[Quyển 2] Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Nguyên Lão Tam Triều
Chương 81: Tân giả khố (thượng)
Vuongminhthy
27/07/2022
Lâm Chính Đức lãnh lệnh, lập tức giải Nữ Thần Y ra khỏi viện thái y. Nữ Thần Y theo Lâm Chính Đức đi thật lâu, cuối cùng cũng dừng trước cánh
cổng với tấm biển cũ kỹ đến nỗi không thể nào đọc được hàng chữ ghi trên biển.
Thời phong kiến bấy giờ cung nữ được chia thành hai thứ bậc. Một bậc trẻ đẹp chuyên hầu hạ chủ tử. Khi chủ tử cấp bậc càng cao thì địa vị của những người hầu kẻ hạ này càng cao. Còn lại đều là các nô tì đã qua tuổi xuân hay không có nhan sắc nên trở thành người của Thượng Thiện Đội làm công việc trong bộ phận bếp núc, hoặc tệ hơn là đến tân giả khố làm công việc giặt giũ. Tân giả khố là tên gọi tắt của “tân giả khố đặc lặc a cát,” nghĩa là nơi quản lĩnh y phục cho những hạ nhân của Nội Vụ Phủ quản hạ nô bộc. Đây cũng chính là nơi các cung nữ khiếp sợ khi nghe nhắc đến. Cung nữ phạm lỗi nếu không bị xử tử thì bị đày vào nơi này. Vì là cung nữ vướng tội nên những cung nữ này bị đối xử rất tệ, người trong cung gọi họ là những “mã nô.” Hằng ngày các “mã nô” ngoài việc nịnh nọt còn tìm cách đút lót cho người cai quản tân giả khố để đổi lấy một chút bình yên ở nơi chẳng khác nào địa ngục trần gian này.
Nữ Thần Y vừa đặt chân qua cổng liền cảm giác bốn bề như đang bao trùm bởi bầu không khí ớn lạnh chết chóc. Lúc bấy giờ trong sân đang có đám đông nô tì đứng thành vòng tròn lớn.
Nữ Thần Y nhìn qua khe hở thấy hai công công đang cầm hai khúc trượng đánh một cung nữ vận y phục trắng viền bạc đương nằm sấp trên chiếc ghế đẩu dài.
Hai công công cầm hai khúc trượng dài bảy tấc trút xuống hạ thân cung nữ nọ như mưa.
Cũng trong vòng tròn này, một phụ nhân khoảng bốn mươi lăm tuổi vận y phục xám với thân hình phốp pháp đang ngồi khoanh tay trên chiếc ghế chậu đặt cạnh chiếc ghế đẩu. Người trong tân giả khố gọi phụ nhân này là Viên ma ma. Viên ma ma có gương mặt vuông, xương lông mày nhô lên, mắt hình tam giác, sống mũi trung bình không cao cũng không quá thấp, nhân trung phẳng, do năm ngoái bị tai biến mạch máu não nên khuôn miệng hơi lệch sang phải một chút.
Sau mười mấy trượng, Nữ Thần Y thấy hạ thân cung nữ nọ tứa máu nhưng vẫn không la hét mà chỉ nói:
-Viên ma ma, bà xem thường mạng sống của các nô tì chúng tôi, bà thật nhẫn tâm!
Viên ma ma chưa trả lời, một cung nữ cũng vận y phục trắng viền bạc, đứng sau Viên ma ma, nói:
- Phàm những nô tì mắc lỗi nhiều lần ở những cung khác mới bị sa thải vào làm việc tại đây, đã thế, Thẩm Vân Anh mi còn không làm tròn trách nhiệm đã giao, bị đánh là đáng đời, nhà mi còn nằm đó mà than trách Viên ma ma làm gì? Chi bằng mi hãy nên tự trách bản thân mình!
Cung nữ vừa mới lên tiếng này tên Yên Hồng, năm nay hai mươi hai, hăm ba tuổi. Yên Hồng có gương mặt hình chữ nhật, vầng trán dô, cặp mắt mỏng như hai sợi chỉ, mũi gãy khúc, đôi môi mỏng và thâm.
