Chương 68: Lẽ Nào Ngươi Thực Sự Muốn Ruồng Bỏ Chủ Tử...
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 68. Lẽ nào ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, lánh dưới trướng kẻ khác?
Nói xong những câu này, Long Dã không nhiều lời thêm nữa, xoay người rời đi. Bạch Thanh Nhan nhìn theo bóng Long Dã, đáy mắt chẳng biết tại sao lại nóng lên.
Y làm sao lại không muốn cao chạy xa bay? Ngay cả táng thân trong bụng sói, cũng tốt hơn là bị đồng bào xa lánh như vậy.
Thế nhưng phía sau y còn có quá nhiều người. Rất nhiều tính mệnh, đều đang đặt lên vai y. Gánh vác lâu như vậy, phần nghĩa vụ "Thái tử Ngọc Dao" này đã bám rễ, ăn sâu vào người y, tách không rời, cũng chẳng thể buông được.
Một mình y đi không khó. Chỉ là y hiện tại, nếu như gạt bỏ trách nhiệm duy nhất sang một bên, lại thực sự quá mức cô độc... Chẳng còn ai ngóng trông y, chẳng còn ai dựa vào y, cũng chẳng có lấy một người để ý đến y. Đã như vậy, cho dù là sống hay chết, kỳ thực cũng chẳng còn quan trọng nữa.
"Long Tướng quân, cám ơn ngươi. Đáng tiếc, ý tốt của ngươi, ta không thể không phụ." Bạch Thanh Nhan nhẹ giọng nói, tự giễu mà cười. Sau đó y lên giọng:
"Nhiễm Giám quân, là ta. Ta đặc biệt tới đây là muốn gặp ngươi, để ta vào đi!"
Bên trong xe ngựa đột nhiên tĩnh. Ngay cả động tác đẩy cửa của Long Dã cũng khựng lại.
"Lần trước không phải ngươi nói muốn ta đi theo ngươi hay sao? Chuyện này ta đã cân nhắc qua. Nhiễm Giám quân, ngươi thực sự không muốn để ta vào ư?"
Rầm một tiếng, cửa xe từ bên trong bật mạnh ra. Nhiễm Trần đứng ở cửa, chăm chú nhìn Bạch Thanh Nhan.
Nhưng sau đó, ánh mắt của hắn lại lướt qua Bạch Thanh Nhan, nhìn theo hướng cách đấy không xa. Bạch Thanh Nhan lần đầu tiên thấy nét mặt hắn thu liễm ý cười, biểu lộ ra một thần sắc chán ghét.
Không chỉ Nhiễm Trần, ngay cả Long Dã trước đây biểu tình luôn hờ hững cũng cau mày.
Trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên dấy lên một dự cảm bất thường. Y chậm rãi quay đầu lại, nghe được một thanh âm vang lên từ phía sau:
"Thật không thể tưởng tượng nổi, dư nghiệt Ngọc Dao lại có thể càn rỡ đến mức này! Ta còn chưa lục soát ra y trốn ở nơi nào, y ngược lại còn tự mình nghênh ngang đi tới trước xe ngựa Đại quan Lang Nghiệp. Cũng thật biết tiết kiệm khí lực cho ta!"
"Dư nghiệt?" Thanh âm Nhiễm Trần lười biếng vang lên, "Đây rõ ràng là tân hoan* trên giường của Kỷ Tướng quân. Ta cũng thập phần ưa thích, đã thương lượng cùng y nhiều ngày, muốn y đi theo ta. Chỉ là người này tính tình ương ngạnh, cho đến tận hôm nay mới chịu mở miệng."
*Tân hoan: Niềm vui mới.
Vừa nói, hắn vừa vịn vào cánh tay của Long Dã, từ trên xe ngựa bước xuống. Một tay đem Bạch Thanh Nhan ôm vào trong ngực, cười nói:
"Y chịu theo ta, ta thật sự vô cùng vui mừng. Lại chẳng biết trong lòng y liệu có vui mừng như ta hay không? Lại đây, gặp qua Lý Đại nhân. Ở Lang Nghiệp chúng ta, nhân vật như Lý Đại nhân không phải lúc nào cũng có thể thấy. Ngay cả Hoàng huynh ta cũng hết sức coi trọng. Có phải không, Lý Đại nhân?"
