(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 64: Một trăm loại phương thức hiến máu(31)
Mặc Linh
21/02/2022
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Vì vậy?"
Ngải Lợi Thụy đột nhiên nói với cô những lời này...
Lúc trước cô cũng chưa từng gặp Ngải Lợi Thụy, không biết hắn có phải là một trong những người đó không...
Nhưng mà bây giờ xem ra... chắc là đúng vậy.
Nhìn Ngải Lợi Thụy này cũng không có ý giấu diếm.
Ngải Lợi Thụy: "Nếu có một ngày, có chỗ cần dùng đến Hạ Di Dạ, không biết Hứa quản lý có thể bỏ qua không?"
"Luyến tiếc." Linh Quỳnh cũng chưa suy nghĩ: "Tôi rất thích hắn."
Ngải Lợi Thụy cười một cái: "Nhưng mà chắc chắn sẽ có chỗ cần thì sao?"
Linh Quỳnh buông ly nước xuống, ôm cánh tay: "Bởi vì hắn là huyết tộc có tinh huyết, cho nên mới cần dùng đến hắn?"
Ngải Lợi Thụy gật đầu.
Linh Quỳnh phồng má: "Tinh huyết nhiều như vậy, bắt người khác là được, vì sao phải là Hạ Di Dạ? Anh và hắn có thù hận gì? Quan báo tư thù? Hay là anh có thù gì với tôi, cần phải đoạt thứ của tôi?"
*Quan báo tư thù: Lợi dụng việc công để trả thù việc riêng.
Ngải Lợi Thụy bị Linh Quỳnh liên tiếp nện xuống các vấn đề, vẻ mặt hơi đờ đẫn.
Chốc lát sau, Ngải Lợi Thụy khôi phục lại bình thường: "Hứa quản lý đừng hiểu nhầm, tôi chỉ lấy ví dụ mà thôi."
Linh Quỳnh liếc hắn một cái: "Đừng lấy cái ví dụ kiểu này, nếu xảy ra hiểu lầm nào đó, đắc tội với tất cả mọi người đều không tốt."
Không đợi Ngải Lợi Thụy nói tiếp, cô tiếp tục nói: "Tôi không có hứng thú với việc các người làm, muốn cái gì thì lấy tiền trao đổi với tôi, mọi người đều thanh toán sòng phẳng là tốt nhất."
Ngải Lợi Thụy cười một cái: "Hứa quản sự thiếu tiền như vậy?"
"Ai mà không thiếu tiền?" Linh Quỳnh khoanh chân: "Quần áo, túi xách, xe thể thao, trang sức của tôi, cái nào mà không tiêu tiền?"
"Nhưng mà theo tôi biết được, tính cách của cô trước đây..."
Ánh mắt Linh Quỳnh trong sáng vô tư, vẻ mặt hơi chế giễu: "Sao, tôi bị người khác bán vì tiền, còn không cho tôi trút giận?"
Ngải Lợi Thụy: "Không phải ý kia, chỉ là cảm thấy có chút kì quái, Hứa quản sự thay đổi có chút nhiều."
"À." Linh Quỳnh mỉm cười, giây tiếp theo độ cong giảm dần: "Vậy thì anh cứ kì quái đi."
"......"
Ngay cả giải thích mà người này cũng không thèm giải thích?
Thái độ của Linh Quỳnh cứ không sao cả, ngược lại khiến cho Ngải Lợi Thụy không thể hỏi tiếp.
"Tôi còn một vấn đề muốn hỏi Hứa quản sự."
"Sao vấn đề của anh nhiều vậy?"
"Có một số việc phải xác định lại, Hứa quản sự thông cảm."
Dường như Linh Quỳnh không kiên nhẫn, khoát khoát tay, ý bảo hắn nhanh chóng hỏi.
"Về chuyện thánh khí, Hứa quản sự có thể nói cho tôi biết cô lấy được nó như thế nào không?"
"Không phải lúc trước đã nói sao?"
"Đúng, nhưng chỉ muốn xác nhận lại một chút."
"Hạ Di Dạ đưa."
"Hắn tự nguyện đưa cho cô?"
