Chương 52: Không Có Ngươi, Bạch Thanh Nhan, Ta Sống Hay Chết...?
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 52. Không có ngươi, Bạch Thanh Nhan, ta sống hay chết thì có gì khác biệt?
Kỷ Ninh móc lá thư kia từ trong ngực, mở ra trước mặt Bạch Thanh Nhan.
"Ngươi nhìn xem đây có phải do ngươi viết hay không? Hay lúc này ngươi vẫn còn muốn phủ nhận?"
"Ta..."
Bạch Thanh Nhan bị hắn đánh đến trở tay không kịp, vô thức lui về sau hai bước. Nhưng Kỷ Ninh đưa tay vòng qua eo y, kéo y vào ngực mình.
"Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan không phải chưa từng nói dối sao? Đây có phải chữ ngươi tự tay viết hay không?"
"Ta chỉ là, chỉ là muốn Cơ Hà cứu mạng ngươi! Nếu không viết khẩn thiết một chút, hắn sao có thể đồng ý?" Thần sắc Bạch Thanh Nhan bối rối, "Ta không biết thư này làm sao lại đến tay ngươi, nhưng ngươi cũng không cần cho là thật."
"Ta làm sao có thể không coi là thật, lời ngươi nói mỗi một câu ta đều vạn phần coi là thật!" Kỷ Ninh siết Bạch Thanh Nhan trong lồng ngực, khẩn thiết nhìn y, "Thanh Nhan, chẳng lẽ ngươi cứu ta từ trong thiên lao ra, lẽ nào còn nhẫn tâm thấy ta mạc danh kỳ diệu* mất mạng sao?"
*Mạc danh kỳ diệu: 莫名其妙 Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
"Ngươi đừng nói bậy!"
Hai tay Bạch Thanh Nhan khước từ Kỷ Ninh, ngoảnh mặt sang một bên.
"Ngươi đường đường là Tướng quân thiết kỵ Lang Nghiệp, thất thủ trong cung chẳng qua là do không có phòng bị. Hiện tại đã được trở về, liền như mãnh long xuống sông, mãnh hổ về rừng, sao có thể 'mạc danh kỳ diệu mất mạng'?"
"Nếu không có ngươi, ta sống hay chết thì có gì khác biệt!" Kỷ Ninh lại càng thêm kích động, "Cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây, Thanh Nhan, nếu ngươi có thể ở lại bên cạnh ta..."
"Nếu y ở lại bên cạnh ngươi, ngươi thân lại đang trong hiểm cảnh như thế, chẳng phải là bảo y cùng ngươi mất mạng vô ích sao?"
Đúng lúc này, chẳng biết người nào từ ngoài cửa ung dung chen vào một câu. Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Cơ Hà một thân quan phục, từ cổng lắc lư đi vào.
"Duệ Thân Vương, ta đã mời ngươi ở đại đường chờ ta một lát. Ngươi sao lại tùy ý xông vào nội phủ của ta?"
"Lão tử tới nơi này tìm phát tiểu* ôn chuyện, ngươi cho rằng ta thật sự nhàn rỗi không có chuyện gì mới đi sứ đến Lang Nghiệp các ngươi à?"
*Phát tiểu: 发小 Phương ngữ Bắc Kinh, dùng để chỉ mối quan hệ bạn bè có cha mẹ quen biết nhau và lớn lên bên nhau từ thuở nhỏ.
Cơ Hà lưu manh vô lại chặn họng hắn, chuyển hướng sang Bạch Thanh Nhan, cười hì hì:
"A Nhan! Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ hả*?"
*Cả cụm là 好久不见,别来无恙 Hảo cửu bất kiến, biệt lai vô dạng: Một lời chào hỏi của Trung Quốc.
"Cơ Hà huynh!"
Thấy hảo hữu nhiều năm không gặp, hai mắt Bạch Thanh Nhan sáng ngời. Xấu hổ cùng quẫn bách khi nãy tựa hồ đã bị gạt sang một bên. Y tránh khỏi cái ôm của Kỷ Ninh, hỏi Cơ Hà:
"Những ngày này chu mã* mệt nhọc, Cơ Hà huynh vất vả rồi! Cũng đa tạ huynh ra tay tương trợ, vì Kỷ Ninh chu toàn. Cơ Hà huynh lần này đi sứ, tình cảnh nguyên bản rất nhạy cảm lại có thể mã đáo thành công... Thanh Nhan cảm tạ vạn phần!"
*Chu mã: Đại ý là đi đường dài lâu ngày.
"Có cái gì mà cảm tạ? Chẳng qua là tiện tay mà thôi. Huống chi A Nhan, ngươi chẳng phải là... 'Nương tử' thanh mai trúc mã của ta hay sao?"
Lời vừa nói ra, gò má Bạch Thanh Nhan phiếm hồng. Gương mặt Kỷ Ninh lại xanh lét như tàu lá chuối trong nháy mắt.
