Chương 109: Hóa Ra Không Phải Chỉ Có Một Mình Ta Quan Tâm Đến Quá Khứ.
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 107. Hóa ra không phải chỉ có một mình ta quan tâm đến quá khứ.
Ngày thứ hai khi Kỷ Ninh tỉnh lại, trong lồng ngực vẫn như cũ từng trận đau nhức âm ỉ. Hắn biết đây là di chứng của ngày hôm qua, cũng không quá mức để ý.
"Tướng quân, ngươi đã tỉnh chưa?" Thanh âm Long Dã từ ngoài cửa truyền đến, "Chúng ta phải lên đường."
"Ngươi vào đi. Ta đã thức dậy."
"Vâng, Tướng quân." Long Dã đẩy cửa ra, đi vào. Y thấy bộ dạng của Kỷ Ninh, rõ ràng là cực kỳ kinh hãi, "Đây là thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy, Kỷ Tướng quân, có phải ngươi bị bệnh hay không?"
"Hôm qua luyện công không cẩn thận, tẩu hỏa nhập ma. Không có việc gì, ta đã điều tức rồi."
Tẩu hỏa nhập ma? Long Dã sửng sốt. Y biết Kỷ Ninh gần đây không có tu luyện bất cứ nội công tâm pháp nào mới, làm sao có thể tẩu hỏa nhập ma? Huống chi, nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là bị nội thương rất nặng.
Nhưng Long Dã cũng nhìn ra, Kỷ Ninh không muốn nói nhiều về việc này. Y cũng chỉ đành đặt một bụng nghi vấn ở trong lòng.
"Tướng quân, cả ngày hôm nay đều phải trù bị cho sự kiện mà Bệ hạ nói lúc trước kia. Nhưng ngươi đang bị nội thương, thân thể chịu nổi sao?"
"Cái này có là gì? Trên chiến trường, có người Tướng quân nào lại không bị thương trên đường hành quân? Chỉ cần có chút điều qua tiếng lại, trận này giặc không đánh cũng thắng!"
"Nhưng nội thương nếu không điều dưỡng cẩn thận, sẽ lưu lại hậu hoạn."
"Cái này còn cần ngươi dạy ta? Ta tự mình biết lưu ý. Long Dã, ta sẽ có chừng mực. Tại sao ngươi lại quan tâm như vậy, lẽ nào ngươi đang coi ta là công chúa dẫm phải gai mùng tơi hay sao?"
"Thuộc hạ không dám."
Kỷ Ninh cười mắng vài câu, nhưng cũng biết Long Dã là đang lo lắng cho mình. Hắn vỗ vỗ vai Long Dã, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Thanh Nhan.
Lúc này mới là sáng sớm, Bạch Thanh Nhan còn rúc ở trong chăn. Y nhắm chặt mắt lại, hô hấp nặng nề, tựa hồ còn đang ngủ. Thấy bộ dáng y như vậy, thần tình trên mặt Kỷ Ninh nhu hòa đi rất nhiều, thanh âm cũng hạ thấp.
"Chúng ta đi ra ngoài nói đi, chớ quấy rầy y ngủ."
"Vâng, Tướng quân."
Long Dã trả lời một tiếng, đi ra ngoài trước. Kỷ Ninh dém góc chăn cho Bạch Thanh Nhan, một bàn tay lưu luyến chạm nhẹ trên gương mặt y, mới hài lòng rời đi.
Kỷ Ninh tiện tay đóng chặt cửa xe, bên trong xe an tĩnh lại, thậm chí có thể lắng nghe được tiếng thở đều đều của Bạch Thanh Nhan.
Đợi đến khi tiếng bước chân của hai người hoàn toàn không còn nghe được nữa, tiết tấu nhịp thở của Bạch Thanh Nhan cũng biến đổi. Sau đó y ngồi dậy, sắc mặt ngưng trọng sờ sờ gò má của mình.
Trầm tư chỉ chốc lát, Bạch Thanh Nhan đứng dậy, nhìn quanh bên trong xe. Nội thất bài trí không có nhiều thay đổi, nhưng có một thứ thì khác... Vật đó thu hút sự chú ý của y, khiến ánh mắt y dán lên phía trên, không thể rời khỏi.
Y liếc mắt đã nhận ra, đó là hộp gỗ lê vàng năm đó Kỷ Ninh mang theo bên người không rời. Thật kỳ quái, trước đây Bạch Thanh Nhan chưa từng thấy nó trong xe. Nhưng lúc này, nó cứ như vậy nằm im lìm trên bàn.
