[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta
Chương 41: Thái tử long tộc cần ta công lược (9)
Nhi Nguyễn
27/11/2024
Trường Lạc dẫn theo hai người Bạch Lang và Tinh Tuệ đi phía sau mình. Cùng thẳng tiến đến chỗ của Ngũ công chúa. Tinh Tuệ đi ngang hàng cùng Bạch Lang. Lúc này hắn đã thay lại y phục nam nhân, dáng vẻ cao to vạm vỡ khiến cho Tinh Tuệ nhìn không chớp mắt. Tinh Tuệ hích nhẹ vào vai Bạch Lang mà khẽ hỏi.
"Êy! Ngươi..thật sự là cái nữ tử vừa nãy sao? Ngươi giả dạng...cũng giống thật đó! ".
Bạch Lang không đáp lại Tinh Tuệ. Nhìn hắn ra vẻ lạnh lùng với mình, tâm tính vốn cao ngạo của Tinh Tuệ có chút tức giận. Cô ấy hơi bĩu môi làm như vô cùng bực bội, lại cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Hừ! Trước nay còn chưa từng có nam nhân nào làm lơ bổn công chúa đâu!
Khi cả ba đẩy cửa bước vào phòng Ngũ công chúa, chỉ thấy cô ta hoảng sợ làm rơi cây trâm cài tóc trên tay. Ngón tay run rẩy chỉ về phía ba người.
"Các người...các người tính làm gì? Tứ tỷ...thì ra ngươi cùng một giuộc với bọn họ! ".
" Cái gì mà cùng một giuộc với không cùng một giuộc. Bọn ta tới đây là để trị khỏi sẹo trên mặt ngươi đó Ngũ muôi! "
Tinh Tuệ khó chịu phàn nàn.
Ngũ công chúa lại trợn tròn mắt kinh ngạc có chút không tin tưởng.
" Chữa...chữa khỏi sẹo trên mặt ta? Được sao? ".
Trường Lạc cũng không tính nói nhiều. Vốn dĩ mục đích chính của cô tới đây đã không phải là chữa trị sẹo cho cô công chúa nào hết mà là muốn xác định người trong lòng Kỳ Ngộ là ai. Cho nên lúc này cô thật nhanh tiến đến.
Mặc kệ sự ngỡ ngàng, hoảng hốt của Ngũ công chúa, cô lấy từ trong người ra lọ Dung Dưỡng Đan trước đó dùng để chữa trị vết thương cho Bạch Lang ra.
Ngũ công chúa thấy cô định cho mình uống thứ gì thì tâm lí hoảng sợ xanh mặt kêu lên.
"Cô...cô định cho ta uống thứ gì? ".
" Lặng im và uống lấy một viên, nếu cô muốn mình xóa sạch vết sẹo trên mặt ". Trường Lạc nhàn nhạt nói.
Ngũ công chúa cầm lấy viên đan dược từ cô, ánh mắt nghi ngờ dè dặt nuốt nước bọt.
"Thứ này thật sự có thể... ".
" Không uống thì đưa ta ".
" Ta uong! Ta uong! "
Bị Trường Lạc dọa cho một phen, cuối cùng Ngũ công chúa nhanh chóng nuốt vào viên đan đó. Cùng lắm là không có tác dụng. Dù sao thì gương mặt cô ta cũng thành ra như này rồi. Còn có thể tệ hơn cỡ nào nữa. Chi bằng liều một phen.
Kết quả không ngoài mong đợi, Tứ công chúa Tinh Tuệ là người đầu tiên thốt lên.
"A! Mặt của muội ấy..vết sẹo thật sự biến mất rồi! Thuốc của cô đúng thực là..thuốc tiên!".
Đây là đang quay ra nói với Trường Lạc.
Ngũ công chúa cũng bị lời này của Tinh Tuệ mà vội vã nhìn vào trong gương. Thực sự như lời Tứ tỷ của cô nói,
Đưa tay lên mặt vết sẹo đã không còn. Dung mạo của cô ta thật sự hồi phục rồi!
" Mặt của ta...mặt của ta xinh đẹp trở lại rồi! ".
