Chương 77: Hàn Độc Lại Phát Tác Vào Đúng Lúc Này!
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 75. Hàn độc lại phát tác vào đúng lúc này!
"Nhiễm Trần! Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"
"Ta nói cái gì, ngươi đã tự nghe rõ ràng. Còn tin hay không thì tùy ngươi, Kỷ Tướng quân."
"Ngươi!"
Kỷ Ninh hai tay nắm thành quyền, trên cổ tay gân xanh đều nổi hết lên. Thoạt nhìn như thể hắn tùy thời sẽ bóp chặt hầu kết Nhiễm Trần. Thế nhưng cuối cùng, hắn cũng không cử động. Chỉ là trong đôi mắt kia, lại càng lóe ra tia hung hãn.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, Nhiễm Trần trái lại thở phào một hơi. Hung hãn này, nói rõ rằng đối phương không cam lòng. Tại sao lại không cam lòng? Cũng chẳng qua là không thể động tay động chân. Hắn biết, Kỷ Ninh là đang chần chừ.
Đối với kiểu người như Kỷ Ninh mà nói, gϊếŧ người cũng không cần chần chừ. Chần chừ, đồng nghĩa với nhượng bộ.
Xem ra lần này, là Nhiễm Trần hắn thắng.
Loại sự tình nhượng bộ kiểu như vậy, có một lần thì sẽ có lần thứ hai. Sẽ có lần thứ ba, sẽ có rất nhiều lần.
Từ trước đến nay, tất cả mọi người sợ Kỷ Ninh là bởi vì hắn không hề nhượng bộ. Hắn giống như không sợ thất bại, càng không sợ cái chết. Người ngoài đều nói, là bởi hắn được Hoàng đế nhìn trúng cho nên được sủng ái mà kiêu ngạo. Nhưng Nhiễm Trần lại cảm thấy, đó là bởi vì Kỷ Ninh căn bản không sợ chết. Hoặc nói đúng hơn, hắn có lẽ không để bụng việc chính mình có chết hay không.
Kỷ Ninh từ trước không gì phá nổi, là bởi vì hắn không có uy hϊếp. Một người đến sinh tử cũng chẳng màng thì có gì để mà phải để ý?
Nhưng bây giờ đã không còn giống như trước. Nhiễm Trần một bên cười, một bên thầm nghĩ... Hiện tại, bên người hắn đã nhiều thêm một Bạch Thanh Nhan. Đợi tới thời điểm hàn độc của Bạch Thanh Nhan phát tác, khi đó Kỷ Ninh hẳn sẽ phải tới cầu hắn hợp tác, cứu y một mạng.
Chuyện tốt như vậy, Nhiễm Trần hắn phải nắm lấy cơ hội này, đem Kỷ Ninh thành Đại Tướng hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay.
... Cho nên Bạch Thanh Nhan, nhất định phải rơi vào tay mình trước.
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm chắc chắn.
"Không quá một tháng nữa ngươi sẽ hiểu ý tứ của ta, Kỷ Tướng quân."
Kỷ Ninh trở lại trong mã xa của mình. Hắn không thắp nến, ngồi trong bóng tối. Bên cạnh là chiếc giường chăn gối xộc xệch.
Mới ngày hôm qua, Bạch Thanh Nhan còn ngủ ở nơi này, trên nệm còn lưu lại nếp gấp y đã nằm qua. Nhưng bây giờ, ở đây chỉ còn lại một mình Kỷ Ninh.
Mấy ngày trước đây mặc dù không dám trở về, nhưng mỗi ngày Kỷ Ninh vẫn triệu Vương Vạn vài lần, hỏi một chút tình huống bên này. Trong lòng biết người nọ vẫn luôn một mực ở đây, mặc dù không gặp nhưng chí ít vẫn có vài phần an lòng.
Nhưng thời khắc này, lại sinh ra chút cảm giác cảnh còn người mất.
Đã khuya lắm rồi, Kỷ Ninh ép chính mình đi ngủ. Nhưng càng nằm lại càng tỉnh táo, càng tỉnh táo càng bực bội. Cuối cùng, hắn ngồi dậy:
"Đi gọi Vương Vạn tới cho ta!"
Rống xong, hắn đơn giản không ngủ nữa. Đứng lên, nhìn ra ngoài cửa lớp lớp mây đen mù trời, sắc mặt hắn lại càng âm trầm.
Bên kia, Bạch Thanh Nhan cũng ngẩng mặt nhìn bầu trời, giữa chân mày lộ ra thần sắc lo âu.
Màn đêm thăm thẳm. Nguyên Thế tử chung quy tuổi còn nhỏ, đã sớm ngáp ngắn ngáp dài từ lâu. Ban đầu cậu còn ương ngạnh không chịu ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau, trong miệng lẩm bẩm "Thái tử Điện hạ", kéo vạt trường bào của Bạch Thanh Nhan, ngả lên rơm rạ mà ngủ mất.
