Chương 100: Nhận sai
Phật Tiếu Ngã Yêu Nghiệt
02/09/2021
Từ sau khi Sở Phi tỉnh lại, tuy rằng thân thể rất hư nhược, nhưng mà đang chậm rãi khôi phục, tình trạng phục hồi làm Mộc Hương và Thanh Đại rất hài lòng, vậy mà Sở Phi luôn cười không nổi. Lăng Giáng Hồng vẫn như trước không chịu đến xem nàng, rõ ràng rất nhiều lần vào đêm khuya, nàng có thể cảm nhận được Lăng Giáng Hồng ở đây, ở đây chăm chú nhìn nàng, ở bên cạnh nàng, nhưng nàng không dám mở mắt ra. Sợ hãi lúc mở mắt, Lăng Giáng Hồng sẽ lập tức rời đi.
"Sư tỷ, vì cái gì Giáng Hồng vẫn không chịu gặp ta, ta sai chỗ nào?" Sở Phi đỏ hai mắt, đáng thương nhìn lên Mộc Hương.
Mộc Hương nghiêng mặt qua, tránh đi tầm mắt của Sở Phi. Lăng Giáng Hồng nói tất cả mọi người không được nhắc nhở Sở Phi, muốn cho chính nàng ấy giác ngộ, nhưng mà bổn sự giả bộ đáng thương khoe mã của Sở Phi là nhất, Mộc Hương hoàn toàn chống đỡ không được, đành phải tránh đi ra xa.
"Thập Tam, muội thông minh như vậy, kỳ thật muội cũng biết, chỉ là trong lòng muội cố ý tránh né và tự hỏi mà thôi." Mộc Hương thật sự không đành lòng Sở Phi tiếp tục như vậy, vốn đã suy yếu, trên mặt không có chút huyết sắc nào, thêm chuyện này có vẻ càng tiều tụy hơn.
"..." Sở Phi cúi đầu, im lặng không nói.
Mộc Hương cũng không cách nào, lặng lẽ rời đi, để một mình Sở Phi im lặng suy nghĩ.
Ban đêm, Lăng Giáng Hồng cứ theo thường lệ ngồi trên ghế đá trước phòng trúc đánh đàn, tiếng đàn lượn lờ, mọi người nghe được đều có chút say. Lăng Giáng Hồng rất ít tự mình đánh đàn, mọi người đều biết, đàn này là đàn cho Sở Phi nghe, sợ Sở Phi ở trong phòng buồn chán, cũng là vì để cho nàng an tâm.
Hiện tại Sở Phi xuống giường vẫn có chút khó khăn, bất quá hôm nay nàng kiên trì không cần Dịch Mộng đỡ, đi ra ngoài dạo một chút, tự mình chậm rãi dựa vào vách tường đi ra. Lúc Lăng Giáng Hồng kết thúc một khúc, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Sở Phi, nàng ấy đang tựa vào cửa, ánh mắt thâm tình nhìn mình.
Hài tử nhỏ cùng mình lớn lên, đã trải qua nhiều khó khăn như vậy và gầy đi rất nhiều, cằm tước tiêm(nhọn ra) rất nhiều, mặt nhỏ đến cơ hồ so ra kém bàn tay Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng nhìn thấy rất đau lòng, nàng đi qua, hai tay đỡ bả vai Sở Phi: "Cứ như vậy mà đi ra, cũng không mặc y phục ấm một chút, thật làm cho người ta lo lắng mà."
Sở Phi thuận thế khẽ dựa vào trong lòng Lăng Giáng Hồng, tham lam hít lấy mùi hương trên người Lăng Giáng Hồng: "Ha ha... Giáng Hồng, rốt cục nàng cũng chịu gặp ta."
"Suy nghĩ cẩn thận rồi sao?" Lăng Giáng Hồng xoa bóp cái mũi của Sở Phi "Ta sợ ta nếu không gặp nàng, tất cả mọi người ở đây sẽ bị nàng phiền đến chết."
"Giáng Hồng?"
"Ân?"
"Muốn nghe ta đánh đàn không?"
Chân mày Lăng Giáng Hồng vừa động: "Như thế nào đột nhiên muốn đánh đàn, không phải nàng không thích âm luật nhất sao?"
Sở Phi chỉ vào đàn trên bàn nói: "Đàn này là Dịch Mộng tỷ tỷ tặng cho ta, ta còn chưa đàn qua đâu, ta muốn đàn một thủ khúc, dành tặng cho nàng."
