Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang
Chương 41:
Nhất Hoảng Như Mộng
20/11/2022
Bùi Mẫn quay đầu nhìn ghế sô pha bằng da cho một người ngồi, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh dâm mĩ, gần như là trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng cao, mặt cũng nóng bỏng.
Anh mất tự nhiên lôi kéo vạt áo, hơi nóng, nhìn ánh mắt ân cần của Hướng Nam, bước đến gần ghế sô pha.
Vừa cất chân, chân trái bị thương đột nhiên nhiễu sự, đau đớn kịch liệt làm Bùi Mẫn xuýt nữa ngã quỵ trên mặt đất! Anh loạng choạng, may mà Hướng Nam tay mắt lanh lẹ đỡ thân thể anh.
“Anh không sao chứ.” Hướng Nam hơi nhíu mày, rối rắm nhìn Bùi Mẫn. Chân người này còn ổn, sao đột nhiên lại không ổn rồi.
Bùi Mẫn cứng đờ, không khoẻ dựa nghiêng trên vai Hướng, tuy cách lớp quần áo, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên người cậu.
Anh hơi không thích ứng khi dựa gần thân mật với Hướng Nam, không phải chán ghét, chỉ là hơi không quen với thấp thỏm.
Bùi Mẫn mãi không nói lời nào, trên trán phủ một tầng mồ hôi lít nhít, biểu cảm hơi kỳ quái, Hướng Nam tưởng Bùi Mẫn quá đau.
Cậu nhíu chặt mày, trong lòng nghĩ, về sau nhất định phải chỉnh đốn phòng y tế, sao lại có bác sĩ y thuật dở như vậy, bệnh cũng không trị hết.
Một tay ôm eo Bùi Mẫn, một tay xuyên qua khuỷu chân, Hướng Nam thế mà bế Bùi Mẫn nặng gần 90 kg lên, ôm công chúa .
Bùi Mẫn trừng to mắt, hơi giật mình nhìn Hướng Nam, người này sức lớn thế cơ à? Kinh ngạc qua đi, một loại cảm giác kỳ dị lan tràn trong lòng, nóng nóng, mang theo thỏa mãn tràn đầy.
Bùi Mẫn không biết ánh mắt mình nhìn về phía Hướng Nam có bao nhiêu chuyên chú, dưới kinh ngạc kích động chính là rung động mãnh liệt.
“Mẹ, đừng thất thần, tay ôm cổ tôi đi, anh không biết anh nặng lắm à? Tôi không muốn lỡ tay ném anh xuống đâu.”
Hướng Nam luôn có thể dùng một câu đánh nát mọi tầng lọc kính trong mắt Bùi Mẫn với cậu.
Rung động trong mắt Bùi Mẫn tạm thời giấu kín, ánh mắt mang theo buồn bực cùng chút lo lắng: “Cậu không ôm nổi thì đừng ôm, cẩn thận gãy eo! Lỡ trẹo eo làm tôi ngã, tôi không tha cho cậu đâu.”
“Eo ông đây rất tốt, ở trên giường chịch anh kêu meo meo, anh có tin không.” Hướng Nam cãi thì cãi nhưng bước chân vững trãi đặt Bùi Mẫn trên ghế sô pha, động tác cẩn thận che chở, không đụng vào cái chân bị thương của Bùi Mẫn.
Anh mất tự nhiên lôi kéo vạt áo, hơi nóng, nhìn ánh mắt ân cần của Hướng Nam, bước đến gần ghế sô pha.
Vừa cất chân, chân trái bị thương đột nhiên nhiễu sự, đau đớn kịch liệt làm Bùi Mẫn xuýt nữa ngã quỵ trên mặt đất! Anh loạng choạng, may mà Hướng Nam tay mắt lanh lẹ đỡ thân thể anh.
“Anh không sao chứ.” Hướng Nam hơi nhíu mày, rối rắm nhìn Bùi Mẫn. Chân người này còn ổn, sao đột nhiên lại không ổn rồi.
Bùi Mẫn cứng đờ, không khoẻ dựa nghiêng trên vai Hướng, tuy cách lớp quần áo, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên người cậu.
Anh hơi không thích ứng khi dựa gần thân mật với Hướng Nam, không phải chán ghét, chỉ là hơi không quen với thấp thỏm.
Bùi Mẫn mãi không nói lời nào, trên trán phủ một tầng mồ hôi lít nhít, biểu cảm hơi kỳ quái, Hướng Nam tưởng Bùi Mẫn quá đau.
Cậu nhíu chặt mày, trong lòng nghĩ, về sau nhất định phải chỉnh đốn phòng y tế, sao lại có bác sĩ y thuật dở như vậy, bệnh cũng không trị hết.
Một tay ôm eo Bùi Mẫn, một tay xuyên qua khuỷu chân, Hướng Nam thế mà bế Bùi Mẫn nặng gần 90 kg lên, ôm công chúa .
Bùi Mẫn trừng to mắt, hơi giật mình nhìn Hướng Nam, người này sức lớn thế cơ à? Kinh ngạc qua đi, một loại cảm giác kỳ dị lan tràn trong lòng, nóng nóng, mang theo thỏa mãn tràn đầy.
Bùi Mẫn không biết ánh mắt mình nhìn về phía Hướng Nam có bao nhiêu chuyên chú, dưới kinh ngạc kích động chính là rung động mãnh liệt.
“Mẹ, đừng thất thần, tay ôm cổ tôi đi, anh không biết anh nặng lắm à? Tôi không muốn lỡ tay ném anh xuống đâu.”
Hướng Nam luôn có thể dùng một câu đánh nát mọi tầng lọc kính trong mắt Bùi Mẫn với cậu.
Rung động trong mắt Bùi Mẫn tạm thời giấu kín, ánh mắt mang theo buồn bực cùng chút lo lắng: “Cậu không ôm nổi thì đừng ôm, cẩn thận gãy eo! Lỡ trẹo eo làm tôi ngã, tôi không tha cho cậu đâu.”
“Eo ông đây rất tốt, ở trên giường chịch anh kêu meo meo, anh có tin không.” Hướng Nam cãi thì cãi nhưng bước chân vững trãi đặt Bùi Mẫn trên ghế sô pha, động tác cẩn thận che chở, không đụng vào cái chân bị thương của Bùi Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.