(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 182: Bạn cùng bàn cầm nhầm kịch bản(21)
Mặc Linh
08/02/2022
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Lạc Mộc bước hụt một cái, giây tiếp theo đã được ai đó giữ chặt, ngã vào bên trong.
Người đẩy hắn không biết thế nào mà đứng không vững, ngã ra bên ngoài.
Theo bản năng, đôi tay hắn quơ loạn trong không khí, muốn bám vào cái gì đó.
Hàn Cảnh cách hắn gần nhất, người kia túm lấy Hàn Cảnh, Hàn Cảnh không dự đoán được biến cố này, không chuẩn bị kịp, bị kéo ra ngoài.
"A!"
"Anh Hàn!!"
Thình thịch ——
Tiếng động vật nặng rơi xuống nước, tiếp theo chính là tiếng đám người thét chói tai.
Trên sân thượng, Giang Lạc Mộc được kéo lại, nhưng bởi vì lực kéo quá lớn, khiến hắn trực tiếp ngã trên mặt đất.
Linh Quỳnh bị đè trên mặt đất, chóp mũi đối diện chóp mũi.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút, liền có thể hôn được đôi môi ửng hồng kia, biết được nó có mềm mại như trong mơ hay không......
"Giang Lạc Mộc, cậu nặng quá." Cô gái đẩy hắn một cái.
Giang Lạc Mộc hoàn hồn, chống mặt đất để đứng lên "Thực xin lỗi, cậu không sao chứ?"
"Có sao!"
Tiểu cô nương che cánh tay lại.
Giang Lạc Mộc nhìn theo qua, làn da trắng như tuyết bị chà đến ra máu, trái tim hắn như thắt lại "Để tôi xem."
Linh Quỳnh bỏ tay ra cho hắn xem.
Vết thương nhỏ từng giọt máu ra ngoài, đáy lòng Giang Lạc Mộc cảm thấy rất đau lòng.
"Để tôi mang cậu đi xử lý."
Giang Lạc Mộc đỡ cô lên, trực tiếp rời khỏi sân thượng.
Bây giờ trong tâm trí hắn toàn là hình ảnh của người trong ngực này, hoàn toàn quên mất Hàn Cảnh.
Chờ đến khi Giang Lạc Mộc nhớ tới Hàn Cảnh, người ở dưới đã vớt hắn lên.
Hàn Cảnh tự mình tìm chỗ ngồi, cũng không gây sự, Hàn Cảnh ngoại trừ uống mấy ngụm nước, cũng không có chuyện gì lớn.
Nhưng mà tại sao lại rơi xuống?
Hắn không thể nói là mình ép người ta nhảy, nhưng người ta không rớt xuống, mà người rớt lại là mình chứ?
Hàn Cảnh cắn răng nói do mình không cẩn thận, không đứng vững.
Không có chuyện gì lớn , A Nhạc là chủ nhà, sắp xếp cho Hàn Cảnh đi thay quần áo, việc này liền giải quyết xong, cũng không khiến nhiều người chú ý lắm.
A Nhạc đi từ phòng ra, kéo tiểu đồng bọn "Các cậu biết tại sao cậu ta ngã xuống không?"
"Không phải do không cẩn thận sao?"
"Ai ngu ngốc như vậy chứ?" A Nhạc ra hiệu bọn họ ghé sát vào một chút "Vừa rồi tớ hỏi người hầu, bọn họ đã kéo một người lên sân thượng, mà người đó lại chính là Giang thiếu gia chân chính được Giang gia tìm về gần đây."
Người hầu không nhìn thấy quá nhiều.
Nhưng bởi vì có vài người chạy lên sân thượng nên không yên tâm lắm, liền đi lên nhìn thoáng qua.
Vừa lúc liền thấy màn kịch cuối cùng kia.
Người hầu đứng ở bên trong, tầm mắt bị ngăn trở, nhưng theo suy đoán của người hầu, chính là Linh Quỳnh đã đẩy người xuống.