Vẻ mặt Linh Quỳnh hơi thay đổi, hình như có chút khó khăn, lại có chút tức giận: "Anh quản hắn tự nguyện hay không tự nguyện... dù sao các người cũng muốn mua, tiền đã đưa qua rồi, tôi sẽ không trả lại tiền!"
Ngải Lợi Thụy: "....."
Linh Quỳnh giống như sợ hắn đòi lại tiền, hung hăng rời đi.
Chờ Linh Quỳnh rời đi, có người bước ra từ trong góc tối.
"Thấy sao?" Ngải Lợi Thụy hỏi người nọ.
"Ngay cả máu của Hạ Di Dạ mà cô ta cũng bán, lấy thánh khí giao dịch cũng không phải không thể."
Không tìm được tung tích Hạ Phổ, sống hay chết cũng không biết.
Giao thánh khí cho Hạ Di Dạ cũng hợp lý.
Có thể là Hạ Di Dạ dùng nó lấy lòng tiểu nha đầu kia, cũng có thể do thực lực bây giờ của hắn quá yếu, bị cô lấy đi.
Nha đầu kia rất tàn ác.
"Vậy thánh khí kia...."
"Bởi vì nó là thánh khí nên mới đáng giá."
"Tôi cảm thấy cô ta có chút không thích hợp."
"Yên tâm đi, chúng ta có quan hệ giao dịch với cô ta, giống như cô ta nói, tiền trao cháo múc, chuyện khác sẽ không để cô ta tham dự."
.....
Hạ Di Dạ lái xe, quan sát chiếc xe chạy phía sau, cuối cùng mới nói với Linh Quỳnh: "Có xe đi theo chúng ta."
"Cứ theo đi, cũng không phải là lần đầu tiên, chúng ta cũng không làm chuyện gì xấu, sợ cái gì."
Từ sau khi cô và Tân Khắc Lai "hợp tác", luôn có người theo dõi cô.
Quả thật cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Di Dạ gặp trường hợp này.
Chỉ là Linh Quỳnh nên làm cái gì thì làm cái đó, không sợ bọn họ theo dõi chút nào.
Có đôi khi cô muốn làm gì không thể nói, cô sẽ đi "tâm sự nhân sinh" với người theo dõi cô ấy.
Không những khiến đối phương cái gì cũng không biết, còn có thể khiến đối phương giúp cô canh chừng để đánh nhau.
Bạn nói xem, đây là chuyện mà một người làm được?
Linh Quỳnh cầm cổ tay Hạ Di Dạ, nháy mắt với hắn mấy cái: "Hay là ca ca muốn làm chút chuyện xấu khiến người khác không biết là ai làm với tôi?"
Hạ Di Dạ tránh khỏi, sắc mặt căng thẳng, nắm chặt tay lái: "Đang lái xe."
"Tôi cũng muốn lái xe."
"Cô còn không có bằng lái...."
"Ca ca đồng ý, tôi sẽ có."
"???"
Lúc Hạ Di Dạ xem điện thoại, mới biết "lái xe" mà Linh Quỳnh nói là cái gì.
"Nhìn cái gì?"
Hạ Di Dạ tắt điện thoại đi: "Không có gì."
Tiểu cô nương vừa mới tắm rửa xong, còn có chút hơi nước, hương thơm mềm mại, chui vào trong lồng ngực hắn.
"Ca ca, anh nói nếu chúng ta thả huyết ma ra trước, để nó đánh nhau với những người đó thì sao?"
"Không tốt lắm, đừng suy nghĩ lung tung."
"Sao lại là suy nghĩ lung tung?"
"Cô khống chế nó như thế nào?"
"....."
Đó là một vấn đề.
Huyết ma cũng không phải là chó, không thể đeo vào một cái dây xích là có thể khống chế được.
Ngày hôm sau Linh Quỳnh đi tìm Lạc Lê, hỏi hắn có thể thực hiện hay không.
Lạc Lê: "....."
Không biết tại sao lại càng cảm thấy cô giống như nhân vật phản diện.
Người bình thường nào mà nghĩ ra được phương pháp này.
"Có một loại cổ pháp." Tuy cảm thấy ý tưởng kia của cô kỳ quái, nhưng Lạc Lê thật sự có biện pháp: "Lấy phương thức gọi về, ký kết khế ước với huyết ma."
