nên không ai để ý, nhưng người xem sẽ mê man từ từ bất tỉnh, đây không phải là bệnh.”
Vân Nhiễm nói xong, nhìn Cơ Kình Thiên như hóa đá.
“Thái tử, ngươi nói có đúng không?”
Cơ Kình Thiên ngoan lệ quát: “Ngươi hỏi bản cung, bản cung làm sao biết được.”
“Ha, ha ta còn tưởng thái tử sẽ biết, hóa ra là không ah.”
Ánh mắt Cơ Tinh Hà sụp xuống, trong lòng kích động, nếu không phải ở đây có người, hắn thật muốn xông lên ôm Lãm Nguyệt, hắn biết, nàng sẽ không làm mình thất vọng. Chỉ cần nàng ra mặt, nhất định có tác dụng.
Quả nhiên, hắn đoán đúng rồi.
“Lãm Nguyệt, có cách trị cho phụ vương ta không.”
“Cách dĩ nhiên là có, nhưng thời gian hơi dài, ông ta hút quá nhiều tam diệp ỷ la, nhưng nếu muốn ông tỉnh lại ngay cũng không quá khó.”
Vân Nhiễm đi tới trước mặt Cơ Tinh Hà: “Mượn chủy thủ dùng một lúc.”
Cơ Tinh Hà lấy ra, không biết nàng muốn làm gì, Vân Nhiễm đi tới trước giường, cầm cánh tay hoàng đế, mạnh mẽ bổ xuống.
Mọi người sợ hãi hét lên: “Lãm Nguyệt công tử.”
Cơ Kình Thiên lại giống như bị bắt được nhược điểm, hét lên: “Lớn mật, dám động dao kiếm với phụ hoàng, ngươi muốn chết đúng không.”
Hắn ra tay muốn trừng trị Vân Nhiễm, nàng lên tiếng: “Phụ hoàng ngươi tỉnh, ngươi muốn làm gì.”
Đồng hoàng vì bị Vân Nhiễm đâm một dao, đau nhức tỉnh lại, mở to đôi mắt mê man nhìn mọi người, lúc này ông rất suy yếu, không có chút sức lực, nhìn chằm chằm đỉnh màn, nửa ngày không có phản ứng.
Cơ Kình Thiên ngây ngẩn cả người, Cơ Tinh Hà kích động: “Phụ hoàng, người đã tỉnh, người dọa chết nhi thần.”
Đông hoàng nghe thấy Cơ Tinh Hà gọi, chậm rãi quay đầu cầm lấy tay hắn, nắm thật chặt cảm thấy rất đau, cúi đầu nhìn tay mình toàn máu, sắc mặt yếu ớt lên tiếng: “Tay của trẫm.”
Cơ Kình Thiên nhanh chóng tiến lên: “Phụ hoàng, là tên cuồng vọng này dùng chủy thủ khiến người bị thương.”
Đông Viêm hoàng có vẻ giận dữ, Cơ Tinh Hà nói nhanh: “Phụ hoàng, người đừng trách Lãm Nguyệt, là hắn cứu người, trước đó người hôn mê, ngự y trong cung bó tay chịu trói, nhi thần tới Lãm Y Cốc mời Lãm Nguyệt tới cứu người.”
Đông Viêm hoàng nghe thấy vậy, ánh mắt khẽ sáng lên, thở phì phò: “Lãm Nguyệt nào, là Lãm Nguyệt đã cứu con sao?”
“Đúng vậy phụ hoàng.”
“Để cho hắn tới đây, phụ hoàng muốn nhìn một chút.”
Đồng Viêm hoàng yếu ớt nói, thời gian ngắn như vậy, ông lại muốn ngủ.
Đây là vì tam diệp ỷ la, nên ông mới thích ngủ như vậy.
Vân Nhiễm nhanh chóng đi qua, ông lộ ý cười nói: “Ngươi chính là Lãm Nguyệt, thật trẻ, trẫm cảm ơn ngươi đã cứu con trẫm.”
Lời Đông Viêm hoàng khiến Cơ Kình Thiên biến sắc, bàn tay nắm chặt lại, tức muốn trào máu.
Vân Nhiễm nhướng mày, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đông Viêm hoàng, ông vẫn nên lo chính sự đi, có người động tay chân trong bức tranh, khiến ông bất tỉnh. Tuy rằng chỉ khiến ông buồn ngủ, tuy rằng đã không có chuyện gì, nhưng thời gian tới ông vẫn thích ngủ, ông nên bàn giao chính sự đi, ví dụ như chuyện trong triều giao cho ai, là ai ra tay trên bức tranh, đến việc bảo vệ hoàng cung, nên sớm hạ lệnh đi.”
Vân Nhiễm nói xong, ánh mắt Đông Viêm hoàng u ám lạnh lẽo, xem ra có người coi ông là kẻ ngốc.
Đông Viêm hoàng hét lên: “Dương Canh, ngươi lập tức hạ chỉ, sức khỏe trẫm không tốt, mọi việc triều chính cùng trong cung giao cho Vĩnh vương điện hạ xử lý.”
Dương Canh là đại thái giám bên người hoàng đế, nhanh chóng đi hạ chỉ.
Cơ Tinh Hà đáp lời: “Nhi thần lĩnh chỉ.”
Hắn sẽ không để người khác tiếp tục hãm hại phụ hoàng.
Lúc này hoàng đế đã mê man, nhưng vẫn chưa quên ra lệnh cho triều thần.
“Bộc Dương hầu, Triệu tương quân, Tả thượng thư, các ngươi trợ giúp Vĩnh vương điện hạ.”
“Chúng thần tuân chỉ.”
Hoàng đế lại hôn mê, thái tử đen mặt, đứng im như tượng đá.
Bọn họ đã sắp xếp hoàn hảo, không ngờ lại đột nhiên nhảy ra một người như vậy, hủy diệt tất cả.
Hiện tại Cơ Kình Thiên chỉ có một ý niệm muốn giết Lãm Nguyệt, giết hắn, giết hắn.
Hắn sẽ không để cho tên này sống, tuyệt đối không.
Cơ Tinh Hà thấy hoàng thượng đã hôn mê, khẩn trương hỏi Vân Nhiễm: “Phụ hoàng ta.”
“Không có chuyện gì, ta sẽ bốc thuốc, ngươi để ông uống sẽ không có chuyện gì, nhưng ngươi nhớ phải kiểm tra tẩm cung một lượt, nếu lại có người động tay chân, ta cũng không giúp ngươi.”
Vân Nhiễm lạnh lùng, Cơ Tinh Hà trầm giọng: “Ta đã biết.”
Đại thái giám Dương Canh nhanh chóng đưa thánh chỉ tới tay Cơ Tinh Hà : “Vĩnh vương, đây là ý chỉ của hoàng thượng.”
Cơ Tinh Hà gật đầu, trầm giọng ra lệnh cho Dương Canh: “Kiểm tra tẩm cung cho bản cung, có kẻ nào khả nghi lập tức bắt lại.”
“Ân, lão nô tuân chỉ.”
Dương Canh không dám cãi lời, nhanh chóng đi ra ngoài làm việc.
Vân Nhiễm băng bó vết thương cho hoàng thượng, lại viết phương thuốc, không quên nhắc nhở Cơ Tinh Hà: “Ngươi vẫn nên điều tra ai đưa bức họa vào cung, hoàng thượng giao chính sự cho ngươi cùng vài vị đại thần, có phải người không liên quan nên rời đi.”
Lúc nói câu này Vân Nhiễm khẽ liếc Cơ Kình Thiên.
Cơ Tinh Hà nhìn Cơ Kình Thiên: “Thái tử điện hạ, mời ngươi rời khỏi hoàng cung, không có lệnh của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được vào tẩm cung của hoàng thượng, cho đến lúc người tỉnh lại.”
Cơ Kình Thiên biến sắc nhìn Cơ Tinh Hà: “Ngươi?”
