Chương 6: Tần Lôi tìm kế rời khỏi phủ
Tam Giới Đại Sư
09/12/2016
Sáng sớm hôm sau Tần Lôi bảo Thiết Ưng đi mời Lý Quang Viễn.
Lần này Lý Quang Viễn không từ chối, nhanh chóng đi tới.
Tần Lôi ngồi ở thư phòng chờ Lý Quang Viễn. Khi Lý Quang Viễn tới trông thấy hắn vẫn bình thường thì cũng yên tâm. Tâm Lôi hàn huyên cùng y một lúc rồi lấy cuốn sách y đã đưa cho hắn ra hỏi:
-Ta không biết nên tìm ai, xin đại nhân chỉ bảo ta.
Lý Quang Viễn tiếp nhận quyển sách. Bên trên quyển sách ghi tên năm người gồm có thái y Tề quốc Mã Y Quan, Thái giám Hoàng công công, Chí Thiện hòa thượng của Báo quốc tự, đạo sĩ của Long Hổ sơn cùng với Trung đô hội quán Thiết Trung Hào.
Lý Quang Viễn nhìn năm cái tên này mà không cảm thấy bất ngờ. Rõ rằng y đã biết trước điều này.
Chuyên này là do Lý Quang Viễn muốn lợi dụng việc Tần Lôi bị mất trí nhớ để có thể chiếm được lợi thế trong đàm phán.Việc đưa người đến đây chữa trị chỉ là để che mắt mọi người.
Không ngờ sự tình lại thay đổi đột ngột. Đàm phán đã kết thúc, Tần Lôi giả bệnh cũa không còn ý nghĩa gì nên y phải tự tìm cách cứu mình.
Y nhìn về phía Tần Lôi. Vị điện hạ trước mắt y khi sinh chưa đầy tháng đã bị đưa sang nước khác làm con tin. Nếu không phải được trưởng công chúa chăm sóc cẩn thận thì tới bây giờ có thể sống sót được hay không cũng còn là một câu hỏi. Sau khi trưởng công chúa qua đời, điện hạ luôn bị người Tề bắt nạt. Bây giờ lại bị tổ quốc của mình bỏ rơi.
Lý Quang Viễn thầm than, sắc mặt y càng ngày càng nặng nề.
Tần Lôi ngồi một bên uống trà, để cho Lý Quang Viễn suy nghĩ.
Một lúc lâu, Lý Quang Viễn thở dài một hơi, khàn giọng nói:
-Điện hạ! Ngài có biết tại sao ta phải nhanh chóng ký hiệp ước hay không.
Y không đợi Tần Lôi trả lời liền nói tiếp:
-Đại Tần ta đã chuẩn bị xong. Một tháng sau sẽ bắt đầu khai chiến.
Tần Lôi gật đầu. Quả nhiên là như vậy, cho dù hắn ra sao thì cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện này. Nghĩ mà hắn cười tự giễu mình.
Điều này cũng không phải là chuyện bí mật. Bách Thắng công Triệu Vô Cữu của Đông Tề đã từ tiền tuyết quay trở về kinh. Chắc lão đang nhắc nhở hoàng đế nước Tề chuẩn bị chiến tranh.
Tần Lôi cười nói:
-Chuyện đó ít nhất vẫn còn thời gian một tháng nữa.
Lý Quang Viễn thấy điện hạ tươi cười thì gật đầu nói:
-Trời không tuyệt đường con người. Điện hạ có thể nhờ cậy vào ba người này.
Y chỉ tên ba người trên giấy lần lượt là Hoàng công công, Chí Thiện hòa thượng và Thiết Trung Hào.
-Hoàng công công chính là người thân cận của hoàng đế nước Tề. Chí Thiện là quốc sư nước Tề. Mà Thiết Trung Hào là người có khả năng sẽ giúp đỡ nhất.
