Chương 32: Ngươi Đã Đáp Ứng Ta Mà, Ngươi Nói Ngươi Sẽ Không Rời Đi...
Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
16/08/2022
Chương 32. Ngươi đã đáp ứng ta mà, ngươi nói ngươi sẽ không rời đi...
Thanh chủy thủ bị Bạch Thanh Nhan giấu kỹ trong tủ sách kia văng trên mặt đất. Trong nháy mắt, lại bị thư tịch ào ào rơi ra vùi lấp xuống bên dưới.
Bạch Thanh Nhan vội vã ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh, thấy hắn bất động, vô thức nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mặc dù y đã sớm nói rõ ràng cùng Kỷ Ninh, chỉ là tạm thời ở lại phủ Tướng quân trước khi sứ đoàn Đại Tiếp đến. Nhưng y vẫn như cũ không muốn chọc giận Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng không nói gì. Hắn chỉ đứng yên tại chỗ, ngây người nhìn xuống đất. Bạch Thanh Nhan đưa lưng về phía hắn, không thấy được môi hắn mấp máy, muốn nói gì đó song lại cường ngạnh nuốt xuống. Hắn tựa như trong nháy mắt già đi rất nhiều. Hỏa khí nổi giận khi nãy cũng bay biến đâu không thấy, trong lòng chỉ còn lại tro tàn.
Kỷ Ninh động thủ nâng tủ sách lên.
"Ta mặc kệ ngươi nghĩ đến thứ gì, nhưng ngươi không thể đi. Ngươi đã đáp ứng ta mà."
"..."
"Cũng tối rồi, không để bọn họ tới quấy rầy ngươi nữa. Đám sách này không cần quản, ngươi đi ngủ đi. Sáng mai ta tìm người tới thu dọn."
"Được."
"Ngươi..." Kỷ Ninh muốn nói lại thôi. Cuối cùng bật ra ra một câu, "Ngươi đã đáp ứng ta. Ngươi sẽ không đào tẩu, đúng không?"
"Ta sẽ không."
"Vậy là tốt rồi. Ngày mai ta lại đến gặp ngươi."
Nói xong, Kỷ Ninh quay người rời đi.
Trên mặt đất thư tịch lộn xộn, Bạch Thanh Nhan nhặt thanh chủy thủ kia lên từ trong đám hỗn độn ấy. Y tin rằng Kỷ Ninh không để ý tới, bằng không lấy tính tình của hắn, đã sớm phát hỏa rồi.
Song ngữ khí của Kỷ Ninh khi nãy lại khiến Bạch Thanh Nhan cảm nhận được một tia kỳ lạ. Có lẽ là bởi vì tự mình nói muốn rời khỏi nên mới chọc giận hắn. Nhưng nếu lời Phó Diễm là thật, mình ở lại nơi này, cũng là một tai họa ngầm đối với Kỷ Ninh.
Dù sao, hắn hiện tại coi như trong ngoài đều khốn đốn. Nếu mình thật sự bị lục soát ra từ trong phủ Tướng quân, Hoàng đế Lang Nghiệp kia tuyệt không có khả năng bỏ qua cho Kỷ Ninh.
Sứ đoàn Đại Tiếp khi nào mới có thể tới? Cơ Hà không nhận được hồi âm, có thể phát giác chuyện gì đang diễn ra không?
Bạch Thanh Nhan đột nhiên nhớ tới, diều hâu đưa tin được huấn luyện bài bản, không nhận được hồi âm sẽ tự rời đi. Chỉ là lâu như vậy, không biết con diều hâu đưa tin kia có còn sống không... Dù sao Đại Tiếp cùng Lang Nghiệp, giống loài và khí hậu đều khác biệt rất nhiều. Ở nơi này, thức ăn thích hợp với diều hâu cũng rất ít ỏi.
Y huýt một tiếng sáo thăm dò. Thổi mấy lần đều không có hồi âm. Bạch Thanh Nhan nhịn không được mà bật cười... Mình thật sự là cái gì cũng có thể thử khi lâm vào tuyệt vọng. Kể cả diều hâu đưa tin kia thật sự còn sống, địa phương nó nhận định cũng là Phó trang, không phải bên trong Vương đô. Khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể nghe được tiếng huýt sáo?
Bên ngoài Bắc uyển, Kỷ Ninh ngừng bước. Hắn nghe được tiếng huýt sáo réo rắt xuyên thấu tầng không. Tiếng huýt sáo của Bạch Thanh Nhan du dương uyển chuyển, ròng rã hết lần này tới lần khác. Đợi đến hồi thứ ba, Kỷ Ninh rời đi.