Vân Nhiễm lạnh lùng lên tiếng: “Thái tử điện hạ, ngươi có thể đi rồi, chẳng lẽ ngươi không biết mình là kẻ dễ bị nghi ngờ nhất có âm mưu ám sát hoàng thượng sao. Sau này ngươi Vẫn nên ở trong đông cung để tránh người khác nghi kị.”
Cơ Kình Thiên hộc máu, thiếu chút nữa nôn ra.
Hắn không ngờ lần này thảm như vậy, chẳng những bại, còn bị phụ hoàng đề phòng, chỉ sợ sau này mưu tính ngôi vị hoàng đế càng khó khăn.
Cơ Kình Thiên nắm chặt tay, hận không thể bẻ gãy cổ thiếu niên kia.”
Nhưng không thể giết hắn bây giờ, Cơ Kình Thiên xoay người, cứng ngắt rời khỏi hoàng cung, vài tên quan viên đi theo hắn.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh băng nhìn theo hắn, Cơ Kình Thiên, đây chỉ là bắt đầu, ta sẽ không tha cho ngươi, bởi vì những người đã chết.
…
Gió đêm lạnh tràn ngập trong không khí.
Cột trụ trạm trổ, lầu các lượn lờ trong sương mù.
Ánh đèn vàng nhạt, như lụa mỏng bao phủ toàn bộ cung đình.
Khắp nơi im lặng không tiếng động, ngoại trừ lính gác, tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ.
Một góc sáng sủa, đột nhiên vang lên tiếng động, có người kích động rên: “Gia, gia của ta, người ta nhớ ngài, xin ngài.”
Tiếng thở dốc, hơi thở ái muội.
Dưới ánh đèn có bóng người đang cúi đầu rên rỉ, càng thêm rõ ràng trong màn đêm.
Có điều góc đường hẻo lánh, không có ai tới, hai người kia kích động phóng túng, giống như mèo ăn trộm miếng ngon, càng thêm điên cuồng.
Đột nhiên cách đó không xa có hai bóng người dừng lại, cùng nhìn về phía bên này.
Trong đó có một người sắc mặt dữ tợn, nổi đầy gân xanh, hung hăng nhìn hai bóng người đang chồng lên nhau, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ đỏ rực, nổi sát khí, nắm chặt bàn tay.
Người bên cạnh hắn mặc cẩm bào màu lam, cao quý tôn nhã, cả người lạnh lùng, khóe môi cười như có như không, chờ xem kịch vui.
Sở gia, dám tính kế hắn cùng Nhiễm Nhi, như vậy chờ hắn phục thù đi, không tha cho một ai.
Yến Kỳ nhìn Sở Dật Kỳ đang điên cuồng, nhẹ giọng: “Hoàng thượng, chúng ta đi thôi, nói không chừng là tiểu cung nữ cùng thái giám chơi đùa.”
“Cung nữ, thái giám? Ha, ha.”
Sở Dật Kỳ không phải kẻ ngốc, cung nữ thái giám chơi đùa, kích động thế sao, thái giám không có thứ kia, mạnh mẽ được như vậy sao?”
Chuyện này không có khả năng, rõ ràng là phi tử của hắn yêu đương vụng trộm, hắn muốn nhìn xem kẻ nào dám ngủ với phi tử của hắn.
Sở Dật Kỳ muốn tiến lên bắt hai kẻ kia, vừa nhấc chân liền nghe thấy hai người thét lên, một cao một thấp, bốn bề yên lặng, người nằm trong lòng khóc lên kích động: “Gia, sau này Tích Nhi chính là người của ngài, ngài nhất định phải nhớ tới tìm ta, nếu không Tích Nhi sẽ tịch mịch, hoàng thượng hắn không được, sau này hắn sẽ không chạm vào Tích Nhi, Tích Nhi là của gia.”
Một câu hoàng thượng không được, khiến Sở Dật Kỳ phát cuồng muốn giết người, rống lên: “Tiện nhân nhà ngươi.”
Sở Dật Kỳ như phát điên chạy qua, Yến Kỳ cũng nhanh theo sau.
Chỉ thấy dưới ánh đèn tăm tối, hai người đang ôm nhau, thấy hoàng đế đột ngột xuất hiện, hai người ngơ ngẩn, luống cuống mặc lại quần áo.
Sở Dật Kỳ mở to mắt nhìn chằm chằm người đang yêu đương vụng trộm với phi tử của hắn. Nằm mơ hắn cũng không ngờ kẻ đó lại là thần tử hắn tín nhiệm nhất.
Thế tử phủ Cẩm thân vương Sở Văn Hạo.
Sở Văn Hạo cả kinh, gió đêm phất qua khiến hắn tỉnh cả người, hắn ngẩng đầu nhìn hoàng đế, lại nhìn Hứa quý nhân bên cạnh mình, người vừa tiến cung không lâu Hứa Nhược Tích.
Sao hắn lại ở cùng một chỗ với nàng, Sở Văn Hạo có chút mê man. Đêm nay hắn trực, dẫn vài tên thuộc hạ đi tuần tra một vòng, đang quay trở về thì nhận được một bức thư, nói có người muốn gặp hắn. Hắn không nghi ngờ đi tới, ai ngờ lại thấy Hứa Nhược Tích, nàng ta vừa gặp đã liếc mắt đưa tình, sau đó nhào vào lòng hắn. Không biết vì sao tim hắn đập nhanh, mất kiểm soát ôm lấy nữ nhân này, cùng nàng làm ra chuyện đồi phong bại tục.
Sở Văn Hạo sợ hãi quỳ xuống, nhanh chóng xin tha: “Hoàng thượng, thần đáng chết, thần không cố ý mạo phạm tới ngài, thần vì…?’
Sở Văn Hạo toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Hứa Nhược Tích đang trắng bệch mặt. Đột nhiên hắn nhớ Hứa Nhược Tích đưa thư cho hắn, còn nhào vào lòng câu dẫn hắn, hắn là nam nhân sao có thể chịu được, nên mới xảy ra chuyện như vậy.
“Hoàng thượng, là nữ nhân này câu dẫn thần, xin hoàng thượng minh xét, hoàng thượng, nàng gửi thư cho thần, thần không biết có chuyện gì nên chạy tới. Ai ngờ nàng vừa gặp nàng đã nhào vào lòng thần, thần không kìm lòng được mới có thể… có thể?”
Sở Văn Hạo dứt lời, Hứa Nhược Tích trợn mắt, đây là nam nhân vừa ân ái triền miên với nàng sao? Sao hắn có thể nói nàng câu dẫn hắn, rõ ràng là hắn phái người đưa thư hẹn nàng. Hoàng đế không tới hậu cung, nữ nhân đều nói hắn vô năng, không lên được. Nên lúc hắn viết thư, nàng mới đáp ứng, nàng không thể thủ tiết cả đời ở trong cung. Bây giờ lại thành câu dẫn hắn.
Hứa Nhược Tích khóc ròng, không nói nên lời, cảm thấy bất an khủng hoảng, hoàng thượng đã biết, mặc kệ là ai câu dẫn ai, nàng cũng đừng nghĩ được sống.
“Câm miệng, nghịch thần tặc tử, dám tư thông với phi tần trong hậu cung, ngươi phụ tín nhiệm của trẫm, trẫm sẽ không tha cho ngươi.”
Hoàng đế xoay người hét lên: “Người đâu.”
Vài tên thị vệ lắc mình đi vào, đây đều là thân tín của hoàng thượng, hắn không lo bọn họ đồn chuyện ra ngoài.
“Kéo thế tử Cẩm Thân vương xuống chém cho trẫm.”
Vài tên thị vệ như hổ lao về phía Sở Văn Hạo, hắn trắng mặt dập đầu van xin.
“Hoàng thượng, thần đáng chết, cầu người tha cho thần.”
Sở Dật Kỳ cuồng bạo muốn giết người, chỉ cần hắn nhớ tới lời của Hứa quý nhân liền hận không thể giết chết hai người kia.