"Ờ ờ! Vậy cho nên cô mau chóng thành thân cùng cái tên Vương tử Ô Tháp kia dùm! Để ta đi cầu với phụ vương đổi lại mối hôn sự này! ".Tinh Tuệ trong lòng có chút khẩn trương không muốn nghe Ngũ công chúa ngồi đó lề mề.
Ngũ công chúa bị những lời này làm cho giật mình quay ra nhìn Tinh Tuệ, giọng điệu ngờ vực.
"Tỉ...tỷ thực sự bằng lòng sao? ".
" Trời! Chẳng lẽ ta phải gả cho một tên mà ta không hề yêu sao? Ta không có ngu đâu! Càng không muốn nửa đời sau của mình tùy tiện gả đi như vậy. Muội thích hắn mà đúng không. Vậy gả đi, là tốt nhất rồi! Mà ta nghe nói, hình như hắn cũng có tình ý với muội ".
" Thật sao?". Ngũ công chúa bày tỏ sự ngạc nhiên cùng phấn khích.
"Ừ! Ta nghe người hầu nghe ngóng được tên Ô Tháp đó từ nhỏ đã thích muội. Cái hôn sự này với ta hắn cũng là bị phụ thân hắn ép buộc. Bởi vì phụ hoàng thấy vết sẹo của muội...có chút e ngại. Thôi được rồi! Nói nhiều làm gì.
Giờ đi theo ta. Ta dẫn muội đi tìm phụ hoàng ".
Nói rồi Tinh Tuệ nhanh chóng kéo tay Ngũ công chúa thật sự đi tìm Miêu đế. Trở về chính là đem theo tin tốt.
Miêu đế thật sự đã chuyển đối tượng tứ hôn sang Ngũ công chúa.
Lúc Tinh Tuệ trở về cung của mình tâm tình rất vui vẻ muốn tìm Trường Lạc và Bạch Lang để nói chuyện. Kết quả nghe được từ người hầu nói hai người bọn họ như bốc hơi. Trong chốc lát biến mất không giấu vết.
Tinh Tuệ lúc đầu có chút bực bội. Dường như bên trong cô ấy đã có chút gì đó rung động với gã nam nhân cao to vạm vỡ kia. Một lát sau cô ấy ánh mắt quyết tâm. Đêm đó đã một mình lén ra khỏi cung.
Bạch Lang đúng không? Dù phải lật tung cái lục tộc này bổn công chúa cũng phải bám theo ngươi.
Trường Lạc và Bạch Lang lúc này đang đứng ở một ngọn núi cao tên là núi Trường Sinh. Nghe hệ thống nói loại thảo dược mà cô cần ở đây. Tìm kiếm suốt một đêm cuối cùng cô cũng tìm thấy nó bám ở một cành cây mọc trên góc núi.
Sau khi cho cây thuốc đó cất vào trong người, thấy sắc trời đã tối đen như mực. Cô cùng Bạch Lang nghỉ ngơi tại đây. Cô nằm ngủ ở trên một cành cây cổ thụ lớn. Cả người dựa lưng vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, chầm chậm nhắm mắt. Bạch Lang nằm ở dưới gốc cây thỉnh thoảng không ngủ được mà trộm mở mắt nhìn lên cô.
Vào lúc hắn mải nhìn ngắm tư thế tuyệt mỹ như tiên nữ ngủ trên cây thì bất ngờ một bàn tay vỗ nhẹ vào vai hắn từ phía sau. Dọa cho hắn giật nảy mình.
" Hù! Bất ngờ chưa?".
Tinh Tuệ không biết làm cách nào tới được đây. Khiến cho Bạch Lang cũng phải trợn mắt há hốc.
"Cô...làm sao cô xuất hiện ở đây? ". Nói rồi hắn khẽ liếc nhìn lên trên thân cây, thấy cô vẫn còn ngủ chưa bị đánh thức, hắn lại quay ra nói với Tinh Tuệ.
" Nói nhỏ một chút! Đừng đánh thức chủ nhân của ta! ".
"Chủ nhân của ngươi? Cô ấy? ". Tinh Tuệ có chút quá khích. Cười khẽ một tiếng, vẻ mặt cô ấy dương dương tự đắc mà nhỏ tiếng nói.
"Ngươi không biết sao? Miêu tộc chúng ta có khả năng nhận diện lần theo mùi khí tức từ người đã gặp. Thế nào?
Thấy ta có giỏi không? ".