Lý Đại nhân mông lung đồng ý. Gã vuốt vuốt mấy chòm râu dê, mắt chỉ chăm chăm dán vào Bạch Thanh Nhan. Vừa đắc ý vừa tham lam, biểu tình rõ ràng đến cực điểm.
"Đây thực sự là tân hoan của Kỷ Tướng quân lại đồng ý đi theo Nhiễm Giám quân ngươi? Này cũng..." Bày ra tâm thế chuẩn bị thốt ra được một lời hết sức thâm sâu, Lý Đại nhân nói tiếp, "Thế nhưng lũ nhãi nhép Ngọc Dao lại không nói vậy. Hôm nay phụ nhân đã quy phục chúng ta kia khai rõ, đây chính là phế Thái tử Ngọc Dao của bọn chúng, dư nghiệt Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan!"
Bạch Thanh Nhan hít mạnh một hơi, lại có chút không biết phải làm sao. Ngay cả đêm qua bị chửi rủa thậm tệ đến vậy, y cũng chưa bao giờ nghĩ vậy mà lại bị chính đồng bào của mình bán đứng!
"Không thể nào!" Y buột miệng thốt ra. Đổi lại khiến Lý Đại nhân càng càn rỡ cười lớn.
"Sao lại không thể nào? Phụ nhân kia đã khai ra hết, ngươi chính là Bạch Thanh Nhan! Ngươi và Kỷ Tướng quân từ khi ở cổng Đồ Đô thành đã cấu kết, kể từ đó ngươi liền ngủ lại trong phòng hắn! Ta thật không hình dung nổi, Thái tử Ngọc Dao thanh cao trong truyền thuyết lại là một kẻ mà ai cũng có thể làm chồng! Thời điểm con dân ngươi ăn đói mặc rách, ngươi đang làm gì? Cùng Kỷ Tướng quân hàng đêm xuân sắc? Trách không được thiên hạ nói Ngọc Dao vong quốc đều vì Hoàng tộc xa hoa lãng phí dâʍ ɭσạи. Quả nhiên là thế! Vong quốc cũng thật thuận theo ý trời!"
Hai tay Bạch Thanh Nhan nắm chặt thành quyền, móng tay gắt gao đâm sâu vào lòng bàn tay. Y lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện, nếu không phải cố kỵ nếu gϊếŧ gã lúc này, Kỷ Ninh cũng không tránh khỏi bị liên lụy, Lý Đại nhân hẳn đã vong hồn trong tay y.
"Thế nào, ngươi vẫn không phục?" Lý Đại nhân cũng gặp được ánh mắt của y, thần sắc càng phách lối hơn.
"Đừng tưởng rằng có Kỷ Ninh che chở, ngươi có thể vô tư kê cao gối mà ngủ! Lúc này, tội danh chứa chấp trọng phạm là ván đã đóng thuyền, ta dâng lên Bệ hạ một tấu, hắn tự thân cũng khó bảo toàn! Hôm qua chẳng phải vẫn diễu võ giương oai sao? Ta chờ đến lúc hắn quỳ xuống cầu ta, xin ta tha cho hắn một mạng! Ha ha ha ha!"
Hàm răng Bạch Thanh Nhan đã nghiến chặt, vẫn phải nhẫn nại kìm nén lửa giận bừng bừng trong lồng ngực. Phía sau, bàn tay Nhiễm Trần vẫn đặt lên eo y, nhẹ nhàng trấn an. Bên kia, Long Dã khẽ tiến lại gần, Bạch Thanh Nhan có thể nghe được y thấp giọng hỏi Nhiễm Trần:
"Trong vòng mười bước, ta dám chắc có thể lấy đầu gã. Có muốn hay không?"
"Ngươi gấp cái gì? Chuyện của Kỷ Tướng quân để hắn tự mình xử lý. Chờ một chút, hắn đại khái cũng sắp tới rồi."
Đối diện, Lý Đại nhân vẫn còn nước miếng tung bay:
"Không được, ta phải đem người này áp giải về cẩn thận 'Thẩm vấn' một phen. Dù sao cũng là sự tình trọng đại, Bệ hạ chính miệng ra lệnh. Việc này không nên chậm trễ. Nhiễm Giám quân, ngươi thấy thế nào?"
