[Quyển 4] Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Nuôi Ong Tay Áo
Chương 51: Nợ tình (trung)
Vuongminhthy
27/07/2022
Mai Xuân lầu trứ danh kinh thành là một hoa lầu với các món ngon, bất kể là sơn hào hải vị hay thức ăn tầm thường đều ngon đến mức khiến người
ta như muốn nuốt luôn cả lưỡi. Tuy nhiên, thứ hấp dẫn nhất của Mai Xuân lầu đương nhiên là mỹ nhân. Các cô nương ở đấy khiến kẻ khác phải điên đảo thần hồn. Có mỹ nữ thân người bốc lửa, có mỹ nữ vóc hình thanh nhã cao quý, có mỹ nữ dáng vẻ thuần khiết thẹn thùng, có mỹ nữ tươi tắn như hoa, dạo gần đây còn thịnh hành loại mỹ nữ xinh đẹp vẻ hoang dã
nữa. Tóm lại chỉ cần người đến Mai Xuân lầu thì luôn luôn có thứ hợp
với người, còn nếu như người chưa hài lòng, sẽ thay tới đổi lui cho đến
khi người hả dạ mới thôi.
Tối nay là đêm đầu tiên Tiểu Tường xuất hiện trước các khách nhân. Nàng lấy tên Hà Tam Cô, từ ngày nàng ra mắt Túy đại nương, quản gia của hoa lầu, nàng đã được bà ta tích cực nâng đỡ. Mặc dù vừa mới tới nhưng nàng cũng được Túy đại nương họa một bức chân dung gắn trên tấm bảng lớn bằng vàng vô cùng nổi bật, kim quang chói lọi, hấp dẫn mọi khách nhân khi đặt chân vào đều phải ngưng bước ngước nhìn lên. Đấy chính là bảng xếp hạng của những danh hoa tuyệt sắc tại hoa lầu. Từ trên xuống dưới theo thứ tự là mười đại danh hoa xinh đẹp nhất.
Lúc này Tiểu Tường đang tô điểm trước gương, nàng lấy từ hộp trang sức mà Túy đại nương tặng nàng ra một chiếc thoa trắng có đính ngọc bảo lam, nghiêng nghiêng cài lên làn tóc mây thanh nhã của mình, lại phục trang cho mình một bộ váy mềm lụa mỏng màu phấn lam, trông đơn giản và tao nhã như một nàng tiên nữ hư ảo không nhiễm bụi trần gian. Tiểu Tường ngắm nàng trong gương và mỉm cười hài lòng, dù nàng không hay trang điểm, nhưng tay nghề của nàng quả là khéo léo, trang điểm thật xinh đẹp làm sao. So với trước kia nàng vốn đã đẹp còn đẹp hơn bảy tám phần.
Tiểu Tường đặt hộp phấn xuống, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một hầu gái với gương mặt tròn xoe hai má lúm đồng tiền bước vào phòng, tay cầm một tấm sa trắng mỏng. Hầu gái bước lại sau lưng Tiểu Tường, vừa cẩn thận thắt tấm sa mỏng lên mặt cho Tiểu Tường vừa tò mò hỏi:
- Em thật không hiểu, sao tiểu thư bảo em đi tìm tấm lụa này, dung mạo xinh đẹp của tiểu thư bị tấm lụa này che mất, làm sao khách nhân thấy được?
Tiểu Tường cười:
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội không biết rằng bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao? Ta đeo tấm lụa trắng tựa sương khói này, càng mông lung như mộng như ảo, vừa thần bí vừa mê hoặc, khiến họ không nhìn rõ dung mạo, sẽ càng khao khát được trông thấy hơn.
Hầu gái tròn mắt:
-Thật vậy ư? Bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao?
Hầu gái hỏi rồi nhìn Tiểu Tường trong gương, lúc này nàng ta bỗng nhiên nhận thấy gương mặt Tiểu Tường dưới lớp sa bạch bao phủ hệt như một đóa thược dược trong sương mai, lúc ẩn lúc hiện, vừa xinh đẹp, vừa khơi gợi, khiến cho người khác muốn khám phá đến cùng, thật sự là câu hồn đoạt phách!
