Chương 34: Khắc độc
Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt
02/09/2021
Rốt cuộc Lăng Giáng Hồng cũng hiểu vì sao ngày đó, Dịch Dung nói với mình là không tìm thấy thi thể của Sở Hàn Hiền cùng Nguyên Tú. Nàng không rõ vì sao Thương Trưng Vũ hận hai người này như vậy.
"Phi nhi!" Lăng Giáng Hồng đưa tay đỡ lấy thân thể lay động sắp té xỉu của Sở Phi. Tại sao đột nhiên lại như vậy?
"Giáng Hồng, ngực ta khó chịu." Sắc mặt Sở Phi tái nhợt, hô hấp dồn dập.
"Ngươi làm sao vậy?" Lăng Giáng Hồng cũng thay đổi sắc mặt, khẩn trương hỏi, có phải bởi vì chuyện của Sở Hàn Hiền kích thích đến Sở Phi chăng? Sở Phi là quỷ y, làm sao có thể không cẩn thận khống chế không tốt dòng suy nghĩ của mình như vậy?
"Độc... phát độc rồi..."
"Thập Tam?"
"Ân..." Sở Phi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, phun đến một thân Lăng Giáng Hồng đều là máu.
"Phi nhi!" Lăng Giáng Hồng nóng nảy, quay đầu tức giận trừng mắt vài người kia, "Đều lập tức cút cho ta!"
Mấy người Nguyên Thanh giống được đặc xá, sợ Lăng Giáng Hồng đổi ý, ngay cả binh khí cũng không muốn liền bỏ chạy.
Lăng Giáng Hồng nhìn thoáng qua, cũng không lo lắng thả bọn hắn thoát sẽ sinh chuyện ngoài ý muốn. Hạch Tội Ngay tiêu cục, của cải lớn như vậy đều ở nơi này, 'bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu'*. Trước mắt đối với Lăng Giáng Hồng mà nói, quan trọng nhất chính là trong cơ thể Sở Phi bởi vì Lưu Thụ Doanh mà lưu lại kỳ độc Thập Tam, lại đang phát độc.
* bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: chạy khỏi hòa thượng không chạy khỏi miếu
Lúc lần đầu nghe được trong cơ thể Sở Phi có chất độc này nàng có chút lơ đểnh, dù sao nhiều năm như vậy, Sở Phi cũng chưa có chuyện. Nàng nhớ rõ Sở Phi nói qua tám chữ kia: Thập Tam, có độc, tuyệt mệnh, khó giải.
Lăng Giáng Hồng đang muốn ôm Sở Phi vào thành nghĩ biện pháp cứu chữa, thì bị hai nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mắt ngăn lại.
Lăng Giáng Hồng lộ vẻ bối rối, đánh giá hai nữ tử trước mắt nói: "Các ngươi là ai, vì sao vô cớ cản đường ta đang đi?"
"A..." Một nữ tử tư sắc xinh đẹp hướng Lăng Giáng Hồng cười xấu xa, "Thiếu cung chủ Minh Phượng cung Lăng Giáng Hồng, không đúng, hẳn là cung chủ đương nhiệm. Trăm nghe không bằng mắt thấy, danh bất hư truyền, nhìn ngươi vừa rồi ra tay bình tĩnh quyết đoán, ngay cả ta đều bội phục."
"Lăng cô nương, chúng ta là môn hạ đệ tử của Quỷ Y môn. Ta là Thanh Đại, nàng là Mộc Hương. Chúng ta đi, chỉ là vì tìm chưởng môn Quỷ Y môn của chúng ta." Một người khác nhìn qua văn nhược yếu ớt, nhưng dung nhan tuyệt mỹ, quanh thân tản ra hơi thở lãnh mạc, nói chuyện với Lăng Giáng Hồng cũng là khách khí khó có được.
"Mộc Hương?" Lăng Giáng Hồng mắt liếc đối phương. Nàng chính là sư tỷ mà Sở Phi đã đề cập qua?
"Ha ha! Ngươi hỏi như vậy, tất nhiên là Thập Tam đã nói với ngươi về ta. Tiểu sư muội của ta thật sự là rất đáng yêu!" Mộc Hương đưa tay thân thiết muốn kéo Sở Phi ở trong lòng Lăng Giáng Hồng qua.
Sở Phi bị Lăng Giáng Hồng ôm tránh được đụng chạm của Mộc Hương: "Phi nhi không thể giao cho ngươi."
"Nga?" Mộc Hương nhíu mày nhìn tư thế của Lăng Giáng Hồng giống gà mẹ, thái độ của nàng cũng không nhanh không chậm nói, "Không giao cho ta, chẳng lẻ ngươi muốn thay tiểu sư muội ta nhặt xác sao?"