"Cái này tất nhiên. Chỉ là Lý Đại nhân, hôm nay ngươi tới, không phải là đến để uống rượu của ta sao? Mới đó đã muốn rời đi, thật sự quá không để cho ta chút mặt mũi. Về phần người này, ở trong tay ta cũng chẳng chạy đi đâu được, Lý Đại nhân không cần quá khẩn trương."
Lý Đại nhân quả thực muốn trực tiếp đem Bạch Thanh Nhan giải đi ngay lập tức. Thế nhưng Nhiễm Trần cùng Kỷ Ninh lại không giống nhau. Mặc dù Kỷ Ninh là Đại Tướng quân thanh danh hiển hách, nhưng nếu thật sự mất đi quân quyến*, cái gì cũng không còn. Song Nhiễm Trần lại khác, hắn là ấu đệ của Hoàng đế, thân phận này vĩnh viễn không phủ nhận được. Huống chi lần này, là Kỷ Ninh chứa chấp phạm nhân, còn chưa nhất định sẽ liên lụy đến Nhiễm Trần, bởi vậy Lý Đại nhân không dám tùy tiện đắc tội hắn, mặt mũi cũng phải giữ ba phần.
*Quân quyến: Quan hệ trong quân ngũ.
Do đó, tuy rằng trong lòng vội vã muốn đem Bạch Thanh Nhan bắt trở về dâʍ ɭσạи một phen, Lý Đại nhân vẫn không thể không nhẫn nhịn đối đãi Nhiễm Trần chu toàn. Hai người giằng co nửa ngày, Nhiễm Trần không chỉ không nhượng bộ, ngược lại còn ôm Bạch Thanh Nhan càng chặt hơn.
Hắn một bên nói, một bên khe khẽ vuốt ve vành tai Bạch Thanh Nhan. Thong thả ung dung, khóe mắt đuôi mày đều nhuốm phong tình. Một đôi phong lưu bích nhân* ở cùng một chỗ khiến hô hấp Lý Đại nhân trở nên nặng nề, xuân dục huân tâm**, nếu như không phải sợ đắc tội với Nhiễm Trần, còn chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì.
*Phong lưu bích nhân: Ý chỉ người đẹp.
**Xuân dục huân tâm: Du͙ƈ vọиɠ lấn át lý trí.
Ngay cả Long Dã đứng một bên cũng ôm trong ngực một thanh trường kiếm, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm hai người kia. Cục diện giằng co hồi lâu, Long Dã đột nhiên cử động một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa. Bóng đêm thăm thẳm, nhìn không ra bên kia có cái gì, nhưng Long Dã lại quan sát hết sức chuyên chú...
Đồng thời ngẩng đầu cùng thời điểm với y là Bạch Thanh Nhan. Y cũng giống Long Dã, đều là người tập võ, lúc này nghe âm đoán vật, lại có chút thất hồn lạc phách. Trong mắt Lý Đại nhân ở phía đối diện, đôi con ngươi ấy đang gắt gao nhìn chằm chằm vào gã, ánh mắt kia chẳng biết có mị lực như thế nào lại khiến gã trực tiếp đưa tay ra, nắm lấy cằm Bạch Thanh Nhan.
"Vật nhỏ này, thật đúng là một vưu vật*. Thật quá đáng tiếc, nếu không phải là dư nghiệt Ngọc Dao, ta thật sự có thể lưu cho y một mạng, giữ lại để khoản đãi các vị đại nhân, chẳng phải là mỹ sự sao!"
*Vưu vật: Vật đặc biệt.
Lời nói khinh bạc đến vậy, khiến Nhiễm Trần cũng thay đổi thần sắc. Nhưng Bạch Thanh Nhan lại căn bản không cảm giác được, vẫn như trước nhìn chằm chằm Lý Đại nhân, hoặc nói đúng hơn là nhìn chằm chằm thân ảnh đang chậm rãi bước tới phía sau Lý Đại nhân.