Tần Lôi nhẹ nhàng gật đầu có chút khổ não nói:
-Từ nay về sau, tình hình của ta sẽ càng thêm khó khăn. Hiện tại ta bị giam tại phủ, khó có thể làm được gì.
Nếu phủ thái tử vẫn ít người như trước thì không sao. Nhưng bây giờ lại có tới gần hai trăm người canh giữ. Tuy rằng Tần Lôi tự tin nhưng không tự tin đến mức nghĩ dựa vào mình hắn có thể chống lại hơn hai trăm người.
Lý Quang Viễn do dự một lúc rồi nói:
-Hoàng công công và vi thần có chút tình cảm, việc này điện hạ cứ giao cho vi thần. Chỉ có điều vi thần sắp trở về nước. Tới lúc đó hai người phải tự động liên lạc.
Tần lôi cười nói:
-Vậy xin đại nhân giúp ta liên lạc.
Lý Quang Viễn làm việc rất nhanh. Ngay chính Ngọ đã hoàn tất mọi việc.
Y sắp về nên có nhiểu sự vụ phức tạp. Mọi việc kế tiếp chỉ đành dựa vào Tần Lôi.
Buổi trưa hôm nay, đầu bếp mước Tề bày một bàn ăn của Tây Tần. Tất cả màu sắc, hương vị đều có đủ. Tần Lôi thấy vậy thì khen ngợi tài nấu ăn của đầu bếp .
Món ăn của Tây Tần giống với món ăn cay Tứ Xuyên ở thời đại của Tần Lôi. Món ăn này cần có những nguyên liệu cay như: ớt đỏ, rau cải tươi, nửa miếng mỡ với các loại gia vị. Dưới tài nghệ của các cao thủ nấu nướng đã biến những thứ này thành một bàn ăn vừa nhìn đã cảm thấy thèm thuồng, ngay cả bụng cũng phải sôi lên.
Đầu bếp người Tề nấu thức ăn rất ngon. Vị cay của món ăn bị đám quan lại Tây Tần coi rẻ nhưng rất được bách tính ưa chuộng. Viên đầu bếp người Tề thấy Tần Lôi muốn ăn nên thử làm, quả nhiên được hoan nghênh. Tất cả món ăn được Tần Lôi và Thiết Ưng ăn hết sạch. Vì vậy đầu bếp nấu món ăn Tây Tần được giữ lại phục vụ.
Tần Lôi vừa cắn một miếng thịt vừa nghiêng đầu hỏi Thiết Ưng đang ăn ngấu nghiến:
- Thật sự ngươi và vị Thiết lão bản kia không có quan hệ gì sao?
Thiết ưng đang ăn rau cải nghe thấy Tần Lôi nói vậy thì ra sức lắc đầu, khiến rau vãi lung tung.
Tần Lôi làm như không thấy tiếp tục cho thịt vào miệng. Không hề để ý đến vấn đề Thiết lão bản nữa.
Tần Lôi không biết, Thiết lão bản chính là sự lựa chọn chính xác nhất của hắn.
Kinh thành được chia làm bốn khu vực truyền thống. Phía thành Đông là nơi ở của quý tộc, thành Tây là nơi thương nhân tụ họp. Thành Nam là chỗ cho bách tính sinh sống. Phía Bắc là nơi tập trung nha môn, kinh đô và là nơi ở của Kim Ngô vệ. Toàn bộ khu vực rộng lớn này bao bọc bởi một bức tường thành rất cao. Người bình thường khó có thể vượt qua.
Tuy giữa ba nước liên tục xảy ra chiến sự nhưng cũng có rất nhiều thứ thiếu thốn cần phải trao đổi hàng hóa với nhau. Buồn bán qua lại nhiều lần khiến mậu dịch thông thương trở nên phồn vinh. Nhưng vì mâu thuẫn của các nước rất lớn khiến thương nhân rất khó làm ăn. Vì vậy họ đã tập hợp lại, tạo thành một xã thương nho nhỏ để có thể tồn tại.