Tiện nhân này nói hắn vô dụng, hắn muốn giết người.
Trước đó hắn đã tốt hơn, nhưng Trầm Chiêu lại biến mất không thấy, nên hắn trị một nửa rồi thôi, hắn không khôi phục được như trước. Vì vây rất sợ mọi người nhắc tới chuyện này.
Thị vệ đã xông tới bên cạnh Sở Văn Hạo, đè chặt khiến hắn không động đậy được, hắn đau đớn kêu lên: “Hoàng thượng tha cho thần một mạng đi.”
Lúc này Yến Kỳ lên tiếng: “Hoàng thượng, tuy rằng thế tử phạm tội nên chém, nhưng hắn là người phủ Cẩm thân vương, nếu hoàng thượng giết hắn sẽ khó ăn nói với bọn họ, chuyện đêm nay không nên truyền ra ngoài, hắn không thể chết.”
“Không thể giết, hắn làm ra chuyện như vậy, trẫm nhất định phải giết hắn.”
Sở Dật Kỳ gầm rú, Yến Kỳ nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo khóe môi cười trào phúng, nếu hắn không lên tiếng, chỉ sợ hoàng đế sẽ nghi ngờ, nên hắn mới nói: “Hoàng thượng, nếu giết hắn, chỉ sợ triều thần cho rằng hoàng thượng cuồng sát, không tốt đối với danh dự của người, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
“Khó tha, hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, ha ha.” Sở Dật Kỳ đột nhiên cười cổ quái, có chút hưng phấn, nhìn chằm chằm Sở Văn Hạo. Khiến hắn ta kinh hãi, giờ khắc này hắn tình nguyện muốn chết, Sở Văn Hạo nhanh chóng dập đầu: “Thần xin nhận tội chết, thần đáng chết.”
“Đáng chết sao? Ngươi đáng chết, nhưng lại là thế tử Cẩm Thân vương, trẫm không thể bất phân trắng đen xử chém, cho nên tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
“Lập tức đưa Sở Văn Hạo tới nội đình, xử cung hình.”
“Cung hình, cung hình?” Sở Văn Hạo ngây dại, nếu hắn bị tự cung, sau này chính là phế nhân, hắn không muốn. Sở Văn Hạo tái mặt hét ầm lên: “Hoàng thượng thần không muốn.”
Sở Dật Kỳ nhìn hắn như vậy, lại càng thêm hưng phấn, ha ha, có người theo hắn, hắn không lên được, tên này cũng không chơi được, còn thống khổ hơn hắn, hắn nhìn thị vệ: “Lập tức dẫn đi.”
“Ân, hoàng thượng.”
Thị vệ túm lấy Sở Văn Hạo đưa tới nội đình, tự cung.
Sở Văn Hạo kêu la thảm thiết: “Hoàng thượng, thân cam nguyện xin chết, thần xin chết, mong hoàng thượng thành toàn.”
Đáng tiếc không ai để ý tới hắn, Sở Dật Kỳ nhìn Hứa mỹ nhân quỳ trên mặt đất: “Kéo xuống đánh chết.”
Yến Kỳ cười thị huyết, vẻ mặt hắn như ác ma báo thù trong đêm, Sở gia sao, hắn không để cho bọn họ dễ chịu, lần này là Sở Văn Hạo, tiếp theo sẽ tới ai?
Trong cung cứ ba bước gặp một đội lính canh, năm binh một tướng, phòng thủ cực nghiêm ngặt.
Mọi người vào cung đều phải kiểm tra.
Đi đầu là hai người rất xuất chúng, một người mặc áo xanh thắt lưng ngọc bích, dáng vẻ thong dong, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, liên hương, thoang thoảng mùi thanh trúc.
Bên cạnh hắn là một nam thanh niên tuấn dật như trăng, không nhiễm bụi trần, mặt mày cao quý, mỗi cái nhăn mày đều độ vẻ xinh đẹp.
Một người là Vĩnh vương Đông Viêm Cơ Tinh Hà, người còn lại là Vân Nhiễm dịch dung, thân phận Lãm Nguyệt công tử.
Hai người im lặng đi vào hoàng cung.”
“Cơ Tinh Hà, chỉ sợ đây không phải trò của ngươi?”
Vân Nhiễm nhìn binh lính đang đứng canh gác, trêu chọc Cơ Tinh Hà.
Không cần nghĩ nàng cũng biết, đây là tác phẩm của Cơ Kình thiên, người này chẳng những nắm giữ triều đình Đông Viêm, ngay cả hoàng cung Đông Viêm cũng cầm chặt, Cơ Tinh Hà có cách xoay người sao?
Vân Nhiễm tiến lại gần Cơ Tinh Hà: “Kẻ này bừng bừng dã tâm như vậy, ngươi còn dễ dàng tha thứ cho hắn, có điều bây giờ ta quan tâm hắn nắm giữ Đông Viêm trong tay, ngươi làm thế nào để đảo ngược tình thế.”
Cơ Tinh Hà nhướng mày, ánh mắt sâu như biển, khóe môi cười rộ, dạt dào mùi thanh trúc.
Hắn đạm mạc: “Chỉ cần ngươi cứu sống phụ vương, ta có thời gian để đánh tan tầng tầng phòng thủ của hắn.”
“Được, chỉ mong chúng ta hợp tác thuận lợi.”
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo, hai người đi vào trong, cuối cùng cũng tới gần cung điện của hoàng thượng, một nhóm binh lính chặn đường bọn họ.
“Ai?”
Vài tên lính cầm trường thương, ngăn cản đường đi của Vĩnh vương cùng Vân Nhiễm.
Đến khi nhìn rõ người tới là Vĩnh vương, binh tướng cầm đầu lạnh lùng lên tiếng: “Hóa ra là Vĩnh vương điện hạ, không biết người vào cung có chuyện gì.”
“Cút ngay.” Cơ Tinh Hà trầm mặt quát lạnh.
Hắn là Vĩnh vương điện hạ, khi nào thì tới lượt binh lính khoa chân múa tay.
Nhưng tên này rõ ràng không để hắn vào mắt, ngạo mạn lên tiếng: “Vương gia, thuộc hạ phụng lệnh của thái tử, canh giữ cửa cung, không cho bất kỳ ai tùy tiện ra vào, tránh thương tổn hoàng thượng.”
Cơ Tinh Hà không nói lời vô nghĩa với những kẻ này, ra lệnh cho vài tên thuộc hạ phía sau: “Bắt những kẻ không biết trời cao đất dày này lại cho ta, đây là hoàng cung, không phải phủ thái tử.”
Hắn ra lệnh, thuộc hạ phía sau hành động, lắc mình vung kiếm lên đối đầu với thuộc hạ của Cơ Kình Thiên. Nhưng hai bên còn chưa giao tranh phía sau đã vang lên một tiếng quát lạnh: “Dừng tay, nháo cái gì, không biết hoàng thượng đang bị bệnh sao?”
Cơ Tinh Hà cùng Vân Nhiễm nâng mắt nhìn qua thấy Cơ Kình Thiên mặc cẩm y màu đen dẫn theo vài người đi tới. Vân Nhiễm vừa nhìn thấy hắn, đã nổi sát khí, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Vài tên thuộc hạ vừa chặn Cơ Tinh Hà cùng Vân Nhiễm cung kính hành lễ: “Gặp qua điện hạ.”
Cơ Kình Thiên không nhìn thuộc hạ mà nhìn Cơ Tinh Hà: “Vương đệ, không phải đệ không biết gần đây sức khỏe phụ vương không tốt, đệ gây sự làm gì?”
Khuôn mặt tuấn nhã Cơ Tinh Hà ẩn nụ cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia sáng phức tạp: “Hoàng huynh, đang tính giam lỏng phụ hoàng sao.”
Cơ Kinh Thiên biến sắc mặt: “Vương đệ nói linh tinh gì đó?”