"Ừ. Giỏi thì có giỏi. Nhưng cô theo bọn ta làm gì? ". Bạch Lang hờ hưng nói.
Tinh Tuệ hơi bĩu môi, khoanh tay trước ngực mà thản nhiên nói.
" Bởi vì...ta thích ngươi! Ta quyết định rồi! Ta sẽ chọn ngươi làm phò mã của ta! ".
Vẻ mặt Bạch Lang chỉ một biểu cảm. Không quan tâm. Hắn quay lại chỗ gốc cây dựa lưng vào đó. Thật khiến cho
Tinh Tuệ tức tối. Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc đâu!
Tinh Tuệ lại gần ngồi gần cạnh Bạch Lang. Thấy hắn khẽ nhắm mắt cô cũng mỉm cười vui vẻ rồi nhắm mắt ngủ theo.
Sáng sớm hôm sau Trường Lạc vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Kết quả lại " thu phục" thêm một cô Miêu nữ mới hay! Có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Mà cô nghe được Tinh Tuệ tuyên bố Bạch Lang là phò mã của cô ấy, cô chỉ biết cười trừ. Xem ra Tinh Tuệ là thích
Bạch Lang rồi.
Nhưng hiện tại Bạch Lang lại nhận định cô là chủ nhân của hắn. Bảo hắn đi hắn cũng nhất quyết không đi. Thành ra lúc cô trở về long cung lại có thêm hai cái đuôi phía sau.
Kỳ Ngộ đang ngồi trong phòng đọc sách. Nhưng cứ thỉnh thoảng hắn lại không kìm được hạ sách xuống ngóng ra bên ngoài. Dáng vẻ thổn thức không yên. Thật không giống một thái tử long tộc băng lãnh thường ngày chút nào.
"Cạch ". Chợt có tiếng mở cửa bước vào. Kỳ Ngộ giật mình, cả khuôn mặt nóng bừng giả vờ cầm sách lên xem.
Kết quả giọng nói nam nhân khiến cho hắn phải thất vọng rồi.
" Thái tử! Người vẫn đang đọc sách sao? ".
Kỳ Ngộ hạ sách xuống, ánh mắt liếc sang Đa Đa mà lườm xéo.
"Là ngươi?".
"A! Không lẽ thái tử còn tưởng là ai? ". Đa Đa cũng ngu ngơ hỏi lại.
Ngay tức khắc hắn thông não. Liền cao giọng nói.
" Thuộc hạ biết rồi! Người nhất định là đang mong ngóng Vương Kỷ cô nương! "
"Đừng nói bậy!". Kỳ Ngộ bị nói trúng tim đen mà cả khuôn mặt đều biến thành lúng túng. Khiến cho Đa Đa không nhịn được cười.
"Thái tử! Ngài cũng thật là...rõ ràng có tâm ý với người ta, mà lại không chịu thừa nhận. Giờ thì hay rồi! Cô nương người ta đi ba ngày rồi cũng chưa có quay lại. Có khi gặp được nam nhân hợp ý rồi không chừng ".
Đa Đa miệng thì nói liên hồi cũng không để ý ánh mắt sắc lẹm của chủ nhân mình. Lúc nhìn lên ánh mắt sắc lạnh đó thật khiến hắn rùng mình. Có lẽ từ khi Vương Kỷ co nương kia đến hắn mới dám nói nhiều như vậy với vị thái tử băng lãnh ngàn năm này.
Kỳ Ngộ liếc mắt với thuộc hạ mình xong liền rơi vào trầm tư. Hắn cất giọng như nói với người bên cạnh, lại như nói với chính mình.
" Không hiểu tại sao?...Rõ ràng ta luôn hướng đến muội ấy- tiểu cô nương lúc nhỏ từng cứu mạng ta. Nhưng hiện giờ, ta lại làm sao đây? Ta đang để ý đến một nữ nhân khác... ".
Đa Đa đứng đó, liên tục có biểu cảm nhướn mày khó hiểu.
"Tiểu cô nương? Tiểu cô nương mà thái tử nói sao thuộc hạ lại không biết? ".
Kỳ Ngộ hờ hững nói: " Ngươi làm sao mà biết được. Lúc đó ta còn nhỏ. Về sau ngươi mới theo ta hầu hạ. Dĩ nhiên là không biết ".
