(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 118: Tận thế của ngài đã được ship tới(1)
Mặc Linh
08/02/2022
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Thành phố B.
Thành phố đã từng rực rỡ huy hoàng, bây giờ chỉ còn lại bóng tối và nỗi đau.
"Chúng ta còn có thể sống sót để ra ngoài không?" Trong một góc tối, có người nghẹn ngào nói.
"Chắc chắn là có thể, chúng ta chắc chắn có thể rời khỏi nơi này."
"Nhưng mà...... Chúng ta phải làm sao để ra ngoài đây?"
Nếu nhìn từ trên không, liền sẽ thấy vị trí nhóm người này đang nằm ngay ở trung tâm thành phố.
Những chỗ khác của thành phố có rất nhiều người bộ dạng kỳ quái đi lang thang
Lộc cộc ——
"Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Vài người ngừng thở, chăm chú lắng nghe.
Lộc cộc ——
Đó là tiếng giày cao gót đi trên đất.
Lộc cộc lộc cộc——
Bởi vì bốn phía lúc này rất yên tĩnh, cho nên thanh âm kia phá lệ rõ ràng, giống như là ở......
Sau lưng mọi người cùng dâng lên một cỗ khí lạnh, chạy thẳng lên trán, cứng đờ mà quay đầu lại.
Trong bóng đêm, bọn họ chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Đứng đằng sau cách bọn họ không xa.
Là người hay là......
Cũng không biết là ai, đột nhiên có một tia sáng chiếu ra phía đó.
Trùng hợp chỗ chiếu sáng thân ảnh kia, làm cho bọn họ thấy rõ thứ đứng sau.
Đó là một tiểu cô nương, trên người mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ tung xõa, giày cao gót lóe lên ánh sáng.
Cô giống như minh tinh vừa đi thảm đỏ xong, cả người hoa lệ, gọn gàng, tương phản với thế giới đầy đau thương này.
Tiểu cô nương đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, giơ tay ngăn lại.
"Cô...... Cô là người sống sao?"
"Vô vị." Tiểu cô nương giơ bàn tay giữa không trung "Ánh sáng, thật chói mắt."
......
Linh Quỳnh ngây thơ cho rằng phó bản trước đã kết thúc thì bản thân liền có thể đi ra ngoài, kết quả...... Ra ngoài cái rắm!
Mặc kệ Linh Quỳnh mắng trời mắng đất mắng trò chơi thế nào, cuối cùng cũng phải tiếp nhận hiện thực.
Bởi vì cô không ra ngoài được...... Cái trò chơi nát này sớm hay muộn cũng phải đóng cửa!
......
Đây là một phó bản thời mạt thế zombie..
Một loạt thiên thạch bất ngờ rơi xuống khắp nơi trên thế giới.
Lúc đầu mọi người cũng chỉ cho rằng là tai họa tự nhiên, không ảnh hưởng đến cuộc sống của con người.
Nhưng mà bọn họ nghĩ sai rồi.
Sau tháng thứ ba thiên thạch rơi xuống, bắt đầu có một bộ phận người nhiễm phải virus, bắt đầu tấn công những người khác một cách bừa bãi.
Mà những người bị tấn công, rất nhanh sẽ gia nhập vào đại gia đình của bọn chúng, vui sướng, vô ưu vô lo.
Hai ngày đầu tiên sau khi xuất hiện, bọn chúng bị gọi là quái vật.
Sau đó có thể là do ảnh hưởng của phim ảnh, zombie đã trở thành tên gọi của chúng.
Phó bản này là kịch bản sảng văn, sau khi mạt thế đến, nữ chủ có không gian trong tay sẽ trổ tài và nắm tay nam chính cùng nhau thành lập căn cứ, mở ra con đường sống cho loài người.
Nhân vật bây giờ của cô tên là Hứa Vô Yên, là bạn của bạn thuở nhỏ của nam chính —— Lâm Diệu Như, nói là bạn nhưng cứ như sắm vai nhân vật "người hầu" của Lâm Diệu Như.
Nguyên chủ và nữ chính vốn chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Phần lớn thời gian đều là do nữ phụ Lâm Diệu Như thích nam chủ, cả ngày cứ đi battle chính diện với nữ chủ.
Trong một lần đi thu thập vật tư, Lâm Diệu Như bị người ta coi thường, nên định giáo huấn nữ chủ một xiu.
