Chương 92: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành.(1)
Ngô Tiếu Tiếu
26/10/2015
Trong phòng khách mọi người nghe Vân Nhiễm nói không khỏi trợn mắt há mồm,
nhất thời im lặng không biết nói gì, Vân Tử Khiếu thở dốc, Yến Kỳ từ hôn nữ nhi, sao nàng có thể không tức giận, hơn nữa tiểu tử này có phải quá cuồng vọng không, dám công khai tới cửa thăm viếng, chẳng lẽ hắn không
biết trong mắt người Vân gia cực kỳ ghét hắn sao?
Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên trong lòng sung sướng, Tiêu Bắc Dã lên tiếng: “Yến quận vương quả nhiên có được đãi ngộ không giống người bình thường, ha ha.”
Tận hết sức lực đả kích tình địch là việc nam nhân nên làm, Tiêu Bắc Dã vừa nói xong, Cơ thái tử đã tiếp lời: “Tiêu thế tử, Yến quận vương sao có thể hưởng cùng đãi ngộ như chúng ta, người ta là đặc biệt được quận chúa Trường Bình chiêu đãi.”
Tần Văn Hãn cái gì cũng không nói trên mặt suy trì ý cười ôn hòa, Vân Nhiễm không để ý tới những người khác, ánh mắt châm chọc nhìn Yến Kỳ phía đối diện, vốn nghĩ nam nhân này phải biến sắc mặt, trong lòng đã chuẩn bị chỉ cần hắn biến sắc liền đuổi ra phủ Vân vương, đừng tưởng rằng trưởng quản giám sát ti là có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng Yến Kỳ cũng không thay đổi sắc mặt, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ tinh xảo như ngọc, thủy chung duy trì nụ cười khéo léo, nhìn Vân Nhiễm ôn nhã lên tiếng: “Bản quận vương hôm nay tới cửa là muốn đưa hạ lễ chúc mừng quận chúa đăng quang vương vị.’
Yến Kỳ nói xong không chờ Vân Nhiễm trả lời đã phân phó thuộc hạ Trực Nhật cung kính tiến vào, Trực Nhật hơi mất bình tĩnh, khó có thể tin người cứu chủ nhân ở Phượng Thai Huyền chính là quận chúa Trường Bình. Chủ tử còn từ hôn của nàng, khó trách quận chúa tức giận, hiện tại Trực Nhật đã muốn đứng về phía Vân Nhiễm.
Trực Nhật cung kính dâng một phần danh sách quà tặng: “Quận chúa, đây là lễ vật chủ tử nhà chúng ta chuẩn bị vì quận chúa.”
Chỉ mong quận chúa nhận lễ, sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Vân Nhiễm nhíu nhíu mày, khóe môi cười lạnh, Yến tiện nhân lại muốn ra chiêu gì đây, hắn sẽ tốt như vậy sao? Khẳng định là không có khả năng, cho nên đây là cái bẫy hắn muốn nàng nhảy vào, nghĩ nàng sẽ mắc mưu sao?
Vân Nhiễm đưa ta tiếp nhận danh sách quà tặng trong tay Trực Nhật, cẩn thận nhìn qua, khóe môi cười càng đậm, đáy mắt không có nửa điểm lo lắng, danh mục quà tặng này chính là mười vạn lạng bạc trắng, vừa thấy vật này, Vân Nhiễm lại nhớ tới chuyện gần năm vạn lượng ngân phiếu, ánh mắt hơi biến sắc nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, đây là muốn tái lập bẫy để ta nhảy vào sao? Chuyện bốn vạn năm ngàn lượng ngân phiếu lần trước thiếu chút nữa khiến bản quận chúa vào đại lao ngồi một chuyến, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Ngươi cho là bản quận chúa ngốc vậy sao?
Vân Nhiễm cầm danh mục quà tặng trong tay, Trực Nhật sửng sốt không ngờ quận chúa Trường Bình lại nghĩ như vậy, chủ tử nhà bọn họ là thành tâm tặng lễ.
“Quận chúa Trường Bình, gia nhà ta thành tâm muốn tặng lễ.”
“Ngươi cùng chủ tử các ngươi là cùng một hội, thực xin lỗi, phủ Vân vương nhà chúng ta không hầu hạ được Tôn đại thánh như chủ tử nhà ngươi,” Vân Nhiễm tức giận lên tiếng vốn đang định để hạ nhân đưa Yến Kỳ sang nhà bên dùng trà, giờ đổi thành trực tiếp đuổi ra ngoài.
“Người tới.”
Ngoài cửa Phó Trung đi đến, cung kính cúi đầu: “Quận chúa.”
Vân Nhiễm chỉ Yến Kỳ, ra lệnh: “Mời Tôn đại thánh này ra ngoài, phủ Vân vương chúng ta không có khả năng chiêu đãi vị khách quý như vậy.”
“Này?” Phó Trung im lặng nâng mắt nhìn Yến Kỳ, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, quận chúa khí thế bức người, Yến quận vương nhất định sẽ trở mặt, như vậy sẽ có trò hay để xem.
Trực Nhật nghe thấy Vân Nhiễm nói, còn đang muốn thay chủ tử nhà mình nói chuyện thì Yến Kỳ đã nhanh chóng lên tiếng: “Nếu quận chúa Trường Bình đã không chào đón, ngày khác ta lại đến chào hỏi.”