Hắn trở lại bên ngoài phòng ngủ, thấy tiểu bộc đang lo lắng xách theo một lồng chim. Con chim bị nhốt trong lồng ra sức nhào đến song sắt, đâm đến cơ hồ đầu rơi máu chảy.
"Tướng quân!" Nhìn thấy Kỷ Ninh, tiểu bộc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, "Ta không có làm gì mà, Tướng quân! Con chim này đột nhiên phát điên, liều mạng muốn lao ra ngoài! Ta cho nó thêm nước, cho ăn, nó vẫn không chịu để ý đến ta... Tướng quân, ngài tha cho ta đi!"
"..."
Kỷ Ninh cúi đầu xem xét tường tận một lát. Chiếc cổ gầy nhỏ của diều hâu đưa tin kia bị đâm đến ứa máu, cánh tróc mất mấy cọng lông. Biết rõ trong lồng có ăn có uống, thành lồng lại chắc chắn như thế, nhưng nó vẫn tựa như không biết đau, ra sức muốn lao ra ngoài.
"Đây là thiên tính, hay là chức trách của ngươi? Chỉ vì ngươi là diều hâu đưa tin, ngươi liền dành cả đời thay người giao thư tín, kể cả vì thế mà mất mạng cũng không quan tâm?"
Kỷ Ninh nhận lấy lồng chim, đặt trước tầm mắt của mình. Hắn lẩm nhẩm trong miệng:
"Vì sao trên đời lại có người như vậy... Là diều hâu đưa tin, mãi mãi chỉ có thể là diều hâu đưa tin. Là Thái tử, cũng chỉ có thể là Thái tử. Trách nhiệm so với tính mệnh của y trọng yếu, so với sướng vui buồn giận của y lại càng trọng yếu hơn. Ngươi nói cho ta biết, có phải như vậy không?"
Nô bộc ở một bên nhìn đến ngu người. Kỷ Tướng quân đây là thế nào, sao lại cùng chim hàn huyên tâm sự? Chẳng lẽ chim phát điên, hắn cũng điên theo luôn rồi?
"Nhưng có đôi khi ta lại nghĩ, có lẽ không phải bởi vì trách nhiệm, mà bởi vì ta chẳng phải đúng người. Ở chỗ của ta, ngươi xưa nay không chịu nói dối, ta liền thật sự cho rằng đây là nguyên tắc thép, tuyệt không thể đi quá giới hạn. Tại sao đến nơi của người khác, lại có thể vì người khác mà nói dối, cũng có thể vì người khác mà lừa gạt? Chủy thủ kia, lại là từ nơi nào đến... Các ngươi bí mật gặp gỡ, liên lạc với nhau như thế nào? Rõ ràng đã nói khoảng thời gian này bồi bạn cùng ta, cũng đột nhiên muốn lật lọng. Rõ ràng, ta quả nhiên không sánh nổi với người ngoài."
"Kỷ Tướng quân..."
Tiểu bộc sợ hãi gọi một câu. Kỷ Ninh lại nhắm mắt làm ngơ. Hắn chỉ mải mê cùng diều hâu đưa tin chuyện trò.
"Y đang gọi ngươi... Ngươi còn chưa đi sao?"
"Đi... Đi đâu?"
Nô bộc chần chờ hỏi một câu. Nhưng Kỷ Ninh vẫn như cũ không để ý tới cậu, chỉ đột nhiên mở tung cửa lồng ... Diều hâu đưa tin kia rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi lồng kim này, kêu lên một tiếng vui vẻ, giương cánh mà bay đi.
"Quả nhiên, ta vẫn chẳng giam nổi ngươi."
Ngửa đầu nhìn theo bóng dáng ngày một khuất xa kia, Kỷ Ninh cười khổ một tiếng.
"Cẩm y ngọc thực*, điêu lan ngọc thế**, tất cả đều vô dụng. Dù dâng cả trái tim cho ngươi, dù máu chảy đầu rơi, chỉ sợ ngươi cũng khinh thường không thèm để ý. Vẫn là chỉ cần người ta gọi một tiếng, ngươi liền nghĩa vô phản cố, cho dù chết cũng đều phải rời đi."
*Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Đại ý là cuộc sống giàu sang.
*Điêu lan ngọc thế: 雕栏玉砌 Thềm son bệ ngọc. Một ý trong bài thơ "Ngu Mỹ nhân I" của nhà thơ thời Đường, Tống - Lý Dục.