Phía Tây kinh thành có một con đường rộng lớn. Hai bên đường mọc lên san sát những cửa hàng của mỗi nước.. Trong số đó có một cái cửa hàng lớn nhất rộng hơn mười mẫu được bao bọc bởi một bức tường. Bên trong nơi này có rất nhiều thương nhân tập trung. Trước cửa viện có một tấm biển mang phong cách cổ xưa ghi “ Trung Đô hội quán”. Tên của nó cũng thể hiện đúng ý nghĩa của nơi đây, là nơi tập trung thương nhân từ rất nhiều nơi.
Thiết lão gia ngày xưa là người chín chắn, hào phóng rất được lòng người. lão xây dựng sự nghiệp ở kinh thành mười sáu năm nên mới có cuộc sống anh nhàn và địa vị như ngày hôm nay. Nhưng đột nhiên buông tất cả mọi việc trên kinh để thực hiện vô số những nhiệm vụ khiến Thiết Trung Hào khó chấp nhận được.
Y thong dong đi từng bước trên con đường. Một lúc lâu sau, lão trầm giọng nói với một lão nhân mặc trang phục quản gia:
-Tài thúc. Hiện giờ có ba việc cần thúc làm. Thứ nhất, Thiết gia ta sẽ thôi không nhập hàng nữa, toàn bộ sổ sách đều đưa về. Thứ hai, đồng ý giao dịch với tên mập nhưng phải giao tiền ngay. Thứ ba, tất cả chúng ta đều rút về nước.
Lão giả được gọi là Tài thúc cất giọng khàn khàn:
-Lão gia! Chẳng lẽ nỗ lực mười sáu năm của chúng ta đều đổ ra biển hết.
Thiết Trung Hào trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng kiên quyết nói:
-Gia tộc cao hơn tất cả.
Thanh âm của y hết sức kiên quyết. Vài ngày trước khi y phái vệ sĩ ngăn cản thích khách ám sát Tần Lôi thì đã biết chắc sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay.
Điều khiến Thiết Trung Hào đau đầu nhất là điều mà Thiếu Khanh Hồng Tư Lự Lý Quang Viễn nói với mình trước khi chia tay.
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Quang Viễn khởi hành về nước nên tất nhiên sẽ có nghi thức. Tần Lôi bị nhốt trong phủ không thể đưa tiễn được cho nên đã từ biệt Lý Quang Viễn trước.
Trước cửa phủ thái tử, Tần Lôi có chút thương cảm. Tuy hắn và Lý Quang Viễn quen biết không lâu nhưng hai người có thể nói vừa là thầy vừa là bạn, ở chung với nhau rất vui. Đối với hắn có thể coi y như một người bạn vong niên.
Tần Lôi buồn rầu cầm tay Lý Quang nói:
-Hôm nay tống biệt tiên sinh, không biết bao giờ có thể gặp lại.
Thiết Ưng đứng một bên thấy điện hạ thể hiện tình cảm với Lý đại nhân thì trong lòng thầm cười nhưng cũng không biểu hiện trên mặt.
Lý Quang Viễn cũng có chút không nỡ. Tuy rằng Ngũ hoàng tử học tập muộn thế nhưng lại là một kỳ tài ngút trời, thông tuệ hơn người, lại có cử chỉ khiêm tốn mà người khác rất khó làm được. Nếu hắn có thể về nước thì chắc chắn sẽ trở thành rường cột nước nhà. Y đã quên mất việc ẩu đả trước phủ thái tử khiến cho đám binh lính đến giờ vẫn phải dưỡng thương.
Y nắm tay Tần Lôi xúc động nói:
-Điện hạ hãy bảo trọng. Nếu có thời gian thì hãy lấy rương sách của vi thần đọc. Nhưng con người muốn tốt mà không có học vấn là chưa đủ.
