Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
Chương 146: Cuộc chiến tranh đoạt
Đại Mặc
25/11/2015
Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn thần sắc có điểm đau thương. Cũng không biết hắn là bị sao.
Nàng cũng còn không có bi thương sao. Ngọc Chỉ Dương đây cũng không phải là người mình thích kết hôn. Hắn đau thương cái gì.
Nhạc Thiên Tuyết nói: "Vậy ngươi chẳng bằng khiến thái tử hoàng huynh của ngươi không lấy ta. Đây không phải tốt rồi."
Ngọc Chỉ Dương chính là bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn chậm nói: "Ta không làm được. Từ nhỏ tới nay. Ta nói cái gì đều là không có tác dụng. Ngươi xem. Kỳ thật viên gia là Phụ hoàng chiêu mộ. Thế nhưng là lại cho Viên phong phục vụ Thái Tử hoàng huynh. Phụ hoàng muốn hoàng huynh kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước."
Nhạc Thiên Tuyết biết rõ những thứ này. Cho nên hắn cũng không gạt nàng.
Nàng có chút nhíu mày. Đã nói: "Đó cũng là. Ngươi chỉ là pháo hôi (con ghẻ không được thương yêu). Ngay cả mình làm cái gì đều sợ mình làm không được."
Ngọc Chỉ Dương thần sắc khẽ giật mình. Liền liếc nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Cũng không nói cái gì. Hắn tiếp tục uống rượu.
Hắn vĩnh viễn đều là cái bộ dạng ôn nhuận như ngọc. Hiện nay như vậy. Thật ra khiến Nhạc Thiên Tuyết có chút không quen.
Nhạc Thiên Tuyết cùng hắn đã từng coi như là đã làm bằng hữu. Lúc trước Ngọc Chỉ Dương cũng là đã giúp mình. Nếu không phải hai người lập trường bất đồng. Khả năng thật có thể làm được tri tâm hảo hữu đấy.(bạn bè tâm giao)
Nàng nói: "Ngươi cũng đừng ưu sầu nữa. Cái này có là cái gì. Ngươi nếu là muốn tranh giành. Vậy đi tranh giành. Nếu là cảm thấy không sao cả. Vậy không sao là tốt rồi (không có ý muốn tranh dành thì thôi nghĩ tốt nên). Vậy ngoan ngoãn phụ trợ hoàng huynh ngươi là được."
Ngọc Chỉ Dương đôi má có chút điểm hồng. Hắn nói: "Tranh giành. Ta có thể sao."
Hắn đây là coi thường chính mình. Bất quá tranh giành ngôi vị hoàng đế. Luôn luôn đều là đao kiếm vô hình. Không tốt một cái sẽ mất mạng.
Ngọc Chỉ Dương hiện tại nếu là đi nhầm một bước. Chính là mất đi vĩnh viễn cũng không thể khôi phục được.
Hơn nữa Ngọc Cô Hàn còn là anh ruột của hắn. Ngọc Chỉ Dương nếu là tranh giành mà nói. Liền nói không được.(không có lý do)
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Sau đó mới nói: "Ngươi nếu không phải sợ cuối cùng rơi vào một cái kết cục bi thảm. Vậy thì đi tranh giành đi. Nếu như thắng. Vậy ngươi mọi sự đều viên mãn. Nhưng lại ngươi nếu không muốn tranh giành. Chỉ sợ sẽ suốt đời hối hận."
Nàng cũng là ăn ngay nói thẳng.
Như là lời nàng nói. Nàng nhất định là sẽ không tranh giành. Chẳng bằng chính mình đi tiêu dao đây đó sống cho thật tốt.
Ngọc Chỉ Dương nghe xong lời của nàng. Thõng xuống con mắt. Tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là không muốn quấy rầy hắn. Nàng liền thò tay bình rượu kia đến gần mình.
Rót xuống một ly. Rượu kia quả nhiên mùi rượu rất thơm.
Nàng tâm tình tốt hơn một chút. Liền mỉm cười. Nhấp một miếng. Quả nhiên thật là rượu ngon.
Hơn nữa rượu này lại là không gắt (khó uống). Có thể làm cho người ta dễ ràng tiếp nhận.(uống vào)
Nàng lại là muốn rót chén thứ hai. Đã thấy đến Ngọc Chỉ Dương nhìn mình chằm chằm.
Vừa rồi cái nụ cười kia của nàng. khóe miệng độ cong vừa vặn. Khiến người ta động tâm không thôi.(nụ cười đẹp)
Đương nhiên. Ngọc Chỉ Dương là che giấu rất tốt. Nhạc Thiên Tuyết còn tưởng rằng hắn là không muốn cho mình uống rượu.