Đa Đa lại ở trong lòng càng có nhiều câu hỏi.
Vậy rốt cuộc giờ thái tử của hắn vẫn tâm niệm về người lúc nhỏ. Hay là bị Vương Kỷ cô nương làm cho dao động rồi?
"Êy! Ngươi..thật sự là cái nữ tử vừa nãy sao? Ngươi giả dạng...cũng giống thật đó! ".
Bạch Lang không đáp lại Tinh Tuệ. Nhìn hắn ra vẻ lạnh lùng với mình, tâm tính vốn cao ngạo của Tinh Tuệ có chút tức giận. Cô ấy hơi bĩu môi làm như vô cùng bực bội, lại cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Hừ! Trước nay còn chưa từng có nam nhân nào làm lơ bổn công chúa đâu!
Khi cả ba đẩy cửa bước vào phòng Ngũ công chúa, chỉ thấy cô ta hoảng sợ làm rơi cây trâm cài tóc trên tay. Ngón tay run rẩy chỉ về phía ba người.
"Các người...các người tính làm gì? Tứ tỷ...thì ra ngươi cùng một giuộc với bọn họ! ".
" Cái gì mà cùng một giuộc với không cùng một giuộc. Bọn ta tới đây là để trị khỏi sẹo trên mặt ngươi đó Ngũ muôi! "
Tinh Tuệ khó chịu phàn nàn.
Ngũ công chúa lại trợn tròn mắt kinh ngạc có chút không tin tưởng.
" Chữa...chữa khỏi sẹo trên mặt ta? Được sao? ".
Trường Lạc cũng không tính nói nhiều. Vốn dĩ mục đích chính của cô tới đây đã không phải là chữa trị sẹo cho cô công chúa nào hết mà là muốn xác định người trong lòng Kỳ Ngộ là ai. Cho nên lúc này cô thật nhanh tiến đến.
Mặc kệ sự ngỡ ngàng, hoảng hốt của Ngũ công chúa, cô lấy từ trong người ra lọ Dung Dưỡng Đan trước đó dùng để chữa trị vết thương cho Bạch Lang ra.
Ngũ công chúa thấy cô định cho mình uống thứ gì thì tâm lí hoảng sợ xanh mặt kêu lên.
"Cô...cô định cho ta uống thứ gì? ".
" Lặng im và uống lấy một viên, nếu cô muốn mình xóa sạch vết sẹo trên mặt ". Trường Lạc nhàn nhạt nói.
Ngũ công chúa cầm lấy viên đan dược từ cô, ánh mắt nghi ngờ dè dặt nuốt nước bọt.
"Thứ này thật sự có thể... ".
" Không uống thì đưa ta ".
" Ta uong! Ta uong! "
Bị Trường Lạc dọa cho một phen, cuối cùng Ngũ công chúa nhanh chóng nuốt vào viên đan đó. Cùng lắm là không có tác dụng. Dù sao thì gương mặt cô ta cũng thành ra như này rồi. Còn có thể tệ hơn cỡ nào nữa. Chi bằng liều một phen.
Kết quả không ngoài mong đợi, Tứ công chúa Tinh Tuệ là người đầu tiên thốt lên.
"A! Mặt của muội ấy..vết sẹo thật sự biến mất rồi! Thuốc của cô đúng thực là..thuốc tiên!".
Đây là đang quay ra nói với Trường Lạc.
Ngũ công chúa cũng bị lời này của Tinh Tuệ mà vội vã nhìn vào trong gương. Thực sự như lời Tứ tỷ của cô nói,
Đưa tay lên mặt vết sẹo đã không còn. Dung mạo của cô ta thật sự hồi phục rồi!
" Mặt của ta...mặt của ta xinh đẹp trở lại rồi! ".
"Ờ ờ! Vậy cho nên cô mau chóng thành thân cùng cái tên Vương tử Ô Tháp kia dùm! Để ta đi cầu với phụ vương đổi lại mối hôn sự này! ".Tinh Tuệ trong lòng có chút khẩn trương không muốn nghe Ngũ công chúa ngồi đó lề mề.
Ngũ công chúa bị những lời này làm cho giật mình quay ra nhìn Tinh Tuệ, giọng điệu ngờ vực.
