Chương 127: Đau Lòng Yến Kỳ
Ngô Tiếu Tiếu
15/04/2016
Trong tẩm cung, Vân Nhiễm gật đầu nhìn Ninh Cảnh: “Ninh Cảnh, chuẩn bị bắt đầu.”
Ninh Cảnh là tiểu thần y Lãm Y Cốc, cực kỳ cuồng nhiệt với y thuật. Bình thường hắn hồ nháo gây chuyện, nhưng lúc chữa bệnh cứu người hắn rất nghiêm túc, nghe Vân Nhiễm phân phó liền nhanh chóng đi chuẩn bị.
Lần phẫu thuật này, hắn chưa từng nhìn thấy, cho nên rất hưng phấn.
Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu Đường Nhân: “Nương nương, người canh giữ bên ngoài bình phòng, đừng cho bất cứ kẻ nào xông vào, nếu không chúng ta chỉ có đường chết.
Sắc mặt hoàng hậu cũng nghiễm túc, nhanh chóng gật đầu đi ra ngoài. Đến khi ra đến ngoài nàng mới phát hiện cung nữ thái giám bình thường trực hầu hạ đều bị đuổi đi hết, đây chắc là thủ đoạn của Giang Tập Nguyệt.
Hoàng hậu phân phó đại thái giám bên người: “Chương Lâm, nhớ kỹ không cho bất cứ kẻ nào tiến vào tẩm cung, nói bản cung đang ở bên trong chăm sóc hoàng thượng.”
“Ân, nương nương.”
Chương Lâm cung kính lên tiếng trả lời, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, có điều lúc cụp mắt xuống trong đó lóe lên tia phẫn hận, bàn tay nắm chặt lại.
Trong tẩm cung, Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đã bắt đầu hành động, hai người đang chạy đua với thời gian. Bởi vì phụ vương giằng co với Định vương cũng không kéo dài được lâu, hắn là người rất khôn khéo, chỉ sợ rất nhanh sẽ đoán ra được huyền cơ, lập tức chạy tới đây. Tuy nàng dặn hoàng hậu ngăn cản không cho ai tới gần, chỉ sợ nàng ta không ngăn nổi Định vương, hắn chỉ còn thiếu có một bước để đoạt được ngôi vị, sao có thể để cho hoàng hậu, hủy giấc mộng trong khoảnh khắc.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh chuẩn bị làm phẫu thuật, cạo tóc trên đầu hoàng thượng, vẽ bản đồ, tính toán vị trí chuẩn xác, chuẩn bị mổ.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đang làm phẫu thuật cho hoàng thượng, ngoài cửa cung Định vương đang cản lại xe ngựa của Vân Tử Khiếu, hai đội người giương cung bạt kiếm muốn giao chiến với nhau. Định vương âm ngao trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu, trong lòng âm thầm thề, nếu lên ngôi hoàng đế, người đầu tiên hắn trừ chính là Vân Tử Khiếu, dám can đảm phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Định vương thấy Vân Tử Khiếu định gây chuyện, không nói nhiều lời, ra lệnh cho Kinh Vệ Quân: “Bắt lại cho ta.”
Mấy người lắc mình lao về phía Vân Tử Khiếu. Ông hét lên: “Định vương, lá gan thật gớn, dám lợi dụng lúc hoàng thượng bị thương nặng ra lệnh cho Kinh Vệ Quân bắt bản vương, ngươi muốn làm gì, âm mưu phản nghịch phạm thượng sao?”
Đáng tiếc Sở Dật Lâm không để ý đến ông, ánh mắt nhìn chằm chằm xe ngựa phía sau Vân Tử Khiếu. Theo lý hoàng hậu cùng Vân Nhiễm chắc là ở trên xe, nhưng hắn cùng Vân Tử Khiếu đã gây đến mức như vậy, bọn họ không có chút phản ứng nào. Việc này có điểm khác thường. Định vương vừa nghĩ, sắc mặt lại khó coi, bàn tay nắm chặt lại.
Không tốt, Vân Nhiễm cùng hoàng hậu Đường Nhân đã tiến cung theo đường khác.
Sở Dật Lâm không chờ được, lập tức nhảy lên ngựa chạy thửng về hướng hoàng cùng.
Sắc mặt Vân Tử Khiếu thay đổi, lúc này vang lên tiếng vó ngựa từ phía sau, thấy đám người Trực Nhật Tới, Vân Tử Khiếu quát lên: “Trực Nhật, Phá Nguyệt mau cản Định vương lại.”
Nhiễm Nhi đang ở trong cung cứu hoàng thượng, ông không thể để Sở Dật Lâm tới phá đám. Trực Nhật cùng Phá Nguyệt vừa nghe liền dẫn người bay thẳng về phía Định vương chắn đường.
“Xin Định vương điện hạ dừng bước.”
Sở Dật Lâm ghìm cương ngựa, lạnh lẽo nhìn hai người đối diện, bọn họ là người phủ Yến vương. Họ xuất hiện ở đây làm gì, chẳng lẽ tên khốn khiếp Yến Kỳ cùng muốn phá hỏng chuyện lớn của hắn. Nhưng hắn nhận được tin Yến Kỳ bị thương nặng ở chùa Tướng Quốc, giờ chạy tới đây xem náo nhiệt gì. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng giận đến nhỏ máu.
Có điều bây giờ không thể chậm trễ, nếu không chỉ sợ Vân Nhiễm thật sự có thể?
Sở Dật Lâm không dám nghĩ nhiều, hắn cách ngôi vị hoàng đế gần như vậy, chỉ còn một bước cuối cùng, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Về sau hắn sẽ không có cơ hội như vậy nữa, cho nên hắn vỗ tay ra lệnh: “Thập nhị ưng đâu?”
Đây là mười hai người hắn bí mật huấn luyện, rất ít khi xuất hiện, bây giờ vì ngôi vị hoàng đế, hắn sẵn sàng để cho bọn họ lộ diện.
Sở Dật Lâm vừa ra lệnh, trong chỗ tối có mười hai đạo thân ảnh lao ra, mỗi người đều mặc cẩm y màu đen, trước ngực có thêu một con chim ưng. Vừa xuất hiện đã cung kính đợi lệnh.
“Gia.”
“Bắt đám người kia lại cho ta.”
“Ân,” Mười hai người đồng loạt xông thẳng về đám người Trực Nhật.
Chớp mắt hai bên bắt đầu giao chiến, Sở Dật Lâm thừa cơ, phi ngựa thẳng về hướng hoàng cung.
Trong tẩm cung, Vân Nhiễm đã mổ sọ của hoàng thượng, lấy máu tụ, đòi hỏi phải có trình độ tay nghề rất cao, nếu không cắt bỏ hoàn toàn máu tụ, hoàng thượng tỉnh lại máu sẽ không thể lưu thông đến đại não. Hoàng thượng cũng sẽ chết vì tắc nghẽn mạch máu.
Ninh Cảnh ở bên cạnh đưa dụng cụ giải phẫu cho Vân Nhiễm, cũng không dám lơ là,. Tuy rằng hắn chưa từng làm loại giải phẫu này, nhưng cũng biết chuyện này rất khó thực hiện, chỉ hơi sơ ý sẽ dẫn đến tử vong.
Vân Nhiễm cẩn thận cắt bỏ máu tụ trong đầu hoàng thượng, Định vương Sở Dật Lâm cũng đã chạy tới nơi.
Đại thái giám Chương Lâm cản hắn lại, cung kính nói: “Định vương xin dừng bước, hoàng hậu nương nương có chỉ, không bấy cứ ai vào tẩm cung, người đang ở trong cùng hoàng thượng.
“Hỗn láo, hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, bổn vương tìm đại phu nổi danh tới đây chữa trị cho người, hoàng hậu làm vậy là có ý gì.
Định vương lạnh lùng hét lớn, tiến lên vài bước đẩy Chương Lâm lui lại vài bước, mắt thấy Sở Dật Lâm sắp bước vào tẩm cung, lại có người chặn hắn lại, người này là hoàng hậu Đường Nhân. Nàng lạnh lùng nhìn hắn.
“Định vương điện hạ đang làm gì vậy?”
Ánh mắt Định vương lạnh lẽo: “Hoàng hậu, vi thần tìm được một vị đại phu nổi danh, đưa hắn tới đẻ chữa trị cho hoàng thượng, hi vọng hoàng huynh sớm khỏi bệnh.”
Ánh mắt Đường Nhân bắn ra hàn khí, không cho nể mặt hắn, nói: “Chuyện của hoàng thượng không nhọc Định vương điện hạ lo lắng, Định vương chỉ cần làm tốt phần việc của mình, nơi này không cần Định vương phải bận tâm nhiều, hoàng thượng nhất định sẽ tốt.”
“Nương nương có ý gì, thần đệ nóng lòng lo lắng cho hoàng huynh, sao lại gọi là quan tâm nhiều. Nước không thể một ngày không có vưa, thần đệ đang san sẻ với hoàng huyenh, hoàng hậu nương nương nên tránh ra đi.”
Định vương muốn xông vào, hoàng hậu lại mạnh mẽ lên tiếng: “Định vương, bản cung sẽ không để ngươi dẫn đại phu linh tinh vào kiểm tra cho hoàng thượng. Người đã có thái y trong cung chăm sóc, không cần Định vương điện hạ lo lắng. Tình hình hoàng thượng đã như vậy, tốt nhất Định vương nên kiêng dè, nếu không chờ hoàng thượng tỉnh lại sẽ truy cứu trách nhiệm.”
“Bổn vương lo lắng cho hoàng huynh có gì là sai, hoàng hậu đừng vội ăn nói hồ đồ.”
Định vương biết rõ hoàng hậu đang cố ý kéo dài thời gian, có khả năng Vân Nhiễm đang kiểm tra cho hoàng thượng trong tẩm cung. Không, hắn không thể cho mình tốn công vô ích.
