Chương 120
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 120.
"Phó Diễm, ai bảo ngươi đến? Cút ra ngoài!"
Nhiễm Dật ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt người kia lập tức mở miệng giận dữ quát tháo. Nhưng "Phó Diễm" lại lưu loát từ cửa hang xoay người nhảy xuống, chẳng để ý đến gã.
Phó Diễm là quan văn, căn bản không có võ công! Hắn sao có thể sở hữu thân thủ như vậy?
Nhiễm Dật ý thức được có vấn đề, thốt lên:
"Ngươi không phải Phó Diễm? Ngươi là ai!"
"Phó Diễm" vẫn không trả lời. Y đứng tại chỗ, đảo mắt một vòng.
Y thấy Lộc Minh Sơn bị trói bên rìa tế đàn, Cơ Hà đang hôn mê bất tỉnh, Nhiễm Trần yếu ớt, bốn tên thị vệ cung đình đang nhìn chằm chằm. Còn có Nhiễm Dật ngồi trên long ỷ và Cơ Dận sắc mặt cực kỳ khó coi.
Y lại nhìn qua tế đàn đang tản ra khí tức quỷ dị... Phía trên lớp hoa văn là một lớp máu đỏ sậm đã khô cạn. Nhưng y cảm nhận được một cách rõ ràng, xao động cùng tham lam đang thi nhau nổi dậy, tế đàn tà ác đã thức tỉnh, vội vã không đợi nổi muốn thôn phệ càng nhiều máu thịt!
Cuối cùng, ánh mắt y rơi vào người đang đứng thẳng một bên, áo bào đen, đầu đội đấu lạp hắc sa.
"Vô Danh?"
"Danh tự này, là Kỷ Tướng quân nói cho ngươi?"
"Ngươi tiềm phục bên cạnh hắn nhiều năm, chính là vì giờ phút này đẩy hắn vào chỗ chết?!"
"Ta vì hoàn thành ý chỉ của Bệ hạ."
"Nói cho cùng, ngươi vẫn phản bội hắn."
"Ta vốn chính là người bên cạnh Bệ hạ."
"Ngươi có biết hắn luôn xem ngươi như huynh đệ quá mệnh mà đối đãi hay không?"
Long Dã kéo đấu lạp xuống, lộ ra một gương mặt lãnh đạm. Vết sẹo thật sâu một đường từ khóe mắt kéo xuống bên khóe môi, nhưng ánh mắt y lại tĩnh lặng như hồ nước.
"Ta đương nhiên biết, Kỷ Tướng quân xem ta như người nào mà đối đãi."
Nhiễm Dật giờ phút này nghe được những lời ấy, trong đầu đã có chút hình dung. Cằm gã vẽ ra một đường cong lạnh lùng, lông mày nhướng lên, càng lộ vẻ lãnh khốc. Nhưng đôi môi lại ngưng đọng thành một nụ cười vặn vẹo:
"Ngươi là... Bạch Thanh Nhan?"
Bạch Thanh Nhan giờ phút này mới dời ánh mắt qua. Y lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay xé mặt nạ từ trên mặt xuống... Mắt ngọc mày ngài, mày kiếm mắt sáng. Nhưng ánh sáng ôn hòa thường trực trong đôi mắt y, giờ phút này lại biến thành kiếm mang sắc bén!
"Thật sự là đi mòn gót sắt mà chẳng thấy, đột nhiên chui tới cửa! Bạch Thanh Nhan, ta vốn đang lo lắng ngươi chạy trối chết, không biết phải phí bao nhiêu công phu mới đào được ngươi ra. Lần này thì tốt rồi, tự ngươi dâng đến tận miệng!"
Bạch Thanh Nhan khinh miệt cười.
"Ngọc Dao công pháp là bí mật của Hoàng thất Ngọc Dao ta. Nhiễm Dật, ngươi chẳng qua chỉ đánh cắp được tàn thiên trong đó mà đã thật sự cho rằng có thể chống lại ta? Huống chi, ngươi đem toàn bộ nhân mạng trong cung tất cả đều trói buộc vào trận tế tự này, đó là con dân Lang Nghiệp của ngươi đó! Sinh linh đồ thán, đây chính là điều mà một quân chủ như ngươi nên làm ư?"