Hắn nói xong phất ông tay áo, tao nhã như hoa trong nước.
“Chúng ta đi thôi.” Nói xong dẫn Trực Nhật đi ra ngoài, phía sau mọi người đều ngây ngốc, rất lâu không có phản ứng, đây xác định là Yến quận vương khiến người ta đau đầu sa? Không chỉ đám người Tiêu Bắc Dã, đến Vân Nhiễm cũng kinh ngạc không hiểu, nam nhân này đầu óc bị hỏng rồi sao, trong quá khứ luôn cùng nàng đối chọi gay gắt, hôm nay sao lại tốt thế này, nhưng mà thôi mặc kệ hắn.
Vân Nhiễm quay đầu nhìn vài người trong phòng khách, mọi người đều cười cười nói nói, sớm đã quên Yến Kỳ.
Trên xe ngựa phủ Yến vương, dạ minh châu soi sáng khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của Yến Kỳ, ánh mắt lạnh lùng, khiến cả người giống một viên băng ngọc lạnh lẽo, đáy mắt tràn đầy bắt đắc dĩ, tựa vào nhuyễn tháp vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, xem ra nha đầu kia thực sự giận hắn, hiện tại làm thế nào mới có thể xóa tan khoảng cách giữa hai người, Yến quận vương hơi nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Ở bên cạnh Trực Nhật nhịn không được lo lắng: “Gia, ngươi xem quận chúa Trường Bình hiểu lầm gia rất sâu, ngay cả người đưa lễ đều không chịu nhận.”
Hắn nhìn thấy rõ ràng, quận chúa nhìn ba người kia tươi cười vui vẻ chứng minh quận chúa thích lễ vật tốt, nhưng hiện tại lễ vật gia đưa cũng không chịu nhận, có thế thấy nàng rất giận gia, mâu thuẫn của nàng với gia càng lớn, chủ tử phải làm sao mới hóa giải được đây.
“Đây là do bản quận vương thất sách,” Yến Kỳ nâng mắt phất tay áo bảo Trực Nhật lui xuống, Trực Nhật xuống xe lên ngựa, mọi người lên đường trở về phủ Yến vương.
Trong phủ Vân vương, Vân Nhiễm tiễn bước đám người Cơ Kình Thiên ra phủ, xoay người chuẩn bị về viện Như Hương nghỉ ngơi, ngày mai hoàng thượng sẽ phái kiệu loan tới đón nàng, đi dạo phố để dân chúng cùng vui.
Vân Tử Khiếu tới phía sau Vân Nhiễm, Vân Nhiễm thấy kỳ lạ ngừng bước: “Phụ vương, có chuyện gì sao?”
Vân Tử Khiếu nhíu mày nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, con nói xem đêm nay Yến Kỳ đến phủ đưa hạ lễ là có ý gì? Có khi nào bởi vì biểu hiện của con hôm nay nên hắn thích con?”
Vân Tử Khiếu nhìn khuôn mặt xinh đẹp bức người trước mắt, nhất cử nhất động đều tỏa ra hào quang, trong lòng càng thêm khẳng định suy nghĩ, bằng không Yến Kỳ tới phủ làm gì?
Vân Nhiễm nghe Vân Tử Khiếu nói xong, không nhịn được nở nụ cười: “Phụ vương, người nghĩ gì vậy, bạch liên hoa kia sao có thể thích con, không có khả năng, nếu thích thì đã sớm thích, hắn sẽ không vì con thành hoa vương mà thay đổi ý định, cho nên người đừng suy nghĩ nhiều, đêm nay hắn tới cửa đưa lễ, nhất định là có mục đích không để cho người khác biết, muốn tính kế con, có điều con sẽ không mắc mưu.”
“Như vậy sao?” Vân Tử Khiếu cảm thấy không đúng, ông cảm thấy Yến Kỳ có chút khác thường, nếu như bình thường Nhiễm Nhi đuổi hắn ra ngoài vị Yến quận vương này nhất định sẽ gây sự, nhưng đêm nay hắn lại im lặng không nói gì rời đi, đây không phải là khác thường sao?
Vân Nhiễm thấy Vân Tử Khiếu cần còn ngập ngừng, cười nói: “Phụ vương, người đừng suy nghĩ nhiều, cho dù Yến Kỳ có thích con, con cũng không thích hắn, tiện nhân đó con thấy một lầ muốn đánh một lần.”
Vân Nhiễm nói xong liền xoay người bước đi, không để ý đến Vân Tử Khiếu ở phía sau, Vân Tử Khiếu trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh đi xa, xem ra Yến Kỳ đắc tội nữ nhi quá nạng, cho nên hiện tại chỉ cần nghĩ đến nữ nhi đã muốn đánh hắn, Vân Tử Khiếu tất cả những chuyện này đều do Yến Kỳ tự chuốc lấy, mắng một câu đáng đời, xoay người về viện của mình.
Trong viện Như Hương, tràn đầy xiêm y quần áo, Triệu ma ma cùng Lệ Chi đang sửa sang lại, xem ra đêm nay lại không được ngủ cần cả đêm để sửa sang.
Lệ Chi nhìn Vân Nhiễm đi tới, nhanh chóng bẩm báo: “Quận chúa, đồ đạc nhiều lắm, đã đầy chặt hai phòng, nhưng vẫn còn chưa hết, không biết để vào đâu.”