Nàng dứt khoát liền đem bầu rượu để tới trước mặt mình rồi. Nói: "Rượu này tên gì. Mua tại nơi nào."
Ngọc Chỉ Dương cười cười."Là ta tự mình làm. Ta lần trước rời kinh đã làm bình rượu này. Lại ủ rượu vài năm. Rượu kia hương mới thơm như vậy."
Nhạc Thiên Tuyết ừ một tiếng."Vậy ngươi bán cho ta mấy vò."
Ngọc Chỉ Dương nói: "máy vò rượu này cũng không đáng giá. Ta liền đưa ngươi đi. Ngày mai ta cho người mang cho ngươi mấy hũ."
Nhạc Thiên Tuyết vừa nghe xong chính là vui nên không ít. Ngày hôm nay lo lắng đã được quét sạch..
Nàng tuy rằng không phải sâu rượu. Thế nhưng thấy Trí đại sư rất thích rượu. Đến lúc đó đưa cho Trí đại sư một bình cũng tốt.
Bất quá thấy trí đại sư đến bây giờ cũng không trở về. Hiện tại nàng ngoại trừ Nhạc tướng quân bên ngoài. Đã nghĩ muốn đi tìm trí đại sư.
Ngọc Chỉ Dương cùng Nhạc Thiên Tuyết một hồi nói chuyện. Lòng hắn cũng thoải mái đi không ít.
Trước khi đi. Hắn lại quay đầu lại nhìn nhìn Thanh Vũ viện. Thấy Nhạc Thiên Tuyết bóng dáng nho nhỏ vẫn còn uống rượu.
Sau thấy nàng cùng Hoa Đào trò truyện vui vẻ. Lại là cười cười. Tiếng cười kia tựa như đinh linh. Nhưng lại dễ nghe.
Hắn là muốn tranh giành. Bất quá tranh giành không phải ngôi vị hoàng đế. Mà là một nữ nhân mà thôi.(tranh giành chị đấy)
Mà nữ nhân này. Rất trọng yếu.
Ngọc Chỉ Dương lúc này mới đi ra khỏi phủ tướng quân. Không lâu sau Ngọc Cô Hàn chính là đến.
Hiện tại Nhạc Thiên Tuyết còn chưa trở thành Thái Tử Phi. Muốn gặp nàng. Lại Không có thấy.
Ngọc Cô Hàn đợi một hồi. Nhạc Thiên Tuyết vẫn là không ra gặp hắn. Hắn cũng là tức giận. Vì cái gì vừa rồi Ngọc Chỉ Dương có thể thấy nàng. Mà hắn không thể.
Ngọc Cô Hàn hiện nay tự nhiên là sẽ không đối với Nhạc Thiên Tuyết như thế nào(phát tức ý mà). liền đi tìm Ngọc Chỉ Dương.
Ngọc Chỉ Dương trên người có chút mùi rượu. Hắn ở ngôi nhà nhỏ cạnh hoàng cung. Đang định đi chỗ đó nghỉ ngơi.
Cái ngôi nhà này cũng là không cho mọi người biết. Trước kia Ngọc Chỉ Dương vụng trộm hồi kinh. đều là ở đằng kia nghỉ ngơi.
Cùng Ngọc Cô Hàn gặp mặt cũng là ở đằng kia. Cho nên Ngọc Cô Hàn liền cũng là đi tìm chỗ ấy.
Ngọc Cô Hàn vừa thấy Ngọc Chỉ Dương. Chính là trò hề lộ ra. Liền cầm lấy áo Ngọc Chỉ Dương. Nói: "Ngươi vừa rồi cùng Thiên Tuyết nói cái gì. Nàng lại là không gặp Bổn cung."
Ngọc Chỉ Dương cũng là có dự liệu trước. Nhạc Thiên Tuyết cũng không phải là đồ đần. Hiện tại bị buộc hôn(bắt cưới). Như thế nào còn có thể đối với Ngọc Cô Hàn có hảo cảm(cảm tình). Vậy làm sao muốn gặp Ngọc Cô Hàn đây.
Thần sắc hắn cũng là nhàn nhạt. Nói ra: "Hoàng huynh. Cái này cùng thần đệ không quan hệ. Nàng không gặp huynh là chụyên của nàng."
Ngọc Cô Hàn đã sớm đố kỵ Ngọc Chỉ Dương. Dù sao Ngọc Chỉ Dương trước một hồi cùng Nhạc Thiên Tuyết đã là bạn bè. Nhưng còn dạy cho Nhạc Thiên Tuyết viết chữ.
