Chương 510: Địa chấn của Cẩm Phú
Thần Quan Lộ Tây Pháp
30/04/2015
Tổ điều tra Ủy ban kiểm tra Tỉnh bỗng nhiên xuất hiện trong phòng họp huyện ủy Cẩm Phú tuyên bố quyết định song quy trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tần Dương, lập tức khiến tất cả mọi người kinh sợ, mà nhìn tư thế của phó bí thư Ủy ban kiểm tra tỉnh Liên Úy Nhiên, tựa hồ không chỉ có một mình Tần Dương bị song quy.
" Đồng chí Tần Dương bởi vì có chút liên quan tới vụ án của Hồng Đại Bảo, cho nên cần trong thời gian và địa điểm quy định tiếp nhận sự điều tra của Ủy ban kiểm tra chúng tôi." Liên Úy Nhiên bình tĩnh nói với đám người của huyện ủy Cẩm Phú.
Dừng một chút, y nhìn thoáng qua bí thư Ủy ban chính pháp huyện Bảo Đức Trung sắc mặt tái nhợt đang sắc mặt tái nhợt, nói: "Đồng chí Bảo Đức Trung, anh cũng cần phối hợp điều tra với chúng tôi."
Rầm một tiếng, Bảo Đức Trung lập tức ngã xuống đất, cả người đều choáng váng,
Trong một ngày sau, quan trường huyện Cẩm Phú xảy ra một hồi địa chấn cỡ lớn, trong cơn địa chấn này, bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa, trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tần Dương, bí thư Ủy ban chính pháp huyện Bảo Đức Trung, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Cổ Hoa, phó huyện trưởng huyện chính phủ Tiền Vận Tài, cục trưởng cục công an huyện Bao Trấn, đại đội trưởng đại đội hình cảnh cục công an huyện Biên Phấn, cục trưởng cục xây dựng huyện lị Trường Tôn Bằng đều bị Ủy ban kiểm tra song quy, không lâu sau thì chuyển giao cho cơ quan kiểm sát, tiến vào trình tự tư pháp. Đồng thời bị Ủy ban kiểm tra song quy còn có bí thư đảng ủy xã Dụ Đức huyện Cẩm Phú Hồng Đại Bảo. Ngoài ra chủ tịch Hồng Tú và phó chủ tịch Nông Quân công ty nhà đất Hanh Đạt huyện Cẩm Phú vì bị tình nghi dính líu đến mua bán đất phi pháp mà bị cơ quan kiểm sát bắt.
Lục Duệ được thượng cấp tạm thời bổ nhiệm chủ trì công tác hằng ngày của huyện chính phủ huyện ủy Cẩm Phú, Âu Văn Hải nói với Lục Duệ, này này là nguyên bí thư huyện ủy huyện Cẩm Phú Lý Minh Hoa trong lúc tiếp điều tra đã mãnh liệt đề cử với tổ chức. Ngày mười lăm tháng một, Lục Duệ đặc biệt thăm Lý Minh Hoa.
Lý Minh Hoa lúc này bị giam giữ ở trại tạm giam thành phố Mộc Dương, hai người cách hàng rào sắt nhìn nhau, Lý Minh Hoa hiện tại đậ tóc không còn đen bóng như lúc làm bí thư huyện ủy, sớm đã trở nên hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn, giống như đã không còn sinh khí, không còn như lúc trước Lục Duệ nhìn thấy hắn, loại tư thế thần thái bay cao. Nhưng không biết vì sao, Lục Duệ luôn cảm thấy vị bí thư Lí này trong ánh mắt không ngờ lộ ra một cỗ ý tứ yên tĩnh tường hòa.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Lục Duệ không biết nên nói gì, lời nói an ủi tựa hồ không có ý nghĩa, mà nhiều hơn là một loại thương tiếc.
" Biết Triệu Khuông Dận vì sao phải phát động binh biến ở Trần kiều không?" Lý Minh Hoa bỗng nhiên nói với Lục Duệ.