Lần này, tiểu bộc một bên nghe, chẳng nói chẳng rằng. Cậu nghĩ thầm, con chim này không biết phải quý giá đến cỡ nào, nó phát điên, cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tướng quân điên theo? Tướng quân điên thì thôi cũng không sao, nhưng vạn nhất hắn đột nhiên cuồng tính đại phát, kéo ta chết cùng thì biết làm thế nào? Dù sao Tướng quân nhà mình tính tình không tốt, không ai là không biết.
Nhưng lần này Tướng quân lại hết sức bình tĩnh, cũng không hề nóng nảy.
"Ngươi!" Hắn chỉ vào tiểu bộc, "Thay ta truyền lời cho quản gia. Nói với gã, đến phủ thượng Nhiễm Quận vương, mời một vị thần y họ Lộc đến. Nếu hắn không chịu tới gặp ta, thì nói với hắn, là vị công tử họ Bạch muốn gặp hắn. Đi đi, đừng làm chậm trễ chuyện của ta."
Không bao lâu sau, Lộc Minh Sơn đã đến phủ Tướng quân. Nhìn thấy Kỷ Ninh, cậu hai mắt trừng trừng, hàm răng cắn chặt, mặt mũi tràn đầy hận ý tới mức sắp trào cả ra ngoài. Tiểu bộc đi mời người nhìn mà run rẩy, thầm nghĩ vị khách nhân này sao lại dám phát cáu như thế với Tướng quân? Không phải là muốn đánh nhau đấy chứ? Phải biết, thời điểm Tướng quân nổi giận, ai cũng không thèm nể mặt.
"Lộc thần y, mời ngồi."
Lại không tưởng tượng nổi, Kỷ Ninh phi thường bình tĩnh, tựa như hoàn toàn không nhìn ra thái độ của vị thần y này. Hôm nay Tướng quân sao lại khác thường như vậy? Tiểu bộc có chút giật mình. Chẳng ngờ, Kỷ Tướng quân đột ngột quay sang, âm trầm nhìn chằm chằm vào cậu, dọa cậu đến phát run.
"Ngươi còn ở đây làm gì? Sao không dâng trà cho khách nhân! Muốn chết đúng không? Còn không mau đi!"
Nói xong, một cước đạp vào mông tiểu bộc, đau đến mức cậu kêu lên một tiếng, vừa che mông vừa chạy ra khỏi phòng.
Còn tốt còn tốt, xem ra Tướng quân vẫn là Tướng quân, mặc dù điên cũng không điên đến mức hết thuốc chữa. Nghĩ vậy, trong lòng tiểu bộc an tâm hơn rất nhiều.
Quay đầu về phía Lộc Minh Sơn, Kỷ Ninh khôi phục lại thái độ bình thản. Nhưng Lộc Minh Sơn lại tuyệt không bị dao động, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ta không uống trà nước gì hết! Nói, ngươi giấu đường huynh ta ở nơi nào? Mau thả y ra!"
"Y bây giờ đang ở phủ thượng của ta."
"Quả nhiên là bị ngươi giam lại! Kỷ Ninh, tên cặn bã này, đường huynh ta bị ngươi hại còn chưa đủ thảm sao? Ngươi mau thả y ra!"
"Y tự nguyện ở đây giúp ta."
"Không có khả năng!"
"Không có gì không có khả năng."
Một tay Kỷ Ninh đặt trên mặt bàn, hai ngón tay không ngừng gõ lên mặt gỗ. Đúng vậy, làm gì có chuyện gì không có khả năng? Hắn đã từng cho rằng Bạch Thanh Nhan không có khả năng rời khỏi mình, mình cũng không có khả năng buông y ra. Hắn đã từng cho là, đời này hai người bọn họ đều sẽ dây dưa không dứt, tuyệt không chừa ra chỗ trống cho người khác.
Bây giờ nghĩ lại, tất thảy đều trở thành trò cười. Bọn họ có lẽ đã từng có loại cơ hội ấy... Chuyện cho tới bây giờ, là bị chính mình tự tay đánh mất. Đã không thể tiếp tục ép buộc khiến người kia tự sát, cũng chỉ có thể cắn răng nhịn đau mà buông tay.
"Y sẽ ở bên cạnh ta, theo giúp ta cho tới khi sứ đoàn Đại Tiếp đến. Sau đó ta sẽ tiễn y tụ hợp cùng đoàn sứ giả, bí mật rời khỏi Lang Nghiệp."
Nghe hắn nói vậy, Lộc Minh Sơn giật nảy mình. Đầy bụng chán ghét đối với Kỷ Ninh đều ném ra sau gáy, cậu tiến lên một bước, truy vấn:
"Lời này là thật? Ngươi thật sự nguyện ý tiễn y đi?"