Hắn hừ một câu: "Tam đệ. Ngươi biết Bổn cung đối với nàng nhất định phải có. Ngươi còn muốn trộm nàng(ý là cũng muốn lấy). Đây là có ý gì. Ngươi là không muốn Bổn cung niệm tình nghĩa huynh đệ rồi."
Ngọc Chỉ Dương liền ôn nhuận cười cười. Bất quá mặt ngoài thế ôn nhuận. Kì thực là có điểm âm lãnh.
Hắn nói: "Hoàng huynh. Ngươi luôn luôn là người mới không niệm tình nghĩa huynh đệ. Hiện tại làm sao lại đến giáo huấn thần đệ cái này đây. Cái này không khỏi buồn cười sao."
Ngọc Cô Hàn sắc mặt lạnh lạnh.
Hắn nói: "Ngươi nói cái gì. . Lúc trước ngươi..."
"Lúc trước đích thật là hoàng huynh thay thần đệ xin tha đấy. Bất quá là ai đem con rối đạt ở dưới giường cảu mẫu hậu. Hoàng huynh nên biết." Ngọc Chỉ Dương chậm nói.
Ngọc Cô Hàn sắc mặt trắng nhợt.
Ngọc Chỉ Dương ánh mắt nhàn nhạt. Đem tay vung Ngọc Cô Hàn ra. Ngọc Cô Hàn thế nhưng là so ra kém Ngọc Chỉ Dương.
Khi còn bé. Bởi vì hai người đều là Hoàng Hậu trước sinh ra. Cho nên thường xuyên có người đem hai người so sánh với nhau.
Tuy rằng Ngọc Cô Hàn lớn hơn ba tuổi. Nhưng mà Ngọc Chỉ Dương thì càng ngày càng thông minh. Một mực được Thái Phó tán thưởng.
Tuổi còn nhỏ Ngọc Cô Hàn cũng sớm đã là tâm cơ trùng trùng điệp điệp. Hắn sợ Ngọc Chỉ Dương sẽ doạt ngôi vị Thái Tử của mình. Cho nên liền dùng vu cổ chi thuật hãm hại Ngọc Chỉ Dương.(coi rối yểm bùa)
Trước Khi đó Hoàng Hậu bị bệnh. Hoàng Đế vừa mới tìm ra con rối yểm bùa kia. Đêm trước đó Hoàng hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử (chết đột ngột)
Hoàng Đế nhưng lại tức giận vô cùng. Còn muốn đem Ngọc Chỉ Dương giết chết. Bất quá Ngọc Cô Hàn khi đó liền giả mù sa mưa cầu tình.(nhận lỗi cầu xin giúp)
Chuyện này cũng là một mực tra không rõ. Sau đến Hoàng Đế suy nghĩ một chút. Cảm thấy Ngọc Chỉ Dương không có khả năng làm ra chuyện như vậy. Dù sao niên kỷ của hắn còn nhỏ như vậy. Hơn nữa vậy hay là hắn thân sinh mẫu thân.
Chẳng qua là việc này cũng là tra không rõ. Liền cũng thôi. Nhưng mà vẫn là tâm bệnh của Hoàng Đế. Không muốn cho Ngọc Chỉ Dương ở lại trong cung. Khiến cho Ngọc Chỉ Dương xuất ngoại rèn luyện. Thuận đường củng cố thế lực hoàng quyền.(tưởng ông yêu người con này hóa ra cũng đề phòng con ghê)
Ngọc Chỉ Dương đối với mấy cái này nhưng lại rất rõ ràng(hiểu rõ ro Ngọc Cô hàn làm). Hắn lúc ấy nhường nhịn. Nhưng lại không có nghĩa là Ngọc Cô Hàn có thể một mực ức hiếp chính mình.
Ngọc Cô Hàn lúc này cũng là có chút điểm run rẩy. Bất quá hắn ngụy trang nhiều năm như vậy. Hắn nay vẫn là Thái Tử đây. Hắn rất nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn nói ra: "Tam đệ. Ngươi đang nói cái gì. Ngươi cảm kích còn chưa đủ."
Ngọc Chỉ Dương vẫn lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Cô Hàn. Ngọc Cô Hàn thân thể cứng đờ. Ngọc Chỉ Dương đáng lẽ không có thời điểm như vậy nếu như Ngọc Cô Hàn an phận một chút.
Ngọc Cô Hàn chỉ nghe thấy Ngọc Chỉ Dương nói: "Hoàng huynh. Kỳ thật ngươi coi như là cưới Thiên Tuyết. Nàng cũng sẽ không giúp ngươi. Ngươi không bằng hãy suy nghĩ một chút đi."
