(Quyển 2) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim
Chương 114: Những năm tôi làm đại lão kia(5)
Mặc Linh
25/03/2022
Linh Quỳnh còn tưởng rằng những người này đến vì cô, cuối cùng phát hiện ra không phải vậy.
Bọn họ đang điều tra những người khác.
Hỏi cảnh vệ cũng không ra được tin tức gì, bọn họ chỉ thi hành mệnh lệnh được giao nên hoàn hoàn không biết mục đích bắt những người này là gì.
"Tập hợp." Cảnh vệ canh gác chạy tới đây thông báo.
"Đưa hắn trở về, đừng nói là đã gặp tôi."
"Được."
Cảnh vệ canh gác chuẩn bị đưa người kia rời đi, đột nhiên người đàn ông nọ nắm lấy mắt cá chân Linh Quỳnh: "Cứu.. Cứu hắn... "
Lúc này cảnh vệ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Linh Quỳnh, dùng sức mạnh rất lớn lôi người kia rời đi.
Bên ngoài có người tới, Linh Quỳnh không tiện gọi người quay lại nên lập tức ẩn mình vào góc khuất.
Cứu hắn?
Hắn nào? Không phải hắn đang tự cầu cứu cho mình sao?
Linh Quỳnh cân nhắc một lúc liền từ bỏ.
Bây giờ ba ba còn không thể tự bảo vệ mình, vẫn là cứu bản thân mình tương đối quan trọng.
...
Linh Quỳnh tìm một phương hướng chuẩn bị rời đi, kết quả vừa chạy ra ngoài đã va vào mấy người đang đi về phía bên này.
Linh Quỳnh đang mặc đồng phục của cảnh vệ cục thanh tra, mấy người kia không nói hai lời lập tức động tay.
"!!!"
Linh Quỳnh cách xa bọn họ một khoảng, hạ thấp âm thanh: "Tôi không phải người của cục thanh tra."
Rõ ràng đối phương không tin.
"Bây giờ các người động chân tay chỉ có thể dẫn người ngoài tới đây." Cô giơ tay lên ra hiệu chính mình không có hại: "Tôi thật sự không phải người của cục thanh tra."
Mấy người kia dừng lại vài giây: "Cô là ai?"
Linh Quỳnh thở dài: "Chạy trốn."
Tuy rằng không phải đến vì cô, nhưng bằng cái phương thức tra xét đó nếu như tra tới trên đầu cô thì cũng bị xui xẻo lây, vẫn là chạy trước đi.
"... "
Có tổng cộng bốn người ở đối diện, ba nam một nữ.
Đám người này rõ ràng là do người phụ nữ kia cầm đầu.
Người phụ nữ có bộ dáng đoan chính, mặc một bộ đồ tác chiến bó sát đeo một đôi găng tay bằng da, nhìn qua mười phần giỏi giang.
Người phụ nữ đánh giá Linh Quỳnh từ trên xuống dưới một lượt, là một cô gái, phái nữ trong cục thanh tra rất ít, hơn nữa sẽ không ra làm nhiệm vụ như vậy.
"Cô thật sự là đang chạy trốn?"
"Lừa mấy người làm gì?" Linh Quỳnh lộ ra quần áo bên trong, giọng điệu vô hại: "Tôi tùy tiện trộm của một tên."
Con mắt của người phụ nữ híp lại, tại sao đồng phục của cảnh vệ cục thanh tra lại lấy ra dễ dàng như vậy?
Người phụ nữ và người ở bên cạnh cô ta nhìn nhau: : "Tình huống bên ngoài như thế nào?"
"Bọn họ bắt được mấy người, vừa mới tập hợp, không biết có phải muốn rút lui hay không."
"Nguy rồi! Thanh tỷ phải làm sao bây giờ?"
Thanh tỷ liếc nhìn Linh Quỳnh: "Cô có thể nói rõ ràng tình hình ở bên ngoài không?"
Con ngươi Linh Quỳnh đảo một vòng: "Các cô... muốn cứu người?"
Thanh tỷ: "Đúng."
"Vậy tôi khuyên các cô đừng đi, ở bên ngoài không chỉ có người của cục thanh tra, bây giờ các cô đi cũng chỉ là đi chịu chết." Linh Quỳnh cởϊ qυầи áo của cảnh vệ ra.
"Chúng ta nhất định phải đi."