"A, Ngọc Dao? Ngọc Dao sớm đã bị Lang Nghiệp ta diệt quốc, không còn tồn tại! Về phần những kẻ kia... Nếu đã là con dân của ta, tất nên thay quân chủ phân ưu!"
Lời này của Nhiễm Dật quá mức ngoan độc, khiến Bạch Thanh Nhan sinh lòng chán ghét, càng thêm kiên định quyết tâm gϊếŧ chết gã. Y tiến lên một bước, từ trong ngực móc ra một thanh chủy thủ... Đây là thứ mới lấy được từ chỗ Kỷ Ninh. Chủy thủ mặc dù ngắn, nhưng thần sắc của y lại phảng phất như cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm chỉ nơi nào, tất đánh đâu thắng đó.
Nhiễm Dật cách y một tế đàn. Gã hạ lệnh một tiếng:
"Trói Bạch Thanh Nhan lên tế đàn! Trói chặt lại cho ta, quyết không cho y đào thoát!"
"Vâng!"
Thị vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức vây quanh Bạch Thanh Nhan. Cơ Dận nguyên bản đang bị thị vệ khống chế, nhưng cũng tương đương được họ chống đỡ thân thể. Giờ phút này người chống đỡ đã rời đi, trước mắt hắn một trận chếnh choáng, suýt chút nữa trượt xuống mặt đất. Lại không ngờ được một người đỡ lấy, mở mắt nhìn, thì ra là Nhiễm Dật.
"Nhiễm Dật..."
"Đừng nói nhiều."
Nhiễm Dật nắm tay Cơ Dận, kéo hắn lên tế đàn. Gã nâng bàn tay bị thương của Cơ Dận lên trước mắt, dùng đao nhỏ lần nữa hung hăng vạch một cái!
Vết thương vốn đã máu thịt lẫn lộn tại ào ào phun máu, nhưng màu máu đã có chút nhạt hơn. Thể lực Cơ Dận càng chống đỡ hết nổi, thân thể lảo đảo một cái, lại bị Nhiễm Dật ôm vào trong ngực. Nhiễm Dật cũng dùng đao nhỏ rạch một vết trong lòng bàn tay mình, vết thương sâu thấy tận xương. Sau đó, gã đặt bàn tay đẫm máu của hai người đối diện nhau, máu chảy quyện lại làm một, nhỏ xuống tế đàn.
"Ngươi...?"
"Máu ngươi vừa chảy xuống, đã khởi động tế đàn. Nếu không tiến hành tế tự, nó sẽ phản phệ chủ."
Thanh âm Nhiễm Dật lại rất bình ổn:
"Ban đầu ta thấy để ngươi chết cũng không có gì không tốt. Về sau lại nghĩ, ngươi cao cao tại thượng như vậy, lại xem thường ta toàn thân đầy bùn máu... Cũng nên kéo cả ngươi xuống, ta mới cam tâm."
Giờ phút này Cơ Dận đã đầy người mồ hôi lạnh, bờ môi cũng xanh trắng. Nghe lời này, hắn vẫn chống đỡ cười nhẹ một tiếng:
"Là như vậy sao?"
"Đương nhiên là vậy."
"Ta vì cứu ngươi mới động thủ ngăn lại một đao kia. Chẳng lẽ không phải niệm ân tình của ta, ngươi mới không nỡ để ta chết đi sao?"
"Ngươi..." Thần sắc trên mặt Nhiễm Dật đột nhiên xuất hiện mấy phần tức giận, "Ngươi nói chuyện quá đỗi nực cười. Vì sao ta phải không nỡ để ngươi chết đi?"
Cơ Dận lại cười một tiếng. Nhiễm Dật mắt thấy thể lực hắn đã chống đỡ hết nổi, liền đem toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn đặt lên vai mình, tiếp tục để máu chảy xuống dưới. Giương mắt quan sát, Bạch Thanh Nhan vẫn giằng co cùng mấy tên thị vệ, nhưng có vẻ Cơ Dận đã chịu không nổi nữa.
"Vô Danh, đem tiểu tử Hoàng thất Ngọc Dao bên kia cũng đưa lên cho ta!"
"Đừng."