"Ngươi có ý gì?" Lăng Giáng Hồng nheo mắt lại, hai tay khép tại trong tay áo lặng lẽ vận nội lực.
"Lăng cô nương, chúng ta không có ác ý. Sư phụ trước khi lâm chung đã giao cho ta cùng sư tỷ phải chiếu cố chưởng môn. Nàng từ nhỏ trúng kỳ độc Thập Tam, ẩn trong trong cơ thể có tài khống chế mấy chục năm nhưng không có nghĩa là cả đời đều không có việc gì." Thanh Đại nhìn ra được Lăng Giáng Hồng đối với Sở Phi rất khẩn trương, hơn nữa thật sự nổi giận, Mộc Hương căn bản là cố ý khiêu khích Lăng Giáng Hồng.
"Vì sao bây giờ phát độc?" Lăng Giáng Hồng đau lòng Sở Phi, không muốn nàng chịu khổ, nhưng lại càng không nguyện đem nàng giao cho Mộc Hương, ngược lại nhường Thanh Đại giúp đỡ Sở Phi.
Mộc Hương đem hết thảy nhìn ở trong mắt, đột nhiên cảm giác vị thiếu cung chủ Lăng Giáng Hồng trước mắt này thật sự rất thú vị. Nghe đồn nàng cùng Thương Trưng Vũ giống nhau, vô tình, giết người không chớp mắt, lại vẫn có một mặt ôn nhu như thế, đối đãi Sở Phi thật là tốt cũng càng thâm. Thanh Đại giúp đỡ Sở Phi nằm xuống ngay tại chỗ, phân biệt ở đầu Sở Phi, bộ ngực, trên bụng, phần dưới bụng Tủy Hải, Huyết Hải, Khí Hải, Cốc Hải, tứ Hải đâm một châm. 'Hải' là chỗ nước Trường Giang và Hoàng Hà tụ lại, 'Hải' trên cơ thể người là chỗ mà khí huyết tinh túy chờ tinh vi vật chất hội tụ. Thập nhị kinh mạch lưu hành khí huyết cũng giống cả vùng dòng nước như trăm sông đổ về một biển.
Thanh Đại lấy thủ pháp độc môn của Quỷ Y môn nháy mắt tắc trong cơ thể Sở Phi toàn bộ đưa về tứ hải kinh mạch vận hành, cũng cản trở độc tố tụ tập rất nhanh ở trong cơ thể nàng lại.
Sở Phi luôn im lặng từ từ nhắm hai mắt, trên khóe miệng lộ một tia vết máu, môi tái nhợt vô sắc, mày nhíu lại, nhưng tay vẫn nắm tay Lăng Giáng Hồng, chưa từng buông ra.
Trong lòng Lăng Giáng Hồng lo lắng: "Phi nhi thế nào?"
"Tạm thời không có việc gì." Thanh Đại thu châm, phương pháp khắc chế kỳ độc này cũng là Huyền Minh lưu lại, dự đoán được hôm nay sẽ dùng đến.
"Vậy đa tạ nhị vị, cáo từ." Lăng Giáng Hồng cũng không khách khí nhiều, ôm Sở Phi bước đi.
Thân thể Mộc Hương vừa động, chắn trước mặt Lăng Giáng Hồng: "Nghĩ bỏ chúng ta ra?"
"Ta cùng Phi nhi muốn đi đâu, cùng các ngươi không quan hệ." Lăng Giáng Hồng càng xem càng không vừa mắt Mộc Hương này. Vừa rồi lúc Thanh Đại cùng ả trị liệu, ánh mắt Mộc Hương nhìn Sở Phi làm nàng rất không thoải mái. Hai người này hiển nhiên đi theo mình cùng Sở Phi, nàng lại không phát giác, thật sơ suất quá.
"Độc của Tiểu sư muội chỉ có thể tạm thời khắc chế, tùy thời sẽ tái phát. Nếu ngươi không muốn nàng quay về Quỷ Y môn, là hại nàng." Mộc Hương không sợ Lăng Giáng Hồng.
"Vậy sao?" Lăng Giáng Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Hương, "Có trở về Quỷ Y môn hay không, cũng là Phi nhi tự quyết định, không tới phiên các ngươi quản. Còn nữa, nếu Quỷ Y môn có cách giải quyết độc của nàng, ta nghĩ Huyền Minh kia đã sớm tự giải quyết, tội gì cần đặc biệt an bài các ngươi trông chừng Phi nhi? Không cần đem Lăng Giáng Hồng ta là con nít ba tuổi dễ dàng lừa gạt."