"Thật hay giả? Cô ta trâu vậy sao?"
"Tám phần là thật, vừa rồi không phải Ninh Lộ tới nói với cô ta, tiểu bạch kiểm cô ta thích đã xảy ra chuyện sao? Bây giờ lại xảy ra việc này, có thể không quan hệ sao?"
"Đm......"
Bây giờ ngẫm lại, những kế hoạch nhỏ của bọn họ chắc không thể thực hiện nữa rồi.
"Chúng ta còn......"
"Còn cái gì mà còn, Ninh Lộ cũng không còn ghét cô ta nữa, chúng ta vội vàng làm cái gì." Có người bi thương nói: "Tớ thua mất tài sản mấy năm nay để dành rồi........Sao lúc đó lại kích động như thế chứ!! Hối hận muốn chết."
"......"
Nghĩ đến những đồ lúc nãy thua trận, một đám người đều rơi vào tình cảnh bi thảm.
"Sao cô ta lợi hại thế được?"
"Thật sự không gian lận sao?"
"Nếu cô ta có thể gian lận, vậy cũng thật trâu......"
Nhóm người A Nhạc này nói xấu thì không xấu, nói không xấu cũng không đúng.
Bọn họ chuẩn bị cho Linh Quỳnh một ' tiết mục giải trí' cũng chính là làm xấu mặt cô, làm trò hề cho mọi người.
Nhưng mà bây giờ đã...... Chết non.
...
Lúc này Linh Quỳnh ở một gian phòng nghỉ không người.
Giang Lạc Mộc ngồi ở một bên, nắm cổ tay cô, xử lý cánh tay có vết thương kia.
"Sao cậu lại ở chỗ này?" Linh Quỳnh không hiểu.
"Giang...... Ba nói để tôi tới kết bạn mới."
Linh Quỳnh nhíu mày: "Chỉ có một mình cậu tới?"
"Đi cùng với ông ấy."
"Ông ta đâu?"
Lúc Cha Giang đi tới cửa đột nhiên có việc, cho nên bỏ hắn lại rồi đi ngay.
Trong hoàn cảnh này, Giang Lạc Mộc không quen lắm.
Cũng may còn có Mạc Ngôn dạy học nên lễ tiết cơ bản vẫn hiểu, không tạo ra trò cười nào, nhưng kết bạn chắc chắn là không thể nào.
Cha Giang nói khi nào kết thúc sẽ đến đón hắn.
Cho nên hắn định sẽ tìm một chỗ ngồi an tĩnh chờ đến lúc kết thúc, cha Giang tới đón mình.
Ai ngờ đột nhiên lại gặp phải Hàn Cảnh.
Lần trước khi Giang Khánh chuốc rượu hắn, Hàn Cảnh cũng có mặt.
Hắn và Giang Khánh là một bọn.
Hắn không muốn xảy ra bất kì xung đột nào với Hàn Cảnh tại loại trường hợp này, muốn tránh bọn họ đi, nhưng Hàn Cảnh lại không nghĩ như vậy.
Hắn cố ý đụng vào Giang Lạc Mộc, khiến rượu trong tay đổ vào người hắn, Hàn Cảnh liền mượn cơ hội làm khó dễ.
Linh Quỳnh bảo Mạc Ngôn đi tra cha Giang đi làm gì.
Bỏ con trai ruột của mìn ở chỗ này mà chạy trước.
Nếu từ nhỏ đến lớn hắn lớn lên ở hào môn thì không nói làm gì.
Giang Lạc Mộc mới được đón về bao lâu chứ, tham gia được mấy cái yến hội như này à?
"Giang Khánh bị tai nạn xe cộ, cha Giang tới bệnh viện hăm hắn." Mạc Ngôn tra ra nơi cha Giang đến rất nhanh.
Linh Quỳnh không nhịn được, trợn trắng mắt: "Sao không đâm chết hắn luôn đi."