Bạch Thanh Nhan đem trường bào cởi ra, đắp lên người cậu bé. Ngước mắt lên lại đối diện với ánh mắt của nhũ mẫu già Nguyên gia. Nhũ mẫu cảnh giác nhìn y, trong ánh mắt tràn đầy địch ý.
Cõi lòng Bạch Thanh Nhan có chút chua xót. Y ngẩng mặt nhìn sắc trời một chút, lúc quay đầu lại thì phát hiện Nguyên Thế tử đã được nhũ mẫu già ôm vào lòng. Mà ngoại bào đã bị ném ngược trở lại xuống dưới chân mình.
Y không nói gì, nhặt ngoại bào lên, một lần nữa khoác lên người.
Mặc dù băng thiên tuyết địa, Bạch Thanh Nhan cũng miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Nhưng y ngủ thập phần không an ổn, trong mộng luôn có những chiếc bóng kỳ dị truy đuổi y, khiến y kiệt sức, không chốn nương thân. Đột nhiên, cái bóng này rống lên một hồi dài, tựa như tiếng sói tru?!
Bạch Thanh Nhan trong thoáng chốc giật mình tỉnh giấc. Đưa mắt nhìn lại, cách đó không xa trên nền tuyết xuất hiện một loạt bóng đen quần thành một đội. Tiếng sói tru nối nhau trùng điệp, từng tiếng va đập vào thần kinh Bạch Thanh Nhan. Người Ngọc Dao lục đục bừng tỉnh, tiếng kêu khóc loạn thành một đoàn. Bạch Thanh Nhan nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện Vương Vạn cũng đã không thấy đâu nữa.
Xe chở tù sớm đã ngừng lại theo đoàn xe Lang Nghiệp. Song bọn họ dừng ở cách nơi có người Lang Nghiệp rất xa, càng không có trạm canh gác. Cũng may là khi nãy có người Ngọc Dao đốt lên đôi ba ngọn lửa giữa những xe chở tù, trong màn tuyết. Hiện tại những đốm lửa này đã trở thành phòng tuyến chống đỡ sói tuyết cuối cùng của bọn họ.
Thế nhưng lửa cũng sắp cháy hết. Sau đó, bọn họ nên tự xử thế nào?
Bạch Thanh Nhan vô thức chạm lên thanh kiếm gãy phía sau lưng. Tuy rằng đã gãy, lưỡi kiếm vẫn sắc bén như cũ. Bạch Thanh Nhan đem nó rút ra, ngón tay lau qua lưỡi kiếm, máu tươi lập tức ào ạt trào ra.
Y đem máu của chính mình thoa lên thần binh đã vào tuổi xế chiều.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo, sờ lên lại hết sức nhẵn nhụi. Sát khí cứng rắn bị máu tươi thấm vào, dường như phát ra vài tia sáng ôn nhu.
Suốt mấy ngày nay, lần đầu tiên Bạch Thanh Nhan từ tận đáy lòng nở một nụ cười. Từ trên đoạn kiếm gãy này, y phảng phất như thấy được chính mình.
Thần binh đem hủy, Võ thần bỏ mình... Vậy thì đã sao? Kể cả có bị thương thập tử nhất sinh, y nhất định vẫn sẽ chiến đấu tới một khắc cuối cùng!
Giữa một mảnh kêu khóc hoảng sợ, Bạch Thanh Nhan đi ngược lại hướng xe tù, thẳng bước đến trước mặt bầy sói tuyết! Sau lưng ánh lửa như l!ếm lên nền trời, phản chiếu thân ảnh của y, tựa như một thanh trường kiếm dựng thẳng!
Bầy sói cũng như thể cảm giác được nguy hiểm, chúng hè nhau tiến lên vây lấy Bạch Thanh Nhan! Bạch Thanh Nhan vung kiếm quét ngang, một kiếm rạch bụng vài con sói tuyết, tay còn lại nhanh nhẹn bóp cổ một con sói tuyết, răng rắc một tiếng đem xương cổ nó bẻ gãy. Đứng trên nền tuyết một hồi, trong chớp mắt, y chém được mười mấy con sói tuyết.
Bầy sói rõ ràng bị đánh đến nhuệ khí sụt giảm, bắt đầu có chút trù trừ, không dám tiến lên nữa, thậm chí có vài con đã chuẩn bị lui bước. Đám người Ngọc Dao vốn lúc trước còn hỗn loạn nay đã dừng chân lại, quay đầu nhìn về hướng Bạch Thanh Nhan.
Bạch Thanh Nhan thở hổn hển, chỉ có một mình y biết, bụng dưới hiện tại lạnh lẽo, đan điền mơ hồ nảy lên, mang theo từng trận đau đớn. Mà đau đớn lạnh như băng lại không khuếch tán ra ngoài, từng chút một ăn mòn gân mạch, chầm chậm lan lên lục phủ ngũ tạng.