Quận chúa nhiều đồ đạc như vậy, sẽ dễ bị bọn trộm cướp nhòm ngó, có thể gặp phiền phức.
“Ngươi đem những đồ vật này sắp xếp lại, lập một danh mục quà tặng đưa cho ta, sau đó đem mấy thứ này phân loại cẩn thận đưa tới cửa hàng của mẫu phi để bán. Mặt khác kiểm tra lại chưởng quầy của tất cả các cửa hàng, trong đó sợ có không ít người của nữ nhân kìa, đều thay mới cho ra, hai ngày này ngươi không cần hầu hạ ta, theo Triệu ma ma làm việc này, Sơn Trà ở lại bên cạnh ta là đủ rồi.”
“Ân, quận chúa nô tỳ đã rõ.”
Lệ Chi nhận lệnh đi sắp xếp lại đồ đạc, Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà vào phòng tắm rửa qua rồi đi nghỉ.
Ngày hôm sau, trong cũng đã sớm phái kiệu loan chờ trước cửa phủ Vân vương, kiệu loan vốn là xe của hoàng hậu, trong lịch sử hoa vương đều ngồi kiệu loan diễu phố để dân chúng cùng vui, hôm nay Vân Nhiễm thành hoa vương, cũng không phải là ngoại lệ.
Sau khi Vân Nhiễm chuẩn bị tốt, dẫn Sơn Trà xuất phủ Vân vương, ngoài phủ Vân vương đông nghịt ngiowif đang quỳ, trừ bỏ lão Vân vương phi, Vân vương phi cùng Vân Vãn Tuyết đang bị thương không có xuất hiện, những người khác đều có mặt, ngay cả Vân Tử Khiếu cũng xuất hiện, Vân Tử Khiếu dặn dò nữ nhi: “Nhiễm Nhi, hôm nay con có thể ngồi kiệu loan đi diễu phố kinh đô Đại Tuyên, từ sau khi trở về, con còn chưa đi thăm quan kinh thành đâu.”
Vân Nhiễm gật đầu, lời này cũng không sai, hôm nay là một cơ hội tốt để di dạo Lương Thành Đại Tuyên, nghĩ vây nàng dẫn Sơn Trà bước lên kiệu loan, mọi người bắt đầu chậm rãi hành động.
Phía trước là mấy trăm thị vệ trong cung, đằng sau là kiệu loan hoa lệ, phía sau lại có thêm mấy trăm thị vệ, những người này đi theo để bảo vệ Vân Nhiễm.
Bên trong kiệu loan có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mông lung uyển chuyển thướt tha động lòng người, loại cảm giác thần bí này lại càng làm Vân Nhiễm thêm hào quang rực rỡ, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng hoan hô.
“Quận chúa Trường Bình.”
“Chúng ta yêu người.”
Tiếng sau to hơn tiếng trước, cực kỳ cuồng nhiệt, tâm trạng Vân Nhiễm rất tốt, vén rèm tơ lên nhìn dân chúng hai bên đường, không ngừng vẫy tay, nàng làm động tác như vậy lại càng khiến dân chúng kích động, không ngừng hoan hô.
Xe ngựa đi vòng quanh ngã tư đường rồi đi thẳng xuống dưới, Vân Nhiễm trước còn hưng phấn mỉm vười, cố gắng làm một hoa vương gần gũi với dân chúng, nhưng sau lại có chút buồn chán, lui vào trong xe ngựa không ra, rõ ràng là tránh ở trong xe ngựa ngủ ngon. Mặc cho bên ngoài tiếng hô vang trời, nàng vẫn hăng say ngủ.
Trà lâu sát bên ngã tư đường, có người đang hứng thú nhìn người trong xe ngựa, mơ hồ có thể thấy người nọ đang nằm ngủ trong xe, tư thế không nói, mặc kệ bên ngoài hoan hô liên tục, người bên trong vẫn bất động, ngủ yên.
Trong gian phòng hai người nhìn người bên trong kiệu loan, một người gầy, tuấn dật như trúc, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn nữ tử trong kiệu loan. Lại nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc, phảng phất như gió trăng, quận vương có chuyện gì đây? Sẽ không có hứng thú với nữ tử trên kiệu chứ, bằng không làm sao có thể giải thích nguyên nhân hắn chạy tới đây uống trà.
Nghĩ đến khả năng như vậy, Sở Văn Hiên có chút kinh hãi, không có khả năng đi, nếu quận vương thích nữ nhân này, lúc trước vì sao lại từ hôn, hiện tại lại trốn ở đây nhìn người ta, thật sự là rất vô lý.
Yến Kỳ thu hồi tầm mắt, nhìn Sở Văn Hiên đối diện: “Biểu hiện của ngươi là có ý gì đây.”
Sở Văn Hiên nhanh chóng khôi phục sắc mặt, cung kính cười nói: “Không có gì, chỉ là ta kinh ngạc tư thế ngủ của quận chúa Trường Bình, nàng hiện tại là hoa vương, là tài nữ mỗi người Đại Tuyên đều thờ phụng, nhưng lại ngủ thật khiếm nhã.”
Yến Kỳ nâng mày, thản nhiên nói: “Đây là theo bản năng, đã muốn ngủ còn phải chú ý đến tư thế tao nhã, làm sao có thể ngủ thoải mái tự nhiên.”