"Ta lừa ngươi, đối với ta thì có chỗ nào tốt?"
"Nếu là như vậy, ngươi hại y cả một đời, cuối cùng cũng làm ra được một chuyện tốt rồi."
"Chuyện tốt hay không, ai biết? Ta chỉ hy vọng, y có thể sống bình an."
Lời này nhắc đến sự tình nơi trạm gác trên núi, Bạch Thanh Nhan có ý đồ tự sát. Nhưng Lộc Minh Sơn lại hiểu nhầm suy nghĩ của Kỷ Ninh, thở dài nói:
"Ngươi đại khái cũng là bởi vì cẩu Hoàng đế kia của các ngươi muốn bắt y đi, mới hạ quyết tâm. Ta cũng một mực lo lắng chuyện này... Đôi mắt kia của y, muốn không nhìn ra là hậu duệ Ngọc Dao cũng khó. Dị sắc song đồng vốn đã làm người khác chú ý, huống chi y lại là sắc tím hiếm thấy. Ngoại trừ Hoàng tộc, ai cũng không thể sinh ra màu mắt như vậy."
"Bàn đến chuyện này mới nhớ, ngươi cũng có huyết mạch Ngọc Dao. Tại sao mắt của ngươi lại đen nhánh?"
"Chẳng lẽ ngươi không phải vì chuyện này mới tìm ta?" Lộc Minh Sơn ngạc nhiên, "Ta tất nhiên là phối dược đổi màu mắt cho mình."
... Bằng không, Cơ Hà năm đó truy bắt mình khắp thiên hạ. Chỉ bằng đôi mắt này, có thể chạy thoát khỏi lãnh thổ Đại Tiếp thế quái nào được!
Chỉ là những bí ẩn này, Lộc Minh Sơn không muốn nói cho Kỷ Ninh nghe. Nhưng Kỷ Ninh đã hiểu suy nghĩ của cậu:
"Chẳng lẽ ngươi có thể thay đổi màu mắt của y?"
"Tất nhiên. Bằng không kể cả có xen lẫn vào trong đoàn sứ giả, cũng rất dễ bị Hoàng đế kia của các ngươi cản trở. Hoàng đế các ngươi dạo gần đây như phát điên, săn lùng người dị sắc song đồng khắp toàn thành, ta nghĩ gã đã nghe phong thanh được gì đó. Những ngày này ta cũng gấp muốn chết, nhưng Nhiễm Quận vương không biết tung tích, ta muốn cầu trợ cũng chẳng ai có thể cầu. Kỷ Tướng quân, ngươi giữ đường huynh ta bên người, chỉ sợ mấy ngày sau gã cũng muốn lục soát phủ thượng của ngươi. Cũng may ngươi lạc đường còn biết quay đầu, tìm ta đến. Bằng không..."
Nói đến đây, cậu dường như mới phản ứng lại được.
"A? Nếu ngươi không phải vì chuyện này mà tìm ta, thì là vì cái gì?"
"Ở trên băng nguyên, trong đoàn xe thiết kỵ Lang Nghiệp, ngươi quên chúng ta từng có hẹn định gì sao? Ta đã nói, ta muốn dùng tính mạng mình, bảo toàn tính mệnh Bạch Thanh Nhan."
"Cái này..."
Thật ra Lộc Minh Sơn không có quên. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch Thanh Nhan, cậu sao có thể quên được? Nhưng khi đó cậu muốn dụ Kỷ Ninh, ngoại trừ việc hàn độc của Bạch Thanh Nhan sắp sửa phát tác, càng là bởi vì sau khi Kỷ Ninh chết, cậu liền có thể thuận lợi giúp Bạch Thanh Nhan thoát khỏi thiết kỵ Lang Nghiệp, đào tẩu tha hương.
Kỳ thật, ngoại trừ hấp thụ Ngọc Dao công pháp trên người Kỷ Ninh, Bạch Thanh Nhan có thể hấp thụ công lực của người khác để bảo mệnh. Nhưng Ngọc Dao công pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã, còn có thể đem một thân công phu của y tìm về. Công pháp của người khác chỉ là biện pháp không triệt để, kế sách nhất thời, ba năm năm năm sau dù sao vẫn cần một lần nữa. Nhưng lúc đó Lộc Minh Sơn có tư tâm, không chịu nói cho Kỷ Ninh những biện pháp khác, chỉ sợ Kỷ Ninh không chịu thả Bạch Thanh Nhan đi.
Chỉ là đến Vương đô Lang Nghiệp rồi, Bạch Thanh Nhan khắp nơi bị uy hϊếp. Lộc Minh Sơn căn bản không có cơ hội cân nhắc lại sự tình này. Bây giờ bị Kỷ Ninh nói ra, lại khiến cậu có mấy phần trở tay không kịp.
