[Quyển 2] Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Nguyên Lão Tam Triều
Chương 60: Anh hùng mạt lộ (thượng)
Vuongminhthy
27/07/2022
Khi này trời đang vào đêm, một cỗ xe ngựa chạy băng băng qua cầu Vô Định Hà, hướng đến dãy nhà đá. Bọn lính gác cổng thấy cờ hiệu treo bên cửa
sổ xe, cúi đầu hành lễ.
Trương Dũng bước xuống đất, cho bọn lính cai ngục miễn lễ, nói muốn đưa Cửu Dương đến phủ Định Viễn. Bọn lính vâng dạ, một tên mở cánh cổng sắt, một tên cầm lồng đèn đi trước dẫn đường. Trên vai Trương Dũng đeo gói vải đen, đi vào bên trong nhà đá. Ánh sáng phát ra từ chiếc lồng đèn không làm giảm bớt bầu không khí ảm đạm. Đi sâu vào nhà tù như vào âm phủ, ánh sáng càng lúc càng nhợt nhạt, khắp nơi phất phơ tơ nhện, mặt đất ẩm mốc mùi bùn lầy. Trương Dũng và tên lính dừng lại trước ngăn ngục vương vãi nào rơm nào rạ.
Người ngồi trong ngăn ngục là một nam nhân, trên cổ đeo gông. Chàng ta vận y phục trắng đầy vết dầu và mồ hôi, râu ria lâu ngày chưa cạo mọc lởm chởm đầy mặt, mấy sợi tóc sổ ra khỏi bím tóc dính bết vào trán bởi mồ hôi, giày dưới chân thủng hai lỗ lớn hở cả tất vừa đen vừa bẩn. Chàng ta đang ngồi khép mắt, lưng tựa vào tường. Tên lính không biết tù nhân này còn thức hay đã ngủ rồi?
-Xin chào Cửu Dương tiên sinh! Chúng ta lại gặp nhau. Hay là bản quan nên gọi ngài là Tần viện trưởng đây?
Cửu Dương nghe tiếng Trương Dũng mà vẫn tiếp tục ngồi im lặng, cũng không buồn mở mắt.
Sắc mặt Trương Dũng u ám khi nhớ tới trận lửa ở hẻm núi Đá Ma, nhưng mau chóng lấy lại vẻ ung dung, mỉm cười nói:
-Định Viễn đại tướng quân sai bản quan đến mời tiên sinh, ngài ấy đã chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần cho tiên sinh ở phủ Định Viễn, rất mong được hàn huyên với tiên sinh.
Cửu Dương tiếp tục giữ im lặng. Trương Dũng nhớ lại lời căn dặn, nói thêm:
-Bản quan biết tiên sinh không muốn đi nhưng ngài ở trong ngăn ngục này lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ngài, vả lại ngài không muốn có người đau lòng vì ngài, phải không nào?
Trương Dũng vừa dứt lời toàn thân Cửu Dương chấn động, cặp mắt mở toang rực thần quang, bắn ra những luồng oai phong sắc bén. Trước ánh nhìn phát hỏa ấy, tên lính cai ngục khiếp đảm, vội lui một bước, đứng sau Trương Dũng.
Nhưng Trương Dũng vẫn đứng tại chỗ tiếp tục nhìn xuống Cửu Dương bằng ánh mắt bình tĩnh. Trương Dũng thấy tia lửa lóe lên trong mắt Cửu Dương, chẳng những không sợ mà còn nhếch môi cười.
Tâm trạng Cửu Dương căng thẳng như sợi dây đàn. Trương Dũng thấy cặp mắt sắc bén như móng vuốt của loài chim ưng trên đại mạc vẫn nhìn mình không chớp, nói:
-Bản quan không nói gạt tiên sinh, Nữ Thần Y cô nương vẫn còn sống và sống rất tốt trong viện thái y, cô ấy được thái hoàng thái hậu đối đãi như một vị khách quý.