Tần Lôi tất nhiên không biết chi, hồ, giả, dã. Phải nói là không học vấn không nghề nghiệp.
Thấy chủ nhân hơi xấu hổ thì Thiết Ưng bưng một khay đi tới. Trong khay đang đựng ba chén rượu.
Tần Lôi giơ ly trước mặt Lý Quang Viễn cao giọng nói:
-Ly thứ nhất, xin kính chúc tiên sinh lên đường bình an.
Gương mặt thanh tú của Tần Lôi không còn chút thương cảm nào.
Lý Quang Viễn trịnh trọng tiếp nhận và nếm thử.
Tần Lôi giơ chém thứ hai lên nói:
-Chén thứ hai, xin chúc cho Đại Tần ta có thể chiến thắng trận này, rửa sạch nhục nhã.
Thanh âm nho nhã vang lên không hề có một chút châm biếm .
Lý Quang Viễn áy náy nhìn Tần Lôi rồi uống rượu.
Tần Lôi nâng chén cuối cùng cất cao giọng nói:
-Chén thứ ba, uống mừng cho cuộc gặp gỡ sau này.
Lý Quang Viễn thấy Tần Lôi khôi phục phong thái lúc trước không khỏi cười ha ha. Y tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, cao giọng nói:
-Đúng là rượu cũng có tri kỷ.
Y nói xong liền xoay người lên kiệu.
Sau khi lên kiệu Lý Quang Viện chắp tay nói với Tần Lôi:
- Khi về nước vi thần sẽ cố gắng thuyết phục thánh thượng. Điện hạ cố gắng bảo trọng, sau này sẽ gặp lại.
Y nói xong liền khởi kiệu đi...
Tần Lôi trầm tư đứng bên cửa. Đám Kim Ngô vệ gác cửa thầm sợ hãi. Gã có nghe nói tên điên này đã làm cho năm đồng bạn của mình nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Khi Tần Lôi khôi phục tinh thần lại thấy tên lính trước mặt có vẻ kinh hãi thì hơi ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền hiểu được, đưa tay vỗ vỗ vào má của tên lính rồi từ từ đi vào phủ
Lần này Lý Quang Viễn không từ chối, nhanh chóng đi tới.
Tần Lôi ngồi ở thư phòng chờ Lý Quang Viễn. Khi Lý Quang Viễn tới trông thấy hắn vẫn bình thường thì cũng yên tâm. Tâm Lôi hàn huyên cùng y một lúc rồi lấy cuốn sách y đã đưa cho hắn ra hỏi:
-Ta không biết nên tìm ai, xin đại nhân chỉ bảo ta.
Lý Quang Viễn tiếp nhận quyển sách. Bên trên quyển sách ghi tên năm người gồm có thái y Tề quốc Mã Y Quan, Thái giám Hoàng công công, Chí Thiện hòa thượng của Báo quốc tự, đạo sĩ của Long Hổ sơn cùng với Trung đô hội quán Thiết Trung Hào.
Lý Quang Viễn nhìn năm cái tên này mà không cảm thấy bất ngờ. Rõ rằng y đã biết trước điều này.
Chuyên này là do Lý Quang Viễn muốn lợi dụng việc Tần Lôi bị mất trí nhớ để có thể chiếm được lợi thế trong đàm phán.Việc đưa người đến đây chữa trị chỉ là để che mắt mọi người.
Không ngờ sự tình lại thay đổi đột ngột. Đàm phán đã kết thúc, Tần Lôi giả bệnh cũa không còn ý nghĩa gì nên y phải tự tìm cách cứu mình.
Y nhìn về phía Tần Lôi. Vị điện hạ trước mắt y khi sinh chưa đầy tháng đã bị đưa sang nước khác làm con tin. Nếu không phải được trưởng công chúa chăm sóc cẩn thận thì tới bây giờ có thể sống sót được hay không cũng còn là một câu hỏi. Sau khi trưởng công chúa qua đời, điện hạ luôn bị người Tề bắt nạt. Bây giờ lại bị tổ quốc của mình bỏ rơi.
