Chương 28: Y Là Hy Vọng Của Người Ngọc Dao...
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 28. Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng?
Lồng giam nằm cheo leo trên cao, phải trèo lên bậc thang gỗ. Bạch Thanh Nhan vừa mới đi lên, tên mập giơ một chân đá vào thành lồng. Lồng giam rung lắc một hồi, Bạch Thanh Nhan không kịp đề phòng, thiếu chút nữa ngã xuống dưới.
"Ai da, tên tù phạm này sao mà bất cẩn quá vậy!"
Gã giữ lấy eo Bạch Thanh Nhan từ phía sau, vươn bàn tay bẩn thỉu chạm vào mông y. Khuôn mặt nhờn mỡ hí hửng cười nói:
"Ngươi đến leo lên cũng không thành thân? Nơi xinh đẹp này mà hỏng mất thì phải làm sao đây!"
Bạch Thanh Nhan sắc mặt đột ngột thay đổi. Vương Vạn đứng một bên vươn tay túm lấy tên mập, rống lên một tiếng:
"Tên heo này! Cút ngay, muốn chết sao..."
Tên mập còn chưa kịp đứng vững, tiếng hô của Vương Vạn cũng đang mắc nghẹn ở cổ họng.
Không ai thấy rõ động tác của Bạch Thanh Nhan. Một giây trước y còn lơ lửng trước lồng giam trên cao, bị tên mập phía sau hϊếp bức. Một giây sau, tên mập đã bị y nắm yết hầu, treo giữa không trung.
"Ngươi... Ngươi..."
Biến cố liên tiếp khiến Vương Vạn choáng váng, không biết phải phản ứng thế nào. Hắn theo bản năng kinh hô một tiếng, ánh mắt Bạch Thanh Nhan chậm rãi lia tới, trùm lên người hắn một cỗ áp lực bức người.
Ánh mắt kia tựa như cương đao, tràn đầy quật cường không thể khinh nhờn.
Tên lính mập cũng thấy, trên mặt giấu không được sợ hãi lan tràn. Ánh mắt Bạch Thanh Nhan lạnh lẽo vằn đỏ tơ máu. Tên lính trong lòng run rẩy, y thật sự dám bóp ch3t gã.
Vương Vạn đứng như trời trồng một bên lại càng kinh hãi... Phế Thái tử Ngọc Dao này bị trọng thương đến như vậy, chẳng phải nên không còn chút sức lực phản kháng sao! Y làm cách nào có thể đem tên mập chừng một trăm cân một tay nhấc bổng?
Giờ khắc này hắn mới bừng tỉnh, người trước mặt này không chỉ là Hoàng tử Ngọc Dao, là người không chút phản kháng Kỷ Ninh Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc, y còn là kẻ dùng sức một người chặn đứng thiết kỵ Lang Nghiệp ngoài cổng thành, là Chiến thần Ngọc Dao!
Hắn trơ mắt nhìn Bạch Thanh Nhan buông lỏng ngón tay, thả tên mập rơi thẳng tắp xuống đất, bịch một tiếng rồi ngất lịm.
"Ngươi, ngươi gϊếŧ hắn?"
"Ta không gϊếŧ hắn." Bạch Thanh Nhan lạnh lùng đáp, "Nếu ngươi không hành động thiếu suy nghĩ, ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi."
Bạch Thanh Nhan liếc hắn một cái, trong ánh mắt dường như cất giấu gươm đao.
"Ta khuyên các ngươi nên thu hồi suy nghĩ dâʍ tà. Dù sao tới Lang Nghiệp Bạch Thanh Nhan ta cũng sẽ chết, ta chẳng ngại gϊếŧ thêm vài kẻ dọc đường. Nếu để ta biết các ngươi kẻ nào dám động đến một ngón tay con dân Ngọc Dao..."
"Ta không có ý..."
Vương Vạn nói một câu lại phát hiện Bạch Thanh Nhan căn bản không chú ý tới hắn. Nhưng hắn cũng chưa từ bỏ ý định mà cất tiếng thăm dò:
"Thái tử Điện hạ, thương thế ngươi sao rồi?"
