[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta
Chương 55: Thừa tướng đại nhân là phu quân của ta (9)
Nhi Nguyễn
28/11/2024
Nhận thấy chén trà trên tay Bạch Hiên Lãng sắp đưa đến miệng, ngay khi cô khẩn trương chuẩn bị đứng lên ngăn cản thì bất ngờ người bên cạnh lại đứng lên trước cả cô.
Phó Dạ Hành miệng lạnh lùng nói một câu.
"Tứ hoàng tử! Hôm nay có muốn cùng ta thi săn không? Xem xem ai có thể săn được nhiều hơn ".
Bạch Hiên Lãng đặt tách trà còn chưa có uống xuống. Đứng dậy đối với Phó Dạ Hành chắp tay.
" Vậy được! Nếu hoàng thúc đã có lời mời thì ta sao có thể từ chối ".
"Được! Vậy chúng ta thi! ".
Sau đó hai nam nhân đều chuẩn bị cung bắn mà lên ngựa. Trường Lạc trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
'Sao Phó Dạ Hành hôm nay hơn thua vậy?'.
Hệ thống bồi thêm một câu nói vui.
[ Chắc là do hắn ghen đó! Khi nam nhân ghen thì phải dìm tình địch hết cỡ! Cô không biết à? ).
'Vô lí mà cũng hợp lí! '.
Hai nam nhân chạy vào trong trường săn cùng một lúc. Sau đó mỗi người rẽ hướng sang một hướng khác nhau để tìm con mồi. Như thế nào cuối cùng lại cùng nhắm trúng một con báo. Kết quả hai mũi tên đều cắm lên người con báo. Hai nam nhân từ hai hướng ngược nhau tiến đến chỗ con báo đã nằm bất động trên mặt đất. Mặt đối mặt ánh mắt của cả hsi không còn ôn hòa như trước.
" Hoàng thúc! Xem ra hoàng thúc rất thích dành đồ với ta! ".
Bạch Hiên Lãng lên tiếng.
Phó Dạ Hành không nặng không nhẹ cười nhạt một cái.
"Vậy sao? Nhưng theo ta thấy, không quan trọng là ai nhắm được trước. Quan trọng là, ai là người có được cuối cùng ".
" Ta sẽ không từ bỏ đâu! Ta và Nhan nhi tâm ý tương thông. Sớm muộn ta cũng sẽ tìm cách để nàng ấy cùng ngài hòa ly ".
"Ngươi có chí lớn đó. Nhưng chỉ e là phu nhân của ta, ta không đồng ý thì nàng ấy vĩnh viễn chỉ có thể là phu nhân của ta mà thôi ".
"Vậy thì đợi xem! ".
Hai nam nhân ánh mắt như hình viên đạn nhìn nhau. Cuối cùng Phó Dạ Hành xách theo con báo lớn ra khỏi rừng săn. Do là hắn bắn được con báo này trước.
Hoàng đế nhìn thấy con báo to thì có chút kinh ngạc. Ngoài mặt vẫn tỏ ra vui mừng cười cười nhưng ngay lập tức ánh mắt ra lệnh cho ngươi bên cạnh. Chỉ thấy tên nô tài bên cạnh bẽn lẽn lui đi ra sau ở một chỗ vắng vẻ bắn pháo tín hiệu.
Ngay lập tức mấy tên sát thủ nấp sau mấy bụi cây nhắm tới hướng Phó Dạ Hành mà bắn tên.
Thế nào Bạch Hiên Lãng lại đi ngay sau Phó Dạ Hành nên lúc mũi tên bắn ra lại nhắm thẳng vào sau lưng Bạch
Hiên Lãng.
Đúng lúc này hệ thống lại vang lên âm thanh ban phát nhiệm vụ.
( Kí chủ! Nhiệm vụ liên hoàn: Đỡ mũi tên cho Bạch Hiên Lãng ).
Trường Lạc: "..."
Thôi xong! Đây là dùng mạng đổi mạng à! Cô không muốn! Hệ thống chết bằm này. Lại cứ phải vào những lúc này nói ra nhiệm vụ.
[ Yên tâm đi kí chủ! Không chết được đâu! Chỉ hơi đau chút thôi! ].
'Mẹ nó mi còn dám nói! '.
Phó Dạ Hành vừa nghe được hệ thống nói hắn cũng phát giác ra. Hắn không muốn để nữ nhân của mình bị thương cho nên nhanh chóng quay đầu lại. Có điều khoảng cách với chỗ của Bạch Hiên Lãng đang đứng lại có chút xa.