Hàn độc vì sao cứ hết lần này tới lần khác lại muốn phát tác!
Bạch Thanh Nhan cắn chặt hàm răng, ánh mắt nặng nề. Y quét mắt nhìn về phía bầy sói.
Lúc này, bầy sói đã không còn tấn công nữa, song Bạch Thanh Nhan một khắc cũng không dám lơi là. Y biết, chỉ cần lộ ra một điểm chần chừ, đám súc sinh tinh khôn đối diện lập tức sẽ chớp đúng lúc đó để nhào lên. Chưa nói đến những người Ngọc Dao sau lưng, ngay cả chính y cũng không ai có thể trốn thoát.
Hai bên đối diện một lúc lâu. Một lát, bầy sói dần dần lui về phía sau.
Nhưng Bạch Thanh Nhan còn chưa kịp cảm thấy may mắn, từ phía xa đột nhiên vọng lại một tiếng sói tru đến thê lương! Thanh âm kia tựa hồ vang lên từ một nơi rất xa, lại phảng phất như ngay sát bên tai, khiến người ta sởn tóc gáy. Cùng với tiếng tru, một trận gió yêu ma đảo qua, những đám lửa của người Ngọc Dao đột nhiên đồng thời tắt ngóm!
Ngọn gió yêu ma thổi tới mang theo một mùi tanh lợm giọng! Đây hẳn phải là hơi thở của một loại dã thú hung mãnh bậc nhất mới có thể mang theo mùi máu tươi nồng nặc đến vậy!
"Đi mau!" Bạch Thanh Nhan thét lớn một tiếng, "Các ngươi mau trở về!"
Chỉ kịp quát lên mấy câu này, Bạch Thanh Nhan nâng người nhảy lên cao, đoạn kiếm đồng thời vung lên! Nhưng đường kiếm của y cư nhiên bị chặn lại, cắn ngang bởi một con sói rất lớn cao ngang cỡ người trưởng thành!
Đồng tử Bạch Thanh Nhan thoáng chốc co rụt, thứ này hẳn là con sói tuyết đầu đàn – vua sói! Có nó ở đây, bầy sói tất nhiên không chịu lui bước, thế tấn công nhất định là từng đợt kế tiếp từng đợt!
Y cùng với vua sói tranh đấu ở một chỗ, nhất thời khó phân cao thấp. Lúc này phía sau lại truyền đến tiếng khóc lớn:
"Các ngươi không được đóng cửa! Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ còn ở bên ngoài! Oa oa..."
"Thế tử! Trở về!"
"Thái tử Điện hạ..."
"Mau ôm Thế tử trở về! Đừng đi! Thế tử!"
Bạch Thanh Nhan trong lòng chấn động, xoay người nhảy về phía sau mấy bước, vượt qua tốc độ của bầy sói tuyết. Quả nhiên, phía trước là Nguyên Thế tử, chẳng biết bằng cách nào tránh được sự ôm ấp của nhũ mẫu, vừa khóc vừa nhảy khỏi xe chở tù. Những xe tù còn lại đều đã đóng chặt cửa, duy chỉ có chiếc này mở toang. Nhũ mẫu kêu vài tiếng, đàn ông tráng niên trong xe đều chỉ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một chút, không có lấy một kẻ dám rời khỏi xe.
Mắt thấy nhũ mẫu một bên kêu một bên định nhảy theo xuống, Bạch Thanh Nhan gấp gáp hét lớn một tiếng:
"Ngươi đừng động! Ta đưa hắn trở về!"
Nói xong, chạy tới ôm lấy Nguyên Thế tử, băng người trở về. Thế nhưng vào lúc này, Bạch Thanh Nhan đột nhiên cảm giác phía sau lưng một trận gió tanh thổi qua, chỉ kịp ôm hài tử lăn một vòng trên mặt đất, vừa khéo tránh thoát được miệng há lớn như chậu máu của vua sói. Y thở hổn hển từng ngụm lớn, một tay cầm chắc kiếm, một tay kia ôm lấy Nguyên Thế tử càng chặt hơn.
Đột nhiên, toàn bộ thân thể y lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã khuỵu xuống đất. Bên trong đan điền đột nhiên kịch liệt chấn động, đau đến mức trước mắt y tối sầm lại.
Hàn độc thế nhưng lại phát tác đúng vào lúc này!
Kỷ Ninh trong mã xa.
Vương Vạn đứng trên mặt đất cũng không dám thở mạnh. Vừa thấy Bạch Thanh Nhan ngủ, hắn vội vã quay trở lại bẩm báo với Kỷ Ninh. Dù sao Kỷ Tướng quân cũng đã sớm cường điệu nhắc hắn phải kịp thời hồi báo nhất cử nhất động của Bạch Thanh Nhan ở bên kia cho hắn. Mệnh lệnh của vị sát thần này, hắn tuyệt không dám lơ là.