Lời Trương Dũng lập tức cất đi gánh nặng chất chứa sâu trong lòng Cửu Dương. Cửu Dương nghĩ đến tuổi thơ của chàng và Nữ Thần Y, luôn luôn lúc nào cũng bị giày vò dưới mầm mống thù hận, tinh thần nàng lúc nào cũng nặng nề. Khi lớn lên, bang hội có thế lực hơn, đang lúc cuộc sống của nàng được êm đẹp thì trong một đêm nàng lại lâm phải cảnh tay trắng, mất hết tất cả, nàng trở thành kẻ lạc lõng, bơ vơ. Cái cảnh ngộ bi thảm ấy không khỏi khiến chàng mủi lòng mủi dạ. Bây giờ nghe nói người con gái đáng tội nghiệp đó đang có một cuộc sống bình lặng, Cửu Dương kín đáo thở ra một hơi, chỉ mong nàng sẽ mãi không phải lâm vào khổ cảnh nữa.
Trương Dũng lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Cửu Dương. Đoạn, Trương Dũng phất nhẹ ống tay áo, nói với tên lính:
-Mau mở cửa ngục thất, sau đó tháo cùm gông trên mình tiên sinh.
Tên lính do dự. Trương Dũng biết tên lính sợ sau khi cởi trói cho Cửu Dương rồi, trên đường tới phủ Định Viễn, Cửu Dương sẽ nhân cơ hội tháo chạy.
Trương Dũng trước sau vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhìn tên lính, nói:
-Ngươi không phải sợ, cứ việc làm theo lời ta. Phật nói cái điều chúng ta muốn níu kéo thì tự bản chất đã là không thể níu kéo được. Người quyết bước đi, chúng ta không thể nào giữ chân họ lại, chỉ có những người tự nguyện sẽ ở lại bên cạnh chúng ta.
Tên lính nhỏ giọng hỏi:
-Dựa vào đâu mà ngài nói hắn sẽ tự nguyện ở lại?
Trương Dũng khẽ hất đầu về phía Cửu Dương, nói bằng giọng sang sảng:
- Ngài ấy có nguyên nhân ở lại kinh thành này, bằng chứng là ngài ấy vẫn còn sống, và ngồi đây. Ngươi cứ tin tưởng lời ta.
Tên lính do dự thêm một chút nữa, đặt lồng đèn xuống đất, lấy chìa khóa đeo bên đai lưng mở cửa ngăn ngục trước khi bước vào mở khóa gông cùm trên mình Cửu Dương.
Trương Dũng cũng vào đặt gói vải dưới chân Cửu Dương, rồi thẳng người lên, nói:
-Đây là y phục hồi trước của tiên sinh, bản quan đã cho người giặt sạch, những vật trong y phục cũng còn nguyên vẹn, không thiếu một vật gì. Xin trả lại tiên sinh.
Trương Dũng bước xuống đất, cho bọn lính cai ngục miễn lễ, nói muốn đưa Cửu Dương đến phủ Định Viễn. Bọn lính vâng dạ, một tên mở cánh cổng sắt, một tên cầm lồng đèn đi trước dẫn đường. Trên vai Trương Dũng đeo gói vải đen, đi vào bên trong nhà đá. Ánh sáng phát ra từ chiếc lồng đèn không làm giảm bớt bầu không khí ảm đạm. Đi sâu vào nhà tù như vào âm phủ, ánh sáng càng lúc càng nhợt nhạt, khắp nơi phất phơ tơ nhện, mặt đất ẩm mốc mùi bùn lầy. Trương Dũng và tên lính dừng lại trước ngăn ngục vương vãi nào rơm nào rạ.
Người ngồi trong ngăn ngục là một nam nhân, trên cổ đeo gông. Chàng ta vận y phục trắng đầy vết dầu và mồ hôi, râu ria lâu ngày chưa cạo mọc lởm chởm đầy mặt, mấy sợi tóc sổ ra khỏi bím tóc dính bết vào trán bởi mồ hôi, giày dưới chân thủng hai lỗ lớn hở cả tất vừa đen vừa bẩn. Chàng ta đang ngồi khép mắt, lưng tựa vào tường. Tên lính không biết tù nhân này còn thức hay đã ngủ rồi?
-Xin chào Cửu Dương tiên sinh! Chúng ta lại gặp nhau. Hay là bản quan nên gọi ngài là Tần viện trưởng đây?
Cửu Dương nghe tiếng Trương Dũng mà vẫn tiếp tục ngồi im lặng, cũng không buồn mở mắt.
Sắc mặt Trương Dũng u ám khi nhớ tới trận lửa ở hẻm núi Đá Ma, nhưng mau chóng lấy lại vẻ ung dung, mỉm cười nói:
-Định Viễn đại tướng quân sai bản quan đến mời tiên sinh, ngài ấy đã chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần cho tiên sinh ở phủ Định Viễn, rất mong được hàn huyên với tiên sinh.