"Ta đây liền chăm chú lắng nghe tốt lắm." Lăng Giáng Hồng mỉm cười, ôm eo Sở Phi, đỡ nàng ngồi vào trước cây đàn, chính mình thì ngồi ở một bên, "Có thể bắt đầu chưa?"
Sở Phi nâng đầu nhìn Lăng Giáng Hồng cười cười, liền cúi đầu gảy lên cầm huyền. Giống như lời Dịch Mộng, Sở Phi thông minh tuyệt đỉnh, luận về cầm kỹ, Sở Phi chưa bao giờ thua bất luận kẻ nào, chỉ là thiếu tình cảm mà thôi. Nhưng hôm nay, Lăng Giáng Hồng cảm thấy tiếng đàn của Sở Phi có thể so với âm thanh thiên nhiên, làm cho người ta say, càng theo tiếng đàn của nàng càng trào dâng uyển chuyển mà tâm tình chuyển tiếp đột ngột. Lời Sở Phi sắp sửa nói đều đặt vào trong tiếng đàn này, Lăng Giáng Hồng nghe hiểu. Trong lòng trừ bỏ cảm động, vui mừng, chính là chua xót, thậm chí có chút ủy khuất.
Mãi cho đến khi tiếng đàn chấm dứt, Lăng Giáng Hồng cũng chưa lấy lại tinh thần. Sở Phi đứng lên ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Giáng Hồng, lôi kéo tay Lăng Giáng Hồng: "Giáng Hồng, thực xin lỗi!"
"Biết sai lầm rồi?" Trong giọng nói của Lăng Giáng Hồng lộ ra một ít bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là mỏi mệt.
"Ân, ta trốn tránh lâu như vậy, cũng làm cho nàng đợi lâu như vậy, đem ủy khuất mình chịu, áp lực mình không thể thừa nhận đổ lên trên người của nàng. Ta một mặt trốn tránh, thậm chí còn muốn dùng tử vong để né tránh tất cả chuyện này, lại xem nhẹ cảm thụ của nàng."
"Phi nhi!" Lăng Giáng Hồng ôm Sở Phi đứng dậy, "Giữa chúng ta, chẳng lẽ ngay cả gặp chút khó khăn này cũng không thể cùng nhau vượt qua sao? Ngày đó, ta rõ ràng đã đi, nhưng nàng cũng không tin ta sẽ giúp nàng. Ta muốn cùng nàng đối mặt, nhưng nàng lựa chọn phương pháp kịch liệt như vậy để chấm dứt tất cả chuyện này. Ta hiểu được tâm tình của nàng, nàng cảm thấy tự ti. Nàng từ nhỏ ngu dại, nhưng mà nàng đừng quên, nàng là người mà Lăng Giáng Hồng ta yêu nhất cuộc đời này, người duy nhất ta vướng bận. Nàng không nên tự ti, nàng cần phải kiêu ngạo, coi như nàng không tin chính mình, cũng nên tin tưởng ánh mắt của ta không phải sao? Trong mắt ta, nàng vĩnh viễn không phải một người yếu ớt."
Sở Phi cúi đầu: "Ta nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Tên Chu Uân kia cũng cố chấp hơn rất nhiều so với ta, cùng với trơ mắt nhìn hắn cướp nàng đi, không bằng..."
Lăng Giáng Hồng đưa tay che miệng Sở Phi: "Chu Uân vĩnh viễn kém hơn Phi nhi rất nhiều!"
Toàn bộ ngôn ngữ tất cả giải thích chỉ cần một câu này vậy là đủ rồi. Sở Phi tràn ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn: "Ta hiểu được!"
"Ngốc Phi nhi..." Giọng nói của Lăng Giáng Hồng lộ ra nồng đậm hương vị sủng nịch.
Nhịn nhiều ngày như vậy, nàng cũng rất mệt. Kêu nàng nhịn xuống không gặp Sở Phi, chịu tra tấn không chỉ một mình Sở Phi, nhưng mà nàng nhất định phải làm như vậy, nàng cần Sở Phi hiểu được, nàng ấy không phải chỉ có một mình.