Bạch Thanh Nhan lại giống như cái gì cũng không nghe được, y im lặng leo lên lồng giam, ngồi xuống. Vương Vạn vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn y chằm chằm. Bạch Thanh Nhan không để tâm, ngả người nằm xuống, điều chỉnh tư thế một chút, vùi mặt vào cổ tay áo, kể sát rơm rạ.
Sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Ai cũng biết y là Chiến thần. Nhưng Chiến thần chung quy lại cũng chỉ mang thân thể phàm thai.
Vài ngày trước, y cơ hồ đã vong mạng tử chiến trước cổng thành. Gân mạch tổn thương trầm trọng lại không được chữa trị. Bây giờ vì phản kích tên lính canh kia, y tùy tiện sử dụng nội lực, lục phủ ngũ tạng đều như bị hỏa kiếp thiêu đốt. Nhưng tình thế hôm nay lại không thể không phản kích... Không chỉ vì bản thân y, lại càng vì tù binh Ngọc Dao. Y chỉ hy vọng lời đe dọa này ít nhiều sẽ có tác dụng, khiến những đồng bào tay không tấc sắt chịu ít đi thống khổ áp bức.
Kỷ Ninh nói đúng. Cả đời này y chỉ vì những người Ngọc Dao này mà sống. Có lẽ, một ngày nào đó cũng sẽ vì bọn họ mà chết.
Bạch Thanh Nhan lại phun ra mấy ngụm máu, thở d.ốc một hồi. Chờ cơn đau trong người dịu đi một chút, y nắm một đám rơm rạ lên lau chùi lung tung vài cái. Sau đó y ngồi dậy, nhìn trái phải một phen.
Cũng tốt, không ai chú ý tới y. Chỉ có những người Ngọc Dao hướng ánh mắt hừng hực tới y, cơ hồ mong được thắp lên một tia hy vọng.
... Hy vọng.
Bạch Thanh Nhan nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng. Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng đây?
Lồng giam nằm cheo leo trên cao, phải trèo lên bậc thang gỗ. Bạch Thanh Nhan vừa mới đi lên, tên mập giơ một chân đá vào thành lồng. Lồng giam rung lắc một hồi, Bạch Thanh Nhan không kịp đề phòng, thiếu chút nữa ngã xuống dưới.
"Ai da, tên tù phạm này sao mà bất cẩn quá vậy!"
Gã giữ lấy eo Bạch Thanh Nhan từ phía sau, vươn bàn tay bẩn thỉu chạm vào mông y. Khuôn mặt nhờn mỡ hí hửng cười nói:
"Ngươi đến leo lên cũng không thành thân? Nơi xinh đẹp này mà hỏng mất thì phải làm sao đây!"
Bạch Thanh Nhan sắc mặt đột ngột thay đổi. Vương Vạn đứng một bên vươn tay túm lấy tên mập, rống lên một tiếng:
"Tên heo này! Cút ngay, muốn chết sao..."
Tên mập còn chưa kịp đứng vững, tiếng hô của Vương Vạn cũng đang mắc nghẹn ở cổ họng.
Không ai thấy rõ động tác của Bạch Thanh Nhan. Một giây trước y còn lơ lửng trước lồng giam trên cao, bị tên mập phía sau hϊếp bức. Một giây sau, tên mập đã bị y nắm yết hầu, treo giữa không trung.
"Ngươi... Ngươi..."
Biến cố liên tiếp khiến Vương Vạn choáng váng, không biết phải phản ứng thế nào. Hắn theo bản năng kinh hô một tiếng, ánh mắt Bạch Thanh Nhan chậm rãi lia tới, trùm lên người hắn một cỗ áp lực bức người.
Ánh mắt kia tựa như cương đao, tràn đầy quật cường không thể khinh nhờn.