Lục Duệ hơi sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn Lý Minh Hoa, kinh ngạc hỏi: "Lão bí thư, ngài có ý gì?"
Bình tĩnh nhìn vào mắt Lục Duệ, Lý Minh Hoa nói: "Không phải Triệu Khuông Dận thực sự muốn làm Hoàng Đế, hoặc là nói lúc đó với thế loạn trong giặc ngoài hắn cho dù là có tâm tư đó thì hắn cũng sẽ không tùy tiện phát động, nguyên nhân chân chính là vì Triệu Khuông Dận biết, hắn nếu như không ngồi lên vị trí Hoàng Đế đó thì thủ hạ của hắn không có hy vọng, sẽ không nhìn thấy hy vọng tương lai sẽ trở nên nổi bật, không có ngày nhờ hắn mà chỉ điểm giang sơn."
Lý Minh Hoa không nói hết, cũng không cần thiết phải nói, Lục Duệ cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết Lý Minh Hoa có ý gì, Triệu Khuông Dận cũng là bất đắc dĩ, thủ hạ của hắn đã bức hơn tới nước đó, nếu như không làm, các văn thần võ tướng cũng sẽ đẩy hắn lên trước sân khấu chính trị, đạo lý này cũng dùng được ở trên người Lý Minh Hoa, Lý Minh Hoa không muốn dính tới đám Hồng Đại Bảo, trong lòng một người tòng chính không hề có ý muốn làm tham quan ô lại, nhưng làm sai một chuyện thì cũng chỉ có thể tiếp tục làm sai mãi.
Một người, bất kể là làm quan tới bao lớn thì cũng phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, đối với Lý Minh Hoa mà nói, ngục giam có lẽ là một cõi về của hắn, bởi vì chỉ có ở đây, tâm linh vốn đã chịu dày vò từ lâu của hắn mới có thể được cứu rỗi.
Về tới huyện Cẩm Phú, Lục Duệ không vui, bởi vì chuyện nằm ngoài ý liệu của hắn là tuy rằng Hồng Đại Bảo đã rơi đài, nhưng Nông Quân không lâu sau lại được thả, lý do là chứng cớ không đủ, đành chịu không thể khởi tố.
Hai cha con Hồng Đại Bảo đã gánh vác hết trách nhiệm của công ty Hanh Đạt, Hồng Tú chủ động thừa nhận, là mình và cha hợp mưu tham ô khoản giúp đỡ người nghèo của xã Cát Tường và xã Dụ Đức, dùng để tiến hành giao dịch nhà đất, mà Nông Quân tuy rằng là lão tổng của công ty, nhưng lại không biết gì.
Về phần vụ án của Chu Binh, Hồng Đại Bảo thừa nhận là mình bởi vì ghen tị Hoàng Văn và Chu Binh cấu kết nhau, sai người giết chết Chu Binh, nhưng lại không thừa nhận chuyện giết chết Hoàng Văn.
Tổ điều tra Thính công an tỉnh đã biến thành tổ chuyên án, cộng với tổ chuyên án của Ủy ban kiểm tra tỉnh, đại án tham ô của huyện Cẩm Phú thành đại án số một của tỉnh H năm 2006, Lục Duệ vào tuổi 26 của mình đã trở thành cán bộ chủ trì công tác toàn huyện.
"Huyện trưởng, phó huyện trưởng Tả tới."Đang ngồi trong văn phòng thì Dương Đào gõ cửa bước vào nói với Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu: "Mời phó huyện trưởng Tả vào."
Phó huyện trưởng thường vụ Chủ trì công tác phía chính phủ Tả Mai bước vào, nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, cơ sở nuôi trồng đặc chủng của tập đoàn Hoa Phong sắp tới sẽ khởi công, ngài lúc nào có thời gian thì Hoàng tổng nói muốn mời ngài tới cắt băng khởi công."
