Chương 74: Bạch Thanh Nhan, Vì Sao Không Chịu Nói Sự Thật Với Ta?
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 74. Bạch Thanh Nhan, vì sao không chịu nói sự thật với ta?
Cái gì?
Kỷ Ninh chấn kinh đến tột đỉnh... Bạch Thanh Nhan thế mà còn có phương pháp giải độc khác? Vì sao y chưa từng đề cập qua?
Bên trong cửa sổ, cuộc đối thoại giữa hai đường huynh đệ vẫn còn tiếp tục. Bạch Thanh Nhan thập phần nghi hoặc, hỏi thăm Lộc Minh Sơn:
"Đệ sao vậy? Hôm nay từ lúc đệ đến ta đã cảm thấy không thích hợp rồi. Đầu tiên là ép hỏi ta có phải muốn nối lại tiền duyên với Kỷ Ninh, lại đột nhiên nhảy sang hàn độc, còn nói hắn muốn chết... Chúng ta lần này chạy trốn tới Đại Tiếp xác thực thập phần nguy hiểm. Nhưng đệ cũng không cần bi quan như vậy, hắn võ công cao cường, dũng mãnh hơn người, sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Đường huynh, huynh không biết, Kỷ Ninh tới tìm ta mấy lần, một mực muốn chết. Ta khuyên hắn không được, huynh thử một chút đi."
"Cái gì gọi là một mực muốn chết?"
Dù đã sớm quen thuộc phong cách nói chuyện kiểu nhảy cóc của Lộc Minh Sơn, giờ phút này Bạch Thanh Nhan vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Y truy vấn:
"Kỷ Ninh làm sao? Hắn lại đắc tội đệ cái gì mà đệ nói hắn như vậy?"
"Ta còn đang muốn hỏi xem ta đắc tội hắn chỗ nào ấy chứ!" Lộc Minh Sơn phẫn hận nói, "Hắn chui vào ngõ cụt, nhất định bắt ta phải giúp hắn sớm truyền công cho huynh, giúp huynh giải độc!"
"Truyền công?!"
Bạch Thanh Nhan lần đầu tiên nghe được chuyện này. Nhưng y lập tức liên tưởng đến một sự tình kỳ lạ trên xe ngựa trở về Ngọc Dao y tìm được trong ký ức... Một lần kia, hàn độc trong cơ thể y đã áp chế không nổi, toàn bộ đan điền như sắp vỡ nát. Lại trời xui đất khiến hấp thụ phần lớn công lực của Kỷ Ninh, vừa may thoát khỏi hiểm cảnh. Nhờ thời khắc cuối cùng đầu óc y thanh tỉnh, đẩy công lực của Kỷ Ninh chuyển vận trở về, bằng không khi ấy, Kỷ Ninh đã gặp nguy hiểm...
Chẳng lẽ một lần kia không phải việc ngoài ý muốn? Chẳng lẽ lúc đó, Kỷ Ninh thực sự có ý định truyền công cho mình?
Trong đầu Bạch Thanh Nhan nổ vang một tiếng.
Nhưng Lộc Minh Sơn vẫn không phát giác ra có điều không ổn, vẫn tiếp tục nói:
"Kỷ Ninh cho là hắn khẳng định không thể sống nổi sau khi phá vây... Hắn nói nếu hắn chết, huynh cũng không sống nổi, sớm sẽ chết bởi hàn độc. Cho nên hắn nhất định phải đem công lực truyền cho huynh... Ta cũng không biết vì sao hắn lại chắn chắn như thế, nhưng mà ta không khuyên nổi hắn. Đường huynh, Kỷ Ninh vẫn cho là nếu hắn không liều mình cứu huynh, huynh liền sẽ không còn đường sống. Nhưng ta từng đọc y thư, bên trong Ngọc Dao công pháp của huynh còn có một phương pháp giải độc khác, không cần hắn cũng được... Cho nên chuyện này xem ý huynh như thế nào. Huynh có muốn nói chân tướng cho hắn hay không?"
"Tại sao Kỷ Ninh lại biết chuyện giải độc bằng truyền công?"
