(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 22: Hôm nay bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh(24)
Mặc Linh
08/02/2022
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
【 Tình yêu, cô không cảm thấy cô thắng như vậy rất đáng xấu hổ sao? 】Khó có được một lần Lấp Lánh xuất hiện mà không phải để lừa gạt.
Sao cô có thể sử dụng vũ khí nóng để đối phó với người ta!
Chuyện này có khác gì người chơi level max đến đồ sát người chơi ở Tân Thủ Thôn đâu!
Cô có nghĩ đến người ta sẽ có bóng đen tâm lý hay không?
Linh Quỳnh trợn trắng mắt, "Đáng xấu hổ cái gì? Ta là một nữ tử yếu đuối, sao có thể là đối thủ của bọn họ? "
【......】
Cô có thấy xấu hổ không?
Ngoại trừ vẻ ngoài có chút phù hợp ra, thì bốn chữ 'nữ tử yếu đuối' không-hề-liên-quan tới cô chút nào a!
Hãy giữ lại chút mặt mũi đi.
Linh Quỳnh rõ ràng là không biết xấu hổ, cô còn cảm thấy mình thực sự rất yếu ớt và có lý.
...
"Tiểu thư, tiểu thư. Sao người lại chạy ... Ôi, ôi! "
Thu Lan kinh hãi kêu lên một tiếng.
Hạ Cúc cũng giật mình, nhưng không phát ra âm thanh.
Thu Lan che miệng, nuốt tiếng hét phía sau trở về.
Linh Quỳnh ngồi xổm bên cạnh thi thể, hai tay ôm lấy đầu gối nhìn người đàn ông trong góc.
Thu Lan và Hạ Cúc cùng lúc chạy tới: "Tiểu thư, cái này. Có chuyện gì vậy? "
Linh Quỳnh đứng dậy, chỉ vào nam nhân kia "Mang hắn đi. "
Thu Lan: "..."
Hạ Cúc: "..."
Sức lực của Thu Lan và Hạ Cúc cũng không lớn, nhưng mà nam nhân lúc này không giãy dụa, được hai người hợp sức, miễn cưỡng có thể kéo đi được.
Linh Quỳnh dẫn các nàng đi qua con hẻm, vòng qua một con phố.
Con phố này cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nhìn thấy một bóng người.
Linh Quỳnh đi đến trước một cửa hàng gõ cửa.
Một lúc sau, cửa hàng liền sáng đèn, có người mặc quần áo ra mở cửa.
Người nọ vẫn còn nhớ rõ Linh Quỳnh, có chút kinh ngạc.
Lệnh bài của Quân Hành Ý còn ở trong tay nàng, cho nên Linh Quỳnh đi vào rất dễ dàng.
"Cô nương, lần này cô tới có chuyện gì không?" Người đàn ông đeo mặt nạ không biết xuất hiện từ đâu.
"Mượn chỗ này của ngươi." Linh Quỳnh cầm tách trà nhấp một ngụm "Con phố bên cạnh có ba cỗ thi thể, có thể phiền ngươi đi xử lý một chút không?"
Tuy tiểu cô nương hỏi, nhưng ngữ khí đó không khác gì sai bảo hắn đi xử lý.
"Ở chỗ nào?"
Trong tay nàng đang cầm lệnh bài của chủ tử, khi chủ tử còn chưa lấy về thì bọn họ vẫn phải nghe theo nàng.
Người đàn ông đeo mặt nạ đã cho người đi xử lý thi thể.
Linh Quỳnh muốn hỏi nam nhân nàng kia một ít chuyện nên không để hắn rời đi.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy cũng tự nhiên ở lại.
"Nói đi, vì sao những người đó lại đuổi gϊếŧ ngươi?" Mặt thẻ chỉ cho nàng một gợi ý này, cho nên mấu chốt hẳn là ở trên người nam nhân này.
Nam nhân không biết đây là nơi nào, run rẩy đánh giá xung quanh.
Ánh mắt của hắn không có tiêu cự, biểu hiện kinh hãi quá độ.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghĩ rằng nàng sẽ sử dụng phương pháp như lần trước.
Ai biết được nàng chỉ uống trà, kiên nhẫn chờ đợi.
...
Lữ phủ.
Mí mắt Lữ thái phó giật cả ngày, thần kinh đã sắp suy nhược đến nơi.
