(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 31: Hôm nay bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh(33)
Mặc Linh
08/02/2022
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Mặc dù không biết trong rượu có cái gì, nhưng đây là thứ tự mình Lữ thái phó chuẩn bị, nên ông ta nên tự mình thưởng thức, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Lữ thái phó còn còn chưa lấy lại tinh thần sau cú sốc hổ phù biến thành một cục đá.
Ông ta vô thức đưa tay hất chén rượu mà Linh Quỳnh đưa tới.
Chén rượu rơi xuống đất, tiếng vỡ "choang" đinh đang vang lên.
Linh Quỳnh cũng không thèm để ý, vẫy tay gọi người lấy vò rượu kia tới "Thái phó hẳn là đang nghĩ chỉ một ly rượu không đủ uống, vậy cứ uống theo vò thế này đi, các ngươi giúp đỡ Thái Phó đại nhân đi chứ."
Câu tiếp theo là nói với người lấy rượu.
Trong giọng nói của nữ hài nhi luôn có một loại cảm giác thiên chân vô tà bên trong, nghe cực kỳ thoải mái, nhưng sâu thẳm bên trong nội tâm luôn toát ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Không cần Linh Quỳnh chỉ bảo làm thế nào, bọn họ tự giác tiến lên bắt lấy Lữ thái phó, trực tiếp rót rượu.
"Ta chính là thái phó, các ngươi dựa vào cái gì mà dám . . . Ưm ưʍ. . ."
Giọng nói Lữ thái phó cuối cùng chỉ còn lại tiếng 'Ừng ực ừng ực' bị ép nuốt.
Linh Quỳnh ôm cánh tay, đứng bên cạnh, khóe môi treo lên nụ cười như có như không.
Tần Thắng nhìn Linh Quỳnh với ánh mắt kỳ quái.
Đây là thật sự là con gái của ông sao?
. . .
Sau khi Lữ thái phó uống rượu xong, ngoại trừ người đầy mùi rượu, nhìn qua cũng không có vẻ gì là dị thường.
Cũng không biết trong rượu có thứ gì. . .
Cũng không thể là thật sự mời Bệ Hạ uống rượu chứ?
"Ta còn mang cho Lữ thái phó một phần quà." Khi thấy người không có chuyện gì, Linh Quỳnh liền tiếp tục nói, giữa lông mày nàng đều là ý cười nhu hòa "Lữ thái phó hẳn sẽ thích."
Lữ thái phó: ". . ."
Ông ta thích cái rắm!
Cô nương này sao lại tà môn như vậy?
Khi đó nàng đi ra từ trong cung, ông không nên tin vào những lời Quân Hành Ý nói. . .
Linh Quỳnh vỗ tay, vài người bị áp giải đi vào, quỳ gối bên cạnh Lữ thái phó.
Mặt ai cũng trắng bệch, run lẩy bẩy.
Sau khi Lữ thái phó nhìn thấy những người này, sắc mặt khẽ biến.
Sao bọn họ có thể ở chỗ này?
Không phải ông đã cho người đi xử lý. . .
"Tới, các ngươi cố gắng nói một ít công tích vĩ đại của Lữ thái phó đi nào. Nói hay vào, nói không chừng Bệ Hạ sẽ tha mạng cho các ngươi nha."
Linh Quỳnh giao sân khấu cho mấy người kia.
Mấy người này cũng không khách khí, lập tức có người lên tiếng trước, lốp bốp vạch trần ra hết những chuyện Lữ thái phó từng làm.
Ở vùng Lĩnh Châu kia, Lữ thái phó đã vơ vét của cải, dưỡng binh, mưu cầu lợi ích cá nhân. . . Chỉ cần là chuyện trái với luật pháp Khải Nguyệt, ông ta sẽ làm.
Dân chúng ở vùng Lĩnh Châu đều bị ép đến lầm than.