Cơ Dận đột nhiên bắt lấy bả vai Nhiễm Dật.
"Hắn..."
Nhưng hắn chẳng thể nói tiếp. Không biết là thể lực chống đỡ hết nổi, hay vẫn là không muốn tiếp tục. Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng:
"Tế đàn chỉ cần khởi động, liền nhất định phải tiến hành tế tự. Chỉ cần có tế phẩm, sẽ không đến mức phản phệ ngươi. Về phần những thứ khác... Cũng không quan trọng nữa."
"Cái khác" đến tột cùng là chỉ cái gì? Là nhất định phải có Ngọc Dao công pháp làm điều kiện, hay vẫn phải là huynh đệ huyết mạch tương liên mới có thể bảo mệnh? Nói cho cùng, cũng chỉ là bởi vì bệnh tình của Nhiễm Dật quá nặng, lại tu luyện Ngọc Dao công pháp quá lâu, mới không thể không dùng biện pháp này để kéo dài tính mạng.
Nhưng vào tai Cơ Dận, hắn đã gần như mê man, trong đầu ầm vang một tiếng.
... Nhiễm Dật biết?
... Không... Nếu gã biết, chỉ sợ ước gì mình chết thật rồi mới tốt. Kẻ có thù tất báo như gã... Vì lí do gì lại bỏ qua cho mình?
Nhưng những cơn chấn động vẫn không ngừng lại, Cơ Dận ráng chống đỡ nhìn Nhiễm Dật. Trước mắt một mảnh mơ hồ, tất thảy đều phảng phất như trong huyễn cảnh. Thân ảnh Nhiễm Dật cùng với thân ảnh thiếu niên nhiều năm trước kia giao hòa, khiến cho thâm tâm hắn sinh ra một thứ cảm xúc khó tả.
Nhiễm Dật lại không nhìn hắn, hướng về phía đám thị vệ quát:
"Mau đưa hắn lên! Các ngươi đều là người chết sao?"
"Nhiễm Dật..."
"Đừng nói nữa. Ta không muốn nghe. Nói thêm câu nữa, ta sẽ bịt miệng ngươi lại!"
"Ưm ưm ưm!"
Nghe được câu này, nước mắt Lộc Minh Sơn chảy thành chuỗi lăn xuống. Cậu chẳng qua chỉ là một đại phu, nhàn vân dã hạc hành y tế thế, nào có từng thấy qua tình huống đáng sợ như vậy? Càng đừng đề cập đến nguy cơ sinh tử! Cậu không muốn chết, càng không muốn chết thảm như thế này!
Lộc Minh Sơn liều mạng giằng co. Bạch Thanh Nhan cũng lao đến phía cậu phá vây, lại bị đám thị vệ kia ngăn ở nửa đường. Bạch Thanh Nhan hạ quyết tâm, quát lớn một tiếng:
"Kẻ nào dám động đến hắn!"
Vừa nói, y vừa lách mình trở ra, một tay ôm lấy Lộc Minh Sơn ở bên rìa tế đàn. Nhưng đám thị vệ kia đã công tiến đến đây, Bạch Thanh Nhan ôm thêm một người, rơi xuống hạ phong. Đỡ trái hở phải, trên thân đã thêm mấy vết thương thật sâu, áo bào mộc mạc cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đột nhiên, y chuyển hướng, vậy mà đem phía sau lưng không chút phòng bị bại lộ trước mặt đám thị vệ. Y hướng về phía Long Dã, hét một câu:
"Trở về! Bằng không ta một kiếm đâm chết ngươi!"
Thì ra Long Dã vừa tiến hai bước về phía này... Lẽ nào Bạch Thanh Nhan phẫn hận Long Dã tới cực điểm, căn bản mất đi lý trí? Cho nên Long Dã vừa hành động, tựa như muốn đánh lén, Bạch Thanh Nhan đã phản ứng mạnh như vậy?
Long Dã thấy đánh lén không thành, quả nhiên đứng lại. Đám thị vệ nào sẽ bỏ qua cơ hội này? Lập tức nhào lên, sau lưng Bạch Thanh Nhan cũng nhiều thêm mấy đạo vết thương.