"Tiểu thư......"
Lời này nói ra ngoài không tốt đâu.
Linh Quỳnh trực tiếp bỏ qua: "Nghiêm trọng không?"
Mạc Ngôn: "Không nghiêm trọng, chỉ là bị thương ở chân, tịnh dưỡng một thời gian là được thôi."
"A." Linh Quỳnh cười một cái, "Nên nghiêm trọng hơn chút, để nghỉ ngơi nhiều hơn chẳng phải càng tốt hơn sao."
Lần trước giáo huấn chưa đủ à.
Mạc Ngôn: "......"
Xin ngài đừng nói xằng bậy.
Linh Quỳnh nói xong câu nói kia trực tiếp cúp điện thoại, không nói thêm gì nữa, Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm ở đầu kia điện thoại.
Tiểu tổ tông kia chắc chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, phải không?
...
Linh Quỳnh hỏi vị trí Hàn Cảnh, tìm qua.
Cố Ninh Lộ thấy nàng lén lút, cũng đi theo "Cô làm gì đấy?"
"...... Hừ."
Linh Quỳnh dựng thẳng lên một ngón tay với cô.
Cố Ninh Lộ: "......"
Sau đó Cố Ninh Lộ liền nhìn thấy Linh Quỳnh loay hoay với đống đồ đạc, đánh ngất Hàn Cảnh đang nói chuyện điện thoại trong góc phòng.
Điện thoại Hàn Cảnh rơi xuống mặt đất, người gọi cho hắn chính là —— Giang Khánh.
Linh Quỳnh ấn tắt điện thoại "Kéo hắn lại đây." Giọng điệu tự nhiên quen thuộc, giống y như sai bảo người hầu nhà mình.
"......"
Khóe miệng Cố Ninh Lộ run rẩy, chỉ vào mình.
"Nơi này có người khác sao?"
"......"
Cố Ninh Lộ hít sâu một hơi, kéo Hàn Cảnh vào một phòng.
Hàn Cảnh là một đại nam nhân, Cố Ninh Lộ phải vất vả kéo hắn đi, Linh Quỳnh lại ôm cánh tay nhìn ở bên cạnh, một chút ý giúp đỡ cũng không có.
Cố Ninh Lộ rất buồn bực, vì sao cô lại đi theo cơ chứ!
Liên quan gì đến mình đâu!
Linh Quỳnh tìm trong đống đồ đạc được một chậu nước, trực tiếp hất lên trên người Hàn Cảnh.
Hàn Cảnh giật mình một cái, tỉnh táo lại, cái ót nhói đau từng trận.
"Ai?"
Tại sao trước mắt tối như vậy?
Đây là chỗ nào?
Sao mình không động đậy được?
Hàn Cảnh cảm giác mình đang bị thứ gì đó trói, tay chân không thể nhúc nhích.
Giây tiếp theo, thứ trên mắt hắn được kéo đi, ánh sáng chói lòa ập đến, đôi mắt Hàn Cảnh hoàn toàn không thể mở ra được.
Sau một thời gian quen dần, nhưng người trước mắt vẫn chỉ là một cái bóng dáng mơ hồ.
"Mày là ai? Muốn làm gì?"
Cái bóng dáng kia nói: "Hỏi mày một chút việc, không cần lo lắng, ngoan ngoãn trả lời thì sẽ không sao."
Trong lòng Hàn Cảnh kinh hoàng lên.
Hắn bị bắt cóc sao?
Ở loại chỗ này, sao có thể bị bắt cóc?
Hàn Cảnh nỗ lực muốn nhìn rõ người trước mặt, nhưng ánh sáng kia cứ đập vào mắt rất khó chịu, đau đến nước mắt chảy ròng ròng, hình ảnh trước mắt lại càng mơ hồ hơn.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Giang Lạc Mộc: Hôm nay cũng là một ngày được cứu ~
Tiểu tiên nữ: Còn không phải nhờ khắc phiếu à.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Lạc Mộc bước hụt một cái, giây tiếp theo đã được ai đó giữ chặt, ngã vào bên trong.