Lữ thái phó còn ra tay, không để cho người truyền tin tức lên, dẫn đến tất cả mọi người trong vùng kia đều mắng cẩu hoàng đế ngu ngốc tàn bạo, giang sơn sẽ sớm diệt vong.
Ở thời đại này muốn giấu diếm một tin tức, quá dễ dàng.
Đặc biệt là đối với Hoàng đế mà nói, chỉ cần chọn lọc lại tất cả sổ sách một phen, những thứ được đưa đến trước mặt hắn toàn là quốc thái dân an.
Nhân chứng vật chứng đều có, hôm nay Lữ thái phó còn mưu toan dĩ hạ phạm thượng mưu hại Bệ Hạ, tẩy thế nào cho sạch được.
. . .
Lữ thái phó bị giam giữ vào thiên lao, chờ ngày tái thẩm.
Thế lực phía dưới của Lữ thái phó bị nhổ tận gốc, Tần Thắng mang theo binh, những người kia căn bản không kịp giãy dụa đã bị bắt.
Khi tội trạng của Lữ thái phó được chiêu cáo thiên hạ khiến cho bách tính thổn thức.
Ở trong mắt bách tính, Lữ thái phó là một người rất tốt, vì dân vì nước cúc cung tận tụy.
Ngay cả rất nhiều đại thần cũng không rõ, Lữ thái phó có thể làm ra loại chuyện này.
Dáng vẻ bình thường của ông ta đều là giả vờ à?
Thế thì quả là diễn giỏi quá đi!
Những tội danh này của Lữ thái phó cộng lại cho dù là tru di cửu tộc cũng không sai.
Vì chuyện này nên trong hoàng thành huyên náo xôn xao, những đại thần thân cận với Lữ thái phó đều hoảng loạn cả ngày.
Bọn họ không nghĩ tới Bệ Hạ vậy mà có thể xoay người nghịch chuyển được, Lữ thái phó lại cứ tuỳ tiện như vậy rớt đài.
Sợ sau khi ngủ dậy, đầu của bọn họ cũng bị chuyển ra khỏi nhà.
Cũng may Quân Hành Ý không động tới quá nhiều người, chỉ xử trí mấy người liên kết sâu hơn với Lữ thái phó, thu hồi phần lớn quyền lợi.
Lúc này xem ra, Lữ Thi Duyệt rời Khải Nguyệt đi hòa thân lại là một hành động sáng suốt, chí ít còn bảo vệ được mạng sống.
Tần Thắng bởi vì lần này có công hộ giá, được phong danh hiệu Trấn Quốc tướng quân, thiết trấn quốc tư, giám sát văn võ bá quan.
Lần này công thần lớn nhất chính là Tần Thắng, làm đám đại thần không ít người hâm mộ.
Tần Thắng: ". . ." Không, ông chỉ muốn nghỉ ngơi dưỡng lão thôi, không thì đánh trận cũng được.
"Tần tướng quân xin dừng bước." Lúc mọi người giải tán sau tảo triều, Quân Hành Ý gọi Tần Thắng lại "Theo trẫm đến ngự hoa viên một chút."
"Tuân lệnh. . ."
Hoa trong ngự hoa viên nở thật đúng lúc, gọi đàn bướm tới bay lượn.
Quân Hành Ý cho những người còn lại lui đi, dạo bước cùng Tần Thắng một trước một sau trong đường mòn bụi cây nhỏ.
"Bệ Hạ, ngài giữ vi thần lại là có chuyện gì quan trọng sao?"
Quân Hành Ý không mở miệng, Tần Thắng đành phải chủ động hỏi.
"Trẫm. . ." Quân Hành Ý ngừng một chút, như là đang ngăn lời nói lại, "Muốn cưới Tần Tuyết Ca làm hoàng hậu."
Tần Thắng: ". . ."
Tần Thắng: "? ? ?"
Quân Hành Ý: "Không biết ý Tần tướng quân như thế nào?"
". . ."
