[Quyển 4] Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Nuôi Ong Tay Áo
Chương 3: Quyến dụ (hạ)
Vuongminhthy
27/07/2022
Cửu Dương bị sốc nên chàng lặng thinh, chỉ tới khi có cơn gió thoảng lùa nhẹ qua mặt chàng mới thức tỉnh, nhớ điều kiện nàng đã đặt ra trước khi chàng đi Thái Hành Sơn. Cửu Dương tiến tới đối diện Nữ Thần Y, đặt hai tay chàng lên đôi vai Nữ Thần Y:
-Chẳng phải muội nói sau khi huynh cứu giá xong muội sẽ theo huynh về Hàng Châu à?
Cửu Dương dứt lời nghĩ bụng chàng vốn không muốn đến Thái Hành Sơn chút nào, nhưng khi người con gái này dùng đôi mắt ẩn dưới đôi hàng mi cong và dài liếc chàng, nội tâm chàng vùng vẫy giao chiến với lời thề trước linh vị các huynh đệ trong hội. Sau đó nàng chủ động hôn chàng, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người chàng. Hoàn toàn đánh gục chàng. Bao nhiêu năm qua, chưa một ai có thể dùng lời nói, cử chỉ, tác động được chàng mạnh mẽ như nàng. Trong cảm giác của chàng, chỉ một cái nhăn mày của cô gái này cũng dồi dào vần điệu, sống động như bức tranh sơn dầu. Tình thế lúc đó thật nguy hiểm biết bao nhiêu. Tuy cuối cùng chàng đã đánh thắng Ngao Bái nhưng nói một cách công bằng thì thực ra đao pháp của Ngao Bái đã luyện đến cảnh giới rất cao rồi, chỉ cần định lại tâm thần, giữ cho môn hộ được vững thì chưa chắc đã thua cho chàng.
-Thiên Văn, huynh và muội ở lại kinh thành tiếp tục tìm cách đối phó tam mệnh đại thần để giúp bá tánh, được không? Với tài nghệ của huynh, có thể vào sở quân cơ làm quan…
Nữ Thần Y chưa nói xong, Cửu Dương cướp lời nàng:
- Muội biết rất rõ từ lâu huynh không thích dấn thân vào quan trường, như vậy chẳng khác nào làm khó huynh.
Nữ Thần Y giận dỗi xô chàng ra.
- Huynh không yêu muội thật lòng!
Cửu Dương nhìn sững Nữ Thần Y, thấy trong đôi mắt đẹp với những sợi mi dài ấy là sự giận hờn, trách móc, xen lẫn hoài nghi. Chàng nghe thốn trong tim, cảm giác ngực chàng như có kim đâm, sâu tận vào tim. Cửu Dương với tay nắm lấy tay Nữ Thần Y, lạc giọng hỏi nàng:
- Nữ Thần Y, sao muội có thể nói như vậy? Muội cho rằng huynh không yêu muội thật lòng à?
-Ừ.
Nữ Thần Y gật đầu.
Cửu Dương lại cảm giác như chàng vừa bị ai đó xô ngã xuống vực sâu không đáy. Mắt chàng hướng xuống dòng nước. Tình cảm chàng thế nào, bản thân nàng, bản thân chàng, mọi người xung quanh hai người và ngay cả con sông vô tri vô giác này đều biết rõ mà, sao nàng lại có thể nói với chàng những lời vừa rồi?
Tuy Nữ Thần Y gật đầu nhưng lòng nàng chơi vơi trong nỗi áy náy, trái tim đau như bị dao cắt, tự nguyền rủa bản thân. Nàng nhủ bụng nàng không nên làm theo kịch bản của Tân Nguyên, làm thương hại lòng chàng. Ôi! Những lời nàng vừa nói thật nhẫn tâm, vì người đàn ông trước mặt nàng đối với nàng thật là tình sâu nghĩa nặng. Nàng biết rất rõ. Vì nàng, chàng đã không một mình trở về Hàng Châu, mà ở lại nơi đây, hứng chịu nhiều sương gió. Từ lúc còn rất nhỏ, tình cảm chàng dành cho nàng chẳng khác nào cây kim trên la bàn vậy, từ đầu chí cuối, cũng chỉ cùng một phương hướng!