Bạch Thanh Nhan đau đớn kêu lên một tiếng, lực tay cũng không ổn định. Lộc Minh Sơn bị y lập tức ném ra xa khỏi người, lại bị Long Dã lập tức túm được. Mà Bạch Thanh Nhan rốt cuộc không duy trì nổi nữa, bị đám thị vệ kia kéo tới bên rìa tế đàn, đặt lên trên.
Thật sự như lời Nhiễm Dật nói, Bạch Thanh Nhan bị trói chặt trên tế đàn, không thể động đậy.
"Ha ha ha ha ha, Bạch Thanh Nhan, hôm nay quả nhiên ta đã bắt được ngươi... Không uổng nhiều năm ta khổ tâm thiết kế cục diện!"
Nụ cười của Nhiễm Dật điên cuồng, gã cũng đặt tay Cơ Dận lên trên tế đàn.
"Tế tự hôm nay, cứ thế bắt đầu!"
Lời còn chưa dứt, gã cảm nhận được từ tế đàn truyền đến một lực hút khổng lồ... Phảng phất như thứ tà ác ấy đã không thể chờ đợi thêm nữa, biết vạn sự đã chuẩn bị xong xuôi, bữa tiệc thịnh soạn sắp sửa bắt đầu...
Một bên khác, Bạch Thanh Nhan cũng biến sắc, tựa hồ nhận lấy chấn động cực mạnh. Máu từ vết thương quanh người y trào ra, mà tế đàn cũng bắt đầu chấn động, đây là tình cảnh trước đây chưa từng có!
"Quả nhiên truyền nhân Ngọc Dao công pháp mới có thể sở hữu công lực như vậy..." Nhiễm Dật l!ếm l!ếm môi, ý cười càng thêm âm tà. Cơ Dận bên cạnh gã cũng cảm nhận được loại mệt mỏi cực độ kia dần dần bay biến, thật sự giống như có một dòng nước ấm chảy vào thân thể, khiến thần trí hắn một mảnh thanh minh. Nhưng nội tâm hắn lại càng thêm sợ hãi... Dùng Ngọc Dao công pháp hấp thu công lực người khác, hiệu quả hóa ra tốt đến thế sao!
Đây là bởi vì Nhiễm Dật mắc bệnh tim nghiêm trọng, lại chỉ có một mảnh tàn thiên, cho nên qua nhiều năm như vậy cũng chẳng qua là để bảo mệnh. Chỉ có chừng ấy mà hiệu quả đã có thể coi là kinh người! Nếu như một kẻ khỏe mạnh... Trong tay sở hữu bí mật công pháp...
Công pháp này hoặc không thể lưu lại trên đời, hoặc nhất định phải nắm giữ trong tay Đại Tiếp! Bằng không, hắn sợ là vĩnh viễn không thể an tâm!
Bạch Thanh Nhan nhận lấy lực hút to lớn kia, cả gương mặt trắng bệch. Y đột nhiên bật cười:
"Ngươi đã biết ta là truyền nhân Ngọc Dao công pháp, lại đặt ta bên trên tế đàn vì Ngọc Dao công pháp mà xây lên... Nhiễm Dật, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng, nhiều năm qua ta không động vào biện pháp tà dị này, là bởi vì ta không thể sao?"
Lời còn chưa dứt, hai tay y khẽ đảo, bàn tay dính đầy máu tươi từ người y chảy ra đập mạnh xuống tế đàn!
Chấn động trên tế đàn ngày một lớn, một trận gió nổi lên trên mặt đất, lấy thế tồi khô lạp hủ* thổi dạt tất cả mọi người bên rìa tế đàn sang một bên! Bạch Thanh Nhan lại không hề nhúc nhích, y quỳ gối trên tế đàn, hai tay bởi vì mất máu mà nhợt nhạt đến trong suốt... Mái tóc đen không gió mà bay, không ngừng lay động bên trên tế đàn!
*Tồi khô lạp hủ: 摧枯拉朽 Dễ ợt; dễ như bỡn, dễ như trở bàn tay; dễ như bẻ cành khô, như đẽo gỗ mục.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu... Không phải không thể, chẳng qua không muốn?"
"Bây giờ ta cho ngươi nhìn một chút, cái gì mới thật sự là Ngọc Dao công pháp!"