Kỷ Ninh ở phía đối diện, lông mày nhíu chặt, hằn thành vài vệt chữ xuyên.
"Y tình nguyện ở lại cùng chỗ với đám nhãi nhép Ngọc Dao, bị chúng sập cửa vào mặt, phải bò tới càng xe ngủ cũng không chịu quay lại mã xa của ta." Kỷ Ninh thấp giọng tự giễu, khiến Vương Vạn bên kia không biết có nên tiếp lời hay không. Nhưng nghĩ tới hậu quả của việc lừa gạt Tướng quân, Vương Vạn lại toát mồ hôi lạnh, "Công tử nói y là người Ngọc Dao..."
"Y tất nhiên là người Ngọc Dao! Cả tim y cũng đều chỉ có Ngọc Dao, chưa từng dung nạp thêm cái gì khác!"
Kỷ Ninh thống hận rống lên, âm cuối lại đột ngột bị chặt đứt trong màn đêm tĩnh lặng. Hắn khó nhọc hô hấp, nhìn chằm chằm Vương Vạn:
"Y có còn nói gì khác không?!"
"Không có..." Thanh âm Vương Vạn nhỏ xuống, "Dọc đường đi, ngoại trừ ta, không còn ai nói chuyện với y."
Kỷ Ninh chậm rãi suy ngẫm hàm nghĩa trong đó, như thể ăn phải đầy miệng Hoàng liên*, cánh môi mím chặt. Hắn hít một hơi thật sâu:
*Hoàng liên: Một vị thuốc dùng để chữa bệnh, có vị rất đắng.
"Được, ta đã biết. Ngươi trở về đi. Có chuyện gì thì lập tức tới tìm ta."
"Tướng quân, ngài nhìn sắc trời tối nay chưa?"
Vương Vạn trong lòng run sợ thử thăm dò, "Loại trời này, sói tuyết thường kéo nhau đi ra kiếm ăn. Ngươi xem..."
"Thì sao, ngươi sợ chết ư?"
"Thuộc hạ không dám!" Vương Vạn vã hết mồ hôi lạnh. Không phải nói giỡn chứ trước mặt Kỷ Ninh, ai dám sợ chết? Kỷ Đại Tướng quân, so với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều!
"Chỉ là thuộc hạ lo lắng, nếu sói tuyết thực sự tới, lực một mình ta không thể che chở chu toàn cho Công tử."
"Y lại cần ngươi che chở?" Kỷ Ninh hừ lạnh một tiếng, "Đừng nói là mấy con súc sinh lông trắng ấy. Kể cả thiết kỵ tinh binh Lang Nghiệp ta, nếu y thực sự muốn thoát thân cũng chẳng ai giữ nổi y. Ngươi không biết năm đó..."
Nói đến đây, hắn đột ngột dừng lại.
"Nói chung, ngươi chỉ cần lưu tâm lời ta là tốt rồi. Nếu có chuyện gì, lập tức tới tìm ta."
Vương Vạn lĩnh mệnh, định rời đi. Kỷ Ninh lại đột nhiên gọi hắn lại:
"Đợi một chút!"
"Tướng quân, có chuyện gì?"
"Ta nói có chuyện, thì không câu nệ việc lớn việc nhỏ. Báo lập tức, không kể giờ ngủ giờ cơm... Ngươi hiểu chưa?"
Vương Vạn lần thứ hai đáp ứng, đi thật. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Kỷ Ninh lại càng thêm thập phần lo lắng. Rõ ràng hận người nọ khư khư cố chấp, lại một lần nữa buông bỏ hắn mà rời đi. Biết rất rõ người nọ nội công trác tuyệt, một người một kiếm cũng đủ xuất nhập trong bầy sói như chốn không người. Nhưng hắn vẫn đứng ngồi không yên, cảm giác như thể sắp có tai họa không lường trước được lơ lửng trên đầu, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống.
Nhiều lần hắn cơ hồ choàng áo lên tính đi ra ngoài. Nhưng cuối cùng, Kỷ Ninh vẫn ép buộc chính mình ngồi xuống.
"Bạch Thanh Nhan à Bạch Thanh Nhan, đều là tại ngươi cứ khư khư cố chấp, tuyệt tình quả nghĩa! Ngươi căn bản chỉ là lợi dụng ta, trong lòng rặt một lũ nhãi nhép lang tâm cẩu phế Ngọc Dao, ta cần gì phải quản ngươi! Để ngươi bôn ba trong tuyết một đoạn, chịu khổ một chút, cũng là ngươi tự tìm!"
Vừa nói, hắn vừa như giận dỗi quay trở lại bên giường nằm xuống. Song chẳng biết tại sao, trong lòng Kỷ Ninh lại càng không yên.
Tựa như vận mệnh chú định, tựa như một thứ gì đó cực kỳ quan trọng sẽ rời hắn mà đi. Mà hắn lại như không hề hay biết, không còn có cơ hội đem nó bảo hộ trong lồng ngực...