Lục Duệ nhướng mày nói: "Không rảnh, cô nói với hắn, cứ bảo tôi nói, sắp khởi công rồi, sớm xây cơ sở, cũng sớm thấy hiệu quả. Tôi thì không đi đâu, cô rảnh thì đi thay tôi."
Tả Mai gật đầu, nhìn Lục Duệ nói: "Huyện trưởng, vụ án của Hoàng Văn có tin tức gì chưa?"
Lục Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, cười khổ: "Lần này, nói thành công cũng coi như là thành công, nếu nói thất bại thì đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra hung thủ."
Tả Mai cũng thở dài, nhiều cán bộ như vậy xuống ngựa, nói không khó chịu là giả, nhất là lần này còn phát sinh ngay bên cạnh mình, phải biết rằng, vụ nổ quan trường lần này, ở huyện Cẩm Phú đã dẫn phát phong ba lớn cỡ nào, toàn bộ bọn quan viên huyện Cẩm Phú từ trên xuống dưới, bị vụ nổ này làm cho nổ bay kha khá người.
Nói thật, đây không phải cục diện Lục Duệ nguyện ý nhìn thấy, từ ngày đầu tiên đến huyện Cẩm Phú, Lục Duệ đã thấy đám người Lý Minh Hoa không vừa mắt, nhưng cũng không phải là muốn đưa bọn họ vào ngục giam hết, đó là vì khi làm việc phát sinh mâu thuẫn, không liên quan tới quốc pháp hay kỷ luật đảng. Thậm chí Lục Duệ từng nghĩ, nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, mình liệu có thể nghĩ biện pháp để những người này đừng xúc phạm tới pháp luật hay không.
Lục Duệ thực sự không hiểu, những người này rốt cuộc là vì gì? Ví dụ như Tiền Vận Tài, ví dụ như Bảo Đức Trung, ma lực đồng tiền lớn tới vậy ư? Khiến bọn họ vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyên tắc đảng tính của mình, bất chấp mạo hiểm mất mũ quan mà không tiếc. con người, luôn quá tham lam, mà khi một người bị lòng tham làm mờ mắt, vậy hắn sẽ không nhìn thấy con đường phía trước liệu có chính xác hay không, cái gọi là lương tri và nguyên tắc, dưới sự sai khiến của tham dục, bị những người này quyết đoán ném sang một bên.
Hồng Đại Bảo vừa rớt đài, kéo theo một đóng người, cơn địa chấn trên quan trường huyện Cẩm Phú thực sự khiến cho người ta kinh hãi. Nhăng nằm ngoài ý liệu của mọi người là chuyện này lòng và lòng vòng, lại không kéo ngã được Nông Quân như Lục Duệ nghĩ, mặc dù đoạn thời gian trước đã đưa được Nông Quân vào trại tạm giam, nhưng bởi vì hai người Hồng Đại Bảo và Hồng Tú đã gánh tất cả mọi chuyện, hoàn toàn không thể làm gì được gây sự với Nông Quân, người ta cứ như vậy được phóng thích, điều này khiến cho Lục Duệ rất là bất mãn, thậm chí vài lần gọi điện thoại cho Tào Tuấn Minh kêu gào về chuyện này.
Tào Tuấn Minh cũng đành chịu, biện pháp mọi người có thể nghĩ đến đều làm rồi, nhưng không ai ngờ, nữ nhân Hồng Tú kia lại bất chấp tất cả, gánh hết tội cho Nông Quân.
Lời người đáng sợ trước giờ không phải lời nói suông, tuy rằng quần chúng đối với cái gọi là tiêu chuẩn công bình có chút trách móc nặng nề, nhưng cũng là một quần thể rất khoan dung, chỉ cần không liên quan tới đặc quyền, hôn nhân ngoài giá thú, giao dịch quyền sắc, như vậy bất kể đánh nhau ở sát cầu nguy hiểm tới cỡ nào thì quần chúng luôn sẽ tha thứ cho một số người.