Thân ảnh kia cao lớn mà lạnh lùng, như thể tản ra hàn khí dày đặc. Hắn cơ hồ không hề nghe được toàn bộ đối thoại giữa hai người, chỉ lo chính mình bước về phía trước. Thời điểm hắn đi ngnag qua bên người Bạch Thanh Nhan, hai người hô hấp đan xen, Bạch Thanh Nhan thậm chí thấy được khói trắng tản ra từ miệng Kỷ Ninh, trên hàng mi đọng lại một tầng hơi nước êm ái. Y nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, Kỷ Ninh lại mặt không biểu tình, đến bước đi cũng không hề dao động, cũng chẳng hề liếc nhìn y một cái.
"Kỷ Ninh Tướng quân."
Bạch Thanh Nhan lẩm bẩm trong miệng, Kỷ Ninh lại từ bên người y lách qua, đi vào trong mã xa.
Phía sau là Nhiễm Trần tâm tư khó lường, bị vây hãm trong lồng ngực hắn, thoạt nhìn như thể bảo hộ nhưng không hề có ý tốt. Trước mặt là Lý Đại nhân hèn mọn dâʍ tà, như hổ rình mồi thèm rỏ dãi cơ thể y. Bạch Thanh Nhan bất chợt cảm thấy hoảng hốt, phảng phất như chính mình đã rơi vào đầm rồng hang hổ, tứ cố vô thân.
Theo bản năng, y vẫn như cũ coi Kỷ Ninh như một khúc gỗ nổi có thể bám vào. Nhưng Kỷ Ninh lại đối với y chẳng hề có chút để tâm.
Nhất thời, Bạch Thanh Nhan cảm giác giữa thiên địa mênh mông chỉ có một mình y lẻ loi cô độc, từ đầu đến chân đều lạnh thấu.
"Còn ngẩn người ở đó làm gì?! Còn chưa cút lại đây... Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, đến lánh dưới trướng người khác phải không?"
Một tiếng quát lớn, lại đem Bạch Thanh Nhan từ trong hoảng hốt giật mình bừng tỉnh.
Còn chưa phản ứng kịp, một bàn tay đã nắm chặt cổ tay y, kéo y khỏi vòng ôm ấp của Nhiễm Trần. Bạch Thanh Nhan lảo đảo một cái, đúng lúc va vào một khuôn ngực vững chãi. Y ngẩng đầu, phát hiện Kỷ Ninh cũng đang cúi đầu nhìn mình.
Gương mặt kia vẫn như cũ lạnh lùng không có biểu lộ gì. Nhưng Bạch Thanh Nhan lại có thể thấy được khớp hàm của Kỷ Ninh căng chặt, như thể vô cùng thống hận. Quả nhiên, lời của hắn đều từ kẽ răng nặn ra, tựa hồ không làm vậy thì không nén được lửa giận.
"Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, không được phép cùng người ngoài cấu kết làm bậy. Ngươi lại hết lần này tới lần khác không nghe lời. Hôm nay bị ta bắt gặp... Ta xem ngươi giải quyết thế nào?"
Kỷ Ninh vừa nói, vừa không chút khách khí kẹp chặt Bạch Thanh Nhan giữa khuỷu tay. Chẳng phải kéo cũng chẳng phải ôm, cứ như vậy đem y tiến vào mã xa của Nhiễm Trần.
Sự tình phát sinh đột ngột, Bạch Thanh Nhan căn bản không phản ứng kịp. Chờ đến khi y lấy lại tinh thần, chính mình đã ngồi xuống trước bàn tiệc.
"Ta..."
Trong mã xa đã sớm bày ra bàn rượu, trên bàn xếp la liệt, đều là cao lương mỹ vị thượng hạng, tản ra từng đợt hương thơm. Món ăn tinh mỹ, bài trí dụng tâm, vừa nhìn đã biết là bữa tiệc của những người xa xỉ.
Trải qua một hồi đối thoại ngoài xe ngựa giữa Nhiễm Trần và Lý Đại nhân, Bạch Thanh Nhan biết đây là Đại quan Lang Nghiệp tụ hội. Y theo bản năng không muốn ở cùng những kẻ hung thủ diệt quốc phá gia, vô thức muốn rời đi. Nhưng vừa nhúc nhích, tay Kỷ Ninh đã nhanh chóng đè lên đầu gối y. Bàn tay dùng sức cực đại, mu bàn tay đều nổi gân xanh. Bạch Thanh Nhan quay đầu, đối diện với ánh mắt không vui của Kỷ Ninh.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"..."