Sở Phi nhu thuận rúc vào trong lòng Lăng Giáng Hồng, nhẹ giọng nói: "Giáng Hồng, mấy năm nay, ta vẫn cảm thấy ta trưởng thành, có thể tự mình đảm đương một phía, thậm chí che gió che mưa cho nàng, nhưng kết quả là ta chỉ biết không ngừng tạo phiền toái cho nàng, làm nàng lo lắng. Kỳ thật... Là ta quá tự phụ. Trước kia, sư... Sư phụ nói, làm đệ tử Quỷ Y môn cần tự tin, chính mà khi ta quá tự tin lại trở nên tự mãn tự đại, cho nên mới để cho ta hôm nay đối mặt với chút khó khăn cũng không chịu nổi một kích. Nhưng ta đáp ứng nàng, sau này vô luận gặp được chuyện gì, ta cũng dũng cảm đối mặt, được không?"
"Cần làm thật mới được nha!" Lăng Giáng Hồng nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Phi, mặc dù trọng thương chưa lành, nhưng ánh mắt của nàng vẫn trong suốt sáng lấp lánh như ngày nào, làm cho người ta mê say.
"Biết, nhất định sẽ! Giáng Hồng, ta muốn cho nàng biết, Phi nhi của nàng đã trưởng thành." Sở Phi ngẩng đầu, hôn lên môi dưới của Lăng Giáng Hồng một cái, trong ánh mắt lộ ra nghịch ngợm, lại cực kỳ vô tội nhìn lên Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng nuốt nước miếng, nếu không phải thân mình Sở Phi suy yếu, nàng thực không biết mình sẽ làm ra chuyện gì với Sở Phi. Hơi có chút xấu hổ nghiêng mặt qua, vỗ vỗ lưng Sở Phi: "Bên ngoài gió lớn, vào nhà đi."
"Ân." Sở Phi gật đầu, cũng không phát giác Lăng Giáng Hồng dị thường, lôi kéo Lăng Giáng Hồng đi vào nhà.
Đã nhiều ngày, nàng nghe Dịch Mộng và Dịch Dung nói, đây là nơi Lăng Giáng Hồng nhận huấn luyện của Thương Trưng Vũ, cũng chính nơi này tạo ra Lăng Giáng Hồng lãnh mạc vô tình. Nhưng Sở Phi cảm thấy người từ nơi đẹp như vậy, yên tĩnh như vậy đi ra ngoài, làm sao có thể vô tình chứ, tựa như Lăng Giáng Hồng đối với nàng vậy. Tất cả mọi người cảm thấy Lăng Giáng Hồng đối với nàng không tốt, nhưng chỉ có trong lòng nàng hiểu được, Lăng Giáng Hồng vì nàng trả giá rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ oán hận một câu, bởi vì Lăng Giáng Hồng chỉ làm mà không nói, nàng ấy thích dùng hành động để diễn tả mà thôi.
Nhìn bóng lưng của Lăng Giáng Hồng và Sở Phi đi vào nhà, Mộc Hương than nhẹ một tiếng.
Thanh Đại đi tới phía sau Mộc Hương nói: "Như vậy sư tỷ có thể yên tâm?"
"Ha ha, Lăng Giáng Hồng đối tốt với Thập Tam, cũng là nên có." Mộc Hương cười 'hì hì', quay đầu kéo Thanh Đại qua, đầu ngón tay quấn quanh vuốt vuốt lọn tóc của Thanh Đại.
Thanh Đại thuận thế tựa tại trên người Mộc Hương: "Ngươi vẫn nghĩ rằng Lăng Giáng Hồng đối với chưởng môn không tốt, chưởng môn và nàng cùng nhau sẽ chịu khổ, nhưng mà đó dù sao cũng là chuyện của các nàng. Chuyện tình cảm này, cho dù quan thanh liêm cũng khó đoạn tuyệt việc nhà, huống chi..."
"Huống chi cái gì?" Mộc Hương nhíu mày, trực giác cho thấy kế tiếp Thanh Đại sẽ không nói lời hay. Sư muội này cái gì cũng tốt, chỉ là miệng rất độc, không buông tha người, thích bóc vết sẹo của người khác.
"Huống chi chính sư tỷ có thành kiến với Lăng Giáng Hồng, trên mặt tình cảm, ngươi đã sớm phủ định nàng, không phải sao?" Thanh Đại không phải sợ Mộc Hương có bộ dáng này, nàng biết Mộc Hương đối với nàng, điển hình là một con hổ giấy.
