Chương 12: Trung thành.
Ngô Tiếu Tiếu
13/10/2015
Trong phủ Vân vương lúc này, viện Như Hương tràn ngập một mảnh tĩnh lặng.
Bên ngoài phòng khách trong viện đang tụ tập rất đông người, đây đều là thuộc hạ nô bọc, làm việc trong viện, có đến hơn hai mươi người. Bất quá Vân Nhiễm cũng không có để ý đến, để cho bọn họ đứng ở bên ngoài chờ, nàng tự mình dẫn Triệu nhũ mẫu vào phòng khách, trước cửa Anh Đào cùng Lệ Chi canh giữ, không cho phép ai tới gần.
Bên ngoài nô bộc đưa mắt nhìn nhau, chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến mọi người không thể nắm bắt được tâm tư quận chúa, ai cũng im lạng không dám lên tiếng.
Trong phòng khách, Triêụ ma ma đang quỳ dưới đất, một bên dập đầu nói: “Quận chúa, không phải nô tỳ cố ý va chạm người, mà có người đẩy nô tỳ ra, xin quận chúa minh xet.”
Triệu ma ma thấy bất an, nhưng vẫn cầu xin quận chúa có thể bỏ qua cho nàng.
Giờ phút này nàng cũng suy nghĩ giống Vân vương phi, quận chúa đưa nàng về là để trừng phạt.
Vẫn Nhiễm nheo mắt nhìn người đang quỳ, đây là Triệu ma ma trước kia thật tâm đối đãi nàng, sau lại bị nàng ghét bỏ, hiện tại trong lòng bà đang hận nàng sao. Trở kịa vương phủ lần này, nàng phải kiếm người mình có thể dùng, không nói đến trong phủ, chỉ nói đến Như Hương chỉ sợ cũng có không ít tay chân của nữ nhân kia. Đừn nhìn hôm nay nàng đắc thắng một lần, nữ nhân kia nhiều năm ngồi vững vị trí chủ mẫu căn cơ cũng không phải là nói chơi.
Nàng sở dĩ đắc thủ là do nữ nhân kia nghĩ nàng vẫn ngu ngốc như trước, tùy ngyuowif nắm trong lòng bàn tay, chỉ sợ sau hôm nay nàng sẽ tỉnh táo lại. Cho nên nàng cần phải tự xây dựng thế lực của mình ở trong phủ.
Triệu bà tử là nhũ mẫu của nàng, theo lý là trung thành với nàng, nhưng chuyệ xảy trước kia khiến nàng chịu không ít khổ, nếu nàng có dị tâm chỉ sợ nàng tự hại chính mình,
“Triệu ma ma, ngươi hận bản quận chúa sao?”
Vân Nhiễm hỏi một câu cực kỳ bình thản, Triệu ma ma sửng sốt, nanangr đầu nhìn nàng, hôm nay bà dập đầu nhiều lắm, trên trán đã đỏ một mảng.
Nghe xong lời nói của Vân Nhiễm, bà không biết nàng có ý gì, nhẹ nhàng hỏi lại: “Quận chúa nói lời này là có ý gì?”
“Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi có hận ta không?”
Triệu ma ma hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu, không lẽ nàng thầm oán hận quận chúa đã bị nàng phát hiện, cho nên giờ nàng chuẩn bị tính sổ.
“Quận chúa, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên hận quận chúa, bất quá, tuy nô tỳ có hận người, nhưng cũng không nghĩ đến gây tổn hại cho quận chúa, người ta do nô tỳ, sao nô tỳ có thể lòng dạ cầm thú, xin quận chúa tha mạng.”
Triệu ma ma lại dập đầu, Vân Nhiễm có chút không nỡ: “Được rồi, ta không nói sẽ trừng phạt ngươi, vội vàng làm gì.”
Triệu ma ma kinh ngạc, mê man nhìn Vân Nhiễm, nàng đang có ý gì đây, tốt xấu cũng phải nói một câu chứ.
