Chương 11: Chất tử nắm chặt tay Thừa tướng
Tam Giới Đại Sư
09/12/2016
Quán Đào tiên sinh ngồi xuống, cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện chỉ liên
tục uống hết chén này tới chén khác. Tần Lôi và Thiết Ưng mắt to trừng
mắt nhỏ, không dám an ủi lão.
Thượng Quan Thừa tướng vẫn giữ hình tượng lão thần, hỏi lại Tần Lôi:
- Nghe nói hôm trước quý thể Chỉ Qua Công không khỏe, nhưng lão phu thân bận chuyện chính vụ chưa kịp hỏi thăm. Chỉ Qua Công khỏe rồi chứ?
Tần Lôi thấy lão mở miệng là “Chỉ Qua Công” thì rất khó chịu, chỉ đáp cộc lốc:
- Ừ, đã được đại hòa thượng chữa khỏi.
Thượng Quan Thừa tướng lại hỏi:
- Chỉ Qua Công đã từng đọc sách chưa? Ai dạy ngài lễ nghi?
Thái độ của lão hết sức hiền lành, giống như trưởng bối trong nhà, khiến cho người khác cảm thấy quý mến.
Tần Lôi đau dầu, nghĩ nửa ngày mới ấp úng đáp:
- Mấy năm ở đây chưa từng được học, nên cũng chỉ bắt chước được phần nào lễ nghi.
Ý hắn nói rằng mình tự học. Từ khi Tần Quý phi Nước Tề chết, nội phủ liền giảm bớt chi phí trong phủ hắn tới mức tối đa, cả chuyện trả tiền học phí cho hắn cũng không còn.
Mọi người thầm nghĩ, chẳng trách hắn không biết quy củ sĩ thứ bất đồng tịch (sĩ phu và thứ dân không ngồi chung bàn), thì ra là một đứa bé không được dạy dỗ.
Thượng Quan Thừa tướng lại hỏi:
- Vậy mấy năm nay thế nào?
Tần Lôi vừa nghĩ vừa nghịch nghịch miếng thịt, làm như phải chịu đựng đáng thương, giả vờ khổ não đáp:
- Không tốt. Bọn họ không cho ta đi chơi ngoài phố, ăn cũng không được ăn ngon. Còn có….
Nghĩ nửa ngày không nghĩ ra gì nữa, hắn đành ngượng ngùng nói:
- Dù sao cũng là không tốt là được.
Thượng Quan Thừa tướng nở nụ cười thần bí hỏi:
- Lão phu đưa ngươi về Nước Tần có được không?
Tần Lôi lập tức giả vở kinh hoàng sợ hãi, hoang mang hỏi:
- Tại sao?
Vừa nói mà hắn vừa hơi run run.
Thừa Tướng ngạc nhiên hỏi:
- Nước Tần là quê hương của ngươi, tại sao ngươi không muốn về?
Tần Lôi kiên quyết lắc đầu:
- Không. Thiết Ưng nói nước Tần cách xa tới một vạn dặm, nhỡ trên đường gặp kẻ xấu thì sao? Hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
Người ngồi bên cạnh không chịu nổi tiểu tử luôn ấp a ấp úng liền cướp lời hỏi.
- Hơn nữa, Thiết lão bản nói chờ Đại Hắc sinh xong sẽ cho ta một con để nuôi.
Hắn hơi ngại ngùng.
Người nghe đều không hiểu, nhìn sang Thiết Ưng. Thiết Ưng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nhưng cũng đành phải lên tiếng giải thích:
- Đại Hắc là con chó của ông chủ Thiết…
Đám tân khách cười vang, ngay cả lão Thừa tướng cũng không nhịn được mỉm cười, quay đầu nói với người khác, không để ý tới hắn.
Tần Lôi và Thiết Ưng liếc nhau, đều thầm nghĩ: quá quan không quá tệ.
Hai người bọn họ ngồi xuống. Sau câu chuyện vừa rồi, thêm một lúc thì bữa tiệc tan.
Theo như lễ chế, chủ nhân phải đích thân ra tiễn khách, nếu có con trai trưởng thành rồi thì cũng có thể cho con trai thay thế.