Bạch Thanh Nhan nâng hộp gỗ lê vàng lên. Sau đó mở nắp hộp ra. Bên trong là mấy miếng thổ cẩm, đều là tơ lụa thượng hạng. Bạch Thanh Nhan nhìn thấy, lập tức có chút thất vọng. Những loại tơ lụa thổ cẩm thượng hạng này, hầu như thường được dùng để cất giấu châu ngọc bảo thạch. Mà mấy thứ đó, đều không phải vật y muốn tìm. Y lật ba miếng thổ cẩm, mở ra.
Dưới tấm thổ cẩm thứ nhất, là một bầu rượu kiểu Ngọc Dao. Thời Bạch Thanh Nhan còn niên thiếu, loại bầu rượu này trong hành cung Ngọc Dao nhiều vô kể, chốn chốn đều có thể tìm thấy, cũng không quý giá, hình dạng cũng rất phổ thông.
Mới liếc mắt, Bạch Thanh Nhan giống như bị một trọng quyền đánh thẳng vào cõi lòng... Tiết Hồng Loan năm ấy, y đã trộm một ít rượu rót vào chính bầu rượu này, ra khỏi cung đi tìm Kỷ Ninh.
Ngón tay khe khẽ chạm lên, bề mặt đồ sứ vốn nên trơn mượt lại sờ phải những vết sần sùi hình lưới. Nhìn kỹ, hóa ra mặt ngoài bầu rượu đã đầy vết nứt. Rõ ràng bầu rượu này đã từng bị người hung hăng ném vỡ, lại được người nhặt về, từng chút từng chút dính lại. Ném vỡ, người nọ hẳn là vô cùng phẫn nộ, đem mỗi mảnh nhỏ đều rơi tan tành. Nhưng dính thì cũng rất cẩn thận, một mảnh một mảnh đều không quên.
Bạch Thanh Nhan mím môi, nhẹ nhàng đặt bầu rượu bên người, sau đó mở lớp thổ cẩm thứ hai.
Đó là một đoạn kiếm gãy. Chính xác hơn, là một đoạn mũi kiếm.
Tuy rằng đã gãy, mặt trên vẫn lóe lên ánh sáng sắc bén dũng mạnh, thể hiện rằng nó đã từng là một thần binh lợi khí.
Bạch Thanh Nhan đặt nó trong lòng bàn tay, sững sờ nhìn. Ánh mắt y gần như giằng co trên đó, thần tình si ngốc, lại không dời được ánh mắt đi nơi khác.
Đây là kiếm của y, là thần binh lợi khí mà từ khi y hơn mười tuổi đã chưa từng rời người, là kiêu ngạo cùng vinh dự của thân là người thủ hộ Ngọc Dao... Ngay cả một khắc Đồ Đô thành bị phá kia, y biết rõ ba nghìn binh sĩ Ngọc Dao phía sau lưng đều đã chết trận sa trường, mà ngay trước mặt là trăm vạn đại quân Lang Nghiệp, y vẫn không hề sinh ra chút sợ hãi hay lùi bước.
Đơn giản bởi trong tay y còn có kiếm của y.
Thanh kiếm này chính là võ hồn của y, là một thanh ngạo cốt khác của y.
Trong lòng Bạch Thanh Nhan, thanh kiếm này cũng chính là y.
Trước cửa thành, thời điểm kiếm gãy, y vốn cho rằng chính mình cũng sẽ chết trận sa trường, nhưng không hề. Song khi y tỉnh lại trong lồng giam, toàn thân đều là thương tích, gân mạch hao tổn, cũng chẳng còn có thể giương kiếm tự bảo vệ lấy mình, y biết... Tuy rằng y chưa tắt thở, nhưng thân là "Ngọc Dao Võ thần" Bạch Thanh Nhan lại đã chẳng còn tồn tại trên thế gian.
Ngày đó, Kỷ Ninh ném đoạn kiếm gãy xuống trên người y trong tuyết, để y một mình đối mặt với bầy sói cùng tử vong. Y tuyệt không oán hận Kỷ Ninh. Mà ngược lại, y rất cảm kích hắn.
Cho dù thần binh đã gãy, nhưng ít nhất... Đó là một điểm tôn nghiêm cuối cùng mà Kỷ Ninh cho y... Ít nhất... Y còn có thể làm một chiến binh mà chết, chứ không phải một tên nô ɭệ hầu hạ bên giường thấp kém mà kéo dài hơi tàn.