"Phó Diễm, ai bảo ngươi đến? Cút ra ngoài!"
Nhiễm Dật ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt người kia lập tức mở miệng giận dữ quát tháo. Nhưng "Phó Diễm" lại lưu loát từ cửa hang xoay người nhảy xuống, chẳng để ý đến gã.
Phó Diễm là quan văn, căn bản không có võ công! Hắn sao có thể sở hữu thân thủ như vậy?
Nhiễm Dật ý thức được có vấn đề, thốt lên:
"Ngươi không phải Phó Diễm? Ngươi là ai!"
"Phó Diễm" vẫn không trả lời. Y đứng tại chỗ, đảo mắt một vòng.
Y thấy Lộc Minh Sơn bị trói bên rìa tế đàn, Cơ Hà đang hôn mê bất tỉnh, Nhiễm Trần yếu ớt, bốn tên thị vệ cung đình đang nhìn chằm chằm. Còn có Nhiễm Dật ngồi trên long ỷ và Cơ Dận sắc mặt cực kỳ khó coi.
Y lại nhìn qua tế đàn đang tản ra khí tức quỷ dị... Phía trên lớp hoa văn là một lớp máu đỏ sậm đã khô cạn. Nhưng y cảm nhận được một cách rõ ràng, xao động cùng tham lam đang thi nhau nổi dậy, tế đàn tà ác đã thức tỉnh, vội vã không đợi nổi muốn thôn phệ càng nhiều máu thịt!
Cuối cùng, ánh mắt y rơi vào người đang đứng thẳng một bên, áo bào đen, đầu đội đấu lạp hắc sa.
"Vô Danh?"
"Danh tự này, là Kỷ Tướng quân nói cho ngươi?"
"Ngươi tiềm phục bên cạnh hắn nhiều năm, chính là vì giờ phút này đẩy hắn vào chỗ chết?!"
"Ta vì hoàn thành ý chỉ của Bệ hạ."
"Nói cho cùng, ngươi vẫn phản bội hắn."
"Ta vốn chính là người bên cạnh Bệ hạ."
"Ngươi có biết hắn luôn xem ngươi như huynh đệ quá mệnh mà đối đãi hay không?"
Long Dã kéo đấu lạp xuống, lộ ra một gương mặt lãnh đạm. Vết sẹo thật sâu một đường từ khóe mắt kéo xuống bên khóe môi, nhưng ánh mắt y lại tĩnh lặng như hồ nước.
"Ta đương nhiên biết, Kỷ Tướng quân xem ta như người nào mà đối đãi."
Nhiễm Dật giờ phút này nghe được những lời ấy, trong đầu đã có chút hình dung. Cằm gã vẽ ra một đường cong lạnh lùng, lông mày nhướng lên, càng lộ vẻ lãnh khốc. Nhưng đôi môi lại ngưng đọng thành một nụ cười vặn vẹo:
"Ngươi là... Bạch Thanh Nhan?"
Bạch Thanh Nhan giờ phút này mới dời ánh mắt qua. Y lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay xé mặt nạ từ trên mặt xuống... Mắt ngọc mày ngài, mày kiếm mắt sáng. Nhưng ánh sáng ôn hòa thường trực trong đôi mắt y, giờ phút này lại biến thành kiếm mang sắc bén!
"Thật sự là đi mòn gót sắt mà chẳng thấy, đột nhiên chui tới cửa! Bạch Thanh Nhan, ta vốn đang lo lắng ngươi chạy trối chết, không biết phải phí bao nhiêu công phu mới đào được ngươi ra. Lần này thì tốt rồi, tự ngươi dâng đến tận miệng!"
Bạch Thanh Nhan khinh miệt cười.
"Ngọc Dao công pháp là bí mật của Hoàng thất Ngọc Dao ta. Nhiễm Dật, ngươi chẳng qua chỉ đánh cắp được tàn thiên trong đó mà đã thật sự cho rằng có thể chống lại ta? Huống chi, ngươi đem toàn bộ nhân mạng trong cung tất cả đều trói buộc vào trận tế tự này, đó là con dân Lang Nghiệp của ngươi đó! Sinh linh đồ thán, đây chính là điều mà một quân chủ như ngươi nên làm ư?"
