[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta
Chương 49: Thừa tướng đại nhân là phu quân của ta (3)
Nhi Nguyễn
27/11/2024
Sau đêm tân hôn, tân nương đều phải tới bái kiến chủ mẫu của phủ đó. Bởi vì phụ mẫu Phó Da Hành đều đã mất khi hắn còn nhỏ, cho nên cô xem như không phải đi dâng trà bái lạy. Có điều hắn được hoàng thái hậu nhận nuôi.
Cho nên vẫn phải có phần lễ nghĩa trong cung. Chính là nói cô phải vào cung diện kiến hoàng thái hậu.
Lúc này người hầu trong phủ lại không có ai đến hầu hạ cô. Người duy nhất ở bên lại là nha hoàn Tú Nhi thân cận hầu hạ cho cô ở nhà mẹ đẻ, lúc cô gả đi được phụ mẫu cô phó thác đi theo để tiện chăm sóc.
"Tiểu thư! Đám người trong phủ này cũng thật là quá đáng! Cũng coi thường người quá rồi! Lại không có lấy một nha hoàn tới phục vụ người! ".
Giọng điệu Tú Nhi tức giận thay cho cô, dường như còn ấm ức hơn cả người nên ấm ức là cô.
Đối với mấy cái lễ nghi phép tắc này, cô chỉ cười nhạt. Nhìn vào bản thân trong gương mà nhẹ nhàng nói với Tú Nhi đang đứng bên cạnh.
"Ngươi chải chuốt cho ta đi! Không cần vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tức giận. Sẽ có lúc ta dạy dỗ lại bọn họ ".
Tú Nhi vẻ mặt không hiểu ý tứ trong lời nói của cô. Vốn biết tiểu thư nhà mình từ trước tới nay luôn nhu nhược, mảnh mai. Đối với ai cũng ôn nhu dịu dàng. Cho nên đôi lúc sẽ chịu ủy khuất.
Thấy Tú Nhi hơi cúi mặt buồn rượi, hẳn là lo nghĩ cho chủ tử đi! Trường Lạc ánh mắt trong veo khẽ cong môi cười.
" Sao trông ngươi có vẻ lo nghĩ nhiều vậy? Yên tâm đi! Chủ tử của ngươi không dễ bắt nạt thế đâu! ".
Trường Lạc được Tú Nhi tết tóc lại, buộc nửa đầu cài trâm hoa. Gương mặt điểm qua chút son phấn, lại cực kì mang vẻ dịu dàng, thùy mị. Cô mặc một thân hồng y xinh đẹp, nhung lụa thướt tha mềm mại, kiều diễm động lòng người.
Xe ngựa tới trước cửa viện. Bởi vì nghe nói tối qua Phó Dạ Hành không có cùng cô viên phòng, cho nên thái độ của đám hạ nhân cũng khinh thường cô ra mặt.
Có điều cô đại nhân không chấp tiểu nhân. Dù sao người làm việc lớn ắt không thể để những chuyện nhỏ nhặt này kéo chân.
Cô được Tú Nhi đỡ lên xe ngựa, xuất phát vào trong cung.
Phó Dạ Hành lại không có đi cùng cô. Cho nên lúc ở trước đại điện diện kiến hoàng thái hậu, có một số phi tử của hoàng để cũng có mặt lúc đó không khỏi nhìn cô mà xem như trò cười.
Mặc dù bọn họ ai nấy trong lòng đều thầm ghen ty. với dung mạo xinh đẹp của cô. Nhưng cũng đồng thời xem thường cô. Đệ nhất mỹ nhân Bạch quốc thì thế nào chứ! Chẳng phải cũng bị phu quân thừa tướng kia lạnh nhạt, thờ d sao!
Trường Lạc không để tâm đến những ánh mắt đó, cô đối mặt với thái hậu cúi đầu đian trang hành lễ.
" Thần nữ thỉnh an hoàng thái hậu! Hoàng thái hậu vạn phúc kim an! ".
"Miễn lễ! ". Thái hậu khẽ gật đầu đầy hài lòng.
Lại nói: " Ngươi mau ngẩng đầu lên cho ta xem! ". Sau khi nhìn rõ dung mạo của cô từ đằng xa, thái hậu người gương mặt tròn đầy phúc hậu gật đầu tấm tắc khen một câu.
"Ừm! Đúng là mỹ nhân khuynh quốc! Rất xứng với Hành nhi! Mau! Lại đây ngồi cạnh ta! ".
Trường Lạc mới đầu còn hơi e ngại trước sự nhiệt tình đối đãi của thái hậu. Nhưng sau đó cô liền từ từ bước đến gần. Thái hậu vậy mà hào phóng tặng cô một chiếc vòng ngọc bích của hoàng gia. Khiến cho các nương nương phi tử có mặt đều phải ghen ty căn môi.