“Triệu ma ma, chuyện trước kia là do bản quận chúa hồ đồ, ba năm lưu lạc bên ngoài, ta đã suy nghĩ cẩn thận, hóa ra là do ta ngu dốt, không phân biệt được tốt xấu.”
Vân Nhiễm thở dài, Triệu ma ma có chút khó tin, trong mắt lại mắt đầu dâng lệ, có chút kích động.
Quận chúa có ý gì, nàng thật sự đã suy nghĩ cẩn thận sao? Lúc nàng còn rất nhỏ bà đã nói với nàng nên đề phòng Vân vương phi, bà ta cố ý muốn là hỏng thanh danh của nàng, nhọc một nỗi quận chúa không tin tưởng, còn một phen giáo huấn nàng, hiện tại nàng đã tin rồi sao?
“Quận chúa.”
Vân Nhiễm nhìn Triệu ma ma thản nhiên nói: “Người ta nói có trải qua đau khổ mới có thể thành người, tuy rằng những năm nay Triệu ma ma chịu không ít khổ sở, nhưng tâm tình xem ra càng cứng cỏi hơn so với trước.”
Nếu Triệu ma ma vẫn như trước là nhũ mẫu của nàng, chỉ sợ cũng chỉ là người thường không dùng được. Nhưng hiện tại bà đã trải qua nhiều gian khở, tự nhiên kinh nghiệm tĩnh lũy cũng nhiều, chuyện tình trong vương phủ cũng nắm bắt rõ ràng.
Triệu ma ma tính tình quả thật khôn khéo hơn so với trước, lúc nỳ cũng nghe ra Vân Nhiễm muốn trọng dụng bà, trong mắt hiện lên kích động, nghĩ mình chịu mọi khổ sở giờ phút này cũng có chút đáng giá, huống chi Vân Nhiễm là TRường Bình quận chúa do đích thân tiên hoàng sắc phong, đi theo nàng sẽ tiền đồ rộng mở, nàng lại là do bà nuôi lớn tự nhiên sinh ra thật tâm chiếu cố, cho dù nàng có khổ bà cũng sẽ theo đến cùng.
“Về sau nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ quận chúa, vì quận chúa làm việc, tuyệt sẽ không gây tổn hại đến nàng, nếu làm trái lời, sẽ bị thiên lôi ddanhscheets.”
Triệu ma ma phát lời thề độc, đây là cơ hội của bà, nhất định bà phải nắm chắc.
Vân Nhiễm Mắt nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng sáng rõ, vẻ mặt chân thành, còn phát lời thề độc, xem ra nàng không có dị tâm.
“Được, ta cho ngươi thời hạn ba tháng thử thách, nếu ngươi vẫn trung thành với ta, về sao như cũ là nhũ mẫu của ta, nếu làm tốt ta cũng sẽ trọng thưởng.”
“Tạ quận chúa.”
Triệu ma ma cam tâm tình nguyện hành lễ tạ ơn.
Vân Nhiễm hài lòng nở nụ cười, mấy năm nay bà chịu không ít khổ, cho nên nàng muốn bồi thường: “Mấy năm nay người chịu khổ, ta muốn ban thưởng cho ngươi, tùy ngươi đề suất, dù là vàng bạc châu báu hay cẩm y ngọc thực ta đều sẽ đáp ứng.”
Triệu ma ma ngẩn người, nước mắt tuôn trào, có được câu này của quận chứa cho dù nàng có chết cũng cam tâm, về sau nàng sẽ tận trung với quận chúa.
“Có câu này của quận chúa, nô tỳ có chết cũng cam lòng.”
Vân Nhiễm bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Tốt lắm, đã nói sẽ thưởng cho ngươi, ngươi từ từ suy nghĩ.”
Triệu ma ma thấy Vân Nhiễm không giống đang nói đùa, trong mắt hiện lên hy vọng nhanh chóng mở miệng; “Nếu quận chúa thực sự muốn thưởng cho nô tỳ có thể thỉnh quận chúa triệu hồi A Hổ trở lại vương phủ được không.”