Lúc mũi tên sắp bắn vào lưng Bạch Hiên Lãng, Trường Lạc ngay lập tức chạy đến lao tới chắn cho hắn.
Cô nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau. Nhưng cuối cùng lại chẳng cảm nhận được cơn đau gì. Lúc cô còn ngghi ngờ từ từ mở mắt, quay sang lại thấy Phó Dạ Hành tay không cầm lấy mũi tên sắc nhọn chỉ cách vai cô một tấc. Hắn vậy mà vừa rồi dùng khinh công lao tới đỡ lấy mũi tên này.
Bạch Hiên Lãng quay đầu phát hiện ra cô. Nhìn thấy mũi tên Phó Dạ Hành đỡ thì hiểu ra. Hắn kích động nắm lấy hai bả vai cô xem xét.
" Nhan nhi nàng vừa rồi định đỡ tên cho ta sao! Có bị thương ở đâu không? ".
Nhưng cô lúc này không hề chú ý đến lời của hắn nói. Chỉ đưa mắt nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của Phó Dạ Hành.
Phó Dạ Hành gương mặt lạnh lùng vứt mũi tên ra, đưa tay kéo cô sang một bên. Giọng nói nghiêm nghị lại vô cùng có lực nói với Bạch Hiên Lãng.
" Phu nhân của ta, ta tự biết bảo vệ! Không cần phiền đến Tứ hoàng tử ".
Nói rồi hắn kéo cô rời đi. Lúc này sắc mặt lại có chút tái nhợt. Cô phát hiện bàn tay hắn máu tươi dần chuyển thành máu đen. Môi hắn cũng dần trở nên thâm lại, trên mặt mồ hôi chảy ra. Cô thấy hắn khó khăn nhíu mày. Cô hoảng hốt nhận ra: " Mũi tên có độc! ".
Lúc này hắn lại ở một bên vịn vào cô mà nói nhỏ: " Đưa ta về phủ!".
"Ừm! ".
Lúc này hoàng đế vờ như quan tâm mà hỏi han.
"Thừa Tướng không sao đó chứ? ".
Trường Lạc biết rõ là do ông ta làm còn ở đây giả bộ giả nhân giả nghĩa. Cô lạnh giọng đáp.
" Phu quân của ta không khỏe. Ta xin phép đưa ngài ấy xuất cung hồi phủ".
" Được được! ".
Cô với Phó Dạ Hành vừa rời đi, ánh mắt hai nam nhân nuối tiếc nhìn theo cô.
Ngay sau đó, Tôn Phi cùng tùy tùng của hắn cũng rời đi.
Phó Dạ Hành miệng lạnh lùng nói một câu.
"Tứ hoàng tử! Hôm nay có muốn cùng ta thi săn không? Xem xem ai có thể săn được nhiều hơn ".
Bạch Hiên Lãng đặt tách trà còn chưa có uống xuống. Đứng dậy đối với Phó Dạ Hành chắp tay.
" Vậy được! Nếu hoàng thúc đã có lời mời thì ta sao có thể từ chối ".
"Được! Vậy chúng ta thi! ".
Sau đó hai nam nhân đều chuẩn bị cung bắn mà lên ngựa. Trường Lạc trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
'Sao Phó Dạ Hành hôm nay hơn thua vậy?'.
Hệ thống bồi thêm một câu nói vui.
[ Chắc là do hắn ghen đó! Khi nam nhân ghen thì phải dìm tình địch hết cỡ! Cô không biết à? ).
'Vô lí mà cũng hợp lí! '.
Hai nam nhân chạy vào trong trường săn cùng một lúc. Sau đó mỗi người rẽ hướng sang một hướng khác nhau để tìm con mồi. Như thế nào cuối cùng lại cùng nhắm trúng một con báo. Kết quả hai mũi tên đều cắm lên người con báo. Hai nam nhân từ hai hướng ngược nhau tiến đến chỗ con báo đã nằm bất động trên mặt đất. Mặt đối mặt ánh mắt của cả hsi không còn ôn hòa như trước.
" Hoàng thúc! Xem ra hoàng thúc rất thích dành đồ với ta! ".
Bạch Hiên Lãng lên tiếng.
Phó Dạ Hành không nặng không nhẹ cười nhạt một cái.
"Vậy sao? Nhưng theo ta thấy, không quan trọng là ai nhắm được trước. Quan trọng là, ai là người có được cuối cùng ".
" Ta sẽ không từ bỏ đâu! Ta và Nhan nhi tâm ý tương thông. Sớm muộn ta cũng sẽ tìm cách để nàng ấy cùng ngài hòa ly ".
