Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang
Chương 5: Nếu Tôi Không Đáp Ứng Thì Sao?
Nhất Hoảng Như Mộng
18/11/2022
Trực giác Bùi Mẫn mách bảo, vấn đề này liên quan đến vận mệnh của mình, anh khẽ động khóe miệng bị đánh rách, chịu đựng cơn đau nói: “Không tệ lắm.”
Không tệ lắm, chả khác gì chưa nói. Nếu anh không tệ lắm khi so với Kimura Takuya (* Đệ nhất mỹ nam Nhật) thì đúng là không tệ lắm, còn anh so với đám dưa vẹo táo nứt kia, không tệ lắm chính là không được.
Hướng Nam chửi thầm nhưng vẫn ngồi xổm trước mặt Bùi Mẫn, duỗi tay bóp mặt anh đánh giá, lúc này Bùi Mẫn cũng đánh giá cậu.
Thanh niên trước mắt này rất trẻ, nhìn qua như là sinh viên mới ra trường, mặt mày mang theo lười nhác như chưa tỉnh ngủ, làn da rất trắng, trông khá xinh đẹp, như là tiểu bạch kiểm.
(*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo хinh đẹp, ѕống bám ᴠào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng ᴠới ý châm biếm.)
Nhưng người này còn trẻ mà có thể trở thành trưởng ngục nơi này, chỉ sợ có bản lĩnh không nhỏ, hơn nữa tâm tư người này thâm trầm, tuyệt đối không phải người lương thiện. Không thể coi thường cậu ta.
Nếu Hướng Nam biết phân tích trong lòng Bùi Mẫn, nhất định sẽ nói một câu, anh nghĩ nhiều. Tuổi còn trẻ đã trở thành trưởng ngục nơi này thật ra không phải bản lĩnh của nguyên chủ, mà là bố của nguyên chủ. Còn tâm tư thâm trầm, tuyệt đối không phải người lương thiện, tôi cảm ơn anh tán dương tôi cao như thế.
Hướng Nam bóp mặt Bùi Mẫn xem đi xem lại, tuy mặt mũi bầm dập, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra người này đẹp trai phết, chủ yếu là khí chất không tệ.
Khà khà, chọn người này đi.
“Thương lượng đi! Anh cho tôi làm công cụ tiết dục thì tôi giúp anh, thế nào?” Hướng Nam hơi mỉm cười, mi mắt cong cong, nhìn có vẻ tỏa nắng ấm áp.
Cậu vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều chấn động, đây là tiềm quy tắc?
Đại ca Long run rẩy sợ hãi, trưởng ngục coi trọng thằng này? Trưởng ngục có thể vì thằng này mà phạt nặng bọn mình hay không đây?
Bùi Mẫn hơi kinh diễm khi thấy Hướng Nam tươi cười, chớp chớp mắt, người này cười còn loá mắt hơn ánh nắng mặt trời. Chỉ là lời nói ra nghe cực kỳ chán ghét.
Bùi Mẫn từ trước đến nay nam nữ đều ăn, nhưng anh không ở dưới! Anh cũng không nghĩ tiểu bạch kiểm trước mặt này đưa ra yêu cầu là cho anh ở trên.
Thằng nhóc đứng trước mặt này hẳn là loại người giống mình, đồng dạng cường thế, có dã tâm, có khống chế dục cực mạnh. Người như vậy sẽ không cam tâm làm kẻ ở phía dưới.
“Nếu tôi không đáp ứng thì sao?” Anh vẫn thử xem thái độ của cậu ta ra sao.
Hướng Nam thờ ơ với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bùi Mẫn: “Nếu anh không đáp ứng thì coi như tôi chưa từng đến đây. Bọn họ muốn làm cái gì thì làm tiếp, chỉ cần đừng quên xong việc đi lĩnh phạt là được.”
Hướng Nam chỉ đám người đại ca Long… Thế nào, uy hiếp này, anh có sợ không?
Không tệ lắm, chả khác gì chưa nói. Nếu anh không tệ lắm khi so với Kimura Takuya (* Đệ nhất mỹ nam Nhật) thì đúng là không tệ lắm, còn anh so với đám dưa vẹo táo nứt kia, không tệ lắm chính là không được.
Hướng Nam chửi thầm nhưng vẫn ngồi xổm trước mặt Bùi Mẫn, duỗi tay bóp mặt anh đánh giá, lúc này Bùi Mẫn cũng đánh giá cậu.
Thanh niên trước mắt này rất trẻ, nhìn qua như là sinh viên mới ra trường, mặt mày mang theo lười nhác như chưa tỉnh ngủ, làn da rất trắng, trông khá xinh đẹp, như là tiểu bạch kiểm.
(*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo хinh đẹp, ѕống bám ᴠào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng ᴠới ý châm biếm.)
Nhưng người này còn trẻ mà có thể trở thành trưởng ngục nơi này, chỉ sợ có bản lĩnh không nhỏ, hơn nữa tâm tư người này thâm trầm, tuyệt đối không phải người lương thiện. Không thể coi thường cậu ta.
Nếu Hướng Nam biết phân tích trong lòng Bùi Mẫn, nhất định sẽ nói một câu, anh nghĩ nhiều. Tuổi còn trẻ đã trở thành trưởng ngục nơi này thật ra không phải bản lĩnh của nguyên chủ, mà là bố của nguyên chủ. Còn tâm tư thâm trầm, tuyệt đối không phải người lương thiện, tôi cảm ơn anh tán dương tôi cao như thế.
Hướng Nam bóp mặt Bùi Mẫn xem đi xem lại, tuy mặt mũi bầm dập, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra người này đẹp trai phết, chủ yếu là khí chất không tệ.
Khà khà, chọn người này đi.
“Thương lượng đi! Anh cho tôi làm công cụ tiết dục thì tôi giúp anh, thế nào?” Hướng Nam hơi mỉm cười, mi mắt cong cong, nhìn có vẻ tỏa nắng ấm áp.
Cậu vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều chấn động, đây là tiềm quy tắc?
Đại ca Long run rẩy sợ hãi, trưởng ngục coi trọng thằng này? Trưởng ngục có thể vì thằng này mà phạt nặng bọn mình hay không đây?
Bùi Mẫn hơi kinh diễm khi thấy Hướng Nam tươi cười, chớp chớp mắt, người này cười còn loá mắt hơn ánh nắng mặt trời. Chỉ là lời nói ra nghe cực kỳ chán ghét.
Bùi Mẫn từ trước đến nay nam nữ đều ăn, nhưng anh không ở dưới! Anh cũng không nghĩ tiểu bạch kiểm trước mặt này đưa ra yêu cầu là cho anh ở trên.
Thằng nhóc đứng trước mặt này hẳn là loại người giống mình, đồng dạng cường thế, có dã tâm, có khống chế dục cực mạnh. Người như vậy sẽ không cam tâm làm kẻ ở phía dưới.
“Nếu tôi không đáp ứng thì sao?” Anh vẫn thử xem thái độ của cậu ta ra sao.
Hướng Nam thờ ơ với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bùi Mẫn: “Nếu anh không đáp ứng thì coi như tôi chưa từng đến đây. Bọn họ muốn làm cái gì thì làm tiếp, chỉ cần đừng quên xong việc đi lĩnh phạt là được.”
Hướng Nam chỉ đám người đại ca Long… Thế nào, uy hiếp này, anh có sợ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.