Sắc mặt Định vương đột nhiên thay đổi, heys lớn: “Hoàng hậu, vì sao người không cho bổn vương vào thăm hoàng huynh. Phải chăng ngươi đã làm gì với hoàng huynh, có phải muốn hai hoàng huynh, để cho Đường gia các người đăng cơ.”
Đường Nhân đen mặt, nam nhân này thật vô sỉ không biết xấu hổ, dám nói ra những lời như vậy. Cho dù hoàng thượng xảy ra chuyện cũng không đến lượt Đường gia lên ngôi, mà là Định vương hắn hưởng lợi.
Sở Dật Lâm không để ý tới hoàng hậu, đẩy nàng ra muốn xông vào tẩm cung. Đúng lúc này Sở Văn Hạo nhận được tin của hoàng hậu chạy tới ngăn cản hắn.
Sở Dật Lâm không ngờ muốn xông vào tẩm cung lại có lắm người cản đường như vậy, không khỏi giận dữ, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng nhìn chằm chằm Sở Văn Hạo.
“Sở Văn Hạo, ngươi muốn làm gì?”
“Định vương điện hạ, hoàng thượng đang bị thương nặng, ngươi ở đây la hét lớn như vậy là có ý gì?”
“Bổn vương dẫn đại phu tới chữa bệnh cho hoàng thượng, không ngờ hoàng thượng cố tình ngăn cản bổn vương. Bổn vương nghi ngờ hoàng hậu xuống tay với hoàng huynh, cho nên mời thế tử cùng hoàng hậu tránh ra, nếu không đừng trách bổn vương vô tình.”
Định vương quát lên, Sở Văn Hạo âm trầm nhìn Định vương. Trong lòng mắng người này cẩu huyết ngập đầu, không biết xấu hổ, hắn còn có mặt mũi đi nói người khác, hắn là người mong hoàng thượng chết nhiều nhất. Bởi vì hoàng thượng chết, hắn có thể thuận lợi lên ngôi. Đây là hắn đang lo lắng có người cứu sống hoàng thượng.
“Định vương điện hạ, bệnh của hoàng thượng đến thái y cũng bó tay chịu trói, sao Định vương lại có thể tùy tiện tìm một đại phu đến chữa trị.”
“Ngươi?” Định vương Sở Dật Lâm giận dữ trừng mắt nhìn Sở Văn Hạo. Trong lòng nóng như lửa đốt. Thấy hai người kia kiên quyết ngăn cản mình, khả năng bên trong đã xảy ra chuyện. Đột nhiên phía sau vang lên âm thanh: “Thái hậu nương nương tới.”
Định vương thở ra, trước khi tới đây, hắn đã phái người đi mời mẫu hậu. Bởi vì hắn nghĩ có khả năng hoàng hậu sẽ cản mình, nhưng không thể cản được mẫu hậu.
Động tĩnh bên ngoài đã sớm truyền vào trong phòng. Phẫu thuật đang đến giai đoạn kết thúc, bắt đầu khâu vết thương, trán Vân Nhiễm toát mồ hôi. Ninh Cảnh đau lòng dùng khăn tay lau cho nàng nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ngươi đừng sốt ruột, sắp xong rồi.”
Vân Nhiễm gật đầu, dặn dò Ninh Cảnh: “Chuẩn bị vải băng bó.”
Bên ngoài tẩm cung, Định vương vừa thấy thái hậu tới đã nhanh chóng đi qua bẩm báo: “Mẫu hậu, ta tìm một đại phu nổi danh tới kiểm tra cho hoàng thượng, không ngờ hoàng thượng cùng thế tử phủ Cẩm thân vương ngăn cản không cho nhi thần vào. Nhi thần lo lắng hoàng huynh đã xảy ra chuyện.”
Sắc mặt thái hậu thay đổi, nhanh chóng nhìn Sở Văn Hạo cùng hoàng hậu: “Ai gia muốn nhìn xem, kẻ nào dám ngăn cản ai gia tiến vào.”
Sở Văn Hạo khẽ liếc hoàng hậu. Hoàng hậu không kiêu ngạp không siểm nịnh nói: “Mẫu hậu, hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, nhi thần không muốn người khác quấy rầy hoàng thượng, xin mẫu hậu thông cảm.”
Thái hậu vừa nhìn thấy hoàng hậu liền tức giận. Con mình đã thành ra như vậy, hoàng hậu không buồn không vui, dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, nàng ta đang ước gì con trai mình chết.
Thái hậu nhanh chóng bước tới, hung dữ nhìn hoàng hậu: “Ai gia muốn vào, kẻ nào dám ngăn cản.”
Nói xong thái hậu dẫn đầu xông vào tẩm cung, hoàng hậu lập tức đưa tay ngăn cản: “Mẫu hậu, hoàng thượng đang hôn mê, mẫu hậu không nên quấy rầy người.”
Thái hậu không cần suy nghĩ tát nàng một cái, Định vương tiến lên đẩy hoàng hậu ra, Sở Văn Hạo không dám hành động.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thái hậu cùng Định vương tiến vào tẩm cung. Chương Lâm nhanh chóng tiến lên nhìn hoàng hậu: “Nương nương, người không sao chứ.”
Đường Nhân lắc đầu, trong lòng thở dài, rốt cuộc vẫn không thể ngăn bọn họ, nàng có thể cản Định vương nhưng không thể cản thái hậu.
Chỉ sợ thái hậu là do Định vương mời tới. Không biết Vân Nhiễm ở bên trong thế nào rồi, hoàng hậu bất chấp đau đớn trên mặt nhanh chóng dẫn Chương Lâm vào trong tẩm cung. Sở Văn Hạo cũng đi theo.
Hai người kinh hãi nhìn chằm chằm người trên giường. Đầu không sợi tóc, dưới sàn dầy đặc tóc đen, đầu băng vải trắng.
Định vương chợt lóe qua tia sắc bén: “Quận chúa Trường Bình, ngươi đã làm gì với hoàng thượng.”
Sắc mặt thái hậu càng miễn bàn, thân thể là do cha mẹ ban cho, không nỡ động vào. Bây giờ hoàng thượng bị cạo trọc, đầu còn băng kín, thái hậu tức đến tận trời, gầm lên với Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, lá gan thật lớn, dám động vào tóc của hoàng thượng, còn động đến đầu của của hoàng thượng, thật sự đáng chết, người đâu.”
Thái hậu vừa lên tiếng, thị vệ từ bên ngoài vội vàng chạy vào, bà ta chỉ vào Vân Nhiễm: “Lập tức kéo tiện nhân này xuống đánh chết.”
Trong lòng Định vương vui sướng, im lặng không lên tiếng.
Sở Văn Hạo cũng bất động, hắn không thích Vân Nhiễm. Không phải vì Vân Nhiễm sao thanh danh của Thanh Nghiên có thể xuống dốc không phanh phải gả cho Tần Dục Thành, cho nên nữ nhân này chết là đáng đời.
Chương Lâm đại thái giám bên người hoàng hậu sắc mặt u ám, bàn tay nắm chặt lại. Vừa rồi hoàng hậu dặn hắn ngăn cản Định vương hắn không kiên quyết. Vì hắn hi vọng hoàng thượng chết. Hắn vào cung là vì muốn giết hoàng thượng, còn có người kia hại cả nhà bọn họ. Nhưng hắn chưa bao giờ muốn làm hại quận chúa Trường Bình, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào hoàng hậu cứu quận chúa.
Hoàng hậu chậm rãi tiến vào: “Chờ đã.”
Thái hậu lạnh lùng lên tiếng: “Hoàng hậu muốn làm gì? Bản cung muốn đánh chết nàng, rồi sẽ tính sổ với ngươi. Nàng ta là do ngươi dẫn vào cung, ai cho phép nàng ta cắt tóc của hoàng thượng.”
Thái hậu thét chói ta, hoàng hậu bình tĩnh lên tiếng: “Bẩm mẫu hậu, sở dĩ Trường Bình làm vậy là vì muốn cứu hoàng thượng, tính mạng của hoàng thượng quan trọng hơn so với vài sợi tóc.”
“Ngươi nói cái gì?”
Mắt thái hậu thiếu chút nữa rớt ra ngoài, không có sự đồng ý của bà động đến tóc của hoàng thượng là đại nghịch bất đạo. Chính hoàng thượng còn không được tùy tiện động đến tóc của mình, đó là tội bất hiếu, bây giờ nữ nhân này lại dám nói bé nhỏ không đáng kể. Đây là coi thường bà, thái hậu chỉ vào hoàng hậu: “Có tin ngay cả ngươi ai gia cũng dám đánh chết không.”
Sở Văn Hạo không nhịn được, đánh chết Vân Nhiễm hắn đồng ý, nhưng hoàng hậu hắn không đồng ý.
Tuy rằng hoàng hậu vẫn bình thản, nhưng nàng là người hi vọng hoàng thượng không có chuyện gì nhất, vận mệnh của Đường gia ngắn chặt với hoàng thượng. Hắn cảm thấy người không đau lòng là thái hậu, bởi vì bà có hai người con, cho dù ai đăng cơ bà cũng đều ở vị trí cao cao tại thượng.
“Xin thái hậu không cần trách tội hoàng hậu nương nương.”
Sở Văn Hạo bước ra khỏi hàng lên tiếng, thái hậu lạng lùng liếc Sở Văn Hạo: “Sở Văn Hạo, không muốn phủ Cẩm thân vương có chuyện gì thì an phận đi.”
Phủ Cẩm thân vương trung thành với đế vị, thái hậu không muốn đối nghịch với bọn họ.
Sở Văn Hạo vẫn cung kính nói: “Thái hậu, hoàng hậu nương nương lo lắng cho hoàng thượng cho nên mới đón quận chúa Trường Bình vào cung chữa trị cho hoàng thượng, xin thái hậu hiểu cho nỗi khổ của nương nương.”
“Ngươi xác định nàng ta có nỗi khổ, không phải là dụng tâm kín đáo.”
Thái hậu nhìn châm chọc, không thèm nhìn Sở Văn Hạo cùng hoàng hậu, mà nhìn thị vệ: “Không nghe thấy sao? Kéo quận chúa Trường Bình xuống đánh chết.”
