Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang
Chương 2: Bùi Mẫn
Nhất Hoảng Như Mộng
18/11/2022
Hướng Nam mặc bộ cảnh phục ra dáng ra hình đi tuần tra ngục giam, nội tâm điên cuồng phun tào, sao toàn là dưa vẹo táo nứt thế này. Nghĩ lại, đều vào ngục giam thì có thể là dạng tốt lành gì, hình thù kỳ quái mới không lạ.
Lựa suốt một tuần, vẫn chưa chọn được người hợp ý. Vào một chiều, ánh nắng tươi sáng, Hướng Nam gặp được nam chính thụ sau này sẽ bị điên cuồng xxoo. Sở dĩ nhận ra y đều nhờ công quyển cốt truyện thế giới này nhiều lần miêu tả dung mạo của y, đặc biệt là đôi mắt đen long lanh kia, nghe nói đó là thứ nam chính công thích nhất.
Trông thì môi hồng răng trắng, đúng là khá đẹp, chỉ là hơi ốm yếu với ẻo lả.
Chàng trai yếu ớt thế này, làm thế nào giữ tấm thân trong trắng ở một nơi toàn tù nhân nam đói khát thế này, mà gặp được nam chính công? Trên đầu Hướng Nam có một dấu hỏi to đùng.
Hướng Nam không thích kiểu trai này lắm, dù làm thụ, cũng không thể quá yếu thế này. Hơn nữa, cậu không dám mơ ước người của nam chính công. Nói nữa, hiện tại, nam chính công đang ở xó nào nhỉ, vào ngục chưa?
Cứ lắc lư đi loanh quanh như vậy, Hướng Nam phát hiện một đám tù nhân ở trong một góc ẩn nấp.
Đám tù nhân này đang vây quanh tay đấm chân đá một tù nhân, Hướng Nam nghe được tiếng từng quyền đấm vào da thịt mà sởn da gà. Bạn nghĩ Hướng Nam sẽ tiến lên ngăn cản sao, không không không, cậu mặc kệ, dỗi hơi à mà đi quản người ta đánh nhau.
Hướng Nam dừng chân ở góc khuất, các tù nhân không ai phát hiện cậu, thế là cậu cứ lén lút xem diễn. Cậu xem một lúc mà cảm thấy hơi đáng tiếc, đáng tiếc không có hạt dưa.
“Mẹ, mày tưởng mày ghê gớm lắm à, thằng phế vật rác rưởi, dám vênh mặt với anh Long này.” Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ thô kệch hùng hổ mắng người đàn ông nằm trên mặt đất đang thở hổn hển.
“Đúng, đúng. Mẹ mày, là người mới mà mày dám khinh thường ai.” Một đàn em gấp không chờ nổi phụ họa.
Sau đó là một trận mắng chửi ồn ào làm Hướng Nam đau đầu.
Không ai biết người bị đè đánh hội đồng này chính là bá chủ xã hội đen, lão đại... Bùi Mẫn.
Bùi Mẫn quỳ rạp trên mặt đất, đầu ngón tay cắm sâu vào bùn đất, ánh mắt tàn nhẫn lộ ra sát khí, anh ho khan kịch liệt, khóe miệng toàn là máu tươi, nếu không phải mình bị thương, làm sao sẽ bị đám chó này ấn đầu bắt nạt, quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Chờ đấy cho tao, tao sẽ không bỏ qua…
Ánh mắt xuyên qua từng cẳng chân đến cây cột ở gần đó, có một đôi giày da được lau bóng loáng, nhìn tiếp lên trên là một cái quần cảnh ngục màu xanh biển.
Có cảnh ngục đang nhìn, con ngươi Bùi Mẫn lóe lóe, lại lập tức dập tắt, mặc cho đại ca Long dùng chân dẫm đầu anh xuống đất. Cảnh ngục sẽ không quản tù nhân đánh nhau, họ ước gì tù nhân đánh nhau để xem trò vui.
Bên tai toàn là tiếng cười dữ tợn, lời chửi mắng thô tục chui vào trong óc, nội tâm Bùi Mẫn điên cuồng nảy sinh ác ý và sát ý.
Đột nhiên đại ca Long nói: “Thằng này nhìn không tệ lắm, dáng người cũng được đấy, hẳn là không phải lỗ đít nát! Hôm nay anh mày tâm tình tốt khai bao cho mày.”