Nữ Thần Y quay lưng lại, tránh ánh nhìn sửng sốt từ Cửu Dương. Nàng cũng hiểu con người chàng chỉ thích cùng vài người bạn tụ tập du ngoạn Tây Hồ thôi. Đọc sách, ngâm thơ, họa tranh, thổi tiêu, hoặc sáo trúc trên Tây Hồ vào những đêm trăng sao. Du sơn viễn thủy, phiêu lãng thiên nhai, là ước nguyện mà chàng đã nói với nàng. Chàng chỉ muốn sống cuộc đời bình dị, không lo không nghĩ. Lánh xa sự ồn ào, xây căn nhà ở nơi thật yên tĩnh. Mà cuộc sống đơn giản đó cũng là ước mơ tốt đẹp của nàng. Từ nhỏ, nàng hay mường tượng khi lớn lên mình sẽ sống ở nông thôn, chồng nàng là thầy đồ dạy chữ cho bọn trẻ trong thôn. Buổi sáng khi mặt trời vừa ló dạng, nàng ra sau vườn hái rau, hát những bài dân ca, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, đến buổi trưa làm cơm xong đợi chồng tan học trở về nhà... Tuy nhiên, trong tình thế hiện tại, do thời cuộc đưa đẩy, nàng phải tìm cách thuyết phục chàng đề danh và thi đỗ, để chàng có thể đỗ trạng, thăng quan… Nhưng, nàng cũng hiểu đối với chàng những chuyện ấy như không phải đi làm quan để hưởng lộc mà như đi lưu đày vậy.
Bấy giờ mặt mày Cửu Dương vẫn còn tái xanh, đi vòng ra trước mặt Nữ Thần Y, bưng má nàng lên. Nữ Thần Y vùng vằng giật ngược người nàng về phía sau, thoát khỏi bàn tay Cửu Dương.
- Có thể huynh yêu muội thật lòng nhưng không hết lòng. Vì nếu huynh yêu muội hết lòng, huynh sẽ làm tất cả cho muội, để muội được vui vẻ, để muội được toàn tâm nguyện. Bất cứ việc gì muội muốn!
Câu nói của Nữ Thần Y khiến lòng Cửu Dương đau đớn quá, hai mắt chàng thẫn thờ, miệng như bị kim khâu, không nói nên câu. Qua một lúc rất lâu chàng mới có thể mở miệng nói được nên lời:
-Nữ Thần Y à, việc huynh yêu muội, và việc huynh bỏ mặc cái chết của các huynh đệ trong hội, đi làm tay sai cho kẻ thù đã giết chết họ, là hai việc hoàn toàn khác nhau. Muội không thể nhập chúng lại làm một rồi nói huynh không yêu muội, như vậy thật quá bất công với huynh. Tuy huynh yêu muội, nhưng huynh cũng cần phải có những suy nghĩ và nhận thức của riêng mình. Một người đàn ông không thể bị người khác sai khiến và khống chế để rồi chẳng có một chút lập trường gì của mình…
Cửu Dương chưa dứt lời, Nữ Thần Y bịt hai tai lại, kêu lên:
-Huynh đừng ngụy biện! Lập trường gì chứ, chính kiến gì? Muội không muốn nghe. Đã như huynh không làm theo lời muội để muội được vui thì huynh đừng xuất hiện trước mặt muội nữa!
Nữ Thần Y nói xong quay mình bước vội xuống cầu Vô Định Hà. Cửu Dương dợm chân định đi theo nàng, Nữ Thần Y tiếp:
-Muội đã bảo huynh đừng theo muội! Huynh đứng lại đó! Đừng đi theo muội!
Nữ Thần Y trở vào vườn trà, đến nơi phơi đồ, bưng cái thau gỗ lên, bỏ một mạch vào nhà sau. Tuy không hề quay đầu nhìn hướng cầu Vô Định Hà nhưng nàng vẫn có thể hình dung đôi mắt thê lương đang dõi theo nàng, dáng đứng trầm mặc, buồn thương, trên chiếc cầu như trong bốn năm qua.
Người đàn ông đó đã trải qua một ngàn năm trăm buổi chiều tà, một ngàn năm trăm buổi sáng tinh sương, bao đêm triền miên không ngủ được. Mỗi độ đêm khuya canh vắng, mỗi khi trăng sáng treo trên nhà thủy tạ giữa dòng sông là chàng đều tưởng nhớ đến nàng, nhớ đến cái cảnh trước kia hai người ở bên nhau trong căn nhà thủy tạ trên Tây Hồ. Ký ức như từng cơn sóng đập mạnh vào cõi lòng Nữ Thần Y, nhưng nàng vẫn phải giả bộ làm như người đàn ông đó không yêu nàng mấy!