“A Hổ” trong đầu Vân Nhiễm hiện lên hình ảnh mày rậm mắt to, lức cười trên mặt có hai cái núm đồng tiền, hắn là con trai Triệu ma ma Triệu Hổ. Trượng phu Triệu ma ma qua đời nàng mang theo A Hổ đến cửa nhà nàng bán thân, A H lớn hơn nàng một tuổi, trước kia luôn nhìn nàng cười, chờ không có người sẽ lãi gần nhéo khuôn mặt nàng, sau đó vui mừng nói.
“Nhiễm Nhi, nương ta nói ngươi là tiểu muội muội của ta.”
Trước đây hai người khá thân thiết, sau nàng lại bị Vân vương phi làm hư liền không thân cận với A Hổ, còn biếm hắn xuống hạ đẳng nhân.
Vân Nhiễm hồi phục tinh thần nhìn Triệu ma ma, nhìn thấy hy vọng trong mắt bà.
“Được, A Hổ tính ra cũng là nghĩa huynh của ta, ta sẽ làm cho hắn trở về sau này cũng dạy hắn một ít võ công phòng thân.”
Triệu ma ma kích động quỳ xuống lớn tiếng cảm tạ: “Nô tỳ đa tạ quận chúa, về sau quận chúa tùy ý nắm giữ sinh tử của nô tỳ.”
Vân Nhiễm nghe xong lời của nàng liền cười rộ lên: “Bà đứng lên đi, đừng quỳ dập đầu mãi, bà là nhũ mẫu của ta, sao ta có thể muốn bà chết, chỉ cần bà tận trung làm việc cho ta là đủ.”
Triệu ma ma đưa tay lau nước mắt: “Nô tỳ về sau sẽ không làm trái lệnh cảu quận chúa.”
Vân Nhiễm gật đầu, nàng cần chính là sự trung thành, nhìn về phía Triệu ma ma: “Bà còn có yêu cầu gì khác cứ việc đề xuất, ta sẽ đáp ứng.”
Triệu ma ma đã nhìn ra Vân Nhiễm thực sự muốn bồi thường cho nàng, liền mở miệng nói: “Nô tỳ muốn mạng của Lý bà tử.”
Bên ngoài phòng khách trong viện đang tụ tập rất đông người, đây đều là thuộc hạ nô bọc, làm việc trong viện, có đến hơn hai mươi người. Bất quá Vân Nhiễm cũng không có để ý đến, để cho bọn họ đứng ở bên ngoài chờ, nàng tự mình dẫn Triệu nhũ mẫu vào phòng khách, trước cửa Anh Đào cùng Lệ Chi canh giữ, không cho phép ai tới gần.
Bên ngoài nô bộc đưa mắt nhìn nhau, chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến mọi người không thể nắm bắt được tâm tư quận chúa, ai cũng im lạng không dám lên tiếng.
Trong phòng khách, Triêụ ma ma đang quỳ dưới đất, một bên dập đầu nói: “Quận chúa, không phải nô tỳ cố ý va chạm người, mà có người đẩy nô tỳ ra, xin quận chúa minh xet.”
Triệu ma ma thấy bất an, nhưng vẫn cầu xin quận chúa có thể bỏ qua cho nàng.
Giờ phút này nàng cũng suy nghĩ giống Vân vương phi, quận chúa đưa nàng về là để trừng phạt.
Vẫn Nhiễm nheo mắt nhìn người đang quỳ, đây là Triệu ma ma trước kia thật tâm đối đãi nàng, sau lại bị nàng ghét bỏ, hiện tại trong lòng bà đang hận nàng sao. Trở kịa vương phủ lần này, nàng phải kiếm người mình có thể dùng, không nói đến trong phủ, chỉ nói đến Như Hương chỉ sợ cũng có không ít tay chân của nữ nhân kia. Đừn nhìn hôm nay nàng đắc thắng một lần, nữ nhân kia nhiều năm ngồi vững vị trí chủ mẫu căn cơ cũng không phải là nói chơi.