"Bổn cung đã biết rõ." Ngọc Cô Hàn thoáng cái tức giận."Ngươi vì nàng giúp nàng. Nhưng lại là cố ý tiếp cận nàng. Kỳ thật ngươi cũng là đối với nàng có ý tứ đúng không. . Thế nhưng là Tam đệ ngươi chẳng bằng ngẫm lại. Ngươi thân phận gì. Nàng lại là thân phận gì. Coi như là nàng không vì bản cung giúp ta. Nhưng lại Bổn cung cũng sẽ không khiến nàng rơi vào tay người ngoài. Để về sau nàng giúp đỡ người ngoài đối phó lại ta. : "
Ngọc Chỉ Dương có chút nhíu mày. Xem ra hắn nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.
Hắn liền dừng một chút. Lúc này mới nói: "Hoàng huynh. Ngươi nói rất đúng. Thần đệ đích thật là có chút thích nàng."
"Ngươi." Ngọc Cô Hàn căm tức nhìn hắn."Ngươi đã quên lời phụ hoàng dặn dò ngươi. Ngươi là phải giúp Bổn cung. Giúp đỡ Bổn cung đăng cơ. Giúp đỡ Bổn cung tìm được tứ đại gia tộc tiền triều."(mẹ chị có khả năng rất lớn là hậu nhân của một trong 4 gia tộc tiền triều)
Ngọc Chỉ Dương lúc này liền khẽ cười một tiếng."Hoàng huynh không cần phải lo lắng. Cái này tự nhiên là sẽ giúp hoàng huynh. Bất quá việc này cùng việc thần đệ thích nàng không có gì xung đột."
"Làm sao lại không xung đột. Ngươi cũng không phải không biết nàng là..." Ngọc Cô Hàn cũng là nói không được nữa. Sợ phòng làm cho người ta nghe thấy. Hắn nhìn chung quanh. Không phát hiện có cái gì không ổn. Hắn mới tiếp tục nói."Tam đệ. Ngươi nếu là không an phận một chút. Bổn cung nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi. Ngươi bây giờ có cái gì. Đều là Bổn cung đưa cho ngươi. Ngươi cho rằng chính ngươi thì làm được cái gì. Không có Bổn cung. Ngươi cái gì cũng không có."
Nói xong. Ngọc Cô Hàn chính là tức giận rời đi.
Ngọc Chỉ Dương một người ở lại trong cái nôi viện kia. Bỗng nhiên. Hắn liền cười cười.
Hắn nói: "Người đến."
Vô thanh vô tức. Giống như có một bóng đen xuất hiện.
Ngọc Chỉ Dương lên tiếng: "Nói cho Nhạc Thiên Tuyết. Nhan Thủy Liên bị giam ở đâu."
Bóng đen kia lại là vèo một tiếng đã không thấy.
Ngọc Chỉ Dương lúc này lại thì thào nói: "Hoàng huynh. Ta muốn nhìn xem ngươi là chọn gia tài Nhan Thủy Liên. Hay vẫn là chọn y thuật tuyệt đỉnh của Nhạc Thiên Tuyết."
Thanh âm kia có chút ma quỷ. Làm cho người ta nghe xong có cảm giác không được thoải mái.
Phủ tướng quân.
Hiện nay. Nhạc tướng quân lại trở thành nhân vật phong vân ở kinh thành(nổi tiếng). Có bao nhiêu người đến nịnh bợ Nhạc Tướng quân. Nữ nhi của hắn thế nhưng là chuẩn bị trở thành thái tử phi.
Nghe nói. phủ Nội vụ đã là chọn được ngày. Chuẩn bị đám cưới.
Lần này Nhạc Thiên Tuyết cũng là buồn rầu. Gấp gáp như vậy. Vậy khẳng định chính là chuyện này diễn ra không đầy hai tháng nữa.
Không chỉ có là Nhạc Thiên Tuyết. Đến Nhạc tướng quân cũng là buồn rầu.
"Thiên Trường... Ta thật sự là thực xin lỗi ngươi. Lời nói của ngươi ta lại không hoàn thành. Hiện tại Tuyết Nhi phải gả cho hoàng thất rồi. Vậy phải làm sao bây giờ." Nhạc tướng quân một mực trong lòng tưởng niệm. Lòng tràn đầy áy náy.
"Cha. Không nên càm ràm nữa. Mẫu thân đã nghe được."
"Vậy mẫu thân ngươi tịa sao không hiển linh. Làm sao lại không cho ta biện pháp." Nhạc tướng quân hít một tiếng."Ta cũng là không rõ. Thái tử điện hạ nhìn trúng ngươi vì cái gì. Lúc trước cầu thân không được. Hiện tại lại đi cầu Hoàng Thượng tứ hôn. Ngươi nói ngươi mặt mũi có đẹp một chút. Còn có cái gì tài hoa chứ..."