Thanh âm Bạch Thanh Nhan nghiêm khắc chưa từng thấy:
"Thanh Vũ, có phải đệ lại nói cho hắn biết cái gì không?"
"Ta là vì cứu huynh đó! Khi đó đường huynh ở trong mã xa, là ăn bữa hôm lo bữa mai. Chẳng lẽ chính huynh cũng không biết, huynh nhiều nhất chỉ còn có thể sống được mấy tháng? Hắn ném huynh trên nền tuyết, để huynh một mình nghênh chiến sói tuyết... Huynh đều phải dâng mạng, chẳng lẽ ta không nghĩ biện pháp cứu huynh?"
"Cho nên đệ liền bảo hắn chịu chết! Để cứu mạng ta?"
"Chẳng lẽ ta nên nhìn huynh thay hắn chịu chết, vong mạng của chính huynh? Loại chuyện ngu xuẩn này ta đã làm một lần, tuyệt không muốn làm lần thứ hai!"
Lộc Minh Sơn cực kỳ tức giận, thanh âm càng cao, bầu không khí trong phòng gần như giương cung bạt kiếm. Bạch Thanh Nhan nghe lời này lại sợ hãi cả kinh, bắt lấy ống tay áo Lộc Minh Sơn truy vấn:
"Ý của đệ là, cái gì đệ cũng đã nói rồi?... Sự tình hàn độc của ta, đệ từ đầu chí cuối đều nói cho hắn biết! Có phải không? Thanh Vũ? Đệ..."
"Ta không có!" Lộc Minh Sơn lớn tiếng thanh minh, "Ta biết huynh không muốn nói, cho nên ta căn bản không có đề cập đến! Ta chỉ nói cho hắn biết, truyền tất cả nội công trong cơ thể hắn cho huynh là có thể cứu mạng huynh. Đương nhiên, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ... Nhưng những chuyện khác, một câu ta cũng không nói!"
Biết chân tướng mình trúng hàn độc năm đó chưa bị tiết lộ, lồng ngực ngột ngạt tắc nghẽn của Bạch Thanh Nhan xem như được buông lỏng. Y chậm rãi ngồi xuống, cảm thấy thân thể mình không còn chút khí lực.
Chuyện cho tới bây giờ, ban đầu y và Kỷ Ninh chính là "tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn"*. Bây giờ lại tuyệt không giống, vô cùng phức tạp.
*Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn: 剪不断,理还乱 Cắt không đứt, càng sắp xếp càng loạn.
"Chưa nói thì tốt. Thanh Vũ, ta biết đệ muốn cứu ta, ta không trách đệ. Nhưng thú thật, chuyện 'truyền công' này, đệ không nên nói nữa."
"Vì cái gì? Lúc đó thân thể huynh đều đã thành cái bộ dạng kia, hắn còn muốn tra tấn huynh... Nếu không phải nhờ một lần truyền công đó, huynh bây giờ đã sớm chết thảm bởi hàn độc! Đường huynh, huynh không đề cập tới còn đỡ, hễ cứ nhớ tới, ta thật sự... Ta thấy không đáng giùm huynh!"
"Có đáng hay không, không phải đệ có thể định đoạt. Kể cả chính ta thật sự cảm thấy không đáng, cũng chỉ có thể tương lai không gặp lại hắn nữa. Nhưng ta cũng sẽ không phủ định quyết định lúc trước của mình. Ta ngày đó vì hắn mà chết, thậm chí chết trong tay hắn, cũng là cam tâm tình nguyện. Xét đến cùng, ta đã chọn con đường này, như vậy sống hay chết đều là chuyện của ta... Ngược lại đệ vì sao nhất định phải kéo hắn vào?"
Lộc Minh Sơn sớm biết Bạch Thanh Nhan là kiểu người như vậy, nhưng nghe đến đó vẫn cảm thấy phiền muộn. Cậu oán hận nói:
"Nhưng... Dù sao, vẫn là hắn có lỗi với huynh! Nếu không phải nghe nói hắn mười năm trước cũng coi như hữu tâm với huynh, cuối cùng cũng chịu chút khổ sở, chịu chút thương tâm, hiện tại ta còn lâu mới thèm quản hắn chết hay sống! Từ đầu tới đuôi huynh không hề có lỗi với hắn, hắn thật sự chết thay huynh cũng chẳng có gì oan uổng!"