"Được thôi, làm người tốt tới cùng."
Linh Quỳnh nói cho bọn họ số người mà cô nhìn thấy.
"Với vũ khí của bọn họ, chỉ có mấy người các cô mà đi sẽ bị nghiền thành tro, giữ mạng một chút đi."
Linh Quỳnh không dự định dừng lại nữa, nói xong câu đó liền ngỏ ý muốn rời đi.
"Cảm ơn."
Thanh tỷ vẫn không thay đổi quyết định, cô mang theo ba người đàn ông kia nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe.
Linh Quỳnh quay đầu nhìn bọn họ một lúc: "Chờ chút."
Thanh tỷ và ba người kia dừng lại khó hiểu nhìn cô.
Linh Quỳnh ôm cánh tay: "Vườn Địa Đàng là cái gì?"
Ngón tay Thanh tỷ nắm chặt vũ khí bên hông, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ba người đàn ông kia cũng lộ ra vẻ cảnh giác giống như một giây sau sẽ ra tay đánh cô.
Linh Quỳnh giả vờ không nhận ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Cô nói cho tôi biết Vườn Địa Đàng là cái gì, tôi giúp cô cứu người."
Thanh tỷ: "Tại sao cô hỏi cái này?"
Linh Quỳnh cười: "Chỉ là có chút quan tâm."
"Thanh tỷ." Ba người đàn ông kia lắc đầu.
Lai lịch của người này không rõ, không thể tin tưởng.
"Chỉ dựa vào các người thì không có cách nào cứu hắn ta." LInh Quỳnh cũng không để ý.
Thanh tỷ: "Cô có thể?"
"Có thể." Mắt Linh Quỳnh hơi cong lên, âm thanh ngọt ngào: "Chỉ cần tôi muốn."
Thanh tỷ suy tư trong chốc lát, không để ý sự ngăn cản của ba người kia: "Được, tôi sẽ nói cho cô, nhưng trước tiên chúng ta phải cứu người ra đã."
Linh Quỳnh thoải mái đồng ý: "Được."
...
Linh Quỳnh trở lại vị trí lúc nãy, đội ngũ ở bên ngoài đang tập hợp, có vẻ là có một nhóm người đã rút lui trước.
"Bọn họ đưa người vào những xe không gian khác nhau, cô muốn cứu ai?"
Thanh tỷ: "Tất cả, không được à?"
Linh Quỳnh cười cười: "Tỷ tỷ, không được quá tham lam đâu đó."
Thanh tỷ: "... "
Bọn họ chỉ có vài người như vậy nếu tất cả đều muốn cứu chính xác là mơ mộng hão huyền.
Thế nhưng sự lựa chọn này...
"Tuy là có chút khó khăn, nhưng chọn thì vẫn phải chọn." Linh Quỳnh giục cô ấy: "Nhanh lên chút, bọn họ lên xe rồi thì tôi cũng bó tay chịu thua."
"Thanh tỷ, làm sao bây giờ? Chúng ta không biết anh Kiêu ở trên xe nào."
Thanh tỷ tháo găng tay ra.
"Thanh tỷ, không được đâu... "
Thanh tỷ nắm chặt hai tay: "Chỉ còn biện pháp này mới có thể biết Lương Kiêu ở trên chiếc xe nào thôi."
"Sẽ bị phát hiện ngay đó."
"Tốc độ của tôi mà nhanh một chút chắc là sẽ không đâu."
"Nhưng mà... "
Thanh tỷ ra hiệu bọn họ chớ nói chuyện, cô nhắm mắt lại, giữa ngón tay có dòng điện xẹt qua.
Ánh mắt của Linh Quỳnh đảo qua đảo lại trên người bọn họ.
Mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trên trán Thanh tỷ lăn xuống theo khuôn mặt, dòng điện giữa ngón tay rất không ổn định.
Linh Quỳnh nghe thấy nơi xa có tiếng còi báo động chói tai kêu lên.
"Thanh tỷ!!"
Tia điện trong tay Thanh tỷ biến mất, cô đột nhiên mở mắt ra, chống mặt đất thở từng ngụm thở dốc.
Tiếng còi báo động cũng đồng thời biến mất.
"Ở đâu?"
"Thời gian quá ngắn, không thể xác định vị trí."
"Đi tìm! Chắc chắn là ở gần đây!"
"Để những người đó đi trước, những người còn lại tách ra tìm!!"