Sở Văn Hiên nghe Yến quận vương nói xong, nội tâm sôi trào mãnh liệt, xem ra quận vương thật sự thích quận chúa Trường Bình, xong rồi xong rồi, hiện tại hắn thích người ta thì có ích gì, đã đắc tội với người ta, thích cũng không có chỗ để thể hiện.
Yến Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Sở Văn Hiên, nâng tay gõ đầu hắn một cái: “Ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì, lần trước bản quận vương bị thương ở Phượng Thai Huyền có nhớ không? Chính nàng đã cứu bản quận vương.”
“Lại có chuyện như vậy?”
Sở Văn Hiên kinh ngạc, hóa ra là có chuyện như vậy nếu người ta đã cứu quận vương, quận vương sao còn từ hôn.
“Lúc đó nàng dịch dung, cho nên làm sao ta nhận ra là nàng là người cứu ta.”
“Hiện tại quận chúa Trường Bình đã ghi hận với quận vương, quận vương làm sao để hóa giải mối thù truyền kiếp này đây.” Sở Văn Hiên quan tâm hỏi, ánh mắt Yến Kỳ sáng như ngọc, thần thái động lòng người: “Dĩ nhiên là làm cho nàng hết giận, chỉ cần nàng hết giận, sẽ không so đo mấy chuyện cũ với bản quận vương.”
“Kia?” Sở Văn Hiên đang muốn nói chuyện, Yến Kỳ đã cắt ngang lời hắn, hắn có việc, chuyện của Vân Nhiễm hắn sẽ giải quyết.
“Đại hôn của hoàng thượng, theo đạo lý, Hoài Nam vương Dung gia, Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia nên phái người vào kinh chúc mừng, ngươi nói xem lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?”
Sở Văn Hiên chính là con vợ kế phủ Cẩm thân vương, ở Lương Thành nổi tiếng không tài không công danh sự nghiệp, trên thực tế không ai biết đó chỉ là lớp vỏ bọc, hắn là người thay Yến Kỳ làm việc, chuyện này bắt đầu từ một lần Yến Kỳ cứu hắn, từ đó về sau hắn triệt để thay đổi, một lòng đi theo Yến Kỳ. Người trong phủ Cẩm thân vương vẫn nghĩ hắn là tên A Đấu ngày xưa thua không dậy được, lại không biết hắn đã thoát thai hoán cốt, hiện tại cũng là một nhân vật lợi hại không kém so với thể tử phủ Cẩm thân vương Sở Văn Hạo.
Sở Văn Hiên nâng mi, khí tức u ám bao phủ quanh người, trầm ổn bẩm báo.
“Ta đã nhận được tin, Hoài Nam vương phái thế tử Dung Dật Thần đem theo lễ vật vào kinh, đi theo hắn còn quận chúa Vũ Dương Dung Giai Vân, theo tin tức tin cậy Hoài Nam vương muốn thể hiện lòng trung thành, quyết định đưa Dung Giai Vân tiến cung làm phi tử của hoàng thượng.”
“Lão hồ li này cũng thật giảo hoạt, lần trước chúng ta đánh rắn động cỏ, lại khiến lão lòi ra cái đuôi, Lâm gia cũng bị hắn đẩy ra làm kẻ chết thay.”
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, ngón tay gõ gõ trên bàn, Sở Văn Hiên tiếp lời: “Chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ không có hành động.”’:
“Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia phái ai tới.”’
Yến Kỳ hỏi hướng đi của hai nhà còn lại.
Hoài Nam vương Dung gia, Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia là tam đại gia tộc cùng hai đại vương phủ Yến Vân có căn cơ thâm hậu, tổ tiên bọn họ cũng là tùy tùng của tiên hoàng Đại Tuyên, ba gia tộc kia đều là đại tướng đắc lực của thái tổ hoàng đế, sau lại mạo hiểm mất đầu diệt tộc làm phản, một lòng trợ giúp thái tổ hoàng phản tiền triều, sau khi thái tổ hoàng đăng cơ, liền ban vương khác họ cho tam đại gia tộc, cắt đất phong không để họ ở lại kinh thành.
Tổ tiên của tam đại gia tộc rất trung thành, an phận thủ thường ở đất phong, nhưng theo dòng thời gian, hiện tại, Dung gia Hàn gia, Viên gia đã muốn xưng bá một phương, mỗi gia tộc đều thành chư hầu, thậm chí Hoài Nam vương Dung gia còn có ý làm phản. Lúc trước Yến Kỳ nhận được tin, phủ Hoài Nam vương tàng trữ sản xuất binh khí, Yến Kỳ nhận chỉ âm thầm đi Phượng Thai Huyền điều tra, không ngờ lão hồ li Hoài Nam vương lại đẩy lên người hoàng thương Lâm gia, khiến Lâm gia làm kẻ chết thay, còn lão ta rút lui an toàn.
Ngoại trừ phủ Hoài Nam vương, Tây bình Hàn Gia, Giang dương Viên Gia, đều có dã tâm bừng bừng đang ẩn dấu chưa có hành động, cho nên hiện tại hoàng thượng cố ý diễn trò khiến cho tam đại gia tộc rục rịch.