Sở Phi cũng là thầy thuốc, nàng không tin chính Sở Phi cứu mình không được. Huyền Minh xem như là một kỳ nhân, chính là bị tính khí nóng nảy của mình hại cả đời, hiện giờ gửi kỳ vọng rất lớn vào Sở Phi, nhất định là cho rằng Sở Phi không giống người thường. Lăng Giáng Hồng cũng cảm thấy kiêu ngạo, dù sao Sở Phi là một tay nàng nuôi lớn.
Mộc Hương âm thầm cắn răng, Lăng Giáng Hồng này quả nhiên không dễ lừa. Nhiều ngày không thấy Sở Phi, trong lòng nàng luôn nghĩ đến ánh mắt kia, thái độ ôn hòa rồi lại xa cách kia, nàng vẫn nhớ, nhiều như vậy ngày, nàng thậm chí cả bộ dạng thực sự của Sở Phi cũng chưa nhìn thấy, chẳng biết tại sao, rất muốn tái kiến nàng ấy.
Ngày đó vội vàng rời khỏi Sở Phi là vì nhận được thông tri của Thanh Đại, nói Huyền Minh lưu cho hai người bọn họ thứ gì đó, mà chính xác là vì việc này. Các nàng nguyên bản cũng không rõ hướng đi của Sở Phi, ở Tiên Giang dạo qua một vòng cũng không tìm được Sở Phi. Lăng Giáng Hồng đem hành tung của các nàng giấu thật sự rất bí ẩn. Sau đó còn phải cảm tạ thân phận thầy thuốc của Sở Phi còn nuôi một con hồ ly, Quỷ Y Thập Tam, so với thân phận trước kia của Sở Phi dễ tìm hơn nhiều.
Các nàng cũng là sau khi Sở Phi chữa khỏi bệnh đau đớn cho sản phụ kia, mới tìm được manh mối mà đi theo. Nhìn thấy bộ mặt thực sự của Sở Phi, Mộc Hương cũng hung hăng kinh diễm một phen. Cho tới bây giờ, nàng không tưởng tượng con người thế nhưng có thể đẹp như vậy, quả thực không giống phàm nhân. Ánh mắt của Sở Phi nàng cũng đã xem qua, sạch sẽ trong suốt. Mỗi khi thấy Sở Phi nhìn Lăng Giáng Hồng bằng ánh mắt không muốn xa rời, nàng cũng rất không thoải mái. Theo trực giác, nàng cho rằng Lăng Giáng Hồng không thích hợp với nàng ấy, sẽ làm tổn thương nàng ấy.
"Lăng Giáng Hồng, Tiểu sư muội cũng không phải chuyên chúc vật phẩm của ngươi. Ngươi có quyền lợi gì để quyết định nàng đi hay ở?" Mộc Hương không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn Lăng Giáng Hồng.
"Ngươi nói đúng rồi, Phi nhi chính là của ta." Lăng Giáng Hồng mỉm cười. Mộc Hương tức giận, liền đại biểu rằng Mộc Hương luống cuống. Đối với Sở Phi, Lăng Giáng Hồng vĩnh viễn không có sợ hãi, Sở Phi sẽ không nói với nàng một chữ 'không'.
Nàng ôm Sở Phi phiên thân lên ngựa, nhìn thoáng qua Thanh Đại ở một bên, liền cưỡi tiểu Vũ ly khai. Nhất định phải nhanh chóng tìm một chỗ đặt chân, Sở Phi đang hôn mê, nên để nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
"Sư tỷ, ngươi yêu thích chưởng môn sao?" Thanh Đại đứng ở phía sau Mộc Hương, trong âm thanh lộ ra bất đắc dĩ.
"Đây không phải chuyện ngươi có thể quản." Mộc Hương quay đầu nhìn Thanh Đại, lạnh lùng trả lời.
Thanh Đại sâu kín thở dài, âm thanh lãnh lãnh đạm đạm, giống không có cảm tình: "Có thể trong mắt chưởng môn, không có ngươi."
"Thanh Đại!" Mộc Hương có chút không có biện pháp với sư muội này. Rất sớm trước kia, nàng đã biết Thanh Đại đối với nàng cùng người khác không giống nhau, Quỷ Y môn đều biết mình thích nữ sắc. Thanh Đại cũng biết, chính là Thanh Đại luôn đối người khác 'lãnh nhược băng sương' nhưng lại đối với nàng rất tốt.