"Nhưng lực lượng của huyết ma cường đại, không thể khống chế, rất dễ dàng bị phản phệ, cuối cùng lại biến ngược lại thành con rối của huyết ma."
[Tình yêu, nạp thẻ không?]
Linh Quỳnh: "...."
Đột nhiên cảm thấy không còn chút hứng thú nào.
[Tình yêu, cô có muốn khôi phục thực lực của con yêu không?]
[Cơ hội ngay trước mắt cô.]
[Cô cố gắng một lần, có thể giúp con yêu giành được một ngày mai.]
[Tình yêu, cô không động tâm sao?]
[Động tâm không bằng động tâm, từ giờ trở đi hãy nạp thẻ đi.]
[Giảm 15% trong thời gian giới hạn.]
"Hứa tiểu thư?"
Lạc Lê nói nửa ngày, vừa quay đầu thì phát hiện người này không nghe, đang ngẩn người.
"Hả?" Linh Quỳnh hoàn hồn: "Biện pháp đó nguy hiểm không?"
"Tất nhiên là nguy hiểm, một khi sử dụng biện pháp này thất bại, hoặc là chết, hoặc là trở thành con rối của huyết ma."
"Vậy anh có biết phương pháp này không?"
Lạc Lê: "Hứa tiểu thư, cô thật sự muốn..."
"Dùng phương pháp ít nỗ lực nhất để thắng, không tốt sao? Anh xem, chúng ta có Hạ Phổ biết cách lấy máu của huyết ma như nào, còn có cả thánh khí, anh còn biết cả khế ước với huyết ma."
Linh Quỳnh vỗ bàn.
"Đây là định mệnh!"
"...." Định mệnh cái rắm!
Người khác có mục tiêu muốn gọi nó ra cung phụng như tổ tông, cô lại muốn có mục tiêu sai bảo nó như "con chó".
Huyết ma phải có vận xui đổ máu mấy đời!
Điều quan trọng nhất chính là---- cô phải chắc chắn chiến thắng!
Biện pháp này chỉ có 1 % cơ hội thành công.
99% sẽ thất bại.
"Tôi có thể vẽ một trận pháp triệu hồi, nhưng có thành công hay không thì tôi không biết." Lạc Lê nói.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Vì vậy?"
Ngải Lợi Thụy đột nhiên nói với cô những lời này...
Lúc trước cô cũng chưa từng gặp Ngải Lợi Thụy, không biết hắn có phải là một trong những người đó không...
Nhưng mà bây giờ xem ra... chắc là đúng vậy.
Nhìn Ngải Lợi Thụy này cũng không có ý giấu diếm.
Ngải Lợi Thụy: "Nếu có một ngày, có chỗ cần dùng đến Hạ Di Dạ, không biết Hứa quản lý có thể bỏ qua không?"
"Luyến tiếc." Linh Quỳnh cũng chưa suy nghĩ: "Tôi rất thích hắn."
Ngải Lợi Thụy cười một cái: "Nhưng mà chắc chắn sẽ có chỗ cần thì sao?"
Linh Quỳnh buông ly nước xuống, ôm cánh tay: "Bởi vì hắn là huyết tộc có tinh huyết, cho nên mới cần dùng đến hắn?"
Ngải Lợi Thụy gật đầu.
Linh Quỳnh phồng má: "Tinh huyết nhiều như vậy, bắt người khác là được, vì sao phải là Hạ Di Dạ? Anh và hắn có thù hận gì? Quan báo tư thù? Hay là anh có thù gì với tôi, cần phải đoạt thứ của tôi?"
*Quan báo tư thù: Lợi dụng việc công để trả thù việc riêng.
Ngải Lợi Thụy bị Linh Quỳnh liên tiếp nện xuống các vấn đề, vẻ mặt hơi đờ đẫn.
Chốc lát sau, Ngải Lợi Thụy khôi phục lại bình thường: "Hứa quản lý đừng hiểu nhầm, tôi chỉ lấy ví dụ mà thôi."
Linh Quỳnh liếc hắn một cái: "Đừng lấy cái ví dụ kiểu này, nếu xảy ra hiểu lầm nào đó, đắc tội với tất cả mọi người đều không tốt."