"Hôm nay không tính sổ với ngươi. Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây cho ta, nửa bước cũng không cho phép rời khỏi tầm mắt của ta! Có nghe không?"
Nói xong những câu này, Long Dã không nhiều lời thêm nữa, xoay người rời đi. Bạch Thanh Nhan nhìn theo bóng Long Dã, đáy mắt chẳng biết tại sao lại nóng lên.
Y làm sao lại không muốn cao chạy xa bay? Ngay cả táng thân trong bụng sói, cũng tốt hơn là bị đồng bào xa lánh như vậy.
Thế nhưng phía sau y còn có quá nhiều người. Rất nhiều tính mệnh, đều đang đặt lên vai y. Gánh vác lâu như vậy, phần nghĩa vụ "Thái tử Ngọc Dao" này đã bám rễ, ăn sâu vào người y, tách không rời, cũng chẳng thể buông được.
Một mình y đi không khó. Chỉ là y hiện tại, nếu như gạt bỏ trách nhiệm duy nhất sang một bên, lại thực sự quá mức cô độc... Chẳng còn ai ngóng trông y, chẳng còn ai dựa vào y, cũng chẳng có lấy một người để ý đến y. Đã như vậy, cho dù là sống hay chết, kỳ thực cũng chẳng còn quan trọng nữa.
"Long Tướng quân, cám ơn ngươi. Đáng tiếc, ý tốt của ngươi, ta không thể không phụ." Bạch Thanh Nhan nhẹ giọng nói, tự giễu mà cười. Sau đó y lên giọng:
"Nhiễm Giám quân, là ta. Ta đặc biệt tới đây là muốn gặp ngươi, để ta vào đi!"
Bên trong xe ngựa đột nhiên tĩnh. Ngay cả động tác đẩy cửa của Long Dã cũng khựng lại.
"Lần trước không phải ngươi nói muốn ta đi theo ngươi hay sao? Chuyện này ta đã cân nhắc qua. Nhiễm Giám quân, ngươi thực sự không muốn để ta vào ư?"
Rầm một tiếng, cửa xe từ bên trong bật mạnh ra. Nhiễm Trần đứng ở cửa, chăm chú nhìn Bạch Thanh Nhan.
Nhưng sau đó, ánh mắt của hắn lại lướt qua Bạch Thanh Nhan, nhìn theo hướng cách đấy không xa. Bạch Thanh Nhan lần đầu tiên thấy nét mặt hắn thu liễm ý cười, biểu lộ ra một thần sắc chán ghét.
Không chỉ Nhiễm Trần, ngay cả Long Dã trước đây biểu tình luôn hờ hững cũng cau mày.
Trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên dấy lên một dự cảm bất thường. Y chậm rãi quay đầu lại, nghe được một thanh âm vang lên từ phía sau:
"Thật không thể tưởng tượng nổi, dư nghiệt Ngọc Dao lại có thể càn rỡ đến mức này! Ta còn chưa lục soát ra y trốn ở nơi nào, y ngược lại còn tự mình nghênh ngang đi tới trước xe ngựa Đại quan Lang Nghiệp. Cũng thật biết tiết kiệm khí lực cho ta!"
"Dư nghiệt?" Thanh âm Nhiễm Trần lười biếng vang lên, "Đây rõ ràng là tân hoan* trên giường của Kỷ Tướng quân. Ta cũng thập phần ưa thích, đã thương lượng cùng y nhiều ngày, muốn y đi theo ta. Chỉ là người này tính tình ương ngạnh, cho đến tận hôm nay mới chịu mở miệng."
*Tân hoan: Niềm vui mới.
Vừa nói, hắn vừa vịn vào cánh tay của Long Dã, từ trên xe ngựa bước xuống. Một tay đem Bạch Thanh Nhan ôm vào trong ngực, cười nói:
"Y chịu theo ta, ta thật sự vô cùng vui mừng. Lại chẳng biết trong lòng y liệu có vui mừng như ta hay không? Lại đây, gặp qua Lý Đại nhân. Ở Lang Nghiệp chúng ta, nhân vật như Lý Đại nhân không phải lúc nào cũng có thể thấy. Ngay cả Hoàng huynh ta cũng hết sức coi trọng. Có phải không, Lý Đại nhân?"