Thị vệ vội chạy tới muốn kéo Vân Nhiễm. Sở Văn Hạo muốn giữ hoàng hậu lại, không ngờ hoàng hậu đã nhanh miệng nói: “Là bản cung mời quận chúa Trường Bình vào cung, nếu thái hậu muốn động quận chúa, thì đánh luôn cả bản cung đi.”
Thái hậu giận phát điên, bà định nể mặt Sở Văn Hạo tha cho hoàng thượng. Không ngờ nữ nhân này lại dám ngăn cản, tưởng bà không dám động đến nàng sao. Thái hậu nhìn thị vệ quát lên: “Kéo hoàng hậu cùng quận chúa Trường Bình xuống đánh chết.”
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn lão bà đang diễu võ dương oai. Người không đau lòng nhất chính là bà ta. Bởi vì dù Định vương có lên ngôi, bà ta vẫn là thái hậu, những lúc như thế này không phải nên quan tâm đến tính mạng của con sao, sao còn rảnh rỗi quan tâm đến đầu tóc, thật sự là buồn cười, Vân Nhiễm cười châm chọc.
Thị vệ ngây ngẩn cả người, bảo bọn họ bắt quận chúa Trường Bình còn có khả năng, nhưng muốn bắt hoàng hậu bọn họ không dám.
Thái hậu thấy thị vệ không nhúc nhích, lại nổi trận lôi đình gầm lên: “Các ngươi điếc hết rồi sao, kêu các ngươi kéo hoàng hậu với quận chúa Trường Bình xuống, các ngươi đang làm gì.”
Lúc này thị vệ còn chưa kịp động, bên ngoài đã vang lên một âm thanh nhỏ: “Hoàng thượng đang bệnh nặng, ai ở trong tẩm cung hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ muốn hoàng thượng tức chết sao?”
Vài đạo thân anh tiến vào tẩm cung, dẫn đầu là Yến quận vương phủ Yến vương, Yến Kỳ còn có Vân Tử Khiếu, Triệu thừa tướng, Lam tướng quân, lão quốc công. Những người này vừa tiến vào sắc mặt kos coi nhìn thái hậu, hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, thái hậu chẳng những không thông cảm, còn ở tẩm cung la hét, quả là buồn cười.
Vân Nhiễm vừa thấy Yến Kỳ, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại, tình trạng của hắn ra sao người khác không biết những nàng biết rất rõ.
Hắn bị thương rất nặng, căn bản không thể hoạt động mạnh, không ngờ bây giờ hắn lại cậy mạnh đứng dậy tới đây. Nàng thấy trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Nếu không phải đang ở trong tẩm cung, nàng thật muốn mắng hắn một trận, không biết chính mình đang bị thương nặng hay sao?”
Tầm mắt Yến Kỳ rơi trên người Vân Nhiễm, nhìn nàng dịu dàng. Vân Nhiễm trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ quay về sẽ tính sổ với hắn.
Lúc này Yến Kỳ suy yếu bấu vào tay Trực Nhật. Lưng hắn bị thương rất nặng không thể tự đứng dậy, chỉ có thể dựa vào Trực Nhaath.
Vân Tử Khiếu nhanh chóng bước ra khỏi hàng nhìn thái hậu trầm giọng nói: “Xin hỏi thái hậu, nữ nhi của thần phạm phải tội gì mà hoàng hậu muốn đánh chết, Vân Tử Khiếu ta đây vẫn còn đang sống sờ sờ, thái hậu liền muốn xử tử nữ nhi của ta, vậy đặt ta vào chỗ nào.”
Thái hậu nhìn Vân Tử Khiếu, cười lạnh: “Vân Tử Khiếu, ngươi dạy nữ nhi thật tốt, dám can đảm cắt tóc hoàng hậu, còn khiến hoàng thượng người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Thái hậu vừa dứt lời, mọi người mới nhìn đến người đang nằm trên giường. Không một sợi tóc, cả đầu băng bó kín mít.
Mọi người bất động, có điều rất nhanh Vân Tử Khiếu đã có phản ứng nhìn thái hậu.
“Nhiễm Nhi cũng chỉ vì muốn cứu hoàng thượng, chẳng lẽ thái hậu không muốn hoàng thượng tỉnh lại.”
Thái hậu đen mặt chỉ vào Vân Tử Khiếu: “Ngươi?”
Vân Tử Khiếu là Vân vương gia, trước đây thái hậu chỉ là một phi tử trong cung, ông thèm để bà vào trong mắt. Theo lời tiên đế, ông có thể phế thái hậu, tuy rằng bây giờ ông không phế được nhưng cũng không sợ bà.
Mấy vị đại thần bên cạnh Vân Tử Khiếu đều lên tiếng: “Thái hậu, quận chúa tiến cung là vì muốn cứu hoàng thượng, vẫn chờ hoàng thượng tỉnh rồi nói, thái hậu đừng vội trách tội quận chúa, nếu không hoàng thượng tỉnh lại sẽ khó ăn nói.”
“Đúng vậy, quan trọng nhất vẫn là chờ hoàng thượng tỉnh lại.”
Mọi người gật đầu, sắc mặt thái hậu càng trầm, âm thầm cắn răng. Bà không có cách để diệt trừ mấy lão già này, đều là đại thần được tiên đế trọng dụng. không thèm để bà vào trong mắt, thái hậu càng nghĩ càng sầu, có điều cũng im lặng không nói gì.
Định vương bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Tiện nhân này dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn muốn đánh chết nàng.
Vân Nhiễm không kiêu ngạo, không siểm nịnh quét mắt nhìn mọi người cuối cùng dừng lại trên người Yến Kỳ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cố gắng chống cự. Trong lòng nàng nhoi nói, tuy hắn không nói gì nhưng nàng biết, những người này là do hắn tìm tới, vì có họ nên thái hậu không dám tùy tiện động vào nàng cùng hoàng hậu.
Tẩm cung yên tĩnh, mọi người đều có suy nghĩ riêng. Định vương cảm thấy như bị hành hạ dày vò, hắn muốn thừa cơ ra tay, có thể sẽ thành công, không ngờ lại thành chuyện xấu. Định vương liếc mắt nhìn người trên giường, nếu hoàng huynh tỉnh lại không phải hắn lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Không được, hắn không thể trơ mắt nhìn cơ hội vuột mất, Định vương liền muốn rời khỏi tẩm cung đi bố trí.
Không ngờ hắn vừa nhấc chân, lại nghe thấy Vân Tử Khiếu kích động: “Mau nhìn, hoàng thượng động đậy.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hoàng thượng Sở Dật Kỳ. Định vương kinh hãi, cảm thấy tim nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn gắt gao nhìn Sở Dật Kỳ, thấy tay Sở Dật Kỳ khẽ giật sao đó nhấc tay, cuối cùng từ từ mở mắt.
Hoàng thượng tỉnh, mọi người ngơ ngẩn.
Người đầu tiên có phản ứng là thái hậu, bà ta bổ nhào vào người hoàng thượng vui sướng kêu lên: “Hoàng nhi, con đã tỉnh, ai gia thật sự vui mừng.”
Sắc mặt mọi người đen lại, nữ nhân này thật biết đóng kịch. Lúc hoàng thượng hôn mê không thấy bà có nửa điểm đau lòng, bây giờ hoàng thượng tỉnh lại làm ra vẻ đau lòng muốn chết, thật là cao siêu, bọn họ tự nhận mình không bằng.
Thái hậu vừa động, Định vương cũng nhanh chóng tỉnh ra, hắn xông đến, quỳ gối trước giường hoàng thượng: “Hoàng huynh, ngươi đã tỉnh, thật sự quá tốt, thần đệ rất vui mừng.”
Mặt mọi người càng đen hơn, người này không biết xấu hổ. Vừa rồi còn mong hoàng thượng chết, bây giờ lại thay đổi thái độ, quá nhanh, quả nhiên là mẹ nào con nấy.
Đám người Vân Tử Khiếu nhanh chóng tiến đến giường quỳ xuống.
“Chúng thần chúng mừng hoàng thượng, mừng người đã tỉnh.”
Sau khi Sở Dật Kỳ tỉnh lại, đầu óc hơi mờ hồ, thấy mọi người vây quanh giường, từ từ suy nghĩ. Bởi vì có ma phía tán nên hắn không thấy đau, tinh thần không tệ, nhìn thái hậu đang đau lòng khóc lóc, chậm rãi lên tiếng: “Mẫu hậu đừng đau lòng, nhi thần đã không có việc gì.”
“Hoàng nhi, con tỉnh lại là tốt rồi.”
Thái hậu gạt nước mắt, hoàng thượng quét mắt nhìn mọi người, lên tiếng: “Sao các ngươi đều có mặt ở tẩm cung của trẫm.”
“Hoàng thượng bị thương, chúng thần lo lắng cho người.”
Vân Tử Khiếu đáp lời, Sở Dật Kỳ nhớ tới chuyện thuốc nổ ở lễ tế trời, sắc mặt thay đổi, tức giận.
Vân Nhiễm thấy vậy nhanh chóng lên tiếng: “Xin hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bị thương ở đầu, tuy rằng đã loại bỏ máu tụ, nhưng người không nên dễ dàng xúc động, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm: “Nói vậy là có ý gì.”
“Hoàng thượng bị thương ở đầu, hôn mê bất tỉnh, cho nên ta giúp hoàng thượng loại bỏ máu tụ, hoàng thượng mới tỉnh lại, vì bị thương ở đầu nên không thể dễ dàng tức giận, về sau cũng cần phải kiềm chế.”
Vân Nhiễm nói xong, Sở Dật Kỳ nhướng mày: “Là ngươi cứu trẫm.”
“Dạ, có điều thần nữ có một chuyện xin hoàng thượng tha thứ.”
Vân Nhiễm bình tĩnh nói, thái hậu lạnh lùng nghiến răng nhìn Vân Nhiễm.