"Vô luận như thế nào, đệ cũng không nên cùng hắn hợp mưu đi tính kế ta."
"Đường huynh, ta..."
"Đệ đi đi. Trong lòng ta rất hỗn loạn, không muốn nói thêm việc này nữa."
"Vậy đến cùng huynh tính toán thế nào?" Lộc Minh Sơn nôn nóng, "Huynh định bỏ mặc hắn, hay vẫn là nói cho rõ ràng?"
"Vừa rồi chính huynh cũng nói, 'huynh lúc trước' vì hắn hy sinh là cam tâm tình nguyện. Vậy 'huynh bây giờ' thì sao? Huynh hận hắn sao? Còn muốn gặp lại hắn sao? Nhưng chính hắn đã nguyện ý chuộc tội... Nếu huynh không có ý định nối lại tiền duyên cùng hắn, vậy tác thành cho hắn là tốt rồi! Xong hết mọi chuyện, không phải sao?"
"Đường huynh, Kỷ Ninh đến bây giờ vẫn còn cho là nếu hắn không giao mạng, huynh sẽ không được cứu. Nói thật, nguyên bản ta cũng chẳng thèm nói đỡ cho hắn đâu, dù sao hắn cảm thấy có lỗi với huynh, dùng cái chết tạ tội cũng không oan uổng. Nhưng hôm nay nghe hắn nói những chuyện kia, trong lòng ta thập phần khổ sở. Ta luôn cảm thấy, các ngươi... Các ngươi không nên đi đến bước đường này."
"Ta biết."
Bạch Thanh Nhan đáp khẽ:
"Nhưng việc đã đến nước này, còn có thể thế nào? Đệ bảo ta đột ngột không chút mâu thuẫn nào tiếp nhận hắn, ta không làm được."
"Đã như vậy, nếu huynh cảm thấy tương lai còn có hy vọng, huynh liền tự mình nói cho hắn biết chân tướng sự tình, để hắn giữ lại một cái mạng sau này hãy nói."
Lộc Minh Sơn thấp giọng:
"Nếu huynh cảm thấy nói gì cũng không thể tha thứ cho hắn, vậy liền để hắn cầu gì được nấy đi. Thú thật, kể cả huynh không chịu gϊếŧ hắn, chính hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp chuốc mê huynh, truyền công cho huynh. Cho nên huynh cũng không cần đặt gánh nặng trong lòng... Ta xác thực đã ngăn cản hắn, nhưng vô dụng. Nếu huynh không tin thì tự mình đi ngăn cản hắn xem. Nhưng ta đoán, hắn chấp mê bất ngộ* như vậy, cũng sẽ không nghe lời huynh đâu."
*Chấp mê bất ngộ: mê muội mà không tỉnh ngộ.
Sau đó, trong phòng liền yên tĩnh trở lại. Kỷ Ninh đứng ngoài cửa, cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập trong lồng ngực.
... Thì ra Bạch Thanh Nhan còn có biện pháp khác. Xem ra mình có thể không cần phải chết.
... Chỉ là vì sao Bạch Thanh Nhan không chịu nói rõ với mình?
... Mặc kệ là cái gì, chỉ cần y nói cho Kỷ Ninh hắn biết, hắn nhất định sẽ xông pha khói lửa giúp y xử lý!
Hắn vẫn đứng đợi, trong phòng vẫn không có động tĩnh. Tâm tư Kỷ Ninh phiêu đãng, lại chuyển dời đến nơi khác.
... Vì sao Bạch Thanh Nhan không nói? Trong lòng y đến cùng là đang nghĩ gì?
... Hẳn là biện pháp giải độc này rất khó, người bình thường căn bản không làm được? Là cần dược liệu gì đặc biệt khó tìm, hay vẫn là cần biện pháp gì đặc thù?... Người ấy, đã phải chịu hành hạ biết bao nhiêu năm...
... Ngay cả mình cũng có thể cam đoan nhất định sẽ thay y làm được sao? Chỉ sợ Bạch Thanh Nhan cũng không tin mình.