Người đẩy hắn không biết thế nào mà đứng không vững, ngã ra bên ngoài.
Theo bản năng, đôi tay hắn quơ loạn trong không khí, muốn bám vào cái gì đó.
Hàn Cảnh cách hắn gần nhất, người kia túm lấy Hàn Cảnh, Hàn Cảnh không dự đoán được biến cố này, không chuẩn bị kịp, bị kéo ra ngoài.
"A!"
"Anh Hàn!!"
Thình thịch ——
Tiếng động vật nặng rơi xuống nước, tiếp theo chính là tiếng đám người thét chói tai.
Trên sân thượng, Giang Lạc Mộc được kéo lại, nhưng bởi vì lực kéo quá lớn, khiến hắn trực tiếp ngã trên mặt đất.
Linh Quỳnh bị đè trên mặt đất, chóp mũi đối diện chóp mũi.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút, liền có thể hôn được đôi môi ửng hồng kia, biết được nó có mềm mại như trong mơ hay không......
"Giang Lạc Mộc, cậu nặng quá." Cô gái đẩy hắn một cái.
Giang Lạc Mộc hoàn hồn, chống mặt đất để đứng lên "Thực xin lỗi, cậu không sao chứ?"
"Có sao!"
Tiểu cô nương che cánh tay lại.
Giang Lạc Mộc nhìn theo qua, làn da trắng như tuyết bị chà đến ra máu, trái tim hắn như thắt lại "Để tôi xem."
Linh Quỳnh bỏ tay ra cho hắn xem.
Vết thương nhỏ từng giọt máu ra ngoài, đáy lòng Giang Lạc Mộc cảm thấy rất đau lòng.
"Để tôi mang cậu đi xử lý."
Giang Lạc Mộc đỡ cô lên, trực tiếp rời khỏi sân thượng.
Bây giờ trong tâm trí hắn toàn là hình ảnh của người trong ngực này, hoàn toàn quên mất Hàn Cảnh.
Chờ đến khi Giang Lạc Mộc nhớ tới Hàn Cảnh, người ở dưới đã vớt hắn lên.
Hàn Cảnh tự mình tìm chỗ ngồi, cũng không gây sự, Hàn Cảnh ngoại trừ uống mấy ngụm nước, cũng không có chuyện gì lớn.
Nhưng mà tại sao lại rơi xuống?
Hắn không thể nói là mình ép người ta nhảy, nhưng người ta không rớt xuống, mà người rớt lại là mình chứ?
Hàn Cảnh cắn răng nói do mình không cẩn thận, không đứng vững.
Không có chuyện gì lớn , A Nhạc là chủ nhà, sắp xếp cho Hàn Cảnh đi thay quần áo, việc này liền giải quyết xong, cũng không khiến nhiều người chú ý lắm.
A Nhạc đi từ phòng ra, kéo tiểu đồng bọn "Các cậu biết tại sao cậu ta ngã xuống không?"
"Không phải do không cẩn thận sao?"
"Ai ngu ngốc như vậy chứ?" A Nhạc ra hiệu bọn họ ghé sát vào một chút "Vừa rồi tớ hỏi người hầu, bọn họ đã kéo một người lên sân thượng, mà người đó lại chính là Giang thiếu gia chân chính được Giang gia tìm về gần đây."
Người hầu không nhìn thấy quá nhiều.
Nhưng bởi vì có vài người chạy lên sân thượng nên không yên tâm lắm, liền đi lên nhìn thoáng qua.
Vừa lúc liền thấy màn kịch cuối cùng kia.
Người hầu đứng ở bên trong, tầm mắt bị ngăn trở, nhưng theo suy đoán của người hầu, chính là Linh Quỳnh đã đẩy người xuống.