Vân Anh ngẩng lên nhìn Yên Hồng. Vân Anh có gương mặt tròn khá xinh xắn, cặp lông mày của Vân Anh dài, mượt mà, với phía đuôi thon dần. Chân mày mọc ngay ngắn phía trên đôi mắt bồ câu đen láy, hai bên gò má đầy đặn. Sống mũi cao thẳng, cánh mũi đầy, nhân trung rõ ràng, miệng anh đào, hàm răng khít, đều.
Vân Anh nói:
- Ta đã làm tròn nhiệm vụ mà nhà ngươi đã giao! Tuy rằng cái nhiệm vụ đó vốn không thể nào hoàn thành bởi một mình ta, nhưng ta đã nhẫn nhịn và đã làm cho đến khi mười đầu ngón tay nứt nẻ cả, cuối cùng cũng hoàn thành công việc. Nhưng khi ta vừa giặt xong ba mươi thau đồ vừa đem một thau đi phơi trên dây sào thì có người lén lút làm dơ hai mươi chín thau đồ còn lại!
Vân Anh ngưng một chút, tiếp tục nói:
-Chính Yên Hồng nhà ngươi là người đã lén lút làm dơ những thau đồ của ta! Chỉ vì hằng tháng ta không có tiền “hộ thân” đưa cho ngươi nên lúc nào trong mắt ngươi ta cũng là cái gai cần phải nhổ bỏ đi. Ta biết Viên ma ma đã lấy một phần tiền “hộ thân” nên bà ta để mặc cho Yên Hồng nhà ngươi làm mưa làm gió!
Vân Anh nói tới đây dời ánh nhìn xuống Viên ma ma, nói:
-Viên ma ma, bà tà ác lắm! Ta không biết năm xưa khi tiên đế còn sống bà đã làm nương nương rình rang ra sao, nhưng hiện tại bà chỉ là một con phụng hoàng rụng lông, chỉ có thể ở chỗ này diễu võ dương oai với bọn hạ nhân có thân phận thấp kém nhất trong cung, chẳng có một chút gì hay ho!
- Thẩm Vân Anh! – Viên ma ma quát – Con tiện nhân mi vừa nói gì? Mi dám chửi lão ma ma ta hết thời à? Được, nếu đã như mi nghĩ ta tà ác, vậy bây giờ ta tiếp tục tà ác cho mi coi!
Viên ma ma nói đoạn ngẩng lên nhìn hai công công.
-Hai đứa tụi bây đánh nó thêm năm mươi trượng nữa cho tao!
Viên ma ma nói.
Nữ Thần Y mím môi, hình ảnh ở cung Khôn Ninh hiện về trong đầu nàng. Khi lần đầu nàng gặp Hiếu Trang, nàng cũng đã bị Tô ma ma dụng hình thế này, nên nàng rất hiểu nỗi đau khi bị “trượng giày” tựa hồ muôn ngàn lưỡi dao cắt vào da thịt đau đớn thế nào.
Quả thật sau hai mươi trượng cung nữ tên Vân Anh đau đến lả người. Yên Hồng không chờ Viên ma ma bảo, liền chạy đi lấy một thau nước đem lại dội cho Vân Anh tỉnh dậy.
Đòn roi tiếp tục giáng xuống, máu trên mình Vân Anh tiếp tục chảy ra. Mà máu càng chảy nhiều thì thân thể càng lạnh. Đến trượng thứ bốn mươi Vân Anh lại mất dần ý thức.
Hai công công đánh thêm mười trượng nữa lôi Vân Anh xềnh xệch về phòng của các nô tì trong tân giả khố.
-Chào Viên ma ma.
Đến khi này Lâm Chính Đức mới bước lại trước mặt Viên ma ma, lên tiếng.
Viên ma ma nghe qua lý do vì sao Nữ Thần Y bị đày tới nơi này làm việc, nhìn Nữ Thần Y, cười ha hả kêu lên:
-Trời ạ, mi có điên hay không vậy? Dám mở miệng cãi lại cách cách con nhà Túc Vũ thân vương. May mà có Tân Nguyên cách cách ở đó kịp thời nghĩ ra cách này cứu mi.
Nữ Thần Y im lặng. Viên ma ma cười thêm một hồi nữa đứng dậy nói:
- Cũng nhờ con nhỏ mới tới này làm ta chết cười, ta cho các người ăn cơm chiều sớm hơn một chút, đi nào, tất cả hãy đi ăn cơm chiều, rồi sau đó tiếp tục giặt đồ.