Không đợi Ngải Lợi Thụy nói tiếp, cô tiếp tục nói: "Tôi không có hứng thú với việc các người làm, muốn cái gì thì lấy tiền trao đổi với tôi, mọi người đều thanh toán sòng phẳng là tốt nhất."
Ngải Lợi Thụy cười một cái: "Hứa quản sự thiếu tiền như vậy?"
"Ai mà không thiếu tiền?" Linh Quỳnh khoanh chân: "Quần áo, túi xách, xe thể thao, trang sức của tôi, cái nào mà không tiêu tiền?"
"Nhưng mà theo tôi biết được, tính cách của cô trước đây..."
Ánh mắt Linh Quỳnh trong sáng vô tư, vẻ mặt hơi chế giễu: "Sao, tôi bị người khác bán vì tiền, còn không cho tôi trút giận?"
Ngải Lợi Thụy: "Không phải ý kia, chỉ là cảm thấy có chút kì quái, Hứa quản sự thay đổi có chút nhiều."
"À." Linh Quỳnh mỉm cười, giây tiếp theo độ cong giảm dần: "Vậy thì anh cứ kì quái đi."
"......"
Ngay cả giải thích mà người này cũng không thèm giải thích?
Thái độ của Linh Quỳnh cứ không sao cả, ngược lại khiến cho Ngải Lợi Thụy không thể hỏi tiếp.
"Tôi còn một vấn đề muốn hỏi Hứa quản sự."
"Sao vấn đề của anh nhiều vậy?"
"Có một số việc phải xác định lại, Hứa quản sự thông cảm."
Dường như Linh Quỳnh không kiên nhẫn, khoát khoát tay, ý bảo hắn nhanh chóng hỏi.
"Về chuyện thánh khí, Hứa quản sự có thể nói cho tôi biết cô lấy được nó như thế nào không?"
"Không phải lúc trước đã nói sao?"
"Đúng, nhưng chỉ muốn xác nhận lại một chút."
"Hạ Di Dạ đưa."
"Hắn tự nguyện đưa cho cô?"
Vẻ mặt Linh Quỳnh hơi thay đổi, hình như có chút khó khăn, lại có chút tức giận: "Anh quản hắn tự nguyện hay không tự nguyện... dù sao các người cũng muốn mua, tiền đã đưa qua rồi, tôi sẽ không trả lại tiền!"
Ngải Lợi Thụy: "....."
Linh Quỳnh giống như sợ hắn đòi lại tiền, hung hăng rời đi.
Chờ Linh Quỳnh rời đi, có người bước ra từ trong góc tối.
"Thấy sao?" Ngải Lợi Thụy hỏi người nọ.
"Ngay cả máu của Hạ Di Dạ mà cô ta cũng bán, lấy thánh khí giao dịch cũng không phải không thể."
Không tìm được tung tích Hạ Phổ, sống hay chết cũng không biết.
Giao thánh khí cho Hạ Di Dạ cũng hợp lý.
Có thể là Hạ Di Dạ dùng nó lấy lòng tiểu nha đầu kia, cũng có thể do thực lực bây giờ của hắn quá yếu, bị cô lấy đi.
Nha đầu kia rất tàn ác.
"Vậy thánh khí kia...."
"Bởi vì nó là thánh khí nên mới đáng giá."
"Tôi cảm thấy cô ta có chút không thích hợp."
"Yên tâm đi, chúng ta có quan hệ giao dịch với cô ta, giống như cô ta nói, tiền trao cháo múc, chuyện khác sẽ không để cô ta tham dự."
.....
Hạ Di Dạ lái xe, quan sát chiếc xe chạy phía sau, cuối cùng mới nói với Linh Quỳnh: "Có xe đi theo chúng ta."
"Cứ theo đi, cũng không phải là lần đầu tiên, chúng ta cũng không làm chuyện gì xấu, sợ cái gì."
Từ sau khi cô và Tân Khắc Lai "hợp tác", luôn có người theo dõi cô.
Quả thật cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Di Dạ gặp trường hợp này.
Chỉ là Linh Quỳnh nên làm cái gì thì làm cái đó, không sợ bọn họ theo dõi chút nào.
Có đôi khi cô muốn làm gì không thể nói, cô sẽ đi "tâm sự nhân sinh" với người theo dõi cô ấy.