Thượng Quan Thừa tướng có ba trai bốn gái, trai đã thành niên. Tần Lôi tưởng rằng trưởng tử của Thừa tướng sẽ tiến khách, không ngờ đích thân Thượng Quan Vân Hạc làm chuyện này. mãi tới khi thấy lão già râu vàng thì mọi người mới hiểu ra đó là nhân vật quan trọng. Những tiểu nhân vật như bọn họ chỉ được hưởng lây mà thôi.
Sau khi hai vị đại nhân nói lời từ biệt, lão béo râu vàng lơ đãng nhìn quanh đám người đi qua đi lại, cuối cùng tập trung ánh mắt vào Tần Lôi. Ánh mắt của lão lạnh lẽo không có bất kỳ cảm tình nào, tựa như nhìn người chết.
Nghe người khác xưng hô, Tần Lôi mới biết được đây chính là người mà mười sáu năm trước thống lĩnh liên quân đại bại quân Tần, cắt đất một ngàn dặm, khiến cho mình phải tha hương tới đây . Lão chính là Đông Tề Bách Thắng Công, Triệu Vô Cữu.
Hắn cúi đầu, không đối mặt với lão. Tuy nhiên trong lòng có một ngọn lửa bừng bừng bốc lên. Đến thế giới này được hai tháng, Tần Lôi biết mình không về được, nên cũng đã chấp nhận cái thân phận mới. Hắn biết cái thân phận mới này có cha có nương có huynh đệ, tuy cũng không ở bên cạnh, nhưng còn so với một kẻ cô đơn như mình còn tốt hơn nhiều lắm.
Đó là lý do hắn rất ít khi nhận mình không phải là Tần Lôi nước Tần.
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên, trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp.
(trong bài thơ Cầm sắt của Lý Thương Ẩn
Năm chục dây đàn, tiếng diệu huyền
Mỗi dây một trục nhớ hoa niên
Trang Sinh nằm mộng thành bướm trắng
Thục Đế qua đời hoá Đỗ Quyên
Dâu Bễ trăng soi, dòng lệ nhỏ
Lam Điền trời ấm, khói sương lên
Cuộc tình khơi dậy trong tiềm thức
Khuấy động tâm tư nỗi muộn phiền )
Lúc này, bị kẻ thù trong số phận nhìn chằm chằm, hắn cố gắng lắm mới đè nén được sự tức giận. Khi hắn ngẩng đầu lên thì người nọ đã rời đi.
Nếu đã tự mình tiễn Triệu Vô Cữu, chủ nhân cũng sẽ không thể nhất bên trọng nhất bên khinh nên mỉm cười tiễn biệt từng vị khách nhân, để họ cảm thấy mình cũng được coi trọng, được đối đãi thân mật. cái thủ đoạn lấy lòng người này đơn giản mà không phí công. Từ ba mươi năm trước Thượng Quan Thừa tướng sử dụng nó một cách thuần thục.
Đám khách mời dựa theo phẩm cấp mà tuần tự tới từ biệt Thừa tướng đại nhân, gần như tất cả đều nhận được một câu “Chiêu đãi không chu toàn, xin thông cảm” hoặc những lời vô ích đại loại như vậy. Trong mắt Tần Lôi thì lão chẳng khác nào đám tiếp viên chiêu đãi khách sau này.
Đến lượt Tần Lôi, Thừa tướng đại nhân lại nói chuyện với hắn. Trong bữa tiệc hai người ngồi cách quá xa không thấy rõ mặt. Mãi tới lúc này lão quan sát mới thấy tiểu chất tử vóc người cân xứng, mi thanh mục tú, nếu như bớt son phấn đi một chút thì chắc chắn là có phóng thái oai hùng rạng rỡ. Chợt Thượng Quan đại nhân cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.
Thừa tướng cầm tay hắn, cảm thấy hơi khô ráp thì kinh ngạc hỏi Thiết Ưng bên cạnh:
- Thường ngày Công gia làm chuyện gì mà sao tay lại bị chai?
Thiết Ưng hơi xấu hổ đáp:
- Gần đây Điện hạ nhà ta thích rèn sắt, thuê một thợ rèn về dạy cả ngày, ty chức khuyên can rất nhiều, nhưng ngài không nghe.
Nhìn gã cực kỳ đau lòng, mà đám hộ vệ Nước Tề một bên cũng gật đầu chứng minh.