Nói xong thủng thẳng bước lên hành lang. Yên Hồng chạy theo dìu Viên ma ma. Nữ Thần Y cũng gia nhập vào đám cung nữ bước lên hành lang.
Thời phong kiến bấy giờ cung nữ được chia thành hai thứ bậc. Một bậc trẻ đẹp chuyên hầu hạ chủ tử. Khi chủ tử cấp bậc càng cao thì địa vị của những người hầu kẻ hạ này càng cao. Còn lại đều là các nô tì đã qua tuổi xuân hay không có nhan sắc nên trở thành người của Thượng Thiện Đội làm công việc trong bộ phận bếp núc, hoặc tệ hơn là đến tân giả khố làm công việc giặt giũ. Tân giả khố là tên gọi tắt của “tân giả khố đặc lặc a cát,” nghĩa là nơi quản lĩnh y phục cho những hạ nhân của Nội Vụ Phủ quản hạ nô bộc. Đây cũng chính là nơi các cung nữ khiếp sợ khi nghe nhắc đến. Cung nữ phạm lỗi nếu không bị xử tử thì bị đày vào nơi này. Vì là cung nữ vướng tội nên những cung nữ này bị đối xử rất tệ, người trong cung gọi họ là những “mã nô.” Hằng ngày các “mã nô” ngoài việc nịnh nọt còn tìm cách đút lót cho người cai quản tân giả khố để đổi lấy một chút bình yên ở nơi chẳng khác nào địa ngục trần gian này.
Nữ Thần Y vừa đặt chân qua cổng liền cảm giác bốn bề như đang bao trùm bởi bầu không khí ớn lạnh chết chóc. Lúc bấy giờ trong sân đang có đám đông nô tì đứng thành vòng tròn lớn.
Nữ Thần Y nhìn qua khe hở thấy hai công công đang cầm hai khúc trượng đánh một cung nữ vận y phục trắng viền bạc đương nằm sấp trên chiếc ghế đẩu dài.
Hai công công cầm hai khúc trượng dài bảy tấc trút xuống hạ thân cung nữ nọ như mưa.
Cũng trong vòng tròn này, một phụ nhân khoảng bốn mươi lăm tuổi vận y phục xám với thân hình phốp pháp đang ngồi khoanh tay trên chiếc ghế chậu đặt cạnh chiếc ghế đẩu. Người trong tân giả khố gọi phụ nhân này là Viên ma ma. Viên ma ma có gương mặt vuông, xương lông mày nhô lên, mắt hình tam giác, sống mũi trung bình không cao cũng không quá thấp, nhân trung phẳng, do năm ngoái bị tai biến mạch máu não nên khuôn miệng hơi lệch sang phải một chút.
Sau mười mấy trượng, Nữ Thần Y thấy hạ thân cung nữ nọ tứa máu nhưng vẫn không la hét mà chỉ nói:
-Viên ma ma, bà xem thường mạng sống của các nô tì chúng tôi, bà thật nhẫn tâm!
Viên ma ma chưa trả lời, một cung nữ cũng vận y phục trắng viền bạc, đứng sau Viên ma ma, nói:
- Phàm những nô tì mắc lỗi nhiều lần ở những cung khác mới bị sa thải vào làm việc tại đây, đã thế, Thẩm Vân Anh mi còn không làm tròn trách nhiệm đã giao, bị đánh là đáng đời, nhà mi còn nằm đó mà than trách Viên ma ma làm gì? Chi bằng mi hãy nên tự trách bản thân mình!
Cung nữ vừa mới lên tiếng này tên Yên Hồng, năm nay hai mươi hai, hăm ba tuổi. Yên Hồng có gương mặt hình chữ nhật, vầng trán dô, cặp mắt mỏng như hai sợi chỉ, mũi gãy khúc, đôi môi mỏng và thâm.
Vân Anh ngẩng lên nhìn Yên Hồng. Vân Anh có gương mặt tròn khá xinh xắn, cặp lông mày của Vân Anh dài, mượt mà, với phía đuôi thon dần. Chân mày mọc ngay ngắn phía trên đôi mắt bồ câu đen láy, hai bên gò má đầy đặn. Sống mũi cao thẳng, cánh mũi đầy, nhân trung rõ ràng, miệng anh đào, hàm răng khít, đều.