Hoàng đế nói: “Chuyện gì?”
“Bởi vì chữa trị cho hoàng thượng, nên thần nữ đã tự ý cắt tóc của hoàng thượng. Nhưng thái hậu lạ giáng tội thần nữ, nói ta đại nghịch bất đạo, muốn đánh chết, xin hoàng thượng bỏ qua cho thần nữ.”
Vân Nhiễm cười lạnh, lúc này nàng không tranh thủ chia rẽ hai người thì thật xin lỗi chính mình.
Vân Nhiễm dứt lời, ánh mắt hoàng đế mị lên. Trời sinh sẵn tính đa nghi, lời Vân Nhiễm như viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, hắn không khỏi suy nghĩ, chính mình còn đang nguy kịch, mẫu hậu còn rảnh trị tội đánh chết Vân Nhiễm. Bà thật là nhàn rỗi.
Khóe môi Sở Dật Kỳ cười lạnh, thái hậu u ám đang muốn giải thích. Vân Nhiễm lại không cho bà cơ hội nói tiếp: “Sở dĩ thần nữ tiến cung là do hoàng hậu bí mật xuất cung tới đón, vì cứu hoàng thượng, hoàng hậu đã phải vất vả cực nhọc.”
Bởi vì Vân Nhiễm cứu hoàng thượng, cho nên giờ phút này hắn có chút thiên vị, nâng mắt nhìn Đường Nhân nói: “Hoàng hậu vất vả.”
Tiếp theo Vân Nhiễm im lặng, nói nhiều sẽ không tốt, chọn thời điểm nói vài câu mới có tác dụng.
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, ngươi đứng lên đi, ngươi cứu trâm là công thần của Đại Tuyên.”
“Tạ hoàng thượng.”
Hoàng thượng nhìn thái hậu bằng ánh mắt âm trầm, Định vương nhanh chóng chạy tới: “Hoàng huynh, thần đệ chúc mừng hoàng huynh tỉnh lại.”
Hoàng thượng nhìn Định vương, lại nhớ tới chuyện lễ tế, nếu mình xảy ra chuyện gì, hắn là người có lợi nhất.
“Yến quận vương.”
Yến Kỳ toát mồ hôi dựa vào Trực Nhật, nghe hoàng thượng truyền gọi, cố gắng đi tới: “Thần gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, quan tâm hỏi: “Yến quận vương làm sao vậy?”
“Bẩm hoàng thượng, thần bị thương trong lễ tế.”
Hoàng thượng định để hắn đi điều tra chuyện thuốc nổ, bây giờ hắn lại bị thương liền từ bỏ, trấn an: “Ngươi bị thương nặng, nhanh chóng về phủ nghỉ ngơi đi, trẫm không có chuyện gì.”
“Ân, hoàng thượng.”
Dứt lời, Yến Kỳ liền ngã vào tay Trực Nhật, Trực Nhật khẩn trương nhanh chóng đỡ chủ tử nhà mình rời khỏi tẩm cung.
Vân Nhiễm ở phía sau lo lắng, bàn tay nắm chặt lại.
Hoàng thượng hạ chỉ, giao việc điều tra thuốc nổ ở chúa Tướng Quốc cho Vân Tử Khiếu cùng Triệu thừa tướng, lão quốc công. Ba người cùng điều tra nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau, vừa nói xong hoàng thượng lại ngất đi.
Hắn bị thương đầu óc, không thể gắng sức.
Thái hậu hung hăng lườm Vân Nhiễm, lại nhìn hoàng hậu, giọng nói lạnh như băng: “Hoàng hậu, chăm sóc hoàng thượng cho tốt, đừng để hoàng thượng tức giận.”
“Nhi thần lĩnh chỉ.”
Thái hậu dẫn người rời đi, Định vương cũng đi theo. Cả người hắn mềm nhũn, không có chút sức lực. Giống như hoàng thượng tỉnh lại đã hút hết sức lực của hắn, hắn bày ra thế cục lớn như vậy, cuối cùng lại bị hủy trong tay một nữ nhân nhỏ bé.
Vân Nhiễm, bản vương thật sự hận không thể ăn thịt uống máu ngươi cho hả giận.
Đám người Vân Tử Khiếu lui ra ngoài. Sở Văn Hạo cũng dẫn người rời đi, trước khi đi không nhịn được liếc Vân Nhiễm một cái, không ngờ y thuật của nữ nhân này thật lợi hại cứu sống được hoàng thượng.
Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu: “Nương nương, hoàng thượng đã tỉnh, sẽ không có chuyện gì, người đừng lo lắng, có điều chúng ta cũng không thể lơ là, đề phòng người khác xuống tay. Ta để Ninh Cảnh lại chăm sóc hoàng thượng.”
Vân Nhiễm nói xong nhìn Ninh Cảnh, dặn dò hắn ở lại chăm sóc hoàng thượng vài ngày, chờ hoàng thương hoàn toàn tỉnh táo mới thôi.
Tuy rằng Ninh Cảnh không vui, nhưng vẫn phải ở lại.
Vân Nhiễm sắp xếp chu đáo, đang chuẩn bị xuất cung, đột nhiên nhớ tới Giang Tập Nguyệt bị nàng điểm huyệt. Vừa rồi quá đông người, cho nên không để ý tới nàng ta.
Lúc này Giang Tập Nguyệt đang dựa vào vách tường, không nhúc nhích. Vân Nhiễm tưởng nàng ta bị ngất, khẽ đẩy nàng ta vẫn bất động, sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, nhanh chong thăm dò hơi thở của nàng ta, không có.
Hoàng hậu thấy sắc mặt Vân Nhiễm không tốt nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nàng ta đã tắt thở,” Vân Nhiễm kiểm tra một lúc, phát hiện mặt nàng ta xanh mắt, ngoài miệng có vết máu, hiển nhiên là trúng độc mất mạng. Giang Tập Nguyệt bị nàng điểm huyệt không thể tự xuống tay, cho nên nàng bị người khác hạ độc. Không cần nói cũng biết là Định vương giết người diệt khẩu, sợ Giang Tập Nguyệt khai ra hắn.
Nam nhân này thật sự quá độc ác.
Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu: “Nàng ta bị hạ độc.”
Hoàng hậu nhíu mày, nhìn Giang Tập Nguyệt, gọi Chương Lâm tới, đưa nàng ta ra khỏi tẩm cung
Vân Nhiễm không để ý đến cái chết của Giang Tập Nguyệt, từ biệt hoàng hậu, nhanh chóng rời khỏi tẩm cung. Nhìn thấy Long Nhất ở phía sau, nói: “Đi, chúng ta đến xe ngựa của Yến quận vương.”
Vân Nhiễm thật sự lo lắng cho Yến Kỳ, chỉ sợ vết thương sau lưng hắn lại vỡ ra rồi, nghĩ vậy nàng liền đau đầu.
Long Nhất đáp lời, hai người rời khỏi tẩm cung đi ra ngoài.
Trên xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ đang mê man, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt canh giữ bên người chủ tử, nhìn vết thương sau lưng gia lại vỡ ra, trong lòng đau đớn.
“Gia, có việc gì người giao cho thuộc hạ là được rồi, đâu cần phải đích thân tới.”
Trực Nhật đau lòng, gió khẽ lay màn xe, có người tới, hai người quát lạnh: “Kẻ nào.”
Vân Nhiễm lắc mình tiến cào, âm thanh trong trẻo lanh lùng: “Ta.”
Hai người thấy Vân Nhiễm, liền cung kính: “Gặp qua quận chúa Trường Bình.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Ta đến xem tình hình gia nhà các ngươi, hắn sao rồi, có khỏe không.”
Trực Nhật vừa nghe vậy, chân mày xiết lại, khổ sở nói: “Quận chúa, vốn sức khỏe của gia vẫn đang yếu, nhưng nghe nói quận chúa tiến cung, người sợ quận chúa chịu thiệt, liền cố gắng đứng dậy. Thuộc hạ không ngăn cản được, quận chúa biết không, lúc đó sắc mặt gia trắng bệch đứng không vững, những vẫn ra lệnh cho thuộc hạ đưa người tới phủ Tần quốc công cùng Triệu thừa tướng, sau đó còn đi tìm Lam tướng quân đề nghị bọn họ cùng tiến cung. Trên đường đi, gia đã hôn mê một lần rồi.
Trực Nhật thấy Vân Nhiễm tái mặt, càng nói hăng say, chỉ có như vậy quận chúa mới biết tâm ý của chủ tử nhà mình đối với nàng, mới có thể khiến quận chúa đau lòng.
Phá Nguyệt cũng hiểu ý của Trực Nhật hắn nhanh chóng cởi áo của Yến Kỳ. Chỉ thấy vết thương lúc trước được băng bó cẩn thận bây giờ đã vỡ ra, vết máu loang lổ, khiến người ta sợ hãi. Vân Nhiễm không nhịn được tim khẽ thắt lại, vết thương không ở trên người nàng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự đau đớn, toát mồ hôi lạnh ra lệnh cho hai người.
“Các ngươi ra ngoài trước đi, ta băng bó lại vết thương cho hắn.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng lắc mình rời khỏi xe ngựa. Vân Nhiễm gỡ vải băng ra, trong lòng đau đớn khẽ than nhẹ. Yến Kỳ, ngươi thật ngốc, chính mình bị thương nặng như vậy, còn cố gắng đi tìm những người kia tiến cung. Sao không biết tự lo cho chính mình, ta cũng không có chuyện gì.
Nàng vừa oàn giận, vừa ra tay xử lí miệng vết thương cho hắn. Yến Kỳ bị đau, trợn mắt, nhìn thấy Vân Nhiễm lại cười rộ lên: “Nhiễm Nhi, có phải ta đang nằm mơ không, sao nàng lại ở trong xe của ta.”
Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ tỉnh lại, vốn đang đau lòng liền tức giận, chỉ vào hắn mắng; “Yến Kỳ, ngươi không muốn sống nữa sao, bị thương nặng như vậy còn đi tìm mấy lão già kia tiến cung? Lần sau nếu còn làm vậy, xem ta có chặt chân ngươi không.”