Về phần mũi kiếm phong mang*, y sớm đã chẳng còn ảo tưởng. Ngọc Dao mất, Đồ Đô diệt, thân là võ giả, y lại phải chịu thất bại cùng sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời... Ngày quyết chiến trước cổng thành mấy vạn thi thể, ngay cả chính y cũng không biết nửa đoạn mũi kiếm kia đã lưu lại trong khối máu thịt nào.
*Phong mang: Mũi kiếm, phần bén nhọn của đao kiếm, đồng thời cũng chỉ nhuệ khí và tài hoa.
Kỷ Ninh, sao còn có thể tìm được nó?
... Tại nơi mấy vạn thi thể, tại nơi máu thịt mơ hồ trên chiến trường, hắn làm cách nào tìm được nó, lau sạch vết máu, lại cẩn thận mài mũi kiếm một lần nữa sắc nhọn. Sau đó cẩn thận dùng vải thổ cẩm bọc lại, trịnh trọng đặt trong hộp gỗ lê vàng.
Ánh mắt Bạch Thanh Nhan lưu luyến trên mũi kiếm hồi lâu. Không muốn đặt xuống, y cầm mũi kiếm trong lòng bàn tay, sau đó hít sâu một hơi, mở ra lớp thổ cẩm nho nhỏ cuối cùng.
Một đám vụn cặn gỗ rơi ra. Tuy rằng đã khô, đã vỡ vụn, Bạch Thanh Nhan chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, đó là... Một quả thông. Mặt trên còn mang theo vết nâu năm xưa... Là máu của Kỷ Ninh.
Lòng bàn tay Bạch Thanh Nhan truyền đến một trận đau đớn. Là y vô thức nắm quá chặt, mũi kiếm đã cắt ngang lòng bàn tay. Nhưng y căn bản cũng không liếc mắt. Y chỉ nhìn chằm chằm quả thông, mặc cho dòng nước nóng hổi mãnh liệt trào ra từ đáy mắt khiến đường nhìn trở nên mơ hồ nhòe nhoẹt.
"Hóa ra không phải chỉ có một mình ta nhớ kỹ."
Càng không phải chỉ có một mình ta quan tâm...
Ngày thứ hai khi Kỷ Ninh tỉnh lại, trong lồng ngực vẫn như cũ từng trận đau nhức âm ỉ. Hắn biết đây là di chứng của ngày hôm qua, cũng không quá mức để ý.
"Tướng quân, ngươi đã tỉnh chưa?" Thanh âm Long Dã từ ngoài cửa truyền đến, "Chúng ta phải lên đường."
"Ngươi vào đi. Ta đã thức dậy."
"Vâng, Tướng quân." Long Dã đẩy cửa ra, đi vào. Y thấy bộ dạng của Kỷ Ninh, rõ ràng là cực kỳ kinh hãi, "Đây là thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy, Kỷ Tướng quân, có phải ngươi bị bệnh hay không?"
"Hôm qua luyện công không cẩn thận, tẩu hỏa nhập ma. Không có việc gì, ta đã điều tức rồi."
Tẩu hỏa nhập ma? Long Dã sửng sốt. Y biết Kỷ Ninh gần đây không có tu luyện bất cứ nội công tâm pháp nào mới, làm sao có thể tẩu hỏa nhập ma? Huống chi, nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng là bị nội thương rất nặng.
Nhưng Long Dã cũng nhìn ra, Kỷ Ninh không muốn nói nhiều về việc này. Y cũng chỉ đành đặt một bụng nghi vấn ở trong lòng.
"Tướng quân, cả ngày hôm nay đều phải trù bị cho sự kiện mà Bệ hạ nói lúc trước kia. Nhưng ngươi đang bị nội thương, thân thể chịu nổi sao?"
"Cái này có là gì? Trên chiến trường, có người Tướng quân nào lại không bị thương trên đường hành quân? Chỉ cần có chút điều qua tiếng lại, trận này giặc không đánh cũng thắng!"
"Nhưng nội thương nếu không điều dưỡng cẩn thận, sẽ lưu lại hậu hoạn."
"Cái này còn cần ngươi dạy ta? Ta tự mình biết lưu ý. Long Dã, ta sẽ có chừng mực. Tại sao ngươi lại quan tâm như vậy, lẽ nào ngươi đang coi ta là công chúa dẫm phải gai mùng tơi hay sao?"
