Chương 98: Hoàng Đế Là Một Kẻ Điên Thanh Tỉnh.
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 96. Hoàng đế là một kẻ điên thanh tỉnh.
Kỷ Ninh cùng Nhiễm Trần đi một đoạn xa, cuối cùng cũng dừng bước lại.
"Ngày mai Bệ hạ đã đến rồi ư? Tại sao lại nhanh như vậy? Hơn nữa, trong ý chỉ của Bệ hạ cũng không hề đề cập đến."
"Mới khi nãy, ta nghe nói Long Dã thay ngươi sắp xếp sự tình Lý Đại nhân."
"... Thì sao?"
"Lý Đại nhân, đã đê tiện háo sắc lại nhát như thỏ đế. Gã yên tĩnh lâu như vậy, hôm nay lại dám tới gây khó dễ, nhất định là có chỗ dựa. Cho nên Hoàng huynh ta khẳng định sẽ đến rất nhanh. Bởi vậy ta đã dẫn người tới lục soát mã xa của gã, quả nhiên lục ra được mật thư."
"Ngươi đang nói là Bệ hạ gửi mật thư báo ngày mai sẽ tới với gã, thế nhưng trong ý chỉ cho hai chúng ta lại không đề cập tới một chữ?"
Kỷ Ninh nói xong, đối diện cùng Nhiễm Trần.
Hai người đều hiểu, điều này thể hiện rõ Hoàng đế Lang Nghiệp đối với hai người bọn họ, đều không có tín nhiệm như nhau.
"Nhiễm Trần, ta muốn ngươi hiểu rõ, ta đối với chuyện giữa hai huynh đệ các ngươi không có chút hứng thú gì. Ban đầu, ta dự định chờ tới khi quay lại Vương đô sẽ lập tức mang theo Bạch Thanh Nhan cao chạy xa bay. Lường trước Bệ hạ sẽ không tìm được ta, cũng chẳng nhòm ngó hy vọng của ta. Rất nhiều người có thể ra chiến trường lĩnh binh chiến đấu, khả năng không hề kém cạnh ta. Cho nên ta thực sự không muốn can dự vào sự tình tạo phản đoạt quyền của các ngươi."
"Lời này không sai... Nếu như Kỷ Tướng quân muốn từ quan, dù có đi nơi nào Hoàng huynh cũng sẽ không quản ngươi. Nhưng nếu muốn mang Thái tử Ngọc Dao đi, mọi chuyện sẽ khác."
"Vì sao?" Kỷ Ninh lần này là muốn một lời nói trắng ra, "Nhiễm Giám quân, ta luôn cảm thấy về chuyện Bạch Thanh Nhan, hai huynh đệ các ngươi đều có nhiều sự tình không nói ra. Ngươi phải biết rằng, người này là ranh giới cuối cùng của ta. Nếu ngươi thật sự muốn hợp tác với ta, ta hy vọng ngươi tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*."
*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: 知无不言言无不尽, không biết thì không nói, nếu biết thì nói toàn bộ, không giấu diếm.
Nhiễm Trần rũ mi mắt. Chỉ chốc lát, hắn dường như hạ quyết tâm, hỏi Kỷ Ninh:
"Lẽ nào ngươi không biết, điểm kỳ diệu nhất của công pháp kia căn bản chẳng phải cái gì mà không sợ nóng lạnh, đao kiếm không thể thương tổn, mà là khả năng hút công pháp của người khác cho mình sử dụng sao?"
Kỷ Ninh hít một hơi lạnh. Bí mật này, cho dù trong suốt khoảng thời gian hắn thống hận Bạch Thanh Nhan, cũng chưa từng nói qua với người ngoài! Ngay cả năm người trong đội thám báo năm đó cũng không kẻ nào hay biết, Nhiễm Trần làm sao nghe được?
"Ngươi nói như vậy, có chứng cớ gì không?"
Nhiễm Trần hết sức thâm ý liếc mắt nhìn Kỷ Ninh.
"Chẳng lẽ cho tới bây giờ Kỷ Tướng quân vẫn còn muốn ta tin rằng ngươi không biết bí mật này? Xem ra, người không có thành ý không phải là ta, mà là ngươi, Kỷ Tướng quân."
"..."