"Nhiễm Trần! Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"
"Ta nói cái gì, ngươi đã tự nghe rõ ràng. Còn tin hay không thì tùy ngươi, Kỷ Tướng quân."
"Ngươi!"
Kỷ Ninh hai tay nắm thành quyền, trên cổ tay gân xanh đều nổi hết lên. Thoạt nhìn như thể hắn tùy thời sẽ bóp chặt hầu kết Nhiễm Trần. Thế nhưng cuối cùng, hắn cũng không cử động. Chỉ là trong đôi mắt kia, lại càng lóe ra tia hung hãn.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, Nhiễm Trần trái lại thở phào một hơi. Hung hãn này, nói rõ rằng đối phương không cam lòng. Tại sao lại không cam lòng? Cũng chẳng qua là không thể động tay động chân. Hắn biết, Kỷ Ninh là đang chần chừ.
Đối với kiểu người như Kỷ Ninh mà nói, gϊếŧ người cũng không cần chần chừ. Chần chừ, đồng nghĩa với nhượng bộ.
Xem ra lần này, là Nhiễm Trần hắn thắng.
Loại sự tình nhượng bộ kiểu như vậy, có một lần thì sẽ có lần thứ hai. Sẽ có lần thứ ba, sẽ có rất nhiều lần.
Từ trước đến nay, tất cả mọi người sợ Kỷ Ninh là bởi vì hắn không hề nhượng bộ. Hắn giống như không sợ thất bại, càng không sợ cái chết. Người ngoài đều nói, là bởi hắn được Hoàng đế nhìn trúng cho nên được sủng ái mà kiêu ngạo. Nhưng Nhiễm Trần lại cảm thấy, đó là bởi vì Kỷ Ninh căn bản không sợ chết. Hoặc nói đúng hơn, hắn có lẽ không để bụng việc chính mình có chết hay không.
Kỷ Ninh từ trước không gì phá nổi, là bởi vì hắn không có uy hϊếp. Một người đến sinh tử cũng chẳng màng thì có gì để mà phải để ý?
Nhưng bây giờ đã không còn giống như trước. Nhiễm Trần một bên cười, một bên thầm nghĩ... Hiện tại, bên người hắn đã nhiều thêm một Bạch Thanh Nhan. Đợi tới thời điểm hàn độc của Bạch Thanh Nhan phát tác, khi đó Kỷ Ninh hẳn sẽ phải tới cầu hắn hợp tác, cứu y một mạng.
Chuyện tốt như vậy, Nhiễm Trần hắn phải nắm lấy cơ hội này, đem Kỷ Ninh thành Đại Tướng hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay.
... Cho nên Bạch Thanh Nhan, nhất định phải rơi vào tay mình trước.
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm chắc chắn.
"Không quá một tháng nữa ngươi sẽ hiểu ý tứ của ta, Kỷ Tướng quân."
Kỷ Ninh trở lại trong mã xa của mình. Hắn không thắp nến, ngồi trong bóng tối. Bên cạnh là chiếc giường chăn gối xộc xệch.
Mới ngày hôm qua, Bạch Thanh Nhan còn ngủ ở nơi này, trên nệm còn lưu lại nếp gấp y đã nằm qua. Nhưng bây giờ, ở đây chỉ còn lại một mình Kỷ Ninh.
Mấy ngày trước đây mặc dù không dám trở về, nhưng mỗi ngày Kỷ Ninh vẫn triệu Vương Vạn vài lần, hỏi một chút tình huống bên này. Trong lòng biết người nọ vẫn luôn một mực ở đây, mặc dù không gặp nhưng chí ít vẫn có vài phần an lòng.
Nhưng thời khắc này, lại sinh ra chút cảm giác cảnh còn người mất.
Đã khuya lắm rồi, Kỷ Ninh ép chính mình đi ngủ. Nhưng càng nằm lại càng tỉnh táo, càng tỉnh táo càng bực bội. Cuối cùng, hắn ngồi dậy:
"Đi gọi Vương Vạn tới cho ta!"
Rống xong, hắn đơn giản không ngủ nữa. Đứng lên, nhìn ra ngoài cửa lớp lớp mây đen mù trời, sắc mặt hắn lại càng âm trầm.
Bên kia, Bạch Thanh Nhan cũng ngẩng mặt nhìn bầu trời, giữa chân mày lộ ra thần sắc lo âu.
Màn đêm thăm thẳm. Nguyên Thế tử chung quy tuổi còn nhỏ, đã sớm ngáp ngắn ngáp dài từ lâu. Ban đầu cậu còn ương ngạnh không chịu ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau, trong miệng lẩm bẩm "Thái tử Điện hạ", kéo vạt trường bào của Bạch Thanh Nhan, ngả lên rơm rạ mà ngủ mất.