Mộc Hương đối Thanh Đại chỉ là tình nghĩa đồng môn. Trong lòng nàng luôn luôn tâm niệm một người, đó là Tiểu sư muội chưa từng gặp mặt kia, từ trong miệng sư phụ nghe đến Tiểu sư muội vĩ đại độc đáo, từng ly từng tý, ngày dồn tháng chứa, phân lượng càng ngày càng nặng. Sau đó, chỉ cần sư phụ vừa về đến, liền quấn quít lấy hắn, bảo hắn giảng chuyện của sư muội. Mê luyến biến thành lưu luyến si mê, nhưng châm chọc chính là Tiểu sư muội này chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng.
Mộc Hương trốn tránh Thanh Đại, cố ý đối với nàng lãnh mạc, cũng là vì không để Thanh Đại càng lún càng sâu. Cũng may Thanh Đại luôn luôn là một người kiềm chế, biết được thái độ của Mộc Hương, cũng không bắt buộc nàng. Bởi vậy nàng đối Thanh Đại luôn luôn có áy náy. Ngày ấy ở thôn trang tràn ngập bệnh dịch, Mộc Hương không cố ý đề cập Thanh Đại với Sở Phi, chỉ là vì thử Sở Phi có thể nhận phần cảm tình bất thường này không. Lại không nghĩ rằng Sở Phi đối với hết thảy đều là một bộ thái độ vô nghĩa, chủ đề ngày đó cũng không thể tiếp tục nhắc lại nữa.
"Hảo, sư tỷ, ngươi không muốn nói, ta sẽ không nói. Kế tiếp chúng ta sẽ đi theo các nàng sao?" Thanh Đại không muốn bức bách Mộc Hương.
"Đương nhiên rồi! Lăng Giáng Hồng cho mình là cái gì chứ? Thập Tam là chưởng môn Quỷ Y môn chúng ta, dựa vào cái gì bị nàng trông chừng?! Sư phụ ngàn vạn lần dặn bảo phải dẫn Thập Tam trở về kế nhiệm chức chưởng môn." Mộc Hương vỗ vỗ tay, "Độc của nàng còn có thể tái phát, Lăng Giáng Hồng không thể không trở về cầu chúng ta."
"Sư tỷ, nói khó nghe, chưởng môn là lợi thế để Lăng Giáng Hồng áp chế chúng ta, mà chúng ta căn bản không tính lợi dụng chưởng môn áp chế Lăng Giáng Hồng. Nàng xưa nay chán ghét bị người khác uy hiếp, chúng ta không trị liệu cho chưởng môn, Lăng Giáng Hồng cũng sẽ làm theo vung tay không để ý tới, bởi vì nàng biết, ngươi... không thể hạ tâm." Thanh Đại lắc đầu, Mộc Hương căn bản không biết thái độ làm người của Lăng Giáng Hồng.
Mộc Hương không nói gì, Thanh Đại nói không sai, Lăng Giáng Hồng so với ai khác đều ngoan độc, lắc đầu thở dài: "Nàng còn không có kế nhiệm chưởng môn, như vậy sẽ có nhiều trở ngại. Ngươi cho là sư phụ vì sao bảo chúng ta coi chừng dùm nàng? Vài vị sư thúc sư bá trong môn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng."
"Cũng không đễ dàng, chưởng môn có Minh Phượng cung che chở, lực lượng của bọn hắn cũng không dám xằng bậy, chúng ta chỉ cần âm thầm che chở là được rồi." Thanh Đại lo lắng nhất là không phải là phản đối trong Quỷ Y môn, mà là Lăng Giáng Hồng. Không biết vì sao, nàng có chút sợ ánh mắt của Lăng Giáng Hồng, nhất là ánh mắt nhìn Sở Phi.
Nhưng kỳ thật việc này cũng đơn giản, chỉ cần Mộc Hương không để cảm tình liên quan đến, các nàng đi theo hiệp trợ, nếu thuận theo tự nhiên, Sở Phi cũng có thể thuận lợi lên làm chưởng môn. Minh Phượng cung vì lợi ích của mình, rất có thể sẽ ủng hộ sau lưng Sở Phi. Chính là nếu Mộc Hương khăng khăng xen vào, sự tình này sẽ trở nên phức tạp.
"Đi thôi." Mộc Hương kéo Thanh Đại, "Tiếp tục trì hoãn, sẽ đuổi không kịp Lăng Giáng Hồng các nàng."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = Phía trước hình như đều là loạn thất bát tao, chính là nhân vật xuất tràng, chuyện xưa hiện tại mới bắt đầu mở màn = =
Độc của Sở Phi phát ra, tiến vào Quỷ Y môn... Tiếp theo... BLABLABLABLA~ = =
Nguyên lai viết từ lúc còn nhỏ mệt mỏi như vậy...