Hiện tại Đại Tuyên, nhìn bề ngoài thì mưa thuận gió hòa, thái bình an khang, kỳ thật bên trong đã bắt đầu khởi động sóng ngầm, chỉ hơi mất cảnh giác, Đại Tuyên có khả năng sẽ tai ương ngập đầu rơi vào cảnh loạn trong giặc ngoài.
Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên trong lòng sung sướng, Tiêu Bắc Dã lên tiếng: “Yến quận vương quả nhiên có được đãi ngộ không giống người bình thường, ha ha.”
Tận hết sức lực đả kích tình địch là việc nam nhân nên làm, Tiêu Bắc Dã vừa nói xong, Cơ thái tử đã tiếp lời: “Tiêu thế tử, Yến quận vương sao có thể hưởng cùng đãi ngộ như chúng ta, người ta là đặc biệt được quận chúa Trường Bình chiêu đãi.”
Tần Văn Hãn cái gì cũng không nói trên mặt suy trì ý cười ôn hòa, Vân Nhiễm không để ý tới những người khác, ánh mắt châm chọc nhìn Yến Kỳ phía đối diện, vốn nghĩ nam nhân này phải biến sắc mặt, trong lòng đã chuẩn bị chỉ cần hắn biến sắc liền đuổi ra phủ Vân vương, đừng tưởng rằng trưởng quản giám sát ti là có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng Yến Kỳ cũng không thay đổi sắc mặt, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ tinh xảo như ngọc, thủy chung duy trì nụ cười khéo léo, nhìn Vân Nhiễm ôn nhã lên tiếng: “Bản quận vương hôm nay tới cửa là muốn đưa hạ lễ chúc mừng quận chúa đăng quang vương vị.’
Yến Kỳ nói xong không chờ Vân Nhiễm trả lời đã phân phó thuộc hạ Trực Nhật cung kính tiến vào, Trực Nhật hơi mất bình tĩnh, khó có thể tin người cứu chủ nhân ở Phượng Thai Huyền chính là quận chúa Trường Bình. Chủ tử còn từ hôn của nàng, khó trách quận chúa tức giận, hiện tại Trực Nhật đã muốn đứng về phía Vân Nhiễm.
Trực Nhật cung kính dâng một phần danh sách quà tặng: “Quận chúa, đây là lễ vật chủ tử nhà chúng ta chuẩn bị vì quận chúa.”
Chỉ mong quận chúa nhận lễ, sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Vân Nhiễm nhíu nhíu mày, khóe môi cười lạnh, Yến tiện nhân lại muốn ra chiêu gì đây, hắn sẽ tốt như vậy sao? Khẳng định là không có khả năng, cho nên đây là cái bẫy hắn muốn nàng nhảy vào, nghĩ nàng sẽ mắc mưu sao?
Vân Nhiễm đưa ta tiếp nhận danh sách quà tặng trong tay Trực Nhật, cẩn thận nhìn qua, khóe môi cười càng đậm, đáy mắt không có nửa điểm lo lắng, danh mục quà tặng này chính là mười vạn lạng bạc trắng, vừa thấy vật này, Vân Nhiễm lại nhớ tới chuyện gần năm vạn lượng ngân phiếu, ánh mắt hơi biến sắc nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, đây là muốn tái lập bẫy để ta nhảy vào sao? Chuyện bốn vạn năm ngàn lượng ngân phiếu lần trước thiếu chút nữa khiến bản quận chúa vào đại lao ngồi một chuyến, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Ngươi cho là bản quận chúa ngốc vậy sao?
Vân Nhiễm cầm danh mục quà tặng trong tay, Trực Nhật sửng sốt không ngờ quận chúa Trường Bình lại nghĩ như vậy, chủ tử nhà bọn họ là thành tâm tặng lễ.
“Quận chúa Trường Bình, gia nhà ta thành tâm muốn tặng lễ.”
“Ngươi cùng chủ tử các ngươi là cùng một hội, thực xin lỗi, phủ Vân vương nhà chúng ta không hầu hạ được Tôn đại thánh như chủ tử nhà ngươi,” Vân Nhiễm tức giận lên tiếng vốn đang định để hạ nhân đưa Yến Kỳ sang nhà bên dùng trà, giờ đổi thành trực tiếp đuổi ra ngoài.
“Người tới.”
Ngoài cửa Phó Trung đi đến, cung kính cúi đầu: “Quận chúa.”
Vân Nhiễm chỉ Yến Kỳ, ra lệnh: “Mời Tôn đại thánh này ra ngoài, phủ Vân vương chúng ta không có khả năng chiêu đãi vị khách quý như vậy.”
“Này?” Phó Trung im lặng nâng mắt nhìn Yến Kỳ, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, quận chúa khí thế bức người, Yến quận vương nhất định sẽ trở mặt, như vậy sẽ có trò hay để xem.
Trực Nhật nghe thấy Vân Nhiễm nói, còn đang muốn thay chủ tử nhà mình nói chuyện thì Yến Kỳ đã nhanh chóng lên tiếng: “Nếu quận chúa Trường Bình đã không chào đón, ngày khác ta lại đến chào hỏi.”
Hắn nói xong phất ông tay áo, tao nhã như hoa trong nước.