Tiểu Tường trông thấy hầu gái ngơ ngẩn nhìn mình như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, vỗ vỗ đầu của hầu gái, bảo:
- Thời gian không còn sớm nữa, em đưa ta ra ngoài sảnh nào.
Giữa đại sảnh của hoa lầu có một tòa đài vuông, trên đài có đàn, sáo, tiêu, trống… Hiện tại đang có một cô kỹ nữ ngồi chơi đàn. Tiếng đàn tình tang, tựa dòng suối nhỏ tuôn chảy chốn non cao, trong vắt thấy đáy, bọt nước tinh khôi, sỏi bé nơi đáy nước lấp lánh phát sáng, phảng phất như từng viên từng hạt đều chất chứa một niềm vui nho nhỏ. Khách nhân trong hoa lầu lúc này đều lặng im không thốt một lời. Mọi người như chìm đắm vào tiếng đàn không thể cưỡng lại, tựa hồ đã rơi lạc vào một ảo cảnh đầy hạnh phúc.
Chỉ có Tiểu Tường là không tập trung lắng nghe khúc đàn đó, mà khẽ lia mắt tìm người. Đại sảnh tổng cộng có ba mươi sáu bộ bàn. Trong đó có chín bộ bàn tròn lớn bằng gỗ tử đàn được chạm trổ công phu thuộc hàng cực phẩm, hai mươi bảy bộ bàn vuông có khắc hoa văn thuộc hàng trân quý. Mỗi bộ bàn tròn bằng gỗ tử đàn do một nam một nữ người làm hầu hạ, còn mỗi bộ bàn vuông khắc hoa chỉ do một gã sai vặt phục vụ. Số bạc bỏ ra để được ngồi bên bộ bàn tròn tử đàn đắt hơn gấp mười so với giá của bộ bàn vuông khắc hoa. Hơn nữa, nếu chỉ có tiền mà địa vị thanh thế không đủ cao, ví như người ấy chỉ là một phú hộ vô danh nào đó, thì mặc cho hắn có trả ra bao nhiêu bạc, bàn tròn tử đàn có trống đến đâu, hoa lầu cũng sẽ không cho hắn được ngồi bên.
Khách nhân nào đủ tư cách ngồi bên bàn tròn tử đàn thì tài lực và thân phận là không thể nghi ngờ. Ánh mắt Tiểu Tường tập trung lên người khách đang ngồi bên bàn tròn tử đàn. Nhất là chiếc bàn đặt gần tòa đài.
Tay áo rộng của cô nương đánh đàn khẽ cất, điệu đàn cuối cùng đã chấm dứt. Mãi đến khi dư âm lờ lững dần tan đi, khách nhân trong sảnh đường mới chầm chậm tỉnh khỏi mộng ảo, tiếng ca ngợi, tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng than thở hệt như sóng triều dâng cao, không khí đã đạt đến cao trào.
Đêm nay Át Tất Long vận y phục gấm màu xanh lá mạ, lưng thắt đai nâu, treo toòng teng phía bên trái sợi dây đai là miếng ngọc màu cổ đồng. Gã vừa vỗ tay vừa bảo một tên lính đang đứng sau lưng gã đem một chiếc hộp gấm đỏ đến tặng cô nương đánh đàn.
Hầu gái của Tiểu Tường liếc về phía người đàn bà khoảng bốn mươi mấy năm mươi tuổi có gương mặt và thân hình nung núc mỡ đang đứng bên hông tòa đài. Người này chính là Túy đại nương, bà ta mỉm cười gật đầu. Hầu gái bèn nói nhỏ với Tiểu Tường:
- Hà tiểu thư, em ra hiệu cho tắt đèn nhé?