"Thật hay giả? Cô ta trâu vậy sao?"
"Tám phần là thật, vừa rồi không phải Ninh Lộ tới nói với cô ta, tiểu bạch kiểm cô ta thích đã xảy ra chuyện sao? Bây giờ lại xảy ra việc này, có thể không quan hệ sao?"
"Đm......"
Bây giờ ngẫm lại, những kế hoạch nhỏ của bọn họ chắc không thể thực hiện nữa rồi.
"Chúng ta còn......"
"Còn cái gì mà còn, Ninh Lộ cũng không còn ghét cô ta nữa, chúng ta vội vàng làm cái gì." Có người bi thương nói: "Tớ thua mất tài sản mấy năm nay để dành rồi........Sao lúc đó lại kích động như thế chứ!! Hối hận muốn chết."
"......"
Nghĩ đến những đồ lúc nãy thua trận, một đám người đều rơi vào tình cảnh bi thảm.
"Sao cô ta lợi hại thế được?"
"Thật sự không gian lận sao?"
"Nếu cô ta có thể gian lận, vậy cũng thật trâu......"
Nhóm người A Nhạc này nói xấu thì không xấu, nói không xấu cũng không đúng.
Bọn họ chuẩn bị cho Linh Quỳnh một ' tiết mục giải trí' cũng chính là làm xấu mặt cô, làm trò hề cho mọi người.
Nhưng mà bây giờ đã...... Chết non.
...
Lúc này Linh Quỳnh ở một gian phòng nghỉ không người.
Giang Lạc Mộc ngồi ở một bên, nắm cổ tay cô, xử lý cánh tay có vết thương kia.
"Sao cậu lại ở chỗ này?" Linh Quỳnh không hiểu.
"Giang...... Ba nói để tôi tới kết bạn mới."
Linh Quỳnh nhíu mày: "Chỉ có một mình cậu tới?"
"Đi cùng với ông ấy."
"Ông ta đâu?"
Lúc Cha Giang đi tới cửa đột nhiên có việc, cho nên bỏ hắn lại rồi đi ngay.
Trong hoàn cảnh này, Giang Lạc Mộc không quen lắm.
Cũng may còn có Mạc Ngôn dạy học nên lễ tiết cơ bản vẫn hiểu, không tạo ra trò cười nào, nhưng kết bạn chắc chắn là không thể nào.
Cha Giang nói khi nào kết thúc sẽ đến đón hắn.
Cho nên hắn định sẽ tìm một chỗ ngồi an tĩnh chờ đến lúc kết thúc, cha Giang tới đón mình.
Ai ngờ đột nhiên lại gặp phải Hàn Cảnh.
Lần trước khi Giang Khánh chuốc rượu hắn, Hàn Cảnh cũng có mặt.
Hắn và Giang Khánh là một bọn.
Hắn không muốn xảy ra bất kì xung đột nào với Hàn Cảnh tại loại trường hợp này, muốn tránh bọn họ đi, nhưng Hàn Cảnh lại không nghĩ như vậy.
Hắn cố ý đụng vào Giang Lạc Mộc, khiến rượu trong tay đổ vào người hắn, Hàn Cảnh liền mượn cơ hội làm khó dễ.
Linh Quỳnh bảo Mạc Ngôn đi tra cha Giang đi làm gì.
Bỏ con trai ruột của mìn ở chỗ này mà chạy trước.
Nếu từ nhỏ đến lớn hắn lớn lên ở hào môn thì không nói làm gì.
Giang Lạc Mộc mới được đón về bao lâu chứ, tham gia được mấy cái yến hội như này à?
"Giang Khánh bị tai nạn xe cộ, cha Giang tới bệnh viện hăm hắn." Mạc Ngôn tra ra nơi cha Giang đến rất nhanh.
Linh Quỳnh không nhịn được, trợn trắng mắt: "Sao không đâm chết hắn luôn đi."
"Tiểu thư......"
