Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang
Chương 33: Nam Chính Thụ
Nhất Hoảng Như Mộng
20/11/2022
Bùi Mẫn chống nạng, khập khiễng đi ra ngoài, trong miệng mắng một tiếng: “Chó chết.”
“Phanh”, cửa văn phòng đóng lại thật mạnh, đón nhận các loại ánh mắt, anh trở lại phòng giam.
Hướng Nam vừa xoa tóc vừa đứng ở cửa sổ nhìn ra xa, thị lực khá tốt có thể thấy ở rất xa, trong một góc sân thể dục có một đống tù nhân tụ tập.
Không quan tâm rời ánh mắt, trong tòa ngục giam bày, nắm đấm cứng chính là đạo lý, ai mạnh thì là lão đại, bắt nạt luôn phát sinh mọi lúc mọi nơi. Không quản được, cũng không muốn quản.
Nếu Hướng Nam biết lúc ấy, người bị bắt nạt ở sân thể dục là ai thì cậu nhất định sẽ chạy như bay đến sân thể dục, giải cứu chàng trai đáng thương kia. Vì đó là nam chính thụ.
Lau khô tóc, ngáp một cái, đi trở về phòng ngủ, nằm liệt trên giường.
Trước khi ngủ, trong đầu hiện lên một ý tưởng, Đường Mật họ Bùi, nam chính công cũng họ Bùi thì phải, kêu là Bùi… hình như là Bùi Mẫn. Đường Mật cũng là xã hội đen, hai người này liệu có quan hệ gì không, hay là cùng một người?
Ngẫm nghĩ lại cảm thấy hai người này hẳn là không có quan hệ gì, cũng tuyệt đối không thể là cùng một người, nam chính công tuyệt đối không thể hiến cúc làm thụ. Kia chính là đại lão đấy.
Nhắc đến, nam chính công vào đây chưa? Hôm nào đi tra hồ sơ, nếu là vào rồi thì đi vây xem, kia chính là đại lão xã hội đen đấy.
Mình còn chưa từng thấy đại lão xã hội đen sống sờ sờ đâu…
Người họ Hướng nào đó lòng mang các loại suy nghĩ chìm vào mộng đẹp. Còn ở bên này, Bùi Mẫn khó chịu, anh là thằng thương tàn, mà phải tự rửa sạch tinh dịch còn sót lại, phải tự moi đào chất lỏng còn sót lại trong hậu huyệt ra ngoài.
Bó thạch cao lại không thể tắm rửa, chỉ có thể dùng khăn ướt lau người, chỉ dùng khăn lau, Bùi Mẫn cứ cảm thấy không lau khô, giống như trên người vẫn còn mùi tinh dịch ái muội.
Vất vả chịu đựng khác thường trong lòng, xử lý sạch sẽ thân thể, lại còn phải giặt quần áo, mùi quá nồng, người có kinh nghiệm mà ngửi được là có thể đoán được ngay.
Bồn rửa tay trong WC quá nhỏ, Bùi Mẫn đành giặt quần áo ở bên ngoài, nơi giặt quần áo ở trên hành lang, Bùi Mẫn đứng trước đài giặt quần áo, trong lúc giặt, bên cạnh luôn có người âm thầm rình coi.
Nhờ phúc đại ca Long, việc Bùi Mẫn bị trưởng ngục coi trọng đã được truyền bá phạm vi nhỏ ở trong ngục giam.
Bùi Mẫn bị ánh mắt bắt bẻ rình mò đánh giá, lại càng cáu giận, trong lòng chửi rủa Hướng Nam mấy trăm lần.
“Phanh”, cửa văn phòng đóng lại thật mạnh, đón nhận các loại ánh mắt, anh trở lại phòng giam.
Hướng Nam vừa xoa tóc vừa đứng ở cửa sổ nhìn ra xa, thị lực khá tốt có thể thấy ở rất xa, trong một góc sân thể dục có một đống tù nhân tụ tập.
Không quan tâm rời ánh mắt, trong tòa ngục giam bày, nắm đấm cứng chính là đạo lý, ai mạnh thì là lão đại, bắt nạt luôn phát sinh mọi lúc mọi nơi. Không quản được, cũng không muốn quản.
Nếu Hướng Nam biết lúc ấy, người bị bắt nạt ở sân thể dục là ai thì cậu nhất định sẽ chạy như bay đến sân thể dục, giải cứu chàng trai đáng thương kia. Vì đó là nam chính thụ.
Lau khô tóc, ngáp một cái, đi trở về phòng ngủ, nằm liệt trên giường.
Trước khi ngủ, trong đầu hiện lên một ý tưởng, Đường Mật họ Bùi, nam chính công cũng họ Bùi thì phải, kêu là Bùi… hình như là Bùi Mẫn. Đường Mật cũng là xã hội đen, hai người này liệu có quan hệ gì không, hay là cùng một người?
Ngẫm nghĩ lại cảm thấy hai người này hẳn là không có quan hệ gì, cũng tuyệt đối không thể là cùng một người, nam chính công tuyệt đối không thể hiến cúc làm thụ. Kia chính là đại lão đấy.
Nhắc đến, nam chính công vào đây chưa? Hôm nào đi tra hồ sơ, nếu là vào rồi thì đi vây xem, kia chính là đại lão xã hội đen đấy.
Mình còn chưa từng thấy đại lão xã hội đen sống sờ sờ đâu…
Người họ Hướng nào đó lòng mang các loại suy nghĩ chìm vào mộng đẹp. Còn ở bên này, Bùi Mẫn khó chịu, anh là thằng thương tàn, mà phải tự rửa sạch tinh dịch còn sót lại, phải tự moi đào chất lỏng còn sót lại trong hậu huyệt ra ngoài.
Bó thạch cao lại không thể tắm rửa, chỉ có thể dùng khăn ướt lau người, chỉ dùng khăn lau, Bùi Mẫn cứ cảm thấy không lau khô, giống như trên người vẫn còn mùi tinh dịch ái muội.
Vất vả chịu đựng khác thường trong lòng, xử lý sạch sẽ thân thể, lại còn phải giặt quần áo, mùi quá nồng, người có kinh nghiệm mà ngửi được là có thể đoán được ngay.
Bồn rửa tay trong WC quá nhỏ, Bùi Mẫn đành giặt quần áo ở bên ngoài, nơi giặt quần áo ở trên hành lang, Bùi Mẫn đứng trước đài giặt quần áo, trong lúc giặt, bên cạnh luôn có người âm thầm rình coi.
Nhờ phúc đại ca Long, việc Bùi Mẫn bị trưởng ngục coi trọng đã được truyền bá phạm vi nhỏ ở trong ngục giam.
Bùi Mẫn bị ánh mắt bắt bẻ rình mò đánh giá, lại càng cáu giận, trong lòng chửi rủa Hướng Nam mấy trăm lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.