... Cho nên... Người ấy có phải cũng đang hy vọng, mạng của mình có thể đổi lấy y vĩnh viễn bình an?
... Không, Thanh Nhan không phải loại người này...
... Nếu như y không nghĩ vậy, vì sao y không chịu nói với mình?
Trong lòng Kỷ Ninh cực kỳ hỗn loạn. Mấy loại suy nghĩ lật tới lật lui cuộn trào trong đầu hắn. Hắn đoán không nổi, chỉ có thể chờ đợi Bạch Thanh Nhan tự mình nói ra. Nhưng Bạch Thanh Nhan trầm mặc quá lâu... Đến nỗi Kỷ Ninh cảm thấy, mình cơ hồ đang đối mặt với một phiên tòa.
Không nói đến Kỷ Ninh ngoài cửa, Lộc Minh Sơn trong cửa đã có chút nhẫn nhịn không nổi. Cậu âm thầm nghĩ ngợi:
... Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi, đường huynh đối với Kỷ Ninh căn bản không có tình cũ gì? Nếu là như vậy, y chậm chạp không lên tiếng, chỉ sợ là lương tâm cắn rứt đi. Dù sao mắt thấy người khác phải vì mình mà chết, cũng chẳng phải sự tình dễ chịu gì.
Nghĩ tới đây, Lộc Minh Sơn mở miệng nói:
"Ta đến đây, đường huynh, không phải để khuyên huynh tiếp nhận hắn một lần nữa. Ta chỉ nhắc nhở huynh một câu. Ta đoán hắn sẽ lập tức hành động, huynh ở ngoài sáng, hắn có thể tính kế để truyền công cho huynh, huynh phòng bị không được. Ta chỉ sợ huynh hối hận... Nếu hắn thật sự chết sau khi truyền công, huynh lại có những biện pháp giải độc khác, lúc ấy cũng vô dụng. Nhưng nếu huynh không hối hận... Huynh cứ việc yên lặng theo dõi kỳ biến, cũng không có gì không đúng. Suy cho cùng vẫn là câu nói kia... Là hắn, có lỗi với huynh."
Lộc Minh Sơn nói đến mức này, gần như đã nói trắng ra ngươi không cho hắn lựa chọn thứ hai cũng được, nhưng phải làm tốt tâm lý chuẩn bị nhặt xác Kỷ Ninh.
Nhưng Bạch Thanh Nhan vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngoài phòng, Kỷ Ninh đứng yên tại chỗ, một mực chờ đợi. Đợi đến cuối cùng, hắn chỉ cảm thấy mùa xuân Vương đô sao mà quá lạnh, khiến cho lòng người cũng buốt giá.
Tâm trí Kỷ Ninh quá loạn, mấy loại suy nghĩ nhất thời chen chúc mà tới, mâu thuẫn không thôi. Đáng khinh có, hoang đường có, nực cười có, cũng có cả bi thương. Nhưng đến cùng, lại là một nghi vấn...
Bạch Thanh Nhan y, vì sao không chịu nói thật với mình?
Y lại bởi vì biện pháp giải độc kia quá mức khó khăn, nên vì mạng sống của mình mà để người khác chết? Căn bản không có khả năng! Bạch Thanh Nhan chưa từng là loại người này.
Nếu y thực sự chọn cách đó, cũng chỉ có hai loại khả năng:
... Y vẫn oán hận mình, hy vọng mình lấy cái chết tạ tội.
... Hoặc là, y thực sự khó mà buông xuống quá khứ tổn thương, không nguyện ý trong cuộc sống sau này của y lại có tung tích của mình. Chỉ cần có thể khiến mình biến mất, cái gì cũng đều có thể.
Kỷ Ninh không biết đáp án. Nhưng hắn không thể đợi tiếp nữa. Bất luận đáp án của Bạch Thanh Nhan là cái gì, sự do dự này đã khiến hắn không có cách nào tiếp tục chờ đợi.
Gió lạnh đầu mùa không đến mức thấu xương, Kỷ Ninh lại cảm thấy trong lòng mỗi lúc một lạnh. Hắn im lặng cười khổ, quay người rời khỏi tòa viện lạc này.