"Sư muội thật đúng là... 'Nhất châm kiến huyết'* a..." Mộc Hương bất đắc dĩ nói, "Nhưng mà hiện tại trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Ta đã từng không biết quý trọng, sau nhiều khó khăn như vậy, ngươi còn không tin tưởng ta sao?"
*một châm là thấy máu: lời nói trúng tâm sự
"Nếu không tin..." Thanh Đại cười dễ thương, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua môi Mộc Hương, giống như đang câu dẫn, "...Ta cũng sẽ không đem chính mình giao cho ngươi."
Mộc Hương thuận thế cắn ngón tay Thanh Đại một chút, làm khuôn mặt Thanh Đại đỏ lên: "Sư tỷ, ngươi thật không có đứng đắn."
Mộc Hương lắc đầu: "Cũng không phải, là sư muội ngươi câu dẫn ta trước..."
"Ta và ngươi đang nói chuyện đứng đắn đâu." Thanh Đại đẩy Mộc Hương ra, "Nghe Lăng Giáng Hồng nói, võ công của sư phụ đột nhiên cao hơn trước kia rất nhiều, ngay cả Thương cung chủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Kỳ quái nhất chính là, Thương cung chủ rõ ràng đã bị thương, sư phụ có thể thừa dịp thắng truy kích, nhưng lại đột nhiên kéo Chu Uân bỏ chạy."
"Sao ta không biết?" Mộc Hương nhíu mày, chuyện này quả thật rất kỳ quặc. Các nàng hiểu tính cách của sư phụ mình, nếu không có nguyên nhân đặc thù, Huyền Minh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
"Lăng Giáng Hồng không nói với chưởng môn cũng là sợ trong lòng chưởng môn không thoải mái, dù sao thân thể chưởng môn còn chưa phục hồi. Ngươi mỗi ngày chỉ vây quanh chưởng môn, làm sao quan tâm được chuyện này..." Nói đến nửa câu sau, ngữ khí của Thanh Đại hơi có chút chua.
"Ha ha..." Mộc Hương nở nụ cười, "Sư muội, ngươi ghen tị."
"Hừ..." Thanh Đại lộ tính trẻ con 'hừ' một tiếng, làm cho Mộc Hương cảm thấy phi thường đáng yêu, bất quá rất nhanh diễn cảm liền nghiêm túc lại.
Sở dĩ Lăng Giáng Hồng nói cho các nàng biết chuyện này là bởi vì Huyền Minh là sư phụ của các nàng, trừ bỏ Sở Phi, các nàng là người hiểu rõ Huyền Minh nhất, nói cho các nàng biết tất nhiên là muốn các nàng tra ra nguyên nhân.
"Sư tỷ?" Thanh Đại đưa tay quơ quơ trước mặt Mộc Hương, "Ngươi nghĩ tới điều gì?"
"Không..." Mộc Hương lắc đầu, nhưng ánh mắt có chút hốt hoảng, hiển nhiên có việc gạt Thanh Đại, nên Thanh Đại thấy nhất định không phải vậy.
Thanh Đại truy vấn: "Sư tỷ, có chuyện cũng không thể nói với ta sao?"
Mộc Hương nhìn Thanh Đại, cũng không phải muốn gạt nàng, mà là nói ra có chút khó tin: "Sư phụ muốn cải mệnh, cho nên hắn lợi dụng Thập Tam và Chu Uân, nhưng mà bản thân hắn chính là người không nên còn sống đứng ở trước mặt chúng ta, tất nhiên hắn đã dùng phương pháp cực đoan và đặc thù gì đó. Sư muội, ngươi còn nhớ rõ tóc của sư phụ sao, mới qua vài năm đã hoàn toàn bạc trắng. Thân là thầy thuốc, hẳn là rất tinh thông trú nhan thuật, nên dù như thế nào tóc cũng không thể bạc thành như vậy."
"Cho nên, ngươi hoài nghi phương pháp đặc thù này khiến sư phụ sống sót, nhưng mà cũng làm cho sư phụ thành cái dạng này?" Thanh Đại hỏi.
"Ân." Mộc Hương gật đầu, "Nhưng đây cũng chỉ là phán đoán của ta. Thập Tam tinh thông Quỷ môn hạ, kỳ thật chuyện này tốt nhất là nên hỏi ý kiến của nàng, đáng tiếc..."