Lữ thái phó ấn xuống mí mắt, suy tư những chuyện xảy ra gần đây, không hiểu sao đáy lòng có chút bất an.
Nhưng phần bất an này đến từ đâu, hắn lại không thể nào biết được.
"Đại nhân."
Lữ thái phó chống tay, ngồi thẳng: "Vào đi. "
Người ngoài cửa đẩy cửa vào, quỳ gối trước mặt Lữ thái phó.
Lữ thái phó bưng trà trong tay lên "Chuyện gì vậy? "
"Trương Toàn đã chạy mất."
Tay Lữ thái phó hơi run lên, làm một ít nước trà nóng rơi lên mu bàn tay, làn da trong nháy mắt đỏ bừng.
Hôm nay mí mắt hắn giật cả ngày, chính là vì điều này?
"Làm sao hắn chạy được?" Lữ thái phó buông chén trà xuống "Một Trương Toàn mà các ngươi cũng không bắt được? "
"Đại nhân, chúng ta không thể liên lạc được với người đuổi theo bắt Trương Toàn, phỏng chừng là... lành ít dữ nhiều. "
Lữ thái phó: "..."
Nếu như không phải đã xảy ra chuyện gì, nhất định không thể không liên lạc được.
"Các ngươi xác định hắn còn ở trong thành?"
"Xác định."
Lữ thái phó trầm tư một lát, phân phó hắn: "Ngươi nhanh chóng đi Lĩnh Châu, đem những gì nên giải quyết đều giải quyết đi, không được lưu lại dấu vết gì. "
"Vâng."
Đám người rời đi, Lữ thái phó đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
"Gần đây bệ hạ vẫn luôn ở trong cung?"
Trong phòng trống rỗng không một bóng người, Lữ thái phó phảng phất như đang nói chuyện với không khí.
Nhưng rất nhanh liền có một đạo thanh âm vang lên, "Vâng, bệ hạ chưa từng rời khỏi cung. "
Lữ thái phó: "Đi điều tra một chút, những người gần đây xuất hiện ở bên cạnh bệ hạ. "
"Vâng."
Trương Toàn mất tích...
Người của hắn không liên lạc được...
Lữ thái phó nhìn về phía hoàng cung, đáy mắt thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn.
...
Lữ thái phó chờ người của hắn truyền tin tức về.
Nhưng một thời gian dài trôi qua, cũng không có bất kỳ tin tức nào truyền về.
Hắn đã điều tra qua một một lượt những người bên cạnh Quân Hành Ý, người đến người đi đều là mấy người kia, hắn chưa từng thấy người khác.
Ngày nào không phải say xỉn thì cũng là chết dí ở trong tẩm cung.
Cho dù lên triều, thì ngoại trừ việc làm gai mắt đại thần thì chính là gây rắc rối cho ông ta.
Hoàn toàn không làm được gì đàng hoàng.
Phảng phất như hắn đã hoàn toàn buông thả, an tâm không để ý tới triều chính, chỉ biết làm một hôn quân phong hoa tuyết nguyệt.
Đúng lúc này, Quân Hành Ý lại hạ lệnh cho tất cả thiên kim trong phủ các đại thần tiến cung.
Đạo thánh chỉ này vừa hạ xuống, khiến một đám đại thần sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Thánh chỉ tuy rằng không nói tuyển tú, nhưng ý tứ này có gì khác tuyển tú đâu?
Vị bệ hạ này có tiền án.
Trước kia có thiên kim của một vị đại thần...
Còn có chuyện lần trước, chúng đại thần ngẫm lại đều cảm thấy sợ, nhao nhao chạy đi tìm Lữ thái phó để hắn nghĩ biện pháp.
Lữ thái phó vào cung gặp Quân Hành Ý, Quân Hành Ý lại không chịu gặp hắn, chỉ cho người đưa ra một phong thư.
Nhưng mà trên thư trống không, một chữ cũng không có!
Lữ thái phó đứng đó một hồi lâu mới rời đi.
"Đi rồi?"
"Bẩm bệ hạ, đi rồi."
Quân Hành Ý ném bút trong tay đi, cười nhạo một tiếng, "Tiểu Kim Tử, nếu trẫm chết, ngươi phải làm sao bây giờ? "
"Bệ hạ sẽ trường mệnh trăm tuổi." Tiểu Kim cúi đầu, "Tiểu Kim vẫn sẽ luôn hầu hạ bệ hạ. "
"Trường mệnh trăm tuổi..."