Cái gì?
Kỷ Ninh chấn kinh đến tột đỉnh... Bạch Thanh Nhan thế mà còn có phương pháp giải độc khác? Vì sao y chưa từng đề cập qua?
Bên trong cửa sổ, cuộc đối thoại giữa hai đường huynh đệ vẫn còn tiếp tục. Bạch Thanh Nhan thập phần nghi hoặc, hỏi thăm Lộc Minh Sơn:
"Đệ sao vậy? Hôm nay từ lúc đệ đến ta đã cảm thấy không thích hợp rồi. Đầu tiên là ép hỏi ta có phải muốn nối lại tiền duyên với Kỷ Ninh, lại đột nhiên nhảy sang hàn độc, còn nói hắn muốn chết... Chúng ta lần này chạy trốn tới Đại Tiếp xác thực thập phần nguy hiểm. Nhưng đệ cũng không cần bi quan như vậy, hắn võ công cao cường, dũng mãnh hơn người, sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Đường huynh, huynh không biết, Kỷ Ninh tới tìm ta mấy lần, một mực muốn chết. Ta khuyên hắn không được, huynh thử một chút đi."
"Cái gì gọi là một mực muốn chết?"
Dù đã sớm quen thuộc phong cách nói chuyện kiểu nhảy cóc của Lộc Minh Sơn, giờ phút này Bạch Thanh Nhan vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Y truy vấn:
"Kỷ Ninh làm sao? Hắn lại đắc tội đệ cái gì mà đệ nói hắn như vậy?"
"Ta còn đang muốn hỏi xem ta đắc tội hắn chỗ nào ấy chứ!" Lộc Minh Sơn phẫn hận nói, "Hắn chui vào ngõ cụt, nhất định bắt ta phải giúp hắn sớm truyền công cho huynh, giúp huynh giải độc!"
"Truyền công?!"
Bạch Thanh Nhan lần đầu tiên nghe được chuyện này. Nhưng y lập tức liên tưởng đến một sự tình kỳ lạ trên xe ngựa trở về Ngọc Dao y tìm được trong ký ức... Một lần kia, hàn độc trong cơ thể y đã áp chế không nổi, toàn bộ đan điền như sắp vỡ nát. Lại trời xui đất khiến hấp thụ phần lớn công lực của Kỷ Ninh, vừa may thoát khỏi hiểm cảnh. Nhờ thời khắc cuối cùng đầu óc y thanh tỉnh, đẩy công lực của Kỷ Ninh chuyển vận trở về, bằng không khi ấy, Kỷ Ninh đã gặp nguy hiểm...
Chẳng lẽ một lần kia không phải việc ngoài ý muốn? Chẳng lẽ lúc đó, Kỷ Ninh thực sự có ý định truyền công cho mình?
Trong đầu Bạch Thanh Nhan nổ vang một tiếng.
Nhưng Lộc Minh Sơn vẫn không phát giác ra có điều không ổn, vẫn tiếp tục nói:
"Kỷ Ninh cho là hắn khẳng định không thể sống nổi sau khi phá vây... Hắn nói nếu hắn chết, huynh cũng không sống nổi, sớm sẽ chết bởi hàn độc. Cho nên hắn nhất định phải đem công lực truyền cho huynh... Ta cũng không biết vì sao hắn lại chắn chắn như thế, nhưng mà ta không khuyên nổi hắn. Đường huynh, Kỷ Ninh vẫn cho là nếu hắn không liều mình cứu huynh, huynh liền sẽ không còn đường sống. Nhưng ta từng đọc y thư, bên trong Ngọc Dao công pháp của huynh còn có một phương pháp giải độc khác, không cần hắn cũng được... Cho nên chuyện này xem ý huynh như thế nào. Huynh có muốn nói chân tướng cho hắn hay không?"
"Tại sao Kỷ Ninh lại biết chuyện giải độc bằng truyền công?"
Thanh âm Bạch Thanh Nhan nghiêm khắc chưa từng thấy:
"Thanh Vũ, có phải đệ lại nói cho hắn biết cái gì không?"