Lý Đại nhân mông lung đồng ý. Gã vuốt vuốt mấy chòm râu dê, mắt chỉ chăm chăm dán vào Bạch Thanh Nhan. Vừa đắc ý vừa tham lam, biểu tình rõ ràng đến cực điểm.
"Đây thực sự là tân hoan của Kỷ Tướng quân lại đồng ý đi theo Nhiễm Giám quân ngươi? Này cũng..." Bày ra tâm thế chuẩn bị thốt ra được một lời hết sức thâm sâu, Lý Đại nhân nói tiếp, "Thế nhưng lũ nhãi nhép Ngọc Dao lại không nói vậy. Hôm nay phụ nhân đã quy phục chúng ta kia khai rõ, đây chính là phế Thái tử Ngọc Dao của bọn chúng, dư nghiệt Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan!"
Bạch Thanh Nhan hít mạnh một hơi, lại có chút không biết phải làm sao. Ngay cả đêm qua bị chửi rủa thậm tệ đến vậy, y cũng chưa bao giờ nghĩ vậy mà lại bị chính đồng bào của mình bán đứng!
"Không thể nào!" Y buột miệng thốt ra. Đổi lại khiến Lý Đại nhân càng càn rỡ cười lớn.
"Sao lại không thể nào? Phụ nhân kia đã khai ra hết, ngươi chính là Bạch Thanh Nhan! Ngươi và Kỷ Tướng quân từ khi ở cổng Đồ Đô thành đã cấu kết, kể từ đó ngươi liền ngủ lại trong phòng hắn! Ta thật không hình dung nổi, Thái tử Ngọc Dao thanh cao trong truyền thuyết lại là một kẻ mà ai cũng có thể làm chồng! Thời điểm con dân ngươi ăn đói mặc rách, ngươi đang làm gì? Cùng Kỷ Tướng quân hàng đêm xuân sắc? Trách không được thiên hạ nói Ngọc Dao vong quốc đều vì Hoàng tộc xa hoa lãng phí dâʍ ɭσạи. Quả nhiên là thế! Vong quốc cũng thật thuận theo ý trời!"
Hai tay Bạch Thanh Nhan nắm chặt thành quyền, móng tay gắt gao đâm sâu vào lòng bàn tay. Y lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện, nếu không phải cố kỵ nếu gϊếŧ gã lúc này, Kỷ Ninh cũng không tránh khỏi bị liên lụy, Lý Đại nhân hẳn đã vong hồn trong tay y.
"Thế nào, ngươi vẫn không phục?" Lý Đại nhân cũng gặp được ánh mắt của y, thần sắc càng phách lối hơn.
"Đừng tưởng rằng có Kỷ Ninh che chở, ngươi có thể vô tư kê cao gối mà ngủ! Lúc này, tội danh chứa chấp trọng phạm là ván đã đóng thuyền, ta dâng lên Bệ hạ một tấu, hắn tự thân cũng khó bảo toàn! Hôm qua chẳng phải vẫn diễu võ giương oai sao? Ta chờ đến lúc hắn quỳ xuống cầu ta, xin ta tha cho hắn một mạng! Ha ha ha ha!"
Hàm răng Bạch Thanh Nhan đã nghiến chặt, vẫn phải nhẫn nại kìm nén lửa giận bừng bừng trong lồng ngực. Phía sau, bàn tay Nhiễm Trần vẫn đặt lên eo y, nhẹ nhàng trấn an. Bên kia, Long Dã khẽ tiến lại gần, Bạch Thanh Nhan có thể nghe được y thấp giọng hỏi Nhiễm Trần:
"Trong vòng mười bước, ta dám chắc có thể lấy đầu gã. Có muốn hay không?"
"Ngươi gấp cái gì? Chuyện của Kỷ Tướng quân để hắn tự mình xử lý. Chờ một chút, hắn đại khái cũng sắp tới rồi."
Đối diện, Lý Đại nhân vẫn còn nước miếng tung bay:
"Không được, ta phải đem người này áp giải về cẩn thận 'Thẩm vấn' một phen. Dù sao cũng là sự tình trọng đại, Bệ hạ chính miệng ra lệnh. Việc này không nên chậm trễ. Nhiễm Giám quân, ngươi thấy thế nào?"
