Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
Chương 23: Tức giận.
Đại Mặc
10/06/2015
Hôm qua Thiên Nhạc Thiên Tuyết đã cứu Ngọc Nam Phong, thế mà hôm nay Ngọc Nam Phong lại đem tặng những ngọc ngà quý báu này cho Linh Vy nàng, xem ra nàng vẫn là cưỡi ở trên đầu Nhạc Thiên Tuyết a.
Nàng vuốt vuốt vài sợi tóc thả hờ hững trên bờ vai, cười mãn nguyện nói: "Tằng thúc, hàng trong tiểu kho kia đã đầy rồi, thúc kêu người ta khiên mấy thứ này vào trong đại sảnh trước đã, ta sẽ sai người sắp xếp lại sau."
Tằng thúc tự nhiên thấy khó hiểu, bất quá rất nhanh sau đó liền nghĩ thông suốt ra, cười ha hả: "Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, đây là tặng cho Đại tiểu thư."
Cho nên mới nói, chuyện này mắc mớ gì đến ngươi, lại còn đứng đó chỉ chỉ chỏ chỏ.
Nhạc Linh Vy ngẩn ra, sắc mặt phút chốc trở nên trắng như tờ giấy.
Nàng chỉ vào hai, ba cái rương kia, có chút lắp bắp nói: "Cái...cái gì? Không phải tặng cho ta? Mà lại tặng cho tỷ?! Nhạc Thiên Tuyết, nàng xứng đáng nhận sao?!"
Đúng lúc này, Nhạc Thiên Tuyết vừa trở về, Tiểu Hoa đi theo Nhạc Thiên Tuyết, nghe thấy mấy lời nói vừa rồi, tâm trạng không khỏi có chút tức giận.
Nàng ngay lập tức nói: "Nhị tiểu thư, Tứ hoàng tử tặng cho Đại tiểu thư thì có cái gì kỳ quái, Đại tiểu thư chính là người cứu Tứ hoàng tử a!"
Sắc mặt Nhạc Linh Vy cứng đờ, tức giận đến độ thân thể cũng có chút run rẩy.
Hôm nay, không nghi ngờ gì nữa là nàng rất bị mất mặt a!
Cũng không biết chuyện đã gì xảy ra, Nhạc Thiên Tuyết sau khi khỏi bệnh rồi, đầu óc bỗng thông minh hẳn ra, hơn nữa dung mạo cũng ngày càng tinh xảo, tùy tiện khoác lên người một bộ quần áo cũng có thể làm nổi bật lên dáng người một cách thần bí, cho dù không làm tóc cầu kì, không đeo trâm cài đầu sáng bóng, nàng vẫn toát lên hào quang hơn người.
Vẻ đẹp này, là từ trong tỏa ra ngoài.
Cho nên, Nhạc Linh Vy bây giờ bỗng cảm thấy mình đã sắp không bằng Nhạc Thiên Tuyết rồi!
Nhạc Thiên Tuyết biết được là quà do Ngọc Nam Phong mang tặng, cái gì mà trâm cài tóc Ngọc Như Ý quý hiếm gì đó, những thứ này nàng vốn không có hứng thú, nhưng bất quá từng thứ lại đáng không ít tiền.
Nàng từ trước đến giờ đều rất xem trọng tiền bạc, thế nên những thứ này nàng nhận.
Nhạc Thiên Tuyết cũng mặc kệ sắc mặt Nhạc Linh Vy thế nào, quay sang Tiểu Hoa nói: "Tiểu Hoa, ngươi kiểm lại tờ khai báo cho ta."
Đến lúc thích hợp, nàng sẽ nhờ Ân Tô Tô bán giúp những thứ này, vừa nghĩ tới túi tiền của mình sẽ lại có thêm một món bạc không nhỏ, tâm tình của nàng liền trở nên vui vẻ cực kì.