"Không bằng như vậy, dù sao chúng ta ở trong này tạm thời cũng an toàn. Chuyện của sư phụ tạm thời để một bên, để cho chưởng môn an tâm dưỡng thương. Đợi thương thế của nàng hoàn toàn tốt lên, lại suy nghĩ có nên nói chuyện này với nàng hay không. Ta xem loại người hiểu biết rộng rãi như chưởng môn sẽ nghĩ ra, rất nhanh sẽ có thể giải khai tâm kết." Thanh Đại suy nghĩ, sau đó nói ra đề nghị.
"Ân, liền theo như ngươi nói mà lo liệu."
"Sư tỷ, vì cái gì Giáng Hồng vẫn không chịu gặp ta, ta sai chỗ nào?" Sở Phi đỏ hai mắt, đáng thương nhìn lên Mộc Hương.
Mộc Hương nghiêng mặt qua, tránh đi tầm mắt của Sở Phi. Lăng Giáng Hồng nói tất cả mọi người không được nhắc nhở Sở Phi, muốn cho chính nàng ấy giác ngộ, nhưng mà bổn sự giả bộ đáng thương khoe mã của Sở Phi là nhất, Mộc Hương hoàn toàn chống đỡ không được, đành phải tránh đi ra xa.
"Thập Tam, muội thông minh như vậy, kỳ thật muội cũng biết, chỉ là trong lòng muội cố ý tránh né và tự hỏi mà thôi." Mộc Hương thật sự không đành lòng Sở Phi tiếp tục như vậy, vốn đã suy yếu, trên mặt không có chút huyết sắc nào, thêm chuyện này có vẻ càng tiều tụy hơn.
"..." Sở Phi cúi đầu, im lặng không nói.
Mộc Hương cũng không cách nào, lặng lẽ rời đi, để một mình Sở Phi im lặng suy nghĩ.
Ban đêm, Lăng Giáng Hồng cứ theo thường lệ ngồi trên ghế đá trước phòng trúc đánh đàn, tiếng đàn lượn lờ, mọi người nghe được đều có chút say. Lăng Giáng Hồng rất ít tự mình đánh đàn, mọi người đều biết, đàn này là đàn cho Sở Phi nghe, sợ Sở Phi ở trong phòng buồn chán, cũng là vì để cho nàng an tâm.
Hiện tại Sở Phi xuống giường vẫn có chút khó khăn, bất quá hôm nay nàng kiên trì không cần Dịch Mộng đỡ, đi ra ngoài dạo một chút, tự mình chậm rãi dựa vào vách tường đi ra. Lúc Lăng Giáng Hồng kết thúc một khúc, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Sở Phi, nàng ấy đang tựa vào cửa, ánh mắt thâm tình nhìn mình.
Hài tử nhỏ cùng mình lớn lên, đã trải qua nhiều khó khăn như vậy và gầy đi rất nhiều, cằm tước tiêm(nhọn ra) rất nhiều, mặt nhỏ đến cơ hồ so ra kém bàn tay Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng nhìn thấy rất đau lòng, nàng đi qua, hai tay đỡ bả vai Sở Phi: "Cứ như vậy mà đi ra, cũng không mặc y phục ấm một chút, thật làm cho người ta lo lắng mà."
Sở Phi thuận thế khẽ dựa vào trong lòng Lăng Giáng Hồng, tham lam hít lấy mùi hương trên người Lăng Giáng Hồng: "Ha ha... Giáng Hồng, rốt cục nàng cũng chịu gặp ta."
"Suy nghĩ cẩn thận rồi sao?" Lăng Giáng Hồng xoa bóp cái mũi của Sở Phi "Ta sợ ta nếu không gặp nàng, tất cả mọi người ở đây sẽ bị nàng phiền đến chết."
"Giáng Hồng?"
"Ân?"
"Muốn nghe ta đánh đàn không?"
Chân mày Lăng Giáng Hồng vừa động: "Như thế nào đột nhiên muốn đánh đàn, không phải nàng không thích âm luật nhất sao?"
Sở Phi chỉ vào đàn trên bàn nói: "Đàn này là Dịch Mộng tỷ tỷ tặng cho ta, ta còn chưa đàn qua đâu, ta muốn đàn một thủ khúc, dành tặng cho nàng."
"Ta đây liền chăm chú lắng nghe tốt lắm." Lăng Giáng Hồng mỉm cười, ôm eo Sở Phi, đỡ nàng ngồi vào trước cây đàn, chính mình thì ngồi ở một bên, "Có thể bắt đầu chưa?"