“Ta nói bậy, thân là con trai phụ hoàng, đến gặp người còn không được, ngay cả đám nhãi nhép này cũng dám ngăn cản ta, chẳng lẽ không phải chủ ý của ngươi.”
“Bản cung chỉ bảo bọn họ ngăn cản người không liên quan, không có việc gì không cần làm phiền phụ hoàng nghỉ ngơi, để cho ông yên tĩnh.”
“Ai nói bổn vương quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi, bổn vương tìm danh y tới kiểm tra sức khỏe cho người. Phụ hoàng vẫn mơ màng miên man, bổn vương nghi ngờ có người động chân tay, nên đặc biệt tìm danh y vào cung, ta nghĩ rất nhanh có thể tra ra phụ hoàng bị làm sao?”
“Vương đệ, bổn vương biết đệ lo lắng cho phụ hoàng, bản cung cũng vậy, ta đã tìm không ít danh y vào cung, nhưng tất cả đều nói người không bị bệnh, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ không có chuyện gì.”
“Không có việc gì, ha ha.”
Cơ Tinh Hà khẽ cười, ánh mắt âm u lóe sáng: “Phụ hoàng không phải của mình thái tử huynh, người cũng là phụ hoàng của bổn vương. Thái tử huynh hiếu thảo, bổn vương cũng hiếu thảo, cho nên dẫn danh y vào cung kiểm tra cho hoàng thượng, hi vọng thái tử huynh không ngăn cản lòng thành của bổn vương.”
Cơ Kình Thiên quan sát Vân Nhiễm, ánh mắt chợt u ám, vương đệ cho cùng dứt giậu sao? Tìm một người trẻ tuổi như vậy tới chữa bệnh cho phụ hoàng, Cơ Kình Thiên ngạo mạn chỉ vào Vân Nhiễm.
“Đây là danh y theo lời ngươi sao.”
Hắn vừa dứt lời, vài vị đại thần đều bàn tán, ý nói Vĩnh vương sinh sự, người này trẻ tuổi như vậy, vừa nhìn đã biết là bất tài, sao có thể là danh ý.
Không khác kẻ lừa đảo là mấy, nhất định là điện hạ bị hắn lừa.
Cơ Tinh Hà không để ý tới hoàng huynh, cười u ám nếu như hắn nói cho hoàng huynh vị này là Lãm Nguyệt của Lãm Y Cốc, chỉ sợ thái độ của hắn sẽ khác bây giờ. Có điều nếu nói ra, chỉ sợ hắn sẽ không để mình gặp phụ vương.
Cơ Tinh Hà không nói ra thân phận của Vân Nhiễm, dĩ nhiên nàng cũng im lặng.
Giọng nàng hơi khàn khàn: “Vị này chính là thái tử Đông Viêm đi, tại hạ được gọi là thánh thủ, chỉ cần tại hạ ra tay, bệnh nào cũng chữa được. Bất kể là bệnh gì, chỉ cần ta liếc mắt nhìn, có thể tìm ra bệnh. Cho nên thái tử yến tâm, nếu hoàng thượng bị bệnh chỉ cần tại hạ ra tay, cam đoan sẽ khỏi.”
Vân Nhiễm rung đùi đắc ý, làm ra vẻ kẻ lừa đảo, lang băm giang hồ, vài viên quan sau lưng Cơ Kình Thiên lắc đầu thở dài.
Vĩnh vương thật sự hồ đồ, sao lại tìm một tên lừa đảo tới chữa bệnh cho điện hạ.
Ngày xưa hoàng thượng thương hắn nhiều như vậy, xem ra đã nhìn lầm.
Cơ Kình Thiên khinh thường nhìn tên này tự biên tự diễn, lại thản nhiên nhìn Cơ Tinh Hà: “Nếu vương đệ đã có lòng thành, vậy dẫn người vào kiểm tra cho phụ hoàng đi, nếu bản cung tiếp tục ngăn cản, chỉ sợ vương đệ oán trách bản cung không cho đệ tận hiếu.”
Nói xong, Cơ Kình Thiên nhìn vài tên thuộc hạ: “Tránh ra, để cho Vĩnh vương dẫn người vào.”
“Ân, thái tử điện hạ.”
Cơ Tinh Hà liếc nhìn Vân Nhiễm, hai người đi vào, Cơ Kình Thiên nói chuyện với vị đại thần: “Nếu vương đệ mời danh y tiến cung, chúng ta cũng đi xem y thuật cao siêu, nói không chừng vị thánh thủ này có thể điều tra ra bệnh của phụ hoàng.”
Vân Nhiễm mặc kệ đám người này châm chọc khiêu khích, đi theo sau Cơ Tinh Hà vào tẩm cung của hoàng thượng.
Bên trong một mảnh yên tĩnh, hai vị thái giám quỳ dưới đất hầu hạ không dám thở mạnh, ngoài ra còn có hai vị ngự y thay nhau kiểm tra cho hoàng thượng, không phát ra một tiếng động nào.
Hoàng đế Đông Viêm im lặng nằm ngủ trên giường phượng.
Lão hoàng đế vì hôn mê nhiều ngày, cả người gầy rộc, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, hơi thở mỏng manh, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng người này đã về cõi tiên.
Cơ Tinh Hà vừa trông thấy phụ hoàng đã đỏ mắt, nhanh chóng chạy tới trước giường, nghẹn ngào: “Phụ hoàng, con dẫn người về đây cứu ngài, ngài nhất định sẽ khỏe, không có chuyện gì.”
Cơ Kình Thiên khinh thường, ánh mắt lạnh lùng, căn bản không để lời hắn nói vào trong lòng, hắn tàn khốc lên tiếng: “Vương đệ, vẫn nhanh để cho danh y kiểm tra cho phụ hoàng đi, ngài cần nghỉ ngơi.”
Tuy rằng tên này nhìn qua hoàn toàn vô dụng, nhưng Cơ Kình Thiên thấy mình cách ngai vàng còn vài bước nhỏ, không dám sơ xuất.
Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh, tra nam, đây là bức cung, hại chết huynh đệ của mình giờ còn muốn hại cha mình. Tuy nói con đường ngai vàng đầy tàn nhẫn mưa máu, nhưng nàng còn chưa thấy ai vô sỉ sát huynh giết cha như hắn.
Hôm nay nàng sẽ phá trận này, khiến hắn trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế lướt qua.
Chỉ nghĩ đã thấy sung sướng.
Cơ Kình Thiên, bản cung sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vân Nhiễm nảy sinh ý nghĩ ác độc, lạnh mặt lướt qua Cơ Kình Thiên, hắn cảnh giác nhìn lại, tính cảnh giác của tên này không tệ.
Vĩnh vương đứng dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hắn nhướng mày quan sát.
Thái giám nhanh chóng bẩm báo: “Thái tử, Triệu tướng quân cùng đám người Bộc Dương hầu tiến cung, bọn họ nói Vinh vương mời được danh y, bọn họ muốn xem có thể tra ra được bệnh lạ của hoàng thượng.”
Đám triều thần đi theo thái tử đen mặt, Cơ Kinh Thiên lạnh lẽo nhìn vương đệ Cơ Tinh Hà.
Không ngờ vị đệ đệ này cũng thật nhanh tay, dẫn theo người vào cung, còn triệu tập đại thần tới đây.
Nhưng chỉ bằng tên lừa đảo này có thể tra ra bệnh của phụ hoàng sao, thật sự mơ mộng cuồng vọng.
Cơ Kình Thiên phất tay, thái giám nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh các vị đại thần tiến vào.
Những người này thuộc phe Vĩnh vương, cũng là phe hoàng thất, bởi vì bọn họ nhìn ta hoàng thượng thích Vĩnh vương điện hạ. Người này ôn hòa, khoan dung, nhân nghĩa, thích hợp làm hoàng đế, thái tử ngày càng cuồng bạo tàn nhẫn, giết huynh đệ, bây giờ hoàng thượng lại sinh bệnh lạ mê man bất tỉnh, ngự y cũng không tra ra được bệnh gì.”