"Trò chơi thuở nhỏ, lại là bị hai huynh đệ các ngươi cưỡng ép, loại đùa giỡn này..."
Bạch Thanh Nhan mới nói một câu, Cơ Hà lại một tay bịt miệng y.
"Làm sao, đây là không muốn thừa nhận? Vô ích. Tới tới tới, mau đến cùng 'phu quân' ngươi ôn chuyện."
Một bên nói, hắn một bên kéo Bạch Thanh Nhan ra khỏi phòng nhỏ trong Bắc uyển. Trước khi ra khỏi cửa còn nháy mắt với Kỷ Ninh, ánh mắt tràn ngập đắc ý.
Chẳng nói chẳng rằng, Cơ Hà một đường đưa Bạch Thanh Nhan đến dưới tán cây bên ngoài gian phòng. Không đợi Bạch Thanh Nhan lên tiếng, chính hắn đã ngoan ngoãn buông lỏng tay.
"Ta nhìn ngươi không nguyện ý bị hắn dây dưa, thay ngươi giải vây đó. A Nhan, cái gì phu quân nương tử đều là nói đùa thôi, ngươi tuyệt đối đừng để ý."
"Ta đương nhiên biết nỗi khổ tâm của Cơ Hà huynh."
Bạch Thanh Nhan lại có chút ngây ngốc. Tựa như vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ cái ôm kia của Kỷ Ninh. Y quay đầu nhìn gian phòng nhỏ một chút. Kỷ Ninh không ra cùng, nhưng Bạch Thanh Nhan biết hắn nhất định sẽ đứng bên cửa sổ nhìn theo mình.
Chẳng biết tại sao, ý niệm này dâng lên trong lòng y một cỗ chua xót, ngay cả niềm vui gặp lại bằng hữu cũ cũng bị hòa tan mấy phần.
"Ta nào có khổ tâm gì, ta chẳng qua là nhìn hắn không thuận mắt."
Cơ Hà hừ một tiếng.
"Một tên tiểu tử Lang Nghiệp mà cũng dám lừa dối A Nhan của chúng ta, năm đó nếu không phải nhìn hắn tình nguyện bị đánh gãy chân cũng không chịu nhả ra, ta đã sớm kết liễu hắn."
"Cái gì năm đó? Cái gì đánh gãy chân?"
Bạch Thanh Nhan kinh ngạc hỏi.
"Làm sao, ngươi trước kia từng gặp qua Kỷ Ninh?"
Kỷ Ninh móc lá thư kia từ trong ngực, mở ra trước mặt Bạch Thanh Nhan.
"Ngươi nhìn xem đây có phải do ngươi viết hay không? Hay lúc này ngươi vẫn còn muốn phủ nhận?"
"Ta..."
Bạch Thanh Nhan bị hắn đánh đến trở tay không kịp, vô thức lui về sau hai bước. Nhưng Kỷ Ninh đưa tay vòng qua eo y, kéo y vào ngực mình.
"Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan không phải chưa từng nói dối sao? Đây có phải chữ ngươi tự tay viết hay không?"
"Ta chỉ là, chỉ là muốn Cơ Hà cứu mạng ngươi! Nếu không viết khẩn thiết một chút, hắn sao có thể đồng ý?" Thần sắc Bạch Thanh Nhan bối rối, "Ta không biết thư này làm sao lại đến tay ngươi, nhưng ngươi cũng không cần cho là thật."
"Ta làm sao có thể không coi là thật, lời ngươi nói mỗi một câu ta đều vạn phần coi là thật!" Kỷ Ninh siết Bạch Thanh Nhan trong lồng ngực, khẩn thiết nhìn y, "Thanh Nhan, chẳng lẽ ngươi cứu ta từ trong thiên lao ra, lẽ nào còn nhẫn tâm thấy ta mạc danh kỳ diệu* mất mạng sao?"
*Mạc danh kỳ diệu: 莫名其妙 Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
"Ngươi đừng nói bậy!"
Hai tay Bạch Thanh Nhan khước từ Kỷ Ninh, ngoảnh mặt sang một bên.
"Ngươi đường đường là Tướng quân thiết kỵ Lang Nghiệp, thất thủ trong cung chẳng qua là do không có phòng bị. Hiện tại đã được trở về, liền như mãnh long xuống sông, mãnh hổ về rừng, sao có thể 'mạc danh kỳ diệu mất mạng'?"
"Nếu không có ngươi, ta sống hay chết thì có gì khác biệt!" Kỷ Ninh lại càng thêm kích động, "Cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây, Thanh Nhan, nếu ngươi có thể ở lại bên cạnh ta..."
"Nếu y ở lại bên cạnh ngươi, ngươi thân lại đang trong hiểm cảnh như thế, chẳng phải là bảo y cùng ngươi mất mạng vô ích sao?"