"Mà thôi, ai bảo ta thật tâm muốn hợp tác với ngươi làm gì. Ngươi hãy nghe cho kỹ, lần này Hoàng huynh ta tới, căn bản chẳng phải để đối phó với ngươi. Hắn hoàn toàn là vì Thái tử Ngọc Dao mà đến. Là bởi hắn muốn làm một cái lò luyện công, hút cạn công lực của người khác để truyền cho hắn. Như vậy, hắn có thể sống lâu bách tuế, đời đời kiếp kiếp sống với tư cách Hoàng đế của mình!"
"Ngươi nói cái gì?!"
Kỷ Ninh như thể bị thất kinh bởi ý nghĩ điên cuồng này. Trách không được Hoàng đế trước sau nhất định phải có được Hoàng thất Ngọc Dao! Gã đã điên rồ đến mức này sao? Trường sinh bất lão là chuyện vi phạm thiên đạo, trái với tự nhiên, điều này sao có thể?
"Bệ hạ thoạt nhìn, không giống như kẻ mất trí! Nhiễm Trần, ngươi xác định đây là sự thật?"
"Hắn cho tới bây giờ vẫn luôn say mê cái gì trường sinh bất lão đạo gia tiên thuật, vì thứ này đã gϊếŧ chết không biết bao nhiêu người. Thiên hạ đều đồn đại Hoàng huynh ta hoang dâʍ, điều này cũng không sai. Nhưng những người chết thảm trong hậu cung của hắn, kỳ thực đại bộ phận đều không phải chết bởi sự vô độ của hắn, mà là chết trong những thí nghiệm tàn khốc. Hắn vẫn luôn rất lý trí, nhưng không có nghĩa là hắn không điên cuồng..."
Lời sau chỉ nói một nửa, Kỷ Ninh tự hiểu.
Hoàng đế Lang Nghiệp cũng không phải là hôn quân. Gã là một bạo quân thanh tỉnh mà điên cuồng. Gã có mục đích, thậm chí có kế hoạch, đem từng mạng người lấp đầy thí nghiệm "Trường sinh bất tử" của mình.
Nếu là như vậy, tình cảnh của Bạch Thanh Nhan hiện tại hết sức nguy hiểm...
Kỷ Ninh cùng Nhiễm Trần đi một đoạn xa, cuối cùng cũng dừng bước lại.
"Ngày mai Bệ hạ đã đến rồi ư? Tại sao lại nhanh như vậy? Hơn nữa, trong ý chỉ của Bệ hạ cũng không hề đề cập đến."
"Mới khi nãy, ta nghe nói Long Dã thay ngươi sắp xếp sự tình Lý Đại nhân."
"... Thì sao?"
"Lý Đại nhân, đã đê tiện háo sắc lại nhát như thỏ đế. Gã yên tĩnh lâu như vậy, hôm nay lại dám tới gây khó dễ, nhất định là có chỗ dựa. Cho nên Hoàng huynh ta khẳng định sẽ đến rất nhanh. Bởi vậy ta đã dẫn người tới lục soát mã xa của gã, quả nhiên lục ra được mật thư."
"Ngươi đang nói là Bệ hạ gửi mật thư báo ngày mai sẽ tới với gã, thế nhưng trong ý chỉ cho hai chúng ta lại không đề cập tới một chữ?"
Kỷ Ninh nói xong, đối diện cùng Nhiễm Trần.
Hai người đều hiểu, điều này thể hiện rõ Hoàng đế Lang Nghiệp đối với hai người bọn họ, đều không có tín nhiệm như nhau.
"Nhiễm Trần, ta muốn ngươi hiểu rõ, ta đối với chuyện giữa hai huynh đệ các ngươi không có chút hứng thú gì. Ban đầu, ta dự định chờ tới khi quay lại Vương đô sẽ lập tức mang theo Bạch Thanh Nhan cao chạy xa bay. Lường trước Bệ hạ sẽ không tìm được ta, cũng chẳng nhòm ngó hy vọng của ta. Rất nhiều người có thể ra chiến trường lĩnh binh chiến đấu, khả năng không hề kém cạnh ta. Cho nên ta thực sự không muốn can dự vào sự tình tạo phản đoạt quyền của các ngươi."