Lý Quang Viễn thầm than, sắc mặt y càng ngày càng nặng nề.
Tần Lôi ngồi một bên uống trà, để cho Lý Quang Viễn suy nghĩ.
Một lúc lâu, Lý Quang Viễn thở dài một hơi, khàn giọng nói:
-Điện hạ! Ngài có biết tại sao ta phải nhanh chóng ký hiệp ước hay không.
Y không đợi Tần Lôi trả lời liền nói tiếp:
-Đại Tần ta đã chuẩn bị xong. Một tháng sau sẽ bắt đầu khai chiến.
Tần Lôi gật đầu. Quả nhiên là như vậy, cho dù hắn ra sao thì cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện này. Nghĩ mà hắn cười tự giễu mình.
Điều này cũng không phải là chuyện bí mật. Bách Thắng công Triệu Vô Cữu của Đông Tề đã từ tiền tuyết quay trở về kinh. Chắc lão đang nhắc nhở hoàng đế nước Tề chuẩn bị chiến tranh.
Tần Lôi cười nói:
-Chuyện đó ít nhất vẫn còn thời gian một tháng nữa.
Lý Quang Viễn thấy điện hạ tươi cười thì gật đầu nói:
-Trời không tuyệt đường con người. Điện hạ có thể nhờ cậy vào ba người này.
Y chỉ tên ba người trên giấy lần lượt là Hoàng công công, Chí Thiện hòa thượng và Thiết Trung Hào.
-Hoàng công công chính là người thân cận của hoàng đế nước Tề. Chí Thiện là quốc sư nước Tề. Mà Thiết Trung Hào là người có khả năng sẽ giúp đỡ nhất.
Tần Lôi nhẹ nhàng gật đầu có chút khổ não nói:
-Từ nay về sau, tình hình của ta sẽ càng thêm khó khăn. Hiện tại ta bị giam tại phủ, khó có thể làm được gì.
Nếu phủ thái tử vẫn ít người như trước thì không sao. Nhưng bây giờ lại có tới gần hai trăm người canh giữ. Tuy rằng Tần Lôi tự tin nhưng không tự tin đến mức nghĩ dựa vào mình hắn có thể chống lại hơn hai trăm người.
Lý Quang Viễn do dự một lúc rồi nói:
-Hoàng công công và vi thần có chút tình cảm, việc này điện hạ cứ giao cho vi thần. Chỉ có điều vi thần sắp trở về nước. Tới lúc đó hai người phải tự động liên lạc.
Tần lôi cười nói:
-Vậy xin đại nhân giúp ta liên lạc.
Lý Quang Viễn làm việc rất nhanh. Ngay chính Ngọ đã hoàn tất mọi việc.
Y sắp về nên có nhiểu sự vụ phức tạp. Mọi việc kế tiếp chỉ đành dựa vào Tần Lôi.
Buổi trưa hôm nay, đầu bếp mước Tề bày một bàn ăn của Tây Tần. Tất cả màu sắc, hương vị đều có đủ. Tần Lôi thấy vậy thì khen ngợi tài nấu ăn của đầu bếp .
Món ăn của Tây Tần giống với món ăn cay Tứ Xuyên ở thời đại của Tần Lôi. Món ăn này cần có những nguyên liệu cay như: ớt đỏ, rau cải tươi, nửa miếng mỡ với các loại gia vị. Dưới tài nghệ của các cao thủ nấu nướng đã biến những thứ này thành một bàn ăn vừa nhìn đã cảm thấy thèm thuồng, ngay cả bụng cũng phải sôi lên.
Đầu bếp người Tề nấu thức ăn rất ngon. Vị cay của món ăn bị đám quan lại Tây Tần coi rẻ nhưng rất được bách tính ưa chuộng. Viên đầu bếp người Tề thấy Tần Lôi muốn ăn nên thử làm, quả nhiên được hoan nghênh. Tất cả món ăn được Tần Lôi và Thiết Ưng ăn hết sạch. Vì vậy đầu bếp nấu món ăn Tây Tần được giữ lại phục vụ.