Quân Hành Ý không biết nghĩ đến cái gì, độ cong trào phúng nơi khóe miệng có chút biến hóa.
Hắn cúi đầu, không nói chuyện.
Trong khoảng thời gian này, Lữ thái phó phái không ít người vào cung, Kỳ Nguyệt cung của hắn bị vây kín đến mức nước chảy không lọt.
Hắn vẫn có thể đi ra ngoài, nhưng ra ngoài cũng bị người giám sát, không có ý nghĩa gì.
Quân Hành Ý hồi thần, hỏi Tiểu Kim: "Chuyện ở Lĩnh Châu điều tra đến đâu rồi. "
Những chuyện Chu Xuân Ngưu nói, hắn chưa từng làm qua.
Nhưng Chu Xuân Ngưu lại một mực khẳng định hắn phái người làm.
Quân Hành Ý biết việc này không thoát khỏi quan hệ với Lữ thái phó.
Nếu có thể lấy được chứng cứ chắc chắn, có lẽ còn có cơ hội...
"Bệ hạ, chuyện này... Vẫn chưa có tin tức. Tiểu Kim lại bổ sung: "Cũng có thể là tin tức bị chặn ở bên ngoài, không có cách nào đưa vào. "
Thời gian dài như vậy cũng không có tin tức gì, đáy lòng Quân Hành Ý đã có tính toán.
Quân Hành Ý: "Gần đây phủ tướng quân..."
Quân Hành Ý dừng lại, không nói tiếp.
Tiểu Kim là một nô tài có tư cách, lập tức đoán được ý đồ của Quân Hành Ý.
"Hôm trước khi tan triều nô tài đã cố ý hỏi qua Tần tướng quân, Tần tiểu thư gần đây rất tốt."
Giọng nói Quân Hành Ý lãnh đạm, "Ai hỏi nàng? "
"...... Là nô tài nhiều chuyện. "
"Biết là tốt, bằng không cũng không cần mở miệng lần nữa đâu."
Tiểu Kim cực kỳ ngoan ngoãn: "Bệ hạ nói phải. "
——— Vạn vật đều có đường phân cách———
Tiểu Kim: Ta quả thực quá ngoan.
Tiểu tiên nữ: Khắc vé tháng thử xem!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
【 Tình yêu, cô không cảm thấy cô thắng như vậy rất đáng xấu hổ sao? 】Khó có được một lần Lấp Lánh xuất hiện mà không phải để lừa gạt.
Sao cô có thể sử dụng vũ khí nóng để đối phó với người ta!
Chuyện này có khác gì người chơi level max đến đồ sát người chơi ở Tân Thủ Thôn đâu!
Cô có nghĩ đến người ta sẽ có bóng đen tâm lý hay không?
Linh Quỳnh trợn trắng mắt, "Đáng xấu hổ cái gì? Ta là một nữ tử yếu đuối, sao có thể là đối thủ của bọn họ? "
【......】
Cô có thấy xấu hổ không?
Ngoại trừ vẻ ngoài có chút phù hợp ra, thì bốn chữ 'nữ tử yếu đuối' không-hề-liên-quan tới cô chút nào a!
Hãy giữ lại chút mặt mũi đi.
Linh Quỳnh rõ ràng là không biết xấu hổ, cô còn cảm thấy mình thực sự rất yếu ớt và có lý.
...
"Tiểu thư, tiểu thư. Sao người lại chạy ... Ôi, ôi! "
Thu Lan kinh hãi kêu lên một tiếng.
Hạ Cúc cũng giật mình, nhưng không phát ra âm thanh.
Thu Lan che miệng, nuốt tiếng hét phía sau trở về.
Linh Quỳnh ngồi xổm bên cạnh thi thể, hai tay ôm lấy đầu gối nhìn người đàn ông trong góc.
Thu Lan và Hạ Cúc cùng lúc chạy tới: "Tiểu thư, cái này. Có chuyện gì vậy? "
Linh Quỳnh đứng dậy, chỉ vào nam nhân kia "Mang hắn đi. "
Thu Lan: "..."
Hạ Cúc: "..."
Sức lực của Thu Lan và Hạ Cúc cũng không lớn, nhưng mà nam nhân lúc này không giãy dụa, được hai người hợp sức, miễn cưỡng có thể kéo đi được.
Linh Quỳnh dẫn các nàng đi qua con hẻm, vòng qua một con phố.
