(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 192: Bạn cùng bàn cầm nhầm kịch bản(31)
Mặc Linh
08/02/2022
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Khánh bị mang đi điều tra. Linh Quỳnh uống xong ngụm trà cuối cùng, chuẩn bị rời đi.
"Cố tiểu thư."
Cha Giang gọi cô lại.
"Cảm ơn cháu vì chuyện hôm nay ."
Cha Giang trịnh trọng cúi đầu.
Chỉ trong thời gian ngắn mà cha Giang như già đi mười tuổi, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Linh Quỳnh thoải mái tiếp nhận: "Về sau hôn sự của tôi với Giang Lạc Mộc còn phải làm phiền bác Giang."
Cha Giang sửng sốt, hôn sự?
Linh Quỳnh khẽ gật đầu và xoay người rời đi.
....
Linh Quỳnh liếc mắt nhìn thời gian, thúc giục Mạc Ngôn nhanh chóng trở về, còn kịp.
'Tiểu thư, đi nhanh như gió là vi phạm pháp luật."
"....Vậy anh đi nhanh lên."
"Đây là đoạn đường có giới hạn vận tốc, tôi cũng không có cách nào." Mạc Ngôn bất đắc dĩ: "Chắc hẳn là về kịp, cô bình tĩnh một chút."
Cuối cùng nửa tiếng sau Linh Quỳnh mới về tới nhà.
"Giang Lạc Mộc." Linh Quỳnh nghĩ Giang Lạc Mộc đang ngủ, đi vào mới thấy hắn đang ngồi một mình trên bệ cửa sổ.
"Cậu dậy rồi à?"
"....Ừ" Giang Lạc Mộc đi từ trên cửa sổ xuống: "Cậu đi đâu vậy?"
Không biết sao hắn lại lăn ra ngủ.
Nhưng lúc hắn tỉnh dậy trong chốc lát, ngồi dậy mới phát hiện cô không ở đây.
"Đi làm chút chuyện" Linh Quỳnh kéo hắn ra cửa, đưa áo khoác cho hắn: "Chúng ta đi ra ngoài."
Giang Lạc Mộc: "???"
Giang Lạc Mộc mơ mơ màng màng đeo giày, đi theo cô ra cửa.
Bên ngoài rất yên lặng, chỉ có đèn đường được bật sáng, chiếu sáng cả một vùng thế giới nhỏ bé.
"Đã trễ thế này, đi ra ngoài làm cái gì?" Giang Lạc Mộc khó hiểu đứng trong sân.
Linh Quỳnh đẩy hắn ra giữa sân, lúc này hắn mới phát hiện chỗ này có một tấm vải đen khổng lồ đang che thứ gì đó.
"Kéo ra nhìn xem." Linh Quỳnh đẩy hắn đến trước tấm vải đen.
Giang Lạc Mộc nghi ngờ nhìn cô.
"Nhìn tôi làm cái gì, sau này cho cậu nhìn đủ, muốn nhìn lúc nào cũng được, nhưng bây giờ nhìn cái kia có được không?"
"....."
Giang Lạc Mộc thu tầm mắt lại, giữ chặt một góc tấm vải đen rồi giựt xuống.
Miếng vải đen nhẹ nhàng rớt xuống.
Khi miếng vải đen rớt xuống, ánh sáng bên trong lập tức sáng lên.
Đó là một chiếc bánh sinh nhật rất lớn, được bao phủ bởi lớp kính tròn, trang trí bằng đèn, giống như một quả cầu pha lê trong thế giới cổ tích.
Một nền nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên trong sân.
Âm điệu rất nhẹ nhàng, tập trung từ bốn phía đến đây.
Bùm------
Giang Lạc Mộc ngẩng đầu, một chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, thắp sáng cả bầu trời đêm.
"Giang Lạc Mộc, sinh nhật vui vẻ."
Giang Lạc Mộc xoay người, nhìn tiểu cô nương trước mặt, đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.
Giang Đại Phú sẽ không bao giờ nhớ ngày sinh nhật của hắn.
Sẽ không có ai tổ chức sinh nhật cho hắn.
Lúc này, hắn nghĩ mình có thể có một cơ hội như vậy, nhưng...
Nhưng không ngờ vào thời điểm cuối cùng, sẽ có người nói với hắn sinh nhật vui vẻ.