Nàng cũng còn không có bi thương sao. Ngọc Chỉ Dương đây cũng không phải là người mình thích kết hôn. Hắn đau thương cái gì.
Nhạc Thiên Tuyết nói: "Vậy ngươi chẳng bằng khiến thái tử hoàng huynh của ngươi không lấy ta. Đây không phải tốt rồi."
Ngọc Chỉ Dương chính là bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn chậm nói: "Ta không làm được. Từ nhỏ tới nay. Ta nói cái gì đều là không có tác dụng. Ngươi xem. Kỳ thật viên gia là Phụ hoàng chiêu mộ. Thế nhưng là lại cho Viên phong phục vụ Thái Tử hoàng huynh. Phụ hoàng muốn hoàng huynh kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước."
Nhạc Thiên Tuyết biết rõ những thứ này. Cho nên hắn cũng không gạt nàng.
Nàng có chút nhíu mày. Đã nói: "Đó cũng là. Ngươi chỉ là pháo hôi (con ghẻ không được thương yêu). Ngay cả mình làm cái gì đều sợ mình làm không được."
Ngọc Chỉ Dương thần sắc khẽ giật mình. Liền liếc nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Cũng không nói cái gì. Hắn tiếp tục uống rượu.
Hắn vĩnh viễn đều là cái bộ dạng ôn nhuận như ngọc. Hiện nay như vậy. Thật ra khiến Nhạc Thiên Tuyết có chút không quen.
Nhạc Thiên Tuyết cùng hắn đã từng coi như là đã làm bằng hữu. Lúc trước Ngọc Chỉ Dương cũng là đã giúp mình. Nếu không phải hai người lập trường bất đồng. Khả năng thật có thể làm được tri tâm hảo hữu đấy.(bạn bè tâm giao)
Nàng nói: "Ngươi cũng đừng ưu sầu nữa. Cái này có là cái gì. Ngươi nếu là muốn tranh giành. Vậy đi tranh giành. Nếu là cảm thấy không sao cả. Vậy không sao là tốt rồi (không có ý muốn tranh dành thì thôi nghĩ tốt nên). Vậy ngoan ngoãn phụ trợ hoàng huynh ngươi là được."
Ngọc Chỉ Dương đôi má có chút điểm hồng. Hắn nói: "Tranh giành. Ta có thể sao."
Hắn đây là coi thường chính mình. Bất quá tranh giành ngôi vị hoàng đế. Luôn luôn đều là đao kiếm vô hình. Không tốt một cái sẽ mất mạng.
Ngọc Chỉ Dương hiện tại nếu là đi nhầm một bước. Chính là mất đi vĩnh viễn cũng không thể khôi phục được.
Hơn nữa Ngọc Cô Hàn còn là anh ruột của hắn. Ngọc Chỉ Dương nếu là tranh giành mà nói. Liền nói không được.(không có lý do)
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút. Sau đó mới nói: "Ngươi nếu không phải sợ cuối cùng rơi vào một cái kết cục bi thảm. Vậy thì đi tranh giành đi. Nếu như thắng. Vậy ngươi mọi sự đều viên mãn. Nhưng lại ngươi nếu không muốn tranh giành. Chỉ sợ sẽ suốt đời hối hận."
Nàng cũng là ăn ngay nói thẳng.
Như là lời nàng nói. Nàng nhất định là sẽ không tranh giành. Chẳng bằng chính mình đi tiêu dao đây đó sống cho thật tốt.
Ngọc Chỉ Dương nghe xong lời của nàng. Thõng xuống con mắt. Tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là không muốn quấy rầy hắn. Nàng liền thò tay bình rượu kia đến gần mình.
Rót xuống một ly. Rượu kia quả nhiên mùi rượu rất thơm.
Nàng tâm tình tốt hơn một chút. Liền mỉm cười. Nhấp một miếng. Quả nhiên thật là rượu ngon.
Hơn nữa rượu này lại là không gắt (khó uống). Có thể làm cho người ta dễ ràng tiếp nhận.(uống vào)
Nàng lại là muốn rót chén thứ hai. Đã thấy đến Ngọc Chỉ Dương nhìn mình chằm chằm.
Vừa rồi cái nụ cười kia của nàng. khóe miệng độ cong vừa vặn. Khiến người ta động tâm không thôi.(nụ cười đẹp)
Đương nhiên. Ngọc Chỉ Dương là che giấu rất tốt. Nhạc Thiên Tuyết còn tưởng rằng hắn là không muốn cho mình uống rượu.