Trăm ngàn lần không ngờ tới, tác giả đột nhiên thái giám. Cốt truyện vốn dĩ là không thể chết lại đột nhiên biến thành nhất định phải chết.
Nữ chính cứ chết như vậy đấy.
Chính là bị Lâm Diệu Như hại chết.
Lâm Diệu Như sợ bị nam chủ phát hiện là bởi vì cô ta nên nữ chủ mới chết, vì vậy nên ra lệnh nguyên chủ không được nói bất cứ thứ gì.
Nguyên chủ đương nhiên là không dám nói bậy.
Nhưng Lâm Diệu Như vẫn không yên tâm.
Muốn tìm một cơ hội để diệt trừ cô.
Nguyên chủ may mắn nên không chết, mà cũng không biết do Lâm Diệu Như làm, chỉ tưởng là ngoài ý muốn.
Lâm Diệu Như rất nhanh lại tìm được cơ hội. Vào một lần ra ngoài đi dạo, cô ta đã bán cô cho mấy người đàn ông còn sống sót.
Ở thời mạt thế, phụ nữ khan hiếm.
Đặc biệt là trông xinh đẹp.
Không cần nói cũng có thể biết nguyên chủ sẽ rơi vào cái kết cục gì.
Đến lúc đó, cuộc sống của nguyên chủ chỉ còn lại tuyệt vọng.
......
Khi Linh Quỳnh tới đây, vừa lúc là khi nam chính và đám người kia tìm được thi thể nữ chính về, làm cho cô ấy một cái lễ tang đơn giản.
Không sai!
Lại là tang lễ của nữ chính.
Thiết lập đạp mộ nữ chính để thượng vị có lẽ đã định sẵn.
Sau lễ tang nữ chủ, vì Lâm Diệu Như sợ cô nói bậy nên trong lúc tìm kiếm vật tư đã để cô lại một nơi toàn zombie.
Cho nên hiện tại cô mới ở chỗ này.
Cô ở chỗ này đã được hai ngày.
Đám người này chính là sinh vật sống đầu tiên cô gặp được trong thành phố này, ngoại trừ đám xấu xí, kỳ quái ngoài kia.
Nhóm người này cũng là vào thành phố tìm vật tư.
Vốn dĩ chỉ muốn đi một vòng phía ngoài rìa, ai ngờ lại bị zombie đuổi tới trung tâm thành phố.
"Cô chỉ có một mình sao?"
Nhóm người này rất cẩn thận, không dám thân cận với Linh Quỳnh quá.
"Không được sao?" Linh Quỳnh nghiêng đầu, giọng nói mềm mại như bông, khiến người nghe cảm thấy cô rất dịu dàng ngoan ngoãn.
"......"
Vấn đề không phải là có được hay không.
Vấn đề là vì sao cô lại ăn mặc như đi thảm đỏ thế kia kìa.
Đây là mạt thế, có thể lúc đầu mọi người muốn giữ cho quần áo sạch sẽ, về sau còn ai quan tâm nữa chứ.
Những người muốn đẹp, cuối cùng đều đã đi tặng đầu người rồi.
Những người yêu cái đẹp nhất cũng phải thay váy và giày cao gót ra rồi.
Mạng sống mới là quan trọng nhất.
Bây giờ bọn họ lại gặp được tiểu cô nương này, quá quỷ dị......
Có câu nói, thứ càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm......
"Không phải không được, cách ăn mặc của cô......"
Linh Quỳnh giơ tay ra, vẻ mặt vô tội hỏi: "Có vấn đề gì sao? Xấu lắm à?" Rõ ràng là đẹp thật mà!
"......"
Vấn đề không phải là đẹp hay không.
Linh Quỳnh ôm cánh tay, yếu ớt nói: "Vốn dĩ thế giới này đã rất tồi tệ, ta còn không thể để mình xinh đẹp một chút, để tâm trạng thoải mái hơn chút chút sao?"
"......"
Lời này cũng không sai.
Nhưng hiện tại đại đa số mọi người chỉ cần bảo mệnh, làm sao có thời giờ suy nghĩ những thứ khác.
"Cô...... Như vậy làm sao mà chạy?" Còn mang giày cao gót, điên rồi sao?
"Vì sao phải chạy?"
"Zombie đuổi theo cô mà không chạy sao?"
"Ta có xe a."
"......"
Dù sao cũng có những chỗ mà xe không đi qua được mà.
......