Thừa tướng “À” một tiếng, bèn nghiêm mặt dạy dỗ Tần Lôi một chặp. Mọi người thấy tiểu Thái tử được Thừa tướng đặc biệt ưu ái nói chuyện riêng thì rất hâm mộ.
Tần Lôi cầm chặt tay Thượng Quan lão đại nhân mà vâng dạ. Vẻ mặt của hắn rất ngoan ngoàn nghe lời lập tức quyết định bái Thừa tướng làm thầy. Lúc này Thừa tướng đã uống nhiều thì làm sao có thể nhận đồ đệ bèn mập mờ từ chối, nhận lời tìm lương sư khác cho hắn. Sau đó lão dùng sức đẩy ngón tay Tần Lôi ra mà rụt tay về.
Thấy bị hắn nắm tay mình chặt tới mức hằn vết, Thừa tướng phẫn hận nói:
- Tiểu tử rèn sắt, nghĩ tay lão phu là thép hay sao?
Tần Lôi vội vàng xin lỗi, mong rằng Thừa tướng sẽ nguôi giận. Có lẽ Thượng Quan Vân Hạc đau quá hóa giận, lạnh lùng nói:
- Lão phu không thắng nổi sức rượu nên để khuyển tử tiễn khách hộ vậy. Chư vị thứ lỗi.
Nói rồi lão vội vã quay vào viện.
Trong ánh mắt phẫn hận của mọi người, chủ tớ hai người thong dong rời Tướng phủ, tâm tình thả lỏng.
Lúc này, ngoài cửa Tướng phủ đầy kiệu quan xe ngựa khiến cho việc qua lại bị tắc nghẽn.
Xe ngựa của Tần Lôi bị kẹt ở giữa, nên hai người bèn ngồi ở càng xe tán gẫu. Cả hai chỉ toàn khen xe ngựa này thật đẹp, cỗ kiệu kia thật khí khái. Đám lính Tề canh gác tức khắc lùi lại tới một trượng, tránh xa đôi chủ tớ bị điên.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì một giọng nói nhỏ chợt vang lên bên tai Tần Lôi:
- Giỏi cho một Chỉ Qua Công dám đùa giỡn cả với Thừa tướng Đông Tề . Để ta vạch trần bộ mặt của ngươi cho người ta thấy.
Hai người sững sờ, từ từ quay đầu lại nhìn người nọ…
Thượng Quan Thừa tướng vẫn giữ hình tượng lão thần, hỏi lại Tần Lôi:
- Nghe nói hôm trước quý thể Chỉ Qua Công không khỏe, nhưng lão phu thân bận chuyện chính vụ chưa kịp hỏi thăm. Chỉ Qua Công khỏe rồi chứ?
Tần Lôi thấy lão mở miệng là “Chỉ Qua Công” thì rất khó chịu, chỉ đáp cộc lốc:
- Ừ, đã được đại hòa thượng chữa khỏi.
Thượng Quan Thừa tướng lại hỏi:
- Chỉ Qua Công đã từng đọc sách chưa? Ai dạy ngài lễ nghi?
Thái độ của lão hết sức hiền lành, giống như trưởng bối trong nhà, khiến cho người khác cảm thấy quý mến.
Tần Lôi đau dầu, nghĩ nửa ngày mới ấp úng đáp:
- Mấy năm ở đây chưa từng được học, nên cũng chỉ bắt chước được phần nào lễ nghi.
Ý hắn nói rằng mình tự học. Từ khi Tần Quý phi Nước Tề chết, nội phủ liền giảm bớt chi phí trong phủ hắn tới mức tối đa, cả chuyện trả tiền học phí cho hắn cũng không còn.
Mọi người thầm nghĩ, chẳng trách hắn không biết quy củ sĩ thứ bất đồng tịch (sĩ phu và thứ dân không ngồi chung bàn), thì ra là một đứa bé không được dạy dỗ.
Thượng Quan Thừa tướng lại hỏi:
- Vậy mấy năm nay thế nào?
Tần Lôi vừa nghĩ vừa nghịch nghịch miếng thịt, làm như phải chịu đựng đáng thương, giả vờ khổ não đáp:
- Không tốt. Bọn họ không cho ta đi chơi ngoài phố, ăn cũng không được ăn ngon. Còn có….