Bạch Thanh Nhan đem trường bào cởi ra, đắp lên người cậu bé. Ngước mắt lên lại đối diện với ánh mắt của nhũ mẫu già Nguyên gia. Nhũ mẫu cảnh giác nhìn y, trong ánh mắt tràn đầy địch ý.
Cõi lòng Bạch Thanh Nhan có chút chua xót. Y ngẩng mặt nhìn sắc trời một chút, lúc quay đầu lại thì phát hiện Nguyên Thế tử đã được nhũ mẫu già ôm vào lòng. Mà ngoại bào đã bị ném ngược trở lại xuống dưới chân mình.
Y không nói gì, nhặt ngoại bào lên, một lần nữa khoác lên người.
Mặc dù băng thiên tuyết địa, Bạch Thanh Nhan cũng miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Nhưng y ngủ thập phần không an ổn, trong mộng luôn có những chiếc bóng kỳ dị truy đuổi y, khiến y kiệt sức, không chốn nương thân. Đột nhiên, cái bóng này rống lên một hồi dài, tựa như tiếng sói tru?!
Bạch Thanh Nhan trong thoáng chốc giật mình tỉnh giấc. Đưa mắt nhìn lại, cách đó không xa trên nền tuyết xuất hiện một loạt bóng đen quần thành một đội. Tiếng sói tru nối nhau trùng điệp, từng tiếng va đập vào thần kinh Bạch Thanh Nhan. Người Ngọc Dao lục đục bừng tỉnh, tiếng kêu khóc loạn thành một đoàn. Bạch Thanh Nhan nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện Vương Vạn cũng đã không thấy đâu nữa.
Xe chở tù sớm đã ngừng lại theo đoàn xe Lang Nghiệp. Song bọn họ dừng ở cách nơi có người Lang Nghiệp rất xa, càng không có trạm canh gác. Cũng may là khi nãy có người Ngọc Dao đốt lên đôi ba ngọn lửa giữa những xe chở tù, trong màn tuyết. Hiện tại những đốm lửa này đã trở thành phòng tuyến chống đỡ sói tuyết cuối cùng của bọn họ.
Thế nhưng lửa cũng sắp cháy hết. Sau đó, bọn họ nên tự xử thế nào?
Bạch Thanh Nhan vô thức chạm lên thanh kiếm gãy phía sau lưng. Tuy rằng đã gãy, lưỡi kiếm vẫn sắc bén như cũ. Bạch Thanh Nhan đem nó rút ra, ngón tay lau qua lưỡi kiếm, máu tươi lập tức ào ạt trào ra.
Y đem máu của chính mình thoa lên thần binh đã vào tuổi xế chiều.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo, sờ lên lại hết sức nhẵn nhụi. Sát khí cứng rắn bị máu tươi thấm vào, dường như phát ra vài tia sáng ôn nhu.
Suốt mấy ngày nay, lần đầu tiên Bạch Thanh Nhan từ tận đáy lòng nở một nụ cười. Từ trên đoạn kiếm gãy này, y phảng phất như thấy được chính mình.
Thần binh đem hủy, Võ thần bỏ mình... Vậy thì đã sao? Kể cả có bị thương thập tử nhất sinh, y nhất định vẫn sẽ chiến đấu tới một khắc cuối cùng!
Giữa một mảnh kêu khóc hoảng sợ, Bạch Thanh Nhan đi ngược lại hướng xe tù, thẳng bước đến trước mặt bầy sói tuyết! Sau lưng ánh lửa như l!ếm lên nền trời, phản chiếu thân ảnh của y, tựa như một thanh trường kiếm dựng thẳng!
Bầy sói cũng như thể cảm giác được nguy hiểm, chúng hè nhau tiến lên vây lấy Bạch Thanh Nhan! Bạch Thanh Nhan vung kiếm quét ngang, một kiếm rạch bụng vài con sói tuyết, tay còn lại nhanh nhẹn bóp cổ một con sói tuyết, răng rắc một tiếng đem xương cổ nó bẻ gãy. Đứng trên nền tuyết một hồi, trong chớp mắt, y chém được mười mấy con sói tuyết.
Bầy sói rõ ràng bị đánh đến nhuệ khí sụt giảm, bắt đầu có chút trù trừ, không dám tiến lên nữa, thậm chí có vài con đã chuẩn bị lui bước. Đám người Ngọc Dao vốn lúc trước còn hỗn loạn nay đã dừng chân lại, quay đầu nhìn về hướng Bạch Thanh Nhan.
Bạch Thanh Nhan thở hổn hển, chỉ có một mình y biết, bụng dưới hiện tại lạnh lẽo, đan điền mơ hồ nảy lên, mang theo từng trận đau đớn. Mà đau đớn lạnh như băng lại không khuếch tán ra ngoài, từng chút một ăn mòn gân mạch, chầm chậm lan lên lục phủ ngũ tạng.
Hàn độc vì sao cứ hết lần này tới lần khác lại muốn phát tác!