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào khiến Thanh tỷ và ba người đàn ông kia không dám thở mạnh.
Linh Quỳnh ngồi ở bên cạnh vẫn có vẻ nhàn nhã.
Khi chắc chắn không ai phát hiện nơi này, Thanh tỷ mới nói: "Bên trái, chiếc thứ ba."
"Các người đi tìm xe, tìm một cơ hội gây nhiễu loạn, sau đó gặp nhau ở bãi rác Cát Không, tôi sẽ mang chiếc xe kia tới."
"Cô?"
Linh Quỳnh khoác bộ đồng phục cảnh vệ lên người: "Tôi có thể làm được, tốt nhất các người nhanh tay nhanh chân lên chút."
"Nhưng cô... "
Linh Quỳnh kéo khóa kéo lên: "Nếu như muốn cứu người hãy cứ làm theo lời tôi nói, đừng tiếp tục nói nhảm, có được không?"
Cô gái nhỏ cười tủm tỉm, nhìn qua không có bất cứ lực sát thương nào, nhưng bọn họ lại mơ hồ cảm nhận được một chút chút uy áp...
...
Bãi rác Cát Không.
Đủ loại máy móc bị chồng chất ở nơi này, đây là khu đổ rác nhưng đã sớm bị bỏ hoang từ lâu.
Bốn người Thanh tỷ lái một chiếc xe huyền phù hình thù quái dị bay vào bãi rác.
"Thanh tỷ, cô ta thật sự có thể cứu anh Kiêu ra không?"
"Cô ấy nói đâu có sai, mấy người chúng ta hoàn toàn không có khả năng cứu được Lương Kiêu, chỉ có thể chọn tin tưởng." Thanh tỷ tìm một chỗ dừng xe lại.
Cô ra hiệu cho mọi người xuống xe, đầu tiên kiểm tra xung quanh có nguy hiểm không.
"Này, các người chậm chạp quá rồi đó."
Thanh tỷ vừa xuống xe liền nghe thấy âm thanh ở bên trên. Thanh tỷ liền ngửa đầu lên nhìn, có một cô gái nhỏ đang ngồi ở ngoài rìa ngọn núi rác sắt thép.
Cô ấy thay một bộ váy xinh đẹp, hai chân hơi đong đưa ở trong không trung.
Bọn họ đang điều tra những người khác.
Hỏi cảnh vệ cũng không ra được tin tức gì, bọn họ chỉ thi hành mệnh lệnh được giao nên hoàn hoàn không biết mục đích bắt những người này là gì.
"Tập hợp." Cảnh vệ canh gác chạy tới đây thông báo.
"Đưa hắn trở về, đừng nói là đã gặp tôi."
"Được."
Cảnh vệ canh gác chuẩn bị đưa người kia rời đi, đột nhiên người đàn ông nọ nắm lấy mắt cá chân Linh Quỳnh: "Cứu.. Cứu hắn... "
Lúc này cảnh vệ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Linh Quỳnh, dùng sức mạnh rất lớn lôi người kia rời đi.
Bên ngoài có người tới, Linh Quỳnh không tiện gọi người quay lại nên lập tức ẩn mình vào góc khuất.
Cứu hắn?
Hắn nào? Không phải hắn đang tự cầu cứu cho mình sao?
Linh Quỳnh cân nhắc một lúc liền từ bỏ.
Bây giờ ba ba còn không thể tự bảo vệ mình, vẫn là cứu bản thân mình tương đối quan trọng.
...
Linh Quỳnh tìm một phương hướng chuẩn bị rời đi, kết quả vừa chạy ra ngoài đã va vào mấy người đang đi về phía bên này.
Linh Quỳnh đang mặc đồng phục của cảnh vệ cục thanh tra, mấy người kia không nói hai lời lập tức động tay.
"!!!"
Linh Quỳnh cách xa bọn họ một khoảng, hạ thấp âm thanh: "Tôi không phải người của cục thanh tra."
Rõ ràng đối phương không tin.
"Bây giờ các người động chân tay chỉ có thể dẫn người ngoài tới đây." Cô giơ tay lên ra hiệu chính mình không có hại: "Tôi thật sự không phải người của cục thanh tra."
Mấy người kia dừng lại vài giây: "Cô là ai?"
Linh Quỳnh thở dài: "Chạy trốn."