Linh Quỳnh không mang theo vũ khí, trừ chuyện ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, hơi quỷ dị miếng thì nhìn qua không mấy nguy hiểm.
Chỉ là một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu, nói chuyện cũng ngọt ngào mềm mại, làm người ta khó mà cảnh giác.
"Cô ở chỗ này làm gì?"
"Ra ngoài hít thở không khí." Linh Quỳnh phẩy phẩy bàn tay "Bây giờ quá nóng."
"......" Nóng thế mà cô còn mặc thành như vậy!!
Không phải, cả cái đường này đều là zombie, cô còn dám ra ngoài hít thở không khí, không sợ bị zombie cắn à?
Đám người sống sót này tổng cộng có tám người, số lượng nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.
Dẫn đầu đội ngũ chính là một thanh niên có thân hình săn chắc, khỏe mạnh, tên là Phòng Tam Thiên.
"Sao anh không tên là Phòng *Ngàn Vạn luôn đi?"
(*) Tam Thiên có nghĩa là ba ngàn, Phòng Tam Thiên có nghĩa là 3000 cái phòng. Còn "Ngàn Vạn" có nghĩa là 10 triệu. Tác giả đang chơi chữ đấy.
"...... Hiện tại có nhà thì có ích lợi gì." Hiện tại mỗi cái nhà trong thành phố đều trống rỗng, có ích lợi gì chứ? Còn không phải chẳng dám ở sao.
Nhóm người này bình quân tuổi hẳn là không vượt qua 25, đều còn rất trẻ.
"Gần đây có chỗ nào an toàn không?" Chỗ này rất nguy hiểm, không biết khi nào sẽ có xác sống nhảy ra nữa.
"Có a." Linh Quỳnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xem ra còn khá khỏe mạnh, cô quyết định làm người tốt, giúp bọn hắn một phen, "Đi theo ta."
"Thật sự muốn đi theo cô ta sao?"
"Tốt xấu gì cũng là người sống, không phải zombie......"
Vài người đi sang một bên để bàn bạc.
Có người cảm thấy có thể, có người lại không quá tin tưởng.
Chỉ sợ gặp phải người xấu......
Thế đạo ngày nay, tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong được, dễ chịu thiệt thòi lắm!
——— Vạn vật đều có đường phân cách———
Bỏ phiếu a ~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Thành phố B.
Thành phố đã từng rực rỡ huy hoàng, bây giờ chỉ còn lại bóng tối và nỗi đau.
"Chúng ta còn có thể sống sót để ra ngoài không?" Trong một góc tối, có người nghẹn ngào nói.
"Chắc chắn là có thể, chúng ta chắc chắn có thể rời khỏi nơi này."
"Nhưng mà...... Chúng ta phải làm sao để ra ngoài đây?"
Nếu nhìn từ trên không, liền sẽ thấy vị trí nhóm người này đang nằm ngay ở trung tâm thành phố.
Những chỗ khác của thành phố có rất nhiều người bộ dạng kỳ quái đi lang thang
Lộc cộc ——
"Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Vài người ngừng thở, chăm chú lắng nghe.
Lộc cộc ——
Đó là tiếng giày cao gót đi trên đất.
Lộc cộc lộc cộc——
Bởi vì bốn phía lúc này rất yên tĩnh, cho nên thanh âm kia phá lệ rõ ràng, giống như là ở......
Sau lưng mọi người cùng dâng lên một cỗ khí lạnh, chạy thẳng lên trán, cứng đờ mà quay đầu lại.
Trong bóng đêm, bọn họ chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Đứng đằng sau cách bọn họ không xa.
Là người hay là......
Cũng không biết là ai, đột nhiên có một tia sáng chiếu ra phía đó.
Trùng hợp chỗ chiếu sáng thân ảnh kia, làm cho bọn họ thấy rõ thứ đứng sau.
Đó là một tiểu cô nương, trên người mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ tung xõa, giày cao gót lóe lên ánh sáng.
Cô giống như minh tinh vừa đi thảm đỏ xong, cả người hoa lệ, gọn gàng, tương phản với thế giới đầy đau thương này.
Tiểu cô nương đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, giơ tay ngăn lại.
"Cô...... Cô là người sống sao?"
"Vô vị." Tiểu cô nương giơ bàn tay giữa không trung "Ánh sáng, thật chói mắt."
......
Linh Quỳnh ngây thơ cho rằng phó bản trước đã kết thúc thì bản thân liền có thể đi ra ngoài, kết quả...... Ra ngoài cái rắm!