Sẽ cho hắn bánh kem, sẽ đốt pháo hoa cho hắn.
"Cảm ơn."
Pháo hoa nở rộ trên không trung, thiếu niên cúi đầu xuống hôn cô.
Âm thanh của nền nhạc chúc mừng sinh nhật trở nên mập mờ.
Pháo hoa không ngừng nở rộ, thiếu niên ôm lấy cô, kéo dài nụ hôn đến vô hạn.
Tiểu cô nương ôm eo hắn, ngửa đầu phối hợp với hắn, trong đôi mắt khép hờ là pháo hoa rực rỡ trên không trung, cũng có một thiếu niên nhắm mắt dưới pháo hoa.
Pháo hoa đã cháy hết, xung quanh dần im lặng lại.
Thiếu niên buông cô ra.
"Cảm ơn cậu vì tất cả." Giang Lạc Mộc thấp giọng nói: "Cậu có thể chờ tôi không?"
Chờ hắn càng ngày càng xuất sắc... Chờ đến ngày hắn xứng đứng bên cạnh cô.
"Được." Cô cầm vật áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: " Cắt bánh kem được chưa?"
"....Được"
Giang Lạc Mộc ôm cô đi qua, lồng kính không dễ mở, cho nên Mạc Ngôn đành phải làm.
Mạc Ngôn dẫn người đến mở lồng kính ra, sau đó biến mất nhanh chóng.
Giang Lạc Mộc đến gần mới phát hiện ở chính giữa bánh kem có một hình người nhỏ, đầu đội vương miện, trên tay cầm một thanh kiếm.
Linh Quỳnh cầm hình người lên, hai tay dâng lên trước mặt hắn: "Tặng cho tiểu hoàng tử của tôi."
Giang Lạc Mộc ngẩng đầu lên, nhận lấy với nụ cười rạng rỡ "Tôi là tiểu hoàng tử của cậu sao?"
"Đương nhiên"
"Nhưng sao cậu lại tặng tôi cho chính tôi?"
"Cậu muốn tôi sao?" Linh Quỳnh nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, giọt nói mềm mại ngọt ngào: "Tôi ở ngay chỗ này, khi nào cậu muốn cũng có thể."
"...."
Giang Lạc Mộc biết mình sai rồi.
Không nên nói mấy câu này ở trước mặt cô.
...
Hai người ăn bánh kem, nói chuyện một lát cũng đã tới khuya.
Linh Quỳnh buồn ngủ ngáp một cái, Giang Lạc Mộc đưa cô về phòng.
Linh Quỳnh kéo hắn: "Chúc ngủ ngon."
"...."
Giang Lạc Mộc bị giữ rất chặt.
Tiểu cô nương buồn ngủ không mở mắt nổi, nhưng vẫn cứng đầu ngồi bên giường, kéo hắn giống như một đứa trẻ đòi kẹo.
Đáy lòng Giang Lạc Mộc như nhũn ra, không đành lòng từ chối cô.
Mùi hương sữa của bánh kem hòa quyện với mùi thơm đặc trưng của cô gái khiến cho Giang Lạc Mộc có chút mê muội.
"Không hôn thì không hôn, tôi muốn đi ngủ." Linh Quỳnh đẩy hắn ra, nằm xuống ngủ luôn, cũng không quan tâm hắn rời đi chưa.
Giang Lạc Mộc: "...."
Giang Lạc Mộc đắp chăn lại cho cô, hôn lên trán cô một cái rồi đi ra khỏi phòng.
Hắn đứng ở cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài, Mạc Ngôn yên lặng không tiếng động dẫn người đi thu dọn đồ vật.
Giang Lạc Mộc cúi đầu nhìn hình người nhỏ trong tay.
"Tiểu hoàng tử..."
Giang Lạc Mộc đứng đó một lúc lâu, đợi đến khi Mạc Ngôn dẫn người rời đi, hắn mới nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng."
...
Sáng sớm hôm sau, Giang Lạc Mộc quay về Giang gia.
Về chuyện của Giang Khánh, hắn nghe được nguyên nhân hậu quả từ cha Giang.
Hắn cũng không ngờ Giang Khánh lại có thể làm ra loại chuyện này... ngoại trừ có chút khiếp sợ thì cũng không còn cảm xúc nào khác.
"Cha, cha đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe đâu." Giang Lạc Mộc nhắc nhở cha Giang.