Nàng sở dĩ đắc thủ là do nữ nhân kia nghĩ nàng vẫn ngu ngốc như trước, tùy ngyuowif nắm trong lòng bàn tay, chỉ sợ sau hôm nay nàng sẽ tỉnh táo lại. Cho nên nàng cần phải tự xây dựng thế lực của mình ở trong phủ.
Triệu bà tử là nhũ mẫu của nàng, theo lý là trung thành với nàng, nhưng chuyệ xảy trước kia khiến nàng chịu không ít khổ, nếu nàng có dị tâm chỉ sợ nàng tự hại chính mình,
“Triệu ma ma, ngươi hận bản quận chúa sao?”
Vân Nhiễm hỏi một câu cực kỳ bình thản, Triệu ma ma sửng sốt, nanangr đầu nhìn nàng, hôm nay bà dập đầu nhiều lắm, trên trán đã đỏ một mảng.
Nghe xong lời nói của Vân Nhiễm, bà không biết nàng có ý gì, nhẹ nhàng hỏi lại: “Quận chúa nói lời này là có ý gì?”
“Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi có hận ta không?”
Triệu ma ma hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu, không lẽ nàng thầm oán hận quận chúa đã bị nàng phát hiện, cho nên giờ nàng chuẩn bị tính sổ.
“Quận chúa, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên hận quận chúa, bất quá, tuy nô tỳ có hận người, nhưng cũng không nghĩ đến gây tổn hại cho quận chúa, người ta do nô tỳ, sao nô tỳ có thể lòng dạ cầm thú, xin quận chúa tha mạng.”
Triệu ma ma lại dập đầu, Vân Nhiễm có chút không nỡ: “Được rồi, ta không nói sẽ trừng phạt ngươi, vội vàng làm gì.”
Triệu ma ma kinh ngạc, mê man nhìn Vân Nhiễm, nàng đang có ý gì đây, tốt xấu cũng phải nói một câu chứ.
“Triệu ma ma, chuyện trước kia là do bản quận chúa hồ đồ, ba năm lưu lạc bên ngoài, ta đã suy nghĩ cẩn thận, hóa ra là do ta ngu dốt, không phân biệt được tốt xấu.”
Vân Nhiễm thở dài, Triệu ma ma có chút khó tin, trong mắt lại mắt đầu dâng lệ, có chút kích động.
Quận chúa có ý gì, nàng thật sự đã suy nghĩ cẩn thận sao? Lúc nàng còn rất nhỏ bà đã nói với nàng nên đề phòng Vân vương phi, bà ta cố ý muốn là hỏng thanh danh của nàng, nhọc một nỗi quận chúa không tin tưởng, còn một phen giáo huấn nàng, hiện tại nàng đã tin rồi sao?
“Quận chúa.”
Vân Nhiễm nhìn Triệu ma ma thản nhiên nói: “Người ta nói có trải qua đau khổ mới có thể thành người, tuy rằng những năm nay Triệu ma ma chịu không ít khổ sở, nhưng tâm tình xem ra càng cứng cỏi hơn so với trước.”
Nếu Triệu ma ma vẫn như trước là nhũ mẫu của nàng, chỉ sợ cũng chỉ là người thường không dùng được. Nhưng hiện tại bà đã trải qua nhiều gian khở, tự nhiên kinh nghiệm tĩnh lũy cũng nhiều, chuyện tình trong vương phủ cũng nắm bắt rõ ràng.
Triệu ma ma tính tình quả thật khôn khéo hơn so với trước, lúc nỳ cũng nghe ra Vân Nhiễm muốn trọng dụng bà, trong mắt hiện lên kích động, nghĩ mình chịu mọi khổ sở giờ phút này cũng có chút đáng giá, huống chi Vân Nhiễm là TRường Bình quận chúa do đích thân tiên hoàng sắc phong, đi theo nàng sẽ tiền đồ rộng mở, nàng lại là do bà nuôi lớn tự nhiên sinh ra thật tâm chiếu cố, cho dù nàng có khổ bà cũng sẽ theo đến cùng.