Tần Lôi vừa cắn một miếng thịt vừa nghiêng đầu hỏi Thiết Ưng đang ăn ngấu nghiến:
- Thật sự ngươi và vị Thiết lão bản kia không có quan hệ gì sao?
Thiết ưng đang ăn rau cải nghe thấy Tần Lôi nói vậy thì ra sức lắc đầu, khiến rau vãi lung tung.
Tần Lôi làm như không thấy tiếp tục cho thịt vào miệng. Không hề để ý đến vấn đề Thiết lão bản nữa.
Tần Lôi không biết, Thiết lão bản chính là sự lựa chọn chính xác nhất của hắn.
Kinh thành được chia làm bốn khu vực truyền thống. Phía thành Đông là nơi ở của quý tộc, thành Tây là nơi thương nhân tụ họp. Thành Nam là chỗ cho bách tính sinh sống. Phía Bắc là nơi tập trung nha môn, kinh đô và là nơi ở của Kim Ngô vệ. Toàn bộ khu vực rộng lớn này bao bọc bởi một bức tường thành rất cao. Người bình thường khó có thể vượt qua.
Tuy giữa ba nước liên tục xảy ra chiến sự nhưng cũng có rất nhiều thứ thiếu thốn cần phải trao đổi hàng hóa với nhau. Buồn bán qua lại nhiều lần khiến mậu dịch thông thương trở nên phồn vinh. Nhưng vì mâu thuẫn của các nước rất lớn khiến thương nhân rất khó làm ăn. Vì vậy họ đã tập hợp lại, tạo thành một xã thương nho nhỏ để có thể tồn tại.
Phía Tây kinh thành có một con đường rộng lớn. Hai bên đường mọc lên san sát những cửa hàng của mỗi nước.. Trong số đó có một cái cửa hàng lớn nhất rộng hơn mười mẫu được bao bọc bởi một bức tường. Bên trong nơi này có rất nhiều thương nhân tập trung. Trước cửa viện có một tấm biển mang phong cách cổ xưa ghi “ Trung Đô hội quán”. Tên của nó cũng thể hiện đúng ý nghĩa của nơi đây, là nơi tập trung thương nhân từ rất nhiều nơi.
Thiết lão gia ngày xưa là người chín chắn, hào phóng rất được lòng người. lão xây dựng sự nghiệp ở kinh thành mười sáu năm nên mới có cuộc sống anh nhàn và địa vị như ngày hôm nay. Nhưng đột nhiên buông tất cả mọi việc trên kinh để thực hiện vô số những nhiệm vụ khiến Thiết Trung Hào khó chấp nhận được.
Y thong dong đi từng bước trên con đường. Một lúc lâu sau, lão trầm giọng nói với một lão nhân mặc trang phục quản gia:
-Tài thúc. Hiện giờ có ba việc cần thúc làm. Thứ nhất, Thiết gia ta sẽ thôi không nhập hàng nữa, toàn bộ sổ sách đều đưa về. Thứ hai, đồng ý giao dịch với tên mập nhưng phải giao tiền ngay. Thứ ba, tất cả chúng ta đều rút về nước.
Lão giả được gọi là Tài thúc cất giọng khàn khàn:
-Lão gia! Chẳng lẽ nỗ lực mười sáu năm của chúng ta đều đổ ra biển hết.
Thiết Trung Hào trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng kiên quyết nói:
-Gia tộc cao hơn tất cả.
Thanh âm của y hết sức kiên quyết. Vài ngày trước khi y phái vệ sĩ ngăn cản thích khách ám sát Tần Lôi thì đã biết chắc sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay.
