[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi
Chương 174: Lần nữa tham dự
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
19/08/2022
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cố Hoài..."
Người đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Kỳ Nguyệt nhất thời choáng váng, kinh ngạc đứng như trời trồng. Hơi thở quen thuộc khiến người ta yên tâm trên người chàng trai làm xua tan đi cảm giác ngột ngạt vừa rồi: "Cậu... Sao cậu lại ở đây..."
Đứng giữa những tiếng thét chói tai, ánh mắt Cố Hoài từ đầu đến cuối đều dõi lên người cô gái.
Đáy mắt anh như được bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, nhưng lại có tia sáng dịu dàng hắt ra từ màn sương, từng lớp lưu luyến quấn quanh người thiếu nữ.
Cố Hoài cười nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt rực rỡ như ánh sao của cô: "Xin lỗi, đến trễ rồi, tớ là cộng sự của cậu ngày hôm nay. Kỳ tổng, xin được chỉ giáo nhiều hơn."
Đầu óc Kỳ Nguyệt hơi trống rỗng: "Cậu... Cậu là... Cộng sự của tớ?"
Nam sinh mà giáo sư Lý vượt qua nhiều trắc trở mới tìm được cho cô là Cố Hoài???
Mặc dù không nói, nhưng biểu cảm của cô đã thể hiện rất rõ. Một mặt là bất ngờ, mặt khác chính là không thể tưởng tượng nổi...
Cô chưa quên trình độ bắn súng của Cố Hoài đâu...
Chưa quên trong tổ hợp 250, Cố Hoài chính là 0.
Tới cả cái bia cũng không bắn trúng, thế mà Cố Hoài lại đủ tiêu chuẩn để thi đấu?
"Nếu tớ nhớ không lầm... Lần đầu tớ gặp cậu... Cậu bắn... được 0 điểm?" Kỳ Nguyệt mở miệng.
Nhìn vẻ mặt vô cùng trịnh trọng của thiếu nữ, Cố Hoài không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, sau đó bắt chước giọng điệu của cô, hỏi ngược lại:"Nếu tớ nhớ không lầm, lần đầu tớ gặp Kỳ tổng, Kỳ tổng nói với tớ... Kỳ tổng còn chưa từng cầm qua súng... thắng nhờ may mắn...?"
Kỳ Nguyệt: "..."
Cố Hoài: "..."
Hai người họ, một người bắn trượt bia, một người bắn max điểm nhờ may mắn. Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không biết nên nói gì mới phải.
Mặc dù trình độ bắn súng của Cố Hoài rất tệ, nhưng khi anh xuất hiện lần nữa, khi anh đứng cạnh cô, trong lòng Kỳ Nguyệt lại ngập tràn cảm giác ấm áp và vui mừng.
Loại cảm giác này vừa rõ rệt, lại vừa chân thực...
Sự nghi ngờ trong lòng làm phiền cô bấy lâu nay giống như một hạt mầm non, từng chút từng chút mà đâm thủng, nhú lên khỏi mặt đất...
Trái tim Kỳ Nguyệt lại bắt đầu đập mạnh: "Đúng rồi, nghe nói cậu bị bệnh, tớ sợ quấy rầy cậu dưỡng bệnh nên không dám gọi cho cậu. Thấy cậu không sao, tớ yên tâm rồi."
Cố Hoài nhìn cô gái, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm: "Tớ đợi lâu như vậy vẫn không thấy Kỳ tổng quấy rầy, tớ còn tưởng rằng giá trị thân mật của Kỳ tổng lại về 0 rồi."
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Sao có thể chứ, rõ ràng điểm thân mật của tớ được cộng dồn..."
Kỳ Nguyệt đang nói chuyện với Cố Hoài thì bị một tấm biểu ngữ màu đỏ hấp dẫn ánh mắt.
Là Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường giơ một cái biểu ngữ cổ vũ.
Kế đó, Kỳ Nguyệt nhìn sang cái biểu ngữ bên cạnh.
Là của Giang Lãng và Lăng Phong, trong tay hai người là biểu ngữ cổ vũ Cố Hoài, vừa vặn đặt cùng tấm biểu ngữ của Tô Tiểu Đường và Tống Thu Thu.
Hai cái biểu ngữ, một cái viết tên Kỳ Nguyệt, một cái viết tên Cố Hoài. Mặc dù viết vội nên khá sơ sài, nhưng đủ để khóe mắt Kỳ Nguyệt ửng đỏ.
Ánh mắt Kỳ Nguyệt sáng ngời, cô vươn tay về phía chàng trai bên cạnh:"Đại thần! Không quan tâm chúng ta nấu món gì, tình bạn đi trước, cạnh tranh thứ hai, cố lên!"
Cố Hoài sửng sốt trong chớp mắt, anh khẽ cười một tiếng, đưa tay ra, đập nhẹ vào lòng bàn tay cô gái: "Ừ, lần nữa tham dự, cố lên."
Ngay khi Kỳ Nguyệt thu tay về, Cố Hoài hơi nắm chặt lòng bàn tay trỗng rỗng, tựa như đang nắm giữ nhiệt độ còn sót trong lòng bàn tay cô gái.