Ninh Cảnh là tiểu thần y Lãm Y Cốc, cực kỳ cuồng nhiệt với y thuật. Bình thường hắn hồ nháo gây chuyện, nhưng lúc chữa bệnh cứu người hắn rất nghiêm túc, nghe Vân Nhiễm phân phó liền nhanh chóng đi chuẩn bị.
Lần phẫu thuật này, hắn chưa từng nhìn thấy, cho nên rất hưng phấn.
Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu Đường Nhân: “Nương nương, người canh giữ bên ngoài bình phòng, đừng cho bất cứ kẻ nào xông vào, nếu không chúng ta chỉ có đường chết.
Sắc mặt hoàng hậu cũng nghiễm túc, nhanh chóng gật đầu đi ra ngoài. Đến khi ra đến ngoài nàng mới phát hiện cung nữ thái giám bình thường trực hầu hạ đều bị đuổi đi hết, đây chắc là thủ đoạn của Giang Tập Nguyệt.
Hoàng hậu phân phó đại thái giám bên người: “Chương Lâm, nhớ kỹ không cho bất cứ kẻ nào tiến vào tẩm cung, nói bản cung đang ở bên trong chăm sóc hoàng thượng.”
“Ân, nương nương.”
Chương Lâm cung kính lên tiếng trả lời, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, có điều lúc cụp mắt xuống trong đó lóe lên tia phẫn hận, bàn tay nắm chặt lại.
Trong tẩm cung, Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đã bắt đầu hành động, hai người đang chạy đua với thời gian. Bởi vì phụ vương giằng co với Định vương cũng không kéo dài được lâu, hắn là người rất khôn khéo, chỉ sợ rất nhanh sẽ đoán ra được huyền cơ, lập tức chạy tới đây. Tuy nàng dặn hoàng hậu ngăn cản không cho ai tới gần, chỉ sợ nàng ta không ngăn nổi Định vương, hắn chỉ còn thiếu có một bước để đoạt được ngôi vị, sao có thể để cho hoàng hậu, hủy giấc mộng trong khoảnh khắc.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh chuẩn bị làm phẫu thuật, cạo tóc trên đầu hoàng thượng, vẽ bản đồ, tính toán vị trí chuẩn xác, chuẩn bị mổ.
Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh đang làm phẫu thuật cho hoàng thượng, ngoài cửa cung Định vương đang cản lại xe ngựa của Vân Tử Khiếu, hai đội người giương cung bạt kiếm muốn giao chiến với nhau. Định vương âm ngao trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu, trong lòng âm thầm thề, nếu lên ngôi hoàng đế, người đầu tiên hắn trừ chính là Vân Tử Khiếu, dám can đảm phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Định vương thấy Vân Tử Khiếu định gây chuyện, không nói nhiều lời, ra lệnh cho Kinh Vệ Quân: “Bắt lại cho ta.”
Mấy người lắc mình lao về phía Vân Tử Khiếu. Ông hét lên: “Định vương, lá gan thật gớn, dám lợi dụng lúc hoàng thượng bị thương nặng ra lệnh cho Kinh Vệ Quân bắt bản vương, ngươi muốn làm gì, âm mưu phản nghịch phạm thượng sao?”
Đáng tiếc Sở Dật Lâm không để ý đến ông, ánh mắt nhìn chằm chằm xe ngựa phía sau Vân Tử Khiếu. Theo lý hoàng hậu cùng Vân Nhiễm chắc là ở trên xe, nhưng hắn cùng Vân Tử Khiếu đã gây đến mức như vậy, bọn họ không có chút phản ứng nào. Việc này có điểm khác thường. Định vương vừa nghĩ, sắc mặt lại khó coi, bàn tay nắm chặt lại.
Không tốt, Vân Nhiễm cùng hoàng hậu Đường Nhân đã tiến cung theo đường khác.
Sở Dật Lâm không chờ được, lập tức nhảy lên ngựa chạy thửng về hướng hoàng cùng.
Sắc mặt Vân Tử Khiếu thay đổi, lúc này vang lên tiếng vó ngựa từ phía sau, thấy đám người Trực Nhật Tới, Vân Tử Khiếu quát lên: “Trực Nhật, Phá Nguyệt mau cản Định vương lại.”
Nhiễm Nhi đang ở trong cung cứu hoàng thượng, ông không thể để Sở Dật Lâm tới phá đám. Trực Nhật cùng Phá Nguyệt vừa nghe liền dẫn người bay thẳng về phía Định vương chắn đường.
“Xin Định vương điện hạ dừng bước.”
Sở Dật Lâm ghìm cương ngựa, lạnh lẽo nhìn hai người đối diện, bọn họ là người phủ Yến vương. Họ xuất hiện ở đây làm gì, chẳng lẽ tên khốn khiếp Yến Kỳ cùng muốn phá hỏng chuyện lớn của hắn. Nhưng hắn nhận được tin Yến Kỳ bị thương nặng ở chùa Tướng Quốc, giờ chạy tới đây xem náo nhiệt gì. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng giận đến nhỏ máu.
Có điều bây giờ không thể chậm trễ, nếu không chỉ sợ Vân Nhiễm thật sự có thể?
Sở Dật Lâm không dám nghĩ nhiều, hắn cách ngôi vị hoàng đế gần như vậy, chỉ còn một bước cuối cùng, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Về sau hắn sẽ không có cơ hội như vậy nữa, cho nên hắn vỗ tay ra lệnh: “Thập nhị ưng đâu?”
Đây là mười hai người hắn bí mật huấn luyện, rất ít khi xuất hiện, bây giờ vì ngôi vị hoàng đế, hắn sẵn sàng để cho bọn họ lộ diện.
Sở Dật Lâm vừa ra lệnh, trong chỗ tối có mười hai đạo thân ảnh lao ra, mỗi người đều mặc cẩm y màu đen, trước ngực có thêu một con chim ưng. Vừa xuất hiện đã cung kính đợi lệnh.
“Gia.”
“Bắt đám người kia lại cho ta.”
“Ân,” Mười hai người đồng loạt xông thẳng về đám người Trực Nhật.
Chớp mắt hai bên bắt đầu giao chiến, Sở Dật Lâm thừa cơ, phi ngựa thẳng về hướng hoàng cung.
Trong tẩm cung, Vân Nhiễm đã mổ sọ của hoàng thượng, lấy máu tụ, đòi hỏi phải có trình độ tay nghề rất cao, nếu không cắt bỏ hoàn toàn máu tụ, hoàng thượng tỉnh lại máu sẽ không thể lưu thông đến đại não. Hoàng thượng cũng sẽ chết vì tắc nghẽn mạch máu.
Ninh Cảnh ở bên cạnh đưa dụng cụ giải phẫu cho Vân Nhiễm, cũng không dám lơ là,. Tuy rằng hắn chưa từng làm loại giải phẫu này, nhưng cũng biết chuyện này rất khó thực hiện, chỉ hơi sơ ý sẽ dẫn đến tử vong.
Vân Nhiễm cẩn thận cắt bỏ máu tụ trong đầu hoàng thượng, Định vương Sở Dật Lâm cũng đã chạy tới nơi.
Đại thái giám Chương Lâm cản hắn lại, cung kính nói: “Định vương xin dừng bước, hoàng hậu nương nương có chỉ, không bấy cứ ai vào tẩm cung, người đang ở trong cùng hoàng thượng.
“Hỗn láo, hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, bổn vương tìm đại phu nổi danh tới đây chữa trị cho người, hoàng hậu làm vậy là có ý gì.
Định vương lạnh lùng hét lớn, tiến lên vài bước đẩy Chương Lâm lui lại vài bước, mắt thấy Sở Dật Lâm sắp bước vào tẩm cung, lại có người chặn hắn lại, người này là hoàng hậu Đường Nhân. Nàng lạnh lùng nhìn hắn.
“Định vương điện hạ đang làm gì vậy?”
Ánh mắt Định vương lạnh lẽo: “Hoàng hậu, vi thần tìm được một vị đại phu nổi danh, đưa hắn tới đẻ chữa trị cho hoàng thượng, hi vọng hoàng huynh sớm khỏi bệnh.”
Ánh mắt Đường Nhân bắn ra hàn khí, không cho nể mặt hắn, nói: “Chuyện của hoàng thượng không nhọc Định vương điện hạ lo lắng, Định vương chỉ cần làm tốt phần việc của mình, nơi này không cần Định vương phải bận tâm nhiều, hoàng thượng nhất định sẽ tốt.”
“Nương nương có ý gì, thần đệ nóng lòng lo lắng cho hoàng huynh, sao lại gọi là quan tâm nhiều. Nước không thể một ngày không có vưa, thần đệ đang san sẻ với hoàng huyenh, hoàng hậu nương nương nên tránh ra đi.”
Định vương muốn xông vào, hoàng hậu lại mạnh mẽ lên tiếng: “Định vương, bản cung sẽ không để ngươi dẫn đại phu linh tinh vào kiểm tra cho hoàng thượng. Người đã có thái y trong cung chăm sóc, không cần Định vương điện hạ lo lắng. Tình hình hoàng thượng đã như vậy, tốt nhất Định vương nên kiêng dè, nếu không chờ hoàng thượng tỉnh lại sẽ truy cứu trách nhiệm.”
“Bổn vương lo lắng cho hoàng huynh có gì là sai, hoàng hậu đừng vội ăn nói hồ đồ.”
Định vương biết rõ hoàng hậu đang cố ý kéo dài thời gian, có khả năng Vân Nhiễm đang kiểm tra cho hoàng thượng trong tẩm cung. Không, hắn không thể cho mình tốn công vô ích.
Sắc mặt Định vương đột nhiên thay đổi, heys lớn: “Hoàng hậu, vì sao người không cho bổn vương vào thăm hoàng huynh. Phải chăng ngươi đã làm gì với hoàng huynh, có phải muốn hai hoàng huynh, để cho Đường gia các người đăng cơ.”