-Chẳng phải muội nói sau khi huynh cứu giá xong muội sẽ theo huynh về Hàng Châu à?
Cửu Dương dứt lời nghĩ bụng chàng vốn không muốn đến Thái Hành Sơn chút nào, nhưng khi người con gái này dùng đôi mắt ẩn dưới đôi hàng mi cong và dài liếc chàng, nội tâm chàng vùng vẫy giao chiến với lời thề trước linh vị các huynh đệ trong hội. Sau đó nàng chủ động hôn chàng, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người chàng. Hoàn toàn đánh gục chàng. Bao nhiêu năm qua, chưa một ai có thể dùng lời nói, cử chỉ, tác động được chàng mạnh mẽ như nàng. Trong cảm giác của chàng, chỉ một cái nhăn mày của cô gái này cũng dồi dào vần điệu, sống động như bức tranh sơn dầu. Tình thế lúc đó thật nguy hiểm biết bao nhiêu. Tuy cuối cùng chàng đã đánh thắng Ngao Bái nhưng nói một cách công bằng thì thực ra đao pháp của Ngao Bái đã luyện đến cảnh giới rất cao rồi, chỉ cần định lại tâm thần, giữ cho môn hộ được vững thì chưa chắc đã thua cho chàng.
-Thiên Văn, huynh và muội ở lại kinh thành tiếp tục tìm cách đối phó tam mệnh đại thần để giúp bá tánh, được không? Với tài nghệ của huynh, có thể vào sở quân cơ làm quan…
Nữ Thần Y chưa nói xong, Cửu Dương cướp lời nàng:
- Muội biết rất rõ từ lâu huynh không thích dấn thân vào quan trường, như vậy chẳng khác nào làm khó huynh.
Nữ Thần Y giận dỗi xô chàng ra.
- Huynh không yêu muội thật lòng!
Cửu Dương nhìn sững Nữ Thần Y, thấy trong đôi mắt đẹp với những sợi mi dài ấy là sự giận hờn, trách móc, xen lẫn hoài nghi. Chàng nghe thốn trong tim, cảm giác ngực chàng như có kim đâm, sâu tận vào tim. Cửu Dương với tay nắm lấy tay Nữ Thần Y, lạc giọng hỏi nàng:
- Nữ Thần Y, sao muội có thể nói như vậy? Muội cho rằng huynh không yêu muội thật lòng à?
-Ừ.
Nữ Thần Y gật đầu.
Cửu Dương lại cảm giác như chàng vừa bị ai đó xô ngã xuống vực sâu không đáy. Mắt chàng hướng xuống dòng nước. Tình cảm chàng thế nào, bản thân nàng, bản thân chàng, mọi người xung quanh hai người và ngay cả con sông vô tri vô giác này đều biết rõ mà, sao nàng lại có thể nói với chàng những lời vừa rồi?
Tuy Nữ Thần Y gật đầu nhưng lòng nàng chơi vơi trong nỗi áy náy, trái tim đau như bị dao cắt, tự nguyền rủa bản thân. Nàng nhủ bụng nàng không nên làm theo kịch bản của Tân Nguyên, làm thương hại lòng chàng. Ôi! Những lời nàng vừa nói thật nhẫn tâm, vì người đàn ông trước mặt nàng đối với nàng thật là tình sâu nghĩa nặng. Nàng biết rất rõ. Vì nàng, chàng đã không một mình trở về Hàng Châu, mà ở lại nơi đây, hứng chịu nhiều sương gió. Từ lúc còn rất nhỏ, tình cảm chàng dành cho nàng chẳng khác nào cây kim trên la bàn vậy, từ đầu chí cuối, cũng chỉ cùng một phương hướng!