"A, Ngọc Dao? Ngọc Dao sớm đã bị Lang Nghiệp ta diệt quốc, không còn tồn tại! Về phần những kẻ kia... Nếu đã là con dân của ta, tất nên thay quân chủ phân ưu!"
Lời này của Nhiễm Dật quá mức ngoan độc, khiến Bạch Thanh Nhan sinh lòng chán ghét, càng thêm kiên định quyết tâm gϊếŧ chết gã. Y tiến lên một bước, từ trong ngực móc ra một thanh chủy thủ... Đây là thứ mới lấy được từ chỗ Kỷ Ninh. Chủy thủ mặc dù ngắn, nhưng thần sắc của y lại phảng phất như cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm chỉ nơi nào, tất đánh đâu thắng đó.
Nhiễm Dật cách y một tế đàn. Gã hạ lệnh một tiếng:
"Trói Bạch Thanh Nhan lên tế đàn! Trói chặt lại cho ta, quyết không cho y đào thoát!"
"Vâng!"
Thị vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức vây quanh Bạch Thanh Nhan. Cơ Dận nguyên bản đang bị thị vệ khống chế, nhưng cũng tương đương được họ chống đỡ thân thể. Giờ phút này người chống đỡ đã rời đi, trước mắt hắn một trận chếnh choáng, suýt chút nữa trượt xuống mặt đất. Lại không ngờ được một người đỡ lấy, mở mắt nhìn, thì ra là Nhiễm Dật.
"Nhiễm Dật..."
"Đừng nói nhiều."
Nhiễm Dật nắm tay Cơ Dận, kéo hắn lên tế đàn. Gã nâng bàn tay bị thương của Cơ Dận lên trước mắt, dùng đao nhỏ lần nữa hung hăng vạch một cái!
Vết thương vốn đã máu thịt lẫn lộn tại ào ào phun máu, nhưng màu máu đã có chút nhạt hơn. Thể lực Cơ Dận càng chống đỡ hết nổi, thân thể lảo đảo một cái, lại bị Nhiễm Dật ôm vào trong ngực. Nhiễm Dật cũng dùng đao nhỏ rạch một vết trong lòng bàn tay mình, vết thương sâu thấy tận xương. Sau đó, gã đặt bàn tay đẫm máu của hai người đối diện nhau, máu chảy quyện lại làm một, nhỏ xuống tế đàn.
"Ngươi...?"
"Máu ngươi vừa chảy xuống, đã khởi động tế đàn. Nếu không tiến hành tế tự, nó sẽ phản phệ chủ."
Thanh âm Nhiễm Dật lại rất bình ổn:
"Ban đầu ta thấy để ngươi chết cũng không có gì không tốt. Về sau lại nghĩ, ngươi cao cao tại thượng như vậy, lại xem thường ta toàn thân đầy bùn máu... Cũng nên kéo cả ngươi xuống, ta mới cam tâm."
Giờ phút này Cơ Dận đã đầy người mồ hôi lạnh, bờ môi cũng xanh trắng. Nghe lời này, hắn vẫn chống đỡ cười nhẹ một tiếng:
"Là như vậy sao?"
"Đương nhiên là vậy."
"Ta vì cứu ngươi mới động thủ ngăn lại một đao kia. Chẳng lẽ không phải niệm ân tình của ta, ngươi mới không nỡ để ta chết đi sao?"
"Ngươi..." Thần sắc trên mặt Nhiễm Dật đột nhiên xuất hiện mấy phần tức giận, "Ngươi nói chuyện quá đỗi nực cười. Vì sao ta phải không nỡ để ngươi chết đi?"
Cơ Dận lại cười một tiếng. Nhiễm Dật mắt thấy thể lực hắn đã chống đỡ hết nổi, liền đem toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn đặt lên vai mình, tiếp tục để máu chảy xuống dưới. Giương mắt quan sát, Bạch Thanh Nhan vẫn giằng co cùng mấy tên thị vệ, nhưng có vẻ Cơ Dận đã chịu không nổi nữa.
"Vô Danh, đem tiểu tử Hoàng thất Ngọc Dao bên kia cũng đưa lên cho ta!"
"Đừng."
Cơ Dận đột nhiên bắt lấy bả vai Nhiễm Dật.