"Ta là vì cứu huynh đó! Khi đó đường huynh ở trong mã xa, là ăn bữa hôm lo bữa mai. Chẳng lẽ chính huynh cũng không biết, huynh nhiều nhất chỉ còn có thể sống được mấy tháng? Hắn ném huynh trên nền tuyết, để huynh một mình nghênh chiến sói tuyết... Huynh đều phải dâng mạng, chẳng lẽ ta không nghĩ biện pháp cứu huynh?"
"Cho nên đệ liền bảo hắn chịu chết! Để cứu mạng ta?"
"Chẳng lẽ ta nên nhìn huynh thay hắn chịu chết, vong mạng của chính huynh? Loại chuyện ngu xuẩn này ta đã làm một lần, tuyệt không muốn làm lần thứ hai!"
Lộc Minh Sơn cực kỳ tức giận, thanh âm càng cao, bầu không khí trong phòng gần như giương cung bạt kiếm. Bạch Thanh Nhan nghe lời này lại sợ hãi cả kinh, bắt lấy ống tay áo Lộc Minh Sơn truy vấn:
"Ý của đệ là, cái gì đệ cũng đã nói rồi?... Sự tình hàn độc của ta, đệ từ đầu chí cuối đều nói cho hắn biết! Có phải không? Thanh Vũ? Đệ..."
"Ta không có!" Lộc Minh Sơn lớn tiếng thanh minh, "Ta biết huynh không muốn nói, cho nên ta căn bản không có đề cập đến! Ta chỉ nói cho hắn biết, truyền tất cả nội công trong cơ thể hắn cho huynh là có thể cứu mạng huynh. Đương nhiên, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ... Nhưng những chuyện khác, một câu ta cũng không nói!"
Biết chân tướng mình trúng hàn độc năm đó chưa bị tiết lộ, lồng ngực ngột ngạt tắc nghẽn của Bạch Thanh Nhan xem như được buông lỏng. Y chậm rãi ngồi xuống, cảm thấy thân thể mình không còn chút khí lực.
Chuyện cho tới bây giờ, ban đầu y và Kỷ Ninh chính là "tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn"*. Bây giờ lại tuyệt không giống, vô cùng phức tạp.
*Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn: 剪不断,理还乱 Cắt không đứt, càng sắp xếp càng loạn.
"Chưa nói thì tốt. Thanh Vũ, ta biết đệ muốn cứu ta, ta không trách đệ. Nhưng thú thật, chuyện 'truyền công' này, đệ không nên nói nữa."
"Vì cái gì? Lúc đó thân thể huynh đều đã thành cái bộ dạng kia, hắn còn muốn tra tấn huynh... Nếu không phải nhờ một lần truyền công đó, huynh bây giờ đã sớm chết thảm bởi hàn độc! Đường huynh, huynh không đề cập tới còn đỡ, hễ cứ nhớ tới, ta thật sự... Ta thấy không đáng giùm huynh!"
"Có đáng hay không, không phải đệ có thể định đoạt. Kể cả chính ta thật sự cảm thấy không đáng, cũng chỉ có thể tương lai không gặp lại hắn nữa. Nhưng ta cũng sẽ không phủ định quyết định lúc trước của mình. Ta ngày đó vì hắn mà chết, thậm chí chết trong tay hắn, cũng là cam tâm tình nguyện. Xét đến cùng, ta đã chọn con đường này, như vậy sống hay chết đều là chuyện của ta... Ngược lại đệ vì sao nhất định phải kéo hắn vào?"
Lộc Minh Sơn sớm biết Bạch Thanh Nhan là kiểu người như vậy, nhưng nghe đến đó vẫn cảm thấy phiền muộn. Cậu oán hận nói:
"Nhưng... Dù sao, vẫn là hắn có lỗi với huynh! Nếu không phải nghe nói hắn mười năm trước cũng coi như hữu tâm với huynh, cuối cùng cũng chịu chút khổ sở, chịu chút thương tâm, hiện tại ta còn lâu mới thèm quản hắn chết hay sống! Từ đầu tới đuôi huynh không hề có lỗi với hắn, hắn thật sự chết thay huynh cũng chẳng có gì oan uổng!"