Mặc kệ Linh Quỳnh mắng trời mắng đất mắng trò chơi thế nào, cuối cùng cũng phải tiếp nhận hiện thực.
Bởi vì cô không ra ngoài được...... Cái trò chơi nát này sớm hay muộn cũng phải đóng cửa!
......
Đây là một phó bản thời mạt thế zombie..
Một loạt thiên thạch bất ngờ rơi xuống khắp nơi trên thế giới.
Lúc đầu mọi người cũng chỉ cho rằng là tai họa tự nhiên, không ảnh hưởng đến cuộc sống của con người.
Nhưng mà bọn họ nghĩ sai rồi.
Sau tháng thứ ba thiên thạch rơi xuống, bắt đầu có một bộ phận người nhiễm phải virus, bắt đầu tấn công những người khác một cách bừa bãi.
Mà những người bị tấn công, rất nhanh sẽ gia nhập vào đại gia đình của bọn chúng, vui sướng, vô ưu vô lo.
Hai ngày đầu tiên sau khi xuất hiện, bọn chúng bị gọi là quái vật.
Sau đó có thể là do ảnh hưởng của phim ảnh, zombie đã trở thành tên gọi của chúng.
Phó bản này là kịch bản sảng văn, sau khi mạt thế đến, nữ chủ có không gian trong tay sẽ trổ tài và nắm tay nam chính cùng nhau thành lập căn cứ, mở ra con đường sống cho loài người.
Nhân vật bây giờ của cô tên là Hứa Vô Yên, là bạn của bạn thuở nhỏ của nam chính —— Lâm Diệu Như, nói là bạn nhưng cứ như sắm vai nhân vật "người hầu" của Lâm Diệu Như.
Nguyên chủ và nữ chính vốn chẳng có quan hệ gì với nhau cả.
Phần lớn thời gian đều là do nữ phụ Lâm Diệu Như thích nam chủ, cả ngày cứ đi battle chính diện với nữ chủ.
Trong một lần đi thu thập vật tư, Lâm Diệu Như bị người ta coi thường, nên định giáo huấn nữ chủ một xiu.
Trăm ngàn lần không ngờ tới, tác giả đột nhiên thái giám. Cốt truyện vốn dĩ là không thể chết lại đột nhiên biến thành nhất định phải chết.
Nữ chính cứ chết như vậy đấy.
Chính là bị Lâm Diệu Như hại chết.
Lâm Diệu Như sợ bị nam chủ phát hiện là bởi vì cô ta nên nữ chủ mới chết, vì vậy nên ra lệnh nguyên chủ không được nói bất cứ thứ gì.
Nguyên chủ đương nhiên là không dám nói bậy.
Nhưng Lâm Diệu Như vẫn không yên tâm.
Muốn tìm một cơ hội để diệt trừ cô.
Nguyên chủ may mắn nên không chết, mà cũng không biết do Lâm Diệu Như làm, chỉ tưởng là ngoài ý muốn.
Lâm Diệu Như rất nhanh lại tìm được cơ hội. Vào một lần ra ngoài đi dạo, cô ta đã bán cô cho mấy người đàn ông còn sống sót.
Ở thời mạt thế, phụ nữ khan hiếm.
Đặc biệt là trông xinh đẹp.
Không cần nói cũng có thể biết nguyên chủ sẽ rơi vào cái kết cục gì.
Đến lúc đó, cuộc sống của nguyên chủ chỉ còn lại tuyệt vọng.
......
Khi Linh Quỳnh tới đây, vừa lúc là khi nam chính và đám người kia tìm được thi thể nữ chính về, làm cho cô ấy một cái lễ tang đơn giản.
Không sai!
Lại là tang lễ của nữ chính.
Thiết lập đạp mộ nữ chính để thượng vị có lẽ đã định sẵn.
Sau lễ tang nữ chủ, vì Lâm Diệu Như sợ cô nói bậy nên trong lúc tìm kiếm vật tư đã để cô lại một nơi toàn zombie.
Cho nên hiện tại cô mới ở chỗ này.
Cô ở chỗ này đã được hai ngày.
Đám người này chính là sinh vật sống đầu tiên cô gặp được trong thành phố này, ngoại trừ đám xấu xí, kỳ quái ngoài kia.
Nhóm người này cũng là vào thành phố tìm vật tư.
Vốn dĩ chỉ muốn đi một vòng phía ngoài rìa, ai ngờ lại bị zombie đuổi tới trung tâm thành phố.