Thanh chủy thủ bị Bạch Thanh Nhan giấu kỹ trong tủ sách kia văng trên mặt đất. Trong nháy mắt, lại bị thư tịch ào ào rơi ra vùi lấp xuống bên dưới.
Bạch Thanh Nhan vội vã ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh, thấy hắn bất động, vô thức nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mặc dù y đã sớm nói rõ ràng cùng Kỷ Ninh, chỉ là tạm thời ở lại phủ Tướng quân trước khi sứ đoàn Đại Tiếp đến. Nhưng y vẫn như cũ không muốn chọc giận Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng không nói gì. Hắn chỉ đứng yên tại chỗ, ngây người nhìn xuống đất. Bạch Thanh Nhan đưa lưng về phía hắn, không thấy được môi hắn mấp máy, muốn nói gì đó song lại cường ngạnh nuốt xuống. Hắn tựa như trong nháy mắt già đi rất nhiều. Hỏa khí nổi giận khi nãy cũng bay biến đâu không thấy, trong lòng chỉ còn lại tro tàn.
Kỷ Ninh động thủ nâng tủ sách lên.
"Ta mặc kệ ngươi nghĩ đến thứ gì, nhưng ngươi không thể đi. Ngươi đã đáp ứng ta mà."
"..."
"Cũng tối rồi, không để bọn họ tới quấy rầy ngươi nữa. Đám sách này không cần quản, ngươi đi ngủ đi. Sáng mai ta tìm người tới thu dọn."
"Được."
"Ngươi..." Kỷ Ninh muốn nói lại thôi. Cuối cùng bật ra ra một câu, "Ngươi đã đáp ứng ta. Ngươi sẽ không đào tẩu, đúng không?"
"Ta sẽ không."
"Vậy là tốt rồi. Ngày mai ta lại đến gặp ngươi."
Nói xong, Kỷ Ninh quay người rời đi.
Trên mặt đất thư tịch lộn xộn, Bạch Thanh Nhan nhặt thanh chủy thủ kia lên từ trong đám hỗn độn ấy. Y tin rằng Kỷ Ninh không để ý tới, bằng không lấy tính tình của hắn, đã sớm phát hỏa rồi.
Song ngữ khí của Kỷ Ninh khi nãy lại khiến Bạch Thanh Nhan cảm nhận được một tia kỳ lạ. Có lẽ là bởi vì tự mình nói muốn rời khỏi nên mới chọc giận hắn. Nhưng nếu lời Phó Diễm là thật, mình ở lại nơi này, cũng là một tai họa ngầm đối với Kỷ Ninh.
Dù sao, hắn hiện tại coi như trong ngoài đều khốn đốn. Nếu mình thật sự bị lục soát ra từ trong phủ Tướng quân, Hoàng đế Lang Nghiệp kia tuyệt không có khả năng bỏ qua cho Kỷ Ninh.
Sứ đoàn Đại Tiếp khi nào mới có thể tới? Cơ Hà không nhận được hồi âm, có thể phát giác chuyện gì đang diễn ra không?
Bạch Thanh Nhan đột nhiên nhớ tới, diều hâu đưa tin được huấn luyện bài bản, không nhận được hồi âm sẽ tự rời đi. Chỉ là lâu như vậy, không biết con diều hâu đưa tin kia có còn sống không... Dù sao Đại Tiếp cùng Lang Nghiệp, giống loài và khí hậu đều khác biệt rất nhiều. Ở nơi này, thức ăn thích hợp với diều hâu cũng rất ít ỏi.
Y huýt một tiếng sáo thăm dò. Thổi mấy lần đều không có hồi âm. Bạch Thanh Nhan nhịn không được mà bật cười... Mình thật sự là cái gì cũng có thể thử khi lâm vào tuyệt vọng. Kể cả diều hâu đưa tin kia thật sự còn sống, địa phương nó nhận định cũng là Phó trang, không phải bên trong Vương đô. Khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể nghe được tiếng huýt sáo?
Bên ngoài Bắc uyển, Kỷ Ninh ngừng bước. Hắn nghe được tiếng huýt sáo réo rắt xuyên thấu tầng không. Tiếng huýt sáo của Bạch Thanh Nhan du dương uyển chuyển, ròng rã hết lần này tới lần khác. Đợi đến hồi thứ ba, Kỷ Ninh rời đi.
Hắn trở lại bên ngoài phòng ngủ, thấy tiểu bộc đang lo lắng xách theo một lồng chim. Con chim bị nhốt trong lồng ra sức nhào đến song sắt, đâm đến cơ hồ đầu rơi máu chảy.