Cha Giang ấn tàn thuốc vào gạt tàn: "Con có trách cha không?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu: "Cha tốt với con hơn Giang Đại Phú rất nhiều, con sẽ không trách cha đâu."
Có lẽ hắn chỉ đang ghen tị.
Giang Lạc Mộc nói vậy, ngược lại còn làm cho cha Giang áy náy hơn.
Chỉ cần một chút như thế, hắn cũng đã hài lòng rồi.
So với Giang Khánh hắn không khỏi quá hèn mọn rồi.
"Chuyện trước đây là cha có lỗi với con, về sau cha sẽ cố gắng bù đắp cho con."
Giang Lạc Mộc: "Công ty bên kia..."
"Không sao, con không cần quan tâm." Cha Giang an ủi hắn: "Chờ qua khoảng thời gian này, cha sẽ cố gắng làm thêm một bữa tiệc sinh nhật nữa cho con."
Tuy rằng đã tra được là do Giang Khánh gây ra.
Nhưng công ty vẫn đang gặp khó khăn.
Đã có vài cuộc hợp tác thất bại.
Hơn nữa kỹ thuật công nghệ cốt lõi đã bị lộ ra ngoài, đối phương lợi dụng Giang Khánh nên bên này ông không có chứng cứ, cũng không làm gì được người ta.
Bây giờ chỉ cần gặp chút chuyện nguy hiểm, Giang gia có thể sẽ...
Lúc này mà cha Giang còn dành ra một chút thời gian đến giải thích với Giang Lạc Mộc, ông ấy có lẽ đã thật sự nhận ra sai lầm của mình.
Cha Giang còn có rất nhiều chuyện để làm, nói xong với Giang Lạc Mộc liền đi luôn.
Giang Lạc Mộc đứng dậy, chủ động đi qua: "Mẹ, có chuyện gì cần con giúp không?"
Mẹ Giang sửng sốt, hốc mắt từ từ đỏ lên, nhanh chóng đuổi Giang Lạc Mộc ra ngoài: "Không có việc gì, không có việc gì, con ngồi đi, bữa sáng sắp xong rồi."
Giang Lạc Mộc: "Để con giúp mẹ cho."
Mẹ Giang: "Haizz... được rồi."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Khánh bị mang đi điều tra. Linh Quỳnh uống xong ngụm trà cuối cùng, chuẩn bị rời đi.
"Cố tiểu thư."
Cha Giang gọi cô lại.
"Cảm ơn cháu vì chuyện hôm nay ."
Cha Giang trịnh trọng cúi đầu.
Chỉ trong thời gian ngắn mà cha Giang như già đi mười tuổi, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Linh Quỳnh thoải mái tiếp nhận: "Về sau hôn sự của tôi với Giang Lạc Mộc còn phải làm phiền bác Giang."
Cha Giang sửng sốt, hôn sự?
Linh Quỳnh khẽ gật đầu và xoay người rời đi.
....
Linh Quỳnh liếc mắt nhìn thời gian, thúc giục Mạc Ngôn nhanh chóng trở về, còn kịp.
'Tiểu thư, đi nhanh như gió là vi phạm pháp luật."
"....Vậy anh đi nhanh lên."
"Đây là đoạn đường có giới hạn vận tốc, tôi cũng không có cách nào." Mạc Ngôn bất đắc dĩ: "Chắc hẳn là về kịp, cô bình tĩnh một chút."
Cuối cùng nửa tiếng sau Linh Quỳnh mới về tới nhà.
"Giang Lạc Mộc." Linh Quỳnh nghĩ Giang Lạc Mộc đang ngủ, đi vào mới thấy hắn đang ngồi một mình trên bệ cửa sổ.
"Cậu dậy rồi à?"
"....Ừ" Giang Lạc Mộc đi từ trên cửa sổ xuống: "Cậu đi đâu vậy?"
Không biết sao hắn lại lăn ra ngủ.
Nhưng lúc hắn tỉnh dậy trong chốc lát, ngồi dậy mới phát hiện cô không ở đây.
"Đi làm chút chuyện" Linh Quỳnh kéo hắn ra cửa, đưa áo khoác cho hắn: "Chúng ta đi ra ngoài."
Giang Lạc Mộc: "???"
Giang Lạc Mộc mơ mơ màng màng đeo giày, đi theo cô ra cửa.