"Vô luận như thế nào, đệ cũng không nên cùng hắn hợp mưu đi tính kế ta."
"Đường huynh, ta..."
"Đệ đi đi. Trong lòng ta rất hỗn loạn, không muốn nói thêm việc này nữa."
"Vậy đến cùng huynh tính toán thế nào?" Lộc Minh Sơn nôn nóng, "Huynh định bỏ mặc hắn, hay vẫn là nói cho rõ ràng?"
"Vừa rồi chính huynh cũng nói, 'huynh lúc trước' vì hắn hy sinh là cam tâm tình nguyện. Vậy 'huynh bây giờ' thì sao? Huynh hận hắn sao? Còn muốn gặp lại hắn sao? Nhưng chính hắn đã nguyện ý chuộc tội... Nếu huynh không có ý định nối lại tiền duyên cùng hắn, vậy tác thành cho hắn là tốt rồi! Xong hết mọi chuyện, không phải sao?"
"Đường huynh, Kỷ Ninh đến bây giờ vẫn còn cho là nếu hắn không giao mạng, huynh sẽ không được cứu. Nói thật, nguyên bản ta cũng chẳng thèm nói đỡ cho hắn đâu, dù sao hắn cảm thấy có lỗi với huynh, dùng cái chết tạ tội cũng không oan uổng. Nhưng hôm nay nghe hắn nói những chuyện kia, trong lòng ta thập phần khổ sở. Ta luôn cảm thấy, các ngươi... Các ngươi không nên đi đến bước đường này."
"Ta biết."
Bạch Thanh Nhan đáp khẽ:
"Nhưng việc đã đến nước này, còn có thể thế nào? Đệ bảo ta đột ngột không chút mâu thuẫn nào tiếp nhận hắn, ta không làm được."
"Đã như vậy, nếu huynh cảm thấy tương lai còn có hy vọng, huynh liền tự mình nói cho hắn biết chân tướng sự tình, để hắn giữ lại một cái mạng sau này hãy nói."
Lộc Minh Sơn thấp giọng:
"Nếu huynh cảm thấy nói gì cũng không thể tha thứ cho hắn, vậy liền để hắn cầu gì được nấy đi. Thú thật, kể cả huynh không chịu gϊếŧ hắn, chính hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp chuốc mê huynh, truyền công cho huynh. Cho nên huynh cũng không cần đặt gánh nặng trong lòng... Ta xác thực đã ngăn cản hắn, nhưng vô dụng. Nếu huynh không tin thì tự mình đi ngăn cản hắn xem. Nhưng ta đoán, hắn chấp mê bất ngộ* như vậy, cũng sẽ không nghe lời huynh đâu."
*Chấp mê bất ngộ: mê muội mà không tỉnh ngộ.
Sau đó, trong phòng liền yên tĩnh trở lại. Kỷ Ninh đứng ngoài cửa, cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập trong lồng ngực.
... Thì ra Bạch Thanh Nhan còn có biện pháp khác. Xem ra mình có thể không cần phải chết.
... Chỉ là vì sao Bạch Thanh Nhan không chịu nói rõ với mình?
... Mặc kệ là cái gì, chỉ cần y nói cho Kỷ Ninh hắn biết, hắn nhất định sẽ xông pha khói lửa giúp y xử lý!
Hắn vẫn đứng đợi, trong phòng vẫn không có động tĩnh. Tâm tư Kỷ Ninh phiêu đãng, lại chuyển dời đến nơi khác.
... Vì sao Bạch Thanh Nhan không nói? Trong lòng y đến cùng là đang nghĩ gì?
... Hẳn là biện pháp giải độc này rất khó, người bình thường căn bản không làm được? Là cần dược liệu gì đặc biệt khó tìm, hay vẫn là cần biện pháp gì đặc thù?... Người ấy, đã phải chịu hành hạ biết bao nhiêu năm...
... Ngay cả mình cũng có thể cam đoan nhất định sẽ thay y làm được sao? Chỉ sợ Bạch Thanh Nhan cũng không tin mình.