"Tỉ...tỷ thực sự bằng lòng sao? ".
" Trời! Chẳng lẽ ta phải gả cho một tên mà ta không hề yêu sao? Ta không có ngu đâu! Càng không muốn nửa đời sau của mình tùy tiện gả đi như vậy. Muội thích hắn mà đúng không. Vậy gả đi, là tốt nhất rồi! Mà ta nghe nói, hình như hắn cũng có tình ý với muội ".
" Thật sao?". Ngũ công chúa bày tỏ sự ngạc nhiên cùng phấn khích.
"Ừ! Ta nghe người hầu nghe ngóng được tên Ô Tháp đó từ nhỏ đã thích muội. Cái hôn sự này với ta hắn cũng là bị phụ thân hắn ép buộc. Bởi vì phụ hoàng thấy vết sẹo của muội...có chút e ngại. Thôi được rồi! Nói nhiều làm gì.
Giờ đi theo ta. Ta dẫn muội đi tìm phụ hoàng ".
Nói rồi Tinh Tuệ nhanh chóng kéo tay Ngũ công chúa thật sự đi tìm Miêu đế. Trở về chính là đem theo tin tốt.
Miêu đế thật sự đã chuyển đối tượng tứ hôn sang Ngũ công chúa.
Lúc Tinh Tuệ trở về cung của mình tâm tình rất vui vẻ muốn tìm Trường Lạc và Bạch Lang để nói chuyện. Kết quả nghe được từ người hầu nói hai người bọn họ như bốc hơi. Trong chốc lát biến mất không giấu vết.
Tinh Tuệ lúc đầu có chút bực bội. Dường như bên trong cô ấy đã có chút gì đó rung động với gã nam nhân cao to vạm vỡ kia. Một lát sau cô ấy ánh mắt quyết tâm. Đêm đó đã một mình lén ra khỏi cung.
Bạch Lang đúng không? Dù phải lật tung cái lục tộc này bổn công chúa cũng phải bám theo ngươi.
Trường Lạc và Bạch Lang lúc này đang đứng ở một ngọn núi cao tên là núi Trường Sinh. Nghe hệ thống nói loại thảo dược mà cô cần ở đây. Tìm kiếm suốt một đêm cuối cùng cô cũng tìm thấy nó bám ở một cành cây mọc trên góc núi.
Sau khi cho cây thuốc đó cất vào trong người, thấy sắc trời đã tối đen như mực. Cô cùng Bạch Lang nghỉ ngơi tại đây. Cô nằm ngủ ở trên một cành cây cổ thụ lớn. Cả người dựa lưng vào thân cây, hai tay khoanh trước ngực, chầm chậm nhắm mắt. Bạch Lang nằm ở dưới gốc cây thỉnh thoảng không ngủ được mà trộm mở mắt nhìn lên cô.
Vào lúc hắn mải nhìn ngắm tư thế tuyệt mỹ như tiên nữ ngủ trên cây thì bất ngờ một bàn tay vỗ nhẹ vào vai hắn từ phía sau. Dọa cho hắn giật nảy mình.
" Hù! Bất ngờ chưa?".
Tinh Tuệ không biết làm cách nào tới được đây. Khiến cho Bạch Lang cũng phải trợn mắt há hốc.
"Cô...làm sao cô xuất hiện ở đây? ". Nói rồi hắn khẽ liếc nhìn lên trên thân cây, thấy cô vẫn còn ngủ chưa bị đánh thức, hắn lại quay ra nói với Tinh Tuệ.
" Nói nhỏ một chút! Đừng đánh thức chủ nhân của ta! ".
"Chủ nhân của ngươi? Cô ấy? ". Tinh Tuệ có chút quá khích. Cười khẽ một tiếng, vẻ mặt cô ấy dương dương tự đắc mà nhỏ tiếng nói.
"Ngươi không biết sao? Miêu tộc chúng ta có khả năng nhận diện lần theo mùi khí tức từ người đã gặp. Thế nào?
Thấy ta có giỏi không? ".
"Ừ. Giỏi thì có giỏi. Nhưng cô theo bọn ta làm gì? ". Bạch Lang hờ hưng nói.
Tinh Tuệ hơi bĩu môi, khoanh tay trước ngực mà thản nhiên nói.