Lục Duệ cũng chịu, tình huống hiện tại chính là như vậy, mình có muốn kéo ngã người ta thế nào, nhưng đối phương lại giống như một con rùa khó có thể xuống tay, cả người co rúc lại, thì còn biết làm gì?
"Cha, việc này cứ như vậy mà thôi à?" Trong biệt thứ số 2 của Tỉnh ủy, Nông Quân sắc mặt âm trầm nhìn cha, vẻ mặt khó chịu.
Tỉnh trưởng Tỉnh H Nông Long Hải trừng mắt, hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Nông Quân: "Tôi đã sớm bảo anh rồi, đừng có thân thiết với cha vợ quá, người đó rất tham."
Nông Quân cúi đầu trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Nhưng Tú nhi đang mang thai đứa con của con."
Tay đang cầm thuốc lá của Nông Long Hải hơi run lên, người không phải là cỏ cây, sao có thể vô tình, đặc biệt là trên người Hồng Tú còn mang cốt nhục nhà mình, thở dài, Nông Long Hải chậm rãi nói: "Anh nói thật với tôi đi, anh có phải cố tình lừa tôi không? Có gì anh phải nói hết với tôi, để tôi còn nghĩ biện pháp."
Nông Quân hơi khựng lại, nhìn cha nói: "Không mà, ở huyện Cẩm Phú con chỉ kiếm một chút đất thôi, không còn gì khác."
"Chuyện người trẻ tuổi họ Chu tử vong, có liên quan gì tới anh không?"
" Không, con lúc đó chỉ theo cha Tú nhi đón hai người họ, sau đó con có việc đi trước, chuyện này tỉnh thính đã điều tra rồi mà."
Nhìn con trai mình, Nông Long Hải không nói gì, chỉ phất tay, nói: "Anh ra ngoài trước đi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ." Tạm dừng một chút, y nói tiếp: "Chuyện của Huyện Cẩm Phú anh đừng xen vào nữa, tất cả để tôi xử lý, mấy ngày nay anh thành thật ở nhà thôi, đừng có đi đâu cả."
Nông Quân xoay người, không để cha nhìn thấy hàn ý trên mặt mình.
" Lục Duệ, mày hủy cuộc sốngcủa tao, tao sẽ không để cho mày yên đâu."
" Đồng chí Tần Dương bởi vì có chút liên quan tới vụ án của Hồng Đại Bảo, cho nên cần trong thời gian và địa điểm quy định tiếp nhận sự điều tra của Ủy ban kiểm tra chúng tôi." Liên Úy Nhiên bình tĩnh nói với đám người của huyện ủy Cẩm Phú.
Dừng một chút, y nhìn thoáng qua bí thư Ủy ban chính pháp huyện Bảo Đức Trung sắc mặt tái nhợt đang sắc mặt tái nhợt, nói: "Đồng chí Bảo Đức Trung, anh cũng cần phối hợp điều tra với chúng tôi."
Rầm một tiếng, Bảo Đức Trung lập tức ngã xuống đất, cả người đều choáng váng,
Trong một ngày sau, quan trường huyện Cẩm Phú xảy ra một hồi địa chấn cỡ lớn, trong cơn địa chấn này, bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa, trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tần Dương, bí thư Ủy ban chính pháp huyện Bảo Đức Trung, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Cổ Hoa, phó huyện trưởng huyện chính phủ Tiền Vận Tài, cục trưởng cục công an huyện Bao Trấn, đại đội trưởng đại đội hình cảnh cục công an huyện Biên Phấn, cục trưởng cục xây dựng huyện lị Trường Tôn Bằng đều bị Ủy ban kiểm tra song quy, không lâu sau thì chuyển giao cho cơ quan kiểm sát, tiến vào trình tự tư pháp. Đồng thời bị Ủy ban kiểm tra song quy còn có bí thư đảng ủy xã Dụ Đức huyện Cẩm Phú Hồng Đại Bảo. Ngoài ra chủ tịch Hồng Tú và phó chủ tịch Nông Quân công ty nhà đất Hanh Đạt huyện Cẩm Phú vì bị tình nghi dính líu đến mua bán đất phi pháp mà bị cơ quan kiểm sát bắt.