Hiện tại thái tử nắm giữ triều chính Đông Viêm, nếu như hoàng thượng băng hà thái tử sẽ thế chỗ, giang sơn rơi vào tay thái tử tàn bạo bất nhân.
Cho nên phe hoàng thất rất nóng ruột, trước đó nhận được tin báo của Vĩnh vương, bọn họ lập tức tiến cung.
Phe hoàng gia vừa tới liền hành lễ với thái tử cùng Vĩnh vương.
“Gặp qua thái tử, Vĩnh vương điện hạ.”
Cơ Kình Thiên phất tay: “Triệu tướng quân, Bộc Dương hầu, Tả thượng thư đứng lên đi.”
Đợi mấy người này đứng đậy, Cơ Kình Thiên nhìn Cơ Tinh Hà: “Vương đệ, thời gian không còn sớm, mời vị thánh thủ này kiểm tra cho phụ hoàng đi.”
Cơ Tinh Hà gật đầu, Vân Nhiễm đi tới bên cạnh.
Đám người phe thái tử lộ lên vẻ cười cợt khinh thường.
Lúc này phe hoàng gia mới để ý tới thiếu niên tuấn tú bên cạnh Vĩnh vương, ngơ ngẩn đây là danh y.
Điện hạ muốn làm gì, cả đám ngây ngốc, biến sắc, có người nói thầm, không phải điện hạ tuyệt vọng hóa liều, mời một mỹ thiếu niên xinh đẹp đến khám bệnh, quá hồ nháo.
Giọng Cơ Tinh Hà ôn hòa: “Lãm Nguyệt, mời ngươi kiểm tra cho phụ hoàng ta.”
“Được.”
Vân Nhiễm đi tới trước giường, chậm rãi ngồi xuống ghế nhỏ, kéo tay hoàng đế Đông Viêm.
Phe thái tử cười lạnh, Lãm Nguyệt, ngay cả cái tên cũng ẻo lả có thể làm nên chuyện gì.
Bất quá có người nhíu mày, Lãm Nguyệt, tên này có chút quen thuộc.
Ai nhỉ, có người cố gắng suy nghĩ, sau đó sắc mặt có chút biến, nhanh chóng thì thầm với với bên cạnh: “Quỷ y Lãm Y Cốc tên là gì?”
“Lãm Nguyệt.”
“Không phải tên quái thai kia chứ.”
“Nghe nói Lãm Nguyệt công tử là thiếu niên mĩ mạo, chẳng lẽ là hắn.”
“Thật hay giả.”
Phe thái tử rối loạn nhìn Cơ Kình Thiên, mặt mày lãnh khốc nổi sóng ngầm, nhưng hắn tự an tủi, nghe nói tên kia rất quái thai, hiếm khi quan tâm tới người danh giá, nhất định là trùng tên.
Đúng vậy, bọn họ không cần dọa chính mình.
Phe thái tử khủng hoàng bất an, phe Triệu tướng quân lại kích động, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, lại nhìn Vĩnh vương.
“Điện hạ, có phải hắn là Lãm Nguyệt công tử của Lãm Y Cốc.”
Cơ Kình Thiên cùng đám người nhìn chằm chằm Vĩnh vương.
Cơ Tinh Hà quét mắt nhìn đám người phe thái tử đang kinh sợ.
Hắn nở nụ cười, khinh thường lơ đễnh.
Giọng hắn ôn hòa, đạm mạc: “Đúng vậy, là Lãm Nguyệt công tử của Lãm Y Cốc, bổn vương mất sức chín trâu hai hổ mới mời được người tới, cho nên hoàng huynh không cần lo lắng không tra ra được bệnh của phụ hoàng, ngài nhất định sẽ khỏe lại.”
Cơ Tinh Hà vừa dứt lời, phe hoàng gia lập tức thay đối thái độ cung kính với Vân Nhiễm, bọn họ đã sớm nghe người này cổ quái, được dân chúng yêu quý, bởi vì người nghèo tới đây chữa bệnh hắn không lấy tiền.
Không những thế, nước nào xảy ra thiên tai dịch bệnh vị này sẽ phái người tới giúp dân chúng, cho nên danh tiếng rất vang dội.
Không ngờ Vĩnh vương lại mời được người như vậy tới cửa, phe hoàng thất hưng phấn, xem ra hoàng thượng có hi vọng rồi.
Phe thái tử cẩn thận nhìn điện hạ, không ngờ Vĩnh vương lại có năng lực mời được Lãm Nguyệt công tử.
Đây chính là phiền phức, bọn họ bận rộn một hồi, cuối cùng lại vô ích.
Nhất là khi hoàng thượng tỉnh lại, biết cục diện bây giờ, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với thái tử.
Khuôn mặt lập thể kiên cường của Cơ Kình Thiên càng thêm cứng rắn, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm thiếu niên trước giường, trong lòng nhanh chóng hiện lên suy nghĩ, khóe môi nhếch lên, khẽ thả lỏng.
Lãm Nguyệt công tử, có chút thú vị, cho dù hắn y thuật cao siêu thì thế nào, người này vốn không có bệnh, cho dù hắn tìm cũng không ra, sợ cái gì.
Ha, ha, Cơ Kình Thiên cười lạnh hai tiếng, nghĩ tới chuyện của Vĩnh vương, bị đánh trọng thương, cuối cùng lại không chết, xem ra bên trong có dính dáng đến vị này, nhất định là hắn ra tay.
Hắn có nên nói cho vị công tử này biết, xen vào việc của người khác, mệnh rất ngắn.
Tronng mắt Cơ Kình Thiên lóe lên sát khi, liếc mắt nhìn vài vị triều thần, khiến bọn họ bình tĩnh lại.
Gấp cái gì, thấy thái tử trấn tĩnh, trong lòng bọn họ hiểu, thái tử nắm chắc, sẽ không để mặc cho người khác sắp đặt.
Cho nên Lãm Nguyệt công tử dù có lợi hại thì đã làm sao.
Phe thái tử bình tĩnh lại.
Trong tẩm cung, ai luồng sóng ngầm mãnh liệt giao tranh, tất cả đều nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Nàng không để ý tới đám người kia, lạnh nhạt kiểm tra bệnh cho hoàng đế Đông Viêm.
Mạch tượng bình thường, không trúng độc, không hạ cổ, không có dấu hiệu bất thường, sở dĩ hoàng đế Đông Viêm tiều tụy như vậy là vì tự nhiên hôn mê, ông không động, các chức năng trong cơ thể suy yếu, không ăn không uống tới người sắt cũng không chịu nổi.
Ông còn sống tới bây giờ là dựa vào tổ yến linh chi ngự y cho dùng, chờ tới khi sức lực cạn kiệt, cho dù có nhân sâm tổ yến cũng không dưỡng được thân thể, ông sẽ chết không cần nghi ngờ.
Vân Nhiễm buông tay ra, từ từ đứng dậy.
Đám người Cơ Tinh Hà nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
“Sao rồi? Hoàng thượng người.”
Vân Nhiễm nhướng mày, thản nhiên nói: “Người không bị bệnh.”
Phe hoàng thất đen mặt, Cơ Tinh Hà tái mặt, cả người như bị rút hết sức lực, nhìn hoàng đế Đông Viêm.
Người khác nói hắn không tin, Lãm Nguyệt nói hắn sẽ tin.
Cơ Tinh Hà đau lòng bổ nhào đến trước giường cầm tay hoàng đế.
“Phụ hoàng, sao lại thế này, rốt cuộc người bị làm sao?”
Phe hoàng thấy quỳ xuống, kịch liệt kêu: “Hoàng thượng.”
Cơ Kình Thiên cùng phe thái tử thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái.
Đám người quét mắt nhìn phe hoàng thất, ý muốn nói, hừ tìm được Lãm Nguyệt công tử thì đa sao, hoàng thượng không bị bệnh, dù hắn có năng lực cũng không tìm ra được.