“Chúng ta đi thôi.” Nói xong dẫn Trực Nhật đi ra ngoài, phía sau mọi người đều ngây ngốc, rất lâu không có phản ứng, đây xác định là Yến quận vương khiến người ta đau đầu sa? Không chỉ đám người Tiêu Bắc Dã, đến Vân Nhiễm cũng kinh ngạc không hiểu, nam nhân này đầu óc bị hỏng rồi sao, trong quá khứ luôn cùng nàng đối chọi gay gắt, hôm nay sao lại tốt thế này, nhưng mà thôi mặc kệ hắn.
Vân Nhiễm quay đầu nhìn vài người trong phòng khách, mọi người đều cười cười nói nói, sớm đã quên Yến Kỳ.
Trên xe ngựa phủ Yến vương, dạ minh châu soi sáng khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của Yến Kỳ, ánh mắt lạnh lùng, khiến cả người giống một viên băng ngọc lạnh lẽo, đáy mắt tràn đầy bắt đắc dĩ, tựa vào nhuyễn tháp vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, xem ra nha đầu kia thực sự giận hắn, hiện tại làm thế nào mới có thể xóa tan khoảng cách giữa hai người, Yến quận vương hơi nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Ở bên cạnh Trực Nhật nhịn không được lo lắng: “Gia, ngươi xem quận chúa Trường Bình hiểu lầm gia rất sâu, ngay cả người đưa lễ đều không chịu nhận.”
Hắn nhìn thấy rõ ràng, quận chúa nhìn ba người kia tươi cười vui vẻ chứng minh quận chúa thích lễ vật tốt, nhưng hiện tại lễ vật gia đưa cũng không chịu nhận, có thế thấy nàng rất giận gia, mâu thuẫn của nàng với gia càng lớn, chủ tử phải làm sao mới hóa giải được đây.
“Đây là do bản quận vương thất sách,” Yến Kỳ nâng mắt phất tay áo bảo Trực Nhật lui xuống, Trực Nhật xuống xe lên ngựa, mọi người lên đường trở về phủ Yến vương.
Trong phủ Vân vương, Vân Nhiễm tiễn bước đám người Cơ Kình Thiên ra phủ, xoay người chuẩn bị về viện Như Hương nghỉ ngơi, ngày mai hoàng thượng sẽ phái kiệu loan tới đón nàng, đi dạo phố để dân chúng cùng vui.
Vân Tử Khiếu tới phía sau Vân Nhiễm, Vân Nhiễm thấy kỳ lạ ngừng bước: “Phụ vương, có chuyện gì sao?”
Vân Tử Khiếu nhíu mày nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, con nói xem đêm nay Yến Kỳ đến phủ đưa hạ lễ là có ý gì? Có khi nào bởi vì biểu hiện của con hôm nay nên hắn thích con?”
Vân Tử Khiếu nhìn khuôn mặt xinh đẹp bức người trước mắt, nhất cử nhất động đều tỏa ra hào quang, trong lòng càng thêm khẳng định suy nghĩ, bằng không Yến Kỳ tới phủ làm gì?
Vân Nhiễm nghe Vân Tử Khiếu nói xong, không nhịn được nở nụ cười: “Phụ vương, người nghĩ gì vậy, bạch liên hoa kia sao có thể thích con, không có khả năng, nếu thích thì đã sớm thích, hắn sẽ không vì con thành hoa vương mà thay đổi ý định, cho nên người đừng suy nghĩ nhiều, đêm nay hắn tới cửa đưa lễ, nhất định là có mục đích không để cho người khác biết, muốn tính kế con, có điều con sẽ không mắc mưu.”
“Như vậy sao?” Vân Tử Khiếu cảm thấy không đúng, ông cảm thấy Yến Kỳ có chút khác thường, nếu như bình thường Nhiễm Nhi đuổi hắn ra ngoài vị Yến quận vương này nhất định sẽ gây sự, nhưng đêm nay hắn lại im lặng không nói gì rời đi, đây không phải là khác thường sao?
Vân Nhiễm thấy Vân Tử Khiếu cần còn ngập ngừng, cười nói: “Phụ vương, người đừng suy nghĩ nhiều, cho dù Yến Kỳ có thích con, con cũng không thích hắn, tiện nhân đó con thấy một lầ muốn đánh một lần.”
Vân Nhiễm nói xong liền xoay người bước đi, không để ý đến Vân Tử Khiếu ở phía sau, Vân Tử Khiếu trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh đi xa, xem ra Yến Kỳ đắc tội nữ nhi quá nạng, cho nên hiện tại chỉ cần nghĩ đến nữ nhi đã muốn đánh hắn, Vân Tử Khiếu tất cả những chuyện này đều do Yến Kỳ tự chuốc lấy, mắng một câu đáng đời, xoay người về viện của mình.
Trong viện Như Hương, tràn đầy xiêm y quần áo, Triệu ma ma cùng Lệ Chi đang sửa sang lại, xem ra đêm nay lại không được ngủ cần cả đêm để sửa sang.
Lệ Chi nhìn Vân Nhiễm đi tới, nhanh chóng bẩm báo: “Quận chúa, đồ đạc nhiều lắm, đã đầy chặt hai phòng, nhưng vẫn còn chưa hết, không biết để vào đâu.”
Quận chúa nhiều đồ đạc như vậy, sẽ dễ bị bọn trộm cướp nhòm ngó, có thể gặp phiền phức.