Sở Phi nâng đầu nhìn Lăng Giáng Hồng cười cười, liền cúi đầu gảy lên cầm huyền. Giống như lời Dịch Mộng, Sở Phi thông minh tuyệt đỉnh, luận về cầm kỹ, Sở Phi chưa bao giờ thua bất luận kẻ nào, chỉ là thiếu tình cảm mà thôi. Nhưng hôm nay, Lăng Giáng Hồng cảm thấy tiếng đàn của Sở Phi có thể so với âm thanh thiên nhiên, làm cho người ta say, càng theo tiếng đàn của nàng càng trào dâng uyển chuyển mà tâm tình chuyển tiếp đột ngột. Lời Sở Phi sắp sửa nói đều đặt vào trong tiếng đàn này, Lăng Giáng Hồng nghe hiểu. Trong lòng trừ bỏ cảm động, vui mừng, chính là chua xót, thậm chí có chút ủy khuất.
Mãi cho đến khi tiếng đàn chấm dứt, Lăng Giáng Hồng cũng chưa lấy lại tinh thần. Sở Phi đứng lên ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Giáng Hồng, lôi kéo tay Lăng Giáng Hồng: "Giáng Hồng, thực xin lỗi!"
"Biết sai lầm rồi?" Trong giọng nói của Lăng Giáng Hồng lộ ra một ít bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là mỏi mệt.
"Ân, ta trốn tránh lâu như vậy, cũng làm cho nàng đợi lâu như vậy, đem ủy khuất mình chịu, áp lực mình không thể thừa nhận đổ lên trên người của nàng. Ta một mặt trốn tránh, thậm chí còn muốn dùng tử vong để né tránh tất cả chuyện này, lại xem nhẹ cảm thụ của nàng."
"Phi nhi!" Lăng Giáng Hồng ôm Sở Phi đứng dậy, "Giữa chúng ta, chẳng lẽ ngay cả gặp chút khó khăn này cũng không thể cùng nhau vượt qua sao? Ngày đó, ta rõ ràng đã đi, nhưng nàng cũng không tin ta sẽ giúp nàng. Ta muốn cùng nàng đối mặt, nhưng nàng lựa chọn phương pháp kịch liệt như vậy để chấm dứt tất cả chuyện này. Ta hiểu được tâm tình của nàng, nàng cảm thấy tự ti. Nàng từ nhỏ ngu dại, nhưng mà nàng đừng quên, nàng là người mà Lăng Giáng Hồng ta yêu nhất cuộc đời này, người duy nhất ta vướng bận. Nàng không nên tự ti, nàng cần phải kiêu ngạo, coi như nàng không tin chính mình, cũng nên tin tưởng ánh mắt của ta không phải sao? Trong mắt ta, nàng vĩnh viễn không phải một người yếu ớt."
Sở Phi cúi đầu: "Ta nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Tên Chu Uân kia cũng cố chấp hơn rất nhiều so với ta, cùng với trơ mắt nhìn hắn cướp nàng đi, không bằng..."
Lăng Giáng Hồng đưa tay che miệng Sở Phi: "Chu Uân vĩnh viễn kém hơn Phi nhi rất nhiều!"
Toàn bộ ngôn ngữ tất cả giải thích chỉ cần một câu này vậy là đủ rồi. Sở Phi tràn ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn: "Ta hiểu được!"
"Ngốc Phi nhi..." Giọng nói của Lăng Giáng Hồng lộ ra nồng đậm hương vị sủng nịch.
Nhịn nhiều ngày như vậy, nàng cũng rất mệt. Kêu nàng nhịn xuống không gặp Sở Phi, chịu tra tấn không chỉ một mình Sở Phi, nhưng mà nàng nhất định phải làm như vậy, nàng cần Sở Phi hiểu được, nàng ấy không phải chỉ có một mình.
Sở Phi nhu thuận rúc vào trong lòng Lăng Giáng Hồng, nhẹ giọng nói: "Giáng Hồng, mấy năm nay, ta vẫn cảm thấy ta trưởng thành, có thể tự mình đảm đương một phía, thậm chí che gió che mưa cho nàng, nhưng kết quả là ta chỉ biết không ngừng tạo phiền toái cho nàng, làm nàng lo lắng. Kỳ thật... Là ta quá tự phụ. Trước kia, sư... Sư phụ nói, làm đệ tử Quỷ Y môn cần tự tin, chính mà khi ta quá tự tin lại trở nên tự mãn tự đại, cho nên mới để cho ta hôm nay đối mặt với chút khó khăn cũng không chịu nổi một kích. Nhưng ta đáp ứng nàng, sau này vô luận gặp được chuyện gì, ta cũng dũng cảm đối mặt, được không?"