"Thuộc hạ không dám."
Kỷ Ninh cười mắng vài câu, nhưng cũng biết Long Dã là đang lo lắng cho mình. Hắn vỗ vỗ vai Long Dã, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Thanh Nhan.
Lúc này mới là sáng sớm, Bạch Thanh Nhan còn rúc ở trong chăn. Y nhắm chặt mắt lại, hô hấp nặng nề, tựa hồ còn đang ngủ. Thấy bộ dáng y như vậy, thần tình trên mặt Kỷ Ninh nhu hòa đi rất nhiều, thanh âm cũng hạ thấp.
"Chúng ta đi ra ngoài nói đi, chớ quấy rầy y ngủ."
"Vâng, Tướng quân."
Long Dã trả lời một tiếng, đi ra ngoài trước. Kỷ Ninh dém góc chăn cho Bạch Thanh Nhan, một bàn tay lưu luyến chạm nhẹ trên gương mặt y, mới hài lòng rời đi.
Kỷ Ninh tiện tay đóng chặt cửa xe, bên trong xe an tĩnh lại, thậm chí có thể lắng nghe được tiếng thở đều đều của Bạch Thanh Nhan.
Đợi đến khi tiếng bước chân của hai người hoàn toàn không còn nghe được nữa, tiết tấu nhịp thở của Bạch Thanh Nhan cũng biến đổi. Sau đó y ngồi dậy, sắc mặt ngưng trọng sờ sờ gò má của mình.
Trầm tư chỉ chốc lát, Bạch Thanh Nhan đứng dậy, nhìn quanh bên trong xe. Nội thất bài trí không có nhiều thay đổi, nhưng có một thứ thì khác... Vật đó thu hút sự chú ý của y, khiến ánh mắt y dán lên phía trên, không thể rời khỏi.
Y liếc mắt đã nhận ra, đó là hộp gỗ lê vàng năm đó Kỷ Ninh mang theo bên người không rời. Thật kỳ quái, trước đây Bạch Thanh Nhan chưa từng thấy nó trong xe. Nhưng lúc này, nó cứ như vậy nằm im lìm trên bàn.
Bạch Thanh Nhan nâng hộp gỗ lê vàng lên. Sau đó mở nắp hộp ra. Bên trong là mấy miếng thổ cẩm, đều là tơ lụa thượng hạng. Bạch Thanh Nhan nhìn thấy, lập tức có chút thất vọng. Những loại tơ lụa thổ cẩm thượng hạng này, hầu như thường được dùng để cất giấu châu ngọc bảo thạch. Mà mấy thứ đó, đều không phải vật y muốn tìm. Y lật ba miếng thổ cẩm, mở ra.
Dưới tấm thổ cẩm thứ nhất, là một bầu rượu kiểu Ngọc Dao. Thời Bạch Thanh Nhan còn niên thiếu, loại bầu rượu này trong hành cung Ngọc Dao nhiều vô kể, chốn chốn đều có thể tìm thấy, cũng không quý giá, hình dạng cũng rất phổ thông.
Mới liếc mắt, Bạch Thanh Nhan giống như bị một trọng quyền đánh thẳng vào cõi lòng... Tiết Hồng Loan năm ấy, y đã trộm một ít rượu rót vào chính bầu rượu này, ra khỏi cung đi tìm Kỷ Ninh.
Ngón tay khe khẽ chạm lên, bề mặt đồ sứ vốn nên trơn mượt lại sờ phải những vết sần sùi hình lưới. Nhìn kỹ, hóa ra mặt ngoài bầu rượu đã đầy vết nứt. Rõ ràng bầu rượu này đã từng bị người hung hăng ném vỡ, lại được người nhặt về, từng chút từng chút dính lại. Ném vỡ, người nọ hẳn là vô cùng phẫn nộ, đem mỗi mảnh nhỏ đều rơi tan tành. Nhưng dính thì cũng rất cẩn thận, một mảnh một mảnh đều không quên.
Bạch Thanh Nhan mím môi, nhẹ nhàng đặt bầu rượu bên người, sau đó mở lớp thổ cẩm thứ hai.
Đó là một đoạn kiếm gãy. Chính xác hơn, là một đoạn mũi kiếm.
Tuy rằng đã gãy, mặt trên vẫn lóe lên ánh sáng sắc bén dũng mạnh, thể hiện rằng nó đã từng là một thần binh lợi khí.
