Chương 7: Ngươi Cho Rằng Có Thể Lừa Ta?
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 7. Ngươi cho rằng có thể lừa ta?
Va chạm này của Bạch Thanh Nhan thật không lưu tình chút nào, tựa hồ hạ quyết tâm một mực muốn chết. Máu lập tức tuôn ra như suối, nhiễm khung cảnh trước mắt y một sắc đỏ tươi, cả người dần mất đi tri giác. Ý thức tán loạn, chỉ nghe loáng thoáng có người kinh hô "Dừng lại!", lại như được ai đó ôm vào ngực, kề sát bên tai liên tục gọi lớn tên y. Người nọ kích động quá mức, ngón tay gắt gao bấu chặt vào vai y, như thể muốn bóp nát xương cốt y, cũng lại như hận không thể khảm y vào lồng ngực. Bạch Thanh Nhan nghĩ không ra người nọ là ai, thanh âm đau xót kia cũng dần dần trở nên mơ hồ váng vất.
Y cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản. So với hoàn cảnh khuất nhục này, có lẽ cái chết mới thật sự là sự giải thoát... Chỉ hy vọng Kỷ Ninh thật sự tuân thủ lời hứa, cứu Mạn Nhi một mạng, cũng thả cho người Ngọc Dao một con đường sống... Kỷ Ninh hắn... Không nói những chuyện tàn nhẫn hắn gây ra kia... Thì là người luôn luôn giữ lời hứa...
Bạch Thanh Nhan không rõ đang nhớ tới điều gì, trên môi vẽ ra một nụ cười hoài niệm.
Tứ phía một mảnh lộn xộn. Người Ngọc Dao kẻ khóc người la, tiếng kích động chửi bới, tiếng binh lính Lang Nghiệp gầm thét trấn áp phụ nữ và trẻ em, còn có tiếng đao kiếm chém vào da thịt, tiếng máu tuôn, tiếng rên xiết chói tai của người bị thương,... lẫn lộn vào nhau. Giữa cảnh hỗn loạn, Bạch Thanh Nhan cái gì cũng không nghe thấy. Y rốt cuộc có thể buông bỏ gánh nặng, rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại, Bạch Thanh Nhan phát giác mình đang nằm ở một nơi mềm mại ấm áp. Y khe khẽ cử động ngón tay, chạm vào một mảnh lông êm ái. Không biết ai đã bọc y trong áo khoác lông chồn, trên áo còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể. Mắt y không mở ra nổi, chỉ nghe được bên cạnh có hai người đang nói chuyện với nhau.
"Thái tử Ngọc Dao này tính khí mạnh mẽ. Chỉ là, Ngọc Dao trước giờ luôn tự nhận mình là khai hóa thượng quốc, coi các quốc gia khác là man di. Thân là Thái tử, kiêu ngạo quật cường cũng là chuyện thường tình."
Ai thế?
"Quật cường?" Kỷ Ninh? Bạch Thanh Nhan lập tức nhận ra chủ nhân của thanh âm thứ hai. Giọng nói của Kỷ Ninh tràn ngập ý khinh thường khiến hô hấp Bạch Thanh Nhan đông cứng lại, "Người Ngọc Dao rặt một lũ đạo đức giả, chỗ nào xứng danh quật cường? Chẳng qua chỉ là đồn đại vô căn cứ!"
"Nhưng khi đó rõ ràng ngươi..."
Người nọ cười khẽ một tiếng, lại không nói nốt ý còn lại.
Bạch Thanh Nhan chậm rãi mở hai mắt nhìn xung quanh. Đây là một gian phòng bài trí xa hoa, giữa phòng có đặt một bếp lò bằng đồng kiểu dáng Ngọc Dao. Trong than bạc trộn lẫn thứ hương liệu gì đó, khi đốt tỏa ra hương thơm lượn lờ vấn vít.
Bạch Thanh Nhan vừa nhìn liền biết, đây là đồ dùng của Hoàng cung Ngọc Dao. Căn phòng này có lẽ là một gian nào đó của Hoàng cung, chỉ là Hoàng cung quá lớn, y nhất thời chưa nhận ra đây cụ thể là nơi nào.
Trong phòng ấm áp như tiết trời mùa xuân. Bạch Thanh Nhan bị vứt nằm trên mặt đất nhưng được bọc trong hơi ấm của áo lông chồn thượng hạng. Song y lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như cái lạnh thấu xương trong lồng giam kia, sâu thật sâu chèn ép lục phủ ngũ tạng.