"Cần làm thật mới được nha!" Lăng Giáng Hồng nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Phi, mặc dù trọng thương chưa lành, nhưng ánh mắt của nàng vẫn trong suốt sáng lấp lánh như ngày nào, làm cho người ta mê say.
"Biết, nhất định sẽ! Giáng Hồng, ta muốn cho nàng biết, Phi nhi của nàng đã trưởng thành." Sở Phi ngẩng đầu, hôn lên môi dưới của Lăng Giáng Hồng một cái, trong ánh mắt lộ ra nghịch ngợm, lại cực kỳ vô tội nhìn lên Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng nuốt nước miếng, nếu không phải thân mình Sở Phi suy yếu, nàng thực không biết mình sẽ làm ra chuyện gì với Sở Phi. Hơi có chút xấu hổ nghiêng mặt qua, vỗ vỗ lưng Sở Phi: "Bên ngoài gió lớn, vào nhà đi."
"Ân." Sở Phi gật đầu, cũng không phát giác Lăng Giáng Hồng dị thường, lôi kéo Lăng Giáng Hồng đi vào nhà.
Đã nhiều ngày, nàng nghe Dịch Mộng và Dịch Dung nói, đây là nơi Lăng Giáng Hồng nhận huấn luyện của Thương Trưng Vũ, cũng chính nơi này tạo ra Lăng Giáng Hồng lãnh mạc vô tình. Nhưng Sở Phi cảm thấy người từ nơi đẹp như vậy, yên tĩnh như vậy đi ra ngoài, làm sao có thể vô tình chứ, tựa như Lăng Giáng Hồng đối với nàng vậy. Tất cả mọi người cảm thấy Lăng Giáng Hồng đối với nàng không tốt, nhưng chỉ có trong lòng nàng hiểu được, Lăng Giáng Hồng vì nàng trả giá rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ oán hận một câu, bởi vì Lăng Giáng Hồng chỉ làm mà không nói, nàng ấy thích dùng hành động để diễn tả mà thôi.
Nhìn bóng lưng của Lăng Giáng Hồng và Sở Phi đi vào nhà, Mộc Hương than nhẹ một tiếng.
Thanh Đại đi tới phía sau Mộc Hương nói: "Như vậy sư tỷ có thể yên tâm?"
"Ha ha, Lăng Giáng Hồng đối tốt với Thập Tam, cũng là nên có." Mộc Hương cười 'hì hì', quay đầu kéo Thanh Đại qua, đầu ngón tay quấn quanh vuốt vuốt lọn tóc của Thanh Đại.
Thanh Đại thuận thế tựa tại trên người Mộc Hương: "Ngươi vẫn nghĩ rằng Lăng Giáng Hồng đối với chưởng môn không tốt, chưởng môn và nàng cùng nhau sẽ chịu khổ, nhưng mà đó dù sao cũng là chuyện của các nàng. Chuyện tình cảm này, cho dù quan thanh liêm cũng khó đoạn tuyệt việc nhà, huống chi..."
"Huống chi cái gì?" Mộc Hương nhíu mày, trực giác cho thấy kế tiếp Thanh Đại sẽ không nói lời hay. Sư muội này cái gì cũng tốt, chỉ là miệng rất độc, không buông tha người, thích bóc vết sẹo của người khác.
"Huống chi chính sư tỷ có thành kiến với Lăng Giáng Hồng, trên mặt tình cảm, ngươi đã sớm phủ định nàng, không phải sao?" Thanh Đại không phải sợ Mộc Hương có bộ dáng này, nàng biết Mộc Hương đối với nàng, điển hình là một con hổ giấy.
"Sư muội thật đúng là... 'Nhất châm kiến huyết'* a..." Mộc Hương bất đắc dĩ nói, "Nhưng mà hiện tại trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Ta đã từng không biết quý trọng, sau nhiều khó khăn như vậy, ngươi còn không tin tưởng ta sao?"
*một châm là thấy máu: lời nói trúng tâm sự
"Nếu không tin..." Thanh Đại cười dễ thương, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua môi Mộc Hương, giống như đang câu dẫn, "...Ta cũng sẽ không đem chính mình giao cho ngươi."