Cửu Dương tiếp tục giữ im lặng. Trương Dũng nhớ lại lời căn dặn, nói thêm:
-Bản quan biết tiên sinh không muốn đi nhưng ngài ở trong ngăn ngục này lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ngài, vả lại ngài không muốn có người đau lòng vì ngài, phải không nào?
Trương Dũng vừa dứt lời toàn thân Cửu Dương chấn động, cặp mắt mở toang rực thần quang, bắn ra những luồng oai phong sắc bén. Trước ánh nhìn phát hỏa ấy, tên lính cai ngục khiếp đảm, vội lui một bước, đứng sau Trương Dũng.
Nhưng Trương Dũng vẫn đứng tại chỗ tiếp tục nhìn xuống Cửu Dương bằng ánh mắt bình tĩnh. Trương Dũng thấy tia lửa lóe lên trong mắt Cửu Dương, chẳng những không sợ mà còn nhếch môi cười.
Tâm trạng Cửu Dương căng thẳng như sợi dây đàn. Trương Dũng thấy cặp mắt sắc bén như móng vuốt của loài chim ưng trên đại mạc vẫn nhìn mình không chớp, nói:
-Bản quan không nói gạt tiên sinh, Nữ Thần Y cô nương vẫn còn sống và sống rất tốt trong viện thái y, cô ấy được thái hoàng thái hậu đối đãi như một vị khách quý.
Lời Trương Dũng lập tức cất đi gánh nặng chất chứa sâu trong lòng Cửu Dương. Cửu Dương nghĩ đến tuổi thơ của chàng và Nữ Thần Y, luôn luôn lúc nào cũng bị giày vò dưới mầm mống thù hận, tinh thần nàng lúc nào cũng nặng nề. Khi lớn lên, bang hội có thế lực hơn, đang lúc cuộc sống của nàng được êm đẹp thì trong một đêm nàng lại lâm phải cảnh tay trắng, mất hết tất cả, nàng trở thành kẻ lạc lõng, bơ vơ. Cái cảnh ngộ bi thảm ấy không khỏi khiến chàng mủi lòng mủi dạ. Bây giờ nghe nói người con gái đáng tội nghiệp đó đang có một cuộc sống bình lặng, Cửu Dương kín đáo thở ra một hơi, chỉ mong nàng sẽ mãi không phải lâm vào khổ cảnh nữa.
Trương Dũng lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Cửu Dương. Đoạn, Trương Dũng phất nhẹ ống tay áo, nói với tên lính:
-Mau mở cửa ngục thất, sau đó tháo cùm gông trên mình tiên sinh.
Tên lính do dự. Trương Dũng biết tên lính sợ sau khi cởi trói cho Cửu Dương rồi, trên đường tới phủ Định Viễn, Cửu Dương sẽ nhân cơ hội tháo chạy.
Trương Dũng trước sau vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhìn tên lính, nói:
-Ngươi không phải sợ, cứ việc làm theo lời ta. Phật nói cái điều chúng ta muốn níu kéo thì tự bản chất đã là không thể níu kéo được. Người quyết bước đi, chúng ta không thể nào giữ chân họ lại, chỉ có những người tự nguyện sẽ ở lại bên cạnh chúng ta.
Tên lính nhỏ giọng hỏi:
-Dựa vào đâu mà ngài nói hắn sẽ tự nguyện ở lại?
Trương Dũng khẽ hất đầu về phía Cửu Dương, nói bằng giọng sang sảng:
- Ngài ấy có nguyên nhân ở lại kinh thành này, bằng chứng là ngài ấy vẫn còn sống, và ngồi đây. Ngươi cứ tin tưởng lời ta.
Tên lính do dự thêm một chút nữa, đặt lồng đèn xuống đất, lấy chìa khóa đeo bên đai lưng mở cửa ngăn ngục trước khi bước vào mở khóa gông cùm trên mình Cửu Dương.
Trương Dũng cũng vào đặt gói vải dưới chân Cửu Dương, rồi thẳng người lên, nói:
-Đây là y phục hồi trước của tiên sinh, bản quan đã cho người giặt sạch, những vật trong y phục cũng còn nguyên vẹn, không thiếu một vật gì. Xin trả lại tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.