Đường Nhân đen mặt, nam nhân này thật vô sỉ không biết xấu hổ, dám nói ra những lời như vậy. Cho dù hoàng thượng xảy ra chuyện cũng không đến lượt Đường gia lên ngôi, mà là Định vương hắn hưởng lợi.
Sở Dật Lâm không để ý tới hoàng hậu, đẩy nàng ra muốn xông vào tẩm cung. Đúng lúc này Sở Văn Hạo nhận được tin của hoàng hậu chạy tới ngăn cản hắn.
Sở Dật Lâm không ngờ muốn xông vào tẩm cung lại có lắm người cản đường như vậy, không khỏi giận dữ, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng nhìn chằm chằm Sở Văn Hạo.
“Sở Văn Hạo, ngươi muốn làm gì?”
“Định vương điện hạ, hoàng thượng đang bị thương nặng, ngươi ở đây la hét lớn như vậy là có ý gì?”
“Bổn vương dẫn đại phu tới chữa bệnh cho hoàng thượng, không ngờ hoàng thượng cố tình ngăn cản bổn vương. Bổn vương nghi ngờ hoàng hậu xuống tay với hoàng huynh, cho nên mời thế tử cùng hoàng hậu tránh ra, nếu không đừng trách bổn vương vô tình.”
Định vương quát lên, Sở Văn Hạo âm trầm nhìn Định vương. Trong lòng mắng người này cẩu huyết ngập đầu, không biết xấu hổ, hắn còn có mặt mũi đi nói người khác, hắn là người mong hoàng thượng chết nhiều nhất. Bởi vì hoàng thượng chết, hắn có thể thuận lợi lên ngôi. Đây là hắn đang lo lắng có người cứu sống hoàng thượng.
“Định vương điện hạ, bệnh của hoàng thượng đến thái y cũng bó tay chịu trói, sao Định vương lại có thể tùy tiện tìm một đại phu đến chữa trị.”
“Ngươi?” Định vương Sở Dật Lâm giận dữ trừng mắt nhìn Sở Văn Hạo. Trong lòng nóng như lửa đốt. Thấy hai người kia kiên quyết ngăn cản mình, khả năng bên trong đã xảy ra chuyện. Đột nhiên phía sau vang lên âm thanh: “Thái hậu nương nương tới.”
Định vương thở ra, trước khi tới đây, hắn đã phái người đi mời mẫu hậu. Bởi vì hắn nghĩ có khả năng hoàng hậu sẽ cản mình, nhưng không thể cản được mẫu hậu.
Động tĩnh bên ngoài đã sớm truyền vào trong phòng. Phẫu thuật đang đến giai đoạn kết thúc, bắt đầu khâu vết thương, trán Vân Nhiễm toát mồ hôi. Ninh Cảnh đau lòng dùng khăn tay lau cho nàng nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ngươi đừng sốt ruột, sắp xong rồi.”
Vân Nhiễm gật đầu, dặn dò Ninh Cảnh: “Chuẩn bị vải băng bó.”
Bên ngoài tẩm cung, Định vương vừa thấy thái hậu tới đã nhanh chóng đi qua bẩm báo: “Mẫu hậu, ta tìm một đại phu nổi danh tới kiểm tra cho hoàng thượng, không ngờ hoàng thượng cùng thế tử phủ Cẩm thân vương ngăn cản không cho nhi thần vào. Nhi thần lo lắng hoàng huynh đã xảy ra chuyện.”
Sắc mặt thái hậu thay đổi, nhanh chóng nhìn Sở Văn Hạo cùng hoàng hậu: “Ai gia muốn nhìn xem, kẻ nào dám ngăn cản ai gia tiến vào.”
Sở Văn Hạo khẽ liếc hoàng hậu. Hoàng hậu không kiêu ngạp không siểm nịnh nói: “Mẫu hậu, hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, nhi thần không muốn người khác quấy rầy hoàng thượng, xin mẫu hậu thông cảm.”
Thái hậu vừa nhìn thấy hoàng hậu liền tức giận. Con mình đã thành ra như vậy, hoàng hậu không buồn không vui, dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, nàng ta đang ước gì con trai mình chết.
Thái hậu nhanh chóng bước tới, hung dữ nhìn hoàng hậu: “Ai gia muốn vào, kẻ nào dám ngăn cản.”
Nói xong thái hậu dẫn đầu xông vào tẩm cung, hoàng hậu lập tức đưa tay ngăn cản: “Mẫu hậu, hoàng thượng đang hôn mê, mẫu hậu không nên quấy rầy người.”
Thái hậu không cần suy nghĩ tát nàng một cái, Định vương tiến lên đẩy hoàng hậu ra, Sở Văn Hạo không dám hành động.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thái hậu cùng Định vương tiến vào tẩm cung. Chương Lâm nhanh chóng tiến lên nhìn hoàng hậu: “Nương nương, người không sao chứ.”
Đường Nhân lắc đầu, trong lòng thở dài, rốt cuộc vẫn không thể ngăn bọn họ, nàng có thể cản Định vương nhưng không thể cản thái hậu.
Chỉ sợ thái hậu là do Định vương mời tới. Không biết Vân Nhiễm ở bên trong thế nào rồi, hoàng hậu bất chấp đau đớn trên mặt nhanh chóng dẫn Chương Lâm vào trong tẩm cung. Sở Văn Hạo cũng đi theo.
Hai người kinh hãi nhìn chằm chằm người trên giường. Đầu không sợi tóc, dưới sàn dầy đặc tóc đen, đầu băng vải trắng.
Định vương chợt lóe qua tia sắc bén: “Quận chúa Trường Bình, ngươi đã làm gì với hoàng thượng.”
Sắc mặt thái hậu càng miễn bàn, thân thể là do cha mẹ ban cho, không nỡ động vào. Bây giờ hoàng thượng bị cạo trọc, đầu còn băng kín, thái hậu tức đến tận trời, gầm lên với Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, lá gan thật lớn, dám động vào tóc của hoàng thượng, còn động đến đầu của của hoàng thượng, thật sự đáng chết, người đâu.”
Thái hậu vừa lên tiếng, thị vệ từ bên ngoài vội vàng chạy vào, bà ta chỉ vào Vân Nhiễm: “Lập tức kéo tiện nhân này xuống đánh chết.”
Trong lòng Định vương vui sướng, im lặng không lên tiếng.
Sở Văn Hạo cũng bất động, hắn không thích Vân Nhiễm. Không phải vì Vân Nhiễm sao thanh danh của Thanh Nghiên có thể xuống dốc không phanh phải gả cho Tần Dục Thành, cho nên nữ nhân này chết là đáng đời.
Chương Lâm đại thái giám bên người hoàng hậu sắc mặt u ám, bàn tay nắm chặt lại. Vừa rồi hoàng hậu dặn hắn ngăn cản Định vương hắn không kiên quyết. Vì hắn hi vọng hoàng thượng chết. Hắn vào cung là vì muốn giết hoàng thượng, còn có người kia hại cả nhà bọn họ. Nhưng hắn chưa bao giờ muốn làm hại quận chúa Trường Bình, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào hoàng hậu cứu quận chúa.
Hoàng hậu chậm rãi tiến vào: “Chờ đã.”
Thái hậu lạnh lùng lên tiếng: “Hoàng hậu muốn làm gì? Bản cung muốn đánh chết nàng, rồi sẽ tính sổ với ngươi. Nàng ta là do ngươi dẫn vào cung, ai cho phép nàng ta cắt tóc của hoàng thượng.”
Thái hậu thét chói ta, hoàng hậu bình tĩnh lên tiếng: “Bẩm mẫu hậu, sở dĩ Trường Bình làm vậy là vì muốn cứu hoàng thượng, tính mạng của hoàng thượng quan trọng hơn so với vài sợi tóc.”
“Ngươi nói cái gì?”
Mắt thái hậu thiếu chút nữa rớt ra ngoài, không có sự đồng ý của bà động đến tóc của hoàng thượng là đại nghịch bất đạo. Chính hoàng thượng còn không được tùy tiện động đến tóc của mình, đó là tội bất hiếu, bây giờ nữ nhân này lại dám nói bé nhỏ không đáng kể. Đây là coi thường bà, thái hậu chỉ vào hoàng hậu: “Có tin ngay cả ngươi ai gia cũng dám đánh chết không.”
Sở Văn Hạo không nhịn được, đánh chết Vân Nhiễm hắn đồng ý, nhưng hoàng hậu hắn không đồng ý.
Tuy rằng hoàng hậu vẫn bình thản, nhưng nàng là người hi vọng hoàng thượng không có chuyện gì nhất, vận mệnh của Đường gia ngắn chặt với hoàng thượng. Hắn cảm thấy người không đau lòng là thái hậu, bởi vì bà có hai người con, cho dù ai đăng cơ bà cũng đều ở vị trí cao cao tại thượng.
“Xin thái hậu không cần trách tội hoàng hậu nương nương.”
Sở Văn Hạo bước ra khỏi hàng lên tiếng, thái hậu lạng lùng liếc Sở Văn Hạo: “Sở Văn Hạo, không muốn phủ Cẩm thân vương có chuyện gì thì an phận đi.”
Phủ Cẩm thân vương trung thành với đế vị, thái hậu không muốn đối nghịch với bọn họ.
Sở Văn Hạo vẫn cung kính nói: “Thái hậu, hoàng hậu nương nương lo lắng cho hoàng thượng cho nên mới đón quận chúa Trường Bình vào cung chữa trị cho hoàng thượng, xin thái hậu hiểu cho nỗi khổ của nương nương.”
“Ngươi xác định nàng ta có nỗi khổ, không phải là dụng tâm kín đáo.”
Thái hậu nhìn châm chọc, không thèm nhìn Sở Văn Hạo cùng hoàng hậu, mà nhìn thị vệ: “Không nghe thấy sao? Kéo quận chúa Trường Bình xuống đánh chết.”