Bạch Thanh Nhan cắn chặt hàm răng, ánh mắt nặng nề. Y quét mắt nhìn về phía bầy sói.
Lúc này, bầy sói đã không còn tấn công nữa, song Bạch Thanh Nhan một khắc cũng không dám lơi là. Y biết, chỉ cần lộ ra một điểm chần chừ, đám súc sinh tinh khôn đối diện lập tức sẽ chớp đúng lúc đó để nhào lên. Chưa nói đến những người Ngọc Dao sau lưng, ngay cả chính y cũng không ai có thể trốn thoát.
Hai bên đối diện một lúc lâu. Một lát, bầy sói dần dần lui về phía sau.
Nhưng Bạch Thanh Nhan còn chưa kịp cảm thấy may mắn, từ phía xa đột nhiên vọng lại một tiếng sói tru đến thê lương! Thanh âm kia tựa hồ vang lên từ một nơi rất xa, lại phảng phất như ngay sát bên tai, khiến người ta sởn tóc gáy. Cùng với tiếng tru, một trận gió yêu ma đảo qua, những đám lửa của người Ngọc Dao đột nhiên đồng thời tắt ngóm!
Ngọn gió yêu ma thổi tới mang theo một mùi tanh lợm giọng! Đây hẳn phải là hơi thở của một loại dã thú hung mãnh bậc nhất mới có thể mang theo mùi máu tươi nồng nặc đến vậy!
"Đi mau!" Bạch Thanh Nhan thét lớn một tiếng, "Các ngươi mau trở về!"
Chỉ kịp quát lên mấy câu này, Bạch Thanh Nhan nâng người nhảy lên cao, đoạn kiếm đồng thời vung lên! Nhưng đường kiếm của y cư nhiên bị chặn lại, cắn ngang bởi một con sói rất lớn cao ngang cỡ người trưởng thành!
Đồng tử Bạch Thanh Nhan thoáng chốc co rụt, thứ này hẳn là con sói tuyết đầu đàn – vua sói! Có nó ở đây, bầy sói tất nhiên không chịu lui bước, thế tấn công nhất định là từng đợt kế tiếp từng đợt!
Y cùng với vua sói tranh đấu ở một chỗ, nhất thời khó phân cao thấp. Lúc này phía sau lại truyền đến tiếng khóc lớn:
"Các ngươi không được đóng cửa! Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ còn ở bên ngoài! Oa oa..."
"Thế tử! Trở về!"
"Thái tử Điện hạ..."
"Mau ôm Thế tử trở về! Đừng đi! Thế tử!"
Bạch Thanh Nhan trong lòng chấn động, xoay người nhảy về phía sau mấy bước, vượt qua tốc độ của bầy sói tuyết. Quả nhiên, phía trước là Nguyên Thế tử, chẳng biết bằng cách nào tránh được sự ôm ấp của nhũ mẫu, vừa khóc vừa nhảy khỏi xe chở tù. Những xe tù còn lại đều đã đóng chặt cửa, duy chỉ có chiếc này mở toang. Nhũ mẫu kêu vài tiếng, đàn ông tráng niên trong xe đều chỉ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một chút, không có lấy một kẻ dám rời khỏi xe.
Mắt thấy nhũ mẫu một bên kêu một bên định nhảy theo xuống, Bạch Thanh Nhan gấp gáp hét lớn một tiếng:
"Ngươi đừng động! Ta đưa hắn trở về!"
Nói xong, chạy tới ôm lấy Nguyên Thế tử, băng người trở về. Thế nhưng vào lúc này, Bạch Thanh Nhan đột nhiên cảm giác phía sau lưng một trận gió tanh thổi qua, chỉ kịp ôm hài tử lăn một vòng trên mặt đất, vừa khéo tránh thoát được miệng há lớn như chậu máu của vua sói. Y thở hổn hển từng ngụm lớn, một tay cầm chắc kiếm, một tay kia ôm lấy Nguyên Thế tử càng chặt hơn.
Đột nhiên, toàn bộ thân thể y lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã khuỵu xuống đất. Bên trong đan điền đột nhiên kịch liệt chấn động, đau đến mức trước mắt y tối sầm lại.
Hàn độc thế nhưng lại phát tác đúng vào lúc này!
Kỷ Ninh trong mã xa.
Vương Vạn đứng trên mặt đất cũng không dám thở mạnh. Vừa thấy Bạch Thanh Nhan ngủ, hắn vội vã quay trở lại bẩm báo với Kỷ Ninh. Dù sao Kỷ Tướng quân cũng đã sớm cường điệu nhắc hắn phải kịp thời hồi báo nhất cử nhất động của Bạch Thanh Nhan ở bên kia cho hắn. Mệnh lệnh của vị sát thần này, hắn tuyệt không dám lơ là.
Kỷ Ninh ở phía đối diện, lông mày nhíu chặt, hằn thành vài vệt chữ xuyên.