"Cô chỉ có một mình sao?"
Nhóm người này rất cẩn thận, không dám thân cận với Linh Quỳnh quá.
"Không được sao?" Linh Quỳnh nghiêng đầu, giọng nói mềm mại như bông, khiến người nghe cảm thấy cô rất dịu dàng ngoan ngoãn.
"......"
Vấn đề không phải là có được hay không.
Vấn đề là vì sao cô lại ăn mặc như đi thảm đỏ thế kia kìa.
Đây là mạt thế, có thể lúc đầu mọi người muốn giữ cho quần áo sạch sẽ, về sau còn ai quan tâm nữa chứ.
Những người muốn đẹp, cuối cùng đều đã đi tặng đầu người rồi.
Những người yêu cái đẹp nhất cũng phải thay váy và giày cao gót ra rồi.
Mạng sống mới là quan trọng nhất.
Bây giờ bọn họ lại gặp được tiểu cô nương này, quá quỷ dị......
Có câu nói, thứ càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm......
"Không phải không được, cách ăn mặc của cô......"
Linh Quỳnh giơ tay ra, vẻ mặt vô tội hỏi: "Có vấn đề gì sao? Xấu lắm à?" Rõ ràng là đẹp thật mà!
"......"
Vấn đề không phải là đẹp hay không.
Linh Quỳnh ôm cánh tay, yếu ớt nói: "Vốn dĩ thế giới này đã rất tồi tệ, ta còn không thể để mình xinh đẹp một chút, để tâm trạng thoải mái hơn chút chút sao?"
"......"
Lời này cũng không sai.
Nhưng hiện tại đại đa số mọi người chỉ cần bảo mệnh, làm sao có thời giờ suy nghĩ những thứ khác.
"Cô...... Như vậy làm sao mà chạy?" Còn mang giày cao gót, điên rồi sao?
"Vì sao phải chạy?"
"Zombie đuổi theo cô mà không chạy sao?"
"Ta có xe a."
"......"
Dù sao cũng có những chỗ mà xe không đi qua được mà.
......
Linh Quỳnh không mang theo vũ khí, trừ chuyện ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, hơi quỷ dị miếng thì nhìn qua không mấy nguy hiểm.
Chỉ là một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu, nói chuyện cũng ngọt ngào mềm mại, làm người ta khó mà cảnh giác.
"Cô ở chỗ này làm gì?"
"Ra ngoài hít thở không khí." Linh Quỳnh phẩy phẩy bàn tay "Bây giờ quá nóng."
"......" Nóng thế mà cô còn mặc thành như vậy!!
Không phải, cả cái đường này đều là zombie, cô còn dám ra ngoài hít thở không khí, không sợ bị zombie cắn à?
Đám người sống sót này tổng cộng có tám người, số lượng nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.
Dẫn đầu đội ngũ chính là một thanh niên có thân hình săn chắc, khỏe mạnh, tên là Phòng Tam Thiên.
"Sao anh không tên là Phòng *Ngàn Vạn luôn đi?"
(*) Tam Thiên có nghĩa là ba ngàn, Phòng Tam Thiên có nghĩa là 3000 cái phòng. Còn "Ngàn Vạn" có nghĩa là 10 triệu. Tác giả đang chơi chữ đấy.
"...... Hiện tại có nhà thì có ích lợi gì." Hiện tại mỗi cái nhà trong thành phố đều trống rỗng, có ích lợi gì chứ? Còn không phải chẳng dám ở sao.
Nhóm người này bình quân tuổi hẳn là không vượt qua 25, đều còn rất trẻ.
"Gần đây có chỗ nào an toàn không?" Chỗ này rất nguy hiểm, không biết khi nào sẽ có xác sống nhảy ra nữa.
"Có a." Linh Quỳnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xem ra còn khá khỏe mạnh, cô quyết định làm người tốt, giúp bọn hắn một phen, "Đi theo ta."
"Thật sự muốn đi theo cô ta sao?"
"Tốt xấu gì cũng là người sống, không phải zombie......"
Vài người đi sang một bên để bàn bạc.
Có người cảm thấy có thể, có người lại không quá tin tưởng.
Chỉ sợ gặp phải người xấu......
Thế đạo ngày nay, tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong được, dễ chịu thiệt thòi lắm!
——— Vạn vật đều có đường phân cách———
Bỏ phiếu a ~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.