Trong số những nữ nhân này có một người y phục màu vàng lam nhạt ngồi ở vị trí gần nhất với thái hậu. Cô ta là thất công chúa, con do một nha hoàn sinh ra không được sủng ái. Chỉ có thể dựa vào ngày ngày chạy đến lấy lòng hoàng thái hậu mới có chỗ đứng.
Hơn nữa hệ thống còn khéo nhắc nhở cô. [ Kí chủ! Cái vị thất công chúa kia thích Phó Dạ Hành đã lâu. Lại không thể lấy hắn. Nhất định sẽ vô cùng căm ghét cô! Nên cấn thận với cô ta! ].
" Ta biết rồi!".
Trường Lạc khẽ đánh mắt nhìn sang chỗ Bạch Nhược Khê. Quả nhiên bắt được ánh mắt âm u của cô ta khi nhìn cô, có mấy phần căm ghét.
" Hoàng tổ mẫu! hôm nay vốn là ngày Lâm cô nương tới thỉnh an, lại không có phu quân đi cùng. Không biết là thừa tướng ngài ấy có bận công vụ gì chăng? ".
Đó đó! Biết ngay mà! Đúng là mình không tìm đến rắc rối rắc rối tự đến với mình. Bạch Nhược Khê quả nhiên muốn gây khó dễ cho cô. Ở trước mặt nhiều người như vậy muốn làm cô mất mặt.
Còn giả bộ tỏ ra ngây thơ vô tội. Đúng là bạch liên hoa che giấu được người ngốc chứ cô thì không có ngốc nha!
Hoàng thái hậu là người đã sống qua nửa già đời người. Có chuyện gì mà bà không nhìn thấu hồng trần cơ chứ!
Vừa nhìn bà liền nhận ra ý tứ trong lời nói của Bạch Nhược Khê. Ngay lập tức thiện cảm đối với cô cháu gái này liền giảm xuống vài phần.
Lúc trước vốn còn cho là đứa trẻ này đáng thương, hiền lành lại lương thiện. Còn đặc biệt hiếu kính với mình.
Không hề tranh giành sủng ái của phụ hoàng nó. Hiện tại xem ra là bà đã nhìn lầm rồi! Đứa trẻ này không đơn giản như bà nghĩ.
Bồng chốc sắc mặt tốt đẹp của bà bèn chuyển sang nghiêm nghị, dường như không vui nhìn đến Bạch Nhược Khê. Mà Bạch Nhược Khê như phát giác ra ánh mắt ấy lại tự cảm thấy hối hận. Vừa rồi cũng là do quá buông theo cảm xúc mà quên đi mất lớp ngụy trang bấy lâu nay.
Hoàng thái hậu quay sang nắm lấy tay Trường Lạc, ngoài mặt luôn miệng an ủi cô.
" Có thể là Hành nhi hôm nay thật sự bận chính sự. Nhan nhi! Con nhất định phải chung sống hòa thuận với Hành nhi đó! Nếu nó không tốt với con thì nói cho ta biết. Ta sẽ bảo ban nó! ".
" Con biết rồi! Đa tạ hoàng thái hậu quan tâm! ".
Cô khẽ mỉm cười.
Vừa đúng lúc từ bên ngoài cửa điện truyền tới âm thanh của công công.
" Thừa tướng diện kiến hoàng thái hậu!".
Dứt lời, mọi ánh mắt đều hướng ra ngoài cửa điện. Nam nhân một thân y phục đỏ sẫm xuất hiện. Khí chất xuất chúng, ngũ quan nổi bật xuất hiện. Không thể nào rời mắt được.
Không ai ngờ tới Phó Dạ Hành sẽ tới vào phút chót.
Hắn từng bước nguy nghiêm tiến vào, ở trước mặt thái hậu cung kính mà hành lễ.
" Nhi thần tham kiến thái hậu! ".
" Hành nhi! Mau đứng lên! Tốt lắm! Con đến thỉnh anh là ta vui rồi! Ta còn đang nói chuyện cùng Nhan nhi. Ta nói nếu con dám đối xử không tốt với nương tử của mình, ta sẽ dạy dỗ con! ".
Thái hậu nửa đùa nửa thật nói.
Ánh mắt Phó Dạ Hành lại khế liếc đến cô ngồi ngay cạnh thái hậu. Cùng lúc cô cũng đưa mắt nhìn xuống hắn.
Phó Dạ Hành cười như không cười, nói:
"Nhi thần sao dám bạc đãi nàng ấy! Nàng nói có đúng không? Thê tử của ta? ".
Vừa nói, ánh mắt hắn đầy ẩn ý nhìn về phía cô. Cô hơi nhăn mày khó hiểu. Trong đầu lại vang lên suy nghĩ.