Ngài đã mở miệng rồi, hắn còn có thể có ý kiến gì?
Mà nữ nhi kia của ông. . .
"Tuyết Ca rất thích Bệ Hạ." Tần Thắng nói.
"Trẫm biết."
"Bệ Hạ chỉ cần không phụ con bé."
"Trẫm sẽ không."
. . .
Thánh chỉ phong hậu ba ngày sau được đưa vào phủ tướng quân, đồng thời được đưa đến còn có mấy hòm vàng lá cùng vô số kỳ trân dị bảo.
Tần Tĩnh Nghi đứng đằng xa nhìn những cái rương chồng chất ở trong viện, vẻ mặt đổi tới đổi lui.
Sao nàng ta có thể được phong hậu?
Nghe nói Bệ Hạ bây giờ và Bệ Hạ trước kia hoàn toàn không giống nhau, trước kia là hắn là bị bức làm vậy.
Bây giờ không biết bao nhiêu người hối hận.
Tần Tĩnh Nghi cũng không phải loại có thể thấu hiểu và yêu thương Quân Hành Ý, chỉ là nội tâm nàng ta nghĩ không thông.
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống người kia tốt hơn mình nhiều, nàng ta liền không thoải mái.
Tần Tĩnh Nghi ghen ghét cũng không làm được gì, Linh Quỳnh vẫn được tiến cung.
Ngày tiến cung hôm đó, thảm đỏ trải lấp đất, Quân Hành Ý tự mình xuất cung đến phủ tướng quân nghênh đón.
Dựa theo lệ thường trước kia, cho dù là cưới Hoàng hậu, Bệ Hạ cũng chỉ cần đến cửa cung chờ là được.
Ở trong lịch sử Khải Nguyệt, chưa hề có tiền lệ đế vương tự mình đến tận phủ nghênh đón.
Đây sẽ là hôn lễ sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lịch sử, là đế vương thịnh sủng.
Hôn lễ của Đế vương rườm rà, các loại lễ tiết giày vò Linh Quỳnh đến xém chút nữa bỏ làm tại chỗ.
Cuối cùng thật vất vả mới có thể kết thúc, Linh Quỳnh trực tiếp vứt bỏ việc duy trì hình tượng, nằm liệt lên giường.
Thu Lan khuyên thế nào cũng không được.
Quân Hành Ý vừa tiến vào, đã thấy Linh Quỳnh như vậy, phất tay ra hiệu người đi theo lui ra ngoài.
"Bệ Hạ, nhưng mà. . ."
"Trẫm biết."
Những người còn lại liếc nhau, lui ra khỏi đại điện.
Cửa điện đóng lại, nến đỏ được đốt lên, cả phòng ngập hương thơm.
"Mệt lắm lắm sao?" Quân Hành Ý kéo người lên, để nàng dựa vào mình.
"Ừm, mệt mỏi quá." Linh Quỳnh mềm giọng oán trách, "Quy củ trong cung cũng quá nhiều."
"Không phải này nào nàng cũng nháo đòi vào cung sào? Bây giờ hối hận rồi?" Bây giờ trong cung không có trưởng bối nào, không thì quy củ sẽ càng nhiều.
". . ."
Chuyện kia không thể!
Con yêu đã đến tay, cô có thể vượt qua khó khăn!
"Được chung sống cùng Bệ Hạ, ta không hối hận."
"Giờ hối hận cũng đã muộn." Quân Hành Ý để nàng ngồi xuống: "Chúng ta còn có việc chưa làm. . ."
"Tới đi." Linh Quỳnh bắt đầu cởi đồ, làm một tư thế anh dũng hy sinh.
Quân Hành Ý: "? ? ?"
Quân Hành Ý đè tay của nàng lại, "Đừng hồ nháo, che khăn voan lại cho tốt đã."
". . ." Không thể trực tiếp một chút, một phát ăn luôn sao?