"Phi nhi!" Lăng Giáng Hồng đưa tay đỡ lấy thân thể lay động sắp té xỉu của Sở Phi. Tại sao đột nhiên lại như vậy?
"Giáng Hồng, ngực ta khó chịu." Sắc mặt Sở Phi tái nhợt, hô hấp dồn dập.
"Ngươi làm sao vậy?" Lăng Giáng Hồng cũng thay đổi sắc mặt, khẩn trương hỏi, có phải bởi vì chuyện của Sở Hàn Hiền kích thích đến Sở Phi chăng? Sở Phi là quỷ y, làm sao có thể không cẩn thận khống chế không tốt dòng suy nghĩ của mình như vậy?
"Độc... phát độc rồi..."
"Thập Tam?"
"Ân..." Sở Phi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, phun đến một thân Lăng Giáng Hồng đều là máu.
"Phi nhi!" Lăng Giáng Hồng nóng nảy, quay đầu tức giận trừng mắt vài người kia, "Đều lập tức cút cho ta!"
Mấy người Nguyên Thanh giống được đặc xá, sợ Lăng Giáng Hồng đổi ý, ngay cả binh khí cũng không muốn liền bỏ chạy.
Lăng Giáng Hồng nhìn thoáng qua, cũng không lo lắng thả bọn hắn thoát sẽ sinh chuyện ngoài ý muốn. Hạch Tội Ngay tiêu cục, của cải lớn như vậy đều ở nơi này, 'bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu'*. Trước mắt đối với Lăng Giáng Hồng mà nói, quan trọng nhất chính là trong cơ thể Sở Phi bởi vì Lưu Thụ Doanh mà lưu lại kỳ độc Thập Tam, lại đang phát độc.
* bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: chạy khỏi hòa thượng không chạy khỏi miếu
Lúc lần đầu nghe được trong cơ thể Sở Phi có chất độc này nàng có chút lơ đểnh, dù sao nhiều năm như vậy, Sở Phi cũng chưa có chuyện. Nàng nhớ rõ Sở Phi nói qua tám chữ kia: Thập Tam, có độc, tuyệt mệnh, khó giải.
Lăng Giáng Hồng đang muốn ôm Sở Phi vào thành nghĩ biện pháp cứu chữa, thì bị hai nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mắt ngăn lại.
Lăng Giáng Hồng lộ vẻ bối rối, đánh giá hai nữ tử trước mắt nói: "Các ngươi là ai, vì sao vô cớ cản đường ta đang đi?"
"A..." Một nữ tử tư sắc xinh đẹp hướng Lăng Giáng Hồng cười xấu xa, "Thiếu cung chủ Minh Phượng cung Lăng Giáng Hồng, không đúng, hẳn là cung chủ đương nhiệm. Trăm nghe không bằng mắt thấy, danh bất hư truyền, nhìn ngươi vừa rồi ra tay bình tĩnh quyết đoán, ngay cả ta đều bội phục."
"Lăng cô nương, chúng ta là môn hạ đệ tử của Quỷ Y môn. Ta là Thanh Đại, nàng là Mộc Hương. Chúng ta đi, chỉ là vì tìm chưởng môn Quỷ Y môn của chúng ta." Một người khác nhìn qua văn nhược yếu ớt, nhưng dung nhan tuyệt mỹ, quanh thân tản ra hơi thở lãnh mạc, nói chuyện với Lăng Giáng Hồng cũng là khách khí khó có được.
"Mộc Hương?" Lăng Giáng Hồng mắt liếc đối phương. Nàng chính là sư tỷ mà Sở Phi đã đề cập qua?
"Ha ha! Ngươi hỏi như vậy, tất nhiên là Thập Tam đã nói với ngươi về ta. Tiểu sư muội của ta thật sự là rất đáng yêu!" Mộc Hương đưa tay thân thiết muốn kéo Sở Phi ở trong lòng Lăng Giáng Hồng qua.
Sở Phi bị Lăng Giáng Hồng ôm tránh được đụng chạm của Mộc Hương: "Phi nhi không thể giao cho ngươi."
"Nga?" Mộc Hương nhíu mày nhìn tư thế của Lăng Giáng Hồng giống gà mẹ, thái độ của nàng cũng không nhanh không chậm nói, "Không giao cho ta, chẳng lẻ ngươi muốn thay tiểu sư muội ta nhặt xác sao?"