Tuy rằng không phải đến vì cô, nhưng bằng cái phương thức tra xét đó nếu như tra tới trên đầu cô thì cũng bị xui xẻo lây, vẫn là chạy trước đi.
"... "
Có tổng cộng bốn người ở đối diện, ba nam một nữ.
Đám người này rõ ràng là do người phụ nữ kia cầm đầu.
Người phụ nữ có bộ dáng đoan chính, mặc một bộ đồ tác chiến bó sát đeo một đôi găng tay bằng da, nhìn qua mười phần giỏi giang.
Người phụ nữ đánh giá Linh Quỳnh từ trên xuống dưới một lượt, là một cô gái, phái nữ trong cục thanh tra rất ít, hơn nữa sẽ không ra làm nhiệm vụ như vậy.
"Cô thật sự là đang chạy trốn?"
"Lừa mấy người làm gì?" Linh Quỳnh lộ ra quần áo bên trong, giọng điệu vô hại: "Tôi tùy tiện trộm của một tên."
Con mắt của người phụ nữ híp lại, tại sao đồng phục của cảnh vệ cục thanh tra lại lấy ra dễ dàng như vậy?
Người phụ nữ và người ở bên cạnh cô ta nhìn nhau: : "Tình huống bên ngoài như thế nào?"
"Bọn họ bắt được mấy người, vừa mới tập hợp, không biết có phải muốn rút lui hay không."
"Nguy rồi! Thanh tỷ phải làm sao bây giờ?"
Thanh tỷ liếc nhìn Linh Quỳnh: "Cô có thể nói rõ ràng tình hình ở bên ngoài không?"
Con ngươi Linh Quỳnh đảo một vòng: "Các cô... muốn cứu người?"
Thanh tỷ: "Đúng."
"Vậy tôi khuyên các cô đừng đi, ở bên ngoài không chỉ có người của cục thanh tra, bây giờ các cô đi cũng chỉ là đi chịu chết." Linh Quỳnh cởϊ qυầи áo của cảnh vệ ra.
"Chúng ta nhất định phải đi."
"Được thôi, làm người tốt tới cùng."
Linh Quỳnh nói cho bọn họ số người mà cô nhìn thấy.
"Với vũ khí của bọn họ, chỉ có mấy người các cô mà đi sẽ bị nghiền thành tro, giữ mạng một chút đi."
Linh Quỳnh không dự định dừng lại nữa, nói xong câu đó liền ngỏ ý muốn rời đi.
"Cảm ơn."
Thanh tỷ vẫn không thay đổi quyết định, cô mang theo ba người đàn ông kia nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe.
Linh Quỳnh quay đầu nhìn bọn họ một lúc: "Chờ chút."
Thanh tỷ và ba người kia dừng lại khó hiểu nhìn cô.
Linh Quỳnh ôm cánh tay: "Vườn Địa Đàng là cái gì?"
Ngón tay Thanh tỷ nắm chặt vũ khí bên hông, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ba người đàn ông kia cũng lộ ra vẻ cảnh giác giống như một giây sau sẽ ra tay đánh cô.
Linh Quỳnh giả vờ không nhận ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Cô nói cho tôi biết Vườn Địa Đàng là cái gì, tôi giúp cô cứu người."
Thanh tỷ: "Tại sao cô hỏi cái này?"
Linh Quỳnh cười: "Chỉ là có chút quan tâm."
"Thanh tỷ." Ba người đàn ông kia lắc đầu.
Lai lịch của người này không rõ, không thể tin tưởng.
"Chỉ dựa vào các người thì không có cách nào cứu hắn ta." LInh Quỳnh cũng không để ý.
Thanh tỷ: "Cô có thể?"
"Có thể." Mắt Linh Quỳnh hơi cong lên, âm thanh ngọt ngào: "Chỉ cần tôi muốn."
Thanh tỷ suy tư trong chốc lát, không để ý sự ngăn cản của ba người kia: "Được, tôi sẽ nói cho cô, nhưng trước tiên chúng ta phải cứu người ra đã."
Linh Quỳnh thoải mái đồng ý: "Được."
...
Linh Quỳnh trở lại vị trí lúc nãy, đội ngũ ở bên ngoài đang tập hợp, có vẻ là có một nhóm người đã rút lui trước.
"Bọn họ đưa người vào những xe không gian khác nhau, cô muốn cứu ai?"