Con phố này cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nhìn thấy một bóng người.
Linh Quỳnh đi đến trước một cửa hàng gõ cửa.
Một lúc sau, cửa hàng liền sáng đèn, có người mặc quần áo ra mở cửa.
Người nọ vẫn còn nhớ rõ Linh Quỳnh, có chút kinh ngạc.
Lệnh bài của Quân Hành Ý còn ở trong tay nàng, cho nên Linh Quỳnh đi vào rất dễ dàng.
"Cô nương, lần này cô tới có chuyện gì không?" Người đàn ông đeo mặt nạ không biết xuất hiện từ đâu.
"Mượn chỗ này của ngươi." Linh Quỳnh cầm tách trà nhấp một ngụm "Con phố bên cạnh có ba cỗ thi thể, có thể phiền ngươi đi xử lý một chút không?"
Tuy tiểu cô nương hỏi, nhưng ngữ khí đó không khác gì sai bảo hắn đi xử lý.
"Ở chỗ nào?"
Trong tay nàng đang cầm lệnh bài của chủ tử, khi chủ tử còn chưa lấy về thì bọn họ vẫn phải nghe theo nàng.
Người đàn ông đeo mặt nạ đã cho người đi xử lý thi thể.
Linh Quỳnh muốn hỏi nam nhân nàng kia một ít chuyện nên không để hắn rời đi.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy cũng tự nhiên ở lại.
"Nói đi, vì sao những người đó lại đuổi gϊếŧ ngươi?" Mặt thẻ chỉ cho nàng một gợi ý này, cho nên mấu chốt hẳn là ở trên người nam nhân này.
Nam nhân không biết đây là nơi nào, run rẩy đánh giá xung quanh.
Ánh mắt của hắn không có tiêu cự, biểu hiện kinh hãi quá độ.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghĩ rằng nàng sẽ sử dụng phương pháp như lần trước.
Ai biết được nàng chỉ uống trà, kiên nhẫn chờ đợi.
...
Lữ phủ.
Mí mắt Lữ thái phó giật cả ngày, thần kinh đã sắp suy nhược đến nơi.
Lữ thái phó ấn xuống mí mắt, suy tư những chuyện xảy ra gần đây, không hiểu sao đáy lòng có chút bất an.
Nhưng phần bất an này đến từ đâu, hắn lại không thể nào biết được.
"Đại nhân."
Lữ thái phó chống tay, ngồi thẳng: "Vào đi. "
Người ngoài cửa đẩy cửa vào, quỳ gối trước mặt Lữ thái phó.
Lữ thái phó bưng trà trong tay lên "Chuyện gì vậy? "
"Trương Toàn đã chạy mất."
Tay Lữ thái phó hơi run lên, làm một ít nước trà nóng rơi lên mu bàn tay, làn da trong nháy mắt đỏ bừng.
Hôm nay mí mắt hắn giật cả ngày, chính là vì điều này?
"Làm sao hắn chạy được?" Lữ thái phó buông chén trà xuống "Một Trương Toàn mà các ngươi cũng không bắt được? "
"Đại nhân, chúng ta không thể liên lạc được với người đuổi theo bắt Trương Toàn, phỏng chừng là... lành ít dữ nhiều. "
Lữ thái phó: "..."
Nếu như không phải đã xảy ra chuyện gì, nhất định không thể không liên lạc được.
"Các ngươi xác định hắn còn ở trong thành?"
"Xác định."
Lữ thái phó trầm tư một lát, phân phó hắn: "Ngươi nhanh chóng đi Lĩnh Châu, đem những gì nên giải quyết đều giải quyết đi, không được lưu lại dấu vết gì. "
"Vâng."
Đám người rời đi, Lữ thái phó đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
"Gần đây bệ hạ vẫn luôn ở trong cung?"
Trong phòng trống rỗng không một bóng người, Lữ thái phó phảng phất như đang nói chuyện với không khí.
Nhưng rất nhanh liền có một đạo thanh âm vang lên, "Vâng, bệ hạ chưa từng rời khỏi cung. "
Lữ thái phó: "Đi điều tra một chút, những người gần đây xuất hiện ở bên cạnh bệ hạ. "
"Vâng."
Trương Toàn mất tích...
Người của hắn không liên lạc được...
Lữ thái phó nhìn về phía hoàng cung, đáy mắt thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn.
...
Lữ thái phó chờ người của hắn truyền tin tức về.