Tiểu Tường gật đầu. Cô hầu gái bước lên tòa đài, cầm dùi trống lên đánh ba lần, đèn đóm phụt tắt, cả đại sảnh bỗng nhiên tối đặc. Khách nhân bất ngờ vì tình huống này, cùng buột miệng ồ à. Đây chính là hiệu ứng mà Tiểu Tường mong muốn cho màn diễn của nàng. Đợi mọi người quen dần với bóng tối, hầu gái lại nổi trống lên. Cùng với tiếng trống là tiếng đàn và tiếng sáo cất vang, giữa tòa đài từ từ sáng lên.
Lúc Tiểu Tường xuất hiện trên tòa đài, hai mắt của Át Tất Long thiếu chút nữa là rớt ra ngoài. Gương mặt đượm sắc xuân, mắt hạnh khép hờ, môi son hé mở, váy xẻ cao hai bên để lộ đôi chân thon thả thẳng tắp, trên mình Tiểu Tường cúc áo mở hẳn ra hai bên để lộ bờ vai mềm mại, rành rành có thể trông thấy lớp áo yếm nhỏ cũng màu lam cùng khe bồng đảo trắng nõn mê người đương run rẩy bên trong. Đây chính là Thoát Vũ Y. Tối nay nàng dùng đến điệu nhảy dâm mị này để dẫn dụ Át Tất Long, nàng đã đánh cược rồi, nên quyết được ăn cả, ngã về không!
Mọi người cũng như Át Tất Long mở bừng hai mắt nhìn Tiểu Tường đến nỗi hô hấp ngưng cả lại. Tiểu Tường nhảy múa khêu gợi giữa tòa đài, vòng eo thon nhỏ lắc lư như một chú cá bơi lội trong nước, một tay mơn trớn lên khuôn ngực căng mọng kết hợp cùng giai điệu của đám nhạc sư, một hồi sau nàng vừa nhảy vừa bước về phía bàn của Át Tất Long. Tiểu Tường nhẹ nhàng xoay lượn trước mặt gã chẳng khác một đóa hoa tung bay trên trời, cuối cùng tiếng nhạc cũng ngưng, Tiểu Tường buông mình ngã vào người Át Tất Long. Hoa lầu rộ lên một tràng tán thán, hầu như mọi khách nhân nơi đây đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chăm chú vào họ Át, hận không thể đổi ngược mình là gã để hưởng thụ loại diễm phúc lớn như vậy.
Tiểu Tường nở một nụ cười yêu mị, ngồi trên đùi Át Tất Long, nàng hệt như một con rắn quấn vòng tay vào cổ gã, ngón tay trắng ngần ve vuốt mặt gã, từ từ, êm ái. Đôi môi xinh đẹp của Tiểu Tường tha thiết gọi tên gã.
Tối nay là đêm đầu tiên Tiểu Tường xuất hiện trước các khách nhân. Nàng lấy tên Hà Tam Cô, từ ngày nàng ra mắt Túy đại nương, quản gia của hoa lầu, nàng đã được bà ta tích cực nâng đỡ. Mặc dù vừa mới tới nhưng nàng cũng được Túy đại nương họa một bức chân dung gắn trên tấm bảng lớn bằng vàng vô cùng nổi bật, kim quang chói lọi, hấp dẫn mọi khách nhân khi đặt chân vào đều phải ngưng bước ngước nhìn lên. Đấy chính là bảng xếp hạng của những danh hoa tuyệt sắc tại hoa lầu. Từ trên xuống dưới theo thứ tự là mười đại danh hoa xinh đẹp nhất.
Lúc này Tiểu Tường đang tô điểm trước gương, nàng lấy từ hộp trang sức mà Túy đại nương tặng nàng ra một chiếc thoa trắng có đính ngọc bảo lam, nghiêng nghiêng cài lên làn tóc mây thanh nhã của mình, lại phục trang cho mình một bộ váy mềm lụa mỏng màu phấn lam, trông đơn giản và tao nhã như một nàng tiên nữ hư ảo không nhiễm bụi trần gian. Tiểu Tường ngắm nàng trong gương và mỉm cười hài lòng, dù nàng không hay trang điểm, nhưng tay nghề của nàng quả là khéo léo, trang điểm thật xinh đẹp làm sao. So với trước kia nàng vốn đã đẹp còn đẹp hơn bảy tám phần.