" Bởi vì...ta thích ngươi! Ta quyết định rồi! Ta sẽ chọn ngươi làm phò mã của ta! ".
Vẻ mặt Bạch Lang chỉ một biểu cảm. Không quan tâm. Hắn quay lại chỗ gốc cây dựa lưng vào đó. Thật khiến cho
Tinh Tuệ tức tối. Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc đâu!
Tinh Tuệ lại gần ngồi gần cạnh Bạch Lang. Thấy hắn khẽ nhắm mắt cô cũng mỉm cười vui vẻ rồi nhắm mắt ngủ theo.
Sáng sớm hôm sau Trường Lạc vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Kết quả lại " thu phục" thêm một cô Miêu nữ mới hay! Có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Mà cô nghe được Tinh Tuệ tuyên bố Bạch Lang là phò mã của cô ấy, cô chỉ biết cười trừ. Xem ra Tinh Tuệ là thích
Bạch Lang rồi.
Nhưng hiện tại Bạch Lang lại nhận định cô là chủ nhân của hắn. Bảo hắn đi hắn cũng nhất quyết không đi. Thành ra lúc cô trở về long cung lại có thêm hai cái đuôi phía sau.
Kỳ Ngộ đang ngồi trong phòng đọc sách. Nhưng cứ thỉnh thoảng hắn lại không kìm được hạ sách xuống ngóng ra bên ngoài. Dáng vẻ thổn thức không yên. Thật không giống một thái tử long tộc băng lãnh thường ngày chút nào.
"Cạch ". Chợt có tiếng mở cửa bước vào. Kỳ Ngộ giật mình, cả khuôn mặt nóng bừng giả vờ cầm sách lên xem.
Kết quả giọng nói nam nhân khiến cho hắn phải thất vọng rồi.
" Thái tử! Người vẫn đang đọc sách sao? ".
Kỳ Ngộ hạ sách xuống, ánh mắt liếc sang Đa Đa mà lườm xéo.
"Là ngươi?".
"A! Không lẽ thái tử còn tưởng là ai? ". Đa Đa cũng ngu ngơ hỏi lại.
Ngay tức khắc hắn thông não. Liền cao giọng nói.
" Thuộc hạ biết rồi! Người nhất định là đang mong ngóng Vương Kỷ cô nương! "
"Đừng nói bậy!". Kỳ Ngộ bị nói trúng tim đen mà cả khuôn mặt đều biến thành lúng túng. Khiến cho Đa Đa không nhịn được cười.
"Thái tử! Ngài cũng thật là...rõ ràng có tâm ý với người ta, mà lại không chịu thừa nhận. Giờ thì hay rồi! Cô nương người ta đi ba ngày rồi cũng chưa có quay lại. Có khi gặp được nam nhân hợp ý rồi không chừng ".
Đa Đa miệng thì nói liên hồi cũng không để ý ánh mắt sắc lẹm của chủ nhân mình. Lúc nhìn lên ánh mắt sắc lạnh đó thật khiến hắn rùng mình. Có lẽ từ khi Vương Kỷ co nương kia đến hắn mới dám nói nhiều như vậy với vị thái tử băng lãnh ngàn năm này.
Kỳ Ngộ liếc mắt với thuộc hạ mình xong liền rơi vào trầm tư. Hắn cất giọng như nói với người bên cạnh, lại như nói với chính mình.
" Không hiểu tại sao?...Rõ ràng ta luôn hướng đến muội ấy- tiểu cô nương lúc nhỏ từng cứu mạng ta. Nhưng hiện giờ, ta lại làm sao đây? Ta đang để ý đến một nữ nhân khác... ".
Đa Đa đứng đó, liên tục có biểu cảm nhướn mày khó hiểu.
"Tiểu cô nương? Tiểu cô nương mà thái tử nói sao thuộc hạ lại không biết? ".
Kỳ Ngộ hờ hững nói: " Ngươi làm sao mà biết được. Lúc đó ta còn nhỏ. Về sau ngươi mới theo ta hầu hạ. Dĩ nhiên là không biết ".
Đa Đa lại ở trong lòng càng có nhiều câu hỏi.
Vậy rốt cuộc giờ thái tử của hắn vẫn tâm niệm về người lúc nhỏ. Hay là bị Vương Kỷ cô nương làm cho dao động rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.