“Ngươi đem những đồ vật này sắp xếp lại, lập một danh mục quà tặng đưa cho ta, sau đó đem mấy thứ này phân loại cẩn thận đưa tới cửa hàng của mẫu phi để bán. Mặt khác kiểm tra lại chưởng quầy của tất cả các cửa hàng, trong đó sợ có không ít người của nữ nhân kìa, đều thay mới cho ra, hai ngày này ngươi không cần hầu hạ ta, theo Triệu ma ma làm việc này, Sơn Trà ở lại bên cạnh ta là đủ rồi.”
“Ân, quận chúa nô tỳ đã rõ.”
Lệ Chi nhận lệnh đi sắp xếp lại đồ đạc, Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà vào phòng tắm rửa qua rồi đi nghỉ.
Ngày hôm sau, trong cũng đã sớm phái kiệu loan chờ trước cửa phủ Vân vương, kiệu loan vốn là xe của hoàng hậu, trong lịch sử hoa vương đều ngồi kiệu loan diễu phố để dân chúng cùng vui, hôm nay Vân Nhiễm thành hoa vương, cũng không phải là ngoại lệ.
Sau khi Vân Nhiễm chuẩn bị tốt, dẫn Sơn Trà xuất phủ Vân vương, ngoài phủ Vân vương đông nghịt ngiowif đang quỳ, trừ bỏ lão Vân vương phi, Vân vương phi cùng Vân Vãn Tuyết đang bị thương không có xuất hiện, những người khác đều có mặt, ngay cả Vân Tử Khiếu cũng xuất hiện, Vân Tử Khiếu dặn dò nữ nhi: “Nhiễm Nhi, hôm nay con có thể ngồi kiệu loan đi diễu phố kinh đô Đại Tuyên, từ sau khi trở về, con còn chưa đi thăm quan kinh thành đâu.”
Vân Nhiễm gật đầu, lời này cũng không sai, hôm nay là một cơ hội tốt để di dạo Lương Thành Đại Tuyên, nghĩ vây nàng dẫn Sơn Trà bước lên kiệu loan, mọi người bắt đầu chậm rãi hành động.
Phía trước là mấy trăm thị vệ trong cung, đằng sau là kiệu loan hoa lệ, phía sau lại có thêm mấy trăm thị vệ, những người này đi theo để bảo vệ Vân Nhiễm.
Bên trong kiệu loan có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mông lung uyển chuyển thướt tha động lòng người, loại cảm giác thần bí này lại càng làm Vân Nhiễm thêm hào quang rực rỡ, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng hoan hô.
“Quận chúa Trường Bình.”
“Chúng ta yêu người.”
Tiếng sau to hơn tiếng trước, cực kỳ cuồng nhiệt, tâm trạng Vân Nhiễm rất tốt, vén rèm tơ lên nhìn dân chúng hai bên đường, không ngừng vẫy tay, nàng làm động tác như vậy lại càng khiến dân chúng kích động, không ngừng hoan hô.
Xe ngựa đi vòng quanh ngã tư đường rồi đi thẳng xuống dưới, Vân Nhiễm trước còn hưng phấn mỉm vười, cố gắng làm một hoa vương gần gũi với dân chúng, nhưng sau lại có chút buồn chán, lui vào trong xe ngựa không ra, rõ ràng là tránh ở trong xe ngựa ngủ ngon. Mặc cho bên ngoài tiếng hô vang trời, nàng vẫn hăng say ngủ.
Trà lâu sát bên ngã tư đường, có người đang hứng thú nhìn người trong xe ngựa, mơ hồ có thể thấy người nọ đang nằm ngủ trong xe, tư thế không nói, mặc kệ bên ngoài hoan hô liên tục, người bên trong vẫn bất động, ngủ yên.
Trong gian phòng hai người nhìn người bên trong kiệu loan, một người gầy, tuấn dật như trúc, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn nữ tử trong kiệu loan. Lại nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc, phảng phất như gió trăng, quận vương có chuyện gì đây? Sẽ không có hứng thú với nữ tử trên kiệu chứ, bằng không làm sao có thể giải thích nguyên nhân hắn chạy tới đây uống trà.
Nghĩ đến khả năng như vậy, Sở Văn Hiên có chút kinh hãi, không có khả năng đi, nếu quận vương thích nữ nhân này, lúc trước vì sao lại từ hôn, hiện tại lại trốn ở đây nhìn người ta, thật sự là rất vô lý.
Yến Kỳ thu hồi tầm mắt, nhìn Sở Văn Hiên đối diện: “Biểu hiện của ngươi là có ý gì đây.”
Sở Văn Hiên nhanh chóng khôi phục sắc mặt, cung kính cười nói: “Không có gì, chỉ là ta kinh ngạc tư thế ngủ của quận chúa Trường Bình, nàng hiện tại là hoa vương, là tài nữ mỗi người Đại Tuyên đều thờ phụng, nhưng lại ngủ thật khiếm nhã.”
Yến Kỳ nâng mày, thản nhiên nói: “Đây là theo bản năng, đã muốn ngủ còn phải chú ý đến tư thế tao nhã, làm sao có thể ngủ thoải mái tự nhiên.”
Sở Văn Hiên nghe Yến quận vương nói xong, nội tâm sôi trào mãnh liệt, xem ra quận vương thật sự thích quận chúa Trường Bình, xong rồi xong rồi, hiện tại hắn thích người ta thì có ích gì, đã đắc tội với người ta, thích cũng không có chỗ để thể hiện.