Tiểu Tường đặt hộp phấn xuống, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một hầu gái với gương mặt tròn xoe hai má lúm đồng tiền bước vào phòng, tay cầm một tấm sa trắng mỏng. Hầu gái bước lại sau lưng Tiểu Tường, vừa cẩn thận thắt tấm sa mỏng lên mặt cho Tiểu Tường vừa tò mò hỏi:
- Em thật không hiểu, sao tiểu thư bảo em đi tìm tấm lụa này, dung mạo xinh đẹp của tiểu thư bị tấm lụa này che mất, làm sao khách nhân thấy được?
Tiểu Tường cười:
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội không biết rằng bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao? Ta đeo tấm lụa trắng tựa sương khói này, càng mông lung như mộng như ảo, vừa thần bí vừa mê hoặc, khiến họ không nhìn rõ dung mạo, sẽ càng khao khát được trông thấy hơn.
Hầu gái tròn mắt:
-Thật vậy ư? Bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao?
Hầu gái hỏi rồi nhìn Tiểu Tường trong gương, lúc này nàng ta bỗng nhiên nhận thấy gương mặt Tiểu Tường dưới lớp sa bạch bao phủ hệt như một đóa thược dược trong sương mai, lúc ẩn lúc hiện, vừa xinh đẹp, vừa khơi gợi, khiến cho người khác muốn khám phá đến cùng, thật sự là câu hồn đoạt phách!
Tiểu Tường trông thấy hầu gái ngơ ngẩn nhìn mình như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, vỗ vỗ đầu của hầu gái, bảo:
- Thời gian không còn sớm nữa, em đưa ta ra ngoài sảnh nào.
Giữa đại sảnh của hoa lầu có một tòa đài vuông, trên đài có đàn, sáo, tiêu, trống… Hiện tại đang có một cô kỹ nữ ngồi chơi đàn. Tiếng đàn tình tang, tựa dòng suối nhỏ tuôn chảy chốn non cao, trong vắt thấy đáy, bọt nước tinh khôi, sỏi bé nơi đáy nước lấp lánh phát sáng, phảng phất như từng viên từng hạt đều chất chứa một niềm vui nho nhỏ. Khách nhân trong hoa lầu lúc này đều lặng im không thốt một lời. Mọi người như chìm đắm vào tiếng đàn không thể cưỡng lại, tựa hồ đã rơi lạc vào một ảo cảnh đầy hạnh phúc.
Chỉ có Tiểu Tường là không tập trung lắng nghe khúc đàn đó, mà khẽ lia mắt tìm người. Đại sảnh tổng cộng có ba mươi sáu bộ bàn. Trong đó có chín bộ bàn tròn lớn bằng gỗ tử đàn được chạm trổ công phu thuộc hàng cực phẩm, hai mươi bảy bộ bàn vuông có khắc hoa văn thuộc hàng trân quý. Mỗi bộ bàn tròn bằng gỗ tử đàn do một nam một nữ người làm hầu hạ, còn mỗi bộ bàn vuông khắc hoa chỉ do một gã sai vặt phục vụ. Số bạc bỏ ra để được ngồi bên bộ bàn tròn tử đàn đắt hơn gấp mười so với giá của bộ bàn vuông khắc hoa. Hơn nữa, nếu chỉ có tiền mà địa vị thanh thế không đủ cao, ví như người ấy chỉ là một phú hộ vô danh nào đó, thì mặc cho hắn có trả ra bao nhiêu bạc, bàn tròn tử đàn có trống đến đâu, hoa lầu cũng sẽ không cho hắn được ngồi bên.
Khách nhân nào đủ tư cách ngồi bên bàn tròn tử đàn thì tài lực và thân phận là không thể nghi ngờ. Ánh mắt Tiểu Tường tập trung lên người khách đang ngồi bên bàn tròn tử đàn. Nhất là chiếc bàn đặt gần tòa đài.