Tiểu Hoa khẽ đáp một tiếng: "Vâng, tiểu thư. Nhưng đêm nay người có hẹn với Chiến Vương gia, tiểu thư không phải nên chuẩn bị sớm sao ạ?"
Sáng nay, Chiến Vương phủ vừa sai người đến nhắc nhở.
Nhạc Thiên Tuyết vừa nghe, liền vung vung tay: "Ta không đi."
Đêm nay nàng muốn chế thuốc, làm gì có thời gian rãnh mà đi chơi bời với tên Vương gia kia, hơn nữa hắn là loại người thần bí khó lường, nàng cũng chẳng muốn có quan hệ gì với hắn.
Cho nên, Chiến Liên Thành chờ trong phủ đến nửa canh giờ, vẫn không nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết đến.
Sắc trời đã sẫm tối, Chiến Liên Thành ngồi trên xe lăn, thần thái vẫn lãnh đạm như mây như khói, chỉ có điều...ánh mắt hắn lúc này ngập tràn sát khí, nếu chú ý quan sát tỉ mỉ, mới biết được điểm khác biệt hiện giờ của hắn.
Không sai, hắn đã bắt đầu nổi giận.
"Không tới?" Giọng nói của Chiến Liên Thành bỗng trở nên khinh bỉ, xen lẫn một tia chán ghét.
Vốn hắn nghĩ là nàng đến muội, thật không ngờ nàng lại không thèm đến.
Hạo Nguyệt cũng không tưởng tượng được, liền nói: "Vừa nãy người trong phủ tướng quân đến, báo Nhạc Đại tiểu thư cảm thấy không thoải mái trong người, nên sẽ không đến."
"A a, cái loại lí do này..." Chén trà cầm trong tay Chiến Liên Thành, giờ khắc này liền trở nên nát vụn!
Hạo Nguyệt cả kinh.
Nàng vội nói: "Vương gia, chi bằng để thuộc hạ tự mình đi mời?"
"Đi mời? Trực tiếp bắt nàng lại đưa đến đây là được." Chiến Liên Thành lạnh lùng nói.
Ánh mắt hắn lúc này đây đã âm u như địa ngục, loại nữ nhân này, mềm không ăn, mà phải cứng mới chịu ăn, để ta cho nàng biết, cái gì gọi là ngoan ngoãn nghe lời!
Hạo Nguyệt tuân lệnh, lập tức phi thân đến phủ tướng quân.
Đêm nay, Nhạc Thiên Tuyết biết mình không tới Chiến Vương phủ nhất định sẽ bị quấy rầy, thế nên nàng đã sớm mượn Ân Tô Tô một vài người để bảo vệ Tình Vũ viện.
Dù sao lúc nàng chế thuốc không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ thành ra nước sông đổ biển, còn có thể sẽ lãng phí một mảnh cánh hoa nữa.
Hạo Nguyệt vừa mới đến cửa, đang định bước vào thì trước mắt lóe lên ánh bạc đâm thẳng tới, nàng lập tức lùi về phía sau vài bước, khi ngẩng lên, mới phát hiện phía trước là một tên hộ vệ quần áo chỉnh tề đang chĩa kiếm về phía mình.
Phủ tướng quân sao lại có hộ vệ lợi hại như vậy?
Mà là đặc biệt canh giữ ở Tình Vũ viện nữa là sao?
Hạo Nguyệt nhíu mày, bất quá vẫn nói: "Chiến Vương gia mời Nhạc đại tiểu thư đến phủ của người, mong rằng thông báo một tiếng!"
Hộ vệ kia liền nói: "Đại tiểu thư hiện đang nghỉ ngơi, sẽ không đến được, nếu như có người muốn xông vào, Đại tiểu thư bảo chúng ta không cần khách khí."
Hộ vệ giơ cao trường kiếm trong tay, ánh mắt lành lạnh nhìn.