“Về sau nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ quận chúa, vì quận chúa làm việc, tuyệt sẽ không gây tổn hại đến nàng, nếu làm trái lời, sẽ bị thiên lôi ddanhscheets.”
Triệu ma ma phát lời thề độc, đây là cơ hội của bà, nhất định bà phải nắm chắc.
Vân Nhiễm Mắt nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng sáng rõ, vẻ mặt chân thành, còn phát lời thề độc, xem ra nàng không có dị tâm.
“Được, ta cho ngươi thời hạn ba tháng thử thách, nếu ngươi vẫn trung thành với ta, về sao như cũ là nhũ mẫu của ta, nếu làm tốt ta cũng sẽ trọng thưởng.”
“Tạ quận chúa.”
Triệu ma ma cam tâm tình nguyện hành lễ tạ ơn.
Vân Nhiễm hài lòng nở nụ cười, mấy năm nay bà chịu không ít khổ, cho nên nàng muốn bồi thường: “Mấy năm nay người chịu khổ, ta muốn ban thưởng cho ngươi, tùy ngươi đề suất, dù là vàng bạc châu báu hay cẩm y ngọc thực ta đều sẽ đáp ứng.”
Triệu ma ma ngẩn người, nước mắt tuôn trào, có được câu này của quận chứa cho dù nàng có chết cũng cam tâm, về sau nàng sẽ tận trung với quận chúa.
“Có câu này của quận chúa, nô tỳ có chết cũng cam lòng.”
Vân Nhiễm bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Tốt lắm, đã nói sẽ thưởng cho ngươi, ngươi từ từ suy nghĩ.”
Triệu ma ma thấy Vân Nhiễm không giống đang nói đùa, trong mắt hiện lên hy vọng nhanh chóng mở miệng; “Nếu quận chúa thực sự muốn thưởng cho nô tỳ có thể thỉnh quận chúa triệu hồi A Hổ trở lại vương phủ được không.”
“A Hổ” trong đầu Vân Nhiễm hiện lên hình ảnh mày rậm mắt to, lức cười trên mặt có hai cái núm đồng tiền, hắn là con trai Triệu ma ma Triệu Hổ. Trượng phu Triệu ma ma qua đời nàng mang theo A Hổ đến cửa nhà nàng bán thân, A H lớn hơn nàng một tuổi, trước kia luôn nhìn nàng cười, chờ không có người sẽ lãi gần nhéo khuôn mặt nàng, sau đó vui mừng nói.
“Nhiễm Nhi, nương ta nói ngươi là tiểu muội muội của ta.”
Trước đây hai người khá thân thiết, sau nàng lại bị Vân vương phi làm hư liền không thân cận với A Hổ, còn biếm hắn xuống hạ đẳng nhân.
Vân Nhiễm hồi phục tinh thần nhìn Triệu ma ma, nhìn thấy hy vọng trong mắt bà.
“Được, A Hổ tính ra cũng là nghĩa huynh của ta, ta sẽ làm cho hắn trở về sau này cũng dạy hắn một ít võ công phòng thân.”
Triệu ma ma kích động quỳ xuống lớn tiếng cảm tạ: “Nô tỳ đa tạ quận chúa, về sau quận chúa tùy ý nắm giữ sinh tử của nô tỳ.”
Vân Nhiễm nghe xong lời của nàng liền cười rộ lên: “Bà đứng lên đi, đừng quỳ dập đầu mãi, bà là nhũ mẫu của ta, sao ta có thể muốn bà chết, chỉ cần bà tận trung làm việc cho ta là đủ.”
Triệu ma ma đưa tay lau nước mắt: “Nô tỳ về sau sẽ không làm trái lệnh cảu quận chúa.”
Vân Nhiễm gật đầu, nàng cần chính là sự trung thành, nhìn về phía Triệu ma ma: “Bà còn có yêu cầu gì khác cứ việc đề xuất, ta sẽ đáp ứng.”
Triệu ma ma đã nhìn ra Vân Nhiễm thực sự muốn bồi thường cho nàng, liền mở miệng nói: “Nô tỳ muốn mạng của Lý bà tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.