Nghĩ nửa ngày không nghĩ ra gì nữa, hắn đành ngượng ngùng nói:
- Dù sao cũng là không tốt là được.
Thượng Quan Thừa tướng nở nụ cười thần bí hỏi:
- Lão phu đưa ngươi về Nước Tần có được không?
Tần Lôi lập tức giả vở kinh hoàng sợ hãi, hoang mang hỏi:
- Tại sao?
Vừa nói mà hắn vừa hơi run run.
Thừa Tướng ngạc nhiên hỏi:
- Nước Tần là quê hương của ngươi, tại sao ngươi không muốn về?
Tần Lôi kiên quyết lắc đầu:
- Không. Thiết Ưng nói nước Tần cách xa tới một vạn dặm, nhỡ trên đường gặp kẻ xấu thì sao? Hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
Người ngồi bên cạnh không chịu nổi tiểu tử luôn ấp a ấp úng liền cướp lời hỏi.
- Hơn nữa, Thiết lão bản nói chờ Đại Hắc sinh xong sẽ cho ta một con để nuôi.
Hắn hơi ngại ngùng.
Người nghe đều không hiểu, nhìn sang Thiết Ưng. Thiết Ưng hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nhưng cũng đành phải lên tiếng giải thích:
- Đại Hắc là con chó của ông chủ Thiết…
Đám tân khách cười vang, ngay cả lão Thừa tướng cũng không nhịn được mỉm cười, quay đầu nói với người khác, không để ý tới hắn.
Tần Lôi và Thiết Ưng liếc nhau, đều thầm nghĩ: quá quan không quá tệ.
Hai người bọn họ ngồi xuống. Sau câu chuyện vừa rồi, thêm một lúc thì bữa tiệc tan.
Theo như lễ chế, chủ nhân phải đích thân ra tiễn khách, nếu có con trai trưởng thành rồi thì cũng có thể cho con trai thay thế.
Thượng Quan Thừa tướng có ba trai bốn gái, trai đã thành niên. Tần Lôi tưởng rằng trưởng tử của Thừa tướng sẽ tiến khách, không ngờ đích thân Thượng Quan Vân Hạc làm chuyện này. mãi tới khi thấy lão già râu vàng thì mọi người mới hiểu ra đó là nhân vật quan trọng. Những tiểu nhân vật như bọn họ chỉ được hưởng lây mà thôi.
Sau khi hai vị đại nhân nói lời từ biệt, lão béo râu vàng lơ đãng nhìn quanh đám người đi qua đi lại, cuối cùng tập trung ánh mắt vào Tần Lôi. Ánh mắt của lão lạnh lẽo không có bất kỳ cảm tình nào, tựa như nhìn người chết.
Nghe người khác xưng hô, Tần Lôi mới biết được đây chính là người mà mười sáu năm trước thống lĩnh liên quân đại bại quân Tần, cắt đất một ngàn dặm, khiến cho mình phải tha hương tới đây . Lão chính là Đông Tề Bách Thắng Công, Triệu Vô Cữu.
Hắn cúi đầu, không đối mặt với lão. Tuy nhiên trong lòng có một ngọn lửa bừng bừng bốc lên. Đến thế giới này được hai tháng, Tần Lôi biết mình không về được, nên cũng đã chấp nhận cái thân phận mới. Hắn biết cái thân phận mới này có cha có nương có huynh đệ, tuy cũng không ở bên cạnh, nhưng còn so với một kẻ cô đơn như mình còn tốt hơn nhiều lắm.
Đó là lý do hắn rất ít khi nhận mình không phải là Tần Lôi nước Tần.
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên, trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp.
(trong bài thơ Cầm sắt của Lý Thương Ẩn
Năm chục dây đàn, tiếng diệu huyền
Mỗi dây một trục nhớ hoa niên
Trang Sinh nằm mộng thành bướm trắng
Thục Đế qua đời hoá Đỗ Quyên
Dâu Bễ trăng soi, dòng lệ nhỏ
Lam Điền trời ấm, khói sương lên
Cuộc tình khơi dậy trong tiềm thức
Khuấy động tâm tư nỗi muộn phiền )
Lúc này, bị kẻ thù trong số phận nhìn chằm chằm, hắn cố gắng lắm mới đè nén được sự tức giận. Khi hắn ngẩng đầu lên thì người nọ đã rời đi.