Một mình Hạo Nguyệt đến đây, vốn định sẽ dùng biện pháp nhẹ khuyên bảo.
Thế nhưng Chiến Liên Thành nhanh trí, đã lường trước được tình huống này nên mới kêu nàng trực tiếp bắt trói Nhạc Thiên Tuyết lại đem tới.
Hạo Nguyệt cũng rút kiếm, nói: "Vương gia nhà ta đã dặn dò, ta nhất định phải tuân lệnh, đắc tội rồi!"
Nàng phi thân lên không một vòng, phi tiêu trong tay lập tức phóng ra như mưa!
Thế nhưng Hạo Nguyệt vạn phần không nghĩ tới, từ hai bên trái phải lại có hai tên hộ vệ đang ẩn nấp bay ra, ba người đồng thời vây nàng lại!
Võ công của ba tên hộ vệ này rất giống nhau, nhưng cũng rất hiếm thấy!
Một mình nàng có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng nếu tiếp tục kéo dài nữa, nàng nhất định sẽ không bắt trói được Nhạc Thiên Tuyết!
Hạo Nguyệt khẽ cắn răng, một chưởng đánh mạnh ra, cánh tay bị kiếm sượt qua một đường để lại vết thương rướm máu, nhưng cũng nhờ cơ hội này mà nàng đánh bật được ba người kia, sau đó liền nhanh chóng tiến vào.
Nàng vừa mới bước vào khoảng sân nhỏ, lập tức phát hiện có một cỗ khí tức nồng đậm bao phủ.
Nóc nhà, bốn phía, đều có người mai phục, hơn nữa trong tay mỗi người đều giương cao cung nỏ, mũi tên chĩa thẳng về phía nàng.
Từng giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán Hạo Nguyệt xuống.
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, vào giờ phút này, nàng cũng không biết mình nên rút lui hay tiếp tục tiến vào.
Nhưng rất nhanh sau, Hạo Nguyệt đã phân tích được đại cục, liền nói vọng vào: "Xem ra hôm nay ta phải tay trắng trở về rồi, Nhạc Đại tiểu thư, hôm nay ngươi không đi, nhất định sẽ hối hận."
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, không một chút lưu luyến.
Nàng vuốt vuốt vài sợi tóc thả hờ hững trên bờ vai, cười mãn nguyện nói: "Tằng thúc, hàng trong tiểu kho kia đã đầy rồi, thúc kêu người ta khiên mấy thứ này vào trong đại sảnh trước đã, ta sẽ sai người sắp xếp lại sau."
Tằng thúc tự nhiên thấy khó hiểu, bất quá rất nhanh sau đó liền nghĩ thông suốt ra, cười ha hả: "Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, đây là tặng cho Đại tiểu thư."
Cho nên mới nói, chuyện này mắc mớ gì đến ngươi, lại còn đứng đó chỉ chỉ chỏ chỏ.
Nhạc Linh Vy ngẩn ra, sắc mặt phút chốc trở nên trắng như tờ giấy.
Nàng chỉ vào hai, ba cái rương kia, có chút lắp bắp nói: "Cái...cái gì? Không phải tặng cho ta? Mà lại tặng cho tỷ?! Nhạc Thiên Tuyết, nàng xứng đáng nhận sao?!"
Đúng lúc này, Nhạc Thiên Tuyết vừa trở về, Tiểu Hoa đi theo Nhạc Thiên Tuyết, nghe thấy mấy lời nói vừa rồi, tâm trạng không khỏi có chút tức giận.
Nàng ngay lập tức nói: "Nhị tiểu thư, Tứ hoàng tử tặng cho Đại tiểu thư thì có cái gì kỳ quái, Đại tiểu thư chính là người cứu Tứ hoàng tử a!"
Sắc mặt Nhạc Linh Vy cứng đờ, tức giận đến độ thân thể cũng có chút run rẩy.
Hôm nay, không nghi ngờ gì nữa là nàng rất bị mất mặt a!