Tên lính mập cũng thấy, trên mặt giấu không được sợ hãi lan tràn. Ánh mắt Bạch Thanh Nhan lạnh lẽo vằn đỏ tơ máu. Tên lính trong lòng run rẩy, y thật sự dám bóp ch3t gã.
Vương Vạn đứng như trời trồng một bên lại càng kinh hãi... Phế Thái tử Ngọc Dao này bị trọng thương đến như vậy, chẳng phải nên không còn chút sức lực phản kháng sao! Y làm cách nào có thể đem tên mập chừng một trăm cân một tay nhấc bổng?
Giờ khắc này hắn mới bừng tỉnh, người trước mặt này không chỉ là Hoàng tử Ngọc Dao, là người không chút phản kháng Kỷ Ninh Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc, y còn là kẻ dùng sức một người chặn đứng thiết kỵ Lang Nghiệp ngoài cổng thành, là Chiến thần Ngọc Dao!
Hắn trơ mắt nhìn Bạch Thanh Nhan buông lỏng ngón tay, thả tên mập rơi thẳng tắp xuống đất, bịch một tiếng rồi ngất lịm.
"Ngươi, ngươi gϊếŧ hắn?"
"Ta không gϊếŧ hắn." Bạch Thanh Nhan lạnh lùng đáp, "Nếu ngươi không hành động thiếu suy nghĩ, ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi."
Bạch Thanh Nhan liếc hắn một cái, trong ánh mắt dường như cất giấu gươm đao.
"Ta khuyên các ngươi nên thu hồi suy nghĩ dâʍ tà. Dù sao tới Lang Nghiệp Bạch Thanh Nhan ta cũng sẽ chết, ta chẳng ngại gϊếŧ thêm vài kẻ dọc đường. Nếu để ta biết các ngươi kẻ nào dám động đến một ngón tay con dân Ngọc Dao..."
"Ta không có ý..."
Vương Vạn nói một câu lại phát hiện Bạch Thanh Nhan căn bản không chú ý tới hắn. Nhưng hắn cũng chưa từ bỏ ý định mà cất tiếng thăm dò:
"Thái tử Điện hạ, thương thế ngươi sao rồi?"
Bạch Thanh Nhan lại giống như cái gì cũng không nghe được, y im lặng leo lên lồng giam, ngồi xuống. Vương Vạn vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn y chằm chằm. Bạch Thanh Nhan không để tâm, ngả người nằm xuống, điều chỉnh tư thế một chút, vùi mặt vào cổ tay áo, kể sát rơm rạ.
Sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Ai cũng biết y là Chiến thần. Nhưng Chiến thần chung quy lại cũng chỉ mang thân thể phàm thai.
Vài ngày trước, y cơ hồ đã vong mạng tử chiến trước cổng thành. Gân mạch tổn thương trầm trọng lại không được chữa trị. Bây giờ vì phản kích tên lính canh kia, y tùy tiện sử dụng nội lực, lục phủ ngũ tạng đều như bị hỏa kiếp thiêu đốt. Nhưng tình thế hôm nay lại không thể không phản kích... Không chỉ vì bản thân y, lại càng vì tù binh Ngọc Dao. Y chỉ hy vọng lời đe dọa này ít nhiều sẽ có tác dụng, khiến những đồng bào tay không tấc sắt chịu ít đi thống khổ áp bức.
Kỷ Ninh nói đúng. Cả đời này y chỉ vì những người Ngọc Dao này mà sống. Có lẽ, một ngày nào đó cũng sẽ vì bọn họ mà chết.
Bạch Thanh Nhan lại phun ra mấy ngụm máu, thở d.ốc một hồi. Chờ cơn đau trong người dịu đi một chút, y nắm một đám rơm rạ lên lau chùi lung tung vài cái. Sau đó y ngồi dậy, nhìn trái phải một phen.
Cũng tốt, không ai chú ý tới y. Chỉ có những người Ngọc Dao hướng ánh mắt hừng hực tới y, cơ hồ mong được thắp lên một tia hy vọng.
... Hy vọng.
Bạch Thanh Nhan nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng. Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.