Thanh tỷ: "Tất cả, không được à?"
Linh Quỳnh cười cười: "Tỷ tỷ, không được quá tham lam đâu đó."
Thanh tỷ: "... "
Bọn họ chỉ có vài người như vậy nếu tất cả đều muốn cứu chính xác là mơ mộng hão huyền.
Thế nhưng sự lựa chọn này...
"Tuy là có chút khó khăn, nhưng chọn thì vẫn phải chọn." Linh Quỳnh giục cô ấy: "Nhanh lên chút, bọn họ lên xe rồi thì tôi cũng bó tay chịu thua."
"Thanh tỷ, làm sao bây giờ? Chúng ta không biết anh Kiêu ở trên xe nào."
Thanh tỷ tháo găng tay ra.
"Thanh tỷ, không được đâu... "
Thanh tỷ nắm chặt hai tay: "Chỉ còn biện pháp này mới có thể biết Lương Kiêu ở trên chiếc xe nào thôi."
"Sẽ bị phát hiện ngay đó."
"Tốc độ của tôi mà nhanh một chút chắc là sẽ không đâu."
"Nhưng mà... "
Thanh tỷ ra hiệu bọn họ chớ nói chuyện, cô nhắm mắt lại, giữa ngón tay có dòng điện xẹt qua.
Ánh mắt của Linh Quỳnh đảo qua đảo lại trên người bọn họ.
Mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu trên trán Thanh tỷ lăn xuống theo khuôn mặt, dòng điện giữa ngón tay rất không ổn định.
Linh Quỳnh nghe thấy nơi xa có tiếng còi báo động chói tai kêu lên.
"Thanh tỷ!!"
Tia điện trong tay Thanh tỷ biến mất, cô đột nhiên mở mắt ra, chống mặt đất thở từng ngụm thở dốc.
Tiếng còi báo động cũng đồng thời biến mất.
"Ở đâu?"
"Thời gian quá ngắn, không thể xác định vị trí."
"Đi tìm! Chắc chắn là ở gần đây!"
"Để những người đó đi trước, những người còn lại tách ra tìm!!"
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào khiến Thanh tỷ và ba người đàn ông kia không dám thở mạnh.
Linh Quỳnh ngồi ở bên cạnh vẫn có vẻ nhàn nhã.
Khi chắc chắn không ai phát hiện nơi này, Thanh tỷ mới nói: "Bên trái, chiếc thứ ba."
"Các người đi tìm xe, tìm một cơ hội gây nhiễu loạn, sau đó gặp nhau ở bãi rác Cát Không, tôi sẽ mang chiếc xe kia tới."
"Cô?"
Linh Quỳnh khoác bộ đồng phục cảnh vệ lên người: "Tôi có thể làm được, tốt nhất các người nhanh tay nhanh chân lên chút."
"Nhưng cô... "
Linh Quỳnh kéo khóa kéo lên: "Nếu như muốn cứu người hãy cứ làm theo lời tôi nói, đừng tiếp tục nói nhảm, có được không?"
Cô gái nhỏ cười tủm tỉm, nhìn qua không có bất cứ lực sát thương nào, nhưng bọn họ lại mơ hồ cảm nhận được một chút chút uy áp...
...
Bãi rác Cát Không.
Đủ loại máy móc bị chồng chất ở nơi này, đây là khu đổ rác nhưng đã sớm bị bỏ hoang từ lâu.
Bốn người Thanh tỷ lái một chiếc xe huyền phù hình thù quái dị bay vào bãi rác.
"Thanh tỷ, cô ta thật sự có thể cứu anh Kiêu ra không?"
"Cô ấy nói đâu có sai, mấy người chúng ta hoàn toàn không có khả năng cứu được Lương Kiêu, chỉ có thể chọn tin tưởng." Thanh tỷ tìm một chỗ dừng xe lại.
Cô ra hiệu cho mọi người xuống xe, đầu tiên kiểm tra xung quanh có nguy hiểm không.
"Này, các người chậm chạp quá rồi đó."
Thanh tỷ vừa xuống xe liền nghe thấy âm thanh ở bên trên. Thanh tỷ liền ngửa đầu lên nhìn, có một cô gái nhỏ đang ngồi ở ngoài rìa ngọn núi rác sắt thép.
Cô ấy thay một bộ váy xinh đẹp, hai chân hơi đong đưa ở trong không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.