Vân Nhiễm không để ý tới kẻ khác, đi lại trong tẩm cung, vẻ mặt đăm chiêu, nếu Đông Viêm hoàng không bị bệnh như vậy là có dược vật khiến ông lâm vào trạng thái hôn mê. Kẻ đứng sau cũng thật thông minh, nghĩ ra cách vi diệu như vậy, không hạ độc, nên dù ngự y có kiểm tra cũng không tìm ra bệnh, vì ông không bị bệnh.
Tất cả mọi người đều đặt tâm trí lên người Đông Viêm hoàng.
Mọi người chỉ lo đau lòng, Cơ Kình Thiên lại nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, thấy thiếu niên có vẻ mặt đăm chiêu, quan sát tẩm cung, trong lòng khe trầm xuống, bàn tay khẽ nắm lại nói nhanh: “Vương đệ, ngươi tìm Lãm Nguyệt công tử tới, hắn đã kiểm tra hoàng thượng không bị bệnh, không trúng độc, ông chỉ tự nhiên hôn mê, có khi rất nhanh sẽ tỉnh lại. Kiểm tra cũng đã làm, mời vương đệ cùng các vị đại thần đi ra ngoài cho phụ hoàng nghỉ ngơi.”
Cơ Tinh Hà không để ý tới hắn, Cơ Kình Thiên trầm giọng lên tiếng: “Vương đệ, ngươi hồ nháo cũng có điểm dừng, được rồi, lập tức dẫn Lãm Nguyệt công tử đi, phụ vương cần phải nghỉ ngơi, nếu không đừng trách bản cung đuổi người.”
Cơ Kình Thiên vừa dứt lời, một thanh âm vang lên: “Thải tử điện hạ sao phải vội vàng như vậy, bản công tử nói hoàng thượng không bị bệnh, cũng không có nỏi trong tẩm cung này không có bí mật.”
Mọi người ngẩng đầu thấy Vân Nhiễm đứng bên vách tường, quan sát một bức tranh, trên tranh vẽ một mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, tóc vấn vân cao kế, váy hồng diễm lệ, chính là người hoàng thượng thích nhất Thục phi nương nương.
Đám người Cơ Tinh Hà nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, không biết nàng có ý gì.
Cơ Kình Thiên lại biến sắc, ánh mắt đầy sát khí, sắc bén bắn về phía Vân Nhiễm.
“Lãm Nguyệt công tử, ngươi cũng đã kiểm tra, không cần ở trong này giả thần giả quỷ, vẫn nên tời khỏi đây, nếu không đừng trách bản cung trở mặt vô tình.”
Vân Nhiễm cười lạnh, nhìn chằm chằm Cơ Kình Thiên: “Thái tử điện hạ, ngươi thử cho ta xem, ta có sợ không, thân làm thái tử, mắt thấy bản công tử sắp tìm ra nguyên nhân hoàng thượng hôn mê, ngươi chẳng những mất hứng, còn muốn trở mặt. Ngươi có ý gì, ước mong hoàng thượng bất tỉnh, thừa cơ đăng vị sao.”
“Chết tiệt, ngươi dám đại nghịch bất đạo.”
Cơ Kình Thiên âm trầm hét lên: “Người đâu, bắt tên cuồng vọng này lại cho bản cung.”
Có người lắc mình từ ngoài vào.
Vân Nhiễm không quan tâm đến những tên đó, vung tay bắn ra kình lực, đánh vỡ bức tranh trên tường, nàng chỉ vào bức tranh.
“Đây chính là nguyên nhân khiến hoàng đế hôn mê.”
Đám người Cơ Tinh Hà biến sắc mặt, ánh mắt hắn thị huyết chỉ vào đám thị vệ: “Lập tức cút ra ngoài.”
Vài tên thị vệ nhìn chằm chằm thái tử điện hạ.
Cơ Kình Thiên nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, ánh mắt đỏ sậm, ngôi hoàng đế gần trong gang tấc bị tên này hủy diệt, hắn muốn giết người.
Cơ Kình Thiên máu dồn lên đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vân Nhiễm.
Nhưng cục diện đã như vậy, hắn cũng đành chấp nhận, cố gắng kiềm chế không hộc máu, phất tay cho thị vệ lui xuống.”
Cơ Tinh Hà nhìn Vân Nhiễm: “Lãm Nguyệt, tranh này có vấn đề gì.”
Vân Nhiễm ngồi xuống sờ bức họa, trầm giọng lên tiếng: “Tranh này có sợi tơ bảy màu, được ngâm qua tam diệp ỷ la, sau đó phơi nắng dưới ánh mặt trời, sau đó nhuộm lại, có tác dụng khiến người ta mê man. Tam diệp ỷ la vốn vô sắc vô vị, cho nên không ai để ý, nhưng người xem sẽ mê man từ từ bất tỉnh, đây không phải là bệnh.”
Vân Nhiễm nói xong, nhìn Cơ Kình Thiên như hóa đá.
“Thái tử, ngươi nói có đúng không?”
Cơ Kình Thiên ngoan lệ quát: “Ngươi hỏi bản cung, bản cung làm sao biết được.”
“Ha, ha ta còn tưởng thái tử sẽ biết, hóa ra là không ah.”
Ánh mắt Cơ Tinh Hà sụp xuống, trong lòng kích động, nếu không phải ở đây có người, hắn thật muốn xông lên ôm Lãm Nguyệt, hắn biết, nàng sẽ không làm mình thất vọng. Chỉ cần nàng ra mặt, nhất định có tác dụng.
Quả nhiên, hắn đoán đúng rồi.
“Lãm Nguyệt, có cách trị cho phụ vương ta không.”
“Cách dĩ nhiên là có, nhưng thời gian hơi dài, ông ta hút quá nhiều tam diệp ỷ la, nhưng nếu muốn ông tỉnh lại ngay cũng không quá khó.”
Vân Nhiễm đi tới trước mặt Cơ Tinh Hà: “Mượn chủy thủ dùng một lúc.”
Cơ Tinh Hà lấy ra, không biết nàng muốn làm gì, Vân Nhiễm đi tới trước giường, cầm cánh tay hoàng đế, mạnh mẽ bổ xuống.
Mọi người sợ hãi hét lên: “Lãm Nguyệt công tử.”
Cơ Kình Thiên lại giống như bị bắt được nhược điểm, hét lên: “Lớn mật, dám động dao kiếm với phụ hoàng, ngươi muốn chết đúng không.”
Hắn ra tay muốn trừng trị Vân Nhiễm, nàng lên tiếng: “Phụ hoàng ngươi tỉnh, ngươi muốn làm gì.”
Đồng hoàng vì bị Vân Nhiễm đâm một dao, đau nhức tỉnh lại, mở to đôi mắt mê man nhìn mọi người, lúc này ông rất suy yếu, không có chút sức lực, nhìn chằm chằm đỉnh màn, nửa ngày không có phản ứng.
Cơ Kình Thiên ngây ngẩn cả người, Cơ Tinh Hà kích động: “Phụ hoàng, người đã tỉnh, người dọa chết nhi thần.”
Đông hoàng nghe thấy Cơ Tinh Hà gọi, chậm rãi quay đầu cầm lấy tay hắn, nắm thật chặt cảm thấy rất đau, cúi đầu nhìn tay mình toàn máu, sắc mặt yếu ớt lên tiếng: “Tay của trẫm.”
Cơ Kình Thiên nhanh chóng tiến lên: “Phụ hoàng, là tên cuồng vọng này dùng chủy thủ khiến người bị thương.”
Đông Viêm hoàng có vẻ giận dữ, Cơ Tinh Hà nói nhanh: “Phụ hoàng, người đừng trách Lãm Nguyệt, là hắn cứu người, trước đó người hôn mê, ngự y trong cung bó tay chịu trói, nhi thần tới Lãm Y Cốc mời Lãm Nguyệt tới cứu người.”