Nhưng một thời gian dài trôi qua, cũng không có bất kỳ tin tức nào truyền về.
Hắn đã điều tra qua một một lượt những người bên cạnh Quân Hành Ý, người đến người đi đều là mấy người kia, hắn chưa từng thấy người khác.
Ngày nào không phải say xỉn thì cũng là chết dí ở trong tẩm cung.
Cho dù lên triều, thì ngoại trừ việc làm gai mắt đại thần thì chính là gây rắc rối cho ông ta.
Hoàn toàn không làm được gì đàng hoàng.
Phảng phất như hắn đã hoàn toàn buông thả, an tâm không để ý tới triều chính, chỉ biết làm một hôn quân phong hoa tuyết nguyệt.
Đúng lúc này, Quân Hành Ý lại hạ lệnh cho tất cả thiên kim trong phủ các đại thần tiến cung.
Đạo thánh chỉ này vừa hạ xuống, khiến một đám đại thần sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Thánh chỉ tuy rằng không nói tuyển tú, nhưng ý tứ này có gì khác tuyển tú đâu?
Vị bệ hạ này có tiền án.
Trước kia có thiên kim của một vị đại thần...
Còn có chuyện lần trước, chúng đại thần ngẫm lại đều cảm thấy sợ, nhao nhao chạy đi tìm Lữ thái phó để hắn nghĩ biện pháp.
Lữ thái phó vào cung gặp Quân Hành Ý, Quân Hành Ý lại không chịu gặp hắn, chỉ cho người đưa ra một phong thư.
Nhưng mà trên thư trống không, một chữ cũng không có!
Lữ thái phó đứng đó một hồi lâu mới rời đi.
"Đi rồi?"
"Bẩm bệ hạ, đi rồi."
Quân Hành Ý ném bút trong tay đi, cười nhạo một tiếng, "Tiểu Kim Tử, nếu trẫm chết, ngươi phải làm sao bây giờ? "
"Bệ hạ sẽ trường mệnh trăm tuổi." Tiểu Kim cúi đầu, "Tiểu Kim vẫn sẽ luôn hầu hạ bệ hạ. "
"Trường mệnh trăm tuổi..."
Quân Hành Ý không biết nghĩ đến cái gì, độ cong trào phúng nơi khóe miệng có chút biến hóa.
Hắn cúi đầu, không nói chuyện.
Trong khoảng thời gian này, Lữ thái phó phái không ít người vào cung, Kỳ Nguyệt cung của hắn bị vây kín đến mức nước chảy không lọt.
Hắn vẫn có thể đi ra ngoài, nhưng ra ngoài cũng bị người giám sát, không có ý nghĩa gì.
Quân Hành Ý hồi thần, hỏi Tiểu Kim: "Chuyện ở Lĩnh Châu điều tra đến đâu rồi. "
Những chuyện Chu Xuân Ngưu nói, hắn chưa từng làm qua.
Nhưng Chu Xuân Ngưu lại một mực khẳng định hắn phái người làm.
Quân Hành Ý biết việc này không thoát khỏi quan hệ với Lữ thái phó.
Nếu có thể lấy được chứng cứ chắc chắn, có lẽ còn có cơ hội...
"Bệ hạ, chuyện này... Vẫn chưa có tin tức. Tiểu Kim lại bổ sung: "Cũng có thể là tin tức bị chặn ở bên ngoài, không có cách nào đưa vào. "
Thời gian dài như vậy cũng không có tin tức gì, đáy lòng Quân Hành Ý đã có tính toán.
Quân Hành Ý: "Gần đây phủ tướng quân..."
Quân Hành Ý dừng lại, không nói tiếp.
Tiểu Kim là một nô tài có tư cách, lập tức đoán được ý đồ của Quân Hành Ý.
"Hôm trước khi tan triều nô tài đã cố ý hỏi qua Tần tướng quân, Tần tiểu thư gần đây rất tốt."
Giọng nói Quân Hành Ý lãnh đạm, "Ai hỏi nàng? "
"...... Là nô tài nhiều chuyện. "
"Biết là tốt, bằng không cũng không cần mở miệng lần nữa đâu."
Tiểu Kim cực kỳ ngoan ngoãn: "Bệ hạ nói phải. "
——— Vạn vật đều có đường phân cách———
Tiểu Kim: Ta quả thực quá ngoan.
Tiểu tiên nữ: Khắc vé tháng thử xem!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.