Đột nhiên có thứ gì đó đè lên gò má, buộc y phải quay mặt lại, hướng về phía hai người đang nói chuyện.
Thứ ngự trên mặt y là mũi giày của Kỷ Ninh. Đế giày cứng cáp kéo qua cổ tạo thành một đường nóng rát.
"Ta biết ngươi đã tỉnh, lại ở đây nghe lén là có ý gì?"
Kỷ Ninh ngồi trên một chiếc ghế. Hắn nhấc mũi chân, đế giày càng chèn mạnh lên cổ Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan không có cách nào hô hấp, y chỉ có thể quẫn bách ngẩng mặt lên mới có thể miễn cưỡng hít được chút không khí.
"Vừa rồi Nhiễm Giám quân còn động lòng trắc ẩn, lo lắng ngươi thực sự đã chết. Ta nói hắn đầu bạc thiện tâm, ngươi làm sao dám chết. Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể lừa gạt ta sao? Bạch Thanh Nhan?"
"Ta chưa bao giờ... Nghĩ tới... Khụ khụ... Lừa gạt ngươi."
"Không thở được?" Kỷ Ninh đột nhiên mở miệng, "Khó chịu sao?"
Đế giày đã đâm vào da Bạch Thanh Nhan, kéo theo từng trận đau đớn. Nhưng y thật sự không còn sức lực để nâng nó lên, chỉ có thể vội vàng hít thở, đôi mắt không chớp mà nhìn Kỷ Ninh.
"Ngươi có biết người Ngọc Dao các ngươi đối đãi với thám báo Lang Nghiệp bị lộ bằng hình phạt gì không? Là muốn đem người sống sờ sờ hủy diệt. So với chút việc này, thì còn tàn khốc gấp trăm lần!"
"Ngươi..."
"Ta làm sao? Bạch Thanh Nhan, ngươi hẳn phải biết, mười năm trước, ta cũng là một thám báo Lang Nghiệp, lại đánh bậy đánh bạ kết bạn với một vị đại nhân vật. Kết quả thì thế nào? Vị đại nhân vật đó đưa ta vào ngục giam Ngọc Dao, khổ hình hầu hạ. Ngươi nói, có phải ta nên ra sức cảm tạ vị đại nhân vật kia?"
Va chạm này của Bạch Thanh Nhan thật không lưu tình chút nào, tựa hồ hạ quyết tâm một mực muốn chết. Máu lập tức tuôn ra như suối, nhiễm khung cảnh trước mắt y một sắc đỏ tươi, cả người dần mất đi tri giác. Ý thức tán loạn, chỉ nghe loáng thoáng có người kinh hô "Dừng lại!", lại như được ai đó ôm vào ngực, kề sát bên tai liên tục gọi lớn tên y. Người nọ kích động quá mức, ngón tay gắt gao bấu chặt vào vai y, như thể muốn bóp nát xương cốt y, cũng lại như hận không thể khảm y vào lồng ngực. Bạch Thanh Nhan nghĩ không ra người nọ là ai, thanh âm đau xót kia cũng dần dần trở nên mơ hồ váng vất.
Y cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản. So với hoàn cảnh khuất nhục này, có lẽ cái chết mới thật sự là sự giải thoát... Chỉ hy vọng Kỷ Ninh thật sự tuân thủ lời hứa, cứu Mạn Nhi một mạng, cũng thả cho người Ngọc Dao một con đường sống... Kỷ Ninh hắn... Không nói những chuyện tàn nhẫn hắn gây ra kia... Thì là người luôn luôn giữ lời hứa...
Bạch Thanh Nhan không rõ đang nhớ tới điều gì, trên môi vẽ ra một nụ cười hoài niệm.
Tứ phía một mảnh lộn xộn. Người Ngọc Dao kẻ khóc người la, tiếng kích động chửi bới, tiếng binh lính Lang Nghiệp gầm thét trấn áp phụ nữ và trẻ em, còn có tiếng đao kiếm chém vào da thịt, tiếng máu tuôn, tiếng rên xiết chói tai của người bị thương,... lẫn lộn vào nhau. Giữa cảnh hỗn loạn, Bạch Thanh Nhan cái gì cũng không nghe thấy. Y rốt cuộc có thể buông bỏ gánh nặng, rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại, Bạch Thanh Nhan phát giác mình đang nằm ở một nơi mềm mại ấm áp. Y khe khẽ cử động ngón tay, chạm vào một mảnh lông êm ái. Không biết ai đã bọc y trong áo khoác lông chồn, trên áo còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể. Mắt y không mở ra nổi, chỉ nghe được bên cạnh có hai người đang nói chuyện với nhau.