Sau đó, đám tù nhân vây quanh Bùi Mẫn cười ầm lên, lời nói hạ lưu thô bỉ kia khiến Bùi Mẫn ghê tởm, tức giận đến mức cả người phát run.
Lựa suốt một tuần, vẫn chưa chọn được người hợp ý. Vào một chiều, ánh nắng tươi sáng, Hướng Nam gặp được nam chính thụ sau này sẽ bị điên cuồng xxoo. Sở dĩ nhận ra y đều nhờ công quyển cốt truyện thế giới này nhiều lần miêu tả dung mạo của y, đặc biệt là đôi mắt đen long lanh kia, nghe nói đó là thứ nam chính công thích nhất.
Trông thì môi hồng răng trắng, đúng là khá đẹp, chỉ là hơi ốm yếu với ẻo lả.
Chàng trai yếu ớt thế này, làm thế nào giữ tấm thân trong trắng ở một nơi toàn tù nhân nam đói khát thế này, mà gặp được nam chính công? Trên đầu Hướng Nam có một dấu hỏi to đùng.
Hướng Nam không thích kiểu trai này lắm, dù làm thụ, cũng không thể quá yếu thế này. Hơn nữa, cậu không dám mơ ước người của nam chính công. Nói nữa, hiện tại, nam chính công đang ở xó nào nhỉ, vào ngục chưa?
Cứ lắc lư đi loanh quanh như vậy, Hướng Nam phát hiện một đám tù nhân ở trong một góc ẩn nấp.
Đám tù nhân này đang vây quanh tay đấm chân đá một tù nhân, Hướng Nam nghe được tiếng từng quyền đấm vào da thịt mà sởn da gà. Bạn nghĩ Hướng Nam sẽ tiến lên ngăn cản sao, không không không, cậu mặc kệ, dỗi hơi à mà đi quản người ta đánh nhau.
Hướng Nam dừng chân ở góc khuất, các tù nhân không ai phát hiện cậu, thế là cậu cứ lén lút xem diễn. Cậu xem một lúc mà cảm thấy hơi đáng tiếc, đáng tiếc không có hạt dưa.
“Mẹ, mày tưởng mày ghê gớm lắm à, thằng phế vật rác rưởi, dám vênh mặt với anh Long này.” Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ thô kệch hùng hổ mắng người đàn ông nằm trên mặt đất đang thở hổn hển.
“Đúng, đúng. Mẹ mày, là người mới mà mày dám khinh thường ai.” Một đàn em gấp không chờ nổi phụ họa.
Sau đó là một trận mắng chửi ồn ào làm Hướng Nam đau đầu.
Không ai biết người bị đè đánh hội đồng này chính là bá chủ xã hội đen, lão đại... Bùi Mẫn.
Bùi Mẫn quỳ rạp trên mặt đất, đầu ngón tay cắm sâu vào bùn đất, ánh mắt tàn nhẫn lộ ra sát khí, anh ho khan kịch liệt, khóe miệng toàn là máu tươi, nếu không phải mình bị thương, làm sao sẽ bị đám chó này ấn đầu bắt nạt, quả nhiên là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Chờ đấy cho tao, tao sẽ không bỏ qua…
Ánh mắt xuyên qua từng cẳng chân đến cây cột ở gần đó, có một đôi giày da được lau bóng loáng, nhìn tiếp lên trên là một cái quần cảnh ngục màu xanh biển.
Có cảnh ngục đang nhìn, con ngươi Bùi Mẫn lóe lóe, lại lập tức dập tắt, mặc cho đại ca Long dùng chân dẫm đầu anh xuống đất. Cảnh ngục sẽ không quản tù nhân đánh nhau, họ ước gì tù nhân đánh nhau để xem trò vui.
Bên tai toàn là tiếng cười dữ tợn, lời chửi mắng thô tục chui vào trong óc, nội tâm Bùi Mẫn điên cuồng nảy sinh ác ý và sát ý.
Đột nhiên đại ca Long nói: “Thằng này nhìn không tệ lắm, dáng người cũng được đấy, hẳn là không phải lỗ đít nát! Hôm nay anh mày tâm tình tốt khai bao cho mày.”
Sau đó, đám tù nhân vây quanh Bùi Mẫn cười ầm lên, lời nói hạ lưu thô bỉ kia khiến Bùi Mẫn ghê tởm, tức giận đến mức cả người phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.