"Cố Hoài..."
Người đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Kỳ Nguyệt nhất thời choáng váng, kinh ngạc đứng như trời trồng. Hơi thở quen thuộc khiến người ta yên tâm trên người chàng trai làm xua tan đi cảm giác ngột ngạt vừa rồi: "Cậu... Sao cậu lại ở đây..."
Đứng giữa những tiếng thét chói tai, ánh mắt Cố Hoài từ đầu đến cuối đều dõi lên người cô gái.
Đáy mắt anh như được bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, nhưng lại có tia sáng dịu dàng hắt ra từ màn sương, từng lớp lưu luyến quấn quanh người thiếu nữ.
Cố Hoài cười nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt rực rỡ như ánh sao của cô: "Xin lỗi, đến trễ rồi, tớ là cộng sự của cậu ngày hôm nay. Kỳ tổng, xin được chỉ giáo nhiều hơn."
Đầu óc Kỳ Nguyệt hơi trống rỗng: "Cậu... Cậu là... Cộng sự của tớ?"
Nam sinh mà giáo sư Lý vượt qua nhiều trắc trở mới tìm được cho cô là Cố Hoài???
Mặc dù không nói, nhưng biểu cảm của cô đã thể hiện rất rõ. Một mặt là bất ngờ, mặt khác chính là không thể tưởng tượng nổi...
Cô chưa quên trình độ bắn súng của Cố Hoài đâu...
Chưa quên trong tổ hợp 250, Cố Hoài chính là 0.
Tới cả cái bia cũng không bắn trúng, thế mà Cố Hoài lại đủ tiêu chuẩn để thi đấu?
"Nếu tớ nhớ không lầm... Lần đầu tớ gặp cậu... Cậu bắn... được 0 điểm?" Kỳ Nguyệt mở miệng.
Nhìn vẻ mặt vô cùng trịnh trọng của thiếu nữ, Cố Hoài không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, sau đó bắt chước giọng điệu của cô, hỏi ngược lại:"Nếu tớ nhớ không lầm, lần đầu tớ gặp Kỳ tổng, Kỳ tổng nói với tớ... Kỳ tổng còn chưa từng cầm qua súng... thắng nhờ may mắn...?"
Kỳ Nguyệt: "..."
Cố Hoài: "..."
Hai người họ, một người bắn trượt bia, một người bắn max điểm nhờ may mắn. Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không biết nên nói gì mới phải.
Mặc dù trình độ bắn súng của Cố Hoài rất tệ, nhưng khi anh xuất hiện lần nữa, khi anh đứng cạnh cô, trong lòng Kỳ Nguyệt lại ngập tràn cảm giác ấm áp và vui mừng.
Loại cảm giác này vừa rõ rệt, lại vừa chân thực...
Sự nghi ngờ trong lòng làm phiền cô bấy lâu nay giống như một hạt mầm non, từng chút từng chút mà đâm thủng, nhú lên khỏi mặt đất...
Trái tim Kỳ Nguyệt lại bắt đầu đập mạnh: "Đúng rồi, nghe nói cậu bị bệnh, tớ sợ quấy rầy cậu dưỡng bệnh nên không dám gọi cho cậu. Thấy cậu không sao, tớ yên tâm rồi."
Cố Hoài nhìn cô gái, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm: "Tớ đợi lâu như vậy vẫn không thấy Kỳ tổng quấy rầy, tớ còn tưởng rằng giá trị thân mật của Kỳ tổng lại về 0 rồi."
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Sao có thể chứ, rõ ràng điểm thân mật của tớ được cộng dồn..."
Kỳ Nguyệt đang nói chuyện với Cố Hoài thì bị một tấm biểu ngữ màu đỏ hấp dẫn ánh mắt.
Là Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường giơ một cái biểu ngữ cổ vũ.
Kế đó, Kỳ Nguyệt nhìn sang cái biểu ngữ bên cạnh.
Là của Giang Lãng và Lăng Phong, trong tay hai người là biểu ngữ cổ vũ Cố Hoài, vừa vặn đặt cùng tấm biểu ngữ của Tô Tiểu Đường và Tống Thu Thu.
Hai cái biểu ngữ, một cái viết tên Kỳ Nguyệt, một cái viết tên Cố Hoài. Mặc dù viết vội nên khá sơ sài, nhưng đủ để khóe mắt Kỳ Nguyệt ửng đỏ.
Ánh mắt Kỳ Nguyệt sáng ngời, cô vươn tay về phía chàng trai bên cạnh:"Đại thần! Không quan tâm chúng ta nấu món gì, tình bạn đi trước, cạnh tranh thứ hai, cố lên!"
Cố Hoài sửng sốt trong chớp mắt, anh khẽ cười một tiếng, đưa tay ra, đập nhẹ vào lòng bàn tay cô gái: "Ừ, lần nữa tham dự, cố lên."
Ngay khi Kỳ Nguyệt thu tay về, Cố Hoài hơi nắm chặt lòng bàn tay trỗng rỗng, tựa như đang nắm giữ nhiệt độ còn sót trong lòng bàn tay cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.