"Ngươi có ý gì?" Lăng Giáng Hồng nheo mắt lại, hai tay khép tại trong tay áo lặng lẽ vận nội lực.
"Lăng cô nương, chúng ta không có ác ý. Sư phụ trước khi lâm chung đã giao cho ta cùng sư tỷ phải chiếu cố chưởng môn. Nàng từ nhỏ trúng kỳ độc Thập Tam, ẩn trong trong cơ thể có tài khống chế mấy chục năm nhưng không có nghĩa là cả đời đều không có việc gì." Thanh Đại nhìn ra được Lăng Giáng Hồng đối với Sở Phi rất khẩn trương, hơn nữa thật sự nổi giận, Mộc Hương căn bản là cố ý khiêu khích Lăng Giáng Hồng.
"Vì sao bây giờ phát độc?" Lăng Giáng Hồng đau lòng Sở Phi, không muốn nàng chịu khổ, nhưng lại càng không nguyện đem nàng giao cho Mộc Hương, ngược lại nhường Thanh Đại giúp đỡ Sở Phi.
Mộc Hương đem hết thảy nhìn ở trong mắt, đột nhiên cảm giác vị thiếu cung chủ Lăng Giáng Hồng trước mắt này thật sự rất thú vị. Nghe đồn nàng cùng Thương Trưng Vũ giống nhau, vô tình, giết người không chớp mắt, lại vẫn có một mặt ôn nhu như thế, đối đãi Sở Phi thật là tốt cũng càng thâm. Thanh Đại giúp đỡ Sở Phi nằm xuống ngay tại chỗ, phân biệt ở đầu Sở Phi, bộ ngực, trên bụng, phần dưới bụng Tủy Hải, Huyết Hải, Khí Hải, Cốc Hải, tứ Hải đâm một châm. 'Hải' là chỗ nước Trường Giang và Hoàng Hà tụ lại, 'Hải' trên cơ thể người là chỗ mà khí huyết tinh túy chờ tinh vi vật chất hội tụ. Thập nhị kinh mạch lưu hành khí huyết cũng giống cả vùng dòng nước như trăm sông đổ về một biển.
Thanh Đại lấy thủ pháp độc môn của Quỷ Y môn nháy mắt tắc trong cơ thể Sở Phi toàn bộ đưa về tứ hải kinh mạch vận hành, cũng cản trở độc tố tụ tập rất nhanh ở trong cơ thể nàng lại.
Sở Phi luôn im lặng từ từ nhắm hai mắt, trên khóe miệng lộ một tia vết máu, môi tái nhợt vô sắc, mày nhíu lại, nhưng tay vẫn nắm tay Lăng Giáng Hồng, chưa từng buông ra.
Trong lòng Lăng Giáng Hồng lo lắng: "Phi nhi thế nào?"
"Tạm thời không có việc gì." Thanh Đại thu châm, phương pháp khắc chế kỳ độc này cũng là Huyền Minh lưu lại, dự đoán được hôm nay sẽ dùng đến.
"Vậy đa tạ nhị vị, cáo từ." Lăng Giáng Hồng cũng không khách khí nhiều, ôm Sở Phi bước đi.
Thân thể Mộc Hương vừa động, chắn trước mặt Lăng Giáng Hồng: "Nghĩ bỏ chúng ta ra?"
"Ta cùng Phi nhi muốn đi đâu, cùng các ngươi không quan hệ." Lăng Giáng Hồng càng xem càng không vừa mắt Mộc Hương này. Vừa rồi lúc Thanh Đại cùng ả trị liệu, ánh mắt Mộc Hương nhìn Sở Phi làm nàng rất không thoải mái. Hai người này hiển nhiên đi theo mình cùng Sở Phi, nàng lại không phát giác, thật sơ suất quá.
"Độc của Tiểu sư muội chỉ có thể tạm thời khắc chế, tùy thời sẽ tái phát. Nếu ngươi không muốn nàng quay về Quỷ Y môn, là hại nàng." Mộc Hương không sợ Lăng Giáng Hồng.
"Vậy sao?" Lăng Giáng Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Hương, "Có trở về Quỷ Y môn hay không, cũng là Phi nhi tự quyết định, không tới phiên các ngươi quản. Còn nữa, nếu Quỷ Y môn có cách giải quyết độc của nàng, ta nghĩ Huyền Minh kia đã sớm tự giải quyết, tội gì cần đặc biệt an bài các ngươi trông chừng Phi nhi? Không cần đem Lăng Giáng Hồng ta là con nít ba tuổi dễ dàng lừa gạt."