... Cho nên... Người ấy có phải cũng đang hy vọng, mạng của mình có thể đổi lấy y vĩnh viễn bình an?
... Không, Thanh Nhan không phải loại người này...
... Nếu như y không nghĩ vậy, vì sao y không chịu nói với mình?
Trong lòng Kỷ Ninh cực kỳ hỗn loạn. Mấy loại suy nghĩ lật tới lật lui cuộn trào trong đầu hắn. Hắn đoán không nổi, chỉ có thể chờ đợi Bạch Thanh Nhan tự mình nói ra. Nhưng Bạch Thanh Nhan trầm mặc quá lâu... Đến nỗi Kỷ Ninh cảm thấy, mình cơ hồ đang đối mặt với một phiên tòa.
Không nói đến Kỷ Ninh ngoài cửa, Lộc Minh Sơn trong cửa đã có chút nhẫn nhịn không nổi. Cậu âm thầm nghĩ ngợi:
... Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi, đường huynh đối với Kỷ Ninh căn bản không có tình cũ gì? Nếu là như vậy, y chậm chạp không lên tiếng, chỉ sợ là lương tâm cắn rứt đi. Dù sao mắt thấy người khác phải vì mình mà chết, cũng chẳng phải sự tình dễ chịu gì.
Nghĩ tới đây, Lộc Minh Sơn mở miệng nói:
"Ta đến đây, đường huynh, không phải để khuyên huynh tiếp nhận hắn một lần nữa. Ta chỉ nhắc nhở huynh một câu. Ta đoán hắn sẽ lập tức hành động, huynh ở ngoài sáng, hắn có thể tính kế để truyền công cho huynh, huynh phòng bị không được. Ta chỉ sợ huynh hối hận... Nếu hắn thật sự chết sau khi truyền công, huynh lại có những biện pháp giải độc khác, lúc ấy cũng vô dụng. Nhưng nếu huynh không hối hận... Huynh cứ việc yên lặng theo dõi kỳ biến, cũng không có gì không đúng. Suy cho cùng vẫn là câu nói kia... Là hắn, có lỗi với huynh."
Lộc Minh Sơn nói đến mức này, gần như đã nói trắng ra ngươi không cho hắn lựa chọn thứ hai cũng được, nhưng phải làm tốt tâm lý chuẩn bị nhặt xác Kỷ Ninh.
Nhưng Bạch Thanh Nhan vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngoài phòng, Kỷ Ninh đứng yên tại chỗ, một mực chờ đợi. Đợi đến cuối cùng, hắn chỉ cảm thấy mùa xuân Vương đô sao mà quá lạnh, khiến cho lòng người cũng buốt giá.
Tâm trí Kỷ Ninh quá loạn, mấy loại suy nghĩ nhất thời chen chúc mà tới, mâu thuẫn không thôi. Đáng khinh có, hoang đường có, nực cười có, cũng có cả bi thương. Nhưng đến cùng, lại là một nghi vấn...
Bạch Thanh Nhan y, vì sao không chịu nói thật với mình?
Y lại bởi vì biện pháp giải độc kia quá mức khó khăn, nên vì mạng sống của mình mà để người khác chết? Căn bản không có khả năng! Bạch Thanh Nhan chưa từng là loại người này.
Nếu y thực sự chọn cách đó, cũng chỉ có hai loại khả năng:
... Y vẫn oán hận mình, hy vọng mình lấy cái chết tạ tội.
... Hoặc là, y thực sự khó mà buông xuống quá khứ tổn thương, không nguyện ý trong cuộc sống sau này của y lại có tung tích của mình. Chỉ cần có thể khiến mình biến mất, cái gì cũng đều có thể.
Kỷ Ninh không biết đáp án. Nhưng hắn không thể đợi tiếp nữa. Bất luận đáp án của Bạch Thanh Nhan là cái gì, sự do dự này đã khiến hắn không có cách nào tiếp tục chờ đợi.
Gió lạnh đầu mùa không đến mức thấu xương, Kỷ Ninh lại cảm thấy trong lòng mỗi lúc một lạnh. Hắn im lặng cười khổ, quay người rời khỏi tòa viện lạc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.