Nàng dứt khoát liền đem bầu rượu để tới trước mặt mình rồi. Nói: "Rượu này tên gì. Mua tại nơi nào."
Ngọc Chỉ Dương cười cười."Là ta tự mình làm. Ta lần trước rời kinh đã làm bình rượu này. Lại ủ rượu vài năm. Rượu kia hương mới thơm như vậy."
Nhạc Thiên Tuyết ừ một tiếng."Vậy ngươi bán cho ta mấy vò."
Ngọc Chỉ Dương nói: "máy vò rượu này cũng không đáng giá. Ta liền đưa ngươi đi. Ngày mai ta cho người mang cho ngươi mấy hũ."
Nhạc Thiên Tuyết vừa nghe xong chính là vui nên không ít. Ngày hôm nay lo lắng đã được quét sạch..
Nàng tuy rằng không phải sâu rượu. Thế nhưng thấy Trí đại sư rất thích rượu. Đến lúc đó đưa cho Trí đại sư một bình cũng tốt.
Bất quá thấy trí đại sư đến bây giờ cũng không trở về. Hiện tại nàng ngoại trừ Nhạc tướng quân bên ngoài. Đã nghĩ muốn đi tìm trí đại sư.
Ngọc Chỉ Dương cùng Nhạc Thiên Tuyết một hồi nói chuyện. Lòng hắn cũng thoải mái đi không ít.
Trước khi đi. Hắn lại quay đầu lại nhìn nhìn Thanh Vũ viện. Thấy Nhạc Thiên Tuyết bóng dáng nho nhỏ vẫn còn uống rượu.
Sau thấy nàng cùng Hoa Đào trò truyện vui vẻ. Lại là cười cười. Tiếng cười kia tựa như đinh linh. Nhưng lại dễ nghe.
Hắn là muốn tranh giành. Bất quá tranh giành không phải ngôi vị hoàng đế. Mà là một nữ nhân mà thôi.(tranh giành chị đấy)
Mà nữ nhân này. Rất trọng yếu.
Ngọc Chỉ Dương lúc này mới đi ra khỏi phủ tướng quân. Không lâu sau Ngọc Cô Hàn chính là đến.
Hiện tại Nhạc Thiên Tuyết còn chưa trở thành Thái Tử Phi. Muốn gặp nàng. Lại Không có thấy.
Ngọc Cô Hàn đợi một hồi. Nhạc Thiên Tuyết vẫn là không ra gặp hắn. Hắn cũng là tức giận. Vì cái gì vừa rồi Ngọc Chỉ Dương có thể thấy nàng. Mà hắn không thể.
Ngọc Cô Hàn hiện nay tự nhiên là sẽ không đối với Nhạc Thiên Tuyết như thế nào(phát tức ý mà). liền đi tìm Ngọc Chỉ Dương.
Ngọc Chỉ Dương trên người có chút mùi rượu. Hắn ở ngôi nhà nhỏ cạnh hoàng cung. Đang định đi chỗ đó nghỉ ngơi.
Cái ngôi nhà này cũng là không cho mọi người biết. Trước kia Ngọc Chỉ Dương vụng trộm hồi kinh. đều là ở đằng kia nghỉ ngơi.
Cùng Ngọc Cô Hàn gặp mặt cũng là ở đằng kia. Cho nên Ngọc Cô Hàn liền cũng là đi tìm chỗ ấy.
Ngọc Cô Hàn vừa thấy Ngọc Chỉ Dương. Chính là trò hề lộ ra. Liền cầm lấy áo Ngọc Chỉ Dương. Nói: "Ngươi vừa rồi cùng Thiên Tuyết nói cái gì. Nàng lại là không gặp Bổn cung."
Ngọc Chỉ Dương cũng là có dự liệu trước. Nhạc Thiên Tuyết cũng không phải là đồ đần. Hiện tại bị buộc hôn(bắt cưới). Như thế nào còn có thể đối với Ngọc Cô Hàn có hảo cảm(cảm tình). Vậy làm sao muốn gặp Ngọc Cô Hàn đây.
Thần sắc hắn cũng là nhàn nhạt. Nói ra: "Hoàng huynh. Cái này cùng thần đệ không quan hệ. Nàng không gặp huynh là chụyên của nàng."
Ngọc Cô Hàn đã sớm đố kỵ Ngọc Chỉ Dương. Dù sao Ngọc Chỉ Dương trước một hồi cùng Nhạc Thiên Tuyết đã là bạn bè. Nhưng còn dạy cho Nhạc Thiên Tuyết viết chữ.
Hắn hừ một câu: "Tam đệ. Ngươi biết Bổn cung đối với nàng nhất định phải có. Ngươi còn muốn trộm nàng(ý là cũng muốn lấy). Đây là có ý gì. Ngươi là không muốn Bổn cung niệm tình nghĩa huynh đệ rồi."