"Thái tử Ngọc Dao này tính khí mạnh mẽ. Chỉ là, Ngọc Dao trước giờ luôn tự nhận mình là khai hóa thượng quốc, coi các quốc gia khác là man di. Thân là Thái tử, kiêu ngạo quật cường cũng là chuyện thường tình."
Ai thế?
"Quật cường?" Kỷ Ninh? Bạch Thanh Nhan lập tức nhận ra chủ nhân của thanh âm thứ hai. Giọng nói của Kỷ Ninh tràn ngập ý khinh thường khiến hô hấp Bạch Thanh Nhan đông cứng lại, "Người Ngọc Dao rặt một lũ đạo đức giả, chỗ nào xứng danh quật cường? Chẳng qua chỉ là đồn đại vô căn cứ!"
"Nhưng khi đó rõ ràng ngươi..."
Người nọ cười khẽ một tiếng, lại không nói nốt ý còn lại.
Bạch Thanh Nhan chậm rãi mở hai mắt nhìn xung quanh. Đây là một gian phòng bài trí xa hoa, giữa phòng có đặt một bếp lò bằng đồng kiểu dáng Ngọc Dao. Trong than bạc trộn lẫn thứ hương liệu gì đó, khi đốt tỏa ra hương thơm lượn lờ vấn vít.
Bạch Thanh Nhan vừa nhìn liền biết, đây là đồ dùng của Hoàng cung Ngọc Dao. Căn phòng này có lẽ là một gian nào đó của Hoàng cung, chỉ là Hoàng cung quá lớn, y nhất thời chưa nhận ra đây cụ thể là nơi nào.
Trong phòng ấm áp như tiết trời mùa xuân. Bạch Thanh Nhan bị vứt nằm trên mặt đất nhưng được bọc trong hơi ấm của áo lông chồn thượng hạng. Song y lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như cái lạnh thấu xương trong lồng giam kia, sâu thật sâu chèn ép lục phủ ngũ tạng.
Đột nhiên có thứ gì đó đè lên gò má, buộc y phải quay mặt lại, hướng về phía hai người đang nói chuyện.
Thứ ngự trên mặt y là mũi giày của Kỷ Ninh. Đế giày cứng cáp kéo qua cổ tạo thành một đường nóng rát.
"Ta biết ngươi đã tỉnh, lại ở đây nghe lén là có ý gì?"
Kỷ Ninh ngồi trên một chiếc ghế. Hắn nhấc mũi chân, đế giày càng chèn mạnh lên cổ Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan không có cách nào hô hấp, y chỉ có thể quẫn bách ngẩng mặt lên mới có thể miễn cưỡng hít được chút không khí.
"Vừa rồi Nhiễm Giám quân còn động lòng trắc ẩn, lo lắng ngươi thực sự đã chết. Ta nói hắn đầu bạc thiện tâm, ngươi làm sao dám chết. Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể lừa gạt ta sao? Bạch Thanh Nhan?"
"Ta chưa bao giờ... Nghĩ tới... Khụ khụ... Lừa gạt ngươi."
"Không thở được?" Kỷ Ninh đột nhiên mở miệng, "Khó chịu sao?"
Đế giày đã đâm vào da Bạch Thanh Nhan, kéo theo từng trận đau đớn. Nhưng y thật sự không còn sức lực để nâng nó lên, chỉ có thể vội vàng hít thở, đôi mắt không chớp mà nhìn Kỷ Ninh.
"Ngươi có biết người Ngọc Dao các ngươi đối đãi với thám báo Lang Nghiệp bị lộ bằng hình phạt gì không? Là muốn đem người sống sờ sờ hủy diệt. So với chút việc này, thì còn tàn khốc gấp trăm lần!"
"Ngươi..."
"Ta làm sao? Bạch Thanh Nhan, ngươi hẳn phải biết, mười năm trước, ta cũng là một thám báo Lang Nghiệp, lại đánh bậy đánh bạ kết bạn với một vị đại nhân vật. Kết quả thì thế nào? Vị đại nhân vật đó đưa ta vào ngục giam Ngọc Dao, khổ hình hầu hạ. Ngươi nói, có phải ta nên ra sức cảm tạ vị đại nhân vật kia?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.