Chương 17: Đêm Dài Quỳ Thẳng.
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 17. Đêm dài quỳ thẳng.
Cuối cùng, hắn quay đầu lại, quát hai tên tiểu tốt:
"Kéo y vào trong phòng, khóa cửa lại! Không được cho y rời khỏi đây một bước!"
"Kỷ Ninh Tướng quân, ngươi có phải đang vì ta mà giận chó đánh mèo sang người Ngọc Dao?" Bạch Thanh Nhan thấp giọng nói, "Nếu là như thế, ngươi chỉ cần trút giận lên ta là đủ. Nếu ngươi hận ta chuyện mười năm trước, ta thực xin lỗi ngươi..."
Ba chữ "mười năm trước" vừa thốt ra, biểu tình của Kỷ Ninh liền thay đổi. Hai tên tiểu tốt đều cảm nhận được lửa giận sôi trào đang chực bùng phát của hắn, sợ tới mức run bần bật, một tiếng cũng không dám nói.
Thinh không bất chợt bị một mảnh im lặng đổ ập xuống.
"Câm miệng."
Thật lâu sau, Kỷ Ninh mới mở miệng, gằn ra hai chữ. Bạch Thanh Nhan quỳ trên nền tuyết, một thân áo trắng nhuộm đỏ huyết ô. Hốc mắt y phiếm hồng nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, không hề nghe lời mà cất tiếng:
"Ngươi nếu quả thực hận ta như vậy, hôm nay ta..."
"Ta nói ngươi câm miệng!"
"... liền đem mạng này giao cho ngươi. Nếu ngươi cảm thấy cái chết là không đủ, ngươi trừng phạt ta thế nào cũng được. Chỉ mong ngươi niệm chút tình cũ... Buông tha cho họ đi!"
Y càng nói, Kỷ Ninh càng phẫn nộ, tựa như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào. Nhưng câu cuối cùng thốt ra, chừng ấy lửa giận lại bị áp ngược trở về. Biểu tình hắn chậm rãi ngưng thành chiếc mặt nạ, lửa giận rút đi đâu không thấy, chỉ còn rặt một nỗi oán hận lẫn chán ghét. Kỷ Ninh nghiến răng, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng:
"Quả nhiên là Thái tử Điện hạ thanh cao hết lòng vì dân! Mười năm trước, ngươi vì người Ngọc Dao đem ta cho những kẻ đó tra tấn. Mười năm sau, ngươi cũng vì người Ngọc Dao tới cầu ta giơ cao đánh khẽ, mong ta buông tha cho chúng. Ha ha ha ha ha!"
Hắn cười to vài tiếng, đột nhiên lớn giọng quát:
"Bạch Thanh Nhan, nếu ngươi thích quỳ tạ tội, ngươi cứ quỳ đi! Chỉ cần ngươi quỳ đủ một đêm, nói không chừng sáng mai ta thấy thi thể chết cóng của ngươi, sẽ đau lòng mà tha cho lũ chó nhà tang đó một mạng!"
Dứt lời, hắn quay người bước đi. Kỷ Hạng vội đem áo choàng lại muốn khoác cho hắn lại bị hắn đẩy ra, suýt ngã.
Kỷ Ninh rời khỏi, ngay cả cửa cũng không đóng lại. Bên trong cánh cửa mở rộng kia là ánh đèn rực sáng, khói từ lò sưởi với than củi đang cháy lách tách tỏa ra làn khói mỏng hư hư thực thực, nhanh chóng tan biến vào không trung. Một bông tuyết trắng như lông ngỗng bay lạc vào cửa phòng, bị hơi nóng thổi đến lập tức tan chảy.
Nhưng nơi ấm áp kia, chẳng liên quan gì đến Bạch Thanh Nhan.
Bạch Thanh Nhan trơ mắt nhìn Kỷ Ninh sải bước rời đi, hắn không liếc y lấy một cái. Hai chân y để trần, y phục rách nát, tóc xõa tung, quỳ gối trên nền tuyết. Máu trào ra trên trán đã đông lại, những vết thương trên người cũng chẳng còn đau đớn nữa mà dường như đã trở nên tê liệt. Đêm nay thật sự rất lạnh, những giọt nước trong suốt đọng lại bên hốc mắt chưa kịp chảy ra đã đông cứng, từng đợt từng đợt nhói lên.
Bạch Thanh Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng rũ hết mọi ý niệm. Y chỉ lặng lẽ chịu đựng, cố gắng không nghĩ về những chuyện đó, người đó...
Gió cuốn tuyết trắng bay đầy trời, lấp lánh như sao băng.