Đông Viêm hoàng nghe thấy vậy, ánh mắt khẽ sáng lên, thở phì phò: “Lãm Nguyệt nào, là Lãm Nguyệt đã cứu con sao?”
“Đúng vậy phụ hoàng.”
“Để cho hắn tới đây, phụ hoàng muốn nhìn một chút.”
Đồng Viêm hoàng yếu ớt nói, thời gian ngắn như vậy, ông lại muốn ngủ.
Đây là vì tam diệp ỷ la, nên ông mới thích ngủ như vậy.
Vân Nhiễm nhanh chóng đi qua, ông lộ ý cười nói: “Ngươi chính là Lãm Nguyệt, thật trẻ, trẫm cảm ơn ngươi đã cứu con trẫm.”
Lời Đông Viêm hoàng khiến Cơ Kình Thiên biến sắc, bàn tay nắm chặt lại, tức muốn trào máu.
Vân Nhiễm nhướng mày, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đông Viêm hoàng, ông vẫn nên lo chính sự đi, có người động tay chân trong bức tranh, khiến ông bất tỉnh. Tuy rằng chỉ khiến ông buồn ngủ, tuy rằng đã không có chuyện gì, nhưng thời gian tới ông vẫn thích ngủ, ông nên bàn giao chính sự đi, ví dụ như chuyện trong triều giao cho ai, là ai ra tay trên bức tranh, đến việc bảo vệ hoàng cung, nên sớm hạ lệnh đi.”
Vân Nhiễm nói xong, ánh mắt Đông Viêm hoàng u ám lạnh lẽo, xem ra có người coi ông là kẻ ngốc.
Đông Viêm hoàng hét lên: “Dương Canh, ngươi lập tức hạ chỉ, sức khỏe trẫm không tốt, mọi việc triều chính cùng trong cung giao cho Vĩnh vương điện hạ xử lý.”
Dương Canh là đại thái giám bên người hoàng đế, nhanh chóng đi hạ chỉ.
Cơ Tinh Hà đáp lời: “Nhi thần lĩnh chỉ.”
Hắn sẽ không để người khác tiếp tục hãm hại phụ hoàng.
Lúc này hoàng đế đã mê man, nhưng vẫn chưa quên ra lệnh cho triều thần.
“Bộc Dương hầu, Triệu tương quân, Tả thượng thư, các ngươi trợ giúp Vĩnh vương điện hạ.”
“Chúng thần tuân chỉ.”
Hoàng đế lại hôn mê, thái tử đen mặt, đứng im như tượng đá.
Bọn họ đã sắp xếp hoàn hảo, không ngờ lại đột nhiên nhảy ra một người như vậy, hủy diệt tất cả.
Hiện tại Cơ Kình Thiên chỉ có một ý niệm muốn giết Lãm Nguyệt, giết hắn, giết hắn.
Hắn sẽ không để cho tên này sống, tuyệt đối không.
Cơ Tinh Hà thấy hoàng thượng đã hôn mê, khẩn trương hỏi Vân Nhiễm: “Phụ hoàng ta.”
“Không có chuyện gì, ta sẽ bốc thuốc, ngươi để ông uống sẽ không có chuyện gì, nhưng ngươi nhớ phải kiểm tra tẩm cung một lượt, nếu lại có người động tay chân, ta cũng không giúp ngươi.”
Vân Nhiễm lạnh lùng, Cơ Tinh Hà trầm giọng: “Ta đã biết.”
Đại thái giám Dương Canh nhanh chóng đưa thánh chỉ tới tay Cơ Tinh Hà : “Vĩnh vương, đây là ý chỉ của hoàng thượng.”
Cơ Tinh Hà gật đầu, trầm giọng ra lệnh cho Dương Canh: “Kiểm tra tẩm cung cho bản cung, có kẻ nào khả nghi lập tức bắt lại.”
“Ân, lão nô tuân chỉ.”
Dương Canh không dám cãi lời, nhanh chóng đi ra ngoài làm việc.
Vân Nhiễm băng bó vết thương cho hoàng thượng, lại viết phương thuốc, không quên nhắc nhở Cơ Tinh Hà: “Ngươi vẫn nên điều tra ai đưa bức họa vào cung, hoàng thượng giao chính sự cho ngươi cùng vài vị đại thần, có phải người không liên quan nên rời đi.”
Lúc nói câu này Vân Nhiễm khẽ liếc Cơ Kình Thiên.
Cơ Tinh Hà nhìn Cơ Kình Thiên: “Thái tử điện hạ, mời ngươi rời khỏi hoàng cung, không có lệnh của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được vào tẩm cung của hoàng thượng, cho đến lúc người tỉnh lại.”
Cơ Kình Thiên biến sắc nhìn Cơ Tinh Hà: “Ngươi?”
Vân Nhiễm lạnh lùng lên tiếng: “Thái tử điện hạ, ngươi có thể đi rồi, chẳng lẽ ngươi không biết mình là kẻ dễ bị nghi ngờ nhất có âm mưu ám sát hoàng thượng sao. Sau này ngươi Vẫn nên ở trong đông cung để tránh người khác nghi kị.”
Cơ Kình Thiên hộc máu, thiếu chút nữa nôn ra.
Hắn không ngờ lần này thảm như vậy, chẳng những bại, còn bị phụ hoàng đề phòng, chỉ sợ sau này mưu tính ngôi vị hoàng đế càng khó khăn.
Cơ Kình Thiên nắm chặt tay, hận không thể bẻ gãy cổ thiếu niên kia.”
Nhưng không thể giết hắn bây giờ, Cơ Kình Thiên xoay người, cứng ngắt rời khỏi hoàng cung, vài tên quan viên đi theo hắn.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh băng nhìn theo hắn, Cơ Kình Thiên, đây chỉ là bắt đầu, ta sẽ không tha cho ngươi, bởi vì những người đã chết.
…
Gió đêm lạnh tràn ngập trong không khí.
Cột trụ trạm trổ, lầu các lượn lờ trong sương mù.
Ánh đèn vàng nhạt, như lụa mỏng bao phủ toàn bộ cung đình.
Khắp nơi im lặng không tiếng động, ngoại trừ lính gác, tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ.
Một góc sáng sủa, đột nhiên vang lên tiếng động, có người kích động rên: “Gia, gia của ta, người ta nhớ ngài, xin ngài.”
Tiếng thở dốc, hơi thở ái muội.
Dưới ánh đèn có bóng người đang cúi đầu rên rỉ, càng thêm rõ ràng trong màn đêm.
Có điều góc đường hẻo lánh, không có ai tới, hai người kia kích động phóng túng, giống như mèo ăn trộm miếng ngon, càng thêm điên cuồng.
Đột nhiên cách đó không xa có hai bóng người dừng lại, cùng nhìn về phía bên này.
Trong đó có một người sắc mặt dữ tợn, nổi đầy gân xanh, hung hăng nhìn hai bóng người đang chồng lên nhau, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ đỏ rực, nổi sát khí, nắm chặt bàn tay.
Người bên cạnh hắn mặc cẩm bào màu lam, cao quý tôn nhã, cả người lạnh lùng, khóe môi cười như có như không, chờ xem kịch vui.
Sở gia, dám tính kế hắn cùng Nhiễm Nhi, như vậy chờ hắn phục thù đi, không tha cho một ai.
Yến Kỳ nhìn Sở Dật Kỳ đang điên cuồng, nhẹ giọng: “Hoàng thượng, chúng ta đi thôi, nói không chừng là tiểu cung nữ cùng thái giám chơi đùa.”
“Cung nữ, thái giám? Ha, ha.”
Sở Dật Kỳ không phải kẻ ngốc, cung nữ thái giám chơi đùa, kích động thế sao, thái giám không có thứ kia, mạnh mẽ được như vậy sao?”
Chuyện này không có khả năng, rõ ràng là phi tử của hắn yêu đương vụng trộm, hắn muốn nhìn xem kẻ nào dám ngủ với phi tử của hắn.