Đúng lúc này, chẳng biết người nào từ ngoài cửa ung dung chen vào một câu. Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Cơ Hà một thân quan phục, từ cổng lắc lư đi vào.
"Duệ Thân Vương, ta đã mời ngươi ở đại đường chờ ta một lát. Ngươi sao lại tùy ý xông vào nội phủ của ta?"
"Lão tử tới nơi này tìm phát tiểu* ôn chuyện, ngươi cho rằng ta thật sự nhàn rỗi không có chuyện gì mới đi sứ đến Lang Nghiệp các ngươi à?"
*Phát tiểu: 发小 Phương ngữ Bắc Kinh, dùng để chỉ mối quan hệ bạn bè có cha mẹ quen biết nhau và lớn lên bên nhau từ thuở nhỏ.
Cơ Hà lưu manh vô lại chặn họng hắn, chuyển hướng sang Bạch Thanh Nhan, cười hì hì:
"A Nhan! Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ hả*?"
*Cả cụm là 好久不见,别来无恙 Hảo cửu bất kiến, biệt lai vô dạng: Một lời chào hỏi của Trung Quốc.
"Cơ Hà huynh!"
Thấy hảo hữu nhiều năm không gặp, hai mắt Bạch Thanh Nhan sáng ngời. Xấu hổ cùng quẫn bách khi nãy tựa hồ đã bị gạt sang một bên. Y tránh khỏi cái ôm của Kỷ Ninh, hỏi Cơ Hà:
"Những ngày này chu mã* mệt nhọc, Cơ Hà huynh vất vả rồi! Cũng đa tạ huynh ra tay tương trợ, vì Kỷ Ninh chu toàn. Cơ Hà huynh lần này đi sứ, tình cảnh nguyên bản rất nhạy cảm lại có thể mã đáo thành công... Thanh Nhan cảm tạ vạn phần!"
*Chu mã: Đại ý là đi đường dài lâu ngày.
"Có cái gì mà cảm tạ? Chẳng qua là tiện tay mà thôi. Huống chi A Nhan, ngươi chẳng phải là... 'Nương tử' thanh mai trúc mã của ta hay sao?"
Lời vừa nói ra, gò má Bạch Thanh Nhan phiếm hồng. Gương mặt Kỷ Ninh lại xanh lét như tàu lá chuối trong nháy mắt.
"Trò chơi thuở nhỏ, lại là bị hai huynh đệ các ngươi cưỡng ép, loại đùa giỡn này..."
Bạch Thanh Nhan mới nói một câu, Cơ Hà lại một tay bịt miệng y.
"Làm sao, đây là không muốn thừa nhận? Vô ích. Tới tới tới, mau đến cùng 'phu quân' ngươi ôn chuyện."
Một bên nói, hắn một bên kéo Bạch Thanh Nhan ra khỏi phòng nhỏ trong Bắc uyển. Trước khi ra khỏi cửa còn nháy mắt với Kỷ Ninh, ánh mắt tràn ngập đắc ý.
Chẳng nói chẳng rằng, Cơ Hà một đường đưa Bạch Thanh Nhan đến dưới tán cây bên ngoài gian phòng. Không đợi Bạch Thanh Nhan lên tiếng, chính hắn đã ngoan ngoãn buông lỏng tay.
"Ta nhìn ngươi không nguyện ý bị hắn dây dưa, thay ngươi giải vây đó. A Nhan, cái gì phu quân nương tử đều là nói đùa thôi, ngươi tuyệt đối đừng để ý."
"Ta đương nhiên biết nỗi khổ tâm của Cơ Hà huynh."
Bạch Thanh Nhan lại có chút ngây ngốc. Tựa như vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ cái ôm kia của Kỷ Ninh. Y quay đầu nhìn gian phòng nhỏ một chút. Kỷ Ninh không ra cùng, nhưng Bạch Thanh Nhan biết hắn nhất định sẽ đứng bên cửa sổ nhìn theo mình.
Chẳng biết tại sao, ý niệm này dâng lên trong lòng y một cỗ chua xót, ngay cả niềm vui gặp lại bằng hữu cũ cũng bị hòa tan mấy phần.
"Ta nào có khổ tâm gì, ta chẳng qua là nhìn hắn không thuận mắt."
Cơ Hà hừ một tiếng.
"Một tên tiểu tử Lang Nghiệp mà cũng dám lừa dối A Nhan của chúng ta, năm đó nếu không phải nhìn hắn tình nguyện bị đánh gãy chân cũng không chịu nhả ra, ta đã sớm kết liễu hắn."
"Cái gì năm đó? Cái gì đánh gãy chân?"
Bạch Thanh Nhan kinh ngạc hỏi.
"Làm sao, ngươi trước kia từng gặp qua Kỷ Ninh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.