Cũng không biết chuyện đã gì xảy ra, Nhạc Thiên Tuyết sau khi khỏi bệnh rồi, đầu óc bỗng thông minh hẳn ra, hơn nữa dung mạo cũng ngày càng tinh xảo, tùy tiện khoác lên người một bộ quần áo cũng có thể làm nổi bật lên dáng người một cách thần bí, cho dù không làm tóc cầu kì, không đeo trâm cài đầu sáng bóng, nàng vẫn toát lên hào quang hơn người.
Vẻ đẹp này, là từ trong tỏa ra ngoài.
Cho nên, Nhạc Linh Vy bây giờ bỗng cảm thấy mình đã sắp không bằng Nhạc Thiên Tuyết rồi!
Nhạc Thiên Tuyết biết được là quà do Ngọc Nam Phong mang tặng, cái gì mà trâm cài tóc Ngọc Như Ý quý hiếm gì đó, những thứ này nàng vốn không có hứng thú, nhưng bất quá từng thứ lại đáng không ít tiền.
Nàng từ trước đến giờ đều rất xem trọng tiền bạc, thế nên những thứ này nàng nhận.
Nhạc Thiên Tuyết cũng mặc kệ sắc mặt Nhạc Linh Vy thế nào, quay sang Tiểu Hoa nói: "Tiểu Hoa, ngươi kiểm lại tờ khai báo cho ta."
Đến lúc thích hợp, nàng sẽ nhờ Ân Tô Tô bán giúp những thứ này, vừa nghĩ tới túi tiền của mình sẽ lại có thêm một món bạc không nhỏ, tâm tình của nàng liền trở nên vui vẻ cực kì.
Tiểu Hoa khẽ đáp một tiếng: "Vâng, tiểu thư. Nhưng đêm nay người có hẹn với Chiến Vương gia, tiểu thư không phải nên chuẩn bị sớm sao ạ?"
Sáng nay, Chiến Vương phủ vừa sai người đến nhắc nhở.
Nhạc Thiên Tuyết vừa nghe, liền vung vung tay: "Ta không đi."
Đêm nay nàng muốn chế thuốc, làm gì có thời gian rãnh mà đi chơi bời với tên Vương gia kia, hơn nữa hắn là loại người thần bí khó lường, nàng cũng chẳng muốn có quan hệ gì với hắn.
Cho nên, Chiến Liên Thành chờ trong phủ đến nửa canh giờ, vẫn không nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết đến.
Sắc trời đã sẫm tối, Chiến Liên Thành ngồi trên xe lăn, thần thái vẫn lãnh đạm như mây như khói, chỉ có điều...ánh mắt hắn lúc này ngập tràn sát khí, nếu chú ý quan sát tỉ mỉ, mới biết được điểm khác biệt hiện giờ của hắn.
Không sai, hắn đã bắt đầu nổi giận.
"Không tới?" Giọng nói của Chiến Liên Thành bỗng trở nên khinh bỉ, xen lẫn một tia chán ghét.
Vốn hắn nghĩ là nàng đến muội, thật không ngờ nàng lại không thèm đến.
Hạo Nguyệt cũng không tưởng tượng được, liền nói: "Vừa nãy người trong phủ tướng quân đến, báo Nhạc Đại tiểu thư cảm thấy không thoải mái trong người, nên sẽ không đến."
"A a, cái loại lí do này..." Chén trà cầm trong tay Chiến Liên Thành, giờ khắc này liền trở nên nát vụn!
Hạo Nguyệt cả kinh.
Nàng vội nói: "Vương gia, chi bằng để thuộc hạ tự mình đi mời?"
"Đi mời? Trực tiếp bắt nàng lại đưa đến đây là được." Chiến Liên Thành lạnh lùng nói.