"Lời này không sai... Nếu như Kỷ Tướng quân muốn từ quan, dù có đi nơi nào Hoàng huynh cũng sẽ không quản ngươi. Nhưng nếu muốn mang Thái tử Ngọc Dao đi, mọi chuyện sẽ khác."
"Vì sao?" Kỷ Ninh lần này là muốn một lời nói trắng ra, "Nhiễm Giám quân, ta luôn cảm thấy về chuyện Bạch Thanh Nhan, hai huynh đệ các ngươi đều có nhiều sự tình không nói ra. Ngươi phải biết rằng, người này là ranh giới cuối cùng của ta. Nếu ngươi thật sự muốn hợp tác với ta, ta hy vọng ngươi tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*."
*Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: 知无不言言无不尽, không biết thì không nói, nếu biết thì nói toàn bộ, không giấu diếm.
Nhiễm Trần rũ mi mắt. Chỉ chốc lát, hắn dường như hạ quyết tâm, hỏi Kỷ Ninh:
"Lẽ nào ngươi không biết, điểm kỳ diệu nhất của công pháp kia căn bản chẳng phải cái gì mà không sợ nóng lạnh, đao kiếm không thể thương tổn, mà là khả năng hút công pháp của người khác cho mình sử dụng sao?"
Kỷ Ninh hít một hơi lạnh. Bí mật này, cho dù trong suốt khoảng thời gian hắn thống hận Bạch Thanh Nhan, cũng chưa từng nói qua với người ngoài! Ngay cả năm người trong đội thám báo năm đó cũng không kẻ nào hay biết, Nhiễm Trần làm sao nghe được?
"Ngươi nói như vậy, có chứng cớ gì không?"
Nhiễm Trần hết sức thâm ý liếc mắt nhìn Kỷ Ninh.
"Chẳng lẽ cho tới bây giờ Kỷ Tướng quân vẫn còn muốn ta tin rằng ngươi không biết bí mật này? Xem ra, người không có thành ý không phải là ta, mà là ngươi, Kỷ Tướng quân."
"..."
"Mà thôi, ai bảo ta thật tâm muốn hợp tác với ngươi làm gì. Ngươi hãy nghe cho kỹ, lần này Hoàng huynh ta tới, căn bản chẳng phải để đối phó với ngươi. Hắn hoàn toàn là vì Thái tử Ngọc Dao mà đến. Là bởi hắn muốn làm một cái lò luyện công, hút cạn công lực của người khác để truyền cho hắn. Như vậy, hắn có thể sống lâu bách tuế, đời đời kiếp kiếp sống với tư cách Hoàng đế của mình!"
"Ngươi nói cái gì?!"
Kỷ Ninh như thể bị thất kinh bởi ý nghĩ điên cuồng này. Trách không được Hoàng đế trước sau nhất định phải có được Hoàng thất Ngọc Dao! Gã đã điên rồ đến mức này sao? Trường sinh bất lão là chuyện vi phạm thiên đạo, trái với tự nhiên, điều này sao có thể?
"Bệ hạ thoạt nhìn, không giống như kẻ mất trí! Nhiễm Trần, ngươi xác định đây là sự thật?"
"Hắn cho tới bây giờ vẫn luôn say mê cái gì trường sinh bất lão đạo gia tiên thuật, vì thứ này đã gϊếŧ chết không biết bao nhiêu người. Thiên hạ đều đồn đại Hoàng huynh ta hoang dâʍ, điều này cũng không sai. Nhưng những người chết thảm trong hậu cung của hắn, kỳ thực đại bộ phận đều không phải chết bởi sự vô độ của hắn, mà là chết trong những thí nghiệm tàn khốc. Hắn vẫn luôn rất lý trí, nhưng không có nghĩa là hắn không điên cuồng..."
Lời sau chỉ nói một nửa, Kỷ Ninh tự hiểu.
Hoàng đế Lang Nghiệp cũng không phải là hôn quân. Gã là một bạo quân thanh tỉnh mà điên cuồng. Gã có mục đích, thậm chí có kế hoạch, đem từng mạng người lấp đầy thí nghiệm "Trường sinh bất tử" của mình.
Nếu là như vậy, tình cảnh của Bạch Thanh Nhan hiện tại hết sức nguy hiểm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.