Bên ngoài rất yên lặng, chỉ có đèn đường được bật sáng, chiếu sáng cả một vùng thế giới nhỏ bé.
"Đã trễ thế này, đi ra ngoài làm cái gì?" Giang Lạc Mộc khó hiểu đứng trong sân.
Linh Quỳnh đẩy hắn ra giữa sân, lúc này hắn mới phát hiện chỗ này có một tấm vải đen khổng lồ đang che thứ gì đó.
"Kéo ra nhìn xem." Linh Quỳnh đẩy hắn đến trước tấm vải đen.
Giang Lạc Mộc nghi ngờ nhìn cô.
"Nhìn tôi làm cái gì, sau này cho cậu nhìn đủ, muốn nhìn lúc nào cũng được, nhưng bây giờ nhìn cái kia có được không?"
"....."
Giang Lạc Mộc thu tầm mắt lại, giữ chặt một góc tấm vải đen rồi giựt xuống.
Miếng vải đen nhẹ nhàng rớt xuống.
Khi miếng vải đen rớt xuống, ánh sáng bên trong lập tức sáng lên.
Đó là một chiếc bánh sinh nhật rất lớn, được bao phủ bởi lớp kính tròn, trang trí bằng đèn, giống như một quả cầu pha lê trong thế giới cổ tích.
Một nền nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên trong sân.
Âm điệu rất nhẹ nhàng, tập trung từ bốn phía đến đây.
Bùm------
Giang Lạc Mộc ngẩng đầu, một chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, thắp sáng cả bầu trời đêm.
"Giang Lạc Mộc, sinh nhật vui vẻ."
Giang Lạc Mộc xoay người, nhìn tiểu cô nương trước mặt, đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.
Giang Đại Phú sẽ không bao giờ nhớ ngày sinh nhật của hắn.
Sẽ không có ai tổ chức sinh nhật cho hắn.
Lúc này, hắn nghĩ mình có thể có một cơ hội như vậy, nhưng...
Nhưng không ngờ vào thời điểm cuối cùng, sẽ có người nói với hắn sinh nhật vui vẻ.
Sẽ cho hắn bánh kem, sẽ đốt pháo hoa cho hắn.
"Cảm ơn."
Pháo hoa nở rộ trên không trung, thiếu niên cúi đầu xuống hôn cô.
Âm thanh của nền nhạc chúc mừng sinh nhật trở nên mập mờ.
Pháo hoa không ngừng nở rộ, thiếu niên ôm lấy cô, kéo dài nụ hôn đến vô hạn.
Tiểu cô nương ôm eo hắn, ngửa đầu phối hợp với hắn, trong đôi mắt khép hờ là pháo hoa rực rỡ trên không trung, cũng có một thiếu niên nhắm mắt dưới pháo hoa.
Pháo hoa đã cháy hết, xung quanh dần im lặng lại.
Thiếu niên buông cô ra.
"Cảm ơn cậu vì tất cả." Giang Lạc Mộc thấp giọng nói: "Cậu có thể chờ tôi không?"
Chờ hắn càng ngày càng xuất sắc... Chờ đến ngày hắn xứng đứng bên cạnh cô.
"Được." Cô cầm vật áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: " Cắt bánh kem được chưa?"
"....Được"
Giang Lạc Mộc ôm cô đi qua, lồng kính không dễ mở, cho nên Mạc Ngôn đành phải làm.
Mạc Ngôn dẫn người đến mở lồng kính ra, sau đó biến mất nhanh chóng.
Giang Lạc Mộc đến gần mới phát hiện ở chính giữa bánh kem có một hình người nhỏ, đầu đội vương miện, trên tay cầm một thanh kiếm.
Linh Quỳnh cầm hình người lên, hai tay dâng lên trước mặt hắn: "Tặng cho tiểu hoàng tử của tôi."
Giang Lạc Mộc ngẩng đầu lên, nhận lấy với nụ cười rạng rỡ "Tôi là tiểu hoàng tử của cậu sao?"
"Đương nhiên"
"Nhưng sao cậu lại tặng tôi cho chính tôi?"
"Cậu muốn tôi sao?" Linh Quỳnh nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, giọt nói mềm mại ngọt ngào: "Tôi ở ngay chỗ này, khi nào cậu muốn cũng có thể."
"...."
Giang Lạc Mộc biết mình sai rồi.
Không nên nói mấy câu này ở trước mặt cô.