Sở Phi cũng là thầy thuốc, nàng không tin chính Sở Phi cứu mình không được. Huyền Minh xem như là một kỳ nhân, chính là bị tính khí nóng nảy của mình hại cả đời, hiện giờ gửi kỳ vọng rất lớn vào Sở Phi, nhất định là cho rằng Sở Phi không giống người thường. Lăng Giáng Hồng cũng cảm thấy kiêu ngạo, dù sao Sở Phi là một tay nàng nuôi lớn.
Mộc Hương âm thầm cắn răng, Lăng Giáng Hồng này quả nhiên không dễ lừa. Nhiều ngày không thấy Sở Phi, trong lòng nàng luôn nghĩ đến ánh mắt kia, thái độ ôn hòa rồi lại xa cách kia, nàng vẫn nhớ, nhiều như vậy ngày, nàng thậm chí cả bộ dạng thực sự của Sở Phi cũng chưa nhìn thấy, chẳng biết tại sao, rất muốn tái kiến nàng ấy.
Ngày đó vội vàng rời khỏi Sở Phi là vì nhận được thông tri của Thanh Đại, nói Huyền Minh lưu cho hai người bọn họ thứ gì đó, mà chính xác là vì việc này. Các nàng nguyên bản cũng không rõ hướng đi của Sở Phi, ở Tiên Giang dạo qua một vòng cũng không tìm được Sở Phi. Lăng Giáng Hồng đem hành tung của các nàng giấu thật sự rất bí ẩn. Sau đó còn phải cảm tạ thân phận thầy thuốc của Sở Phi còn nuôi một con hồ ly, Quỷ Y Thập Tam, so với thân phận trước kia của Sở Phi dễ tìm hơn nhiều.
Các nàng cũng là sau khi Sở Phi chữa khỏi bệnh đau đớn cho sản phụ kia, mới tìm được manh mối mà đi theo. Nhìn thấy bộ mặt thực sự của Sở Phi, Mộc Hương cũng hung hăng kinh diễm một phen. Cho tới bây giờ, nàng không tưởng tượng con người thế nhưng có thể đẹp như vậy, quả thực không giống phàm nhân. Ánh mắt của Sở Phi nàng cũng đã xem qua, sạch sẽ trong suốt. Mỗi khi thấy Sở Phi nhìn Lăng Giáng Hồng bằng ánh mắt không muốn xa rời, nàng cũng rất không thoải mái. Theo trực giác, nàng cho rằng Lăng Giáng Hồng không thích hợp với nàng ấy, sẽ làm tổn thương nàng ấy.
"Lăng Giáng Hồng, Tiểu sư muội cũng không phải chuyên chúc vật phẩm của ngươi. Ngươi có quyền lợi gì để quyết định nàng đi hay ở?" Mộc Hương không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn Lăng Giáng Hồng.
"Ngươi nói đúng rồi, Phi nhi chính là của ta." Lăng Giáng Hồng mỉm cười. Mộc Hương tức giận, liền đại biểu rằng Mộc Hương luống cuống. Đối với Sở Phi, Lăng Giáng Hồng vĩnh viễn không có sợ hãi, Sở Phi sẽ không nói với nàng một chữ 'không'.
Nàng ôm Sở Phi phiên thân lên ngựa, nhìn thoáng qua Thanh Đại ở một bên, liền cưỡi tiểu Vũ ly khai. Nhất định phải nhanh chóng tìm một chỗ đặt chân, Sở Phi đang hôn mê, nên để nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
"Sư tỷ, ngươi yêu thích chưởng môn sao?" Thanh Đại đứng ở phía sau Mộc Hương, trong âm thanh lộ ra bất đắc dĩ.
"Đây không phải chuyện ngươi có thể quản." Mộc Hương quay đầu nhìn Thanh Đại, lạnh lùng trả lời.
Thanh Đại sâu kín thở dài, âm thanh lãnh lãnh đạm đạm, giống không có cảm tình: "Có thể trong mắt chưởng môn, không có ngươi."
"Thanh Đại!" Mộc Hương có chút không có biện pháp với sư muội này. Rất sớm trước kia, nàng đã biết Thanh Đại đối với nàng cùng người khác không giống nhau, Quỷ Y môn đều biết mình thích nữ sắc. Thanh Đại cũng biết, chính là Thanh Đại luôn đối người khác 'lãnh nhược băng sương' nhưng lại đối với nàng rất tốt.