Đêm nay, có lẽ còn rất dài.
Cuối cùng, hắn quay đầu lại, quát hai tên tiểu tốt:
"Kéo y vào trong phòng, khóa cửa lại! Không được cho y rời khỏi đây một bước!"
"Kỷ Ninh Tướng quân, ngươi có phải đang vì ta mà giận chó đánh mèo sang người Ngọc Dao?" Bạch Thanh Nhan thấp giọng nói, "Nếu là như thế, ngươi chỉ cần trút giận lên ta là đủ. Nếu ngươi hận ta chuyện mười năm trước, ta thực xin lỗi ngươi..."
Ba chữ "mười năm trước" vừa thốt ra, biểu tình của Kỷ Ninh liền thay đổi. Hai tên tiểu tốt đều cảm nhận được lửa giận sôi trào đang chực bùng phát của hắn, sợ tới mức run bần bật, một tiếng cũng không dám nói.
Thinh không bất chợt bị một mảnh im lặng đổ ập xuống.
"Câm miệng."
Thật lâu sau, Kỷ Ninh mới mở miệng, gằn ra hai chữ. Bạch Thanh Nhan quỳ trên nền tuyết, một thân áo trắng nhuộm đỏ huyết ô. Hốc mắt y phiếm hồng nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, không hề nghe lời mà cất tiếng:
"Ngươi nếu quả thực hận ta như vậy, hôm nay ta..."
"Ta nói ngươi câm miệng!"
"... liền đem mạng này giao cho ngươi. Nếu ngươi cảm thấy cái chết là không đủ, ngươi trừng phạt ta thế nào cũng được. Chỉ mong ngươi niệm chút tình cũ... Buông tha cho họ đi!"
Y càng nói, Kỷ Ninh càng phẫn nộ, tựa như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào. Nhưng câu cuối cùng thốt ra, chừng ấy lửa giận lại bị áp ngược trở về. Biểu tình hắn chậm rãi ngưng thành chiếc mặt nạ, lửa giận rút đi đâu không thấy, chỉ còn rặt một nỗi oán hận lẫn chán ghét. Kỷ Ninh nghiến răng, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng:
"Quả nhiên là Thái tử Điện hạ thanh cao hết lòng vì dân! Mười năm trước, ngươi vì người Ngọc Dao đem ta cho những kẻ đó tra tấn. Mười năm sau, ngươi cũng vì người Ngọc Dao tới cầu ta giơ cao đánh khẽ, mong ta buông tha cho chúng. Ha ha ha ha ha!"
Hắn cười to vài tiếng, đột nhiên lớn giọng quát:
"Bạch Thanh Nhan, nếu ngươi thích quỳ tạ tội, ngươi cứ quỳ đi! Chỉ cần ngươi quỳ đủ một đêm, nói không chừng sáng mai ta thấy thi thể chết cóng của ngươi, sẽ đau lòng mà tha cho lũ chó nhà tang đó một mạng!"
Dứt lời, hắn quay người bước đi. Kỷ Hạng vội đem áo choàng lại muốn khoác cho hắn lại bị hắn đẩy ra, suýt ngã.
Kỷ Ninh rời khỏi, ngay cả cửa cũng không đóng lại. Bên trong cánh cửa mở rộng kia là ánh đèn rực sáng, khói từ lò sưởi với than củi đang cháy lách tách tỏa ra làn khói mỏng hư hư thực thực, nhanh chóng tan biến vào không trung. Một bông tuyết trắng như lông ngỗng bay lạc vào cửa phòng, bị hơi nóng thổi đến lập tức tan chảy.
Nhưng nơi ấm áp kia, chẳng liên quan gì đến Bạch Thanh Nhan.
Bạch Thanh Nhan trơ mắt nhìn Kỷ Ninh sải bước rời đi, hắn không liếc y lấy một cái. Hai chân y để trần, y phục rách nát, tóc xõa tung, quỳ gối trên nền tuyết. Máu trào ra trên trán đã đông lại, những vết thương trên người cũng chẳng còn đau đớn nữa mà dường như đã trở nên tê liệt. Đêm nay thật sự rất lạnh, những giọt nước trong suốt đọng lại bên hốc mắt chưa kịp chảy ra đã đông cứng, từng đợt từng đợt nhói lên.
Bạch Thanh Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng rũ hết mọi ý niệm. Y chỉ lặng lẽ chịu đựng, cố gắng không nghĩ về những chuyện đó, người đó...
Gió cuốn tuyết trắng bay đầy trời, lấp lánh như sao băng.
Đêm nay, có lẽ còn rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.