Tay áo rộng của cô nương đánh đàn khẽ cất, điệu đàn cuối cùng đã chấm dứt. Mãi đến khi dư âm lờ lững dần tan đi, khách nhân trong sảnh đường mới chầm chậm tỉnh khỏi mộng ảo, tiếng ca ngợi, tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng than thở hệt như sóng triều dâng cao, không khí đã đạt đến cao trào.
Đêm nay Át Tất Long vận y phục gấm màu xanh lá mạ, lưng thắt đai nâu, treo toòng teng phía bên trái sợi dây đai là miếng ngọc màu cổ đồng. Gã vừa vỗ tay vừa bảo một tên lính đang đứng sau lưng gã đem một chiếc hộp gấm đỏ đến tặng cô nương đánh đàn.
Hầu gái của Tiểu Tường liếc về phía người đàn bà khoảng bốn mươi mấy năm mươi tuổi có gương mặt và thân hình nung núc mỡ đang đứng bên hông tòa đài. Người này chính là Túy đại nương, bà ta mỉm cười gật đầu. Hầu gái bèn nói nhỏ với Tiểu Tường:
- Hà tiểu thư, em ra hiệu cho tắt đèn nhé?
Tiểu Tường gật đầu. Cô hầu gái bước lên tòa đài, cầm dùi trống lên đánh ba lần, đèn đóm phụt tắt, cả đại sảnh bỗng nhiên tối đặc. Khách nhân bất ngờ vì tình huống này, cùng buột miệng ồ à. Đây chính là hiệu ứng mà Tiểu Tường mong muốn cho màn diễn của nàng. Đợi mọi người quen dần với bóng tối, hầu gái lại nổi trống lên. Cùng với tiếng trống là tiếng đàn và tiếng sáo cất vang, giữa tòa đài từ từ sáng lên.
Lúc Tiểu Tường xuất hiện trên tòa đài, hai mắt của Át Tất Long thiếu chút nữa là rớt ra ngoài. Gương mặt đượm sắc xuân, mắt hạnh khép hờ, môi son hé mở, váy xẻ cao hai bên để lộ đôi chân thon thả thẳng tắp, trên mình Tiểu Tường cúc áo mở hẳn ra hai bên để lộ bờ vai mềm mại, rành rành có thể trông thấy lớp áo yếm nhỏ cũng màu lam cùng khe bồng đảo trắng nõn mê người đương run rẩy bên trong. Đây chính là Thoát Vũ Y. Tối nay nàng dùng đến điệu nhảy dâm mị này để dẫn dụ Át Tất Long, nàng đã đánh cược rồi, nên quyết được ăn cả, ngã về không!
Mọi người cũng như Át Tất Long mở bừng hai mắt nhìn Tiểu Tường đến nỗi hô hấp ngưng cả lại. Tiểu Tường nhảy múa khêu gợi giữa tòa đài, vòng eo thon nhỏ lắc lư như một chú cá bơi lội trong nước, một tay mơn trớn lên khuôn ngực căng mọng kết hợp cùng giai điệu của đám nhạc sư, một hồi sau nàng vừa nhảy vừa bước về phía bàn của Át Tất Long. Tiểu Tường nhẹ nhàng xoay lượn trước mặt gã chẳng khác một đóa hoa tung bay trên trời, cuối cùng tiếng nhạc cũng ngưng, Tiểu Tường buông mình ngã vào người Át Tất Long. Hoa lầu rộ lên một tràng tán thán, hầu như mọi khách nhân nơi đây đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chăm chú vào họ Át, hận không thể đổi ngược mình là gã để hưởng thụ loại diễm phúc lớn như vậy.
Tiểu Tường nở một nụ cười yêu mị, ngồi trên đùi Át Tất Long, nàng hệt như một con rắn quấn vòng tay vào cổ gã, ngón tay trắng ngần ve vuốt mặt gã, từ từ, êm ái. Đôi môi xinh đẹp của Tiểu Tường tha thiết gọi tên gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.