Không những khiến đối phương cái gì cũng không biết, còn có thể khiến đối phương giúp cô canh chừng để đánh nhau.
Bạn nói xem, đây là chuyện mà một người làm được?
Linh Quỳnh cầm cổ tay Hạ Di Dạ, nháy mắt với hắn mấy cái: "Hay là ca ca muốn làm chút chuyện xấu khiến người khác không biết là ai làm với tôi?"
Hạ Di Dạ tránh khỏi, sắc mặt căng thẳng, nắm chặt tay lái: "Đang lái xe."
"Tôi cũng muốn lái xe."
"Cô còn không có bằng lái...."
"Ca ca đồng ý, tôi sẽ có."
"???"
Lúc Hạ Di Dạ xem điện thoại, mới biết "lái xe" mà Linh Quỳnh nói là cái gì.
"Nhìn cái gì?"
Hạ Di Dạ tắt điện thoại đi: "Không có gì."
Tiểu cô nương vừa mới tắm rửa xong, còn có chút hơi nước, hương thơm mềm mại, chui vào trong lồng ngực hắn.
"Ca ca, anh nói nếu chúng ta thả huyết ma ra trước, để nó đánh nhau với những người đó thì sao?"
"Không tốt lắm, đừng suy nghĩ lung tung."
"Sao lại là suy nghĩ lung tung?"
"Cô khống chế nó như thế nào?"
"....."
Đó là một vấn đề.
Huyết ma cũng không phải là chó, không thể đeo vào một cái dây xích là có thể khống chế được.
Ngày hôm sau Linh Quỳnh đi tìm Lạc Lê, hỏi hắn có thể thực hiện hay không.
Lạc Lê: "....."
Không biết tại sao lại càng cảm thấy cô giống như nhân vật phản diện.
Người bình thường nào mà nghĩ ra được phương pháp này.
"Có một loại cổ pháp." Tuy cảm thấy ý tưởng kia của cô kỳ quái, nhưng Lạc Lê thật sự có biện pháp: "Lấy phương thức gọi về, ký kết khế ước với huyết ma."
"Nhưng lực lượng của huyết ma cường đại, không thể khống chế, rất dễ dàng bị phản phệ, cuối cùng lại biến ngược lại thành con rối của huyết ma."
[Tình yêu, nạp thẻ không?]
Linh Quỳnh: "...."
Đột nhiên cảm thấy không còn chút hứng thú nào.
[Tình yêu, cô có muốn khôi phục thực lực của con yêu không?]
[Cơ hội ngay trước mắt cô.]
[Cô cố gắng một lần, có thể giúp con yêu giành được một ngày mai.]
[Tình yêu, cô không động tâm sao?]
[Động tâm không bằng động tâm, từ giờ trở đi hãy nạp thẻ đi.]
[Giảm 15% trong thời gian giới hạn.]
"Hứa tiểu thư?"
Lạc Lê nói nửa ngày, vừa quay đầu thì phát hiện người này không nghe, đang ngẩn người.
"Hả?" Linh Quỳnh hoàn hồn: "Biện pháp đó nguy hiểm không?"
"Tất nhiên là nguy hiểm, một khi sử dụng biện pháp này thất bại, hoặc là chết, hoặc là trở thành con rối của huyết ma."
"Vậy anh có biết phương pháp này không?"
Lạc Lê: "Hứa tiểu thư, cô thật sự muốn..."
"Dùng phương pháp ít nỗ lực nhất để thắng, không tốt sao? Anh xem, chúng ta có Hạ Phổ biết cách lấy máu của huyết ma như nào, còn có cả thánh khí, anh còn biết cả khế ước với huyết ma."
Linh Quỳnh vỗ bàn.
"Đây là định mệnh!"
"...." Định mệnh cái rắm!
Người khác có mục tiêu muốn gọi nó ra cung phụng như tổ tông, cô lại muốn có mục tiêu sai bảo nó như "con chó".
Huyết ma phải có vận xui đổ máu mấy đời!
Điều quan trọng nhất chính là---- cô phải chắc chắn chiến thắng!
Biện pháp này chỉ có 1 % cơ hội thành công.
99% sẽ thất bại.
"Tôi có thể vẽ một trận pháp triệu hồi, nhưng có thành công hay không thì tôi không biết." Lạc Lê nói.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.