Nếu đã tự mình tiễn Triệu Vô Cữu, chủ nhân cũng sẽ không thể nhất bên trọng nhất bên khinh nên mỉm cười tiễn biệt từng vị khách nhân, để họ cảm thấy mình cũng được coi trọng, được đối đãi thân mật. cái thủ đoạn lấy lòng người này đơn giản mà không phí công. Từ ba mươi năm trước Thượng Quan Thừa tướng sử dụng nó một cách thuần thục.
Đám khách mời dựa theo phẩm cấp mà tuần tự tới từ biệt Thừa tướng đại nhân, gần như tất cả đều nhận được một câu “Chiêu đãi không chu toàn, xin thông cảm” hoặc những lời vô ích đại loại như vậy. Trong mắt Tần Lôi thì lão chẳng khác nào đám tiếp viên chiêu đãi khách sau này.
Đến lượt Tần Lôi, Thừa tướng đại nhân lại nói chuyện với hắn. Trong bữa tiệc hai người ngồi cách quá xa không thấy rõ mặt. Mãi tới lúc này lão quan sát mới thấy tiểu chất tử vóc người cân xứng, mi thanh mục tú, nếu như bớt son phấn đi một chút thì chắc chắn là có phóng thái oai hùng rạng rỡ. Chợt Thượng Quan đại nhân cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.
Thừa tướng cầm tay hắn, cảm thấy hơi khô ráp thì kinh ngạc hỏi Thiết Ưng bên cạnh:
- Thường ngày Công gia làm chuyện gì mà sao tay lại bị chai?
Thiết Ưng hơi xấu hổ đáp:
- Gần đây Điện hạ nhà ta thích rèn sắt, thuê một thợ rèn về dạy cả ngày, ty chức khuyên can rất nhiều, nhưng ngài không nghe.
Nhìn gã cực kỳ đau lòng, mà đám hộ vệ Nước Tề một bên cũng gật đầu chứng minh.
Thừa tướng “À” một tiếng, bèn nghiêm mặt dạy dỗ Tần Lôi một chặp. Mọi người thấy tiểu Thái tử được Thừa tướng đặc biệt ưu ái nói chuyện riêng thì rất hâm mộ.
Tần Lôi cầm chặt tay Thượng Quan lão đại nhân mà vâng dạ. Vẻ mặt của hắn rất ngoan ngoàn nghe lời lập tức quyết định bái Thừa tướng làm thầy. Lúc này Thừa tướng đã uống nhiều thì làm sao có thể nhận đồ đệ bèn mập mờ từ chối, nhận lời tìm lương sư khác cho hắn. Sau đó lão dùng sức đẩy ngón tay Tần Lôi ra mà rụt tay về.
Thấy bị hắn nắm tay mình chặt tới mức hằn vết, Thừa tướng phẫn hận nói:
- Tiểu tử rèn sắt, nghĩ tay lão phu là thép hay sao?
Tần Lôi vội vàng xin lỗi, mong rằng Thừa tướng sẽ nguôi giận. Có lẽ Thượng Quan Vân Hạc đau quá hóa giận, lạnh lùng nói:
- Lão phu không thắng nổi sức rượu nên để khuyển tử tiễn khách hộ vậy. Chư vị thứ lỗi.
Nói rồi lão vội vã quay vào viện.
Trong ánh mắt phẫn hận của mọi người, chủ tớ hai người thong dong rời Tướng phủ, tâm tình thả lỏng.
Lúc này, ngoài cửa Tướng phủ đầy kiệu quan xe ngựa khiến cho việc qua lại bị tắc nghẽn.
Xe ngựa của Tần Lôi bị kẹt ở giữa, nên hai người bèn ngồi ở càng xe tán gẫu. Cả hai chỉ toàn khen xe ngựa này thật đẹp, cỗ kiệu kia thật khí khái. Đám lính Tề canh gác tức khắc lùi lại tới một trượng, tránh xa đôi chủ tớ bị điên.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, thì một giọng nói nhỏ chợt vang lên bên tai Tần Lôi:
- Giỏi cho một Chỉ Qua Công dám đùa giỡn cả với Thừa tướng Đông Tề . Để ta vạch trần bộ mặt của ngươi cho người ta thấy.
Hai người sững sờ, từ từ quay đầu lại nhìn người nọ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.