"Cái này tất nhiên. Chỉ là Lý Đại nhân, hôm nay ngươi tới, không phải là đến để uống rượu của ta sao? Mới đó đã muốn rời đi, thật sự quá không để cho ta chút mặt mũi. Về phần người này, ở trong tay ta cũng chẳng chạy đi đâu được, Lý Đại nhân không cần quá khẩn trương."
Lý Đại nhân quả thực muốn trực tiếp đem Bạch Thanh Nhan giải đi ngay lập tức. Thế nhưng Nhiễm Trần cùng Kỷ Ninh lại không giống nhau. Mặc dù Kỷ Ninh là Đại Tướng quân thanh danh hiển hách, nhưng nếu thật sự mất đi quân quyến*, cái gì cũng không còn. Song Nhiễm Trần lại khác, hắn là ấu đệ của Hoàng đế, thân phận này vĩnh viễn không phủ nhận được. Huống chi lần này, là Kỷ Ninh chứa chấp phạm nhân, còn chưa nhất định sẽ liên lụy đến Nhiễm Trần, bởi vậy Lý Đại nhân không dám tùy tiện đắc tội hắn, mặt mũi cũng phải giữ ba phần.
*Quân quyến: Quan hệ trong quân ngũ.
Do đó, tuy rằng trong lòng vội vã muốn đem Bạch Thanh Nhan bắt trở về dâʍ ɭσạи một phen, Lý Đại nhân vẫn không thể không nhẫn nhịn đối đãi Nhiễm Trần chu toàn. Hai người giằng co nửa ngày, Nhiễm Trần không chỉ không nhượng bộ, ngược lại còn ôm Bạch Thanh Nhan càng chặt hơn.
Hắn một bên nói, một bên khe khẽ vuốt ve vành tai Bạch Thanh Nhan. Thong thả ung dung, khóe mắt đuôi mày đều nhuốm phong tình. Một đôi phong lưu bích nhân* ở cùng một chỗ khiến hô hấp Lý Đại nhân trở nên nặng nề, xuân dục huân tâm**, nếu như không phải sợ đắc tội với Nhiễm Trần, còn chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì.
*Phong lưu bích nhân: Ý chỉ người đẹp.
**Xuân dục huân tâm: Du͙ƈ vọиɠ lấn át lý trí.
Ngay cả Long Dã đứng một bên cũng ôm trong ngực một thanh trường kiếm, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm hai người kia. Cục diện giằng co hồi lâu, Long Dã đột nhiên cử động một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa. Bóng đêm thăm thẳm, nhìn không ra bên kia có cái gì, nhưng Long Dã lại quan sát hết sức chuyên chú...
Đồng thời ngẩng đầu cùng thời điểm với y là Bạch Thanh Nhan. Y cũng giống Long Dã, đều là người tập võ, lúc này nghe âm đoán vật, lại có chút thất hồn lạc phách. Trong mắt Lý Đại nhân ở phía đối diện, đôi con ngươi ấy đang gắt gao nhìn chằm chằm vào gã, ánh mắt kia chẳng biết có mị lực như thế nào lại khiến gã trực tiếp đưa tay ra, nắm lấy cằm Bạch Thanh Nhan.
"Vật nhỏ này, thật đúng là một vưu vật*. Thật quá đáng tiếc, nếu không phải là dư nghiệt Ngọc Dao, ta thật sự có thể lưu cho y một mạng, giữ lại để khoản đãi các vị đại nhân, chẳng phải là mỹ sự sao!"
*Vưu vật: Vật đặc biệt.
Lời nói khinh bạc đến vậy, khiến Nhiễm Trần cũng thay đổi thần sắc. Nhưng Bạch Thanh Nhan lại căn bản không cảm giác được, vẫn như trước nhìn chằm chằm Lý Đại nhân, hoặc nói đúng hơn là nhìn chằm chằm thân ảnh đang chậm rãi bước tới phía sau Lý Đại nhân.
Thân ảnh kia cao lớn mà lạnh lùng, như thể tản ra hàn khí dày đặc. Hắn cơ hồ không hề nghe được toàn bộ đối thoại giữa hai người, chỉ lo chính mình bước về phía trước. Thời điểm hắn đi ngnag qua bên người Bạch Thanh Nhan, hai người hô hấp đan xen, Bạch Thanh Nhan thậm chí thấy được khói trắng tản ra từ miệng Kỷ Ninh, trên hàng mi đọng lại một tầng hơi nước êm ái. Y nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, Kỷ Ninh lại mặt không biểu tình, đến bước đi cũng không hề dao động, cũng chẳng hề liếc nhìn y một cái.