"Tướng quân!" Nhìn thấy Kỷ Ninh, tiểu bộc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, "Ta không có làm gì mà, Tướng quân! Con chim này đột nhiên phát điên, liều mạng muốn lao ra ngoài! Ta cho nó thêm nước, cho ăn, nó vẫn không chịu để ý đến ta... Tướng quân, ngài tha cho ta đi!"
"..."
Kỷ Ninh cúi đầu xem xét tường tận một lát. Chiếc cổ gầy nhỏ của diều hâu đưa tin kia bị đâm đến ứa máu, cánh tróc mất mấy cọng lông. Biết rõ trong lồng có ăn có uống, thành lồng lại chắc chắn như thế, nhưng nó vẫn tựa như không biết đau, ra sức muốn lao ra ngoài.
"Đây là thiên tính, hay là chức trách của ngươi? Chỉ vì ngươi là diều hâu đưa tin, ngươi liền dành cả đời thay người giao thư tín, kể cả vì thế mà mất mạng cũng không quan tâm?"
Kỷ Ninh nhận lấy lồng chim, đặt trước tầm mắt của mình. Hắn lẩm nhẩm trong miệng:
"Vì sao trên đời lại có người như vậy... Là diều hâu đưa tin, mãi mãi chỉ có thể là diều hâu đưa tin. Là Thái tử, cũng chỉ có thể là Thái tử. Trách nhiệm so với tính mệnh của y trọng yếu, so với sướng vui buồn giận của y lại càng trọng yếu hơn. Ngươi nói cho ta biết, có phải như vậy không?"
Nô bộc ở một bên nhìn đến ngu người. Kỷ Tướng quân đây là thế nào, sao lại cùng chim hàn huyên tâm sự? Chẳng lẽ chim phát điên, hắn cũng điên theo luôn rồi?
"Nhưng có đôi khi ta lại nghĩ, có lẽ không phải bởi vì trách nhiệm, mà bởi vì ta chẳng phải đúng người. Ở chỗ của ta, ngươi xưa nay không chịu nói dối, ta liền thật sự cho rằng đây là nguyên tắc thép, tuyệt không thể đi quá giới hạn. Tại sao đến nơi của người khác, lại có thể vì người khác mà nói dối, cũng có thể vì người khác mà lừa gạt? Chủy thủ kia, lại là từ nơi nào đến... Các ngươi bí mật gặp gỡ, liên lạc với nhau như thế nào? Rõ ràng đã nói khoảng thời gian này bồi bạn cùng ta, cũng đột nhiên muốn lật lọng. Rõ ràng, ta quả nhiên không sánh nổi với người ngoài."
"Kỷ Tướng quân..."
Tiểu bộc sợ hãi gọi một câu. Kỷ Ninh lại nhắm mắt làm ngơ. Hắn chỉ mải mê cùng diều hâu đưa tin chuyện trò.
"Y đang gọi ngươi... Ngươi còn chưa đi sao?"
"Đi... Đi đâu?"
Nô bộc chần chờ hỏi một câu. Nhưng Kỷ Ninh vẫn như cũ không để ý tới cậu, chỉ đột nhiên mở tung cửa lồng ... Diều hâu đưa tin kia rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi lồng kim này, kêu lên một tiếng vui vẻ, giương cánh mà bay đi.
"Quả nhiên, ta vẫn chẳng giam nổi ngươi."
Ngửa đầu nhìn theo bóng dáng ngày một khuất xa kia, Kỷ Ninh cười khổ một tiếng.
"Cẩm y ngọc thực*, điêu lan ngọc thế**, tất cả đều vô dụng. Dù dâng cả trái tim cho ngươi, dù máu chảy đầu rơi, chỉ sợ ngươi cũng khinh thường không thèm để ý. Vẫn là chỉ cần người ta gọi một tiếng, ngươi liền nghĩa vô phản cố, cho dù chết cũng đều phải rời đi."
*Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Đại ý là cuộc sống giàu sang.
*Điêu lan ngọc thế: 雕栏玉砌 Thềm son bệ ngọc. Một ý trong bài thơ "Ngu Mỹ nhân I" của nhà thơ thời Đường, Tống - Lý Dục.
Lần này, tiểu bộc một bên nghe, chẳng nói chẳng rằng. Cậu nghĩ thầm, con chim này không biết phải quý giá đến cỡ nào, nó phát điên, cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tướng quân điên theo? Tướng quân điên thì thôi cũng không sao, nhưng vạn nhất hắn đột nhiên cuồng tính đại phát, kéo ta chết cùng thì biết làm thế nào? Dù sao Tướng quân nhà mình tính tình không tốt, không ai là không biết.