Thị vệ vội chạy tới muốn kéo Vân Nhiễm. Sở Văn Hạo muốn giữ hoàng hậu lại, không ngờ hoàng hậu đã nhanh miệng nói: “Là bản cung mời quận chúa Trường Bình vào cung, nếu thái hậu muốn động quận chúa, thì đánh luôn cả bản cung đi.”
Thái hậu giận phát điên, bà định nể mặt Sở Văn Hạo tha cho hoàng thượng. Không ngờ nữ nhân này lại dám ngăn cản, tưởng bà không dám động đến nàng sao. Thái hậu nhìn thị vệ quát lên: “Kéo hoàng hậu cùng quận chúa Trường Bình xuống đánh chết.”
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn lão bà đang diễu võ dương oai. Người không đau lòng nhất chính là bà ta. Bởi vì dù Định vương có lên ngôi, bà ta vẫn là thái hậu, những lúc như thế này không phải nên quan tâm đến tính mạng của con sao, sao còn rảnh rỗi quan tâm đến đầu tóc, thật sự là buồn cười, Vân Nhiễm cười châm chọc.
Thị vệ ngây ngẩn cả người, bảo bọn họ bắt quận chúa Trường Bình còn có khả năng, nhưng muốn bắt hoàng hậu bọn họ không dám.
Thái hậu thấy thị vệ không nhúc nhích, lại nổi trận lôi đình gầm lên: “Các ngươi điếc hết rồi sao, kêu các ngươi kéo hoàng hậu với quận chúa Trường Bình xuống, các ngươi đang làm gì.”
Lúc này thị vệ còn chưa kịp động, bên ngoài đã vang lên một âm thanh nhỏ: “Hoàng thượng đang bệnh nặng, ai ở trong tẩm cung hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ muốn hoàng thượng tức chết sao?”
Vài đạo thân anh tiến vào tẩm cung, dẫn đầu là Yến quận vương phủ Yến vương, Yến Kỳ còn có Vân Tử Khiếu, Triệu thừa tướng, Lam tướng quân, lão quốc công. Những người này vừa tiến vào sắc mặt kos coi nhìn thái hậu, hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, thái hậu chẳng những không thông cảm, còn ở tẩm cung la hét, quả là buồn cười.
Vân Nhiễm vừa thấy Yến Kỳ, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại, tình trạng của hắn ra sao người khác không biết những nàng biết rất rõ.
Hắn bị thương rất nặng, căn bản không thể hoạt động mạnh, không ngờ bây giờ hắn lại cậy mạnh đứng dậy tới đây. Nàng thấy trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Nếu không phải đang ở trong tẩm cung, nàng thật muốn mắng hắn một trận, không biết chính mình đang bị thương nặng hay sao?”
Tầm mắt Yến Kỳ rơi trên người Vân Nhiễm, nhìn nàng dịu dàng. Vân Nhiễm trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ quay về sẽ tính sổ với hắn.
Lúc này Yến Kỳ suy yếu bấu vào tay Trực Nhật. Lưng hắn bị thương rất nặng không thể tự đứng dậy, chỉ có thể dựa vào Trực Nhaath.
Vân Tử Khiếu nhanh chóng bước ra khỏi hàng nhìn thái hậu trầm giọng nói: “Xin hỏi thái hậu, nữ nhi của thần phạm phải tội gì mà hoàng hậu muốn đánh chết, Vân Tử Khiếu ta đây vẫn còn đang sống sờ sờ, thái hậu liền muốn xử tử nữ nhi của ta, vậy đặt ta vào chỗ nào.”
Thái hậu nhìn Vân Tử Khiếu, cười lạnh: “Vân Tử Khiếu, ngươi dạy nữ nhi thật tốt, dám can đảm cắt tóc hoàng hậu, còn khiến hoàng thượng người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Thái hậu vừa dứt lời, mọi người mới nhìn đến người đang nằm trên giường. Không một sợi tóc, cả đầu băng bó kín mít.
Mọi người bất động, có điều rất nhanh Vân Tử Khiếu đã có phản ứng nhìn thái hậu.
“Nhiễm Nhi cũng chỉ vì muốn cứu hoàng thượng, chẳng lẽ thái hậu không muốn hoàng thượng tỉnh lại.”
Thái hậu đen mặt chỉ vào Vân Tử Khiếu: “Ngươi?”
Vân Tử Khiếu là Vân vương gia, trước đây thái hậu chỉ là một phi tử trong cung, ông thèm để bà vào trong mắt. Theo lời tiên đế, ông có thể phế thái hậu, tuy rằng bây giờ ông không phế được nhưng cũng không sợ bà.
Mấy vị đại thần bên cạnh Vân Tử Khiếu đều lên tiếng: “Thái hậu, quận chúa tiến cung là vì muốn cứu hoàng thượng, vẫn chờ hoàng thượng tỉnh rồi nói, thái hậu đừng vội trách tội quận chúa, nếu không hoàng thượng tỉnh lại sẽ khó ăn nói.”
“Đúng vậy, quan trọng nhất vẫn là chờ hoàng thượng tỉnh lại.”
Mọi người gật đầu, sắc mặt thái hậu càng trầm, âm thầm cắn răng. Bà không có cách để diệt trừ mấy lão già này, đều là đại thần được tiên đế trọng dụng. không thèm để bà vào trong mắt, thái hậu càng nghĩ càng sầu, có điều cũng im lặng không nói gì.
Định vương bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Tiện nhân này dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn muốn đánh chết nàng.
Vân Nhiễm không kiêu ngạo, không siểm nịnh quét mắt nhìn mọi người cuối cùng dừng lại trên người Yến Kỳ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cố gắng chống cự. Trong lòng nàng nhoi nói, tuy hắn không nói gì nhưng nàng biết, những người này là do hắn tìm tới, vì có họ nên thái hậu không dám tùy tiện động vào nàng cùng hoàng hậu.
Tẩm cung yên tĩnh, mọi người đều có suy nghĩ riêng. Định vương cảm thấy như bị hành hạ dày vò, hắn muốn thừa cơ ra tay, có thể sẽ thành công, không ngờ lại thành chuyện xấu. Định vương liếc mắt nhìn người trên giường, nếu hoàng huynh tỉnh lại không phải hắn lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Không được, hắn không thể trơ mắt nhìn cơ hội vuột mất, Định vương liền muốn rời khỏi tẩm cung đi bố trí.
Không ngờ hắn vừa nhấc chân, lại nghe thấy Vân Tử Khiếu kích động: “Mau nhìn, hoàng thượng động đậy.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hoàng thượng Sở Dật Kỳ. Định vương kinh hãi, cảm thấy tim nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn gắt gao nhìn Sở Dật Kỳ, thấy tay Sở Dật Kỳ khẽ giật sao đó nhấc tay, cuối cùng từ từ mở mắt.
Hoàng thượng tỉnh, mọi người ngơ ngẩn.
Người đầu tiên có phản ứng là thái hậu, bà ta bổ nhào vào người hoàng thượng vui sướng kêu lên: “Hoàng nhi, con đã tỉnh, ai gia thật sự vui mừng.”
Sắc mặt mọi người đen lại, nữ nhân này thật biết đóng kịch. Lúc hoàng thượng hôn mê không thấy bà có nửa điểm đau lòng, bây giờ hoàng thượng tỉnh lại làm ra vẻ đau lòng muốn chết, thật là cao siêu, bọn họ tự nhận mình không bằng.
Thái hậu vừa động, Định vương cũng nhanh chóng tỉnh ra, hắn xông đến, quỳ gối trước giường hoàng thượng: “Hoàng huynh, ngươi đã tỉnh, thật sự quá tốt, thần đệ rất vui mừng.”
Mặt mọi người càng đen hơn, người này không biết xấu hổ. Vừa rồi còn mong hoàng thượng chết, bây giờ lại thay đổi thái độ, quá nhanh, quả nhiên là mẹ nào con nấy.
Đám người Vân Tử Khiếu nhanh chóng tiến đến giường quỳ xuống.
“Chúng thần chúng mừng hoàng thượng, mừng người đã tỉnh.”
Sau khi Sở Dật Kỳ tỉnh lại, đầu óc hơi mờ hồ, thấy mọi người vây quanh giường, từ từ suy nghĩ. Bởi vì có ma phía tán nên hắn không thấy đau, tinh thần không tệ, nhìn thái hậu đang đau lòng khóc lóc, chậm rãi lên tiếng: “Mẫu hậu đừng đau lòng, nhi thần đã không có việc gì.”
“Hoàng nhi, con tỉnh lại là tốt rồi.”
Thái hậu gạt nước mắt, hoàng thượng quét mắt nhìn mọi người, lên tiếng: “Sao các ngươi đều có mặt ở tẩm cung của trẫm.”
“Hoàng thượng bị thương, chúng thần lo lắng cho người.”
Vân Tử Khiếu đáp lời, Sở Dật Kỳ nhớ tới chuyện thuốc nổ ở lễ tế trời, sắc mặt thay đổi, tức giận.
Vân Nhiễm thấy vậy nhanh chóng lên tiếng: “Xin hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bị thương ở đầu, tuy rằng đã loại bỏ máu tụ, nhưng người không nên dễ dàng xúc động, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm: “Nói vậy là có ý gì.”
“Hoàng thượng bị thương ở đầu, hôn mê bất tỉnh, cho nên ta giúp hoàng thượng loại bỏ máu tụ, hoàng thượng mới tỉnh lại, vì bị thương ở đầu nên không thể dễ dàng tức giận, về sau cũng cần phải kiềm chế.”
Vân Nhiễm nói xong, Sở Dật Kỳ nhướng mày: “Là ngươi cứu trẫm.”
“Dạ, có điều thần nữ có một chuyện xin hoàng thượng tha thứ.”
Vân Nhiễm bình tĩnh nói, thái hậu lạnh lùng nghiến răng nhìn Vân Nhiễm.
Hoàng đế nói: “Chuyện gì?”