Ngọc Chỉ Dương liền ôn nhuận cười cười. Bất quá mặt ngoài thế ôn nhuận. Kì thực là có điểm âm lãnh.
Hắn nói: "Hoàng huynh. Ngươi luôn luôn là người mới không niệm tình nghĩa huynh đệ. Hiện tại làm sao lại đến giáo huấn thần đệ cái này đây. Cái này không khỏi buồn cười sao."
Ngọc Cô Hàn sắc mặt lạnh lạnh.
Hắn nói: "Ngươi nói cái gì. . Lúc trước ngươi..."
"Lúc trước đích thật là hoàng huynh thay thần đệ xin tha đấy. Bất quá là ai đem con rối đạt ở dưới giường cảu mẫu hậu. Hoàng huynh nên biết." Ngọc Chỉ Dương chậm nói.
Ngọc Cô Hàn sắc mặt trắng nhợt.
Ngọc Chỉ Dương ánh mắt nhàn nhạt. Đem tay vung Ngọc Cô Hàn ra. Ngọc Cô Hàn thế nhưng là so ra kém Ngọc Chỉ Dương.
Khi còn bé. Bởi vì hai người đều là Hoàng Hậu trước sinh ra. Cho nên thường xuyên có người đem hai người so sánh với nhau.
Tuy rằng Ngọc Cô Hàn lớn hơn ba tuổi. Nhưng mà Ngọc Chỉ Dương thì càng ngày càng thông minh. Một mực được Thái Phó tán thưởng.
Tuổi còn nhỏ Ngọc Cô Hàn cũng sớm đã là tâm cơ trùng trùng điệp điệp. Hắn sợ Ngọc Chỉ Dương sẽ doạt ngôi vị Thái Tử của mình. Cho nên liền dùng vu cổ chi thuật hãm hại Ngọc Chỉ Dương.(coi rối yểm bùa)
Trước Khi đó Hoàng Hậu bị bệnh. Hoàng Đế vừa mới tìm ra con rối yểm bùa kia. Đêm trước đó Hoàng hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử (chết đột ngột)
Hoàng Đế nhưng lại tức giận vô cùng. Còn muốn đem Ngọc Chỉ Dương giết chết. Bất quá Ngọc Cô Hàn khi đó liền giả mù sa mưa cầu tình.(nhận lỗi cầu xin giúp)
Chuyện này cũng là một mực tra không rõ. Sau đến Hoàng Đế suy nghĩ một chút. Cảm thấy Ngọc Chỉ Dương không có khả năng làm ra chuyện như vậy. Dù sao niên kỷ của hắn còn nhỏ như vậy. Hơn nữa vậy hay là hắn thân sinh mẫu thân.
Chẳng qua là việc này cũng là tra không rõ. Liền cũng thôi. Nhưng mà vẫn là tâm bệnh của Hoàng Đế. Không muốn cho Ngọc Chỉ Dương ở lại trong cung. Khiến cho Ngọc Chỉ Dương xuất ngoại rèn luyện. Thuận đường củng cố thế lực hoàng quyền.(tưởng ông yêu người con này hóa ra cũng đề phòng con ghê)
Ngọc Chỉ Dương đối với mấy cái này nhưng lại rất rõ ràng(hiểu rõ ro Ngọc Cô hàn làm). Hắn lúc ấy nhường nhịn. Nhưng lại không có nghĩa là Ngọc Cô Hàn có thể một mực ức hiếp chính mình.
Ngọc Cô Hàn lúc này cũng là có chút điểm run rẩy. Bất quá hắn ngụy trang nhiều năm như vậy. Hắn nay vẫn là Thái Tử đây. Hắn rất nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn nói ra: "Tam đệ. Ngươi đang nói cái gì. Ngươi cảm kích còn chưa đủ."
Ngọc Chỉ Dương vẫn lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Cô Hàn. Ngọc Cô Hàn thân thể cứng đờ. Ngọc Chỉ Dương đáng lẽ không có thời điểm như vậy nếu như Ngọc Cô Hàn an phận một chút.
Ngọc Cô Hàn chỉ nghe thấy Ngọc Chỉ Dương nói: "Hoàng huynh. Kỳ thật ngươi coi như là cưới Thiên Tuyết. Nàng cũng sẽ không giúp ngươi. Ngươi không bằng hãy suy nghĩ một chút đi."