Linh Quỳnh thở phì phò ngồi dậy, đi theo quy trình phối hợp với Quân Hành Ý.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Mặc dù không biết trong rượu có cái gì, nhưng đây là thứ tự mình Lữ thái phó chuẩn bị, nên ông ta nên tự mình thưởng thức, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Lữ thái phó còn còn chưa lấy lại tinh thần sau cú sốc hổ phù biến thành một cục đá.
Ông ta vô thức đưa tay hất chén rượu mà Linh Quỳnh đưa tới.
Chén rượu rơi xuống đất, tiếng vỡ "choang" đinh đang vang lên.
Linh Quỳnh cũng không thèm để ý, vẫy tay gọi người lấy vò rượu kia tới "Thái phó hẳn là đang nghĩ chỉ một ly rượu không đủ uống, vậy cứ uống theo vò thế này đi, các ngươi giúp đỡ Thái Phó đại nhân đi chứ."
Câu tiếp theo là nói với người lấy rượu.
Trong giọng nói của nữ hài nhi luôn có một loại cảm giác thiên chân vô tà bên trong, nghe cực kỳ thoải mái, nhưng sâu thẳm bên trong nội tâm luôn toát ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Không cần Linh Quỳnh chỉ bảo làm thế nào, bọn họ tự giác tiến lên bắt lấy Lữ thái phó, trực tiếp rót rượu.
"Ta chính là thái phó, các ngươi dựa vào cái gì mà dám . . . Ưm ưʍ. . ."
Giọng nói Lữ thái phó cuối cùng chỉ còn lại tiếng 'Ừng ực ừng ực' bị ép nuốt.
Linh Quỳnh ôm cánh tay, đứng bên cạnh, khóe môi treo lên nụ cười như có như không.
Tần Thắng nhìn Linh Quỳnh với ánh mắt kỳ quái.
Đây là thật sự là con gái của ông sao?
. . .
Sau khi Lữ thái phó uống rượu xong, ngoại trừ người đầy mùi rượu, nhìn qua cũng không có vẻ gì là dị thường.
Cũng không biết trong rượu có thứ gì. . .
Cũng không thể là thật sự mời Bệ Hạ uống rượu chứ?
"Ta còn mang cho Lữ thái phó một phần quà." Khi thấy người không có chuyện gì, Linh Quỳnh liền tiếp tục nói, giữa lông mày nàng đều là ý cười nhu hòa "Lữ thái phó hẳn sẽ thích."
Lữ thái phó: ". . ."
Ông ta thích cái rắm!
Cô nương này sao lại tà môn như vậy?
Khi đó nàng đi ra từ trong cung, ông không nên tin vào những lời Quân Hành Ý nói. . .
Linh Quỳnh vỗ tay, vài người bị áp giải đi vào, quỳ gối bên cạnh Lữ thái phó.
Mặt ai cũng trắng bệch, run lẩy bẩy.
Sau khi Lữ thái phó nhìn thấy những người này, sắc mặt khẽ biến.
Sao bọn họ có thể ở chỗ này?
Không phải ông đã cho người đi xử lý. . .
"Tới, các ngươi cố gắng nói một ít công tích vĩ đại của Lữ thái phó đi nào. Nói hay vào, nói không chừng Bệ Hạ sẽ tha mạng cho các ngươi nha."
Linh Quỳnh giao sân khấu cho mấy người kia.
Mấy người này cũng không khách khí, lập tức có người lên tiếng trước, lốp bốp vạch trần ra hết những chuyện Lữ thái phó từng làm.
Ở vùng Lĩnh Châu kia, Lữ thái phó đã vơ vét của cải, dưỡng binh, mưu cầu lợi ích cá nhân. . . Chỉ cần là chuyện trái với luật pháp Khải Nguyệt, ông ta sẽ làm.
Dân chúng ở vùng Lĩnh Châu đều bị ép đến lầm than.