“Bởi vì chữa trị cho hoàng thượng, nên thần nữ đã tự ý cắt tóc của hoàng thượng. Nhưng thái hậu lạ giáng tội thần nữ, nói ta đại nghịch bất đạo, muốn đánh chết, xin hoàng thượng bỏ qua cho thần nữ.”
Vân Nhiễm cười lạnh, lúc này nàng không tranh thủ chia rẽ hai người thì thật xin lỗi chính mình.
Vân Nhiễm dứt lời, ánh mắt hoàng đế mị lên. Trời sinh sẵn tính đa nghi, lời Vân Nhiễm như viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, hắn không khỏi suy nghĩ, chính mình còn đang nguy kịch, mẫu hậu còn rảnh trị tội đánh chết Vân Nhiễm. Bà thật là nhàn rỗi.
Khóe môi Sở Dật Kỳ cười lạnh, thái hậu u ám đang muốn giải thích. Vân Nhiễm lại không cho bà cơ hội nói tiếp: “Sở dĩ thần nữ tiến cung là do hoàng hậu bí mật xuất cung tới đón, vì cứu hoàng thượng, hoàng hậu đã phải vất vả cực nhọc.”
Bởi vì Vân Nhiễm cứu hoàng thượng, cho nên giờ phút này hắn có chút thiên vị, nâng mắt nhìn Đường Nhân nói: “Hoàng hậu vất vả.”
Tiếp theo Vân Nhiễm im lặng, nói nhiều sẽ không tốt, chọn thời điểm nói vài câu mới có tác dụng.
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, ngươi đứng lên đi, ngươi cứu trâm là công thần của Đại Tuyên.”
“Tạ hoàng thượng.”
Hoàng thượng nhìn thái hậu bằng ánh mắt âm trầm, Định vương nhanh chóng chạy tới: “Hoàng huynh, thần đệ chúc mừng hoàng huynh tỉnh lại.”
Hoàng thượng nhìn Định vương, lại nhớ tới chuyện lễ tế, nếu mình xảy ra chuyện gì, hắn là người có lợi nhất.
“Yến quận vương.”
Yến Kỳ toát mồ hôi dựa vào Trực Nhật, nghe hoàng thượng truyền gọi, cố gắng đi tới: “Thần gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, quan tâm hỏi: “Yến quận vương làm sao vậy?”
“Bẩm hoàng thượng, thần bị thương trong lễ tế.”
Hoàng thượng định để hắn đi điều tra chuyện thuốc nổ, bây giờ hắn lại bị thương liền từ bỏ, trấn an: “Ngươi bị thương nặng, nhanh chóng về phủ nghỉ ngơi đi, trẫm không có chuyện gì.”
“Ân, hoàng thượng.”
Dứt lời, Yến Kỳ liền ngã vào tay Trực Nhật, Trực Nhật khẩn trương nhanh chóng đỡ chủ tử nhà mình rời khỏi tẩm cung.
Vân Nhiễm ở phía sau lo lắng, bàn tay nắm chặt lại.
Hoàng thượng hạ chỉ, giao việc điều tra thuốc nổ ở chúa Tướng Quốc cho Vân Tử Khiếu cùng Triệu thừa tướng, lão quốc công. Ba người cùng điều tra nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau, vừa nói xong hoàng thượng lại ngất đi.
Hắn bị thương đầu óc, không thể gắng sức.
Thái hậu hung hăng lườm Vân Nhiễm, lại nhìn hoàng hậu, giọng nói lạnh như băng: “Hoàng hậu, chăm sóc hoàng thượng cho tốt, đừng để hoàng thượng tức giận.”
“Nhi thần lĩnh chỉ.”
Thái hậu dẫn người rời đi, Định vương cũng đi theo. Cả người hắn mềm nhũn, không có chút sức lực. Giống như hoàng thượng tỉnh lại đã hút hết sức lực của hắn, hắn bày ra thế cục lớn như vậy, cuối cùng lại bị hủy trong tay một nữ nhân nhỏ bé.
Vân Nhiễm, bản vương thật sự hận không thể ăn thịt uống máu ngươi cho hả giận.
Đám người Vân Tử Khiếu lui ra ngoài. Sở Văn Hạo cũng dẫn người rời đi, trước khi đi không nhịn được liếc Vân Nhiễm một cái, không ngờ y thuật của nữ nhân này thật lợi hại cứu sống được hoàng thượng.
Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu: “Nương nương, hoàng thượng đã tỉnh, sẽ không có chuyện gì, người đừng lo lắng, có điều chúng ta cũng không thể lơ là, đề phòng người khác xuống tay. Ta để Ninh Cảnh lại chăm sóc hoàng thượng.”
Vân Nhiễm nói xong nhìn Ninh Cảnh, dặn dò hắn ở lại chăm sóc hoàng thượng vài ngày, chờ hoàng thương hoàn toàn tỉnh táo mới thôi.
Tuy rằng Ninh Cảnh không vui, nhưng vẫn phải ở lại.
Vân Nhiễm sắp xếp chu đáo, đang chuẩn bị xuất cung, đột nhiên nhớ tới Giang Tập Nguyệt bị nàng điểm huyệt. Vừa rồi quá đông người, cho nên không để ý tới nàng ta.
Lúc này Giang Tập Nguyệt đang dựa vào vách tường, không nhúc nhích. Vân Nhiễm tưởng nàng ta bị ngất, khẽ đẩy nàng ta vẫn bất động, sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, nhanh chong thăm dò hơi thở của nàng ta, không có.
Hoàng hậu thấy sắc mặt Vân Nhiễm không tốt nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nàng ta đã tắt thở,” Vân Nhiễm kiểm tra một lúc, phát hiện mặt nàng ta xanh mắt, ngoài miệng có vết máu, hiển nhiên là trúng độc mất mạng. Giang Tập Nguyệt bị nàng điểm huyệt không thể tự xuống tay, cho nên nàng bị người khác hạ độc. Không cần nói cũng biết là Định vương giết người diệt khẩu, sợ Giang Tập Nguyệt khai ra hắn.
Nam nhân này thật sự quá độc ác.
Vân Nhiễm nhìn hoàng hậu: “Nàng ta bị hạ độc.”
Hoàng hậu nhíu mày, nhìn Giang Tập Nguyệt, gọi Chương Lâm tới, đưa nàng ta ra khỏi tẩm cung
Vân Nhiễm không để ý đến cái chết của Giang Tập Nguyệt, từ biệt hoàng hậu, nhanh chóng rời khỏi tẩm cung. Nhìn thấy Long Nhất ở phía sau, nói: “Đi, chúng ta đến xe ngựa của Yến quận vương.”
Vân Nhiễm thật sự lo lắng cho Yến Kỳ, chỉ sợ vết thương sau lưng hắn lại vỡ ra rồi, nghĩ vậy nàng liền đau đầu.
Long Nhất đáp lời, hai người rời khỏi tẩm cung đi ra ngoài.
Trên xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ đang mê man, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt canh giữ bên người chủ tử, nhìn vết thương sau lưng gia lại vỡ ra, trong lòng đau đớn.
“Gia, có việc gì người giao cho thuộc hạ là được rồi, đâu cần phải đích thân tới.”
Trực Nhật đau lòng, gió khẽ lay màn xe, có người tới, hai người quát lạnh: “Kẻ nào.”
Vân Nhiễm lắc mình tiến cào, âm thanh trong trẻo lanh lùng: “Ta.”
Hai người thấy Vân Nhiễm, liền cung kính: “Gặp qua quận chúa Trường Bình.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Ta đến xem tình hình gia nhà các ngươi, hắn sao rồi, có khỏe không.”
Trực Nhật vừa nghe vậy, chân mày xiết lại, khổ sở nói: “Quận chúa, vốn sức khỏe của gia vẫn đang yếu, nhưng nghe nói quận chúa tiến cung, người sợ quận chúa chịu thiệt, liền cố gắng đứng dậy. Thuộc hạ không ngăn cản được, quận chúa biết không, lúc đó sắc mặt gia trắng bệch đứng không vững, những vẫn ra lệnh cho thuộc hạ đưa người tới phủ Tần quốc công cùng Triệu thừa tướng, sau đó còn đi tìm Lam tướng quân đề nghị bọn họ cùng tiến cung. Trên đường đi, gia đã hôn mê một lần rồi.
Trực Nhật thấy Vân Nhiễm tái mặt, càng nói hăng say, chỉ có như vậy quận chúa mới biết tâm ý của chủ tử nhà mình đối với nàng, mới có thể khiến quận chúa đau lòng.
Phá Nguyệt cũng hiểu ý của Trực Nhật hắn nhanh chóng cởi áo của Yến Kỳ. Chỉ thấy vết thương lúc trước được băng bó cẩn thận bây giờ đã vỡ ra, vết máu loang lổ, khiến người ta sợ hãi. Vân Nhiễm không nhịn được tim khẽ thắt lại, vết thương không ở trên người nàng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự đau đớn, toát mồ hôi lạnh ra lệnh cho hai người.
“Các ngươi ra ngoài trước đi, ta băng bó lại vết thương cho hắn.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng lắc mình rời khỏi xe ngựa. Vân Nhiễm gỡ vải băng ra, trong lòng đau đớn khẽ than nhẹ. Yến Kỳ, ngươi thật ngốc, chính mình bị thương nặng như vậy, còn cố gắng đi tìm những người kia tiến cung. Sao không biết tự lo cho chính mình, ta cũng không có chuyện gì.
Nàng vừa oàn giận, vừa ra tay xử lí miệng vết thương cho hắn. Yến Kỳ bị đau, trợn mắt, nhìn thấy Vân Nhiễm lại cười rộ lên: “Nhiễm Nhi, có phải ta đang nằm mơ không, sao nàng lại ở trong xe của ta.”
Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ tỉnh lại, vốn đang đau lòng liền tức giận, chỉ vào hắn mắng; “Yến Kỳ, ngươi không muốn sống nữa sao, bị thương nặng như vậy còn đi tìm mấy lão già kia tiến cung? Lần sau nếu còn làm vậy, xem ta có chặt chân ngươi không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.