"Bổn cung đã biết rõ." Ngọc Cô Hàn thoáng cái tức giận."Ngươi vì nàng giúp nàng. Nhưng lại là cố ý tiếp cận nàng. Kỳ thật ngươi cũng là đối với nàng có ý tứ đúng không. . Thế nhưng là Tam đệ ngươi chẳng bằng ngẫm lại. Ngươi thân phận gì. Nàng lại là thân phận gì. Coi như là nàng không vì bản cung giúp ta. Nhưng lại Bổn cung cũng sẽ không khiến nàng rơi vào tay người ngoài. Để về sau nàng giúp đỡ người ngoài đối phó lại ta. : "
Ngọc Chỉ Dương có chút nhíu mày. Xem ra hắn nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.
Hắn liền dừng một chút. Lúc này mới nói: "Hoàng huynh. Ngươi nói rất đúng. Thần đệ đích thật là có chút thích nàng."
"Ngươi." Ngọc Cô Hàn căm tức nhìn hắn."Ngươi đã quên lời phụ hoàng dặn dò ngươi. Ngươi là phải giúp Bổn cung. Giúp đỡ Bổn cung đăng cơ. Giúp đỡ Bổn cung tìm được tứ đại gia tộc tiền triều."(mẹ chị có khả năng rất lớn là hậu nhân của một trong 4 gia tộc tiền triều)
Ngọc Chỉ Dương lúc này liền khẽ cười một tiếng."Hoàng huynh không cần phải lo lắng. Cái này tự nhiên là sẽ giúp hoàng huynh. Bất quá việc này cùng việc thần đệ thích nàng không có gì xung đột."
"Làm sao lại không xung đột. Ngươi cũng không phải không biết nàng là..." Ngọc Cô Hàn cũng là nói không được nữa. Sợ phòng làm cho người ta nghe thấy. Hắn nhìn chung quanh. Không phát hiện có cái gì không ổn. Hắn mới tiếp tục nói."Tam đệ. Ngươi nếu là không an phận một chút. Bổn cung nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi. Ngươi bây giờ có cái gì. Đều là Bổn cung đưa cho ngươi. Ngươi cho rằng chính ngươi thì làm được cái gì. Không có Bổn cung. Ngươi cái gì cũng không có."
Nói xong. Ngọc Cô Hàn chính là tức giận rời đi.
Ngọc Chỉ Dương một người ở lại trong cái nôi viện kia. Bỗng nhiên. Hắn liền cười cười.
Hắn nói: "Người đến."
Vô thanh vô tức. Giống như có một bóng đen xuất hiện.
Ngọc Chỉ Dương lên tiếng: "Nói cho Nhạc Thiên Tuyết. Nhan Thủy Liên bị giam ở đâu."
Bóng đen kia lại là vèo một tiếng đã không thấy.
Ngọc Chỉ Dương lúc này lại thì thào nói: "Hoàng huynh. Ta muốn nhìn xem ngươi là chọn gia tài Nhan Thủy Liên. Hay vẫn là chọn y thuật tuyệt đỉnh của Nhạc Thiên Tuyết."
Thanh âm kia có chút ma quỷ. Làm cho người ta nghe xong có cảm giác không được thoải mái.
Phủ tướng quân.
Hiện nay. Nhạc tướng quân lại trở thành nhân vật phong vân ở kinh thành(nổi tiếng). Có bao nhiêu người đến nịnh bợ Nhạc Tướng quân. Nữ nhi của hắn thế nhưng là chuẩn bị trở thành thái tử phi.
Nghe nói. phủ Nội vụ đã là chọn được ngày. Chuẩn bị đám cưới.
Lần này Nhạc Thiên Tuyết cũng là buồn rầu. Gấp gáp như vậy. Vậy khẳng định chính là chuyện này diễn ra không đầy hai tháng nữa.
Không chỉ có là Nhạc Thiên Tuyết. Đến Nhạc tướng quân cũng là buồn rầu.
"Thiên Trường... Ta thật sự là thực xin lỗi ngươi. Lời nói của ngươi ta lại không hoàn thành. Hiện tại Tuyết Nhi phải gả cho hoàng thất rồi. Vậy phải làm sao bây giờ." Nhạc tướng quân một mực trong lòng tưởng niệm. Lòng tràn đầy áy náy.
"Cha. Không nên càm ràm nữa. Mẫu thân đã nghe được."
"Vậy mẫu thân ngươi tịa sao không hiển linh. Làm sao lại không cho ta biện pháp." Nhạc tướng quân hít một tiếng."Ta cũng là không rõ. Thái tử điện hạ nhìn trúng ngươi vì cái gì. Lúc trước cầu thân không được. Hiện tại lại đi cầu Hoàng Thượng tứ hôn. Ngươi nói ngươi mặt mũi có đẹp một chút. Còn có cái gì tài hoa chứ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.