Lữ thái phó còn ra tay, không để cho người truyền tin tức lên, dẫn đến tất cả mọi người trong vùng kia đều mắng cẩu hoàng đế ngu ngốc tàn bạo, giang sơn sẽ sớm diệt vong.
Ở thời đại này muốn giấu diếm một tin tức, quá dễ dàng.
Đặc biệt là đối với Hoàng đế mà nói, chỉ cần chọn lọc lại tất cả sổ sách một phen, những thứ được đưa đến trước mặt hắn toàn là quốc thái dân an.
Nhân chứng vật chứng đều có, hôm nay Lữ thái phó còn mưu toan dĩ hạ phạm thượng mưu hại Bệ Hạ, tẩy thế nào cho sạch được.
. . .
Lữ thái phó bị giam giữ vào thiên lao, chờ ngày tái thẩm.
Thế lực phía dưới của Lữ thái phó bị nhổ tận gốc, Tần Thắng mang theo binh, những người kia căn bản không kịp giãy dụa đã bị bắt.
Khi tội trạng của Lữ thái phó được chiêu cáo thiên hạ khiến cho bách tính thổn thức.
Ở trong mắt bách tính, Lữ thái phó là một người rất tốt, vì dân vì nước cúc cung tận tụy.
Ngay cả rất nhiều đại thần cũng không rõ, Lữ thái phó có thể làm ra loại chuyện này.
Dáng vẻ bình thường của ông ta đều là giả vờ à?
Thế thì quả là diễn giỏi quá đi!
Những tội danh này của Lữ thái phó cộng lại cho dù là tru di cửu tộc cũng không sai.
Vì chuyện này nên trong hoàng thành huyên náo xôn xao, những đại thần thân cận với Lữ thái phó đều hoảng loạn cả ngày.
Bọn họ không nghĩ tới Bệ Hạ vậy mà có thể xoay người nghịch chuyển được, Lữ thái phó lại cứ tuỳ tiện như vậy rớt đài.
Sợ sau khi ngủ dậy, đầu của bọn họ cũng bị chuyển ra khỏi nhà.
Cũng may Quân Hành Ý không động tới quá nhiều người, chỉ xử trí mấy người liên kết sâu hơn với Lữ thái phó, thu hồi phần lớn quyền lợi.
Lúc này xem ra, Lữ Thi Duyệt rời Khải Nguyệt đi hòa thân lại là một hành động sáng suốt, chí ít còn bảo vệ được mạng sống.
Tần Thắng bởi vì lần này có công hộ giá, được phong danh hiệu Trấn Quốc tướng quân, thiết trấn quốc tư, giám sát văn võ bá quan.
Lần này công thần lớn nhất chính là Tần Thắng, làm đám đại thần không ít người hâm mộ.
Tần Thắng: ". . ." Không, ông chỉ muốn nghỉ ngơi dưỡng lão thôi, không thì đánh trận cũng được.
"Tần tướng quân xin dừng bước." Lúc mọi người giải tán sau tảo triều, Quân Hành Ý gọi Tần Thắng lại "Theo trẫm đến ngự hoa viên một chút."
"Tuân lệnh. . ."
Hoa trong ngự hoa viên nở thật đúng lúc, gọi đàn bướm tới bay lượn.
Quân Hành Ý cho những người còn lại lui đi, dạo bước cùng Tần Thắng một trước một sau trong đường mòn bụi cây nhỏ.
"Bệ Hạ, ngài giữ vi thần lại là có chuyện gì quan trọng sao?"
Quân Hành Ý không mở miệng, Tần Thắng đành phải chủ động hỏi.
"Trẫm. . ." Quân Hành Ý ngừng một chút, như là đang ngăn lời nói lại, "Muốn cưới Tần Tuyết Ca làm hoàng hậu."
Tần Thắng: ". . ."
Tần Thắng: "? ? ?"
Quân Hành Ý: "Không biết ý Tần tướng quân như thế nào?"
". . ."
Ngài đã mở miệng rồi, hắn còn có thể có ý kiến gì?