Lục Duệ được thượng cấp tạm thời bổ nhiệm chủ trì công tác hằng ngày của huyện chính phủ huyện ủy Cẩm Phú, Âu Văn Hải nói với Lục Duệ, này này là nguyên bí thư huyện ủy huyện Cẩm Phú Lý Minh Hoa trong lúc tiếp điều tra đã mãnh liệt đề cử với tổ chức. Ngày mười lăm tháng một, Lục Duệ đặc biệt thăm Lý Minh Hoa.
Lý Minh Hoa lúc này bị giam giữ ở trại tạm giam thành phố Mộc Dương, hai người cách hàng rào sắt nhìn nhau, Lý Minh Hoa hiện tại đậ tóc không còn đen bóng như lúc làm bí thư huyện ủy, sớm đã trở nên hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn, giống như đã không còn sinh khí, không còn như lúc trước Lục Duệ nhìn thấy hắn, loại tư thế thần thái bay cao. Nhưng không biết vì sao, Lục Duệ luôn cảm thấy vị bí thư Lí này trong ánh mắt không ngờ lộ ra một cỗ ý tứ yên tĩnh tường hòa.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Lục Duệ không biết nên nói gì, lời nói an ủi tựa hồ không có ý nghĩa, mà nhiều hơn là một loại thương tiếc.
" Biết Triệu Khuông Dận vì sao phải phát động binh biến ở Trần kiều không?" Lý Minh Hoa bỗng nhiên nói với Lục Duệ.
Lục Duệ hơi sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn Lý Minh Hoa, kinh ngạc hỏi: "Lão bí thư, ngài có ý gì?"
Bình tĩnh nhìn vào mắt Lục Duệ, Lý Minh Hoa nói: "Không phải Triệu Khuông Dận thực sự muốn làm Hoàng Đế, hoặc là nói lúc đó với thế loạn trong giặc ngoài hắn cho dù là có tâm tư đó thì hắn cũng sẽ không tùy tiện phát động, nguyên nhân chân chính là vì Triệu Khuông Dận biết, hắn nếu như không ngồi lên vị trí Hoàng Đế đó thì thủ hạ của hắn không có hy vọng, sẽ không nhìn thấy hy vọng tương lai sẽ trở nên nổi bật, không có ngày nhờ hắn mà chỉ điểm giang sơn."
Lý Minh Hoa không nói hết, cũng không cần thiết phải nói, Lục Duệ cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết Lý Minh Hoa có ý gì, Triệu Khuông Dận cũng là bất đắc dĩ, thủ hạ của hắn đã bức hơn tới nước đó, nếu như không làm, các văn thần võ tướng cũng sẽ đẩy hắn lên trước sân khấu chính trị, đạo lý này cũng dùng được ở trên người Lý Minh Hoa, Lý Minh Hoa không muốn dính tới đám Hồng Đại Bảo, trong lòng một người tòng chính không hề có ý muốn làm tham quan ô lại, nhưng làm sai một chuyện thì cũng chỉ có thể tiếp tục làm sai mãi.
Một người, bất kể là làm quan tới bao lớn thì cũng phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, đối với Lý Minh Hoa mà nói, ngục giam có lẽ là một cõi về của hắn, bởi vì chỉ có ở đây, tâm linh vốn đã chịu dày vò từ lâu của hắn mới có thể được cứu rỗi.
Về tới huyện Cẩm Phú, Lục Duệ không vui, bởi vì chuyện nằm ngoài ý liệu của hắn là tuy rằng Hồng Đại Bảo đã rơi đài, nhưng Nông Quân không lâu sau lại được thả, lý do là chứng cớ không đủ, đành chịu không thể khởi tố.