Vân Anh nói:
- Ta đã làm tròn nhiệm vụ mà nhà ngươi đã giao! Tuy rằng cái nhiệm vụ đó vốn không thể nào hoàn thành bởi một mình ta, nhưng ta đã nhẫn nhịn và đã làm cho đến khi mười đầu ngón tay nứt nẻ cả, cuối cùng cũng hoàn thành công việc. Nhưng khi ta vừa giặt xong ba mươi thau đồ vừa đem một thau đi phơi trên dây sào thì có người lén lút làm dơ hai mươi chín thau đồ còn lại!
Vân Anh ngưng một chút, tiếp tục nói:
-Chính Yên Hồng nhà ngươi là người đã lén lút làm dơ những thau đồ của ta! Chỉ vì hằng tháng ta không có tiền “hộ thân” đưa cho ngươi nên lúc nào trong mắt ngươi ta cũng là cái gai cần phải nhổ bỏ đi. Ta biết Viên ma ma đã lấy một phần tiền “hộ thân” nên bà ta để mặc cho Yên Hồng nhà ngươi làm mưa làm gió!
Vân Anh nói tới đây dời ánh nhìn xuống Viên ma ma, nói:
-Viên ma ma, bà tà ác lắm! Ta không biết năm xưa khi tiên đế còn sống bà đã làm nương nương rình rang ra sao, nhưng hiện tại bà chỉ là một con phụng hoàng rụng lông, chỉ có thể ở chỗ này diễu võ dương oai với bọn hạ nhân có thân phận thấp kém nhất trong cung, chẳng có một chút gì hay ho!
- Thẩm Vân Anh! – Viên ma ma quát – Con tiện nhân mi vừa nói gì? Mi dám chửi lão ma ma ta hết thời à? Được, nếu đã như mi nghĩ ta tà ác, vậy bây giờ ta tiếp tục tà ác cho mi coi!
Viên ma ma nói đoạn ngẩng lên nhìn hai công công.
-Hai đứa tụi bây đánh nó thêm năm mươi trượng nữa cho tao!
Viên ma ma nói.
Nữ Thần Y mím môi, hình ảnh ở cung Khôn Ninh hiện về trong đầu nàng. Khi lần đầu nàng gặp Hiếu Trang, nàng cũng đã bị Tô ma ma dụng hình thế này, nên nàng rất hiểu nỗi đau khi bị “trượng giày” tựa hồ muôn ngàn lưỡi dao cắt vào da thịt đau đớn thế nào.
Quả thật sau hai mươi trượng cung nữ tên Vân Anh đau đến lả người. Yên Hồng không chờ Viên ma ma bảo, liền chạy đi lấy một thau nước đem lại dội cho Vân Anh tỉnh dậy.
Đòn roi tiếp tục giáng xuống, máu trên mình Vân Anh tiếp tục chảy ra. Mà máu càng chảy nhiều thì thân thể càng lạnh. Đến trượng thứ bốn mươi Vân Anh lại mất dần ý thức.
Hai công công đánh thêm mười trượng nữa lôi Vân Anh xềnh xệch về phòng của các nô tì trong tân giả khố.
-Chào Viên ma ma.
Đến khi này Lâm Chính Đức mới bước lại trước mặt Viên ma ma, lên tiếng.
Viên ma ma nghe qua lý do vì sao Nữ Thần Y bị đày tới nơi này làm việc, nhìn Nữ Thần Y, cười ha hả kêu lên:
-Trời ạ, mi có điên hay không vậy? Dám mở miệng cãi lại cách cách con nhà Túc Vũ thân vương. May mà có Tân Nguyên cách cách ở đó kịp thời nghĩ ra cách này cứu mi.
Nữ Thần Y im lặng. Viên ma ma cười thêm một hồi nữa đứng dậy nói:
- Cũng nhờ con nhỏ mới tới này làm ta chết cười, ta cho các người ăn cơm chiều sớm hơn một chút, đi nào, tất cả hãy đi ăn cơm chiều, rồi sau đó tiếp tục giặt đồ.
Nói xong thủng thẳng bước lên hành lang. Yên Hồng chạy theo dìu Viên ma ma. Nữ Thần Y cũng gia nhập vào đám cung nữ bước lên hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.