"Kỷ Ninh Tướng quân."
Bạch Thanh Nhan lẩm bẩm trong miệng, Kỷ Ninh lại từ bên người y lách qua, đi vào trong mã xa.
Phía sau là Nhiễm Trần tâm tư khó lường, bị vây hãm trong lồng ngực hắn, thoạt nhìn như thể bảo hộ nhưng không hề có ý tốt. Trước mặt là Lý Đại nhân hèn mọn dâʍ tà, như hổ rình mồi thèm rỏ dãi cơ thể y. Bạch Thanh Nhan bất chợt cảm thấy hoảng hốt, phảng phất như chính mình đã rơi vào đầm rồng hang hổ, tứ cố vô thân.
Theo bản năng, y vẫn như cũ coi Kỷ Ninh như một khúc gỗ nổi có thể bám vào. Nhưng Kỷ Ninh lại đối với y chẳng hề có chút để tâm.
Nhất thời, Bạch Thanh Nhan cảm giác giữa thiên địa mênh mông chỉ có một mình y lẻ loi cô độc, từ đầu đến chân đều lạnh thấu.
"Còn ngẩn người ở đó làm gì?! Còn chưa cút lại đây... Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, đến lánh dưới trướng người khác phải không?"
Một tiếng quát lớn, lại đem Bạch Thanh Nhan từ trong hoảng hốt giật mình bừng tỉnh.
Còn chưa phản ứng kịp, một bàn tay đã nắm chặt cổ tay y, kéo y khỏi vòng ôm ấp của Nhiễm Trần. Bạch Thanh Nhan lảo đảo một cái, đúng lúc va vào một khuôn ngực vững chãi. Y ngẩng đầu, phát hiện Kỷ Ninh cũng đang cúi đầu nhìn mình.
Gương mặt kia vẫn như cũ lạnh lùng không có biểu lộ gì. Nhưng Bạch Thanh Nhan lại có thể thấy được khớp hàm của Kỷ Ninh căng chặt, như thể vô cùng thống hận. Quả nhiên, lời của hắn đều từ kẽ răng nặn ra, tựa hồ không làm vậy thì không nén được lửa giận.
"Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, không được phép cùng người ngoài cấu kết làm bậy. Ngươi lại hết lần này tới lần khác không nghe lời. Hôm nay bị ta bắt gặp... Ta xem ngươi giải quyết thế nào?"
Kỷ Ninh vừa nói, vừa không chút khách khí kẹp chặt Bạch Thanh Nhan giữa khuỷu tay. Chẳng phải kéo cũng chẳng phải ôm, cứ như vậy đem y tiến vào mã xa của Nhiễm Trần.
Sự tình phát sinh đột ngột, Bạch Thanh Nhan căn bản không phản ứng kịp. Chờ đến khi y lấy lại tinh thần, chính mình đã ngồi xuống trước bàn tiệc.
"Ta..."
Trong mã xa đã sớm bày ra bàn rượu, trên bàn xếp la liệt, đều là cao lương mỹ vị thượng hạng, tản ra từng đợt hương thơm. Món ăn tinh mỹ, bài trí dụng tâm, vừa nhìn đã biết là bữa tiệc của những người xa xỉ.
Trải qua một hồi đối thoại ngoài xe ngựa giữa Nhiễm Trần và Lý Đại nhân, Bạch Thanh Nhan biết đây là Đại quan Lang Nghiệp tụ hội. Y theo bản năng không muốn ở cùng những kẻ hung thủ diệt quốc phá gia, vô thức muốn rời đi. Nhưng vừa nhúc nhích, tay Kỷ Ninh đã nhanh chóng đè lên đầu gối y. Bàn tay dùng sức cực đại, mu bàn tay đều nổi gân xanh. Bạch Thanh Nhan quay đầu, đối diện với ánh mắt không vui của Kỷ Ninh.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"..."
"Hôm nay không tính sổ với ngươi. Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây cho ta, nửa bước cũng không cho phép rời khỏi tầm mắt của ta! Có nghe không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.