Hai cha con Hồng Đại Bảo đã gánh vác hết trách nhiệm của công ty Hanh Đạt, Hồng Tú chủ động thừa nhận, là mình và cha hợp mưu tham ô khoản giúp đỡ người nghèo của xã Cát Tường và xã Dụ Đức, dùng để tiến hành giao dịch nhà đất, mà Nông Quân tuy rằng là lão tổng của công ty, nhưng lại không biết gì.
Về phần vụ án của Chu Binh, Hồng Đại Bảo thừa nhận là mình bởi vì ghen tị Hoàng Văn và Chu Binh cấu kết nhau, sai người giết chết Chu Binh, nhưng lại không thừa nhận chuyện giết chết Hoàng Văn.
Tổ điều tra Thính công an tỉnh đã biến thành tổ chuyên án, cộng với tổ chuyên án của Ủy ban kiểm tra tỉnh, đại án tham ô của huyện Cẩm Phú thành đại án số một của tỉnh H năm 2006, Lục Duệ vào tuổi 26 của mình đã trở thành cán bộ chủ trì công tác toàn huyện.
"Huyện trưởng, phó huyện trưởng Tả tới."Đang ngồi trong văn phòng thì Dương Đào gõ cửa bước vào nói với Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu: "Mời phó huyện trưởng Tả vào."
Phó huyện trưởng thường vụ Chủ trì công tác phía chính phủ Tả Mai bước vào, nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, cơ sở nuôi trồng đặc chủng của tập đoàn Hoa Phong sắp tới sẽ khởi công, ngài lúc nào có thời gian thì Hoàng tổng nói muốn mời ngài tới cắt băng khởi công."
Lục Duệ nhướng mày nói: "Không rảnh, cô nói với hắn, cứ bảo tôi nói, sắp khởi công rồi, sớm xây cơ sở, cũng sớm thấy hiệu quả. Tôi thì không đi đâu, cô rảnh thì đi thay tôi."
Tả Mai gật đầu, nhìn Lục Duệ nói: "Huyện trưởng, vụ án của Hoàng Văn có tin tức gì chưa?"
Lục Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, cười khổ: "Lần này, nói thành công cũng coi như là thành công, nếu nói thất bại thì đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra hung thủ."
Tả Mai cũng thở dài, nhiều cán bộ như vậy xuống ngựa, nói không khó chịu là giả, nhất là lần này còn phát sinh ngay bên cạnh mình, phải biết rằng, vụ nổ quan trường lần này, ở huyện Cẩm Phú đã dẫn phát phong ba lớn cỡ nào, toàn bộ bọn quan viên huyện Cẩm Phú từ trên xuống dưới, bị vụ nổ này làm cho nổ bay kha khá người.
Nói thật, đây không phải cục diện Lục Duệ nguyện ý nhìn thấy, từ ngày đầu tiên đến huyện Cẩm Phú, Lục Duệ đã thấy đám người Lý Minh Hoa không vừa mắt, nhưng cũng không phải là muốn đưa bọn họ vào ngục giam hết, đó là vì khi làm việc phát sinh mâu thuẫn, không liên quan tới quốc pháp hay kỷ luật đảng. Thậm chí Lục Duệ từng nghĩ, nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, mình liệu có thể nghĩ biện pháp để những người này đừng xúc phạm tới pháp luật hay không.
Lục Duệ thực sự không hiểu, những người này rốt cuộc là vì gì? Ví dụ như Tiền Vận Tài, ví dụ như Bảo Đức Trung, ma lực đồng tiền lớn tới vậy ư? Khiến bọn họ vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyên tắc đảng tính của mình, bất chấp mạo hiểm mất mũ quan mà không tiếc. con người, luôn quá tham lam, mà khi một người bị lòng tham làm mờ mắt, vậy hắn sẽ không nhìn thấy con đường phía trước liệu có chính xác hay không, cái gọi là lương tri và nguyên tắc, dưới sự sai khiến của tham dục, bị những người này quyết đoán ném sang một bên.