Ánh mắt hắn lúc này đây đã âm u như địa ngục, loại nữ nhân này, mềm không ăn, mà phải cứng mới chịu ăn, để ta cho nàng biết, cái gì gọi là ngoan ngoãn nghe lời!
Hạo Nguyệt tuân lệnh, lập tức phi thân đến phủ tướng quân.
Đêm nay, Nhạc Thiên Tuyết biết mình không tới Chiến Vương phủ nhất định sẽ bị quấy rầy, thế nên nàng đã sớm mượn Ân Tô Tô một vài người để bảo vệ Tình Vũ viện.
Dù sao lúc nàng chế thuốc không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ thành ra nước sông đổ biển, còn có thể sẽ lãng phí một mảnh cánh hoa nữa.
Hạo Nguyệt vừa mới đến cửa, đang định bước vào thì trước mắt lóe lên ánh bạc đâm thẳng tới, nàng lập tức lùi về phía sau vài bước, khi ngẩng lên, mới phát hiện phía trước là một tên hộ vệ quần áo chỉnh tề đang chĩa kiếm về phía mình.
Phủ tướng quân sao lại có hộ vệ lợi hại như vậy?
Mà là đặc biệt canh giữ ở Tình Vũ viện nữa là sao?
Hạo Nguyệt nhíu mày, bất quá vẫn nói: "Chiến Vương gia mời Nhạc đại tiểu thư đến phủ của người, mong rằng thông báo một tiếng!"
Hộ vệ kia liền nói: "Đại tiểu thư hiện đang nghỉ ngơi, sẽ không đến được, nếu như có người muốn xông vào, Đại tiểu thư bảo chúng ta không cần khách khí."
Hộ vệ giơ cao trường kiếm trong tay, ánh mắt lành lạnh nhìn.
Một mình Hạo Nguyệt đến đây, vốn định sẽ dùng biện pháp nhẹ khuyên bảo.
Thế nhưng Chiến Liên Thành nhanh trí, đã lường trước được tình huống này nên mới kêu nàng trực tiếp bắt trói Nhạc Thiên Tuyết lại đem tới.
Hạo Nguyệt cũng rút kiếm, nói: "Vương gia nhà ta đã dặn dò, ta nhất định phải tuân lệnh, đắc tội rồi!"
Nàng phi thân lên không một vòng, phi tiêu trong tay lập tức phóng ra như mưa!
Thế nhưng Hạo Nguyệt vạn phần không nghĩ tới, từ hai bên trái phải lại có hai tên hộ vệ đang ẩn nấp bay ra, ba người đồng thời vây nàng lại!
Võ công của ba tên hộ vệ này rất giống nhau, nhưng cũng rất hiếm thấy!
Một mình nàng có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng nếu tiếp tục kéo dài nữa, nàng nhất định sẽ không bắt trói được Nhạc Thiên Tuyết!
Hạo Nguyệt khẽ cắn răng, một chưởng đánh mạnh ra, cánh tay bị kiếm sượt qua một đường để lại vết thương rướm máu, nhưng cũng nhờ cơ hội này mà nàng đánh bật được ba người kia, sau đó liền nhanh chóng tiến vào.
Nàng vừa mới bước vào khoảng sân nhỏ, lập tức phát hiện có một cỗ khí tức nồng đậm bao phủ.
Nóc nhà, bốn phía, đều có người mai phục, hơn nữa trong tay mỗi người đều giương cao cung nỏ, mũi tên chĩa thẳng về phía nàng.
Từng giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán Hạo Nguyệt xuống.
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, vào giờ phút này, nàng cũng không biết mình nên rút lui hay tiếp tục tiến vào.
Nhưng rất nhanh sau, Hạo Nguyệt đã phân tích được đại cục, liền nói vọng vào: "Xem ra hôm nay ta phải tay trắng trở về rồi, Nhạc Đại tiểu thư, hôm nay ngươi không đi, nhất định sẽ hối hận."
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, không một chút lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.