"Y tình nguyện ở lại cùng chỗ với đám nhãi nhép Ngọc Dao, bị chúng sập cửa vào mặt, phải bò tới càng xe ngủ cũng không chịu quay lại mã xa của ta." Kỷ Ninh thấp giọng tự giễu, khiến Vương Vạn bên kia không biết có nên tiếp lời hay không. Nhưng nghĩ tới hậu quả của việc lừa gạt Tướng quân, Vương Vạn lại toát mồ hôi lạnh, "Công tử nói y là người Ngọc Dao..."
"Y tất nhiên là người Ngọc Dao! Cả tim y cũng đều chỉ có Ngọc Dao, chưa từng dung nạp thêm cái gì khác!"
Kỷ Ninh thống hận rống lên, âm cuối lại đột ngột bị chặt đứt trong màn đêm tĩnh lặng. Hắn khó nhọc hô hấp, nhìn chằm chằm Vương Vạn:
"Y có còn nói gì khác không?!"
"Không có..." Thanh âm Vương Vạn nhỏ xuống, "Dọc đường đi, ngoại trừ ta, không còn ai nói chuyện với y."
Kỷ Ninh chậm rãi suy ngẫm hàm nghĩa trong đó, như thể ăn phải đầy miệng Hoàng liên*, cánh môi mím chặt. Hắn hít một hơi thật sâu:
*Hoàng liên: Một vị thuốc dùng để chữa bệnh, có vị rất đắng.
"Được, ta đã biết. Ngươi trở về đi. Có chuyện gì thì lập tức tới tìm ta."
"Tướng quân, ngài nhìn sắc trời tối nay chưa?"
Vương Vạn trong lòng run sợ thử thăm dò, "Loại trời này, sói tuyết thường kéo nhau đi ra kiếm ăn. Ngươi xem..."
"Thì sao, ngươi sợ chết ư?"
"Thuộc hạ không dám!" Vương Vạn vã hết mồ hôi lạnh. Không phải nói giỡn chứ trước mặt Kỷ Ninh, ai dám sợ chết? Kỷ Đại Tướng quân, so với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều!
"Chỉ là thuộc hạ lo lắng, nếu sói tuyết thực sự tới, lực một mình ta không thể che chở chu toàn cho Công tử."
"Y lại cần ngươi che chở?" Kỷ Ninh hừ lạnh một tiếng, "Đừng nói là mấy con súc sinh lông trắng ấy. Kể cả thiết kỵ tinh binh Lang Nghiệp ta, nếu y thực sự muốn thoát thân cũng chẳng ai giữ nổi y. Ngươi không biết năm đó..."
Nói đến đây, hắn đột ngột dừng lại.
"Nói chung, ngươi chỉ cần lưu tâm lời ta là tốt rồi. Nếu có chuyện gì, lập tức tới tìm ta."
Vương Vạn lĩnh mệnh, định rời đi. Kỷ Ninh lại đột nhiên gọi hắn lại:
"Đợi một chút!"
"Tướng quân, có chuyện gì?"
"Ta nói có chuyện, thì không câu nệ việc lớn việc nhỏ. Báo lập tức, không kể giờ ngủ giờ cơm... Ngươi hiểu chưa?"
Vương Vạn lần thứ hai đáp ứng, đi thật. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Kỷ Ninh lại càng thêm thập phần lo lắng. Rõ ràng hận người nọ khư khư cố chấp, lại một lần nữa buông bỏ hắn mà rời đi. Biết rất rõ người nọ nội công trác tuyệt, một người một kiếm cũng đủ xuất nhập trong bầy sói như chốn không người. Nhưng hắn vẫn đứng ngồi không yên, cảm giác như thể sắp có tai họa không lường trước được lơ lửng trên đầu, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống.
Nhiều lần hắn cơ hồ choàng áo lên tính đi ra ngoài. Nhưng cuối cùng, Kỷ Ninh vẫn ép buộc chính mình ngồi xuống.
"Bạch Thanh Nhan à Bạch Thanh Nhan, đều là tại ngươi cứ khư khư cố chấp, tuyệt tình quả nghĩa! Ngươi căn bản chỉ là lợi dụng ta, trong lòng rặt một lũ nhãi nhép lang tâm cẩu phế Ngọc Dao, ta cần gì phải quản ngươi! Để ngươi bôn ba trong tuyết một đoạn, chịu khổ một chút, cũng là ngươi tự tìm!"
Vừa nói, hắn vừa như giận dỗi quay trở lại bên giường nằm xuống. Song chẳng biết tại sao, trong lòng Kỷ Ninh lại càng không yên.
Tựa như vận mệnh chú định, tựa như một thứ gì đó cực kỳ quan trọng sẽ rời hắn mà đi. Mà hắn lại như không hề hay biết, không còn có cơ hội đem nó bảo hộ trong lồng ngực...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.