Hồng Đại Bảo vừa rớt đài, kéo theo một đóng người, cơn địa chấn trên quan trường huyện Cẩm Phú thực sự khiến cho người ta kinh hãi. Nhăng nằm ngoài ý liệu của mọi người là chuyện này lòng và lòng vòng, lại không kéo ngã được Nông Quân như Lục Duệ nghĩ, mặc dù đoạn thời gian trước đã đưa được Nông Quân vào trại tạm giam, nhưng bởi vì hai người Hồng Đại Bảo và Hồng Tú đã gánh tất cả mọi chuyện, hoàn toàn không thể làm gì được gây sự với Nông Quân, người ta cứ như vậy được phóng thích, điều này khiến cho Lục Duệ rất là bất mãn, thậm chí vài lần gọi điện thoại cho Tào Tuấn Minh kêu gào về chuyện này.
Tào Tuấn Minh cũng đành chịu, biện pháp mọi người có thể nghĩ đến đều làm rồi, nhưng không ai ngờ, nữ nhân Hồng Tú kia lại bất chấp tất cả, gánh hết tội cho Nông Quân.
Lời người đáng sợ trước giờ không phải lời nói suông, tuy rằng quần chúng đối với cái gọi là tiêu chuẩn công bình có chút trách móc nặng nề, nhưng cũng là một quần thể rất khoan dung, chỉ cần không liên quan tới đặc quyền, hôn nhân ngoài giá thú, giao dịch quyền sắc, như vậy bất kể đánh nhau ở sát cầu nguy hiểm tới cỡ nào thì quần chúng luôn sẽ tha thứ cho một số người.
Lục Duệ cũng chịu, tình huống hiện tại chính là như vậy, mình có muốn kéo ngã người ta thế nào, nhưng đối phương lại giống như một con rùa khó có thể xuống tay, cả người co rúc lại, thì còn biết làm gì?
"Cha, việc này cứ như vậy mà thôi à?" Trong biệt thứ số 2 của Tỉnh ủy, Nông Quân sắc mặt âm trầm nhìn cha, vẻ mặt khó chịu.
Tỉnh trưởng Tỉnh H Nông Long Hải trừng mắt, hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Nông Quân: "Tôi đã sớm bảo anh rồi, đừng có thân thiết với cha vợ quá, người đó rất tham."
Nông Quân cúi đầu trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Nhưng Tú nhi đang mang thai đứa con của con."
Tay đang cầm thuốc lá của Nông Long Hải hơi run lên, người không phải là cỏ cây, sao có thể vô tình, đặc biệt là trên người Hồng Tú còn mang cốt nhục nhà mình, thở dài, Nông Long Hải chậm rãi nói: "Anh nói thật với tôi đi, anh có phải cố tình lừa tôi không? Có gì anh phải nói hết với tôi, để tôi còn nghĩ biện pháp."
Nông Quân hơi khựng lại, nhìn cha nói: "Không mà, ở huyện Cẩm Phú con chỉ kiếm một chút đất thôi, không còn gì khác."
"Chuyện người trẻ tuổi họ Chu tử vong, có liên quan gì tới anh không?"
" Không, con lúc đó chỉ theo cha Tú nhi đón hai người họ, sau đó con có việc đi trước, chuyện này tỉnh thính đã điều tra rồi mà."
Nhìn con trai mình, Nông Long Hải không nói gì, chỉ phất tay, nói: "Anh ra ngoài trước đi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ." Tạm dừng một chút, y nói tiếp: "Chuyện của Huyện Cẩm Phú anh đừng xen vào nữa, tất cả để tôi xử lý, mấy ngày nay anh thành thật ở nhà thôi, đừng có đi đâu cả."
Nông Quân xoay người, không để cha nhìn thấy hàn ý trên mặt mình.
" Lục Duệ, mày hủy cuộc sốngcủa tao, tao sẽ không để cho mày yên đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.