Nữ Thần Y quay lưng lại, tránh ánh nhìn sửng sốt từ Cửu Dương. Nàng cũng hiểu con người chàng chỉ thích cùng vài người bạn tụ tập du ngoạn Tây Hồ thôi. Đọc sách, ngâm thơ, họa tranh, thổi tiêu, hoặc sáo trúc trên Tây Hồ vào những đêm trăng sao. Du sơn viễn thủy, phiêu lãng thiên nhai, là ước nguyện mà chàng đã nói với nàng. Chàng chỉ muốn sống cuộc đời bình dị, không lo không nghĩ. Lánh xa sự ồn ào, xây căn nhà ở nơi thật yên tĩnh. Mà cuộc sống đơn giản đó cũng là ước mơ tốt đẹp của nàng. Từ nhỏ, nàng hay mường tượng khi lớn lên mình sẽ sống ở nông thôn, chồng nàng là thầy đồ dạy chữ cho bọn trẻ trong thôn. Buổi sáng khi mặt trời vừa ló dạng, nàng ra sau vườn hái rau, hát những bài dân ca, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, đến buổi trưa làm cơm xong đợi chồng tan học trở về nhà... Tuy nhiên, trong tình thế hiện tại, do thời cuộc đưa đẩy, nàng phải tìm cách thuyết phục chàng đề danh và thi đỗ, để chàng có thể đỗ trạng, thăng quan… Nhưng, nàng cũng hiểu đối với chàng những chuyện ấy như không phải đi làm quan để hưởng lộc mà như đi lưu đày vậy.
Bấy giờ mặt mày Cửu Dương vẫn còn tái xanh, đi vòng ra trước mặt Nữ Thần Y, bưng má nàng lên. Nữ Thần Y vùng vằng giật ngược người nàng về phía sau, thoát khỏi bàn tay Cửu Dương.
- Có thể huynh yêu muội thật lòng nhưng không hết lòng. Vì nếu huynh yêu muội hết lòng, huynh sẽ làm tất cả cho muội, để muội được vui vẻ, để muội được toàn tâm nguyện. Bất cứ việc gì muội muốn!
Câu nói của Nữ Thần Y khiến lòng Cửu Dương đau đớn quá, hai mắt chàng thẫn thờ, miệng như bị kim khâu, không nói nên câu. Qua một lúc rất lâu chàng mới có thể mở miệng nói được nên lời:
-Nữ Thần Y à, việc huynh yêu muội, và việc huynh bỏ mặc cái chết của các huynh đệ trong hội, đi làm tay sai cho kẻ thù đã giết chết họ, là hai việc hoàn toàn khác nhau. Muội không thể nhập chúng lại làm một rồi nói huynh không yêu muội, như vậy thật quá bất công với huynh. Tuy huynh yêu muội, nhưng huynh cũng cần phải có những suy nghĩ và nhận thức của riêng mình. Một người đàn ông không thể bị người khác sai khiến và khống chế để rồi chẳng có một chút lập trường gì của mình…
Cửu Dương chưa dứt lời, Nữ Thần Y bịt hai tai lại, kêu lên:
-Huynh đừng ngụy biện! Lập trường gì chứ, chính kiến gì? Muội không muốn nghe. Đã như huynh không làm theo lời muội để muội được vui thì huynh đừng xuất hiện trước mặt muội nữa!
Nữ Thần Y nói xong quay mình bước vội xuống cầu Vô Định Hà. Cửu Dương dợm chân định đi theo nàng, Nữ Thần Y tiếp:
-Muội đã bảo huynh đừng theo muội! Huynh đứng lại đó! Đừng đi theo muội!
Nữ Thần Y trở vào vườn trà, đến nơi phơi đồ, bưng cái thau gỗ lên, bỏ một mạch vào nhà sau. Tuy không hề quay đầu nhìn hướng cầu Vô Định Hà nhưng nàng vẫn có thể hình dung đôi mắt thê lương đang dõi theo nàng, dáng đứng trầm mặc, buồn thương, trên chiếc cầu như trong bốn năm qua.
Người đàn ông đó đã trải qua một ngàn năm trăm buổi chiều tà, một ngàn năm trăm buổi sáng tinh sương, bao đêm triền miên không ngủ được. Mỗi độ đêm khuya canh vắng, mỗi khi trăng sáng treo trên nhà thủy tạ giữa dòng sông là chàng đều tưởng nhớ đến nàng, nhớ đến cái cảnh trước kia hai người ở bên nhau trong căn nhà thủy tạ trên Tây Hồ. Ký ức như từng cơn sóng đập mạnh vào cõi lòng Nữ Thần Y, nhưng nàng vẫn phải giả bộ làm như người đàn ông đó không yêu nàng mấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.