Nhưng lần này Tướng quân lại hết sức bình tĩnh, cũng không hề nóng nảy.
"Ngươi!" Hắn chỉ vào tiểu bộc, "Thay ta truyền lời cho quản gia. Nói với gã, đến phủ thượng Nhiễm Quận vương, mời một vị thần y họ Lộc đến. Nếu hắn không chịu tới gặp ta, thì nói với hắn, là vị công tử họ Bạch muốn gặp hắn. Đi đi, đừng làm chậm trễ chuyện của ta."
Không bao lâu sau, Lộc Minh Sơn đã đến phủ Tướng quân. Nhìn thấy Kỷ Ninh, cậu hai mắt trừng trừng, hàm răng cắn chặt, mặt mũi tràn đầy hận ý tới mức sắp trào cả ra ngoài. Tiểu bộc đi mời người nhìn mà run rẩy, thầm nghĩ vị khách nhân này sao lại dám phát cáu như thế với Tướng quân? Không phải là muốn đánh nhau đấy chứ? Phải biết, thời điểm Tướng quân nổi giận, ai cũng không thèm nể mặt.
"Lộc thần y, mời ngồi."
Lại không tưởng tượng nổi, Kỷ Ninh phi thường bình tĩnh, tựa như hoàn toàn không nhìn ra thái độ của vị thần y này. Hôm nay Tướng quân sao lại khác thường như vậy? Tiểu bộc có chút giật mình. Chẳng ngờ, Kỷ Tướng quân đột ngột quay sang, âm trầm nhìn chằm chằm vào cậu, dọa cậu đến phát run.
"Ngươi còn ở đây làm gì? Sao không dâng trà cho khách nhân! Muốn chết đúng không? Còn không mau đi!"
Nói xong, một cước đạp vào mông tiểu bộc, đau đến mức cậu kêu lên một tiếng, vừa che mông vừa chạy ra khỏi phòng.
Còn tốt còn tốt, xem ra Tướng quân vẫn là Tướng quân, mặc dù điên cũng không điên đến mức hết thuốc chữa. Nghĩ vậy, trong lòng tiểu bộc an tâm hơn rất nhiều.
Quay đầu về phía Lộc Minh Sơn, Kỷ Ninh khôi phục lại thái độ bình thản. Nhưng Lộc Minh Sơn lại tuyệt không bị dao động, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ta không uống trà nước gì hết! Nói, ngươi giấu đường huynh ta ở nơi nào? Mau thả y ra!"
"Y bây giờ đang ở phủ thượng của ta."
"Quả nhiên là bị ngươi giam lại! Kỷ Ninh, tên cặn bã này, đường huynh ta bị ngươi hại còn chưa đủ thảm sao? Ngươi mau thả y ra!"
"Y tự nguyện ở đây giúp ta."
"Không có khả năng!"
"Không có gì không có khả năng."
Một tay Kỷ Ninh đặt trên mặt bàn, hai ngón tay không ngừng gõ lên mặt gỗ. Đúng vậy, làm gì có chuyện gì không có khả năng? Hắn đã từng cho rằng Bạch Thanh Nhan không có khả năng rời khỏi mình, mình cũng không có khả năng buông y ra. Hắn đã từng cho là, đời này hai người bọn họ đều sẽ dây dưa không dứt, tuyệt không chừa ra chỗ trống cho người khác.
Bây giờ nghĩ lại, tất thảy đều trở thành trò cười. Bọn họ có lẽ đã từng có loại cơ hội ấy... Chuyện cho tới bây giờ, là bị chính mình tự tay đánh mất. Đã không thể tiếp tục ép buộc khiến người kia tự sát, cũng chỉ có thể cắn răng nhịn đau mà buông tay.
"Y sẽ ở bên cạnh ta, theo giúp ta cho tới khi sứ đoàn Đại Tiếp đến. Sau đó ta sẽ tiễn y tụ hợp cùng đoàn sứ giả, bí mật rời khỏi Lang Nghiệp."
Nghe hắn nói vậy, Lộc Minh Sơn giật nảy mình. Đầy bụng chán ghét đối với Kỷ Ninh đều ném ra sau gáy, cậu tiến lên một bước, truy vấn:
"Lời này là thật? Ngươi thật sự nguyện ý tiễn y đi?"
"Ta lừa ngươi, đối với ta thì có chỗ nào tốt?"
"Nếu là như vậy, ngươi hại y cả một đời, cuối cùng cũng làm ra được một chuyện tốt rồi."