"Hắn..."
Nhưng hắn chẳng thể nói tiếp. Không biết là thể lực chống đỡ hết nổi, hay vẫn là không muốn tiếp tục. Nhiễm Dật cười lạnh một tiếng:
"Tế đàn chỉ cần khởi động, liền nhất định phải tiến hành tế tự. Chỉ cần có tế phẩm, sẽ không đến mức phản phệ ngươi. Về phần những thứ khác... Cũng không quan trọng nữa."
"Cái khác" đến tột cùng là chỉ cái gì? Là nhất định phải có Ngọc Dao công pháp làm điều kiện, hay vẫn phải là huynh đệ huyết mạch tương liên mới có thể bảo mệnh? Nói cho cùng, cũng chỉ là bởi vì bệnh tình của Nhiễm Dật quá nặng, lại tu luyện Ngọc Dao công pháp quá lâu, mới không thể không dùng biện pháp này để kéo dài tính mạng.
Nhưng vào tai Cơ Dận, hắn đã gần như mê man, trong đầu ầm vang một tiếng.
... Nhiễm Dật biết?
... Không... Nếu gã biết, chỉ sợ ước gì mình chết thật rồi mới tốt. Kẻ có thù tất báo như gã... Vì lí do gì lại bỏ qua cho mình?
Nhưng những cơn chấn động vẫn không ngừng lại, Cơ Dận ráng chống đỡ nhìn Nhiễm Dật. Trước mắt một mảnh mơ hồ, tất thảy đều phảng phất như trong huyễn cảnh. Thân ảnh Nhiễm Dật cùng với thân ảnh thiếu niên nhiều năm trước kia giao hòa, khiến cho thâm tâm hắn sinh ra một thứ cảm xúc khó tả.
Nhiễm Dật lại không nhìn hắn, hướng về phía đám thị vệ quát:
"Mau đưa hắn lên! Các ngươi đều là người chết sao?"
"Nhiễm Dật..."
"Đừng nói nữa. Ta không muốn nghe. Nói thêm câu nữa, ta sẽ bịt miệng ngươi lại!"
"Ưm ưm ưm!"
Nghe được câu này, nước mắt Lộc Minh Sơn chảy thành chuỗi lăn xuống. Cậu chẳng qua chỉ là một đại phu, nhàn vân dã hạc hành y tế thế, nào có từng thấy qua tình huống đáng sợ như vậy? Càng đừng đề cập đến nguy cơ sinh tử! Cậu không muốn chết, càng không muốn chết thảm như thế này!
Lộc Minh Sơn liều mạng giằng co. Bạch Thanh Nhan cũng lao đến phía cậu phá vây, lại bị đám thị vệ kia ngăn ở nửa đường. Bạch Thanh Nhan hạ quyết tâm, quát lớn một tiếng:
"Kẻ nào dám động đến hắn!"
Vừa nói, y vừa lách mình trở ra, một tay ôm lấy Lộc Minh Sơn ở bên rìa tế đàn. Nhưng đám thị vệ kia đã công tiến đến đây, Bạch Thanh Nhan ôm thêm một người, rơi xuống hạ phong. Đỡ trái hở phải, trên thân đã thêm mấy vết thương thật sâu, áo bào mộc mạc cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đột nhiên, y chuyển hướng, vậy mà đem phía sau lưng không chút phòng bị bại lộ trước mặt đám thị vệ. Y hướng về phía Long Dã, hét một câu:
"Trở về! Bằng không ta một kiếm đâm chết ngươi!"
Thì ra Long Dã vừa tiến hai bước về phía này... Lẽ nào Bạch Thanh Nhan phẫn hận Long Dã tới cực điểm, căn bản mất đi lý trí? Cho nên Long Dã vừa hành động, tựa như muốn đánh lén, Bạch Thanh Nhan đã phản ứng mạnh như vậy?
Long Dã thấy đánh lén không thành, quả nhiên đứng lại. Đám thị vệ nào sẽ bỏ qua cơ hội này? Lập tức nhào lên, sau lưng Bạch Thanh Nhan cũng nhiều thêm mấy đạo vết thương.