"Ngươi có chí lớn đó. Nhưng chỉ e là phu nhân của ta, ta không đồng ý thì nàng ấy vĩnh viễn chỉ có thể là phu nhân của ta mà thôi ".
"Vậy thì đợi xem! ".
Hai nam nhân ánh mắt như hình viên đạn nhìn nhau. Cuối cùng Phó Dạ Hành xách theo con báo lớn ra khỏi rừng săn. Do là hắn bắn được con báo này trước.
Hoàng đế nhìn thấy con báo to thì có chút kinh ngạc. Ngoài mặt vẫn tỏ ra vui mừng cười cười nhưng ngay lập tức ánh mắt ra lệnh cho ngươi bên cạnh. Chỉ thấy tên nô tài bên cạnh bẽn lẽn lui đi ra sau ở một chỗ vắng vẻ bắn pháo tín hiệu.
Ngay lập tức mấy tên sát thủ nấp sau mấy bụi cây nhắm tới hướng Phó Dạ Hành mà bắn tên.
Thế nào Bạch Hiên Lãng lại đi ngay sau Phó Dạ Hành nên lúc mũi tên bắn ra lại nhắm thẳng vào sau lưng Bạch
Hiên Lãng.
Đúng lúc này hệ thống lại vang lên âm thanh ban phát nhiệm vụ.
( Kí chủ! Nhiệm vụ liên hoàn: Đỡ mũi tên cho Bạch Hiên Lãng ).
Trường Lạc: "..."
Thôi xong! Đây là dùng mạng đổi mạng à! Cô không muốn! Hệ thống chết bằm này. Lại cứ phải vào những lúc này nói ra nhiệm vụ.
[ Yên tâm đi kí chủ! Không chết được đâu! Chỉ hơi đau chút thôi! ].
'Mẹ nó mi còn dám nói! '.
Phó Dạ Hành vừa nghe được hệ thống nói hắn cũng phát giác ra. Hắn không muốn để nữ nhân của mình bị thương cho nên nhanh chóng quay đầu lại. Có điều khoảng cách với chỗ của Bạch Hiên Lãng đang đứng lại có chút xa.
Lúc mũi tên sắp bắn vào lưng Bạch Hiên Lãng, Trường Lạc ngay lập tức chạy đến lao tới chắn cho hắn.
Cô nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau. Nhưng cuối cùng lại chẳng cảm nhận được cơn đau gì. Lúc cô còn ngghi ngờ từ từ mở mắt, quay sang lại thấy Phó Dạ Hành tay không cầm lấy mũi tên sắc nhọn chỉ cách vai cô một tấc. Hắn vậy mà vừa rồi dùng khinh công lao tới đỡ lấy mũi tên này.
Bạch Hiên Lãng quay đầu phát hiện ra cô. Nhìn thấy mũi tên Phó Dạ Hành đỡ thì hiểu ra. Hắn kích động nắm lấy hai bả vai cô xem xét.
" Nhan nhi nàng vừa rồi định đỡ tên cho ta sao! Có bị thương ở đâu không? ".
Nhưng cô lúc này không hề chú ý đến lời của hắn nói. Chỉ đưa mắt nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của Phó Dạ Hành.
Phó Dạ Hành gương mặt lạnh lùng vứt mũi tên ra, đưa tay kéo cô sang một bên. Giọng nói nghiêm nghị lại vô cùng có lực nói với Bạch Hiên Lãng.
" Phu nhân của ta, ta tự biết bảo vệ! Không cần phiền đến Tứ hoàng tử ".
Nói rồi hắn kéo cô rời đi. Lúc này sắc mặt lại có chút tái nhợt. Cô phát hiện bàn tay hắn máu tươi dần chuyển thành máu đen. Môi hắn cũng dần trở nên thâm lại, trên mặt mồ hôi chảy ra. Cô thấy hắn khó khăn nhíu mày. Cô hoảng hốt nhận ra: " Mũi tên có độc! ".
Lúc này hắn lại ở một bên vịn vào cô mà nói nhỏ: " Đưa ta về phủ!".
"Ừm! ".
Lúc này hoàng đế vờ như quan tâm mà hỏi han.
"Thừa Tướng không sao đó chứ? ".
Trường Lạc biết rõ là do ông ta làm còn ở đây giả bộ giả nhân giả nghĩa. Cô lạnh giọng đáp.
" Phu quân của ta không khỏe. Ta xin phép đưa ngài ấy xuất cung hồi phủ".
" Được được! ".
Cô với Phó Dạ Hành vừa rời đi, ánh mắt hai nam nhân nuối tiếc nhìn theo cô.
Ngay sau đó, Tôn Phi cùng tùy tùng của hắn cũng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.