Mộc Hương thuận thế cắn ngón tay Thanh Đại một chút, làm khuôn mặt Thanh Đại đỏ lên: "Sư tỷ, ngươi thật không có đứng đắn."
Mộc Hương lắc đầu: "Cũng không phải, là sư muội ngươi câu dẫn ta trước..."
"Ta và ngươi đang nói chuyện đứng đắn đâu." Thanh Đại đẩy Mộc Hương ra, "Nghe Lăng Giáng Hồng nói, võ công của sư phụ đột nhiên cao hơn trước kia rất nhiều, ngay cả Thương cung chủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Kỳ quái nhất chính là, Thương cung chủ rõ ràng đã bị thương, sư phụ có thể thừa dịp thắng truy kích, nhưng lại đột nhiên kéo Chu Uân bỏ chạy."
"Sao ta không biết?" Mộc Hương nhíu mày, chuyện này quả thật rất kỳ quặc. Các nàng hiểu tính cách của sư phụ mình, nếu không có nguyên nhân đặc thù, Huyền Minh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
"Lăng Giáng Hồng không nói với chưởng môn cũng là sợ trong lòng chưởng môn không thoải mái, dù sao thân thể chưởng môn còn chưa phục hồi. Ngươi mỗi ngày chỉ vây quanh chưởng môn, làm sao quan tâm được chuyện này..." Nói đến nửa câu sau, ngữ khí của Thanh Đại hơi có chút chua.
"Ha ha..." Mộc Hương nở nụ cười, "Sư muội, ngươi ghen tị."
"Hừ..." Thanh Đại lộ tính trẻ con 'hừ' một tiếng, làm cho Mộc Hương cảm thấy phi thường đáng yêu, bất quá rất nhanh diễn cảm liền nghiêm túc lại.
Sở dĩ Lăng Giáng Hồng nói cho các nàng biết chuyện này là bởi vì Huyền Minh là sư phụ của các nàng, trừ bỏ Sở Phi, các nàng là người hiểu rõ Huyền Minh nhất, nói cho các nàng biết tất nhiên là muốn các nàng tra ra nguyên nhân.
"Sư tỷ?" Thanh Đại đưa tay quơ quơ trước mặt Mộc Hương, "Ngươi nghĩ tới điều gì?"
"Không..." Mộc Hương lắc đầu, nhưng ánh mắt có chút hốt hoảng, hiển nhiên có việc gạt Thanh Đại, nên Thanh Đại thấy nhất định không phải vậy.
Thanh Đại truy vấn: "Sư tỷ, có chuyện cũng không thể nói với ta sao?"
Mộc Hương nhìn Thanh Đại, cũng không phải muốn gạt nàng, mà là nói ra có chút khó tin: "Sư phụ muốn cải mệnh, cho nên hắn lợi dụng Thập Tam và Chu Uân, nhưng mà bản thân hắn chính là người không nên còn sống đứng ở trước mặt chúng ta, tất nhiên hắn đã dùng phương pháp cực đoan và đặc thù gì đó. Sư muội, ngươi còn nhớ rõ tóc của sư phụ sao, mới qua vài năm đã hoàn toàn bạc trắng. Thân là thầy thuốc, hẳn là rất tinh thông trú nhan thuật, nên dù như thế nào tóc cũng không thể bạc thành như vậy."
"Cho nên, ngươi hoài nghi phương pháp đặc thù này khiến sư phụ sống sót, nhưng mà cũng làm cho sư phụ thành cái dạng này?" Thanh Đại hỏi.
"Ân." Mộc Hương gật đầu, "Nhưng đây cũng chỉ là phán đoán của ta. Thập Tam tinh thông Quỷ môn hạ, kỳ thật chuyện này tốt nhất là nên hỏi ý kiến của nàng, đáng tiếc..."
"Không bằng như vậy, dù sao chúng ta ở trong này tạm thời cũng an toàn. Chuyện của sư phụ tạm thời để một bên, để cho chưởng môn an tâm dưỡng thương. Đợi thương thế của nàng hoàn toàn tốt lên, lại suy nghĩ có nên nói chuyện này với nàng hay không. Ta xem loại người hiểu biết rộng rãi như chưởng môn sẽ nghĩ ra, rất nhanh sẽ có thể giải khai tâm kết." Thanh Đại suy nghĩ, sau đó nói ra đề nghị.
"Ân, liền theo như ngươi nói mà lo liệu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.