Điều khiến Thiết Trung Hào đau đầu nhất là điều mà Thiếu Khanh Hồng Tư Lự Lý Quang Viễn nói với mình trước khi chia tay.
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Quang Viễn khởi hành về nước nên tất nhiên sẽ có nghi thức. Tần Lôi bị nhốt trong phủ không thể đưa tiễn được cho nên đã từ biệt Lý Quang Viễn trước.
Trước cửa phủ thái tử, Tần Lôi có chút thương cảm. Tuy hắn và Lý Quang Viễn quen biết không lâu nhưng hai người có thể nói vừa là thầy vừa là bạn, ở chung với nhau rất vui. Đối với hắn có thể coi y như một người bạn vong niên.
Tần Lôi buồn rầu cầm tay Lý Quang nói:
-Hôm nay tống biệt tiên sinh, không biết bao giờ có thể gặp lại.
Thiết Ưng đứng một bên thấy điện hạ thể hiện tình cảm với Lý đại nhân thì trong lòng thầm cười nhưng cũng không biểu hiện trên mặt.
Lý Quang Viễn cũng có chút không nỡ. Tuy rằng Ngũ hoàng tử học tập muộn thế nhưng lại là một kỳ tài ngút trời, thông tuệ hơn người, lại có cử chỉ khiêm tốn mà người khác rất khó làm được. Nếu hắn có thể về nước thì chắc chắn sẽ trở thành rường cột nước nhà. Y đã quên mất việc ẩu đả trước phủ thái tử khiến cho đám binh lính đến giờ vẫn phải dưỡng thương.
Y nắm tay Tần Lôi xúc động nói:
-Điện hạ hãy bảo trọng. Nếu có thời gian thì hãy lấy rương sách của vi thần đọc. Nhưng con người muốn tốt mà không có học vấn là chưa đủ.
Tần Lôi tất nhiên không biết chi, hồ, giả, dã. Phải nói là không học vấn không nghề nghiệp.
Thấy chủ nhân hơi xấu hổ thì Thiết Ưng bưng một khay đi tới. Trong khay đang đựng ba chén rượu.
Tần Lôi giơ ly trước mặt Lý Quang Viễn cao giọng nói:
-Ly thứ nhất, xin kính chúc tiên sinh lên đường bình an.
Gương mặt thanh tú của Tần Lôi không còn chút thương cảm nào.
Lý Quang Viễn trịnh trọng tiếp nhận và nếm thử.
Tần Lôi giơ chém thứ hai lên nói:
-Chén thứ hai, xin chúc cho Đại Tần ta có thể chiến thắng trận này, rửa sạch nhục nhã.
Thanh âm nho nhã vang lên không hề có một chút châm biếm .
Lý Quang Viễn áy náy nhìn Tần Lôi rồi uống rượu.
Tần Lôi nâng chén cuối cùng cất cao giọng nói:
-Chén thứ ba, uống mừng cho cuộc gặp gỡ sau này.
Lý Quang Viễn thấy Tần Lôi khôi phục phong thái lúc trước không khỏi cười ha ha. Y tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, cao giọng nói:
-Đúng là rượu cũng có tri kỷ.
Y nói xong liền xoay người lên kiệu.
Sau khi lên kiệu Lý Quang Viện chắp tay nói với Tần Lôi:
- Khi về nước vi thần sẽ cố gắng thuyết phục thánh thượng. Điện hạ cố gắng bảo trọng, sau này sẽ gặp lại.
Y nói xong liền khởi kiệu đi...
Tần Lôi trầm tư đứng bên cửa. Đám Kim Ngô vệ gác cửa thầm sợ hãi. Gã có nghe nói tên điên này đã làm cho năm đồng bạn của mình nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Khi Tần Lôi khôi phục tinh thần lại thấy tên lính trước mặt có vẻ kinh hãi thì hơi ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền hiểu được, đưa tay vỗ vỗ vào má của tên lính rồi từ từ đi vào phủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.