Lời này nói ra ngoài không tốt đâu.
Linh Quỳnh trực tiếp bỏ qua: "Nghiêm trọng không?"
Mạc Ngôn: "Không nghiêm trọng, chỉ là bị thương ở chân, tịnh dưỡng một thời gian là được thôi."
"A." Linh Quỳnh cười một cái, "Nên nghiêm trọng hơn chút, để nghỉ ngơi nhiều hơn chẳng phải càng tốt hơn sao."
Lần trước giáo huấn chưa đủ à.
Mạc Ngôn: "......"
Xin ngài đừng nói xằng bậy.
Linh Quỳnh nói xong câu nói kia trực tiếp cúp điện thoại, không nói thêm gì nữa, Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm ở đầu kia điện thoại.
Tiểu tổ tông kia chắc chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, phải không?
...
Linh Quỳnh hỏi vị trí Hàn Cảnh, tìm qua.
Cố Ninh Lộ thấy nàng lén lút, cũng đi theo "Cô làm gì đấy?"
"...... Hừ."
Linh Quỳnh dựng thẳng lên một ngón tay với cô.
Cố Ninh Lộ: "......"
Sau đó Cố Ninh Lộ liền nhìn thấy Linh Quỳnh loay hoay với đống đồ đạc, đánh ngất Hàn Cảnh đang nói chuyện điện thoại trong góc phòng.
Điện thoại Hàn Cảnh rơi xuống mặt đất, người gọi cho hắn chính là —— Giang Khánh.
Linh Quỳnh ấn tắt điện thoại "Kéo hắn lại đây." Giọng điệu tự nhiên quen thuộc, giống y như sai bảo người hầu nhà mình.
"......"
Khóe miệng Cố Ninh Lộ run rẩy, chỉ vào mình.
"Nơi này có người khác sao?"
"......"
Cố Ninh Lộ hít sâu một hơi, kéo Hàn Cảnh vào một phòng.
Hàn Cảnh là một đại nam nhân, Cố Ninh Lộ phải vất vả kéo hắn đi, Linh Quỳnh lại ôm cánh tay nhìn ở bên cạnh, một chút ý giúp đỡ cũng không có.
Cố Ninh Lộ rất buồn bực, vì sao cô lại đi theo cơ chứ!
Liên quan gì đến mình đâu!
Linh Quỳnh tìm trong đống đồ đạc được một chậu nước, trực tiếp hất lên trên người Hàn Cảnh.
Hàn Cảnh giật mình một cái, tỉnh táo lại, cái ót nhói đau từng trận.
"Ai?"
Tại sao trước mắt tối như vậy?
Đây là chỗ nào?
Sao mình không động đậy được?
Hàn Cảnh cảm giác mình đang bị thứ gì đó trói, tay chân không thể nhúc nhích.
Giây tiếp theo, thứ trên mắt hắn được kéo đi, ánh sáng chói lòa ập đến, đôi mắt Hàn Cảnh hoàn toàn không thể mở ra được.
Sau một thời gian quen dần, nhưng người trước mắt vẫn chỉ là một cái bóng dáng mơ hồ.
"Mày là ai? Muốn làm gì?"
Cái bóng dáng kia nói: "Hỏi mày một chút việc, không cần lo lắng, ngoan ngoãn trả lời thì sẽ không sao."
Trong lòng Hàn Cảnh kinh hoàng lên.
Hắn bị bắt cóc sao?
Ở loại chỗ này, sao có thể bị bắt cóc?
Hàn Cảnh nỗ lực muốn nhìn rõ người trước mặt, nhưng ánh sáng kia cứ đập vào mắt rất khó chịu, đau đến nước mắt chảy ròng ròng, hình ảnh trước mắt lại càng mơ hồ hơn.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Giang Lạc Mộc: Hôm nay cũng là một ngày được cứu ~
Tiểu tiên nữ: Còn không phải nhờ khắc phiếu à.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.