' Hắn có ý gì? Nhìn mình như vậy làm gì? Còn xưng thê tử nữa chứ? Có chắc hắn và tên đêm qua là cùng một người không vậy? '.
Cho nên vẫn phải có phần lễ nghĩa trong cung. Chính là nói cô phải vào cung diện kiến hoàng thái hậu.
Lúc này người hầu trong phủ lại không có ai đến hầu hạ cô. Người duy nhất ở bên lại là nha hoàn Tú Nhi thân cận hầu hạ cho cô ở nhà mẹ đẻ, lúc cô gả đi được phụ mẫu cô phó thác đi theo để tiện chăm sóc.
"Tiểu thư! Đám người trong phủ này cũng thật là quá đáng! Cũng coi thường người quá rồi! Lại không có lấy một nha hoàn tới phục vụ người! ".
Giọng điệu Tú Nhi tức giận thay cho cô, dường như còn ấm ức hơn cả người nên ấm ức là cô.
Đối với mấy cái lễ nghi phép tắc này, cô chỉ cười nhạt. Nhìn vào bản thân trong gương mà nhẹ nhàng nói với Tú Nhi đang đứng bên cạnh.
"Ngươi chải chuốt cho ta đi! Không cần vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tức giận. Sẽ có lúc ta dạy dỗ lại bọn họ ".
Tú Nhi vẻ mặt không hiểu ý tứ trong lời nói của cô. Vốn biết tiểu thư nhà mình từ trước tới nay luôn nhu nhược, mảnh mai. Đối với ai cũng ôn nhu dịu dàng. Cho nên đôi lúc sẽ chịu ủy khuất.
Thấy Tú Nhi hơi cúi mặt buồn rượi, hẳn là lo nghĩ cho chủ tử đi! Trường Lạc ánh mắt trong veo khẽ cong môi cười.
" Sao trông ngươi có vẻ lo nghĩ nhiều vậy? Yên tâm đi! Chủ tử của ngươi không dễ bắt nạt thế đâu! ".
Trường Lạc được Tú Nhi tết tóc lại, buộc nửa đầu cài trâm hoa. Gương mặt điểm qua chút son phấn, lại cực kì mang vẻ dịu dàng, thùy mị. Cô mặc một thân hồng y xinh đẹp, nhung lụa thướt tha mềm mại, kiều diễm động lòng người.
Xe ngựa tới trước cửa viện. Bởi vì nghe nói tối qua Phó Dạ Hành không có cùng cô viên phòng, cho nên thái độ của đám hạ nhân cũng khinh thường cô ra mặt.
Có điều cô đại nhân không chấp tiểu nhân. Dù sao người làm việc lớn ắt không thể để những chuyện nhỏ nhặt này kéo chân.
Cô được Tú Nhi đỡ lên xe ngựa, xuất phát vào trong cung.
Phó Dạ Hành lại không có đi cùng cô. Cho nên lúc ở trước đại điện diện kiến hoàng thái hậu, có một số phi tử của hoàng để cũng có mặt lúc đó không khỏi nhìn cô mà xem như trò cười.
Mặc dù bọn họ ai nấy trong lòng đều thầm ghen ty. với dung mạo xinh đẹp của cô. Nhưng cũng đồng thời xem thường cô. Đệ nhất mỹ nhân Bạch quốc thì thế nào chứ! Chẳng phải cũng bị phu quân thừa tướng kia lạnh nhạt, thờ d sao!
Trường Lạc không để tâm đến những ánh mắt đó, cô đối mặt với thái hậu cúi đầu đian trang hành lễ.
" Thần nữ thỉnh an hoàng thái hậu! Hoàng thái hậu vạn phúc kim an! ".
"Miễn lễ! ". Thái hậu khẽ gật đầu đầy hài lòng.
Lại nói: " Ngươi mau ngẩng đầu lên cho ta xem! ". Sau khi nhìn rõ dung mạo của cô từ đằng xa, thái hậu người gương mặt tròn đầy phúc hậu gật đầu tấm tắc khen một câu.
"Ừm! Đúng là mỹ nhân khuynh quốc! Rất xứng với Hành nhi! Mau! Lại đây ngồi cạnh ta! ".
Trường Lạc mới đầu còn hơi e ngại trước sự nhiệt tình đối đãi của thái hậu. Nhưng sau đó cô liền từ từ bước đến gần. Thái hậu vậy mà hào phóng tặng cô một chiếc vòng ngọc bích của hoàng gia. Khiến cho các nương nương phi tử có mặt đều phải ghen ty căn môi.