...
Hai người ăn bánh kem, nói chuyện một lát cũng đã tới khuya.
Linh Quỳnh buồn ngủ ngáp một cái, Giang Lạc Mộc đưa cô về phòng.
Linh Quỳnh kéo hắn: "Chúc ngủ ngon."
"...."
Giang Lạc Mộc bị giữ rất chặt.
Tiểu cô nương buồn ngủ không mở mắt nổi, nhưng vẫn cứng đầu ngồi bên giường, kéo hắn giống như một đứa trẻ đòi kẹo.
Đáy lòng Giang Lạc Mộc như nhũn ra, không đành lòng từ chối cô.
Mùi hương sữa của bánh kem hòa quyện với mùi thơm đặc trưng của cô gái khiến cho Giang Lạc Mộc có chút mê muội.
"Không hôn thì không hôn, tôi muốn đi ngủ." Linh Quỳnh đẩy hắn ra, nằm xuống ngủ luôn, cũng không quan tâm hắn rời đi chưa.
Giang Lạc Mộc: "...."
Giang Lạc Mộc đắp chăn lại cho cô, hôn lên trán cô một cái rồi đi ra khỏi phòng.
Hắn đứng ở cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài, Mạc Ngôn yên lặng không tiếng động dẫn người đi thu dọn đồ vật.
Giang Lạc Mộc cúi đầu nhìn hình người nhỏ trong tay.
"Tiểu hoàng tử..."
Giang Lạc Mộc đứng đó một lúc lâu, đợi đến khi Mạc Ngôn dẫn người rời đi, hắn mới nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng."
...
Sáng sớm hôm sau, Giang Lạc Mộc quay về Giang gia.
Về chuyện của Giang Khánh, hắn nghe được nguyên nhân hậu quả từ cha Giang.
Hắn cũng không ngờ Giang Khánh lại có thể làm ra loại chuyện này... ngoại trừ có chút khiếp sợ thì cũng không còn cảm xúc nào khác.
"Cha, cha đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe đâu." Giang Lạc Mộc nhắc nhở cha Giang.
Cha Giang ấn tàn thuốc vào gạt tàn: "Con có trách cha không?"
Giang Lạc Mộc lắc đầu: "Cha tốt với con hơn Giang Đại Phú rất nhiều, con sẽ không trách cha đâu."
Có lẽ hắn chỉ đang ghen tị.
Giang Lạc Mộc nói vậy, ngược lại còn làm cho cha Giang áy náy hơn.
Chỉ cần một chút như thế, hắn cũng đã hài lòng rồi.
So với Giang Khánh hắn không khỏi quá hèn mọn rồi.
"Chuyện trước đây là cha có lỗi với con, về sau cha sẽ cố gắng bù đắp cho con."
Giang Lạc Mộc: "Công ty bên kia..."
"Không sao, con không cần quan tâm." Cha Giang an ủi hắn: "Chờ qua khoảng thời gian này, cha sẽ cố gắng làm thêm một bữa tiệc sinh nhật nữa cho con."
Tuy rằng đã tra được là do Giang Khánh gây ra.
Nhưng công ty vẫn đang gặp khó khăn.
Đã có vài cuộc hợp tác thất bại.
Hơn nữa kỹ thuật công nghệ cốt lõi đã bị lộ ra ngoài, đối phương lợi dụng Giang Khánh nên bên này ông không có chứng cứ, cũng không làm gì được người ta.
Bây giờ chỉ cần gặp chút chuyện nguy hiểm, Giang gia có thể sẽ...
Lúc này mà cha Giang còn dành ra một chút thời gian đến giải thích với Giang Lạc Mộc, ông ấy có lẽ đã thật sự nhận ra sai lầm của mình.
Cha Giang còn có rất nhiều chuyện để làm, nói xong với Giang Lạc Mộc liền đi luôn.
Giang Lạc Mộc đứng dậy, chủ động đi qua: "Mẹ, có chuyện gì cần con giúp không?"
Mẹ Giang sửng sốt, hốc mắt từ từ đỏ lên, nhanh chóng đuổi Giang Lạc Mộc ra ngoài: "Không có việc gì, không có việc gì, con ngồi đi, bữa sáng sắp xong rồi."
Giang Lạc Mộc: "Để con giúp mẹ cho."
Mẹ Giang: "Haizz... được rồi."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.