Bạch Thanh Nhan đau đớn kêu lên một tiếng, lực tay cũng không ổn định. Lộc Minh Sơn bị y lập tức ném ra xa khỏi người, lại bị Long Dã lập tức túm được. Mà Bạch Thanh Nhan rốt cuộc không duy trì nổi nữa, bị đám thị vệ kia kéo tới bên rìa tế đàn, đặt lên trên.
Thật sự như lời Nhiễm Dật nói, Bạch Thanh Nhan bị trói chặt trên tế đàn, không thể động đậy.
"Ha ha ha ha ha, Bạch Thanh Nhan, hôm nay quả nhiên ta đã bắt được ngươi... Không uổng nhiều năm ta khổ tâm thiết kế cục diện!"
Nụ cười của Nhiễm Dật điên cuồng, gã cũng đặt tay Cơ Dận lên trên tế đàn.
"Tế tự hôm nay, cứ thế bắt đầu!"
Lời còn chưa dứt, gã cảm nhận được từ tế đàn truyền đến một lực hút khổng lồ... Phảng phất như thứ tà ác ấy đã không thể chờ đợi thêm nữa, biết vạn sự đã chuẩn bị xong xuôi, bữa tiệc thịnh soạn sắp sửa bắt đầu...
Một bên khác, Bạch Thanh Nhan cũng biến sắc, tựa hồ nhận lấy chấn động cực mạnh. Máu từ vết thương quanh người y trào ra, mà tế đàn cũng bắt đầu chấn động, đây là tình cảnh trước đây chưa từng có!
"Quả nhiên truyền nhân Ngọc Dao công pháp mới có thể sở hữu công lực như vậy..." Nhiễm Dật l!ếm l!ếm môi, ý cười càng thêm âm tà. Cơ Dận bên cạnh gã cũng cảm nhận được loại mệt mỏi cực độ kia dần dần bay biến, thật sự giống như có một dòng nước ấm chảy vào thân thể, khiến thần trí hắn một mảnh thanh minh. Nhưng nội tâm hắn lại càng thêm sợ hãi... Dùng Ngọc Dao công pháp hấp thu công lực người khác, hiệu quả hóa ra tốt đến thế sao!
Đây là bởi vì Nhiễm Dật mắc bệnh tim nghiêm trọng, lại chỉ có một mảnh tàn thiên, cho nên qua nhiều năm như vậy cũng chẳng qua là để bảo mệnh. Chỉ có chừng ấy mà hiệu quả đã có thể coi là kinh người! Nếu như một kẻ khỏe mạnh... Trong tay sở hữu bí mật công pháp...
Công pháp này hoặc không thể lưu lại trên đời, hoặc nhất định phải nắm giữ trong tay Đại Tiếp! Bằng không, hắn sợ là vĩnh viễn không thể an tâm!
Bạch Thanh Nhan nhận lấy lực hút to lớn kia, cả gương mặt trắng bệch. Y đột nhiên bật cười:
"Ngươi đã biết ta là truyền nhân Ngọc Dao công pháp, lại đặt ta bên trên tế đàn vì Ngọc Dao công pháp mà xây lên... Nhiễm Dật, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng, nhiều năm qua ta không động vào biện pháp tà dị này, là bởi vì ta không thể sao?"
Lời còn chưa dứt, hai tay y khẽ đảo, bàn tay dính đầy máu tươi từ người y chảy ra đập mạnh xuống tế đàn!
Chấn động trên tế đàn ngày một lớn, một trận gió nổi lên trên mặt đất, lấy thế tồi khô lạp hủ* thổi dạt tất cả mọi người bên rìa tế đàn sang một bên! Bạch Thanh Nhan lại không hề nhúc nhích, y quỳ gối trên tế đàn, hai tay bởi vì mất máu mà nhợt nhạt đến trong suốt... Mái tóc đen không gió mà bay, không ngừng lay động bên trên tế đàn!
*Tồi khô lạp hủ: 摧枯拉朽 Dễ ợt; dễ như bỡn, dễ như trở bàn tay; dễ như bẻ cành khô, như đẽo gỗ mục.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu... Không phải không thể, chẳng qua không muốn?"
"Bây giờ ta cho ngươi nhìn một chút, cái gì mới thật sự là Ngọc Dao công pháp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.