Trong số những nữ nhân này có một người y phục màu vàng lam nhạt ngồi ở vị trí gần nhất với thái hậu. Cô ta là thất công chúa, con do một nha hoàn sinh ra không được sủng ái. Chỉ có thể dựa vào ngày ngày chạy đến lấy lòng hoàng thái hậu mới có chỗ đứng.
Hơn nữa hệ thống còn khéo nhắc nhở cô. [ Kí chủ! Cái vị thất công chúa kia thích Phó Dạ Hành đã lâu. Lại không thể lấy hắn. Nhất định sẽ vô cùng căm ghét cô! Nên cấn thận với cô ta! ].
" Ta biết rồi!".
Trường Lạc khẽ đánh mắt nhìn sang chỗ Bạch Nhược Khê. Quả nhiên bắt được ánh mắt âm u của cô ta khi nhìn cô, có mấy phần căm ghét.
" Hoàng tổ mẫu! hôm nay vốn là ngày Lâm cô nương tới thỉnh an, lại không có phu quân đi cùng. Không biết là thừa tướng ngài ấy có bận công vụ gì chăng? ".
Đó đó! Biết ngay mà! Đúng là mình không tìm đến rắc rối rắc rối tự đến với mình. Bạch Nhược Khê quả nhiên muốn gây khó dễ cho cô. Ở trước mặt nhiều người như vậy muốn làm cô mất mặt.
Còn giả bộ tỏ ra ngây thơ vô tội. Đúng là bạch liên hoa che giấu được người ngốc chứ cô thì không có ngốc nha!
Hoàng thái hậu là người đã sống qua nửa già đời người. Có chuyện gì mà bà không nhìn thấu hồng trần cơ chứ!
Vừa nhìn bà liền nhận ra ý tứ trong lời nói của Bạch Nhược Khê. Ngay lập tức thiện cảm đối với cô cháu gái này liền giảm xuống vài phần.
Lúc trước vốn còn cho là đứa trẻ này đáng thương, hiền lành lại lương thiện. Còn đặc biệt hiếu kính với mình.
Không hề tranh giành sủng ái của phụ hoàng nó. Hiện tại xem ra là bà đã nhìn lầm rồi! Đứa trẻ này không đơn giản như bà nghĩ.
Bồng chốc sắc mặt tốt đẹp của bà bèn chuyển sang nghiêm nghị, dường như không vui nhìn đến Bạch Nhược Khê. Mà Bạch Nhược Khê như phát giác ra ánh mắt ấy lại tự cảm thấy hối hận. Vừa rồi cũng là do quá buông theo cảm xúc mà quên đi mất lớp ngụy trang bấy lâu nay.
Hoàng thái hậu quay sang nắm lấy tay Trường Lạc, ngoài mặt luôn miệng an ủi cô.
" Có thể là Hành nhi hôm nay thật sự bận chính sự. Nhan nhi! Con nhất định phải chung sống hòa thuận với Hành nhi đó! Nếu nó không tốt với con thì nói cho ta biết. Ta sẽ bảo ban nó! ".
" Con biết rồi! Đa tạ hoàng thái hậu quan tâm! ".
Cô khẽ mỉm cười.
Vừa đúng lúc từ bên ngoài cửa điện truyền tới âm thanh của công công.
" Thừa tướng diện kiến hoàng thái hậu!".
Dứt lời, mọi ánh mắt đều hướng ra ngoài cửa điện. Nam nhân một thân y phục đỏ sẫm xuất hiện. Khí chất xuất chúng, ngũ quan nổi bật xuất hiện. Không thể nào rời mắt được.
Không ai ngờ tới Phó Dạ Hành sẽ tới vào phút chót.
Hắn từng bước nguy nghiêm tiến vào, ở trước mặt thái hậu cung kính mà hành lễ.
" Nhi thần tham kiến thái hậu! ".
" Hành nhi! Mau đứng lên! Tốt lắm! Con đến thỉnh anh là ta vui rồi! Ta còn đang nói chuyện cùng Nhan nhi. Ta nói nếu con dám đối xử không tốt với nương tử của mình, ta sẽ dạy dỗ con! ".
Thái hậu nửa đùa nửa thật nói.
Ánh mắt Phó Dạ Hành lại khế liếc đến cô ngồi ngay cạnh thái hậu. Cùng lúc cô cũng đưa mắt nhìn xuống hắn.
Phó Dạ Hành cười như không cười, nói:
"Nhi thần sao dám bạc đãi nàng ấy! Nàng nói có đúng không? Thê tử của ta? ".
Vừa nói, ánh mắt hắn đầy ẩn ý nhìn về phía cô. Cô hơi nhăn mày khó hiểu. Trong đầu lại vang lên suy nghĩ.
' Hắn có ý gì? Nhìn mình như vậy làm gì? Còn xưng thê tử nữa chứ? Có chắc hắn và tên đêm qua là cùng một người không vậy? '.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.