Bạch Thanh Nhan đặt nó trong lòng bàn tay, sững sờ nhìn. Ánh mắt y gần như giằng co trên đó, thần tình si ngốc, lại không dời được ánh mắt đi nơi khác.
Đây là kiếm của y, là thần binh lợi khí mà từ khi y hơn mười tuổi đã chưa từng rời người, là kiêu ngạo cùng vinh dự của thân là người thủ hộ Ngọc Dao... Ngay cả một khắc Đồ Đô thành bị phá kia, y biết rõ ba nghìn binh sĩ Ngọc Dao phía sau lưng đều đã chết trận sa trường, mà ngay trước mặt là trăm vạn đại quân Lang Nghiệp, y vẫn không hề sinh ra chút sợ hãi hay lùi bước.
Đơn giản bởi trong tay y còn có kiếm của y.
Thanh kiếm này chính là võ hồn của y, là một thanh ngạo cốt khác của y.
Trong lòng Bạch Thanh Nhan, thanh kiếm này cũng chính là y.
Trước cửa thành, thời điểm kiếm gãy, y vốn cho rằng chính mình cũng sẽ chết trận sa trường, nhưng không hề. Song khi y tỉnh lại trong lồng giam, toàn thân đều là thương tích, gân mạch hao tổn, cũng chẳng còn có thể giương kiếm tự bảo vệ lấy mình, y biết... Tuy rằng y chưa tắt thở, nhưng thân là "Ngọc Dao Võ thần" Bạch Thanh Nhan lại đã chẳng còn tồn tại trên thế gian.
Ngày đó, Kỷ Ninh ném đoạn kiếm gãy xuống trên người y trong tuyết, để y một mình đối mặt với bầy sói cùng tử vong. Y tuyệt không oán hận Kỷ Ninh. Mà ngược lại, y rất cảm kích hắn.
Cho dù thần binh đã gãy, nhưng ít nhất... Đó là một điểm tôn nghiêm cuối cùng mà Kỷ Ninh cho y... Ít nhất... Y còn có thể làm một chiến binh mà chết, chứ không phải một tên nô ɭệ hầu hạ bên giường thấp kém mà kéo dài hơi tàn.
Về phần mũi kiếm phong mang*, y sớm đã chẳng còn ảo tưởng. Ngọc Dao mất, Đồ Đô diệt, thân là võ giả, y lại phải chịu thất bại cùng sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời... Ngày quyết chiến trước cổng thành mấy vạn thi thể, ngay cả chính y cũng không biết nửa đoạn mũi kiếm kia đã lưu lại trong khối máu thịt nào.
*Phong mang: Mũi kiếm, phần bén nhọn của đao kiếm, đồng thời cũng chỉ nhuệ khí và tài hoa.
Kỷ Ninh, sao còn có thể tìm được nó?
... Tại nơi mấy vạn thi thể, tại nơi máu thịt mơ hồ trên chiến trường, hắn làm cách nào tìm được nó, lau sạch vết máu, lại cẩn thận mài mũi kiếm một lần nữa sắc nhọn. Sau đó cẩn thận dùng vải thổ cẩm bọc lại, trịnh trọng đặt trong hộp gỗ lê vàng.
Ánh mắt Bạch Thanh Nhan lưu luyến trên mũi kiếm hồi lâu. Không muốn đặt xuống, y cầm mũi kiếm trong lòng bàn tay, sau đó hít sâu một hơi, mở ra lớp thổ cẩm nho nhỏ cuối cùng.
Một đám vụn cặn gỗ rơi ra. Tuy rằng đã khô, đã vỡ vụn, Bạch Thanh Nhan chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, đó là... Một quả thông. Mặt trên còn mang theo vết nâu năm xưa... Là máu của Kỷ Ninh.
Lòng bàn tay Bạch Thanh Nhan truyền đến một trận đau đớn. Là y vô thức nắm quá chặt, mũi kiếm đã cắt ngang lòng bàn tay. Nhưng y căn bản cũng không liếc mắt. Y chỉ nhìn chằm chằm quả thông, mặc cho dòng nước nóng hổi mãnh liệt trào ra từ đáy mắt khiến đường nhìn trở nên mơ hồ nhòe nhoẹt.
"Hóa ra không phải chỉ có một mình ta nhớ kỹ."
Càng không phải chỉ có một mình ta quan tâm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.