Mà nữ nhi kia của ông. . .
"Tuyết Ca rất thích Bệ Hạ." Tần Thắng nói.
"Trẫm biết."
"Bệ Hạ chỉ cần không phụ con bé."
"Trẫm sẽ không."
. . .
Thánh chỉ phong hậu ba ngày sau được đưa vào phủ tướng quân, đồng thời được đưa đến còn có mấy hòm vàng lá cùng vô số kỳ trân dị bảo.
Tần Tĩnh Nghi đứng đằng xa nhìn những cái rương chồng chất ở trong viện, vẻ mặt đổi tới đổi lui.
Sao nàng ta có thể được phong hậu?
Nghe nói Bệ Hạ bây giờ và Bệ Hạ trước kia hoàn toàn không giống nhau, trước kia là hắn là bị bức làm vậy.
Bây giờ không biết bao nhiêu người hối hận.
Tần Tĩnh Nghi cũng không phải loại có thể thấu hiểu và yêu thương Quân Hành Ý, chỉ là nội tâm nàng ta nghĩ không thông.
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống người kia tốt hơn mình nhiều, nàng ta liền không thoải mái.
Tần Tĩnh Nghi ghen ghét cũng không làm được gì, Linh Quỳnh vẫn được tiến cung.
Ngày tiến cung hôm đó, thảm đỏ trải lấp đất, Quân Hành Ý tự mình xuất cung đến phủ tướng quân nghênh đón.
Dựa theo lệ thường trước kia, cho dù là cưới Hoàng hậu, Bệ Hạ cũng chỉ cần đến cửa cung chờ là được.
Ở trong lịch sử Khải Nguyệt, chưa hề có tiền lệ đế vương tự mình đến tận phủ nghênh đón.
Đây sẽ là hôn lễ sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lịch sử, là đế vương thịnh sủng.
Hôn lễ của Đế vương rườm rà, các loại lễ tiết giày vò Linh Quỳnh đến xém chút nữa bỏ làm tại chỗ.
Cuối cùng thật vất vả mới có thể kết thúc, Linh Quỳnh trực tiếp vứt bỏ việc duy trì hình tượng, nằm liệt lên giường.
Thu Lan khuyên thế nào cũng không được.
Quân Hành Ý vừa tiến vào, đã thấy Linh Quỳnh như vậy, phất tay ra hiệu người đi theo lui ra ngoài.
"Bệ Hạ, nhưng mà. . ."
"Trẫm biết."
Những người còn lại liếc nhau, lui ra khỏi đại điện.
Cửa điện đóng lại, nến đỏ được đốt lên, cả phòng ngập hương thơm.
"Mệt lắm lắm sao?" Quân Hành Ý kéo người lên, để nàng dựa vào mình.
"Ừm, mệt mỏi quá." Linh Quỳnh mềm giọng oán trách, "Quy củ trong cung cũng quá nhiều."
"Không phải này nào nàng cũng nháo đòi vào cung sào? Bây giờ hối hận rồi?" Bây giờ trong cung không có trưởng bối nào, không thì quy củ sẽ càng nhiều.
". . ."
Chuyện kia không thể!
Con yêu đã đến tay, cô có thể vượt qua khó khăn!
"Được chung sống cùng Bệ Hạ, ta không hối hận."
"Giờ hối hận cũng đã muộn." Quân Hành Ý để nàng ngồi xuống: "Chúng ta còn có việc chưa làm. . ."
"Tới đi." Linh Quỳnh bắt đầu cởi đồ, làm một tư thế anh dũng hy sinh.
Quân Hành Ý: "? ? ?"
Quân Hành Ý đè tay của nàng lại, "Đừng hồ nháo, che khăn voan lại cho tốt đã."
". . ." Không thể trực tiếp một chút, một phát ăn luôn sao?
Linh Quỳnh thở phì phò ngồi dậy, đi theo quy trình phối hợp với Quân Hành Ý.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.