"Chuyện tốt hay không, ai biết? Ta chỉ hy vọng, y có thể sống bình an."
Lời này nhắc đến sự tình nơi trạm gác trên núi, Bạch Thanh Nhan có ý đồ tự sát. Nhưng Lộc Minh Sơn lại hiểu nhầm suy nghĩ của Kỷ Ninh, thở dài nói:
"Ngươi đại khái cũng là bởi vì cẩu Hoàng đế kia của các ngươi muốn bắt y đi, mới hạ quyết tâm. Ta cũng một mực lo lắng chuyện này... Đôi mắt kia của y, muốn không nhìn ra là hậu duệ Ngọc Dao cũng khó. Dị sắc song đồng vốn đã làm người khác chú ý, huống chi y lại là sắc tím hiếm thấy. Ngoại trừ Hoàng tộc, ai cũng không thể sinh ra màu mắt như vậy."
"Bàn đến chuyện này mới nhớ, ngươi cũng có huyết mạch Ngọc Dao. Tại sao mắt của ngươi lại đen nhánh?"
"Chẳng lẽ ngươi không phải vì chuyện này mới tìm ta?" Lộc Minh Sơn ngạc nhiên, "Ta tất nhiên là phối dược đổi màu mắt cho mình."
... Bằng không, Cơ Hà năm đó truy bắt mình khắp thiên hạ. Chỉ bằng đôi mắt này, có thể chạy thoát khỏi lãnh thổ Đại Tiếp thế quái nào được!
Chỉ là những bí ẩn này, Lộc Minh Sơn không muốn nói cho Kỷ Ninh nghe. Nhưng Kỷ Ninh đã hiểu suy nghĩ của cậu:
"Chẳng lẽ ngươi có thể thay đổi màu mắt của y?"
"Tất nhiên. Bằng không kể cả có xen lẫn vào trong đoàn sứ giả, cũng rất dễ bị Hoàng đế kia của các ngươi cản trở. Hoàng đế các ngươi dạo gần đây như phát điên, săn lùng người dị sắc song đồng khắp toàn thành, ta nghĩ gã đã nghe phong thanh được gì đó. Những ngày này ta cũng gấp muốn chết, nhưng Nhiễm Quận vương không biết tung tích, ta muốn cầu trợ cũng chẳng ai có thể cầu. Kỷ Tướng quân, ngươi giữ đường huynh ta bên người, chỉ sợ mấy ngày sau gã cũng muốn lục soát phủ thượng của ngươi. Cũng may ngươi lạc đường còn biết quay đầu, tìm ta đến. Bằng không..."
Nói đến đây, cậu dường như mới phản ứng lại được.
"A? Nếu ngươi không phải vì chuyện này mà tìm ta, thì là vì cái gì?"
"Ở trên băng nguyên, trong đoàn xe thiết kỵ Lang Nghiệp, ngươi quên chúng ta từng có hẹn định gì sao? Ta đã nói, ta muốn dùng tính mạng mình, bảo toàn tính mệnh Bạch Thanh Nhan."
"Cái này..."
Thật ra Lộc Minh Sơn không có quên. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch Thanh Nhan, cậu sao có thể quên được? Nhưng khi đó cậu muốn dụ Kỷ Ninh, ngoại trừ việc hàn độc của Bạch Thanh Nhan sắp sửa phát tác, càng là bởi vì sau khi Kỷ Ninh chết, cậu liền có thể thuận lợi giúp Bạch Thanh Nhan thoát khỏi thiết kỵ Lang Nghiệp, đào tẩu tha hương.
Kỳ thật, ngoại trừ hấp thụ Ngọc Dao công pháp trên người Kỷ Ninh, Bạch Thanh Nhan có thể hấp thụ công lực của người khác để bảo mệnh. Nhưng Ngọc Dao công pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã, còn có thể đem một thân công phu của y tìm về. Công pháp của người khác chỉ là biện pháp không triệt để, kế sách nhất thời, ba năm năm năm sau dù sao vẫn cần một lần nữa. Nhưng lúc đó Lộc Minh Sơn có tư tâm, không chịu nói cho Kỷ Ninh những biện pháp khác, chỉ sợ Kỷ Ninh không chịu thả Bạch Thanh Nhan đi.
Chỉ là đến Vương đô Lang Nghiệp rồi, Bạch Thanh Nhan khắp nơi bị uy hϊếp. Lộc Minh Sơn căn bản không có cơ hội cân nhắc lại sự tình này. Bây giờ bị Kỷ Ninh nói ra, lại khiến cậu có mấy phần trở tay không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.