Yến Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Sở Văn Hiên, nâng tay gõ đầu hắn một cái: “Ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì, lần trước bản quận vương bị thương ở Phượng Thai Huyền có nhớ không? Chính nàng đã cứu bản quận vương.”
“Lại có chuyện như vậy?”
Sở Văn Hiên kinh ngạc, hóa ra là có chuyện như vậy nếu người ta đã cứu quận vương, quận vương sao còn từ hôn.
“Lúc đó nàng dịch dung, cho nên làm sao ta nhận ra là nàng là người cứu ta.”
“Hiện tại quận chúa Trường Bình đã ghi hận với quận vương, quận vương làm sao để hóa giải mối thù truyền kiếp này đây.” Sở Văn Hiên quan tâm hỏi, ánh mắt Yến Kỳ sáng như ngọc, thần thái động lòng người: “Dĩ nhiên là làm cho nàng hết giận, chỉ cần nàng hết giận, sẽ không so đo mấy chuyện cũ với bản quận vương.”
“Kia?” Sở Văn Hiên đang muốn nói chuyện, Yến Kỳ đã cắt ngang lời hắn, hắn có việc, chuyện của Vân Nhiễm hắn sẽ giải quyết.
“Đại hôn của hoàng thượng, theo đạo lý, Hoài Nam vương Dung gia, Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia nên phái người vào kinh chúc mừng, ngươi nói xem lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?”
Sở Văn Hiên chính là con vợ kế phủ Cẩm thân vương, ở Lương Thành nổi tiếng không tài không công danh sự nghiệp, trên thực tế không ai biết đó chỉ là lớp vỏ bọc, hắn là người thay Yến Kỳ làm việc, chuyện này bắt đầu từ một lần Yến Kỳ cứu hắn, từ đó về sau hắn triệt để thay đổi, một lòng đi theo Yến Kỳ. Người trong phủ Cẩm thân vương vẫn nghĩ hắn là tên A Đấu ngày xưa thua không dậy được, lại không biết hắn đã thoát thai hoán cốt, hiện tại cũng là một nhân vật lợi hại không kém so với thể tử phủ Cẩm thân vương Sở Văn Hạo.
Sở Văn Hiên nâng mi, khí tức u ám bao phủ quanh người, trầm ổn bẩm báo.
“Ta đã nhận được tin, Hoài Nam vương phái thế tử Dung Dật Thần đem theo lễ vật vào kinh, đi theo hắn còn quận chúa Vũ Dương Dung Giai Vân, theo tin tức tin cậy Hoài Nam vương muốn thể hiện lòng trung thành, quyết định đưa Dung Giai Vân tiến cung làm phi tử của hoàng thượng.”
“Lão hồ li này cũng thật giảo hoạt, lần trước chúng ta đánh rắn động cỏ, lại khiến lão lòi ra cái đuôi, Lâm gia cũng bị hắn đẩy ra làm kẻ chết thay.”
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, ngón tay gõ gõ trên bàn, Sở Văn Hiên tiếp lời: “Chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ không có hành động.”’:
“Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia phái ai tới.”’
Yến Kỳ hỏi hướng đi của hai nhà còn lại.
Hoài Nam vương Dung gia, Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia là tam đại gia tộc cùng hai đại vương phủ Yến Vân có căn cơ thâm hậu, tổ tiên bọn họ cũng là tùy tùng của tiên hoàng Đại Tuyên, ba gia tộc kia đều là đại tướng đắc lực của thái tổ hoàng đế, sau lại mạo hiểm mất đầu diệt tộc làm phản, một lòng trợ giúp thái tổ hoàng phản tiền triều, sau khi thái tổ hoàng đăng cơ, liền ban vương khác họ cho tam đại gia tộc, cắt đất phong không để họ ở lại kinh thành.
Tổ tiên của tam đại gia tộc rất trung thành, an phận thủ thường ở đất phong, nhưng theo dòng thời gian, hiện tại, Dung gia Hàn gia, Viên gia đã muốn xưng bá một phương, mỗi gia tộc đều thành chư hầu, thậm chí Hoài Nam vương Dung gia còn có ý làm phản. Lúc trước Yến Kỳ nhận được tin, phủ Hoài Nam vương tàng trữ sản xuất binh khí, Yến Kỳ nhận chỉ âm thầm đi Phượng Thai Huyền điều tra, không ngờ lão hồ li Hoài Nam vương lại đẩy lên người hoàng thương Lâm gia, khiến Lâm gia làm kẻ chết thay, còn lão ta rút lui an toàn.
Ngoại trừ phủ Hoài Nam vương, Tây bình Hàn Gia, Giang dương Viên Gia, đều có dã tâm bừng bừng đang ẩn dấu chưa có hành động, cho nên hiện tại hoàng thượng cố ý diễn trò khiến cho tam đại gia tộc rục rịch.
Hiện tại Đại Tuyên, nhìn bề ngoài thì mưa thuận gió hòa, thái bình an khang, kỳ thật bên trong đã bắt đầu khởi động sóng ngầm, chỉ hơi mất cảnh giác, Đại Tuyên có khả năng sẽ tai ương ngập đầu rơi vào cảnh loạn trong giặc ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.