Mộc Hương đối Thanh Đại chỉ là tình nghĩa đồng môn. Trong lòng nàng luôn luôn tâm niệm một người, đó là Tiểu sư muội chưa từng gặp mặt kia, từ trong miệng sư phụ nghe đến Tiểu sư muội vĩ đại độc đáo, từng ly từng tý, ngày dồn tháng chứa, phân lượng càng ngày càng nặng. Sau đó, chỉ cần sư phụ vừa về đến, liền quấn quít lấy hắn, bảo hắn giảng chuyện của sư muội. Mê luyến biến thành lưu luyến si mê, nhưng châm chọc chính là Tiểu sư muội này chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng.
Mộc Hương trốn tránh Thanh Đại, cố ý đối với nàng lãnh mạc, cũng là vì không để Thanh Đại càng lún càng sâu. Cũng may Thanh Đại luôn luôn là một người kiềm chế, biết được thái độ của Mộc Hương, cũng không bắt buộc nàng. Bởi vậy nàng đối Thanh Đại luôn luôn có áy náy. Ngày ấy ở thôn trang tràn ngập bệnh dịch, Mộc Hương không cố ý đề cập Thanh Đại với Sở Phi, chỉ là vì thử Sở Phi có thể nhận phần cảm tình bất thường này không. Lại không nghĩ rằng Sở Phi đối với hết thảy đều là một bộ thái độ vô nghĩa, chủ đề ngày đó cũng không thể tiếp tục nhắc lại nữa.
"Hảo, sư tỷ, ngươi không muốn nói, ta sẽ không nói. Kế tiếp chúng ta sẽ đi theo các nàng sao?" Thanh Đại không muốn bức bách Mộc Hương.
"Đương nhiên rồi! Lăng Giáng Hồng cho mình là cái gì chứ? Thập Tam là chưởng môn Quỷ Y môn chúng ta, dựa vào cái gì bị nàng trông chừng?! Sư phụ ngàn vạn lần dặn bảo phải dẫn Thập Tam trở về kế nhiệm chức chưởng môn." Mộc Hương vỗ vỗ tay, "Độc của nàng còn có thể tái phát, Lăng Giáng Hồng không thể không trở về cầu chúng ta."
"Sư tỷ, nói khó nghe, chưởng môn là lợi thế để Lăng Giáng Hồng áp chế chúng ta, mà chúng ta căn bản không tính lợi dụng chưởng môn áp chế Lăng Giáng Hồng. Nàng xưa nay chán ghét bị người khác uy hiếp, chúng ta không trị liệu cho chưởng môn, Lăng Giáng Hồng cũng sẽ làm theo vung tay không để ý tới, bởi vì nàng biết, ngươi... không thể hạ tâm." Thanh Đại lắc đầu, Mộc Hương căn bản không biết thái độ làm người của Lăng Giáng Hồng.
Mộc Hương không nói gì, Thanh Đại nói không sai, Lăng Giáng Hồng so với ai khác đều ngoan độc, lắc đầu thở dài: "Nàng còn không có kế nhiệm chưởng môn, như vậy sẽ có nhiều trở ngại. Ngươi cho là sư phụ vì sao bảo chúng ta coi chừng dùm nàng? Vài vị sư thúc sư bá trong môn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng."
"Cũng không đễ dàng, chưởng môn có Minh Phượng cung che chở, lực lượng của bọn hắn cũng không dám xằng bậy, chúng ta chỉ cần âm thầm che chở là được rồi." Thanh Đại lo lắng nhất là không phải là phản đối trong Quỷ Y môn, mà là Lăng Giáng Hồng. Không biết vì sao, nàng có chút sợ ánh mắt của Lăng Giáng Hồng, nhất là ánh mắt nhìn Sở Phi.
Nhưng kỳ thật việc này cũng đơn giản, chỉ cần Mộc Hương không để cảm tình liên quan đến, các nàng đi theo hiệp trợ, nếu thuận theo tự nhiên, Sở Phi cũng có thể thuận lợi lên làm chưởng môn. Minh Phượng cung vì lợi ích của mình, rất có thể sẽ ủng hộ sau lưng Sở Phi. Chính là nếu Mộc Hương khăng khăng xen vào, sự tình này sẽ trở nên phức tạp.
"Đi thôi." Mộc Hương kéo Thanh Đại, "Tiếp tục trì hoãn, sẽ đuổi không kịp Lăng Giáng Hồng các nàng."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = Phía trước hình như đều là loạn thất bát tao, chính là nhân vật xuất tràng, chuyện xưa hiện tại mới bắt đầu mở màn = =
Độc của Sở Phi phát ra, tiến vào Quỷ Y môn... Tiếp theo... BLABLABLABLA~ = =
Nguyên lai viết từ lúc còn nhỏ mệt mỏi như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.