Sở Dật Kỳ muốn tiến lên bắt hai kẻ kia, vừa nhấc chân liền nghe thấy hai người thét lên, một cao một thấp, bốn bề yên lặng, người nằm trong lòng khóc lên kích động: “Gia, sau này Tích Nhi chính là người của ngài, ngài nhất định phải nhớ tới tìm ta, nếu không Tích Nhi sẽ tịch mịch, hoàng thượng hắn không được, sau này hắn sẽ không chạm vào Tích Nhi, Tích Nhi là của gia.”
Một câu hoàng thượng không được, khiến Sở Dật Kỳ phát cuồng muốn giết người, rống lên: “Tiện nhân nhà ngươi.”
Sở Dật Kỳ như phát điên chạy qua, Yến Kỳ cũng nhanh theo sau.
Chỉ thấy dưới ánh đèn tăm tối, hai người đang ôm nhau, thấy hoàng đế đột ngột xuất hiện, hai người ngơ ngẩn, luống cuống mặc lại quần áo.
Sở Dật Kỳ mở to mắt nhìn chằm chằm người đang yêu đương vụng trộm với phi tử của hắn. Nằm mơ hắn cũng không ngờ kẻ đó lại là thần tử hắn tín nhiệm nhất.
Thế tử phủ Cẩm thân vương Sở Văn Hạo.
Sở Văn Hạo cả kinh, gió đêm phất qua khiến hắn tỉnh cả người, hắn ngẩng đầu nhìn hoàng đế, lại nhìn Hứa quý nhân bên cạnh mình, người vừa tiến cung không lâu Hứa Nhược Tích.
Sao hắn lại ở cùng một chỗ với nàng, Sở Văn Hạo có chút mê man. Đêm nay hắn trực, dẫn vài tên thuộc hạ đi tuần tra một vòng, đang quay trở về thì nhận được một bức thư, nói có người muốn gặp hắn. Hắn không nghi ngờ đi tới, ai ngờ lại thấy Hứa Nhược Tích, nàng ta vừa gặp đã liếc mắt đưa tình, sau đó nhào vào lòng hắn. Không biết vì sao tim hắn đập nhanh, mất kiểm soát ôm lấy nữ nhân này, cùng nàng làm ra chuyện đồi phong bại tục.
Sở Văn Hạo sợ hãi quỳ xuống, nhanh chóng xin tha: “Hoàng thượng, thần đáng chết, thần không cố ý mạo phạm tới ngài, thần vì…?’
Sở Văn Hạo toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Hứa Nhược Tích đang trắng bệch mặt. Đột nhiên hắn nhớ Hứa Nhược Tích đưa thư cho hắn, còn nhào vào lòng câu dẫn hắn, hắn là nam nhân sao có thể chịu được, nên mới xảy ra chuyện như vậy.
“Hoàng thượng, là nữ nhân này câu dẫn thần, xin hoàng thượng minh xét, hoàng thượng, nàng gửi thư cho thần, thần không biết có chuyện gì nên chạy tới. Ai ngờ nàng vừa gặp nàng đã nhào vào lòng thần, thần không kìm lòng được mới có thể… có thể?”
Sở Văn Hạo dứt lời, Hứa Nhược Tích trợn mắt, đây là nam nhân vừa ân ái triền miên với nàng sao? Sao hắn có thể nói nàng câu dẫn hắn, rõ ràng là hắn phái người đưa thư hẹn nàng. Hoàng đế không tới hậu cung, nữ nhân đều nói hắn vô năng, không lên được. Nên lúc hắn viết thư, nàng mới đáp ứng, nàng không thể thủ tiết cả đời ở trong cung. Bây giờ lại thành câu dẫn hắn.
Hứa Nhược Tích khóc ròng, không nói nên lời, cảm thấy bất an khủng hoảng, hoàng thượng đã biết, mặc kệ là ai câu dẫn ai, nàng cũng đừng nghĩ được sống.
“Câm miệng, nghịch thần tặc tử, dám tư thông với phi tần trong hậu cung, ngươi phụ tín nhiệm của trẫm, trẫm sẽ không tha cho ngươi.”
Hoàng đế xoay người hét lên: “Người đâu.”
Vài tên thị vệ lắc mình đi vào, đây đều là thân tín của hoàng thượng, hắn không lo bọn họ đồn chuyện ra ngoài.
“Kéo thế tử Cẩm Thân vương xuống chém cho trẫm.”
Vài tên thị vệ như hổ lao về phía Sở Văn Hạo, hắn trắng mặt dập đầu van xin.
“Hoàng thượng, thần đáng chết, cầu người tha cho thần.”
Sở Dật Kỳ cuồng bạo muốn giết người, chỉ cần hắn nhớ tới lời của Hứa quý nhân liền hận không thể giết chết hai người kia.
Tiện nhân này nói hắn vô dụng, hắn muốn giết người.
Trước đó hắn đã tốt hơn, nhưng Trầm Chiêu lại biến mất không thấy, nên hắn trị một nửa rồi thôi, hắn không khôi phục được như trước. Vì vây rất sợ mọi người nhắc tới chuyện này.
Thị vệ đã xông tới bên cạnh Sở Văn Hạo, đè chặt khiến hắn không động đậy được, hắn đau đớn kêu lên: “Hoàng thượng tha cho thần một mạng đi.”
Lúc này Yến Kỳ lên tiếng: “Hoàng thượng, tuy rằng thế tử phạm tội nên chém, nhưng hắn là người phủ Cẩm thân vương, nếu hoàng thượng giết hắn sẽ khó ăn nói với bọn họ, chuyện đêm nay không nên truyền ra ngoài, hắn không thể chết.”
“Không thể giết, hắn làm ra chuyện như vậy, trẫm nhất định phải giết hắn.”
Sở Dật Kỳ gầm rú, Yến Kỳ nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo khóe môi cười trào phúng, nếu hắn không lên tiếng, chỉ sợ hoàng đế sẽ nghi ngờ, nên hắn mới nói: “Hoàng thượng, nếu giết hắn, chỉ sợ triều thần cho rằng hoàng thượng cuồng sát, không tốt đối với danh dự của người, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
“Khó tha, hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, ha ha.” Sở Dật Kỳ đột nhiên cười cổ quái, có chút hưng phấn, nhìn chằm chằm Sở Văn Hạo. Khiến hắn ta kinh hãi, giờ khắc này hắn tình nguyện muốn chết, Sở Văn Hạo nhanh chóng dập đầu: “Thần xin nhận tội chết, thần đáng chết.”
“Đáng chết sao? Ngươi đáng chết, nhưng lại là thế tử Cẩm Thân vương, trẫm không thể bất phân trắng đen xử chém, cho nên tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
“Lập tức đưa Sở Văn Hạo tới nội đình, xử cung hình.”
“Cung hình, cung hình?” Sở Văn Hạo ngây dại, nếu hắn bị tự cung, sau này chính là phế nhân, hắn không muốn. Sở Văn Hạo tái mặt hét ầm lên: “Hoàng thượng thần không muốn.”
Sở Dật Kỳ nhìn hắn như vậy, lại càng thêm hưng phấn, ha ha, có người theo hắn, hắn không lên được, tên này cũng không chơi được, còn thống khổ hơn hắn, hắn nhìn thị vệ: “Lập tức dẫn đi.”
“Ân, hoàng thượng.”
Thị vệ túm lấy Sở Văn Hạo đưa tới nội đình, tự cung.
Sở Văn Hạo kêu la thảm thiết: “Hoàng thượng, thân cam nguyện xin chết, thần xin chết, mong hoàng thượng thành toàn.”
Đáng tiếc không ai để ý tới hắn, Sở Dật Kỳ nhìn Hứa mỹ nhân quỳ trên mặt đất: “Kéo xuống đánh chết.”
Yến Kỳ cười thị huyết, vẻ mặt hắn như ác ma báo thù trong đêm, Sở gia sao, hắn không để cho bọn họ dễ chịu, lần này là Sở Văn Hạo, tiếp theo sẽ tới ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.